Lý Tịch Nhan cân nhắc một lúc, sau đó gật đầu khẳng định: “Ừm, son môi quả thực rất thích hợp!”
Vương Mạn Mạn nghe An Lương thuật lại lý do cách đó không xa, cô lại cảm thán thái độ của An Lương lần nữa, cho dù An Lương và Lý Tịch Nhan không mua túi, nhưng cô cảm thấy hôm nay mình được mở mang tầm mắt.
Hóa ra vẫn có thể làm như vậy để từ chối bạn gái mua túi sao? Thật là đỉnh.
Khi Vương Mạn Mạn đang cảm thán trong lòng, Lý Tịch Nhan kéo An Lương rời đi.
“Đi thôi, đi xem màu son cùng với em. Anh giúp em tham khảo trước, cuối tháng 3 em sẽ tự mình đi mua.” Lý Tịch Nhan nói.
An Lương ngăn Lý Tịch Nhan lại, cậu nói: “Đã đến rồi thì sẵn xem luôn dòng mới của bọn họ đi.”
Lý Tịch Nhan gật đầu: “Ừm, đã đến rồi vậy đi xem cũng được.”
Hai người bọn họ tiếp tục dạo quanh cửa hàng Louis Vuitton, Vương Mạn Mạn sửng sốt trong chốc lát, vẫn có thể tạo ra bước ngoặt sao?
Dòng mới năm nay của Louis Vuitton kế thừa kế hoạch thiết kế nhất quán của Louis Vuitton, phần thân trên vẫn là logo thương hiệu Louis Vuitton, đồng thời cũng mở rộng kích thước, từ đó trở thành dòng mới của năm nay.
Thoạt nhìn, phương án thiết kế này rất thô tục, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn lại cảm thấy không có vấn đề gì, thậm chí còn có cảm giác logo của Louis Vuitton đẹp hơn, điều này đã trở thành hàng bán chạy một lần nữa.
Lý Tịch Nhan và An Lương chọn một hồi, cuối cùng chọn ra một chiếc ba lô Palm Springs màu trắng, thuận tiện cho Lý Tịch Nhan mang theo một số sách vở và đồ dùng học tập.
Giá của chiếc ba lô Palm Springs này là 24.200 tệ, An Lương không cần phải mua cho mình, Lý Tịch Nhan cũng không muốn mua thêm gì nữa, cho nên lần này cậu không sử dụng “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”.
Sau khi An Lương thanh toán xong, Lý Tịch Nhan trực tiếp đeo chiếc ba lô Palm Springs màu trắng lên, khái niệm về hàng hiệu của cô tương đối yếu, dù sao sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đều được An Lương bảo vệ toàn diện.
Về quà sinh nhật.
Vừa nãy cô ấy chỉ nghĩ đến việc tặng cho Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình những chiếc túi Louis Vuitton trong ngày sinh nhật của bọn họ. May mắn thay, cô ấy đã nhờ An Lương cho lời khuyên…
Hai người bước ra khỏi cửa hàng Louis Vuitton, An Lương kiểm tra thời gian, bây giờ đã hơn 3 giờ, anh thản nhiên hỏi: “Cục cưng, tối nay chúng ta mời bọn họ đi ăn tối, em thấy thế nào?”
“Vũ Tình và Kỳ Kỳ?” Lý Tịch Nhan hỏi.
“Ngoài bọn họ ra còn có thể là ai?” An Lương bóp mặt Lý Tịch Nhan, anh nói tiếp: “Kỳ Kỳ đã mời chúng ta ăn trưa rồi, tối nay chúng ta sẽ mời lại.”
Lý Tịch Nhan gật đầu: “Ừm, được!”
“Vậy thì chúng ta mời bọn họ ăn gì đây?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.
“Em muốn ăn gì?” EQ của An Lương đã được bật. Đối mặt với vấn đề như vậy, cậu chắc chắn sẽ không suy nghĩ cho Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình trước, mà trực tiếp hỏi Lý Tịch Nhan thích ăn gì.
Dù gì, nếu mời bạn thân của bạn gái đi ăn tối, lại hỏi bạn gái rằng bạn thân cô ấy thích ăn gì? Lẽ nào thật sự có một tên ngốc nghếch đến vậy sao?
Vậy thì chỉ có thể chúc người đó độc thân vui vẻ!
Mặc dù Lý Tịch Nhan có lúc rất là ngốc nghếch, nhưng khi nghe câu hỏi của An Lương cô thầm vui trong lòng, bởi vì An Lương đặt cô ấy lên vị trí đầu tiên.
“Để em nghĩ xem.” Lý Tịch Nhan suy nghĩ.
“Tại sao chúng ta không đi ăn lẩu Thịnh Khánh?” Lý Tịch Nhan đề xuất: “Trước đây em có nghe một bạn trong lớp bảo rằng có một quán lẩu Thịnh Khánh chính thống, chúng ta đi thử xem sao?”
An Lương đương nhiên không thể từ chối: “Không thành vấn đề! Quán lẩu này ở đâu, anh thử tìm kiếm trước.”
Lý Tịch Nhan tự phủ định lời đề xuất của mình: “Không được, không được, lẩu Thịnh Khánh chính thống quá cay. Vũ Tình và Kỳ Kỳ đều là người Ma Đô, bọn họ không thể ăn cay như vậy.”
Lý Tịch Nhan tự phủ định lời đề xuất của mình, dù gì thì mọi người đều là người Ma Đô, không thể ăn cay được, đặc biệt là món lẩu Thịnh Khánh chính thống, món đó không chỉ cay mà vừa còn vừa tê vừa cay.
“An Lương, anh có lời khuyên nào không?” Lý Tịch Nhan hỏi.
“Để anh đề xuất, anh cũng đề xuất lẩu Thịnh Khánh.” An Lương lắc đầu phủ định.
An Lương lặng lẽ đứng về phía của Lý Tịch Nhan, từ đó biểu thị rằng đề xuất của Lý Tịch Nhan không có vấn đề gì, sự tinh tế như vậy có thể chiếm được thiện cảm và khiến người khác cảm thấy có thể hòa hợp.
Nếu Lý Tịch Nhan yêu cầu An Lương đề xuất, An Lương lại suy nghĩ đủ kiểu cho Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình, vậy không phải cậu đang tự kiếm chuyện rồi sao?
Cho nên cậu âm thầm khen Lý Tịch Nhan, đó là sự lựa chọn tốt hơn nhiều.
“Vậy thì chúng ta đi qua bên triển lãm sự kiện phong cách cổ trang đi. Em sẽ gửi tin nhắn cho Kỳ Kỳ và Vũ Tình, nhân tiện hỏi bọn họ xem bọn họ có đề xuất nào hay không.” Lý Tịch Nhan giải thích.
“Không thành vấn đề.” An Lương trả lời.
Hai người bọn họ quay trở lại cửa hàng Gucci trước, nhờ nhân viên cửa hàng Gucci giúp xách túi hàng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó lái xe đến Trung tâm Triển lãm Quốc tế.
Bây giờ mới hơn 3 giờ, tình hình giao thông trong Ma Đô khá tốt.
Gần 4 giờ, An Lương đã đến Trung tâm Triển lãm Quốc tế Ma Đô.
Chương 1339: Cổ trang trông đẹp hơn!“An Lương, em vừa gửi tin nhắn cho Vũ Tình. Cô ấy nói rằng sự kiện gian hàng triển lãm của Kỳ Kỳ sẽ kết thúc vào lúc 4 giờ, chúng ta khỏi đi vào nhỉ?” Lý Tịch Nhan nói, cô biểu thị cô không hứng thú lắm với mấy hoạt động cổ trang nữa.
Sự kiện gian hàng triển lãm của Diêu Kỳ kết thúc lúc 4 giờ, bây giờ là 3 giờ 58 phút, cho nên không nhất thiết phải đi vào nữa.
“Ừm, chúng ta đợi trong xe là được, để bọn họ đi ra từ lối ra phía Tây Nam, chúng ta ở bên phải của bọn họ.” An Lương trả lời.
“Vâng.” Lý Tịch Nhan trả lời, cô gõ chữ trên điện thoại di động, soạn hết những lời An Lương đã nói thành văn bản sau đó gửi đi.
Sau khi nhận được tin nhắn xác nhận của Quách Vũ Tình, Lý Tịch Nhan nói lại với An Lương: “Nhân tiện, An Lương, vừa nãy khi đang trên đường đi em có tìm được một quán ăn được đánh giá khá tốt.”
“Quán ăn nào?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan đưa điện thoại cho An Lương: “Ở đây, ẩm thực Ma Đô, cơm chiên cua rất được công chúng đón nhận.”
An Lương cầm điện thoại di động của Lý Tịch Nhan lên kiểm tra.
Quán cơm chiên cua có tên là “Nguyên Hải” này lấy thịt cua và gạch cua trộn lại với nhau để tạo ra một nồi súp cua, sau đó lại trộn súp cua vào trong cơm để làm ra món cơm chiên cua vàng.
Trong phần đánh giá của mọi người, điểm số của món cơm chiên cua này rất cao, điểm trung bình lên tới 9,1 điểm, An Lương chưa thấy có mấy quán ăn lại có điểm đánh giá hơn 9 điểm.
Tuy nhiên, quán cơm chiên cua này cũng có những đánh giá tiêu cực!
Thời gian chờ đợi trung bình là 2 tiếng, thực sự đáng để nhận đánh giá tiêu cực!
An Lương lặng lẽ ra lệnh cho nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa xếp hàng trước trên điện thoại di động, chứ không phải đợi đến quán ăn rồi mới sử dụng năng lực tiền giấy để chen hàng.
Đại pháp “năng lực tiền giấy” chen hàng cũng có giới hạn!
Lấy ví dụ như Happy Garden, Happy Garden là hệ thống mua một vé. Chỉ cần mua vé vào cửa buổi sáng là bạn có thể chơi đến tối, miễn xếp hàng là được, hơn nữa vé vào cửa của Happy Garden cũng tương đối rẻ.
Trong trường hợp sinh viên sử dụng thẻ sinh viên, về cơ bản, bọn họ có thể mua một vé với giá 150 tệ.
Giờ mở cửa của Happy Garden rất dài, từ thứ Hai đến thứ Năm, trong trường hợp nếu không mở cửa vào buổi tối thì thời gian mở cửa cũng là từ 9 giờ 30 phút sáng cho đến 6 giờ 30 phút chiều.
Vì vậy, hồi ở Happy Garden, An Lương có thể sử dụng năng lực tiền giấy một cách tùy ý, dù sao những khách du lịch trong Happy Garden đều đồng ý với mức trao đổi như thế.
Nhưng khách hàng xếp hàng để ăn cơm chiên cua thì lại khác!
Đầu tiên, giá của nó đã khác. Giá của cơm chiên cua suất tiêu chuẩn là 398 tệ một phần, giá của suất đặc biệt là 888 tệ một phần. Tuy nhiên, dù là suất tiêu chuẩn hay suất đặc biệt thì giá của nó cũng không hề rẻ.
Ít nhất thì những người thuộc tầng lớp lao động bình thường hiếm khi chọn những quán ăn trong tầm giá này, đúng không? Các sinh viên cũng hiếm khi ăn trong các nhà hàng kiểu này!
Tóm lại thì các sinh viên bình thường sẽ không có khả năng.
Xét cho cùng, hầu hết phí sinh hoạt mỗi tháng của các sinh viên đều dưới 3000 tệ, với mức phí sinh hoạt như thế thì làm sao có thể chèo chống mức tiêu thụ ở cấp bậc này?
Trong tình trạng mà điều kiện kinh tế của các khách hàng đều ở mức khá, việc dùng năng lực tiền giấy để chen hàng đối với An Lương mà nói thì quả thực có chút khó khăn.
Tất nhiên, nếu An Lương dùng giá tiền gấp 10 lần mức giá quán ăn tiêu thụ để chen hàng thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhưng sử dụng giá tiền gấp 10 lần mức giá quán ăn tiêu thụ để chen hàng? Biểu hiện đó tuyệt đối không phải là biểu hiện đẳng cấp gì cả!
Mà là biểu hiện ngu ngốc!
Ngay cả khi An Lương không thiếu 8000 tệ đó nhưng cậu cũng cảm thấy thiệt thòi, được chứ?
Tiền không bao giờ là thước đo duy nhất, nó chỉ là thước đo rất quan trọng mà thôi.
Vì vậy, để tránh cảm thấy thiệt thòi, An Lương bố trí nhân viên từ Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đến xếp hàng tại quán ăn cơm chiên cua.
Dù sao xếp hàng cũng chỉ là để lấy số, nhân viên của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa nhận được số sau đó giao số cho An Lương là được.
Trong bãi đậu xe ngoài trời, An Lương và Lý Tịch Nhan không đợi lâu, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình bước ra ngoài.
An Lương liếc nhìn Diêu Kỳ đã thay lại bộ trang phục thường ngày, quả nhiên không có sự quyến rũ nào bằng lúc mặc đồ phong cách cổ trang kiểu khu Tây Vực vào thời Đường!
An Lương nhìn Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình bước tới, anh bật đèn nhấp nháy để ra hiệu cho bọn họ.
Sau khi Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình lên xe, Lý Tịch Nhan nói ngay lập tức: “Vũ Tình, Kỳ Kỳ, chúng ta đi ăn cơm chiên cua nhé? Nhân tiện, mình đã chọn quán Nguyên Hải ở Bến Thượng Hải.”
Trước khi Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ trả lời, An Lương đã nói: “Chủ yếu là tôi muốn ăn, mọi người đi chung cho náo nhiệt một chút.”
Quách Vũ Tình trả lời: “Đại lão đã muốn ăn vậy thì chúng tôi đương nhiên phải đi ăn chung với đại lão.”
Diêu Kỳ cũng đồng tình: “Cơm chiên cua cũng khá ngon. Nhưng vấn đề duy nhất ở bên quán Nguyên Hải chính là phải xếp hàng. Nếu bây giờ chúng ta qua đó chắc có thể tránh được xếp hàng trong giờ cao điểm.”
Chương 1340: Sắp xếp thật rõ ràng!“Đi đi đi, An Lương, chúng ta mau qua đó đi.” Lý Tịch Nhan có chút mong chờ.
An Lương khởi động chiếc BMW X5, anh lái xe đến Bến Thượng Hải, từ đây qua đó chưa tới nửa tiếng, dù sao bây giờ cũng không có kẹt xe.
4 giờ 40 phút chiều, An Lương và ba cô gái đã đến Bến Thượng Hải.
Diêu Kỳ ngay lập tức đề nghị: “Chúng ta hãy đến Nguyên Hải nhận số xếp hàng trước đi, sẵn tiện theo dõi tài khoản công cộng của bọn họ để xem trước mắt còn bao nhiêu bàn. Nếu số bàn trước mắt quá nhiều vậy thì chúng ta có thể ra ngoài đi dạo một lát.”
Quách Vũ Tình trả lời: “Cơm chiên cua của quán ăn đó thực ra cũng khá ngon, 398 tệ một phần, nhưng việc xếp hàng thì hơi quá đáng.”
Lý Tịch Nhan ở bên cạnh nói: “Không sao, chúng ta không cần xếp hàng.”
“Cái gì”? Quách Vũ Tình nghi ngờ nhìn Lý Tịch Nhan. Diêu Kỳ cũng khó hiểu.
Lẽ nào cửa hàng này là của An Lương?
Lý Tịch Nhan định nói vụ cô và An Lương dùng năng lực đồng tiền để chen hàng ở Happy Garden, An Lương đã ngăn cô gái ngốc nghếch lại.
“Không phải là không cần xếp hàng. Trước đó tôi đã nhờ người xếp hàng dùm, đối phương giúp chúng ta nhận số bàn.” An Lương giải thích.
Cậu tiếp tục nói thêm: “Trước mắt thì số bàn gần nhất cũng phải mất nửa tiếng nữa, mọi người muốn qua đó đợi thêm nửa tiếng nữa hay là ra ngoài đi dạo một chút?”
Diêu Kỳ đã nghe ra thông tin quan trọng!
“Trước mắt thì số bàn gần nhất”, điều này có nghĩa là An Lương đã sắp xếp không chỉ có mỗi một bàn?
Lý Tịch Nhan giải thích: “Nếu chỉ cần đợi nửa tiếng nữa, trước tiên chúng ta có thể đi mua trà sữa, sau đó lại qua, gần như là vừa kịp.”
Quách Vũ Tình lo lắng nói: “Chúng ta vẫn nên trực tiếp qua đó đợi đi, lỡ như lát nữa bị qua số rồi lại phải xếp hàng thêm lần nữa, phiền phức lắm.”
Diêu Kỳ không nói gì, cô âm thầm quan sát An Lương.
An Lương chiều chuộng nhìn Lý Tịch Nhan: “Cục cưng, em muốn uống gì?”
Trước khi Lý Tịch Nhan trả lời, An Lương tiếp tục nói: “Không cần lo lắng việc qua số, sau cái đợt nửa tiếng đó tôi đã sắp xếp thêm ba số nữa, phía sau còn có hai số, mỗi số cách nhau một số.”
Sự sắp xếp của An Lương sẽ đảm bảo rằng ngay cả khi bọn họ ra ngoài đi dạo và bỏ lỡ số bàn, bọn họ vẫn có thể quay về kịp dùng đồ ăn.
“Quả nhiên là đại lão!” Quách Vũ Tình cảm thán.
‘Hóa ra đã sắp xếp nhiều người đến vậy sao?’ Diêu Kỳ suy nghĩ trong lòng, cô hiểu rõ nguồn nhân lực mà An Lương cần tiêu tốn cho lần sắp xếp này hơn Quách Vũ Tình.
Nguồn nhân lực cần thiết cho lần sắp xếp này là khoảng 5 người, những người này lúc nào cũng đang chờ đợi sự dặn dò của An Lương sao?
‘Có thể là nhân viên an ninh của cậu ta?’ Diêu Kỳ đoán trong lòng.
Diêu Kỳ cũng từng có nhân viên an ninh, nhưng nhân viên an ninh của Diêu Kỳ chỉ có một người mà thôi.
An Lương đưa Lý Tịch Nhan đến quán trà sữa mà Lý Tịch Nhan thích, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình cũng không khách sáo, bọn họ cũng muốn một ly trà sữa milk foam.
“Hai người thực sự là những chiến binh dũng mãnh!” An Lương giễu cợt nói.
Trà sữa milk foam tức là phía trên có một lớp kem sữa, mà thường lượng kem sữa đó rất nhiều calo.
Quách Vũ Tình biết ý của An Lương, cô ấy thở dài: “Hôm nay đã đi cả ngày, cần phải bù lại sức chứ.”
Diêu Kỳ đồng tình: “Hôm nay mình đã đứng cả một ngày, tiêu thụ rất nhiều calo. Bây giờ uống ly trà sữa này chỉ là để bù lại lượng calo bị tiêu hao của hôm nay thôi.”
“Mình thì không mập được!” Lý Tịch Nhan nói.
Vóc dáng của Lý Tịch Nhan quả thực rất đáng kinh ngạc. Dù ăn gì đi chăng nữa thì cô ấy vẫn có thể kiểm soát cân nặng theo như ý muốn.
Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ oán hận nhìn Lý Tịch Nhan, mặc dù bọn họ đã quen với những kỹ năng chế nhạo bất ngờ của Lý Tịch Nhan, thế nhưng bọn họ vẫn không tránh khỏi cảm giác bị xúc phạm.
An Lương chọn một ly nước ép trái cây, bình thường anh luyện tập khá nhiều, cậu không lo lắng đến vấn đề béo phì.
Cả bốn người từ quán trà sữa bước đến quán cơm chiên cua, vừa đến nơi thì có một người đàn ông không mấy nổi bật đi về phía An Lương, hai người hoàn thành việc giao số bàn trong âm thầm.
Ngay cả Diêu Kỳ, người luôn theo dõi An Lương, cũng không phát hiện ra chi tiết này. Huống chi Lý Tịch Nhan và Quách Vũ Tình, bọn họ đang bàn về chuyện bài tập nhóm cuối tuần.
Bạn học đáng thương Mã Anh Tuấn, không có kết cục tốt đẹp cho những kẻ đeo bám!
“Số 182, mời đến dùng bữa.”
“Số 182, mời đến dùng bữa.”
Lời nhắc điện tử vang lên hai lần liên tiếp.
An Lương nhìn số rồi nói: “Đi thôi, số của chúng ta đã tới rồi!”
“Nhanh như vậy sao?” Lý Tịch Nhan có chút kinh ngạc.
Diêu Kỳ nhìn thời gian, quả nhiên bây giờ chỉ mới hơn nửa tiếng, An Lương đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa!
Trong quán cơm chiên cua, An Lương và ba cô gái ngồi xuống, An Lương và Lý Tịch Nhan hiển nhiên ngồi cùng nhau.
An Lương nói trước: “Bốn suất đặc biệt, những cái khác thì hãy hỏi ba cô gái kia.”
Nhân viên phục vụ nữ gật đầu khẳng định: “Vâng, thưa anh.”
Chương 1341: Cảm giác hạnh phúc đặc biệt.Suất ăn tiêu chuẩn là 398 tệ và suất ăn đặc biệt là 888 tệ, về phần ăn thì nói thực thì đều như nhau. Cả hai đều có một bát cơm, một bát súp cua, và một phần hỗn hợp giữa súp và cơm.
Điểm khác biệt duy nhất là phần thịt cua của suất ăn tiêu chuẩn 398 tệ chứa ít thịt cua hơn.
Mặc dù trông thì cũng chỉ là một bát đầy gạch cua và thịt cua, nhưng thực tế có rất nhiều nguyên liệu thêm vào, ví dụ như lượng khoai tây nghiền được thêm vào nhiều hơn, còn có lượng nước.
Hàm lượng gạch cua và thịt cua không nhiều như mong đợi.
Súp cua của suất ăn đặc biệt 888 tệ có hàm lượng thịt cua rất nhiều, từ đó giúp tăng khẩu vị lên nhiều hơn.
Sau khi An Lương gọi món, Lý Tịch Nhan xem thực đơn, cô tiện tay chọn một phần cá lù đù vàng nhỏ chiên giòn, cô gái ngốc nghếch này thích ăn cá.
“Vũ Tình, Kỳ Kỳ, hai cậu xem hai cậu thích ăn gì, tự chọn món là được.” Lý Tịch Nhan đưa thực đơn qua.
Quách Vũ Tình cầm thực đơn, xem qua giá của thực đơn, giá của 6 con cá lù đù vàng nhỏ chiên giòn mà Lý Tịch Nhan vừa gọi lên tới 188 tệ, đắt hơn nhiều so với giá của buổi trưa.
“Mình chọn salad trái cây cho đỡ ngấy!” Quách Vũ Tình nói.
Salad trái cây cũng 88 tệ! Giá cũng hơi đắt.
Diêu Kỳ là người cuối cùng cầm lấy thực đơn, sau khi xem qua, cô gọi một phần tôm xào đậu phộng, đây là món ăn yêu thích của cô trước đây. Sau khi nhà cô xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên cô ăn một phần tôm xào đậu phộng giá 188 tệ.
Sau khi chọn xong món, nhân viên phục vụ nữ rời đi.
Diêu Kỳ chủ động nói: “Cơm chiên cua của quán Nguyên Hải là món cơm chiên cua chính thống nhất ở Ma Đô. Phần ăn tuy rất ít, giá cả lại đắt nhưng đánh giá lúc nào cũng cao.”
Lý Tịch Nhan trả lời một cách khẳng định: “Mình có xem qua đánh giá của mọi người. Mình đọc phần giới thiệu ngắn gọn. Quán cơm chiên cua này đã có lịch sử hơn 60 năm, không biết là thật hay giả.”
Diêu Kỳ lắc đầu: “Mình cũng không biết, nhưng lúc mình còn học cấp hai, mình đã ăn món cơm chiên cua của bọn họ. Lúc đó, quán của bọn họ không ở Bến Thượng Hải, mà ở một nơi hẻo lánh nhỏ của quận Đông Phổ.”
An Lương trêu ghẹo: “Xem ra là trục lợi!”
“Cái gì?” Lý Tịch Nhan nghi ngờ nhìn An Lương.
Quách Vũ Tình cũng nghi ngờ nhìn qua, Diêu Kỳ thì khẽ gật đầu, cô đồng ý với câu nói của An Lương.
“Nếu không phải trục lợi, mà từ một cửa hàng nằm ở một nơi hẻo lánh nhỏ của quận Đông Phổ cho đến mở cửa hàng ở Bến Thượng Hải?” An Lương mỉm cười nói.
...
“Có vẻ hợp lý!” Lý Tịch Nhan lại bị An Lương chỉnh đốn.
Quách Vũ Tình cũng không phản bác, vì hình như cũng rất có lý?
Một lúc sau, cơm chiên cua được bưng lên, cơm chiên cua ở cửa hàng này quả thực ít hơn nhiều so với các cửa hàng khác về trọng lượng, cho dù là suất ăn theo set đặc biệt 888 tệ nhưng trông như chỉ là phần dành cho một người.
Sau khi nhân viên phục vụ nữ bưng cơm chiên cua đến, cô ấy giới thiệu: “Thịt cua và gạch cua của quán chúng tôi đều là thịt cua và gạch cua thật. Ngoại trừ khi làm súp cua có thêm bột vào, những thứ khác đều là thịt cua và gạch cua, không có khoai tây nghiền, cũng không có trứng. Cho nên trông có vẻ rất ít nhưng về phương diện mùi vị thì ngon hơn!”
An Lương hỏi: “Chẳng lẽ có khách hàng nghi ngờ vấn đề trọng lượng?”
Nhân viên phục vụ nữ trả lời một cách khẳng định: “Đúng vậy, nhiều khách hàng đã thắc mắc về vấn đề này, nhưng trên thực tế, trong lịch sử hàng chục năm của cửa hàng chúng tôi, tất cả các công thức và kỹ thuật nấu nướng đều không thay đổi.”
Khi nhân viên phục vụ nữ giải thích, cô ấy khuấy súp cua và cơm cho An Lương và những người khác. Vài phút sau, tất cả bốn phần cơm chiên cua đã được trộn đều.
“Mời quý khách hãy tự nhiên dùng cơm.” Nhân viên phục vụ nữ lịch sự chào tạm biệt.
Khi nhân viên phục vụ nữ rời đi, Diêu Kỳ xúc một muỗng cơm chiên cua. Sau khi nhai chậm rãi, cô khẽ cảm thán: “Quả nhiên vẫn là mùi vị này, trong ấn tượng của mình nó chưa bao giờ thay đổi!”
Quách Vũ Tình đồng tình: “Thực sự rất ngon. Mùi thịt cua và mùi gạch cua đều đậm đà, không có mùi của khoai tây nghiền. Ở hầu hết các nhà hàng, khoai tây nghiền được dùng làm phụ gia cho thịt cua.”
Ví dụ như món cua nướng phô mai trong ẩm thực Nhật Bản, trong mấy quán ẩm thực Nhật Bản tầm trung, món cua nướng phô mai thông thường đều dùng thịt cua trộn với khoai tây nghiền, thêm một chút phô mai.
Mùi thịt cua?
E chắc là bột mai cua?
Dù gì những quán buffet ẩm thực Nhật Bản với giá dưới 300 tệ, nếu không ngồi mát hưởng bát vàng, xin hỏi làm sao kiếm được tiền?
An Lương cũng ăn một miếng, quả không hổ là quán ăn được đánh giá 9,1 điểm. Mùi vị thực sự rất ngon, mùi vị của súp cua hòa quyện hoàn toàn vào cơm, nhưng hạt cơm vẫn giữ được mùi thơm đặc trưng của gạo.
“Mùi vị rất ngon!” An Lương khẳng định.
Lý Tịch Nhan đồng tình: “Mùi vị này thật tuyệt vời, ngon hơn nhiều so với món cua ở trong cửa hàng ẩm thực Nhật Bản!”
Diêu Kỳ trả lời bằng một nụ cười: “Cơm chiên cua của bọn họ ngoại trừ việc giá cả hơi đắt và xếp hàng quá lâu ra thì không có khuyết điểm nào khác.”
“Bình thường những món cua do các cửa hàng ẩm thực Nhật Bản làm không bằng bên quán ăn này làm!” Diêu Kỳ nói thêm.
An Lương ăn thêm vài miếng nữa, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cuối cùng đã đưa ra lời nhắc nhở.
‘Tinh!’
‘Ký chủ đã nếm hương vị tươi ngon của món cơm chiên cua, nhận được phần thưởng thương thức đồ ngon.’
‘Nhắc nhở đặc biệt: Xét thấy [Diêu Kỳ], người bạn đồng hành, đã có một cảm giác hạnh phúc đặc biệt khi nếm thử cơm chiên cua, phần thưởng lần này là…’
Chương 1342: Phần thưởng ước nguyện: Hiệu ứng cánh bướm!Quán cơm chiên cua Nguyên Hải ở bến Thượng Hải.
Quán cơm chiên cua này được cho là đã kinh doanh hơn 60 năm, đã được hệ thống Nhân Sinh Người Thắng công nhận.
‘Phần thưởng này sẽ làm tăng hạnh phúc của người bạn đồng hành [Diêu Kỳ]!’
‘Theo các thuộc tính đặc biệt của người bạn đồng hành [Diêu Kỳ], sau khi phần thưởng ẩm thực này được tăng lên bởi cảm giác hạnh phúc, nó sẽ được tạo ra theo mong muốn của [Diêu Kỳ].’
‘Tinh!’
‘Chúc mừng Ký chủ đã nhận được: Phần thưởng ước nguyện: Hiệu ứng cánh bướm!’
‘Hiệu ứng cánh bướm: Một con bướm nhỏ đang quạt cánh cũng có thể gây ra một trận sóng to gió lớn.’
‘Ký chủ có thể thực hiện một điều ước thông qua hiệu ứng cánh bướm, và chỉ cần một sự thay đổi động lượng cực nhỏ cũng có thể thay đổi một loạt những diễn biến tiếp theo.’
‘Lưu ý: Hiệu ứng cánh bướm chỉ giới hạn sử dụng trong phạm vi ở đại dương.’
…
Phần thưởng này…
An Lương nhịn không được, liến mắt nhìn Diêu Kỳ.
Gia đình Diêu Kỳ làm nghề vận chuyển bằng đường biển nên phần thưởng này đương nhiên có liên quan đến đại dương, hơn nữa cũng không có vấn đề gì với hạn chế sử dụng trong phạm vi đại dương.
Nhưng mô tả về phần thưởng này thật mơ hồ! Hiệu ứng cánh bướm?
Ý nghĩa ban đầu của nó chính là: Một con bướm trong rừng mưa nhiệt đới của lưu vực sông Amazon ở Nam Mỹ, thỉnh thoảng đập cánh vài cái là có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Bắc Mỹ trong hai tuần sau đó.
Nhưng trong phần mô tả của phần thưởng, An Lương nhận thấy phần thưởng này không hề đơn giản…
Tình huống cụ thể cần An Lương phải xem xét cẩn thận, nếu không có tai nạn xảy ra, thì phần thưởng này hẳn là một phần thưởng rất tốt, dù sao nó cũng có tiền tố!
【 Phần Thưởng Ước Nguyện 】 !
‘Tôi có thể sử dụng phần thưởng này để tạo ra một cơn sóng thần nhắm vào một khu vực nhất định không?’ An Lương hỏi.
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn không phản hồi như mọi khi, vì vậy câu trả lời rõ ràng là không.
An Lương đã từ bỏ sau một lần kiểm tra, bây giờ không phải là lúc thăm dò, đợi lát nữa về tới khách sạn, đợi cho Lý Tịch Nhan ngủ rồi, An Lương sẽ từ từ nghiên cứu.
Hơn 1 tiếng sau, gần 7 giờ tối, tất cả mọi người đã ăn xong cơm chiên cua.
Lý Tịch Nhan ngả người ra sau một cách ngây ngô: “Ôi, no quá, nhưng thực sự rất là ngon!”
Quách Vũ Tình đau khổ trả lời: “Ừ, thật sự rất ngon, nhưng cũng rất nhiều. Ăn bữa ăn này xong, e là sẽ tăng thêm 1 ký thịt!’
Diêu Kỳ ngồi ở một bên, mời gọi: “Khi trở về chúng ta cùng nhau chạy bộ đi!”
Quách Vũ Tình đồng ý: “Được, được, được. Kỳ Kỳ, cậu gọi mình, chúng ta cùng nhau kiên trì!”
Lý Tịch Nhan từ chối: “Mình sẽ không tham gia đâu. Mình chỉ cần tập yoga một chút là sẽ không có vấn đề gì.”
Quách Vũ Tình nhìn Lý Tịch Nhan không nói nên lời, tại sao hiệu quả khi cô ấy và Lý Tịch Nhan học yoga lại khác biệt đến vậy?
“Mình tập yoga không có hiệu quả, mình nhất định phải chạy bộ.” Diêu Kỳ trả lời.
Quách Vũ Tình đồng tình: “Mình cũng vậy! Tập yoga khó quá. Không chỉ động tác khó mà hiệu quả giảm cân thực sự rất tệ.”
An Lương đề nghị: “Lát nữa chúng ta có thể đi dạo Bến Thượng Hải, tiêu hóa một chút, kẻo sau khi ăn xong lại ngồi xuống gây tích tụ thức ăn trong dạ dày.”
“Ừm, ừm!” Lý Tịch Nhan đồng ý. Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình cũng đồng ý.
An Lương kêu phục vụ đến để thanh toán, bởi vì nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, An Lương đương nhiên không có ý định trêu ghẹo, chủ động thanh toán lần này, tổng số tiền là 3928 tệ, không có phí phục vụ, cậu đưa ngón tay cái lên khen ngợi.
Đối với những thứ như phí dịch vụ ăn uống này nọ, An Lương sẽ xỉa xói cả ngày.
Mọi người đều đến nhà hàng để ăn, nhà hàng không cung cấp dịch vụ ăn uống? Lẽ nào khách hàng phải tự mình vào bếp để chiên cơm?
Hay nên nói là khách hàng tự mình vào bếp làm đồ ăn rồi tự dọn món lên?
Dù sao những nhà hàng thu phí dịch vụ đều bị đánh giá không tốt, những nhà hàng không thu phí dịch vụ lại được đón nhận nồng nhiệt.
Sau khi thanh toán, An Lương dẫn Lý Tịch Nhan ra khỏi nhà hàng cơm chiên cua Nguyên Hải, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình rõ ràng đã ăn no rồi, thế mà bây giờ lại phải ăn thêm “thức ăn chó”.
Quách Vũ Tình không biết phải nói gì.
Bởi vì cô ấy là một kẻ độc thân, nếu cô ấy phàn nàn về điều đó thì An Lương và Lý Tịch Nhan nhất định sẽ cùng nhau trêu ghẹo cô. Quách Vũ Tình thế cô sức yếu biểu thị bản thân quá khó khăn, hoàn toàn không thể nào chịu đựng được, hiểu không?
Lần trước đã có chuyện như vậy xảy ra rồi, kẻ độc thân tuyệt đối không nên đấu với cặp đôi, là vì thực sự đấu không lại. Diêu Kỳ ghen tị nhìn Lý Tịch Nhan, cô thực sự ghen tị với Lý Tịch Nhan!
Cô suy nghĩ rất nhiều so với Lý Tịch Nhan, cô cũng đoán được ít nhiều tình huống của An Lương, kết hợp với những thông tin mà Lý Tịch Nhan vô tình nói ra, cô cảm thấy kiếp trước Lý Tịch Nhan quả thực đã cứu cả ngân hà.
…
Bằng không, với tính cách ngốc nghếch, trong sáng của Lý Tịch Nhan đây lại có thể ở bên cạnh An Lương sao?
Đó là lý do tại sao Diêu Kỳ ghen tị với Lý Tịch Nhan!
Đây chắc là kiểu bạn trai của người khác lúc nào cũng tốt hơn?
Chương 1343: Quá hèn mọn?“Mà này, An Lương, khi nào thì anh về?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương nói đùa: “Em lại muốn đuổi anh đi sao?”
Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Mỗi khi anh đến, em không thể nào chăm chỉ học tập!”
Lý Tịch Nhan tiếp tục nói: “Nếu không phải ngày nào anh cũng ức hiếp em thì đã tốt lắm rồi, kết quả anh là một tên khốn kiếp mà!”
An Lương bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tịch Nhan, anh rất hiếm khi bắt nạt Lý Tịch Nhan, được chứ?
Chủ yếu là vì sức chiến đấu của Lý Tịch Nhan quá yếu!
Chỉ có Hồ Ly Tinh nhỏ mới lợi hại, lần nào cũng có thể đánh tới đánh lui với An Lương, những người khác không ai có thể đánh nổi An Lương.
Trong khi An Lương đang đùa giỡn với Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ đột nhiên dừng lại, cô ấy nhìn ra xa rồi bật khóc…
Mới hơn 7 giờ tối, đèn đường mới được bật sáng.
Bến Thượng Hải ở Ma Đô.
An Lương và Lý Tịch Nhan tay trong tay cười với nhau, còn Diêu Kỳ thì chợt ngừng lại, cô nhìn phía xa xăm sau đó bật khóc.
Quách Vũ Tình phát hiện ra tình hình, cô hỏi: “Kỳ Kỳ, có chuyện gì với cậu vậy?”
Diêu Kỳ không nói gì.
An Lương và Lý Tịch Nhan đang đi ở phía trước, cũng phát hiện Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình không có đi theo, bọn họ dừng lại, quay đầu nhìn.
Lý Tịch Nhan nhìn thấy Diêu Kỳ khóc, cô lập tức muốn đi tới, An Lương buông Lý Tịch Nhan ra, anh cũng đi theo sau nửa bước.
Đi chậm nửa bước là vì anh muốn biểu hiện rằng anh không quá quan tâm đến Diêu Kỳ, bằng không, sau khi nhìn thấy Diêu Kỳ khóc, anh tỏ ra quá quan tâm là có ý gì?
“Kỳ Kỳ?” Lý Tịch Nhan bước đến bên Diêu Kỳ.
An Lương phát hiện trước vấn đề, anh nhìn theo ánh mắt của Diêu Kỳ, phía xa có một người đàn ông trung niên đang cúi người cúi chào một người đàn ông trung niên khác, người đàn ông trung niên cúi người trông cực kỳ hèn mọn!
Thực ra đàn ông trung niên ấy là người buồn nhất!
Trên có già dưới có trẻ, bọn họ gánh hết áp lực của cả gia đình, gần như không thể nào chịu đựng được một cơn phong ba. Đặc biệt là những người đàn ông trung niên nơi công sở, bọn họ là những con trâu cày cuốc chăm chỉ.
‘Diêu Vĩ?’ An Lương thắc mắc trong lòng.
Bởi vì anh đã nhận ra người đàn ông trung niên đang cúi đầu kia chính là Diêu Vĩ, cha của Diêu Kỳ. Người đàn ông đó từng có khối tài sản hơn 200 ức, ở Ma Đô gọi là Diêu Vĩ - người rung trời chuyển đất, bây giờ lại hèn mọn đến vậy sao?
An Lương không biết người đàn ông trung niên còn lại, nhưng cũng không ngăn cản An Lương đoán được thân phận của đối phương, đối phương hẳn là người có thể giúp Diêu Vĩ!
Nếu không, Diêu Vĩ không cần phải hèn mọn như vậy.
Mặc dù An Lương biết câu trả lời, nhưng anh không nói ra.
Đó là chuyện riêng tư của Diêu Kỳ, muốn nói thì cũng phải để Diêu Kỳ tự nói ra, An Lương không thể nói thay cho Diêu Kỳ. Hơn nữa, chuyện gia đình Diêu Kỳ bị phá sản, bản thân cô ấy còn không nói ra, làm sao An Lương biết được? Cho nên An Lương biết Diêu Vĩ cũng biết tình huống hiện tại, nhưng anh không có ý định nói ra.
Diêu Kỳ thu lại tầm mắt, cô hít một hơi thật sâu: “Không sao đâu, là mình chợt nghĩ tới mình chưa từng yêu ai, cũng không có ai theo đuổi mình, nên mình cảm thấy chua xót, thế là mình khóc.”
Trong lòng Quách Vũ Tình không tin, nhưng ngoài mặt cô ấy vẫn trả lời theo ý của Diêu Kỳ: “Cút, cút, cút, gì mà không có ai theo đuổi cậu?”
“Hay để mình nói đại ra vài tên?” Quách Vũ Tình hừ hừ nói, “Ví dụ Bàng Hải đến từ New Zealand, mặc dù người này thấp và hơi béo hơn một chút, nhưng điều kiện gia đình của hắn ta rất tốt!”
“Mình nghe nói New Zealand là nơi độc quyền về ngành công nghiệp khoai tây địa phương, hơn nữa New Zealand cũng là một trong ba nhà cung cấp trái kiwi, còn có vườn anh đào nữa.” Quách Vũ Tình giải thích.
Lý Tịch Nhan khó hiểu: “Làm sao cậu biết?”
Quách Vũ Tình đáp lại: “Tất nhiên là do đối phương nói, đời trước của gia đình bọn họ đã nhập cư đến New Zealand, nhưng thế hệ trẻ đều gửi lại, tiếp nhận giáo dục.”
Diêu Kỳ hừ nhẹ: “Quách Vũ Tình, cả ngày cậu chỉ biết bôi nhọ mình!”
“Tên Bàng Hải này có vấn đề. Anh ta có quan hệ bất chính với rất nhiều cô gái khác.” Diêu Kỳ nói thêm.
Quách Vũ Tình cười ha ha: “Biết rồi, mình nghe nói tên Bàng Hải này không kén chọn chút nào. Có một đàn chị cao chưa tới 1 mét 6, cân nặng thì hơn cả 75 ký, nhưng hắn ta vẫn không chê.”
Hả? Cô gái cao chưa tới 1 mét 6, cân nặng thì hơn cả 75 ký, vậy mà vẫn có thể chấp nhận được sao? An Lương đã rất sốc khi hay tin.
Người anh em đến từ New Zealand này có phải cũng khủng khiếp quá rồi không?
Quách Vũ Tình tiếp tục nói: “Mình nghe nói tên Bàng Hải này có một câu rất nổi tiếng, gọi là: Đến cũng đã đến rồi!”
Hóa ra là vậy!
An Lương đột nhiên hiểu rõ, dù sao đến cũng đã đến rồi, tự mình lựa chọn, nước mắt có rơi thì cũng phải tiếp tục?
Lý Tịch Nhan tưởng tượng mình cao chưa tới 1 mét 6, cân nặng hơn 75 ký, cô bất giác run lên, sau đó nhìn An Lương.
“An Lương, điều gì sẽ xảy ra nếu em cao chưa tới 1 mét 6, cân nặng thì hơn 75 ký?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương ngơ ngác nhìn Lý Tịch Nhan: “Xin chào, xin hỏi bạn là?”
“Ha ha ha!” Quách Vũ Tình bật cười: “Đại lão, anh cũng tàn nhẫn quá đó?”
Quách Vũ Tình thực sự đã bị ghẹo đến nỗi không thể ngừng cười, câu hỏi “bạn là ai” cũng được quá đấy?
Diêu Kỳ cũng bật cười, An Lương quả thực có độc! Chân thực đến mức không thèm giấu diếm?
Chương 1344: Tên khốn nạn!Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Anh quả là một tên khốn kiếp!”
“Không, không, không, anh không có, em nghĩ về Mã Anh Tuấn đi.” An Lương nghiêm túc nói.
Mã Anh Tuấn chỉ cao 1 mét 67, nhưng cân nặng lại tới 72 ký, cho nên trông cậu ta hơi mập một chút.
“Quách nữ hiệp, cô thấy bạn học Mã Anh Tuấn có tình cảm sâu đậm với cô, cô nghĩ thế nào?” An Lương hỏi.
Quách Vũ Tình học giọng điệu của An Lương: “Xin chào, cậu đang nói về ai vậy?”
Chậc, chậc! Nghe đi?
Đây có phải là tiếng người không?
Cho nên mới nói, bám đuôi là điều đáng buồn nhất, bạn có thể bám kiểu gì thì bám, không có thì là không có, tuyệt đối đừng có ảo tưởng! Nếu không tại sao phải gọi là bám đuôi chứ?
Kẻ bám đuôi! Kẻ bám đuôi!
Bám đến nỗi cuối cùng không được gì!
Diêu Kỳ lại thấy buồn cười trước câu trả lời của Quách Vũ Tình, nhưng cô có thể hiểu Quách Vũ Tình, không thích thì chính là không thích, cho dù đối phương có làm nhiều chuyện thì vẫn là không thích mà thôi.
Đối với chuyện “Người nhân từ nhìn thấy người nhân từ và người khôn ngoan nhìn thấy sự khôn ngoan”?
Quách Vũ Tình quả thực đã nhờ Mã Anh Tuấn giúp đỡ, Mã Anh Tuấn có thể từ chối được sao?
“Thì ra là Mã Anh Tuấn thích Vũ Tình!” Phản ứng của Lý Tịch Nhan chậm hơn 3 năm so với giờ Trái Đất.
???
Quách Vũ Tình, Diêu Kỳ và An Lương đều nhìn Lý Tịch Nhan với khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, nếu Mã Anh Tuấn không thích Quách Vũ Tình, thế tại sao cậu ta phải làm một kẻ bám đuôi chứ?
Gần 8 giờ tối, An Lương và ba cô gái kết thúc cuộc đi dạo, bọn họ rời khỏi Bến Thượng Hải.
Trong quá trình đi dạo, An Lương liên tục quan sát Diêu Kỳ một cách âm thầm, cậu thấy rằng Diêu Kỳ đã điều chỉnh tâm lý của mình rất nhanh, cô nhanh chóng hòa nhập vào không khí của buổi đi dạo.
Hơn nửa tiếng sau, An Lương đưa Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình trở về Học viện Phúc Đán, anh và Lý Tịch Nhan hiển nhiên sẽ trở về Aman Winning.
Trong bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Phúc Đán, Quách Vũ Tình nhìn đèn chiếu hậu của chiếc BMW X5 dần dần biến mất, sau đó cô ấy hỏi lại lần nữa: “Kỳ Kỳ, vừa nãy có chuyện gì xảy ra vậy?”
Diêu Kỳ cũng nói lại lần nữa: “Lúc nãy mình nghĩ bạn trai của Lý Tịch Nhan đối xử với cậu ấy quá tốt, sau đó lại thấy bản thân không có bạn trai, cũng không có đối tượng thích hợp, nghĩ một hồi lại thấy tủi thân nên mình mới bật khóc.”
Quách Vũ Tình vẫn không tin!
Có điều, cô chỉ quan tâm đến Diêu Kỳ mà thôi, nếu đã hỏi hai lần mà Diêu Kỳ vẫn không nói thật, cho thấy chuyện này liên quan đến chuyện riêng tư của đối phương, Quách Vũ Tình cũng không hỏi thêm nữa.
Quách Vũ Tình cũng nói theo ý của Diêu Kỳ: “Bạn trai của Tịch Nhan thực sự quá tốt, điều đó làm mình bây giờ đau hết cả đầu khi nhìn thấy Mã Anh Tuấn.”
“Cậu đau đầu cái gì?” Diêu Kỳ hỏi ngược lại.
“Thì chuyện của Mã Anh Tuấn đó!” Quách Vũ Tình trả lời, “Mình đang nghĩ làm thế nào để từ chối cậu ấy một cách lịch sự lại không làm tổn thương cậu ấy.”
Diêu Kỳ trả lời: “Không có cách nào cả!”
“Hả?” Quách Vũ Tình khó hiểu.
“Từ chối chính là tổn thương!” Diêu Kỳ trả lời: “Bất kể cậu làm gì đi nữa, tóm lại không phải là chấp nhận thì đó chính là tổn thương.”
Quách Vũ Tình đột nhiên hiểu ra: “Có vẻ là như vậy.”
“Vậy cậu lựa chọn chấp nhận sao?” Diêu Kỳ nói đùa.
“Làm sao có thể?” Quách Vũ Tình hừ hừ nói: “Trước đây mình đã nói rồi, mình chỉ muốn sống yên ổn một chút.”
Dù sao cô ấy cũng là một người đẹp, phải không?
Mặc dù không bằng Lý Tịch Nhan và cũng không bằng Diêu Kỳ, nhưng cô ấy cũng là một đại mỹ nhân, rõ ràng có thể lựa chọn điều kiện tốt hơn, vậy tại sao phải khiến cuộc sống của bản thân mệt mỏi?
“Wow!” Quách Vũ Tình hừ hừ nói, “Kỳ Kỳ, cậu lại khiến tớ rối rắm rồi!”
Cả hai cùng cười đùa và trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá riêng của Diêu Kỳ, sau khi trở về, cô ấy nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại giường tầng trên.
Mối quan hệ trong ký túc xá của bọn họ tương đối bình thường, mặc dù ngoài mặt không có vẻ gì là giễu cợt nhưng Diêu Kỳ biết rõ, bọn họ đang bàn luận về những thay đổi ở sau lưng cô.
Nhưng Diêu Kỳ không quan tâm.
Trên giường của Diêu Kỳ có màn chống muỗi, việc này đã tạo ra một thế giới độc lập. Cô ấy gửi tin nhắn wechat cho bố của mình.
‘Diêu Kỳ: Bố, bố có ở đó không?’
‘Diêu Vĩ: Bố đây.’
‘Diêu Vĩ: Chi phí sinh hoạt của con đủ xài không.’
‘Diêu Vĩ: Bố sẽ gửi tiền qua cho con ngay lập tức.’
‘Diêu Kỳ: Không cần đâu bố, con vẫn còn tiền xài.’
‘Diêu Kỳ: Bố, dạo này trong nhà vẫn ổn chứ?’
‘Diêu Vĩ: Rất tốt.’
‘Diêu Vĩ: Tình hình trước mắt của công ty đã ổn định, bố cũng đã tìm ra giải pháp.’
‘Diêu Kỳ: Cách gì vậy bố?’
‘Diêu Vĩ: Bố tính vay tiền của bạn bố, chỉ cần 20 ức là có thể hồi sinh lại công ty.’
‘Diêu Vĩ: Được rồi, Kỳ Kỳ, bên này vẫn còn nhiều việc phải giải quyết, nếu có việc gì thì nhớ nói với bố nhé.’
‘Diêu Kỳ: Vâng ạ.’
Chương 1345: Tên khốn nạn! (2)Bến Thượng Hải.
Diêu Vĩ đặt điện thoại xuống, ông lấy một điếu thuốc lá từ hộp thuốc lá ra châm lửa, nhìn dòng nước cuồn cuộn trào dâng của sông Hoàng Phổ, Diêu Vĩ thở dài một hơi thật lâu, ông đã từng nghĩ đến việc từ bỏ.
Ông ấy đã không nói sự thật với Diêu Kỳ.
Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị quả thực chỉ cần 20 ức là có thể hồi sinh lại, nhưng tại sao người khác phải cứu nó chứ?
Có một số người đang chờ đợi Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị sụp đổ.
Bởi vì một khi Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị sụp đổ, bọn họ có thể thu được rất nhiều lợi ích từ đó, chẳng hạn như một số lượng lớn những con tàu cũ; một số lượng lớn thuyền viên và thuyền trưởng có kinh nghiệm; ngoài ra còn có các kênh vận chuyển hàng hóa tương ứng và cả những thị phần đang trống v.v..
Tất cả những lợi ích này đòi hỏi Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị phải sụp đổ!
Những gì Diêu Kỳ nhìn thấy vừa rồi, quả thực chính là cảnh Diêu Vĩ đang cầu xin một người bạn cũ là giám đốc bộ phận tín dụng của Ngân hàng Thương mại Ma Đô, nếu đối phương muốn giúp Diêu Vĩ, chắc chắn có thể giúp được.
Bởi vì theo tình hình của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, một khi được khôi phục lại, chắc chắn sẽ tái sinh và phát triển thuận lợi.
Tuy nhiên, đối phương đã chọn “Nhìn thấy chết mà không cứu”!
Nói một cách chính xác, đối phương đã chọn chấp nhận những lợi ích do người khác đưa ra và từ chối yêu cầu vay tiền của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị.
Không!
Bên kia vẫn để lại một tia hy vọng sống sót.
Nghĩ đến “một tia hy vọng sống sót” mà đối phương để lại, Diêu Vĩ răng nghiến lợi hừ nhẹ: “Vi Quốc Trung, tên khốn kiếp, kẻ vô ơn bạc nghĩa này, không hổ danh là ‘Quốc Trung’!”
Bởi vì tia hy vọng sống sót duy nhất mà Vi Quốc Trung vừa để lại, thực ra đó là một điều kiện vô cùng ghê tởm. Diêu Vĩ nhớ lại những gì Vi Quốc Trung đã nói trước đó.
“Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị muốn vay 20 ức?”
“Đương nhiên không có vấn đề gì cả!”
“Anh Diêu, chúng ta là bạn cũ, đúng không?”
“Tính thời gian, chúng ta đã quen biết nhau 15 năm, có thể gọi là bạn thân của nhau. Làm sao tôi có thể nhìn anh chết chứ?”
“Nhân tiện, anh Diêu, lần trước tôi nhìn thấy con gái của anh rất xinh đẹp, lần sau anh dắt theo để uống rượu chung, được không?”
Đối với một người trải đời nhiều như Diêu Vĩ mà nói, làm sao ông ấy có thể không biết Vi Quốc Trung có ý gì?
Vi Quốc Trung vốn là một kẻ tham lam và háo sắc! Đó là lý do tại sao ông cho rằng Vi Quốc Trung là một thằng khốn nạn!
Gần 11 giờ tối.
Trò chơi Hiệp Cốc của An Lương và Lý Tịch Nhan đã kết thúc, Lý Tịch Nhan nép vào lòng của An Lương.
Cô gái ngốc nghếch này đột nhiên nói: “Nếu Mã Anh Tuấn thích Vũ Tình, vậy thì sau này em hạnh phúc rồi!”
“Hả?” An Lương biểu thị anh không hiểu sự logic giữa hai người?
Mã Anh Tuấn thích Quách Vũ Tình, Lý Tịch Nhan hạnh phúc? Đây là kiểu đường ngang ngõ tắt gì thế này?
Lý Tịch Nhan giải thích: “Em và Vũ Tình, cũng như Mã Anh Tuấn và Ngưu Tử Nho. Bốn người bọn em ở trong một nhóm. Em và Vũ Tình là bạn cùng phòng. Em có mối quan hệ rất tốt với Vũ Tình, cho nên Mã Anh Tuấn… anh hiểu không?”
An Lương gần như đã hiểu ý của Lý Tịch Nhan.
“Cô gái ngốc nghếch, em đừng tham gia vào chuyện đó. Quách Vũ Tình không thích Mã Anh Tuấn. Nếu hai người đó tiếp tục vướng vào nhau, một ngày nào đó sẽ có vấn đề, em hiểu chứ?” An Lương nhắc nhở.
“Ồ!” Lý Tịch Nhan gật đầu, “Được rồi, em nghe lời anh.”
An Lương bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tịch Nhan: “Ngày mai em muốn đi đâu chơi?”
“Ngày mai chúng ta hãy đến Công viên Disneyland nhé!” Lý Tịch Nhan đề xuất.
???
Mặt An Lương lộ ra đầy dấu chấm hỏi.
“Cục cưng, em say rồi à?” An Lương hừ hừ nói.
Lý Tịch Nhan nhõng nhẽo nói: “Chúng ta chỉ đi xem thôi mà, chúng ta sẽ không chơi mấy trò chơi cảm giác mạnh.”
Đối mặt với hành động nhõng nhẽo của Lý Tịch Nhan, An Lương cuối cùng đã đồng ý.
Để rồi ngày hôm sau An Lương hối hận! Ví dụ như tàu lượn siêu tốc ở Công viên Disneyland…
Ở Công viên Disneyland, tàu lượn siêu tốc không được gọi là tàu lượn siêu tốc, nếu gọi là tàu lượn siêu tốc có vẻ hơi sỉ nhục.
Tàu lượn siêu tốc ở Công viên Disneyland Ma Đô được lấy cảm hứng từ chiếc Tron Light Cycle trong bộ phim “Tron: Legacy”, cách vận chuyển của nó cũng giống như đang lái mô tô vậy.
Sau đó, cái trò này được chọn vào danh sách 10 tàu lượn siêu tốc thú vị nhất thế giới.
Đợi sau khi An Lương hạ cánh an toàn, cậu lại nảy ra ba câu hỏi triết học kinh điển: Tôi là ai, tôi đang ở đâu và tôi đang làm gì?
Lý Tịch Nhan nắm tay An Lương đang sững sờ, cô cười lớn: “Wow, này tên khốn kiếp, anh tỉnh táo lại đi!”
“Chúng ta đi trò khác nhẹ nhàng hơn một chút, chúng ta đi trò vòng xoay thế giới Soaring đi.” Lý Tịch Nhan đề xuất.
An Lương vừa nghe đến cái tên là biết không phải trò đơn giản.
Thực tế thì đúng là như vậy!
Kiểu xem phim 5D này là một trải nghiệm ác mộng đối với những người mắc chứng sợ độ cao như An Lương.
Một ngày dài cũng trôi qua, tối đó, Lý Tịch Nhan rất thê thảm!
An Lương đã dắt Lý Tịch Nhan tham gia trò Hiệp Cốc tận ba ván để xoa dịu nỗi sợ độ cao mà anh nhận được ở Công viên Disneyland.
Chương 1346: Chủ động tiếp xúc!“Ngày mai anh phải đi rồi sao?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương phủ nhận: “Ngày mai không đi nữa, anh phải đi xử lý công việc, ngày mai mới bắt đầu.”
“Cái gì?” Lý Tịch Nhan sững sờ trong giây lát: “Vậy ngày mai em sẽ chăm chỉ học tập, còn anh thì chăm chỉ làm việc, được không?”
Trước khi An Lương kịp trả lời, Lý Tịch Nhan lại tiếp tục hỏi: “Vậy thì khi nào anh về?”
An Lương suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Để xem tình hình ngày mai ra sao. Nếu ngày mai có thể hoàn thành công việc một cách suôn sẻ thì ngày mai chắc là ngày cuối cùng anh ở cạnh em.”
An Lương nói thêm: “Không phải em nói rằng phía sau trường có một quán đậu phụ thối chính thống à, anh còn chưa ra đó ăn với em nữa.”
“Hừ!” Lý Tịch Nhan khịt mũi, nhưng sau đó cô chủ động hôn An Lương một cái.
Ngày hôm sau, lúc 6 giờ 30 phút sáng.
An Lương và Lý Tịch Nhan đều dậy sớm, anh đích thân lái xe đưa Lý Tịch Nhan đến Học viện Phúc Đán, sau đó gửi tin nhắn đến Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa.
‘Số 0: Mục tiêu vị trí?’
‘Số 1: [Thông tin vị trí]!’
‘Số 1: Chúng tôi đã bố trí hai người theo dõi đối phương, chúng tôi sẽ cập nhật thông tin vị trí mục tiêu theo thời gian thực tế.’
‘Số 1: Dựa theo phân tích của chúng tôi, mục tiêu sẽ xuất hiện ở vị trí dưới đây và sẽ dừng lại trong khoảng 20 phút.’
‘Số 1: [Thông tin vị trí] .’
‘Số 0: Đã nhận.’
An Lương trực tiếp đến vị trí thứ hai, nơi này tương đối gần với Học viện Phúc Đán, chỉ có điều đang là giờ cao điểm buổi sáng, An Lương phải mất nửa tiếng mới đến nơi.
Quận Đông Phổ.
Trong một quán mì cá lù đù vàng, Diêu Vĩ vừa gọi một tô mì cá lù đù vàng, ông chọn tô mì cá lù dù vàng rẻ nhất, một tô chỉ có giá 25 tệ.
An Lương bước vào, cậu nói: “Ông chủ, cho cháu một tô mì cá lù đù vàng đặc biệt, thêm một phần chả giò cá lù đù vàng, sẵn thêm hai con cá lù đù vàng chiên.”
“Được.” Ông chủ quán đáp lại.
Quán mì cá lù đù vàng này là một quán ven đường truyền thống, sử dụng bàn dài có bốn chỗ ngồi.
An Lương ngồi đối diện với Diêu Vĩ, Diêu Vĩ ngẩng đầu nhìn An Lương, An Lương cũng đang đánh giá Diêu Vĩ, Diêu Vĩ đeo một cặp kính vuông, quần áo giản dị, rất có phong thái tri thức.
Trong mắt Diêu Vĩ, An Lương mặc hoodie in hoạt tiết con mèo của Gucci, trông hơi giống hội chứng Peter Pan, nhưng ông cảm giác có khả năng đó là sự ngụy trang của An Lương. Bởi vì Diêu Vĩ phát hiện ánh mắt của đối phương rất kiên định, thần thái tự tin.
Khi hai người nhìn nhau, đối phương còn chủ động gật đầu chào hỏi, Diêu Vĩ đương nhiên cũng gật đầu đáp lại.
Một lúc sau, món mì cá lù đù vàng của Diêu Vĩ được bưng lên trước, An Lương nhìn một cái sau đó lại không nhìn nữa, món chả giò cá lù đù vàng của cậu cũng đã được bưng lên, cậu trực tiếp dùng đũa gấp ăn thử.
Món chả giò cá lù đù vàng ở quán nhỏ ven đường này rất chất lượng!
Ba miếng chả giò cá lù đù vàng với giá 18 tệ còn ngon hơn so với sáu miếng chả giò cá lù đù vàng giá 188 tệ ở quán cơm chiên cua Nguyên Hải lần trước.
Diêu Vĩ nhìn An Lương trực tiếp ăn luôn chả giò cá lù đù vàng, ông nhịn không được liền nhắc nhở: “Món chả giò cá lù đù vàng này phải chấm thêm một chút sốt Worcestershire, vị mới ngon.”
Trong quán mì cá lù đù vàng ven đường, Diêu Vĩ chủ động nhắc nhở An Lương, nhưng đối phương lại dùng phương ngữ Ma Đô, An Lương cũng chỉ hiểu ý đại khái.
“Phải nhúng vào nước tương sao?” An Lương chủ động hỏi lại bằng tiếng phổ thông.
Diêu Vĩ chuyển sang tiếng phổ thông, chỉ vào sốt Worcestershire trên bàn: “Món chả giò cá lù đù vàng ăn không thì rất ngấy, chấm thêm một chút sốt Worcestershire sẽ ngon hơn.”
An Lương liếc nhìn nước tương trên bàn, thứ mà đối phương đang giới thiệu chính là “Tương ớt Ma Đô - Thái Khang”, là một loại nước sốt đặc sản ở Ma Đô.
Sốt Worcestershire không phải là nước tương!
Nó không phải là nước tương cho thêm ớt!
Nói một cách chính xác, sốt Worcestershire là một loại gia vị nhập khẩu từ Vương quốc Anh, nó thậm chí không giống với nước tương ở Baganzi, nhưng vì nó cũng giống nước tương cho nên mới lấy tên là “tương ớt”.
Sốt Worcestershire là một loại gia vị tổng hợp được làm từ hơn 30 loại gia vị, chẳng hạn như hành tây, cần tây, v.v. Nó hoàn toàn không phải là loại gia vị được ủ. Nó là loại gia vị điều chế, là đặc sản của Ma Đô.
Còn việc nơi sản xuất của nó là Vương quốc Anh?
Xin Lỗi! Chuyện này ai mà biết?
Chưa nói đến người dân ở khu vực khác, chỉ tính những người dân gốc Ma Đô, hỏi thử 100 người, e là 99 người đều sẽ nói sốt Worcestershire là đặc sản của Ma Đô.
An Lương đổ nước tương ra chén, gắp một miếng chả giò chấm vào rồi nếm thử, vị cay tươi ngon kết hợp với cảm giác béo ngậy khiến An Lương khá hài lòng.
Vậy ra trước đây cậu đã hiểu sai rồi sao?
“Ăn một miếng không?” An Lương nói: “Cháu còn cá lù đù vàng chiên và cả mì cá lù đù vàng, một mình cháu không thể nào ăn hết được, lãng phí thì không tốt.”
Diêu Vĩ cũng không khách sáo: “Cảm ơn!”
“Khách sáo rồi.” An Lương đáp lại.
Diêu Vĩ gắp một miếng chả giò cá lù đù vàng, ông không đổ thêm chén tương ớt khác mà chấm luôn vào chén tương ớt An Lương đã đổ ra khi nãy. Ông hoàn toàn không bận tâm đến việc An Lương nhúng miếng chả giò cá lù đù vàng mà cậu đã cắn trước đó vào trong chén.
Chương 1347: Xin chào, tôi tên là An Lương!Mấy con cá lù đù vàng nhỏ chiên giòn mà An Lương gọi khi nãy cũng đã được bưng lên, cậu hỏi: “Món này có cần phải chú ý gì không?”
Diêu Vĩ phủ nhận: “Món này không cần chấm với tương ớt. Tay nghề của bọn họ rất tốt. Cá lù đù vàng nhỏ chiên giòn, không khét, không dầu, không tanh. Có một số con cá lù đù vàng nhỏ không tươi ngon sẽ rất tanh.”
“Mời chú!” An Lương dùng đũa làm động tác mời.
Diêu Vĩ liếc nhìn An Lương, ông gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
Trong vòng chưa đầy 2 phút, tô mì cá lù đù vàng đặc biệt mà An Lương gọi đã được bưng lên, cậu phát hiện ra một tình huống bất thường, số lượng cá lù đù vàng trong tô của cậu vượt xa số cá lù đù vàng trong tô của Diêu Vĩ.
Diêu Vĩ dường như đã nhìn ra sự nghi ngờ của An Lương, ông trả lời: “Chú là khách quen ở quán này, tô của cháu là 45 tệ, còn tô của chú chỉ cần 25 tệ, cho nên cá lù đù vàng ít hơn một chút.”
Diêu Vĩ nói thêm: “Đây là món gọi thêm mà chỉ có những vị khách quen mới biết.”
An Lương gật đầu.
Cậu tưởng là sức hấp dẫn của bản thân quá lớn! Kết quả chỉ là do suy nghĩ quá nhiều.
Cả hai người đều im lặng ăn, khi gần kết thúc, An Lương liếc nhìn tô mì của Diêu Vĩ, đối phương uống cạn bát mì, cậu kiên nhẫn chờ đợi.
Khi Diêu Vĩ dùng khăn ăn vệ sinh cá nhân xong xuôi, An Lương mới chủ động nói: “Xin chào, cháu tên là An Lương, đến từ Thịnh Khánh.”
Diêu Vĩ lịch sự đáp lại: “Xin chào, chú tên là Diêu Vĩ, là người địa phương gần đây.”
An Lương gật đầu: “Cháu biết.”
“Hả?” Diêu Vĩ nghi ngờ nhìn An Lương.
“Chú là ông chủ của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, phải không?” An Lương nói lại lần nữa.
Diêu Vĩ cau mày.
“Cháu không có ý gì xấu.” An Lương nói thêm.
Diêu Vĩ không nói gì, chỉ nhìn An Lương.
“Cháu biết Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị của chú đang gặp khó khăn trong kinh doanh. Hiện tại, số tiền phải trả đã đến hạn thanh toán, công ty của chú còn bị thêm vào danh sách các công ty không đáng tin cậy.” An Lương tiếp tục giải thích.
“Cháu đã điều tra về chú.” An Lương nói thêm.
“Này cậu bé, cháu có chuyện gì sao?” Diêu Vĩ hỏi ngược lại.
An Lương nói thẳng: “Kế hoạch ban đầu của cháu là đợi cho công ty của chú phá sản và thanh lý, sau đó cháu sẽ tiến hành thu mua, cuối cùng là cháu có thể hoàn toàn nuốt chửng Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị của chú.”
Diêu Vĩ im lặng.
“Chú Diêu không hỏi kế hoạch hiện tại sao?” An Lương hỏi ngược lại.
Diêu Vĩ lắc đầu: “Không cần.”
An Lương hiểu ý của Diêu Vĩ. Hiện tại, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị như miếng thịt nằm trên thớt, hoàn toàn mặc cho người khác xâu xé, chỉ là thời gian vẫn chưa đến mà thôi.
“Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị của chú đã đến bước đường cùng rồi đúng không?” An Lương hỏi.
“Đúng vậy!” Diêu Vĩ không phản bác.
Tin tức này hoàn toàn được công khai trong giới kinh doanh.
Nếu không, trước đó Diêu Vĩ đã không bị chính những người bạn gắn bó lâu năm với mình phản bội, thậm chí còn cố ý cho “một tia hy vọng sống sót”. E là sau “một tia hy vọng sống sót” này, đối phương sẽ hối hận!
“Cháu muốn mua trước Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị của chú.” An Lương nói thẳng.
“Cháu đại diện cho công ty nào?” Diêu Vĩ hỏi ngược lại.
“Công ty của cháu.” An Lương đáp lại.
“Công ty của cháu?” Diêu Vĩ nghi hoặc hỏi: “Cháu có biết tình hình của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị không?”
“Biết chứ!” An Lương trả lời một cách khẳng định: “Công ty đó từng có giá trị thị trường là 212 ức, thuộc công ty xuất sắc của Ma Đô. Sau đó, công ty vay 120 ức để cố gắng chế tạo ra thêm 30 con tàu vận tải 30 vạn tấn. Trở thành công ty vận tải hàng đầu, phải không?”
An Lương nói tiếp: “Hiện tại bên chú đang nợ 120 ức, tiền phải trả cho nhân viên là 1,7 ức, đồng thời cộng thêm các khoản thanh toán khác thì tầm 15 ức. Trường hợp này thực ra chỉ cần 20 ức đến 30 ức là có thể cứu được công ty của chú.”
“20 ức là đủ!” Diêu Vĩ tự tin trả lời.
Những gì An Lương nói đều đúng!
Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đã điều tra rất rõ ràng về Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị.
“Cháu có thể cho chú nhiều hơn!” An Lương đáp lại: “Con biết bây giờ chú đang bị cô lập từ bốn phía, các đối tác đã từng hợp tác đều muốn chú sụp đổ, sau đó bọn họ sẽ chiếm thị phần của chú.”
“Các ngân hàng cũng bắt đầu cố ý gài chú. Dù gì bọn họ cũng đã quen với việc bung dù vào ngày nắng, cất dù vào ngày mưa. Bọn họ nổi tiếng với việc kiểm soát rủi ro, đúng chứ?” An Lương cố tình chế giễu ngân hàng để nhận được sự đồng cảm từ Diêu Vĩ, tình hình trước mắt của Diêu Vĩ rất tệ, ông ấy khẳng định lý do thoái thác của An Lương.
“Cháu muốn bao nhiêu?” Diêu Vĩ hỏi thẳng, trong hoàn cảnh bình thường, Diêu Vĩ tuyệt đối không muốn bán Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, làm sao có thể dễ dàng bán công ty của mình sau hơn 20 năm làm việc chăm chỉ?
Ngay cả khi tình trạng đang vô cùng tồi tệ như hiện tại, Diêu Vĩ cũng chỉ hỏi An Lương muốn bao nhiêu, chứ không phải hỏi An Lương sẵn sàng cho bao nhiêu.
Chương 1348: Điều kiện thu mua?Đây là sự khác biệt cơ bản, muốn bao nhiêu có nghĩa là ông ấy sẵn sàng bán cổ phần, còn cho bao nhiêu tức có ý bán trọn gói.
An Lương im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Cháu muốn 80% quyền sở hữu cổ phần.”
Diêu Vĩ không từ chối lập tức, ông chỉ nhìn An Lương: “Cháu có thể cho chú cái gì?”
“Cháu có thể đưa cho chú hai lợi ích.” An Lương duỗi tay phải ra làm động tác ‘2’.
“Đầu tiên, đối với việc mua lại này, cháu có thể mua dựa theo mức định giá cao nhất của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị. Mức định giá cao nhất của công ty chú là 212 ức, bên cháu sẽ mua công ty chú với giá này.” An Lương nói ra điều kiện đầu tiên.
“Thứ hai!” An Lương nói tiếp: “Chú vẫn là người điều hành Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị. Chú vẫn sẽ là thuyền trưởng của con tàu này, các thủy thủ của chú vẫn thuộc về chú.”
“Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị là dạng công ty gia đình. Chỉ có chú và vợ chú nắm giữ cổ phần. Cháu không quan tâm đến việc quản lý nó. Cháu chỉ muốn đạt được lợi nhuận mà thôi.” An Lương nói thêm.
“Chúng ta có thể ký một thỏa thuận liên quan đến quyền quản lý.” An Lương đưa ra lời hứa.
“Tuy nhiên, cháu còn cần thêm một quyền phủ quyết. Nếu bên cháu muốn phong tỏa một khu vực nhất định, áp đặt các biện pháp trừng phạt kinh tế và thương mại lên đối phương, chú sẽ không được phép nhận đơn vận tải đường biển của đối phương.” An Lương nói thêm.
Diêu Vĩ im lặng, ông ấy đang suy nghĩ.
“Thông qua các biện pháp trừng phạt kinh tế thương mại và phong tỏa một khu vực nào đó, cháu là Công ty Đầu tư An Tâm?” Diêu Vĩ dò hỏi.
“Hả?” An Lương khó hiểu.
“Trước đây, Công ty Đầu tư An Tâm đã phong tỏa thị trường xuất khẩu ớt của Nhật Bản với số tiền đầu tư quá lớn. Phong cách hiện tại của cháu có chút giống công ty đó.” Diêu Vĩ tiếp tục thăm dò.
“Dạo này cháu đang nhắm đến một khu vực nào đó sao?” Diêu Vĩ hỏi thêm.
“Cháu có thể cho chú biết về câu hỏi đầu tiên.” An Lương nói: “Vâng, cháu đại diện cho Công ty Đầu tư An Tâm. Cho nên về chuyện tiền vốn, chú không cần lo lắng. Công ty Đầu tư An Tâm của cháu rất có tiền.”
“Ngoài ra, có một chuyện nữa cháu cần nói với chú. Công ty Đầu tư An Tâm của cháu chưa bao giờ tham gia quản lý các hoạt động cụ thể của các công ty được đầu tư, chỉ gửi các cuộc kiểm toán tài chính của bên thứ ba.” An Lương giải thích.
Diêu Vĩ trả lời: “Chỉ là, bên chú cần phối hợp với hành động của cháu trên thị trường vốn?”
“Đương nhiên rồi!” An Lương đáp lại.
“Thành thật mà nói, chú Diêu à, ngành vận tải đường biển không quan trọng đối với Công ty Đầu tư An Tâm của cháu. Ngành vận tải đường biển có vốn đầu tư ban đầu lớn, chu kỳ thu hồi vốn dài, lợi nhuận lại tương đối thấp.” An Lương nói thêm.
Diêu Vĩ thở dài: “Có vẻ như chú cũng đã trở thành một con cờ. Công ty Đầu tư An Tâm của cháu chắc hẳn đang lên kế hoạch cho một sự kiện rất lớn, có lẽ có liên quan đến vận tải đường biển. Đó là lý do tại sao cháu lại cần chú, đúng không?”
“Chú đoán xem?” An Lương mỉm cười: “Chú, chúng ta thêm wechat của nhau đi, chú cứ từ từ cân nhắc, cháu không vội.”
Diêu Vĩ đã thêm wechat của An Lương mà không do dự.
“Tại sao cháu lại chọn chú?” Diêu Vĩ hỏi.
“Trong thế giới khủng khiếp này, người dệt hoa thêu gấm thì nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì lại ít, cháu chọn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.” An Lương trả lời.
“Công ty Đầu tư An Tâm của cháu hướng đến tình bạn nhiều hơn. Bên cháu sẽ giúp cho bên chú vào những thời điểm quan trọng nhất của bên chú. Bên cháu cũng hy vọng rằng vào những thời điểm quan trọng nhất của bên cháu, bên chú có thể ủng hộ cho bên cháu, kiên định không dời.” An Lương nói.
Diêu Vĩ thở dài: “Đúng vậy! Thế giới này thật kinh khủng! Tình bạn bao năm không quan trọng bằng lợi nhuận! Người dệt hoa trên gấm thì nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì lại ít, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thật là quá ít!”
Diêu Vĩ lại nghĩ đến Vi Quốc Trung, tình bạn 15 năm của ông ấy với Vi Quốc Trung cứ thế mà tan vỡ chỉ vì lợi nhuận, lẽ nào Vi Quốc Trung không nghĩ tới chuyện sau khi Diêu Vĩ thoát khỏi khó khăn, ông ta sẽ được Diêu Vĩ báo đáp hậu hĩnh sao?
Nếu Vi Quốc Trung giúp Diêu Vĩ vào thời điểm quan trọng nhất, một khi Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị khởi sắc trở lại, liệu Diêu Vĩ có đối xử tệ với Vi Quốc Trung không?
Với tình bạn 15 năm, lẽ nào còn không biết Diêu Vĩ là người như thế nào? Chỉ có thể nói Vi Quốc Trung phúc mỏng duyên bạc!
“Bên cháu đòi nhiều quá!” Diêu Vĩ trả lời.
Khóe miệng An Lương nở nụ cười, anh biết Diêu Vĩ muốn nói gì, Diêu Vĩ đã đồng ý đầu tư cho Công ty Đầu tư An Tâm, bây giờ chỉ còn tranh chấp cổ phần nữa thôi.
“Chú bằng lòng cho bao nhiêu?” An Lương hỏi.
Chương 1349: Đó không phải là vấn đề về cổ phần!Về chuyện Công ty Đầu tư An Tâm có ý định mua lại một phần vốn cổ phần của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, An Lương và Diêu Vĩ đã đạt được thỏa thuận ban đầu.
Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Diêu Vĩ trả lời: “Chúng ta đến công ty bàn chuyện nhé?”
“Vâng!” An Lương gật đầu.
Diêu Vĩ chủ động thanh toán, bao gồm cả việc chi trả toàn bộ phần ăn của An Lương, An Lương cũng không từ chối lòng tốt của Diêu Vĩ.
Hai người bước ra khỏi quán ăn, xe Diêu Vĩ lái là dòng Bentley đời cũ, An Lương dùng chìa khóa xe để bật đèn của chiếc BMW X5 lên, ra hiệu cho Diêu Vĩ biết cậu cũng lái xe đi, không cần phải ngồi xe của Diêu Vĩ.
Diêu Vĩ lái chiếc Bentley đời cũ đi trước để dẫn đường, An Lương lái chiếc BMW X5 đi theo phía sau.
Khoảng 1 tiếng sau, An Lương theo Diêu Vĩ đến cảng Nam Dương, cảng lớn nhất ở Ma Đô, nơi đây là hải cảng lớn nhất châu Á, thay thế vị trí của Singapore.
Vì vậy, mối quan hệ giữa Singapore và Ma Đô càng thêm nghiệt ngã. Dù sao thì nguồn thu nhập lớn nhất của Singapore cũng đến từ cảng.
Tại cảng Nam Dương, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đương nhiên có trụ sở riêng, An Lương đi theo Diêu Vĩ đến văn phòng, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi theo sau, anh ta là trợ lý của Diêu Vĩ, Trịnh Hải Cường.
“Giám đốc Diêu, đây là báo cáo của ngày hôm nay.” Trịnh Hải Cường đưa một tập tài liệu cho Diêu Vĩ.
Diêu Vĩ nhìn An Lương: “An Lương, cháu uống trà hay là…?”
An Lương trả lời: “Tùy tiện uống một tách trà là được rồi, đừng có làm mấy trò nghệ thuật thưởng trà hoa mỹ gì đấy, cháu cũng không hiểu gì đâu, cho cháu một ly trà tươi để giải nhiệt là được.”
Diêu Vĩ bật cười: “An Lương cháu rất thú vị! Hầu hết mọi người đều thích uống trà.”
“Uống trà thôi mà.” An Lương mỉm cười.
“Tiểu Trịnh, pha hai tách trà mang qua đây.” Diêu Vĩ dặn dò.
An Lương nói đùa: “Không phải nên nói là pha hai tách trà ngon sao?”
Diêu Vĩ sững sờ một lúc rồi bật cười, ông ấy hiểu ý của An Lương, pha trà và pha trà ngon là hai thứ đã được lưu truyền từ lâu.
Khi Trịnh Hải Cường rời đi, Diêu Vĩ hỏi lại lần nữa: “An Lương, chắc cháu cũng biết tình hình trong nhà của chú, phải không?”
“Điều tra rất rõ ràng.” An Lương trả lời một cách khẳng định.
Diêu Vĩ không ngạc nhiên, ông ấy nói tiếp: “Vậy nên chú hi vọng có thể giữ lại 30% cổ phần, chú và vợ chú, còn có con gái chú, mỗi người đều sẽ được 10%.”
“Không thành vấn đề.” An Lương đồng ý.
Diêu Vĩ sửng sốt trong chốc lát, ông ấy tưởng An Lương sẽ tìm cớ để phản biện lại, kết quả cậu lại trực tiếp đồng ý luôn?
“Tại sao?” Diêu Vĩ hỏi ngược lại.
“Chú Diêu à, quan tâm ắt loạn.” An Lương trả lời: “Thực tế không có sự khác biệt giữa 80% và 70%. Những gì Công ty Đầu tư An Tâm của cháu muốn chính là có thể nắm giữ tuyệt đối 66,67% cổ phần, có thế mới kiểm soát được công ty vào thời điểm quan trọng.”
“Giám đốc Diêu, có một số điều chú đoán rất đúng, nhưng cháu sẽ không thừa nhận.” An Lương mỉm cười trả lời.
Diêu Vĩ thở dài một hơi, ông ấy không phải “quan tâm ắt loạn”, suy nghĩ của ông ấy với An Lương có sự khác biệt rất lớn, An Lương muốn điều khiển Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, từ đó phối hợp với kế hoạch của Công ty Đầu tư An Tâm.
Diêu Vĩ thì chỉ nhìn thấy mỗi Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, tương đương với việc Diêu Vĩ chỉ nhìn thấy mỗi cục diện, còn An Lương nhìn thấy toàn diện hơn.
“Vậy chúng ta tiếp tục nói về chuyện hợp tác?” Diêu Vĩ hỏi thăm dò.
“Không thành vấn đề.” An Lương gật đầu.
“Chú sẽ cho cháu thấy tình hình tài chính của công ty của chú trước.” Trong lúc nói chuyện, Diêu Vĩ lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo, sau đó đi đến đối diện An Lương, đặt tài liệu lên bàn.
“An Lương, cháu xem trước một chút đi.” Diêu Vĩ nói.
An Lương cũng không khách sáo, cậu cầm tài liệu lên kiểm tra, tài liệu này là bản tổng hợp tình hình tài chính chung của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, thông tin điều tra mà Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa cung cấp gần như không sai chút nào…
Hiện tại, khoản nợ lớn nhất của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị là 120 ức nhân dân tệ, khoản tiền phải trả là 15 ức, tiền lương nhân viên là 1,7 ức, tổng cộng nợ 136,7 ức.
Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị sở hữu 53 con tàu vận chuyển đường biển. Trụ sở chính của cảng Nam Dương có diện tích là 1.500 mét vuông, bao gồm trụ sở bảy tầng, còn có hầm đậu xe và cả các đơn hàng đi biển cố định.
Hiện tại, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị vẫn đang hoạt động bình thường, cố gắng thu nhập càng nhiều càng tốt. Theo định giá hiện tại, tổng giá trị của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị rơi vào khoảng 200 ức.
Sau khi xem tổng quan tình hình tài chính của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, An Lương vẫn sẵn sàng đưa ra mức định giá cao nhất là 212 ức. An Lương không chỉ vì muốn can thiệp vào hoạt động kinh doanh vận chuyển đường biển thông qua Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, mà còn vì công ty này đang có đơn hàng cho 30 con tàu vận tải 30 vạn tấn, trước mắt đã trả tiền cọc là 120 ức.
Vậy nên số tiền nợ 5,2 ức là từ 120 ức mà ra!
Chương 1350: Đổi phương thức hợp tác khác?Tuy nhiên, khoản nợ này tương ứng với 30 con tàu đóng mới nên không thể chỉ đơn giản xếp vào khoản nợ, nếu xếp vào khoản nợ thì phải cộng thêm tài sản của 30 con tàu mới.
Khoản nợ thực sự của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị chủ yếu là khoản tiền phải trả 15 ức và cả tiền lương nhân viên 1,7 ức. Số tiền thấp nhất cũng phải 20 ức.
“Chú Diêu, bước đầu cháu đã xem sơ qua tình hình tài chính của công ty chú. Tài sản ròng của công ty là khoảng 200 ức tệ. Cháu cho chú Diêu hai lựa chọn.” An Lương nhìn Diêu Vĩ.
Diêu Vĩ trả lời: “Cháu hãy nói cụ thể về hai sự lựa chọn xem nào.”
Cảng Nam Dương, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị.
“Trước khi nói ra sự lựa chọn, cháu rất tò mò về một chuyện.” An Lương hỏi: “Lúc nãy khi chúng ta đi tới đây, cháu thấy mọi người vẫn đang làm việc chăm chỉ, nhưng cháu nhìn trong báo cáo tài chính thì bên chú đang nợ lương nhân viên 1,7 ức?”
“Cộc, cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa vang lên, Trịnh Hải Cường đã quay lại với hai tách trà.
“Vào đi.” Diêu Vĩ lần đáp lại tiếng gõ cửa của Trịnh Hải Cường trước.
Trịnh Hải Cường đặt hai tách trà trên bàn cà phê, trước mặt An Lương và Diêu Vĩ, sau đó tự giác rút lui khỏi văn phòng, nhưng lại bị Diêu Vĩ cho gọi lại.
“Tiểu Trịnh.” Diêu Vĩ gọi.
“Giám đốc Diêu?” Trịnh Hải Cường quay lại nhìn Diêu Vĩ.
Diêu Vĩ lại nhìn An Lương: “An Lương, câu hỏi vừa rồi của cháu, tiểu Trịnh có thể nói cho cháu biết.”
An Lương hỏi lại câu hỏi vừa nãy, sau đó nhìn Trịnh Hải Cường, anh chờ câu trả lời từ đối phương.
Trịnh Hải Cường trả lời: “Giám đốc Diêu đối xử với chúng tôi rất tốt.”
“Ngoài thơ và khoảng cách, còn có cuộc sống.” An Lương khéo léo nói.
Trịnh Hải Cường trả lời: “Chúng tôi tin tưởng vào giám đốc Diêu, ngay cả khi công ty phá sản, ngay cả khi công ty bị bán và thanh lý, chúng tôi vẫn tin giám đốc Diêu có thể xử lý ổn thỏa việc của chúng tôi.”
Hóa ra là vậy! Vậy ra đây chính là sức hút nhân cách cực mạnh?
“Được rồi, cảm ơn.” An Lương trả lời.
“Không có gì.” Trịnh Hải Cường đáp lại, sau đó lại ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại, anh ấy đã đoán được Diêu Vĩ và An Lương đang bàn với nhau chuyện gì.
Chờ Trịnh Hải Cường đi rồi, An Lương mới chủ động tiếp tục chủ đề trước: “Xin lỗi, chú Diêu, chuyện mà nãy cháu nói về hai sự lựa chọn, chúng ta cứ để nó tan trong gió thôi.”
Diêu Vĩ đoán ra được câu trả lời: “Cháu đang lo rằng chú sẽ từ bỏ kinh doanh trong tương lai?”
“Vâng!” An trả lời lại một cách khẳng định: “Quả thực cháu đang lo lắng điều đó.”
“Vừa nãy cháu có nói rồi, Công ty Đầu tư An Tâm của cháu sẽ không điều hành công ty đầu tư, bây giờ cháu đã yên tâm rồi!” An Lương mỉm cười trả lời.
Nhân viên của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã tin tưởng vào Diêu Vĩ, điều đó cho thấy Diêu Vĩ là người đáng được tin tưởng. Nếu không, khi đang thiếu nợ lương nhân viên, sao bọn họ lại không quậy long trời lở đất?
“Chú Diêu, cháu muốn 70% cổ phần, chú muốn bao nhiêu tiền?” An Lương hỏi.
Diêu Vĩ không trả lời ngay lập tức, ông ấy cân nhắc một lát sau đó mới trả lời: “Cháu chỉ muốn chú lắng nghe sự sắp xếp của con vào những thời điểm quan trọng, phải không?”
“Đúng vậy.” An Lương khẳng định.
“Ví dụ, nếu bên cháu yêu cầu bên chú từ chối một đơn hàng vận chuyển nhất định, bên chú sẽ từ chối đơn hàng đó, phải không?” Diêu Vĩ tiếp tục hỏi.
“Không sai.” An Lương đáp lại: “Cháu đã nghĩ đến một kế hoạch đôi bên cùng có lợi.”
Diêu Vĩ nói: “Chú có thể trao quyền phủ quyết về quyết định kinh doanh của công ty chú cho cháu. Ví dụ, nếu bên chú muốn tiếp nhận một đơn hàng vận chuyển hàng hóa nào đó, cháu có thể phủ quyết nó bằng một lá phiếu.”
An Lương tiếp lời: “Vì có quyền phủ quyết, tỷ lệ cổ phần của bên cháu có thể sẽ giảm xuống đến 33,4%, phải không?”
“Không!” Diêu Vĩ trả lời: “Có thể thấp hơn!”
“Quân tử nhất ngôn?” An Lương hỏi ngược lại.
“Ừm, quân tử nhất ngôn!” Diêu Vĩ trả lời một cách khẳng định: “Chú công nhận định giá của cháu đối với công ty của chú. Tính theo mức 200 ức, chú sẽ chia cho cháu 15% cổ phần. Chú chỉ cần 30 ức, hơn nữa chú hứa sẽ đầu tư hết số tiền này vào công ty.”
“Vậy thì chú sẽ thiệt đó!” An Lương mỉm cười trả lời.
Theo như thiết lập của Diêu Vĩ, An Lương đầu tư vào 30 ức để có được 15% vốn cổ phần. Sau đó Diêu Vĩ đầu tư 30 ức vào công ty, nhưng hiện tại công ty đã có 15% cổ phần của An Lương. Như vậy có tương đương với việc An Lương lại nằm không cũng hưởng được 4,5 ức lợi nhuận không?
“Không thành vấn đề, cháu đã đưa than cho chú trong ngày tuyết rơi, chỉ cần chú vượt qua được cửa ải này, về sau chú sẽ kiếm lại!” Diêu Vĩ nói.
An Lương thầm thở dài trong lòng, Diêu Vĩ là người tốt!
Còn việc ông ấy có tuân theo thỏa hiệp như một vị quân tử hay không?
Đạo đức nhân phẩm của Diêu Vĩ cao tới 93 điểm, An Lương chọn tin tưởng ông ấy.
Nếu thực sự xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, vậy thì Ma Đô có xảy ra thêm một chuyện ngoài ý muốn thì cũng rất bình thường, phải không?
“Không phù hợp.” An Lương mỉm cười trả lời.
“Hay là muốn 70%?” Diêu Vĩ hỏi ngược lại.
“Bên cháu sẽ đầu tư theo tỉ lệ, cháu sẽ đầu tư thêm vào 4,5 ức, chú chuyển 4,5 ức từ công sang tư, công ty của chú là công ty tư nhân, làm như vậy hoàn toàn không sao cả.” An Lương giải thích.
Diêu Vĩ sửng sốt một lát, sau đó thở dài: “Cảm ơn!”
“Khách sáo rồi!” An Lương đáp lại.
Chương 1351: Không ở mãi Thiên PhủAn Lương và Diêu Vĩ nhanh chóng xác định phương án hợp tác, mọi việc còn lại được giao cho bộ phận pháp lý của Công ty Đầu tư An Tâm xử lý, bộ phận pháp lý của Công ty Đầu tư An Tâm sẽ làm việc với bộ phận pháp lý của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị.
“Hợp tác vui vẻ!” Diêu Vĩ đưa tay phải ra.
“Hợp tác vui vẻ!” An Lương cũng đưa tay phải ra để bắt tay với Diêu Vĩ, Diêu Vĩ duỗi tay trái ra và bắt tay bằng cả hai tay để thể hiện sự coi trọng, An Lương cũng làm như vậy.
Diêu Vĩ nói thêm: “Nhân tiện, An Lương, để kỷ niệm sự hợp tác của chúng ta, chú sẽ tổ chức một bữa tối tại khách sạn Hòa Bình ở Bến Thượng Hải, cháu thấy có được không?”
“Thông báo hợp tác của chúng ta?” An Lương hỏi ngược lại.
“Đúng.” Diêu Vĩ không có ý giấu giếm: “Tình hình gần đây của công ty chú không tốt lắm. Việc thông báo hợp tác sẽ giúp công ty chú thoát khỏi tình trạng khó khăn.”
“Không sao, cháu lập tức nhờ Phạm Bình, tổng giám đốc Công ty Đầu tư An Tâm qua đây. Anh ấy có toàn quyền đại diện cho Công ty Đầu tư An Tâm, cho nên cháu sẽ không bị lộ.” An Lương giải thích.
Diêu Vĩ trả lời: “Vậy chú sẽ thu xếp trước, 7 giờ tối đến khách sạn Hòa Bình ở Bến Thượng Hải, hi vọng cháu cũng sẽ tham gia.”
“Cháu chắc chắn sẽ tham gia, nhưng cháu sẽ không lộ mặt trên sân khấu.” An Lương mỉm cười trả lời: “Nhân tiện, chú hãy gửi số tài khoản của chú cho cháu. Trước tiên, cháu sẽ bảo Công ty Đầu tư An Tâm gửi số tiền 2 ức qua cho chú.”
“Lương của nhân viên sẽ được trả trong thời gian sớm nhất.” An Lương đề xuất.
“Cảm ơn một lần nữa!” Diêu Vĩ cảm thán, ông ấy rất hài lòng về An Lương. Theo ông ấy thấy, trình độ xử lý của chàng trai trẻ này thật sự rất cao, mọi phương diện chi tiết đều coi như rất tốt.
Diêu Vĩ chợt cảm động trong lòng.
Tại văn phòng của Diêu Vĩ, An Lương gọi điện trực tiếp cho Phạm Bình của Công ty Đầu tư An Tâm trước mặt Diêu Vĩ.
Sau khi kết nối, An Lương nói: “Anh Phạm, tình huống hiện tại là như thế này...”
An Lương bắt đầu kể lại sự hợp tác giữa cậu và Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, sau khi An Lương kể lại hoàn chỉnh câu chuyện một lần, anh nói tiếp: “Tôi đã gửi cho anh số tài khoản trên wechat rồi, anh chuyển 2 ức qua trước để bọn họ trả tiền cho nhân viên.”
“Tiện thể, đầu giờ chiều này anh dẫn theo nhân viên của bộ phận pháp lý qua đây.” An Lương nói.
Phạm Bình trả lời chắc chắn: “Được rồi. À đúng rồi, giám đốc An, tôi có một người em làm việc trong Ngân hàng Đầu tư ở Ma Đô, tôi tính là đi đào chân tường, dụ người qua.”
“...” An Lương không nói nên lời.
“Khụ khụ!” An Lương nôn khan: “Chuyện này có thực sự ổn không?”
“Đương nhiên là ổn!” Phạm Bình trả lời một cách khẳng định: “Giám đốc An, công ty của chúng ta càng ngày càng lớn, chúng ta cần thêm nhiều nhân tài.”
“Không thành vấn đề, mấy chuyện đó anh cứ xem rồi tự xử lý.” An Lương trả lời.
“Tôi có quan hệ tốt với đàn em đó, tỷ lệ thành công chắc sẽ rất cao.” Phạm Bình đã trả lời: “Mặc dù trình độ phát triển của Thiên Phủ không bằng Ma Đô nhưng tôi cảm thấy có thể nhờ cậu ta đào giùm!”
“Chúng ta cũng đâu có mãi ở Thiên Phủ đâu!” An Lương đáp lại.
Đợi sau khi anh tốt nghiệp, Công ty Đầu tư An Tâm chắc chắn sẽ chuyển đến Đế Đô. Đế Đô là trung tâm của toàn bộ đất nước, dù là Ma Đô thì cũng kém hơn Đế Đô một chút!
Khi An Lương và Phạm Bình kết thúc cuộc gọi, anh lập tức gửi số tài khoản của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị cho Phạm Bình trên wechat.
Chưa đầy 5 phút sau, Diêu Vĩ nói: “Giám đốc An, chú đã nhận được số tiền 2 ức tương ứng rồi, cháu xem có nên lập tức phát lương luôn không?”
“Chú Diêu, chú khách sáo quá rồi. Chưa kể việc cháu đang có 15% quyền cổ phần như thỏa thuận, cho dù cháu có nắm giữ toàn quyền cổ phần đi nữa, bên cháu cũng sẽ không can thiệp vào hoạt động của bên chú.” An Lương nhắc lại lập trường của mình.
“Chú Diêu, công việc kinh doanh của công ty vẫn hoạt động như bình thường, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy. Trước đây chú xử lý ra sao thì bây giờ cứ xử lý như vậy. Thay đổi duy nhất là cháu sẽ sắp xếp bố trí công ty bên thứ ba tiến hành kiểm tra tài vụ.” An Lương nói thêm.
Diêu Vĩ thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, chú sẽ lập tức kêu bên tài vụ phát lương ngay.” Diêu Vĩ nói.
Diêu Vĩ hỏi thêm: “Nhân tiện, An Lương, chú hi vọng khi phát lương, có thể tăng thêm 5% số tiền mà chú đang nợ mọi người, xem như một phần thưởng đặc biệt để cảm ơn nhân viên đã thấu hiểu khó khăn của công ty, bọn họ đã lựa chọn cùng tiến cùng lùi với công ty của chú, cháu thấy có được không?”
“Không thành vấn đề.” An Lương nói: “Cháu sẽ nghỉ ngơi trong văn phòng một lát.”
Diêu Vĩ gật đầu, ông ấy rời đi ngay lập tức, cho thấy là đang đi dặn dò nhân viên tài vụ phát lương cho nhân viên.
Chương 1352: Chàng trai trẻ đẹp trai!Trong nội bộ của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, một loại các tin đồn lan ra khắp công ty. Ví dụ như Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã có được nguồn tài chính để giải quyết những rắc rối của riêng mình.
Cũng có tin đồn nói rằng Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã tìm được “ông lớn”, sau này sẽ không có cuộc khủng hoảng tài chính tương tự nào cả.
Tiền lương bị nợ lâu nay không chỉ được trả đầy đủ ngay lập tức mà còn được thưởng đặc biệt thêm 5%.
Nếu không phải có tiền, nếu không phải đã bám được chân của “ông lớn” thì làm sao có thể có đãi ngộ như vậy?
Diêu Vĩ cũng không ý định che giấu, khi có nhân viên đang bàn chuyện phiếm, Diêu Vĩ cũng thuận thế mà nói luôn.
“Công ty chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Công ty Đầu tư An Tâm. Công ty Đầu tư An Tâm sẽ đầu tư 30 ức để giúp chúng ta vượt qua khó khăn.” Diêu Vĩ giải thích.
“Nếu chúng ta có thêm nhu cầu tài trợ, Công ty Đầu tư An Tâm sẽ tiếp tục hỗ trợ chúng ta.” Diêu Vĩ nói thêm: “Vì vậy, cuộc khủng hoảng lần này của chúng ta đã hoàn toàn được gỡ bỏ!”
“Wow!”
“Tốt quá!”
“Giám đốc Diêu muôn năm!”
“Thực sự tuyệt vời!”
Khi Diêu Vĩ chủ động tiết lộ thông tin, tin tức này nhanh chóng lan truyền trong nội bộ của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, chưa đầy 10 phút đã lan ra toàn công ty.
Một số người trẻ theo dõi weibo càng tràn đầy tự tin, đồng thời cũng phổ cập việc Công ty Đầu tư An Tâm rốt cuộc kinh khủng và thần bí đến thế nào.
Nói một cách đơn giản, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã ôm lấy cái “đùi vàng” của Công ty Đầu tư An Tâm, thoát ra khỏi khó khăn một cách triệt để, sau này một bước lên mây.
Diêu Vĩ cũng nhanh chóng giải quyết việc đặt chỗ cho bữa tối tại khách sạn Hòa Bình, ông ấy bắt đầu gọi điện cho các đối tác và mời bọn họ ăn tối, thể hiện một điều cho toàn bộ người trong giới Ma Đô biết: Trí Viễn Diêu Thị đã trở về rồi đây!
Sau khi Diêu Vĩ liên lạc với những người trong giới Ma Đô, ông ấy kiểm tra thời gian, bây giờ đã là 12 giờ trưa. Ông suy nghĩ một lát, giờ này Diêu Kỳ chắc đã tan học, vì thế ông ấy gọi điện thoại cho Diêu Kỳ.
Trong vòng nửa phút, cuộc gọi đã được bắt máy.
“Bố, có chuyện gì vậy?” Diêu Kỳ chủ động hỏi.
“Kỳ Kỳ, tối nay con có rảnh không?” Diêu Vĩ hỏi.
“Con rảnh.” Diêu Kỳ trả lời.
“Khi nào thì con tan học?” Diêu Vĩ hỏi lại: “Bố sẽ sắp xếp tài xế đến đón con. Công ty của bố sẽ mở tiệc tại khách sạn Hòa Bình ở Bến Thượng Hải lúc 7 giờ. Bố mong là con sẽ tham gia cùng với bố.”
“Bữa tiệc của công ty bố?” Diêu Kỳ khó hiểu.
Diêu Vĩ đáp lại với một nụ cười: “Đúng vậy, vấn đề đã được giải quyết, bố đã huy động thành công 30 ức, mọi vấn đề đều đã được giải quyết!”
“Vậy thì tốt quá!” Diêu Kỳ cũng vui vẻ nói, cô không phải hạnh phúc vì mình có thể trở thành công chúa nhỏ một lần nữa, cô hạnh phúc vì gia đình của cô đã khởi sắc lại, cô cũng hạnh phúc cho bố của mình.
Cô ấy nghĩ rằng đó là khoản tài chính có được nhờ cái cúi đầu khiêm tốn của Diêu Vĩ vào thứ Bảy hôm ấy!
“Nhân tiện, Kỳ Kỳ, hôm nay con ăn mặc đẹp lên một chút. Có một chàng trai trẻ đẹp trong bữa tiệc hôm nay. Bố sẽ giới thiệu với con.” Diêu Vĩ giải thích.
“Chàng trai trẻ đẹp này rất tốt!” Diêu Vĩ nói thêm.
“Bố!” Diêu Kỳ hờn dỗi.
“Gặp gỡ người cùng tuổi mà còn tài giỏi không phải là một lựa chọn tồi, con nhớ ăn mặc đẹp một chút.” Diêu Vĩ lại nhắc nhở.
“Con biết rồi!” Diêu Kỳ trả lời một cách hờn dỗi, cô bất giác nghĩ đến An Lương. Cái gọi là trẻ đẹp, không biết có so sánh được với An Lương không?
12 giờ 05 phút trưa.
Diêu Vĩ trở lại văn phòng, ông ấy nhanh chóng xin lỗi: “Chú rất xin lỗi, An Lương. Chú đã làm lỡ quá nhiều thời gian của cháu, thực sự chú không thể quản hết được mọi thứ.”
An Lương nói đùa: “Chú Diêu, những người trẻ như bọn cháu không để tâm mấy chuyện này đâu, chú cứ bận việc chú, cháu làm việc của cháu, chỉ cần ăn trưa đừng quên cháu là được!”
“Ha ha!” Diêu Vĩ cười lớn: “Sao có thể như vậy được?”
“An Lương, cháu muốn đi ăn thử cơm căng tin của công ty chú không?” Diêu Vĩ gửi lời mời: “Dù gì sau này mọi người đều là người của mình, cũng phải đi thử căng tin của nhà mình, đúng không?”
An Lương mỉm cười đồng ý: “Vâng.”
Trong căng tin của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, Diêu Vĩ vốn dĩ định gọi rất nhiều món nhưng đã bị An Lương ngăn lại, trong tư tưởng của những người thế hệ cũ, bọn họ thích bày đồ ăn ra đầy bàn.
“Chú Diêu, tiết kiệm thức ăn là một đức tính tốt. Chú đã nói rằng chúng ta sau này đều là người của mình, người của mình vậy thì cứ chọn đại là được, để cháu chọn món cho.” An Lương đề xuất tự mình gọi đồ ăn.
Cuối cùng, bọn họ gọi một phần thịt lợn chua ngọt với dứa, một phần thịt kho tàu, rau xào và một phần canh cà chua trứng, cả hai người đều gọi 3 món ăn và 1 món canh.
May mắn thay, phần ăn tương đối ít, An Lương và Diêu Vĩ đã cùng nhau ăn hết mọi thứ.
Chương 1353: Ăn đồ phương Tây? Không đúng lắm!“An Lương, chú dẫn cháu xem tình hình của công ty chúng ta?” Diêu Vĩ đề xuất.
“Không thành vấn đề.” An Lương đồng ý.
“Nói ra thì cũng rất kỳ lạ, chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác sơ bộ, tuy nhiên cháu vẫn chưa bao giờ tham quan qua tình hình chi tiết của công ty chú.” Diêu Vĩ cảm thán, nói.
An Lương nói đùa: “Thực ra bên cháu đã điều tra rất rõ ràng, bên cháu biết mọi thứ nên biết, bao gồm cả việc chú có xưởng sửa chữa tàu tương ứng, đây cũng là con đường lợi nhuận cho kinh doanh đối ngoại của chú.”
Diêu Vĩ khẽ gật đầu tự hào.
An Lương tham quan toàn bộ Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị dưới sự dẫn dắt của Diêu Vĩ, gần 2 giờ chiều, An Lương nhận được cuộc gọi từ Phạm Bình.
“Giám đốc An, chúng tôi đã đến Ma Đô rồi.” Phạm Bình nói.
“Sân bay quốc tế Đông Phổ ở Ma Đô sao?” An Lương hỏi.
“Đúng vậy.” Phạm Bình đáp lại.
Sân bay quốc tế Đông Phổ khá gần với cảng Nam Dương, chỉ cách đó 30 km, hơn nữa gần như không có kẹt xe. An Lương gửi thông tin vị trí cho Phạm Bình, anh nhờ Phạm Bình qua đó trước để ký hợp đồng thỏa thuận.
“Chú Diêu, nhân viên của Công ty Đầu tư An Tâm đang ở đây, cố vấn pháp lý của chú đã chuẩn bị xong hợp đồng thỏa thuận chưa?” An Lương hỏi.
Diêu Vĩ đáp lại một cách khẳng định: “Đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ là một thỏa thuận đơn giản, đợi sau khi nhân viên của cháu đến, chú sẽ đến thẳng khách sạn Hòa Bình ở Bến Thượng Hải.”
Diêu Vĩ giải thích thêm: “Giờ này mà qua đó sẽ không bị kẹt xe. Lúc trên đường đi, nhân viên pháp lý của cháu có thể xem trước hợp đồng thỏa thuận mà nhân viên pháp lý của bên chú soạn thảo.”
“Vâng!” An Lương đáp lại.
Trong vòng chưa đầy 1 tiếng, Phạm Bình đưa Hầu Quảng Ba và Nhạc Phong Dương đến Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, sau khi giới thiệu nhanh, bọn họ lái xe đến khách sạn Hòa Bình ở Bến Thượng Hải.
Hầu Quảng Ba lái chiếc BMW X5 của An Lương, Nhạc Phong Dương kiểm tra hợp đồng thỏa thuận hợp tác trên ghế lái phụ. An Lương và Phạm Bình thì ngồi ở hàng ghế sau để bàn luận về công việc.
Với năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã thưởng cho mình, An Lương có thể phán đoán ra được sẽ không có rủi ro khi hợp tác với Diêu Vĩ, cậu cũng phán đoán ra được chuyện thỏa thuận hợp tác này không có vấn đề gì. Bây giờ chỉ còn để cho nhân viên pháp lý xác nhận một chút các điều khoản cụ thể mà thôi.
“Anh Phạm, anh thực sự muốn thọc gậy bánh xe sao?” An Lương thản nhiên hỏi.
“Thực sự định thế!” Phạm Bình trả lời lại một cách khẳng định.
“Coi chừng bị nhân viên an ninh của công ty khác đánh cho mắt bầm như gấu trúc!” An Lương trêu ghẹo.
Phạm Bình mỉm cười trả lời lại: “Tất nhiên là tôi sẽ cẩn thận. Đàn em của tôi từng làm việc ở phố Wall, cậu ấy ăn đồ phương Tây nhiều đến mức bị chuột rút. Cậu ấy chịu không nổi nữa nên đã về lại đây rồi!”
Ăn quá nhiều đồ phương Tây… chuột rút? Chờ đã, Phạm Bình, hình như có gì đó sai sai?
Chuyện này sao đột nhiên “mờ ám” thế này, suýt chút nữa là An Lương trẹo lưng. Có gì nói đó, mượn đề tài này để nói, An Lương cảm thấy rất hổ thẹn với chính mình, rõ ràng kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà vẫn chưa bao giờ mời tiểu An ăn một bữa ăn đồ Tây.
“Chẳng lẽ trước đây anh cũng như vậy?” An Lương liếc nhìn Phạm Bình.
“Tôi không phải, tôi không có, giám đốc An, cậu đừng nói lung tung. Bây giờ tôi đang độc thân đấy, thoát khỏi độc thân thật là khó quá mà!” Phạm Bình buồn bã nói.
“Tôi tin chắc?” An Lương nôn khan.
Phạm Bình lúng túng gãi đầu, anh ấy quay trở lại trạng thái làm việc: “Nhân tiện, giám đốc An, giá cổ phiếu của Tesla đã ổn định trở lại, chúng ta có nên lẻn đi không?”
“Chờ thêm chút nữa!” An Lương trả lời.
Theo đà phát triển hiện tại của Tesla, cộng với khả năng phất lên của Elon Musk, có lẽ cổ phiếu của Tesla sắp đạt giá 200 Đô la Mỹ?
“Được rồi.” Phạm Bình đáp lại.
Nhạc Phong Dương đang ngồi trên ghế lái phụ, đột nhiên chen lời: “Giám đốc An, giám đốc Phạm, hợp đồng thỏa thuận hợp tác này rất đơn giản, không có bẫy văn bản, tất cả các điều khoản đều được mô tả rõ ràng.”
“Nhân tiện, có một điều khoản đặc biệt. Đối phương đã cho chúng ta quyền phủ quyết, nhưng có giải thích bổ sung chi tiết về các hạn chế và hủy bỏ. Nói một cách đơn giản, chúng ta có thể sử dụng quyền phủ quyết mà không ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày của công ty, có thể mặc sức dùng quyền phủ quyết.” Nhạc Phong Dương giải thích.
An Lương thản nhiên hỏi: “Làm thế nào để xác định nó không ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày của công ty?”
Nhạc Phong Dương giải thích: “Tính theo doanh thu vận tải đường biển, nếu trong vòng một năm, chúng ta liên tục phủ quyết vô điều kiện hơn 10% doanh thu của vận tải đường biển thì hai bên sẽ phải thảo luận liệu có tiếp tục giữ lại quyền phủ quyết hay không.”
An Lương gật đầu: “Vậy thì không sao!”
Năm ngoái, doanh thu của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã vượt hơn 150 ức, An Lương không thể nào phủ quyết hơn 15% doanh thu của vận tải đường biển.
Chương 1354: Xin chào, bạn học Mã Anh Tuấn!Khách sạn Hòa Bình ở bến Thượng Hải.
Trong phòng họp kinh doanh của khách sạn Hòa Bình, Phạm Bình đại diện cho Công ty Đầu tư An Tâm, Diêu Vĩ thay mặt cho Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, hai người ký kết hợp tác, tất cả phóng viên chụp ảnh tại hiện trường đều là phóng viên tài chính.
An Lương thậm chí còn nhìn thấy Ngưu Quốc Soái, một người quen đã tốt nghiệp ở Học viện Phúc Đán với chuyên ngành báo chí và truyền thông. Thậm chí anh ta còn muốn quay lại trường để tổ chức buổi thảo luận chia sẻ công việc phóng viên tài chính cho các đàn em, kết quả lại bị An Lương ngăn lại.
Đương nhiên An Lương sẽ không xuất hiện trước một sự kiện như vậy, anh chọn giả làm Gash Bell của Công ty Đầu tư An Tâm, điều này hoàn toàn không khơi dậy được sự chú ý. (1)
(1 Gash Bell: nhân vật trong bộ truyện Zatch Bell!)
Sau khi Công ty Đầu tư An Tâm ký thỏa thuận với Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, Ngưu Quốc Soái đặt câu hỏi trước: “Xin chào, giám đốc Phạm, tôi là Ngưu Quốc Soái, phóng viên bản tin tài chính của kênh truyền hình Ma Đô. Tại sao Công ty Đầu tư An Tâm lại chọn Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị làm đối tượng đầu tư?”
Câu hỏi của Ngưu Quốc Soái rất chung chung.
Phạm Bình bình tĩnh đáp lại: “Xin chào, phóng viên Ngưu. Về câu hỏi này, thực ra rất đơn giản. Chúng tôi là một công ty đầu tư, chúng tôi đã nhìn thấy lợi ích vì vậy mà chúng tôi đã chọn bọn họ.”
“Giám đốc Phạm, có tin đồn rằng Công ty Đầu tư An Tâm của anh kiểm soát chặt chẽ các tàu đánh cá, xin hỏi chuyện đó có thật không?” Ngưu Quốc Soái đưa ra một câu hỏi mang tính tranh cãi hơn.
Phạm Bình vẫn bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, phóng viên Ngưu, hôm nay là buổi họp báo tuyên bố tin tức hợp tác giữa Công ty Đầu tư An Tâm và Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị. Nhưng tôi có thể nói với anh rằng Công ty Đầu tư An Tâm của chúng tôi là một công ty hòa nhã, vấn đề anh vừa đề cập không hợp lý.”
Ngưu Quốc Soái vội rụt đầu, biết mình chọc giận đối phương khiến đối phương không vui, cho nên đã dừng ý định hỏi tiếp.
Các phóng viên khác lần lượt đưa ra câu hỏi, nhưng tất cả đều là những câu hỏi thường thấy, bao gồm các quy mô hợp tác, liệu Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị có được đưa lên thị trường hay không, tất cả đều là những câu hỏi đơn giản.
6 giờ 30 phút tối, An Lương thay một bộ quần áo cao cấp may sẵn của Zegna, cậu không thích Armani mà thích Zegna hơn.
Vì mấy dòng sản phẩm của Armani quá lộn xộn!
Rõ ràng là một thương hiệu cao cấp đắt tiền nhưng Armani lại cứ cố làm ra những kiểu dáng quê mùa không có đẳng cấp, điều này thì ai chịu cho nổi chứ?
Tuy Zegna có quy mô nhỏ nhưng phong cách kinh doanh của nó rất mạnh mẽ.
Ví dụ, An Lương hiện đang mặc một bộ vest màu xám nhạt của Zegna, trông anh có vẻ như là một người rất giỏi kinh doanh. Thậm chí An Lương còn đến Patek Philippe Mansion để lấy một đôi khuy măng sét bạch kim. Anh là khách quen của cửa hàng ở đó, một đôi khuy măng sét bạch kim không cần phải tốn bất cứ phí gì.
7 giờ bữa tiệc mới bắt đầu nhưng bây giờ đã có rất nhiều người xuất hiện, Phạm Bình đại diện cho Công ty Đầu tư An Tâm và Diêu Vĩ ở vị trí trung tâm, bọn họ nhận lời khen từ mọi người.
An Lương đứng trong góc nghịch điện thoại di động, trong lòng anh rất vui vẻ. Nếu không, để anh đứng ở vị trí của Phạm Bình?
Không không không.
An Lương không có ý muốn tiếp xúc với ánh đèn flash. An Lương thích làm ông lớn đứng sau hậu trường.
“Chào buổi tối, bạn học Mã Anh Tuấn.”
Một giọng nói mang theo âm điệu như trong đài phát thanh, vừa tròn trịa lại vừa linh hoạt uyển chuyển truyền tới. Chỉ dựa vào giọng nói, An Lương đã biết đó là Diêu Kỳ.
An Lương quay đầu lại nhìn Diêu Kỳ, đối phương mặc một chiếc váy màu đỏ trễ vai, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương màu trắng, An Lương đoán chắc là cho thuê, bởi vì giá của chiếc vòng cổ này có thể lên tới nghìn vạn.
Dựa theo tình hình trước đó của Diêu Vĩ, nếu có một sợi dây chuyền như vậy, e rằng đã bị bán hạ giá hoặc đem thế chấp từ lâu, thật ra An Lương cũng không hề đoán sai.
Những viên kim cương trắng sáng lấp lánh điểm xuyết dưới chiếc cổ mảnh mai của Diêu Kỳ, trông rất là sang trọng.
An Lương giả vờ khó hiểu: “Xin chào, xin hỏi cậu là…”
Tình cảnh này tựa như lại trở về lúc ở bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Phúc Đán.
Mới đầu, khi ở trong thư viện, An Lương nói với Diêu Kỳ rằng cậu tên là Mã Anh Tuấn, kết quả sau đó lại gặp nhau lần nữa ở bãi đậu xe ngoài trời, lúc đó cũng xảy ra tình cảnh như vậy.
“Tôi có nên học theo Vũ Tình, không hổ danh là cậu?” Diêu Kỳ hỏi đùa.
Trước khi An Lương trả lời, Diêu Vĩ đã đi tới, ông ấy giới thiệu với An Lương: “An Lương, để chú giới thiệu với cháu một chút. Đây là con gái chú, Diêu Kỳ, học Ngành phát thanh và truyền hình tại Học viện Phúc Đán. Hai đứa có thể tìm hiểu thêm về nhau.”
Diêu Vĩ lại giới thiệu với Diêu Kỳ: “Kỳ Kỳ, để bố giới thiệu với con, người này là…”
Diêu Kỳ ngắt lời: “Chào buổi tối, bạn học An Lương.”
“Hả?” Diêu Vĩ sửng sốt trong chốc lát, đầu tiên là nhìn An Lương, sau đó nhìn Diêu Kỳ, sau đó lại lộ ra một sắc mặt đột nhiên tỉnh ngộ: “Hai đứa quen biết nhau sao?”
Chương 1355: Đột ngột dừng lại?Trước khi An Lương và Diêu Kỳ trả lời, Diêu Vĩ dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
“Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!” Diêu Vĩ thở dài.
Cái gì mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trời ơi đất hỡi, hóa ra đối phương biết con gái mình, e rằng chính vì vậy mà mới có chuyện hợp tác lần này, đúng không?
“Chào buổi tối.” An Lương khẽ gật đầu, sau đó nhìn Diêu Vĩ: “Xin lỗi, chú Diêu, cháu quên nói với chú, cháu có quen biết với Diêu Kỳ.”
Diêu Vĩ lại thở dài một hơi, ông ấy cũng đã hiểu ra, bất kể An Lương giúp đỡ cho ông ấy vì lý do gì đi nữa, dù sao thì Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị của ông ấy cũng đã được giúp đỡ, vậy là được rồi phải không?
Hơn nữa, từ thái độ của Diêu Kỳ cho thấy, không phải là cô không thích An Lương. Vậy ra lý do An Lương giúp đỡ bọn họ lại trở nên quan trọng hơn rồi sao?
Khi Diêu Vĩ rời đi, điện thoại di động của An Lương rung lên, anh đưa tay lên liếc nhìn, là tin nhắn mà Tống Nhân gửi từ Thái Lan.
‘Tống Nhân: Này chú em, hãy xem thử tin tức của Bảo Tỉnh. Có phải kế hoạch của chúng ta đã bị đối phương nhìn thấu rồi không?’
‘Tống Nhân: [Video]’
‘Tống Nhân: Chúng ta có nên hành động trước không?’
Bến Thượng Hải. Phòng tiệc của khách sạn Hòa Bình.
An Lương ngồi trong một góc phòng, kiểm tra tin nhắn do Tống Nhân gửi đến.
“Bạn học Diêu, xin đợi một chút, tôi có việc cần phải xử lý.” An Lương nói.
Diêu Kỳ do dự một lúc sau đó trả lời: “Cảm ơn!”
Diêu Kỳ cũng hiểu lầm!
Cô cũng giống như Diêu Vĩ, cô nghĩ rằng cô chính là lý do mà An Lương giúp đỡ Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị.
Được rồi…
Mặc dù thực sự có lý do như vậy, nhưng lý do chủ yếu chính là nhiệm vụ được sắp xếp bởi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương quả thực rất cần đến sức mạnh vận chuyển đường biển để nhắm vào Bảo Tỉnh.
“Bạn học An, tôi qua chỗ bố tôi trước đây, lát nữa… lát nữa tôi sẽ tìm cậu.” Diêu Kỳ nói thêm.
An Lương gật đầu: “Ừm.”
Sau khi Diêu Kỳ rời đi, An Lương lấy tai nghe không dây đeo vào, sau đó bấm vào đoạn video do Tống Nhân gửi đến. Video đã bắt đầu phát, trong video này xuất hiện một chương trình phỏng vấn, với khách mời là một người đàn ông trung niên đeo kính, ngoài ra còn có khách mời khác là một người phụ nữ trung niên, cộng với người dẫn chương trình.
An Lương gần như không hề xem các chương trình truyền hình của Bảo Tỉnh, anh cũng không quen biết với khách mời và người dẫn chương trình trong đoạn video, anh chỉ quan tâm ba người này đang nói chuyện gì.
Người dẫn chương trình nói trước: “Thầy Hoàng, thầy có phát hiện ra vấn đề gì không. Gần đây, giá túi ni lông và găng tay cao su ở Bảo Tỉnh chúng ta hình như đã tăng cao?”
Hoàng Văn Kinh, người đánh giá nổi tiếng của Bảo Tỉnh, trả lời: “Có vấn đề như vậy sao?”
Một vị khách được mời khác, Phó Tuệ Tâm, là một chuyên gia kinh tế, cô ấy đã trả lời một cách khẳng định: “Thực sự là có vấn đề như vậy. Trước đó, tôi đi mua rau ở chợ, có một dì bán hàng đã phàn nàn với tôi rằng giá của một túi ni lông tăng lên 2 hào.”
Bảo Tỉnh có một hệ thống tiền tệ độc lập. Theo đơn vị tiền tệ của Bảo Tỉnh, 2 hào của Bảo Tỉnh tệ tương đương với 5 xu của Hạ Quốc tệ.
Người dẫn chương trình tán thành: “Đúng vậy, giá túi ni lông gần đây đã tăng, giá găng tay cao su còn tăng hơn nữa.”
Người dẫn chương trình tiếp tục bổ sung thêm: “Theo những gì chúng tôi biết, giá của găng tay cao su y tế dùng một lần đã thay đổi từ 5 tệ một đôi lên đến 6 tệ một đôi, đồng thời giá các sản phẩm nhựa và cao su khác cũng đang tăng lên.”
“Thầy Hoàng, thầy có ý kiến gì không?” Người dẫn chương trình hỏi lại Hoàng Văn Kinh.
Hoàng Văn Kinh suy nghĩ một lát sau đó mới trả lời: “Câu hỏi kiểu kinh tế học như thế này tất nhiên phải dành cho chuyên gia Phó, cô ấy là một trong những chuyên gia kinh tế học nổi tiếng ở Bảo Tỉnh của chúng ta!”
Phó Tuệ Tâm trả lời: “Nhìn từ tình hình hiện nay, mức tăng giá này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Vì sau khi bước vào năm 2020, nhu cầu tiêu thụ cao su toàn cầu vẫn sẽ tiếp tục tăng nhưng sản lượng cao su lại không theo kịp.”
“Hơn 90% nhu cầu cao su của Bảo Tỉnh chúng ta đều dựa vào nhập khẩu. Với nhu cầu cao su toàn cầu tăng, khi cung vượt cầu, chúng ta chỉ có thể thụ động chấp nhận mức tăng giá như vậy.” Phó Tuệ Tâm giải thích tình hình.
Người dẫn chương trình hỏi: “Cô Phó, chúng ta có thể thay đổi vấn đề này không?”
“Ví dụ, chúng ta tự trồng cây cao su để giảm nhu cầu nhập khẩu cao su?” Người dẫn chương trình nói thêm.
Đối mặt với lời đề nghị của người dẫn chương trình, Phó Tuệ Tâm lắc đầu từ chối: “Khả năng này là rất nhỏ. Cây cao su có yêu cầu rất đặc biệt về môi trường. Chúng gần như tập trung ở khu vực Đông Nam Á. Bảo Tỉnh của chúng ta rất khó có thể trồng cây cao su với quy mô lớn.”
“Thêm nữa, diện tích đất của chúng ta cũng có giới hạn, trồng cây cao su với quy mô lớn cũng không được.” Phó Tuệ Tâm nói thêm.
Phó Tuệ Tâm tiếp tục: “Giải pháp duy nhất là thu mua các đồn điền cao su ở Đông Nam Á, từ đó giảm giá thành thông qua việc kiểm soát nơi xuất xứ.”
Chương 1356: Đột ngột dừng lại? (2)Hoàng Văn Kinh trả lời: “Chuyên gia Phó, cô đừng đùa nữa, giả thuyết này là một mệnh đề sai!”
Người dẫn chương trình lại nhìn Hoàng Văn Kinh: “Thầy Hoàng có ý kiến gì khác sao?”
“Chúng ta thử giả thuyết một chút, nếu chúng ta có một công ty kiểm soát một số đồn điền cao su nhất định ở Đông Nam Á, công ty đó có thể giải quyết nhu cầu nhập khẩu cao su của Bảo Tỉnh chúng ta...” Hoàng Văn Kinh đưa ra các giả thuyết.
“Chúng ta lại giả thuyết rằng giá thị trường hiện tại của cao su là 6 vạn tệ một tấn. Khi thị trường xảy ra biến động, xuất hiện tình trạng cung vượt cầu, giá hiện tại tăng lên 7 vạn tệ một tấn.” Hoàng Văn Kinh tiếp tục giả thuyết.
“Xin hỏi, trong hoàn cảnh như vậy, công ty có thể kiểm soát một số đồn điền cao su liệu sẽ cứ theo mức giá 6 vạn tệ một tấn mà bán cho chúng ta sao, hay là phải theo mức giá 7 vạn tệ một tấn để bán cho chúng ta?” Hoàng Văn Kinh nhìn Phó Tuệ Tâm.
Phó Tuệ Tâm im lặng khoảng 2 đến 3 giây, sau đó mới nói: “Chắc là sẽ theo mức giá 7 vạn tệ một tấn.”
Hoàng Văn Kinh tiếp lời: “Đúng rồi!”
“Công ty cũng muốn kiếm tiền. Khi giá thị trường là 7 vạn tệ một tấn, công ty làm sao có thể bán cho chúng ta giá 6 vạn tệ một tấn được chứ?” Hoàng Văn Kinh giải thích.
“Vì vậy, giả thuyết vừa rồi là một mệnh đề sai. Trừ khi chính phủ của chúng ta kiểm soát đồn điền cao su, tuy nhiên chính phủ của chúng ta cũng không thể nào qua đó kiểm soát được.” Hoàng Văn Kinh chế nhạo trong âm thầm.
Người dẫn chương trình hỏi: “Về vấn đề tăng giá lần này, thầy Hoàng và chuyên gia Phó có suy luận gì không?”
Video kết thúc tại đây.
An Lương lập tức gửi tin nhắn cho Tống Nhân.
‘An Lương: Anh trai, khúc sau của đoạn video đâu rồi?’
‘Tống Nhân: Không có khúc sau đâu, chương trình phỏng vấn này sau khi bị cắt ngang bởi quảng cáo, phần sau của chương trình đã trực tiếp bị hủy chiếu.’
‘Tống Nhân: Đó là lý do anh cảm thấy nghi ngờ rằng kế hoạch của chúng ta đã bị bại lộ?’
An Lương đọc tin nhắn trả lời của Tống Nhân, anh bắt đầu suy nghĩ: "Không có đoạn sau của video? Thực sự là có vấn đề!"
‘An Lương: Không có ai càn quét hàng ở trên thị trường giao ngay à?’
‘Tống Nhân: Hiện chưa có đợt càn quét hàng quy mô lớn nào.’
‘Tống Nhân: Lý do chính là anh đã tích hợp thị trường Thái Lan, thị trường Ấn Độ cũng sắp hoàn thành, trở thành liên minh thống nhất. Anh vẫn đang tiến hành xử lý ở Malaysia.’
‘Tống Nhân: Hiện giờ chúng ta không chỉ nhắm vào Bảo Tỉnh, mà còn kiểm soát giá cả tổng thể thông qua các liên minh công nghiệp.’
‘An Lương: Thủ đoạn này hơi tàn nhẫn!’
‘An Lương: Em nhớ bên anh có rất nhiều đồn điền cao su thuộc Europa và Bạch Đầu Ưng Quốc phải không?’
‘An Lương: Có biện pháp nào để giải quyết sản lượng của những đồn điền cao su đó không?’
‘Tống Nhân: Mấy đồn điền đó thì không đáng sợ.’
‘Tống Nhân: Sản lượng của những đồn điền đó chỉ cung ứng nội địa là đã không đủ rồi, mỗi năm đều phải thu mua ở bên ngoài.’
‘Tống Nhân: Chúng ta gần như không cần phải liên kết với bọn họ, đồn điền đó cũng không thể nào bán giá cao su quá thấp cho Bảo Tỉnh.’
‘An Lương: Vậy thì không có vấn đề gì!’
‘An Lương: Về đoạn video trước, anh trai, anh không cần phải căng thẳng, có lẽ đối phương thực sự biết đến kế hoạch của chúng ta, có điều biết rồi thì thế nào?’
Tống Nhân đang ở Thái Lan xa xôi, anh ta nhìn thấy tin nhắn của An Lương, suy nghĩ một hồi, anh ta hiểu được ý của An Lương.
Như An Lương đã nói, chỉ mỗi nước Bảo Tỉnh biết thì có làm sao? Nếu nhắm vào Hạ Quốc vậy mới cần phải lo. Nhưng bây giờ chỉ đang nhắm vào Bảo Tỉnh mà thôi!
‘Tống Nhân: Anh hiểu rồi!’
‘An Lương: Anh trai, sau khi anh làm xong, chúng ta sẽ bắt đầu hành động.’
‘Tống Nhân: Không thành vấn đề!’
Sau khi An Lương và Tống Nhân kết thúc cuộc trao đổi, An Lương ngay lập tức liên lạc với Lý Cương.
‘An Lương: @Lý Cương: Anh Lý, anh hãy kiểm tra tình hình thị trường kỳ hạn của cao su.’
‘An Lương: Xem có ai đang càn quét hàng hóa ở thị trường kỳ hạn của cao su không.’
‘Lý Cương: Chờ một chút.’
Trong vòng chưa đầy 3 phút, Lý Cương đã trả lời lại.
‘Lý Cương: Không có ai càn quét hàng hóa trên thị trường kỳ hạn của cao su vào lúc này.’
‘An Lương: Bày bố cục trước đi!’
‘An Lương: Kế hoạch săn tìm kho báu của chúng ta sắp bắt đầu.’
Cái gọi là “Kế hoạch săn tìm kho báu” tức ý nói Bảo Tỉnh.
‘Lý Cương: Đã nhận.’
An Lương tháo tai nghe không dây xuống và cất đi. Chỉ còn vài phút nữa là đến 7 giờ. Bữa tiệc do Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị tổ chức sắp bắt đầu. An Lương tranh thủ ăn một miếng bánh để lấp đầy dạ dày của mình.
Chưa kể, những chiếc bánh nhỏ do khách sạn Hòa Bình chuẩn bị cũng khá ngon!
Vốn dĩ An Lương còn tưởng rằng mấy cái bánh nhỏ này chỉ là bày ra cho đủ số lượng, giả vờ ra vẻ mà thôi.
Khi cậu ăn đến miếng thứ hai, bữa tiệc chính thức bắt đầu, Diêu Vĩ cầm micro bước đến trước mặt đám đông.
“Các bạn, các đối tác thân mến. Chào buổi tối, tôi - Diêu Vĩ đã trở lại!” Lời mở đầu của Diêu Vĩ đầy cảm thán.
Ai có thể ngờ rằng Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã bị kết án tử hình lại khởi tử hồi sinh chứ? Một số khách tham gia bữa tiệc có ánh mắt phức tạp.
Chương 1357: Cùng nhảy một khúc? Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết!“Tôi tin rằng có một số bạn bè rất biết nắm bắt tin tức đã biết được bí mật khởi tử hồi sinh của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị.” Diêu Vĩ mỉm cười nói.
Diêu Vĩ tăng âm lượng lên: “Chúng tôi, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, thực sự đã đạt được thỏa thuận hợp tác chiến lược nhất trí với Công ty Đầu tư An Tâm. Công ty Đầu tư An Tâm sẽ giúp Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị chúng tôi thoát khỏi tình trạng khó khăn!”
“Cho nên, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị chúng tôi đã trở về rồi đây!” Diêu Vĩ lại tuyên bố ông ấy đã trở về thêm một lần nữa, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị cũng đã trở về!
“Về tất cả các khoản nợ còn tồn đọng của công ty, chúng tôi sẽ xử lý dứt điểm trong tuần này. Xin mọi người cứ yên tâm.” Diêu Vĩ lại tung ra một tin tức giật gân khác.
Khách khứa trong bữa tiệc bắt đầu vỗ tay. Thời đại này, nợ nần chính là đại lão!
Dựa vào bản lĩnh nợ tiền, dựa vào cái gì phải trả?
Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!
Bây giờ, sau khi Diêu Vĩ nhận được tiền, điều đầu tiên ông nghĩ đến chính là trả lại hết tiền nợ. Những vị khách trong bữa tiệc, có cả chủ nợ của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ quyết định tiếp tục hợp tác với Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị trong âm thầm.
Trên đời này không có mấy người sẵn sàng trả nợ!
Nghĩ tới Cường Tử Ca, người bắn một phát mà bay 100 ức Đô la Mỹ. Do một lần bắn tổn thất quá nhiều, lại thêm các khoản nợ cho các nhà cung cấp, Laptop Hasee xui xẻo bị nợ hơn 1 ức và lại tiếp tục mắc nợ.
Kiểu người này đáng bị bắn, phải không?
“Cuối cùng xin chúc mọi người làm ăn phát đạt, sự nghiệp suôn sẻ!” Diêu Vĩ nói ra lời chúc phúc khách sáo.
Khi lời chúc phúc của Diêu Vĩ được nói ra, bữa tiệc đã trở nên sôi động hơn, mọi người tập trung xung quanh Diêu Vĩ, cho thấy muốn tìm Diêu Vĩ để hợp tác lại.
Diêu Kỳ mặc một chiếc váy đỏ đi về phía An Lương, cô ấy cũng là một trong những tâm điểm của ngày hôm nay.
Một số chàng trai trẻ, thậm chí cả những ông chú tuổi trung niên cũng tập trung nhìn vào Diêu Kỳ, bọn họ muốn xem Diêu Kỳ đang muốn hướng đến ai.
Dù bỏ đi danh tính “công chúa nhỏ” của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, bản thân Diêu Kỳ cũng rất xinh đẹp, được chứ?
Tất cả mọi người đều tò mò, rốt cuộc ngọc nữ của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị sẽ mời ai để cùng nhảy một bài khiêu vũ đây?
Diêu Kỳ bước đến bên cạnh An Lương, cô thì thầm: “Bạn học An, tôi có thể mời cậu nhảy khiêu vũ một đoạn không?”
“Không thể!” An Lương cười từ chối.
“Tại sao?” Diêu Kỳ sửng sốt, An Lương không theo kế hoạch mà xuất chiêu luôn sao?
Phòng tiệc của khách sạn Hòa Bình.
Lần đầu tiên trong đời Diêu Kỳ mời người khác nhảy khiêu vũ, sau đó đã bị An Lương từ chối.
Có phải vì cô đã từ chối lời mời khiêu vũ của mọi người nên quả báo đã đến?
Giống như một câu nói nổi tiếng: “Bạn đã từ chối rất nhiều người. Khi có một ngày bạn bị người khác từ chối, bạn nên biết rằng quả báo của bạn đã đến!”
Trước khi An Lương trả lời lý do, Diêu Kỳ đã tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách với An Lương, cô hạ giọng nói: “Tôi sẽ không nói với cô ấy.”
Người được gọi là cô ấy đương nhiên là Lý Tịch Nhan. An Lương nhìn Diêu Kỳ, khuôn mặt của Diêu Kỳ hiện lên một nét ửng hồng.
“Xin chào, tôi tên là An Lương, tôi có thể mời cậu khiêu vũ một điệu không?” Lời mời được phát ra từ quý ông An Lương.
Diêu Kỳ khẽ gật đầu: “Được.”
Cô nói xong, tay trái cô đặt lên tay phải của An Lương. Hai người bọn họ bước đến trung tâm của sảnh, hòa nhập vào đám đông rất tự nhiên…
Được rồi! Không tự nhiên một chút nào!
Bởi vì An Lương không biết khiêu vũ!
Hệ thống có đó không? Cứu cứu cứu!
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng biểu thị không có ý định “cứu cứu cứu”, hệ thống đã từng tốt bụng cho An Lương kỹ năng đánh đàn Piano, bây giờ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hoàn toàn không có ý định trả lời An Lương.
Có thể hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đoán rằng không biết khiêu vũ cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc anh trở thành người chiến thắng cuộc sống?
Diêu Kỳ hiển nhiên phát hiện ra việc An Lương không biết khiêu vũ, cô chủ động thu hẹp khoảng cách với An Lương, sau đó nhỏ giọng nói: “Khiêu vũ rất đơn giản, cậu chỉ cần theo nhịp của tôi là được.”
An Lương thản nhiên trả lời: “Vậy bây giờ cậu đã biết tại sao tôi lại từ chối cậu rồi chứ?”
Trước đó, khi An Lương từ chối Diêu Kỳ, cô đã đã suy nghĩ rất nhiều, đủ các loại lý do khác nhau, kết quả là vì không biết nhảy thôi sao?
Bây giờ khoảng cách giữa Diêu Kỳ và An Lương rất gần, đã vượt ra ngoài phạm vi khiêu vũ giao hữu thông thường. Cô kiên nhẫn dẫn dắt An Lương, để An Lương có thể theo kịp bước nhảy của cô.
Y như Diêu Kỳ đã nói, khiêu vũ giao hữu rất đơn giản. Chỉ cần theo bước nhảy của Diêu Kỳ, dần dần An Lương cũng đã học được, anh cảm thấy mình đã tiến bộ.
Dù sao thì khi mới bắt đầu nhảy, anh đã giẫm lên chân của Diêu Kỳ hai lần, bây giờ cuối cùng cũng tiến bộ, không còn giẫm lên chân của Diêu Kỳ nữa.
Chương 1358: Quý ông phong độ sao?Trong khi Diêu Kỳ đang khiêu vũ với An Lương, có một vị khách không mời mà đến.
Vi Quốc Trung, Trưởng Bộ phận Tín dụng của Ngân hàng Thương mại Ma Đô đã đến bữa tiệc. Ông ta nhìn Diêu Kỳ và An Lương trước, khi nhìn thấy Diêu Kỳ, ánh mắt ông ta lộ vẻ tiếc nuối.
Ông ta vẫn đang tưởng tượng rằng nếu Công ty Đầu tư An Tâm không ra tay phá rối tình hình, ông ta vẫn có cơ hội được gần hoa thơm?
Vi Quốc Trung nhìn Diêu Kỳ đang khiêu vũ, ông ta thở dài một hơi. Bây giờ Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã ôm “cái đùi vàng” của Công ty Đầu tư An Tâm, ông ta biết mình không có cơ hội.
“Anh Diêu, chúc mừng, chúc mừng!” Vi Quốc Trung đi đến bên cạnh Diêu Vĩ, ông ta lễ phép chúc mừng.
Khuôn mặt Diêu Vĩ tối sầm lại: “Hừ!”
“Vi Quốc Trung, anh làm gì ở đây?” Diêu Vĩ hỏi một cách thờ ơ: “Tôi nhớ là tôi không có gửi thiệp mời cho anh mà nhỉ?”
Vi Quốc Trung đáp lại bằng một nụ cười: “Anh Diêu, người kinh doanh như anh nên chú ý đến hòa khí và kiếm tiền. Chúng ta có giao tình 15 năm, hà tất gì phải quan tâm đến những điều nhỏ nhặt trong quá khứ chứ?”
“Anh Diêu, đừng lo lắng, sau này nếu anh có bất kỳ yêu cầu nào về khoản vay, tôi sẽ chấp thuận ngay khi có thể!” Vi Quốc Trung thề thốt.
Diêu Vĩ chế nhạo: “Tôi còn cần tìm anh cho vay nữa sao?”
“Vi Quốc Trung, tôi cho anh thể diện cuối cùng, anh yên lặng mà rời đi, thấy sao?” Diêu Vĩ nhìn chằm chằm vào Vi Quốc Trung.
Nụ cười của Vi Quốc Trung chợt tắt: “Vậy là chúng ta đã tan vỡ rồi sao?”
“Cút đi!” Diêu Vĩ hừ hừ nói.
“Có phải anh đã quên anh vẫn còn khoản nợ 120 ức. Tôi hi vọng sau này anh đừng có đến tìm tôi rồi lại cầu xin tôi!” Vi Quốc Trung rời đi với một lời đe dọa đầy ngụ ý.
Cả Diêu Kỳ và An Lương, những người đang khiêu vũ, đều nhận thấy tình hình của Diêu Vĩ và Vi Quốc Trung. Cho dù đứng cách cũng khá xa, không tài nào nghe được cuộc trò chuyện giữa hai bên, nhưng cũng có thể thấy rõ bầu không khí trò chuyện của hai bên rất căng thẳng.
Đặc biệt là Diêu Vĩ, ông ấy hầu như không hề che giấu cảm xúc của mình!
Đối với một doanh nhân lớn như Diêu Vĩ, không kiềm chế được cảm xúc chính là khả năng quản lý cảm xúc cơ bản. Bây giờ trực tiếp tỏ thái độ khó chịu thì có nghĩa là ông ấy thực sự cảm thấy rất phiền phức. Thái độ như vậy chính là vạch mặt, bằng không thì sao lại không che giấu chứ?
An Lương hỏi: “Người đó là ai?”
Diêu Kỳ trả lời: “Hình như là Vi Quốc Trung ở Bộ phận Tín dụng của Ngân hàng Thương mại Ma Đô. Tôi đã từng nhìn thấy ông ta, nhưng ông ta không phải là người tốt, ông ta ỷ lớn tuổi không biết tôn trọng.”
“Ồ?” An Lương khó hiểu.
“Trước đây ông ta còn muốn thêm wechat của tôi.” Diêu Kỳ giải thích.
“Ha ha ha!” An Lương không nhịn được cười.
Phạm Bình đến bên cạnh Diêu Vĩ, anh ấy tò mò hỏi: “Giám đốc Diêu, người vừa rồi...”
“Anh ta tên là Vi Quốc Trung...” Diêu Vĩ giới thiệu hoàn cảnh của Vi Quốc Trung: “Trước đây, tôi muốn tìm ông ta để mượn 20 ức, ông ta có quyền phê duyệt. Hơn nữa, tín dụng của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị chúng tôi rất tốt. Tôi với ông ta có giao tình 15 năm. Trong hoàn cảnh như vậy, ông ta còn cố ý kẹp cổ tôi.”
“Tôi cũng hiểu, không giúp tôi thì là bổn phận, giúp tôi thì coi như có tình, nhưng ông ta đã đưa ra những yêu cầu rất quá đáng.” Diêu Vĩ thở dài.
“Yêu cầu quá đáng gì?” Phạm Bình tò mò hỏi.
Diêu Vĩ không nói gì, ông nhìn Diêu Kỳ đang khiêu vũ với An Lương.
Làm sao mà Phạm Bình không hiểu được?
Biểu hiện của Diêu Vĩ không che giấu chút nào, Phạm Bình chắc chắn hiểu Diêu Vĩ muốn nói gì.
“Vậy quả thực rất quá đáng!” Phạm Bình trả lời.
An Lương và Diêu Kỳ đã nhảy ba bài, cũng gần 15 phút hai người mới ra khỏi sàn khiêu vũ, bọn họ cùng nhau đi về phía Diêu Vĩ và Phạm Bình.
Theo cách nhìn của Diêu Vĩ, ông rất vừa lòng với An Lương. Ánh mắt của ông bây giờ khi nhìn vào An Lương chính là ánh mắt của một người bố đang nhìn con rể, càng nhìn càng…
“Bố, vừa nãy ông ta qua đó làm gì vậy?” Diêu Kỳ mở miệng hỏi.
Diêu Vĩ trả lời: “Không có chuyện gì, ông ta tới chúc mừng bố.”
“Chú Diêu, cháu nghe Diêu Kỳ nói rằng ông ta là người ở Bộ phận Tín dụng của Ngân hàng Thương mại Ma Đô?” An Lương tiếp lời.
Diêu Vĩ gật đầu: “Ừm!”
“Trước đây, chú có trao đổi một số công việc với ông ta.” Diêu Vĩ chỉ nói rất qua loa, vừa nãy ông ấy đã nói hết thông tin cho Phạm Bình, ông ấy tin rằng Phạm Bình sẽ nói cho An Lương biết.
Quả thực chính là như vậy!
Khi An Lương và Diêu Kỳ đang ăn buffet, Phạm Bình gửi tin nhắn cho An Lương trên điện thoại di động, An Lương lấy điện thoại ra kiểm tra. Sau khi đọc xong, cậu nhìn Diêu Kỳ rồi chủ động nói: “Cô đã nói đúng về ông ta.”
“Hả?” Diêu Kỳ khó hiểu.
“Anh da rắn ở Ngân hàng Thương mại Ma Đô đó.” An Lương thản nhiên nói.
Diêu Kỳ bật cười. Anh da rắn? Cũng được đấy chứ?
“Giúp tôi lấy hai miếng kiwi, tôi muốn loại ruột đỏ, tôi vào phòng vệ sinh một chút.” An Lương dặn dò.
Diêu Kỳ gật đầu: “Được.”