An Lương đi về phía phòng vệ sinh, trong vách ngăn của phòng vệ sinh, An Lương mở phần mềm liên lạc bí mật của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa, cậu đinh dạy cho lão da rắn này một bài học.
‘Số 0: Điều tra [Vi Quốc Trung] ở Bộ phận Tín dụng của Ngân hàng Thương mại Ma Đô.’
‘Số 0: Thuận tiện cho đối phương nếm mùi một chút.’
‘Số 0: Tôi muốn giáo huấn người này.’
‘Số 1: Cấp độ K?”
‘Số 0: Bình thường là được.’
Cái gọi là cấp độ K thực chất là cấp độ tử vong.
An Lương cất điện thoại di động, anh lại bước tới sảnh chính.
Diêu Kỳ đã chọn hai lát kiwi được cắt dày cho An Lương, theo như lời dặn của An Lương, cô đã chọn kiwi ruột đỏ.
An Lương thích ăn trái kiwi ruột đỏ, cậu không thích ăn trái kiwi vàng, cũng không thích ăn trái kiwi ruột xanh.
An Lương quay lại bên cạnh Diêu Kỳ, nhìn trái kiwi ruột đỏ được cắt dày, anh mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Diêu Kỳ đáp lại.
Diêu Kỳ nhìn An Lương ăn trái kiwi ruột đỏ, cô do dự một chút rồi hỏi: “Khi nào thì cậu rời Ma Đô?”
“Có thể là vào ngày mai?” An Lương không hề giấu giếm.
Diêu Kỳ do dự.
“Sao vậy?” An Lương nhìn Diêu Kỳ.
Diêu Kỳ hít một hơi thật sâu, cô ấy tiếp tục nói: “Vậy cậu có thể nói với cô ấy rằng hôm nay cậu phải đi rồi, được không?”
An Lương nghiêm túc nhìn Diêu Kỳ. Khuôn mặt Diêu Kỳ đỏ bừng, đến cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
“Không thể!” An Lương trả lời.
“Tại sao vậy?” Diêu Kỳ hỏi tại sao một lần nữa.
An Lương hất tay ra, tâm trạng của Diêu Kỳ như muốn sụp đổ.
“Bởi vì tâm trạng của cậu không ổn!” An Lương nói.
“Tôi quả thực đã giúp gia đình cậu, lý do quả thực cũng có cậu ở trong đó, nhưng phần nhiều vẫn là vì lợi ích.” An Lương giải thích.
“Suy nghĩ bây giờ của cô chỉ là cảm giác trộn lẫn giữa cảm kích và xúc động mà thôi!” An Lương nói rõ.
Diêu Kỳ hơi xúc động: “Cảm ơn, cậu là một người tốt.”
“Cô sai rồi, tôi không hề, tôi chỉ nghĩ cho bản thân.” An Lương bình tĩnh trả lời: “Dựa theo tâm trạng hiện tại của cô, nếu bây giờ tôi đồng ý với cô, sau này sẽ liên tục xảy ra rắc rối.”
An Lương nói tiếp: “Tâm trạng hiện tại của cô bây giờ phần lớn chỉ là cảm kích. Nhưng sự cảm kích này rồi cũng sẽ phai nhạt dần theo thời gian. Một khi đến lúc đó, cô sẽ tranh giành với cô ấy, mà nếu hai người đánh nhau thì tôi sẽ rất khó xử.”
“Tôi rất thích cô ấy, cô ấy là mối tình đầu của tôi, tôi sẽ không phụ lòng của cô ấy.” An Lương bình tĩnh nói.
Đúng vậy! An Lương sẽ không bao giờ và cũng sẽ không đồng ý phụ lòng Lý Tịch Nhan.
Diêu Kỳ im lặng một lúc sau đó trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
“Ừm!” An Lương khẽ gật đầu.
An Lương ăn xong hai lát kiwi ruột đỏ xong, anh lại lên tiếng: “Đã gần 8 giờ rồi, tôi về trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Diêu Kỳ nhìn theo bóng lưng của An Lương, cô nói nhỏ.
Khi An Lương rời khỏi khách sạn Hòa Bình, Diêu Vĩ bước đến bên cạnh Diêu Kỳ, ông nghi ngờ hỏi: “Kỳ Kỳ, An Lương đâu rồi?”
Diêu Kỳ trả lời: “Cậu ấy có việc gấp phải đi trước, cậu ấy bảo con nói cho bố biết.”
“Ừm, nếu đã có việc gấp thì cứ đi xử lý trước.” Diêu Vĩ thấu hiểu.
“Kỳ Kỳ, con cảm thấy An Lương thế nào?” Diêu Vĩ hỏi.
Trước khi Diêu Kỳ trả lời, Diêu Vĩ tiếp tục nói: “Bố cảm thấy rất tốt! Kỳ Kỳ, bố chấm hai đứa!”
Diêu Kỳ miễn cưỡng lộ ra nụ cười. An Lương quả thực rất tốt, nhưng áp lực của cô ấy rất cao, cô không thể đấu lại Lý Tịch Nhan. Vừa nãy An Lương còn lật bài ngửa, cậu sẽ không từ bỏ Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ cũng hiểu ý của An Lương.
An Lương bảo rằng tâm trạng của Diêu Kỳ không ổn, An Lương cũng nói không muốn hai người đánh nhau. Thực ra ẩn ý trong câu nói ấy có nghĩa là muốn Diêu Kỳ chấp nhận giấu giếm Lý Tịch Nhan, như vậy mới có thể quen được với An Lương?
Hầm đậu xe của khách sạn Hòa Bình.
An Lương lái chiếc BMW X5 rời đi, anh dùng khẩu lệnh để gọi điện thoại cho Lý Tịch Nhan.
Sau khi kết nối xong, An Lương lên tiếng trước: “Cục cưng, anh bận xong rồi, em đang ở trường sao?”
“Ừm, em đang đọc sách trong thư viện của trường!” Lý Tịch Nhan đáp lại.
“Anh tới đón em, từ Bến Thượng Hải tới, chắc khoảng nửa tiếng nữa.” An Lương đáp lại.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Được rồi, hôm nay chúng ta không đi Aman Winning phải không?”
Trước khi An Lương trả lời, Lý Tịch Nhan tiếp tục nói: “Aman Winning xa quá, sáng mai em phải dậy rất là sớm, em muốn ngủ thêm một chút nữa!”
“Vậy thì ở Khách sạn Hoàng Đình Holiday đối diện trường học?” An Lương đáp lại.
“Cái này được đấy, chỉ cần đi bộ 10 phút.” Lý Tịch Nhan trả lời: “Em sẽ đọc sách trong thư viện một lúc. Lát nữa trước khi anh đến thì hãy gọi điện thoại cho em, em tự mình qua đó.”
“Được.” An Lương cũng không từ chối.
15 phút sau, An Lương lại gọi điện cho Lý Tịch Nhan, nói khoảng 10 phút nữa cậu sẽ đến. Lý Tịch Nhan hiển nhiên cũng bảo rằng cô sẽ đi qua đó từ thư viện.
Chương 1360: Mê như điếu đổ!Khách sạn Hoàng Đình Holiday đối diện với Học viện Phúc Đán, đó là một khách sạn năm sao bình thường. Trước đây An Lương đã từng ở, cậu vẫn chọn căn phòng cao cấp giá 1600 tệ một đêm, cũng vẫn là phòng 2808.
An Lương vừa hoàn thành việc đăng ký nhận phòng, Lý Tịch Nhan cũng đã đến khách sạn Hoàng Đình Holiday.
Ở các khách sạn năm sao, thường đã có một người làm thủ tục nhận phòng rồi thì sẽ không ép buộc người thứ hai phải làm thủ tục nhận phòng nữa.
Nếu thực sự muốn hỏi lý do vậy thì nhất định là bạn đã không hiểu!
An Lương đề nghị nên học hỏi các quy tắc tiêu chuẩn khi làm việc của một người đàn ông tốt một chút.
Ngoài ra, trên phương diện pháp lý, dù có gặp tuần bộ đi kiểm tra phòng cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần hai bên là mối quan hệ tình cảm là được, thường thì những tuần bộ này cũng sẽ không làm khó những trường hợp như thế.
Nếu như không phải là mối quan hệ tình cảm vậy thì cứ nói là mối quan hệ hẹn hò. Hẹn hò không phải là chuyện bất hợp pháp!
Hiểu chưa?
Lần sau nếu hẹn hò trong khách sạn, đừng ngớ ngẩn đăng ký thông tin chứng minh thư của cả hai người. Một khi hồ sơ nhận phòng của khách sạn bị đánh cắp hoặc là bị kiểm tra, vậy không phải đã gây phiền phức cho chính mình rồi sao?
Đã gần 9 giờ tối, đêm dài đằng đẵng, lòng ngủ không yên, có thể trị được không?
Trò chơi Hiệp Cốc ghép cặp có thể!
Nếu chơi một trận mà vẫn không đủ thì chơi tiếp thêm một trận, thậm chí là thêm hai trận, tự nhiên sẽ giải quyết được vấn đề lòng ngủ không yên.
…
Ngày hôm sau.
Gần 7 giờ rưỡi sáng Lý Tịch Nhan mới tỉnh dậy, nếu ở Aman Winning thì muộn nhất cũng phải 6 giờ rưỡi, bây giờ thời gian nghỉ ngơi đã tăng thêm 1 tiếng.
Sau khi Lý Tịch Nhan tỉnh dậy, cô thấy An Lương vẫn đang ngủ say, vì thế mà cô ấy đã bí mật dùng son vẽ cho An Lương.
Lý Tịch Nhan viết một chữ “Vương” trên trán của An Lương. Sau đó cô vẽ ba cái râu trên mặt trái và phải, tiếp theo cô nhanh chóng chụp lại hình của An Lương.
Thực ra, An Lương đã tỉnh dậy từ lâu!
Khi Lý Tịch Nhan vẽ nét đầu tiên lên mặt của An Lương, An Lương đã tỉnh dậy rồi, nhưng anh chọn giả vờ như đang ngủ, kiên nhẫn chờ Lý Tịch Nhan vẽ xong và để Lý Tịch Nhan thỏa sức chụp ảnh anh.
Vì cô ấy là Lý Tịch Nhan, cô ấy là mối tình đầu của An Lương, An Lương sẵn sàng chiều chuộng cô ấy vô điều kiện. Thành thật mà nói, An Lương hoàn toàn không hiểu những bình luận của mấy tên trai thẳng trên mạng.
Ví dụ như bảo các cô gái nhất định phải có những kỹ năng chuyên môn gì đó, đại loại như Trần Tư Vũ biết đánh đàn piano, Ninh Nhược Sương biết khiêu vũ, bằng không thì phải biết giúp quản lý công ty, tạo dựng sự nghiệp gì đó.
Đây có phải là những gì An Lương cần?
Đây là một quan niệm sai lầm kinh điển trong tiếp thị!
Ngay cả việc khách hàng cần gì mà cũng không biết, chỉ cần mang suy nghĩ của mình vào là sẽ phán đoán ra được người khác cần cái gì?
Ở vị trí của An Lương mà nói, cậu cần Lý Tịch Nhan phải làm gì?
Không!
Cái gì cũng không cần!
An Lương chỉ cần Lý Tịch Nhan vui vẻ là được, dù sao cô gái ngốc nghếch này cả ngày cũng chỉ vui vẻ một cách ngây ngô.
Sau khi Lý Tịch Nhan chụp ảnh cho An Lương, cô cân nhắc một chút, lại ngoan ngoãn nép vào bên cạnh An Lương rồi chụp hình chung với An Lương.
Kết quả là cô chơi vui quá mức làm đánh thức An Lương mở mắt, cô vẫn ở đó làm những động tác tự sướng.
“Em đang đè lên tay của anh đấy!” An Lương nhắc nhở.
“Ồ!” Lý Tịch Nhan đáp lại, sau đó tiếp tục chụp ảnh tự sướng, như thể cô ấy không nhận ra rằng An Lương đã thức dậy.
Đây là tình huống mà sự chú ý tập trung của con người đã bị phân tán.
Khi con người quá chú ý đến một chuyện, họ thường bỏ qua những chuyện khác.
Ví dụ, bây giờ Lý Tịch Nhan đang chú ý đến những bức ảnh tự sướng của cô ấy và An Lương. An Lương đã tỉnh rồi, thậm chí còn nhắc cô ấy rằng cô ấy đang đè lên cánh tay của anh, thế nhưng cô ấy vẫn không có phản ứng gì.
An Lương nhìn thấy hình ảnh của mình trên màn hình điện thoại di động của Lý Tịch Nhan, cậu cố ý làm ra một biểu cảm hung dữ xấu xa để phù hợp với hình tượng của một con hổ.
Lý Tịch Nhan nhanh chóng chụp nhiều bức ảnh tự sướng khác nhau, sau đó cô ấy đột nhiên hoàn hồn trở lại.
“Ơ?” Lý Tịch Nhan hét lên kinh ngạc.
“Anh tỉnh rồi!” Lý Tịch Nhan lại kêu lên.
Mặt An Lương đầy dấu chấm hỏi, kết quả là cô ấy không hề ý thức được sao?
“Cục cưng, em thấy anh phải xử lý em như thế nào đây?” An Lương hừ hừ hỏi.
Lý Tịch Nhan vội vàng cầu xin bỏ qua: “Em sai rồi, sắp đến giờ phải lên lớp, em phải nhanh chóng đến trường để vào học nữa.”
“Được rồi!” An Lương nói: “Tạm thời tha cho em!”
Đợi cho đến khi Lý Tịch Nhan tự mình đi học, An Lương vẫn chưa ngồi dậy, anh vẫn còn một cuộc hẹn cần phải xử lý trước.
Chương 1361: Một ngày xui xẻo!Khách sạn Hoàng Đình Holiday, phòng cao cấp số 2808.
An Lương đang kiểm tra email được gửi bởi công chúa của Hoàng gia Tây Ban Nha, Leonard.
…
Hello, An.
Lời đầu tiên, em rất xin lỗi vì đã lỡ hẹn, đáng lẽ cuối tuần em nên gửi email cho anh.
Nhưng vào thứ Bảy và Chủ Nhật, gia đình em phải tham gia hai hoạt động quan trọng. Thời gian của em đã bị sắp xếp chật kín, mẹ em không cho phép em sử dụng máy tính và điện thoại di động.
Hôm nay en được cho phép sử dụng máy tính là vì có lý do đặc biệt, em đã nhận được đánh giá cao từ trường học. Em ở Tây Ban Nha rất vui, em còn chăm chỉ học tiếng Hạ Quốc, anh ở Hạ Quốc vẫn khỏe chứ?
Em nhớ thành phố cổ kính, hiện đại và hùng vĩ đó rất nhiều. Nếu có cơ hội, em vẫn muốn đi du lịch ở Đế Đô.
Tiếng Hạ Quốc của em có chuẩn không?
Leonard, Tây Ban Nha.
Gửi lúc 23 giờ 56 phút, ngày 23 tháng 3 năm 2020.
…
Thời gian ở Tây Ban Nha và thời gian ở Hạ Quốc lệch nhau khoảng 6 tiếng, bên đó chậm hơn 6 tiếng.
An Lương đọc xong email do Leonard gửi, đoạn email này ngoại trừ phần mở đầu ra, toàn bộ nội dung đều sử dụng tiếng Hạ Quốc, mặc dù vẫn còn vài chỗ có lỗi sai nhưng như vậy đã rất giỏi rồi.
An Lương cũng chú ý đến một chi tiết.
Email của Leonard sử dụng “Hello, An” để mở đầu thay vì là “Dear, An”. Thực ra đây không phải là vấn đề của Leonard.
Trên thực tế, việc lạm dụng “Dear xxx” trong email không phù hợp. Nó thường chỉ phù hợp khi gửi email cho các nhà lãnh đạo lớn hoặc khách hàng quan trọng, lúc đó chúng ta mới dùng lời mở đầu như vậy.
Còn cậu bè tốt với nhau thì thường sẽ dùng cách mở đầu như của Leonard. An Lương đã soạn email để trả lời cho Leonard.
…
Xin chào, Leonard.
Anh cũng rất xin lỗi, vì sự chênh lệch múi giờ, anh đã không trả lời email kịp thời.
Thời gian của hai nước chúng ta có sự chênh lệch khoảng 6 tiếng, bên em chậm hơn 6 tiếng.
Tiếng Hạ Quốc của em đã khá chuẩn, rất hoan nghênh em lần sau lại đến Đế Đô chơi. Nếu có thời gian, anh hi vọng có thể dẫn em đi xem những thành phố khác ở nước anh.
Hạ Quốc là một đất nước cổ kính và thịnh vượng, anh tin rằng em sẽ thích nó!
Cuối cùng, anh sẽ chia sẻ với em một bài kiểm tra kinh điển của tiếng Hạ Quốc. Nếu em hiểu được nó, trình độ tiếng Hạ Quốc của em sẽ được cải thiện.
Ví dụ tình huống: Một cô gái gọi điện cho bạn trai.
Bạn gái: “Nếu anh đến rồi, em vẫn chưa đến, anh hãy đợi đấy!
Bạn gái: “Nếu em đến rồi, anh vẫn chưa đến, anh hãy đợi đấy!
Câu hỏi: Xin hỏi hai câu “anh hãy đợi đấy” có sự khác biệt gì không?
An Lương.
Gửi lúc 7 giờ 59 phút ngày 24 tháng 3 năm 2020, giờ Hạ Quốc
…
An Lương cố ý gửi một bài kiểm tra tiếng Hạ Quốc cho nữ vương tương lai của Tây Ban Nha, bài kiểm tra này chính là bài kiểm tra cơ bản nhất, được chứ?
Sau khi trả lời email của Leonard, An Lương vội vàng tắm rửa, sau đó đi đến Quảng trường Văn Đạt bên ngoài để ăn sáng.
Còn bữa sáng ở trong Khách sạn Hoàng Đình Holiday? Được rồi!
Mấy bữa buffet ở khách sạn năm sao thông thường này hoàn toàn là gian lận, còn là loại vô cùng gian lận. Ngay khi An Lương vừa ăn xong giò cháo quẩy chấm sữa thì anh nhận được tin nhắn của Đường Cẩm Thắng.
‘Số 1: Kế hoạch nhắm vào [Vi Quốc Trung] đã được khởi động.”
‘Số 1: [Vi Quốc Trung] của Ngân hàng Thương mại Ma Đô ở Lộc Gia Chủy.’
‘Số 1: Buổi livestream đã được sắp xếp xong xuôi.’
‘Số 0: Được!’
‘Số 0: Gửi chương trình livestream qua đây.’
‘Số 1: [Địa chỉ livestream].’
An Lương nhấp vào địa chỉ livestream tương ứng, đây không phải là ứng dụng livestream công khai, mà là một kênh livestream được thiết lập riêng tư.
Ngân hàng Thương mại Ma Đô, trụ sở chính Lộc Gia Chủy.
Hôm nay, tâm trạng của Vi Quốc Trung vẫn không tốt, ngay cả khi hôm qua có dịch vụ trọn gói, Vi Quốc Trung vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nguyên nhân là do Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã khởi tử hồi sinh!
Theo kế hoạch ban đầu của Vi Quốc Trung, ông ta vốn là muốn thông qua “một tia hi vọng sống sót” để chơi khăm Diêu Vĩ. Sau đó sẽ giả vờ bất lực, từ chối cho vay, cuối cùng là đạt được cả người lẫn của cải.
Dù gì sau khi Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị sụp đổ, ông ta có thể lo lắng chuyện Diêu Vĩ quay lại cắn một phát sao? Chỉ là một con chó tán gia bại sản, không đáng phải kinh sợ!
Tuy nhiên, Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị “thập tử vô sinh” đó lại có thể ôm lấy chiếc đùi vàng một cách thần kỳ, Vi Quốc Trung làm sao có thể vui được?
Ông ta sẽ phải trả lại những lợi ích mà ông ta đã có được!
Đây là quy định cũ trong ngành, làm việc thì phải nhận tiền, chuyện đó không có vấn đề gì. Tuy nhiên, làm không xong phải hoàn lại tiền. Nếu như phá vỡ quy tắc, ông ta chắc cũng không có sau này nữa rồi!
Những người đã phá vỡ các quy tắc sẽ không thể có tương lai!
Chỉ trong một ngày, từ cục diện “đạt được cả người lẫn của cải” trở thành “mất hết cả người lẫn của cải”, làm sao mà Vi Quốc Trung có thể vui được?
Cần phải biết rằng, trước sau gì thì Vi Quốc Trung đã thu lợi hơn 500 vạn, bây giờ phải rút lui, Vi Quốc Trung quả thực cảm thấy tim mình đang rỉ máu, được chứ?
“Thật là một ngày xui xẻo!” Vi Quốc Trung khịt mũi, ông ta bước vào trụ sở của Ngân hàng Thương mại Ma Đô ở Lộc Gia Chủy.
Chương 1362: Mối quan hệ như vậy mà anh dám nói là “bao nuôi”?Điều này mà là xui xẻo sao?
Rõ ràng, Vi Quốc Trung đã có sự sai lệch trong việc lý giải sự xui xẻo!
Khi Vi Quốc Trung bước vào trụ sở của Ngân hàng Thương mại Ma Đô ở Lộc Gia Chủy, một người phụ nữ trẻ bước ra, cô ấy đi thẳng đến trụ sở của Ngân hàng Thương mại Ma Đô ở Lộc Gia Chủy.
Lộc Gia Chủy, trụ sở chính của Ngân hàng Thương mại Ma Đô.
Một phụ nữ trẻ trong trang phục thể thao bước đến lối vào trụ sở chính của Ngân hàng Thương mại Ma Đô, sau đó mở một tấm bảng quảng cáo ra.
Câu chuyện máu chó được viết trên tấm bảng quảng cáo:
…
Vi Quốc Trung, trưởng phòng Bộ phận Tín dụng của Ngân hàng Thương mại Ma Đô, đã lừa dối tình cảm và còn lấy danh nghĩa yêu đương để lừa dối tôi ở chung! Đồng thời cũng lừa dối tôi rằng hắn ta đã ly hôn, thực tế không có cuộc ly hôn nào cả, cũng không có ý định ly hôn.
Kẻ lừa đảo này hóa ra lại là quản lý cấp cao của Ngân hàng Thương mại Ma Đô? Giám đốc Ngân hàng Thương mại Ma Đô có biết không?
Vi Quốc Trung, tên khốn cặn bã!
Vi Quốc Trung, ra đây đối chất!
…
Thậm chí còn có những bức ảnh thân mật của hai người trên tấm bảng quảng cáo, chỉ có điều đã bị làm mờ rồi, tuy nhiên lại không làm mờ mặt.
Một tin tức nóng bỏng như vậy đã ngay lập tức gây chấn động cho những người xung quanh, nhưng các nhân viên an ninh tại trụ sở chính của Ngân hàng Thương mại Ma Đô như thể không nhìn thấy gì cả, mặc cho mọi người bu lại xung quanh, mặc cho người phụ nữ trẻ đó giơ tấm bảng quảng cáo.
An Lương vừa xem livestream vừa đi bộ đến quán cà phê Starbucks.
Trước đây, Starbucks luôn mở cửa lúc 9 giờ, thậm chí 9 giờ rưỡi mới mở cửa. Bây giờ Starbucks cũng đã cúi đầu, các quán Starbucks ở những nơi khác nhau sẽ có thời gian mở cửa khác nhau.
Giờ mở cửa sớm nhất của một số quán cà phê Starbucks thậm chí sớm tới 6 giờ rưỡi sáng! Thời thế đã thay đổi!
Ngay cả KFC cũng đã gia nhập mô hình thị trấn nhỏ, nghiên cứu mô hình một trấn một cửa hàng một món ăn, Starbucks hiển nhiên đã học cách cư xử từ lâu, bọn họ biết đạo lý khách hàng là thượng đế.
Tại quán cà phê Starbucks, An Lương gọi một ly cà phê vani, sau đó anh tiếp tục xem chương trình livestream trong khi đeo tai nghe không dây.
Tại trước cửa trụ sở chính của Ngân hàng Thương mại Ma Đô, càng ngày càng có nhiều người đến xem, những người có quen biết với Vi Quốc Trung đã trực tiếp liên lạc với đối phương.
“Anh Vi, anh đang ở trong ngân hàng sao?” Dương Phàm hỏi từ Phòng Kiểm toán của Ngân hàng Thương mại Ma Đô.
“Tôi mới đến.” Vi Quốc Trung nói: “Anh Dương, có chuyện gì sao?”
Dương Phàm trả lời: “Anh mau xuống đi!”
“Có chuyện gì vậy?” Vi Quốc Trung khó hiểu.
“Cái người tên là Kiều Nhã Như, có phải là bạn gái của anh không?” Dương Phàm hỏi.
“Tôi đã chia tay với cô ấy. Chúng tôi đã chia tay vào chủ nhật tuần trước.” Vi Quốc Trung đáp lại.
“Khó mà trách!” Dương Phàm thở dài: “Anh mau xuống xem đi, cô gái tên Kiều Nhã Như đó đang chặn ở trước cửa trụ sở, cô ấy còn giơ tấm bảng gì đó, rất nhiều người đến xem.”
“Chết tiệt!” Vi Quốc Trung bật ra tiếng chửi bậy: “Tôi xuống ngay!”
Vi Quốc Trung cúp điện thoại, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đến cổng trụ sở, sau đó ông ta thấy Kiều Nhã Như đang cầm một tấm bảng.
Sau khi nhìn thấy nội dung trên tấm bảng và cả những bức ảnh bị làm mờ, Vi Quốc Trung suýt chút nữa nhắm mắt ngã quỵ.
Người phụ nữ này bị điên à?
Lẽ nào yêu rồi chia tay thì có vấn đề sao?
“Kiều Nhã Như, cô đang làm gì vậy?” Vi Quốc Trung gào to lên.
Kiều Nhã Như dửng dưng nhìn Vi Quốc Trung: “Tôi đang làm gì, chẳng phải anh cũng đã thấy rồi sao?”
“Tôi muốn mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của con thú như anh!” Kiều Nhã Như hừ lạnh.
“Cô làm ơn biết xấu hổ chút đi?” Vi Quốc Trung hừ lạnh: “Chuyện này mà cũng lôi ra nói?”
“Tôi xấu hổ sao?” Kiều Nhã Như cười to ha ha: “Tôi cảm thấy chuyện này không có gì xấu hổ cả, anh lừa dối tôi, tôi còn cần mặt mũi sao?”
“Vi Quốc Trung, có phải anh đã quên lúc anh quỳ trước mặt tôi như một con chó rồi?” Kiều Nhã Như nói một câu đầy nội hàm.
Đám người xung quanh đều là đồng nghiệp cũ, ai ai cũng nhìn Vi Quốc Trung, hóa ra Vi Quốc Trung còn có sở thích như thế này sao?
Không chỉ biết rằng cô ấy ngọt ngào mà còn biết cô ấy có chút mặn mòi?
Vẻ mặt của Vi Quốc Trung vô cùng khó coi, ông ta nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Như và nói: “Cô điên rồi à? Đừng có gây rối nữa!”
“Đừng có gây rối nữa?” Kiều Nhã Như cười nhạt: “Tôi ở với anh 3 năm, trong thời gian 3 năm đó, những gì anh nói với tôi là sao?”
Kiều Nhã Như tiếp tục: “Anh nói, anh chưa kết hôn. Chúng ta đang yêu đương, chúng ta muốn kết hôn, chúng ta có tương lai, chúng ta còn phải có con!”
Vi Quốc Trung nghiến răng: “Cô muốn bao nhiêu tiền?”
“Tôi cần tiền à?” Kiều Nhã Như cười nhạt: “Anh muốn nói rằng mối quan hệ của anh với tôi là bao nuôi?”
“Cứ cho là bao nuôi đi, vậy một năm anh cho tôi được bao nhiêu tiền?” Kiều Nhã Như tiếp tục nói thêm: “Vi Quốc Trung, chúng ta ở bên nhau 3 năm, ngay cả 30 vạn mà anh cũng không bỏ ra nổi mà anh còn dám nói bao nuôi tôi?”
Chương 1363: Gặp chuyện ngoài ý muốn“Đồng hồ của anh là tôi tặng, một chiếc Rolex cũng gần 10 vạn tệ; Đồ vét của anh là tôi tặng, 6 vạn tệ; Cặp đựng giấy tờ của anh cũng là tôi tặng, 3 vạn tệ; Mấy thứ linh ta linh tinh của anh, đều là do tôi tặng hết, không hề ít hơn 3 vạn tệ.” Kiều Nhã Như giải thích.
“Ngoài tiền tiêu ra, không phải đi ăn cơm chung thì cũng là đi khách sạn, anh không ăn cơm, con mẹ nó, anh đừng bảo anh cũng không ngủ với tôi?” Kiều Nhã Như tăng âm lượng lên.
Những người xung quanh bàn tán sôi nổi, hóa ra Vi Quốc Trung là một người như vậy? Nếu là bao nuôi, vậy cũng quá vô lý rồi?
“Vi Quốc Trung, bây giờ anh còn dám nói anh bao nuôi tôi, không phải đang yêu đương?” Kiều Nhã Như nhìn chằm chằm vào Vi Quốc Trung.
Vi Quốc Trung không đáp lại Kiều Nhã Như, ông ta nhìn về phía hai nhân viên an ninh: “Hai người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi cô ta đi!”
Hai nhân viên an ninh giả vờ như không nghe thấy, bọn họ không những phớt lờ Vi Quốc Trung mà còn cùng nhau đi vào trụ sở, trực tiếp đi thẳng đến phía phòng vệ sinh.
Vi Quốc Trung sửng sốt trong chốc lát: “Được, được, được. Được lắm. Hôm nay tôi sẽ sa thải các người!”
“Vi Quốc Trung, anh muốn sa thải ai?” Một giọng nói cứng rắn truyền đến.
Vi Quốc Trung sửng sốt một chút, giọng nói này có chút quen tai?
Trụ sở Ngân hàng Thương mại Ma Đô.
Một giọng nói cứng rắn ngắt lời Vi Quốc Trung.
“Giám… giám đốc… sao anh lại đến đây?” Vi Quốc Trung khẽ run.
Hàn Tiên Phong, giám đốc Ngân hàng Thương mại Ma Đô nhìn chằm chằm vào Vi Quốc Trung, sau đó ông ấy lại nhìn Kiều Nhã Như, người đang giơ tấm bảng quảng cáo kia.
“Những gì cô gái đó nói là sự thật?” Hàn Tiên Phong hỏi.
Vi Quốc Trung không dám phản bác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vâng, đúng vậy...”
“Cậu đi lên trước đi!” Hàn Tiên Phong xua tay.
Vi Quốc Trung bỏ đi như chạy trốn.
Hàn Tiên Phong bước đến trước mặt Kiều Nhã Như, ông ấy chào hỏi: “Xin chào, tôi là Hàn Tiên Phong, giám đốc của Ngân hàng Thương mại Ma Đô, xin hỏi cô là?”
“Xin chào, giám đốc Hàn, tôi tên là Kiều Nhã Như.” Kiều Nhã Như cởi mở nói.
“Trước tiên, cô có thể cất tấm bảng quảng cáo này đi không?” Hàn Tiên Phong giải thích: “Chúng ta đến quán cà phê đối diện nói chuyện đi?”
“Không thành vấn đề.” Kiều Nhã Như đáp lại.
Khi An Lương đang xem livestream đến điểm này, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra một lời nhắc nhở.
‘Tinh!’
‘Nhiệm vụ đặc biệt: Phát triển chi nhánh mới của ngành công nghiệp!’
‘Trạng thái mhiệm vụ: Thay đổi!’
‘Nội dung nhiệm vụ: Giải cứu Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, chiếm được hơn 66,7% vốn cổ phần của công ty.’
‘Vui lòng đợi trong giây lát, vì nhiệm vụ thay đổi, đang tiến hành tổng kết lại…’
‘Xét thấy Ký chủ chi rất ít tiền nhưng vẫn đạt được mục đích giống nhau, hơn nữa hỗ trợ hoàn thành, nhắm vào những kẻ vô liêm sỉ, phần thưởng nhiệm vụ sẽ được tăng lên…’
‘Phần thưởng nhiệm vụ: 【 Hiệu Ứng Cánh Bướm - Gió Bão Sóng Biển 】 !’
‘Điều kiện tiên quyết của 【 Hiệu Ứng Cánh Bướm - Gió Bão Sóng Biển 】 : 【 Phần Thưởng Ước Nguyện: Hiệu Ứng Cánh Bướm 】 .’
‘Thông qua nguyên lý của hiệu ứng cánh bướm, Ký chủ có thể gây ra thời tiết khắc nghiệt ở một vùng biển không quy định, có đường kính từ 200 đến 300 km.’
‘Nhận xét: Nó chỉ có thể được sử dụng cách xa bờ biển của Hạ Quốc hơn 300 km.’
…
Phần thưởng này… An Lương tỏ vẻ kinh ngạc!
Bởi vì phần thưởng này quá mạnh phải không?
Hành động nhắm vào Bảo Tỉnh lần này, nếu có con cá lọt lưới, vậy thì khi vận chuyển đến Bảo Tỉnh bằng tàu biển, không phải là…
Khi An Lương đang kiểm tra phần thưởng, cậu nhận được tin nhắn đến từ Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa.
‘Số 1: Vấn đề đã được giải quyết.’
‘Số 1: Mục tiêu [Vi Quốc Trung] đã bị sa thải khỏi Ngân hàng Thương mại Ma Đô.’
‘Số 1: Xin hỏi, vẫn tiến hành kế hoạch tiếp theo chứ?’
‘Số 0: Tất nhiên!’
Vi Quốc Trung tưởng rằng lần này chỉ có một hành động nhắm vào hắn ta thôi sao? Ngây thơ!
Vào khoảng 10 giờ sáng, Vi Quốc Trung bước ra khỏi trụ sở của Ngân hàng Thương mại Ma Đô với vẻ mặt bàng hoàng, hắn ta chính thức bị Ngân hàng Thương mại Ma Đô sa thải.
Kể từ lúc này, Vi Quốc Trung tạm biệt công việc với mức lương 100 vạn một năm.
Quan trọng hơn là, hắn ta không còn là Trưởng phòng ở Bộ phận Tín Dụng của Ngân hàng Thương mại Ma Đô, thân phận này đã đem đến cho hắn rất nhiều lợi ích.
Nhưng tất cả mọi thứ đều đã tan thành mây khói!
“Ả đàn bà chết tiệt!” Vi Quốc Trung nghiến răng, trong lòng thầm nguyền rủa.
Trong khi Vi Quốc Trung đang âm thầm nguyền rủa, một chàng trai trẻ đứng bên cạnh hắn ta nhanh chóng nói: “Mấy người hôm qua đi Nam Quốc Thủy Hương thê thảm rồi. Tôi nghe nói bên đó có một tiếp viên đã tiết lộ rằng mình bị AIDS.”
Một chàng trai trẻ khác đáp lại một cách khẳng định: “Tôi cũng nghe nói rồi, hình như đã lên tin tức!”
Vi Quốc Trung, người lúc đầu đang trong trạng thái thất thần, đột nhiên đổ mồ hôi toàn thân, Nam Quốc Thủy Hương?
Sau khi rời khỏi khách sạn Hòa Bình, vì tâm trạng quá chán nản nên hắn ta đã đi đăng ký một dịch vụ trọn gói, địa điểm chính là Nam Quốc Thủy Hương.
Lên tin tức rồi?
Vi Quốc Trung nhanh chóng kiểm tra điện thoại di động, hắn ta thầm cầu nguyện trong lòng, xin đừng là tiếp viên mà hắn ta đã chọn, bởi vì ngày hôm qua hắn ta đã gặp một chuyện ngoài ý muốn.
“Ô dù” của ngày hôm qua đã bị rách!
Chương 1364: Phần thưởng: viên thuốc màu xanh biển?Khi Vi Quốc Trung biết được tin tức cụ thể, tất cả sức lực của hắn ta đã bị trút hết, tiếp viên số 22 bị AIDS trong tin tức là tiếp viên mà hắn ta lựa chọn.
Chuyện này…
Vi Quốc Trung lắc lắc đầu, hắn ta nhớ ra thuốc ức chế, vội vàng đi đến hầm đậu xe. Bây giờ vẫn còn nằm trong 24 giờ, hắn ta vẫn có thể được cứu!
Tuy nhiên, Vi Quốc Trung đang trong tình trạng bối rối đã mắc phải một sai lầm. Hắn ta lái xe rất vội vã, kết quả là xảy ra một vụ tai nạn giao thông! Chuyện tai nạn giao thông lần này không phải do An Lương sắp đặt, chỉ có thể nói trời cao cũng không dung thứ cho Vi Quốc Trung?
Trước khi Vi Quốc Trung rơi vào hôn mê, hắn ta chỉ có một suy nghĩ: ‘Tiêu con mẹ nó rồi…’
‘Tinh!’
‘Phần thưởng đặc biệt: Trừng phạt cái ác, tuyên dương cái tốt.’
‘Chúc mừng Ký chủ đã nhận được: Viên thuốc nhỏ màu xanh biển x1.’
‘Phần thưởng này sẽ được gửi thông qua dịch vụ giao hàng, xin hãy đợi…’
? ? ?
An Lương nhìn phần thưởng, trong lòng không khỏi phẫn nộ.
Hệ thống có ở đó không?
Xin hỏi, có phải đang xem thường chiến binh tài năng kép?
Gửi một viên thuốc nhỏ màu xanh có ý gì đây?
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn như mọi khi, không thèm quan tâm đến An Lương.
Chưa đầy 5 phút sau, một chàng trai giao hàng mặc áo khoác màu vàng đi đến quán cà phê Starbucks, chàng trai đó bấm số điện thoại của An Lương, An Lương không bắt máy, cậu giơ tay phải lên, vẫy vẫy với chàng trai giao hàng.
Chàng trai giao hàng đi tới, đưa cho An Lương một hộp giấy kraft nhỏ.
“Cảm ơn.” An Lương nhận lấy hộp giấy kraft.
Phần thưởng của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng được xử lý rất tốt, hộp giấy kraft đảm bảo quyền riêng tư, biên lai được dán trên bề mặt chỉ có số điện thoại của An Lương và người liên hệ tên là “Mã Anh Tuấn.”
Không biết Mã Anh Tuấn có cảm nhận được sự ác ý đến từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hay không?
Trong quán cà phê Starbucks đối diện với Học viện Phúc Đán, An Lương đã nhận lấy phần thưởng từ một người giao hàng đưa tới.
Mặc dù hệ thống Nhân Sinh Người Thắng bảo vệ quyền riêng tư rất tốt, nhưng An Lương không có ý định mở gói phần thưởng tại quán cà phê Starbucks. Nếu lỡ như bị cô gái trẻ bên cạnh nhìn thấy thì sao?
Vậy không phải càng nghi ngờ An Lương hơn?
Cũng không thể nào đi đối chất chứng minh với đối phương!
An Lương chỉ có thể ném hộp giấy kraft nhỏ vào trong chiếc túi Louis Vuitton, trong lòng anh thầm cân nhắc xem nên ở lại Ma Đô thêm một ngày hay hôm nay trở về Thiên Phủ đi học.
Cảng Nam Dương.
Trụ sở chính của Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị, Diêu Vĩ đang nhận cuộc gọi.
“Anh Diêu, tôi nghe nói anh với Vi Quốc Trung cãi nhau?” Cao Phúc Dương hỏi.
“Ừm, tôi đã đoạn tuyệt sạch sẽ với tên tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa đó.” Diêu Vĩ nói một cách khẳng định.
“Vậy thì xin chúc mừng!” Cao Phúc Dương đáp lại bằng một nụ cười.
“Chúc mừng?” Diêu Vĩ nghi hoặc.
“Tôi vừa nhận được một tin, nghe nói cô bạn gái nhỏ của Vi Quốc Trung đã chạy đến trụ sở của Ngân hàng Thương mại Ma Đô để gây rối, sau đó Vi Quốc Trung đã bị cho thôi việc.” Cao Phúc Dương giải thích.
“Đúng rồi, cái hôm mà chúng ta ra biển câu cá, cô bạn gái đó của hắn cũng đi theo, anh còn nhớ không?” Cao Phúc Dương nhắc nhở.
“Nhớ.” Diêu Vĩ trả lời: “Không phải tình cảm của bọn họ rất tốt sao?”
Diêu Vĩ tiếp tục nói: “Tôi nhớ cô bạn gái nhỏ đó là một người khá tốt, có lẽ đi theo hắn ta với một trái tim chân thành.”
“Hắn ta muốn chia tay với đối phương!” Cao Phúc Dương trả lời: “Hắn ta chưa ly hôn, lại còn đi lừa dối tình cảm của đối phương. Kết quả, cô bạn gái nhỏ này cũng là một người có cá tính mạnh. Cô ấy trực tiếp đến trụ sở Ngân hàng Thương mại Ma Đô, giơ tấm bảng quảng cáo ra, khiến cho Ngân hàng Thương mại Ma Đô bây giờ đã mất hết mặt mũi.”
“Ha ha ha!” Diêu Vĩ cười lớn: “Quả nhiên kẻ hạ tiện ắt sẽ bị trời trừng phạt!”
“Anh cười sớm quá, tôi còn chưa nói xong. Hắn ta bị tai nạn xe hơi, giờ hắn ta chắc đang nằm trong bệnh viện?” Cao Phúc Dương nói thêm.
“Quả thực là cười hơi sớm!” Diêu Vĩ trả lời: “Anh Cao, buổi trưa anh có rảnh không, tôi mời, chúng ta đến quán rượu hải sản Nam Dương để uống một ly!”
“Đương nhiên là có thời gian.” Cao Phúc Dương đáp lại.
Sau khi Diêu Vĩ và Cao Phúc Dương kết thúc cuộc gọi, ông ấy suy nghĩ một hồi và gửi tin nhắn này cho Diêu Kỳ, ông ấy cũng biết Diêu Kỳ không thích Vi Quốc Trung đó.
Học viện Phúc Đán.
Diêu Kỳ nhận được tin nhắn từ Diêu Vĩ, sau khi đọc tin nhắn, phản ứng đầu tiên của cô chính là: An Lương là người đứng sau thao túng!
Cô thầm cảm động trong lòng, sau đó cô gửi tin nhắn cho An Lương.
‘Diêu Kỳ: Cậu đang ở đâu?’
Trong buổi tiệc tối qua, Diêu Kỳ đã thêm wechat của An Lương.
‘An Lương: ?’
‘Diêu Kỳ: Vi Quốc Trung?
‘An Lương: Tôi không hiểu cô đang nói gì.’
‘Diêu Kỳ: Cảm ơn.’
‘An Lương: Không cần khách sáo.’
‘Diêu Kỳ: Cậu vẫn thừa nhận điều đó.’
‘An Lương: Cô nói cảm ơn, tôi nói không cần khách sáo. Đó là phép lịch sự cơ bản.’
‘Diêu Kỳ: Hừ!!’
‘Diêu Kỳ: Cậu đang ở đâu?’
‘An Lương: Làm gì vậy?’
‘Diêu Kỳ: Tôi muốn ăn trưa cùng với cậu.’
‘An Lương: Không có thời gian.’
‘Diêu Kỳ: Tôi sẽ không nói với cô ấy.’
‘Diêu Kỳ: Cậu vẫn đang ở Ma Đô sao?’
‘An Lương: Nói rồi, không có thời gian, trưa nay tôi sẽ đi ăn đậu phụ thối cùng với cô ấy.’
Chương 1365: Rõ ràng là một người đàn ông tốt!Diêu Kỳ nhìn tin nhắn trả lời của An Lương, cô im lặng một lúc, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị với Lý Tịch Nhan, cô cảm thấy An Lương đối xử với Lý Tịch Nhan quá tốt.
‘Diêu Kỳ: Tôi...’
‘An Lương: Tôi cái gì?’
‘Diêu Kỳ: Tôi vẫn còn cơ hội chứ?’
‘An Lương: Không.’
‘Diêu Kỳ: Tại sao?’
‘An Lương: Trước đây tôi đã nói rồi, cô sẽ tranh giành với cô ấy, tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra, tôi không muốn làm cô ấy tổn thương, càng không muốn để cô ấy thất vọng, hiểu không?’
‘Diêu Kỳ: Nếu tôi không nói gì, không tranh giành, vậy thì vẫn còn cơ hội sao?’
‘An Lương: Cô sẽ tranh giành.’
‘An Lương: Trước tiên cậu hãy làm rõ nội tâm trong lòng mình rồi hãy tính!’
‘An Lương: Hãy phân biệt rõ ràng giữa biết ơn và thích.’
‘An Lương: Không nói nữa, tôi vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.’
Diêu Kỳ khác với mọi người.
Diêu Kỳ giống Triệu Uyển Hề hơn!
Điều kiện gia đình của Diêu Kỳ rất tốt, cô ấy có sự kiêu ngạo của riêng mình, ngay cả khi gia đình của cô ấy đang trong tình trạng chơi vơi, Diêu Kỳ cũng có sự kiên trì của riêng mình. Điều này có thể thấy được thông qua việc cô ấy tham gia làm việc trong gian triển lãm sự kiện cổ trang.
Cho nên sau khi tiếp xúc, An Lương đã phân chia những việc này rất rõ ràng.
Cậu biết nếu bây giờ phát triển mối quan hệ với Diêu Kỳ, Diêu Kỳ nhất định sẽ tranh giành, cô ấy là một người có tính cách muốn giành cho bằng được.
Mọi người có những tính cách khác nhau, có Hồ Ly Tinh nhỏ với tính cách thấy như không thấy, nghe như không nghe, yêu đến hèn mọn; Hiển nhiên cũng có Diêu Kỳ, người có tính cách vừa nhìn là sẽ tranh giành ngay; Còn có Triệu Uyển Hề với tính cách tự tin dào dạt, ngoài mình ra còn có ai.
Trong lòng An Lương biết rất rõ phải lựa chọn như thế nào.
Chọn Triệu Uyển Hề?
Vậy thì cậu chỉ có thể trở thành một tên cặn bã bạc tình bội nghĩa, cuối cùng chỉ ở chung với Triệu Uyển Hề.
Chọn Diêu Kỳ?
Vậy thì Diêu Kỳ chắc chắn sẽ tranh giành với Lý Tịch Nhan, sau đó sẽ cãi nhau đến kinh thiên động địa! An Lương không muốn rước họa vào thân.
Vì vậy, đối mặt với lời mời của Diêu Kỳ, An Lương đã từ chối không chút do dự. Cậu nói rõ điều khoản của bản thân ra, nếu Diêu Kỳ có thể chấp nhận thì mới nói tiếp chuyện sau này.
Dù sao, An Lương cũng không muốn rước họa vào thân!
Gần 12 giờ trưa.
Trong quán cà phê Starbucks đối diện với Học viện Phúc Đán, An Lương đặt cuốn sách “Vũ trụ trong vỏ ốc” xuống, anh dùng điện thoại chụp lại mã số trang, làm như thế thì lần sau cậu sẽ thuận tiện đọc tiếp.
Mỗi lần đến Starbucks, An Lương đều thấy thú vị khi đọc cuốn sách này. An Lương liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, sau đó gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.
‘An Lương: Cục cưng, em đã tan học chưa?’
‘An Lương: Trưa nay chúng ta đi ăn đậu phụ thối đi.’
‘Lý Tịch Nhan: Được đó, được đó!’
‘Lý Tịch Nhan: Em sắp tan học rồi.’
‘Lý Tịch Nhan: Anh đợi em ở cửa sau nhé.’
‘An Lương: Được rồi.’
‘Lý Tịch Nhan: Ừm ừm.’
An Lương cất điện thoại, anh đi bộ đến Học viện Phúc Đán, sau đó hướng đến cửa sau của Học viện Phúc Đán.
Khi An Lương đến cửa sau của Học viện Phúc Đán, anh kiên nhẫn chờ đợi Lý Tịch Nhan. Gần 5 phút sau, Lý Tịch Nhan đột nhiên vọt tới trước mặt An Lương.
“Hù!” Khi Lý Tịch Nhan phóng tới, cô ấy còn thử dọa An Lương.
Kết quả, An Lương chỉ bình tĩnh cất điện thoại đi, sau đó ôm Lý Tịch Nhan vào lòng: “Cục cưng, em còn muốn hù anh sao? Có phải em đã quên chuyện sáng hôm nay anh đã rất tốt bụng bỏ qua cho em rồi không?”
Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Làm sao mà em quên được chứ? Dù sao, hôm nay anh sẽ trở về Thiên Phủ, đúng không?”
“Ừ hử!” An Lương khẽ hừ nhẹ. “Vốn dĩ anh đã đặt vé máy bay trước rồi, bây giờ anh định hoàn vé, em hiểu gì không?”
“Cái gì?” Lý Tịch Nhan vội vàng cầu xin lòng thương xót: “Em sai rồi, An Lương, em thực sự sai rồi!”
“Đã quá trễ!” An Lương thản nhiên đáp, sau đó nhìn Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ đang đứng phía sau Lý Tịch Nhan: “Quách nữ hiệp, Diêu Kỳ, hai người cũng muốn đi ăn đậu phụ thối sao?”
Quách Vũ Tình trả lời một cách khẳng định: “Tôi đã hứa với Tịch Nhan trước đó rồi, tôi sẽ đi ăn đậu phụ thối cùng cô ấy.”
Ánh mắt Diêu Kỳ có chút phức tạp, cô ấy ghen tỵ nhìn Lý Tịch Nhan, bởi vì cô ấy nhìn thấy tình cảm của An Lương dành cho Lý Tịch Nhan rất trong sáng, là kiểu vô cùng chiều chuộng.
Đặc biệt là trong những bức ảnh mà Lý Tịch Nhan đã gửi hôm nay, Lý Tịch Nhan dùng son môi vẽ hình con hổ lên mặt An Lương, An Lương còn mở to mắt ra, phối hợp chụp ảnh cùng với Lý Tịch Nhan.
Diêu Kỳ gần như đã biết được An Lương là kiểu đại lão ở tầng lớp nào, nhưng đại lão ở tầng lớp như vậy vẫn bằng lòng đùa nghịch cùng với Lý Tịch Nhan, thật sự không đơn giản chỉ vì Lý Tịch Nhan xinh đẹp.
Lý Tịch Nhan quả thực rất đẹp, nhưng không phải là kiểu có một không hai!
Chương 1366: Cậu cũng muốn trở thành kẻ thao túng ở phía sau hậu trường?Diêu Kỳ cảm thấy cô ấy cũng không khác Lý Tịch Nhan là mấy, nhưng thái độ của An Lương đối với cô ấy hoàn toàn khác, cho dù cô ấy đã biểu hiện ra rất là rõ ràng, kết quả An Lương vẫn từ chối.
Đây chính là khoảng cách!
Đó là lý do tại sao Diêu Kỳ ghen tỵ với Lý Tịch Nhan. Cô lại cảm thấy kiếp trước Lý Tịch Nhan chắc đã cứu cả toàn bộ ngân hà?
Bằng không, tại sao một người có chút ngốc nghếch ngây ngô như Lý Tịch Nhan đây lại giành được tình yêu thuần khiết như vậy từ An Lương?
“Quách nữ hiệp, tôi nhớ ý của cô là nếu tôi không đi cùng với Lý Tịch Nhan của các cô, cô sẽ đi cùng cô ấy. Tuy nhiên, không phải bây giờ tôi đã đi cùng với cô ấy rồi sao?” An Lương hỏi ngược lại: “Có phải cô thích xem chúng tôi thể hiện tình cảm?”
Quách Vũ Tình hừ hừ nói: “Tôi thích xem hai người thể hiện tình cảm!”
“Vậy thì không sao rồi!” An Lương đáp lại, sau đó anh nói: “Đi thôi, đi thôi, ba người đẹp, bữa nay tôi mời, trưa nay chúng ta sẽ ăn đậu phụ thối!”
Đám con trai xung quanh đi qua nhìn An Lương không nói nên lời, mời ba người đẹp đi ăn đậu phụ thối? Trò chơi mới gì thế này?
Lẽ nào các người đẹp bây giờ đều thích những trò chơi kỳ lạ đến vậy sao?
Lại học được chiêu mới rồi!
Khi An Lương đưa Lý Tịch Nhan đến cửa hàng đậu phụ thối. Tại một nơi xa xôi ở Nhật Bản, trong lớp điều tra của Bộ Kinh tế, Sankan Naoto, người đã từng bị buộc phải xin lỗi Công ty Đầu tư An Tâm đang kiểm tra mấy xấp tài liệu.
Xấp tài liệu này là báo cáo về doanh số bán cao su ở Đông Nam Á, có cả phân tích giá định trước của cao su cũng như những thay đổi gần đây.
Hiroga Kosaburo đứng ở một bên giải thích: “Trưởng phòng, gần đây tôi đã phát hiện ra sự thay đổi bất thường của giá cao su, sau đó tôi điều chỉnh xấp tài liệu này, tôi phát hiện trong đó có một vấn đề.”
Sankan Naoto đang kiểm tra tài liệu, anh ta vừa xem vừa hỏi: “Vấn đề gì?”
“Công ty Đầu tư An Tâm đã sử dụng Thái Lan như một bàn đạp để nhắm vào thị trường tài chính của nước chúng ta, phải không?” Hiroga Kosaburo hỏi ngược lại.
Sankan Naoto cũng không bận tâm đến việc thừa nước đục thả câu của Hiroga Kosaburo, anh ta gật đầu nói: “Có chuyện như vậy.”
“Trưởng phòng, xin anh hãy chú ý đến trang thứ ba. Tôi đã tìm thấy dấu vết liên quan đến Công ty Đầu tư An Tâm.” Hiroga Kosaburo nhắc nhở.
“Ngoài ra, tại thị trường cao su của Ấn Độ, tôi cũng phát hiện ra một vấn đề. Thị trường bán cao su vốn rất lỏng lẻo của Ấn Độ, bây giờ quả nhiên đã hình thành một liên minh, liên minh này còn có bóng dáng tồn tại của Công ty Đầu tư An Tâm.” Hiroga Kosaburo tiếp tục nói.
Sankan Naoto xem thông tin ở trang thứ ba, sau đó nhìn thấy thông tin được mô tả bởi Hiroga Kosaburo.
“Tất cả những thông tin này đã được xác minh chưa?” Sankan Naoto hỏi.
“Đã xác minh rồi!” Hiroga Kosaburo đáp lại một cách khẳng định: “Đây là số liệu nội bộ của Bộ Kinh tế, toàn bộ đều là những thông tin chính xác do Bộ Kinh tế lấy được, chỉ là bọn họ không thèm để tâm đến mà thôi.”
Hiroga Kosaburo tiếp tục nói: “Bởi vì chúng ta đã từng tiếp xúc với Công ty Đầu tư An Tâm, cho nên tôi đặc biệt ghi nhớ những thông tin liên quan đến Công ty Đầu tư An Tâm, sau đó tôi phát hiện ra những vấn đề này.”
“Cậu còn nói chuyện này cho ai nghe nữa?” Sankan Naoto hỏi.
“Ngoại trừ trưởng phòng ra, tôi chưa nói với ai cả!” Hiroga Kosaburo đáp lại.
“Vây thì tốt!” Sankan Naoto trả lời: “Chúng ta hãy tiếp tục nghiên cứu và xem mục đích của Công ty Đầu tư An Tâm là gì. Lần này, hãy để chúng ta trở thành những kẻ thao túng phía sau hậu trường!”
“Ngăn cản Công ty Đầu tư An Tâm?” Hiroga Kosaburo hỏi.
“Hãy để Công ty Đầu tư An Tâm phải trả giá!” Sankan Naoto đáp lại đầy sự căm ghét.
Nhật Bản cũng là một nước nhập khẩu cao su quy mô lớn, vì thế mà Nhật Bản rất lo ngại về sự thay đổi của giá cao su.
Khi giá cao su ở Đông Nam Á xuất hiện biến động, Bộ Kinh tế Nhật Bản sẽ thu thập thông tin tình báo chi tiết để tổng hợp và phân tích sự biến động giá của cao su.
Tuy nhiên, Bộ Kinh tế Nhật Bản lo ngại hơn về giá cả và sản lượng cao su, cũng như sự chênh lệch giá cao su ở các khu vực khác nhau nên bọn họ không nhận thấy dấu vết hoạt động của Công ty Đầu tư An Tâm trong đó.
Xét cho cùng, điều mà Bộ Kinh tế quan tâm hơn là các vấn đề về kinh tế.
Tuy nhiên, Cơ quan Điều tra thuộc Bộ Kinh tế đã tìm thấy dấu vết hoạt động của Công ty Đầu tư An Tâm trong việc biến động giá cao su, hơn nữa có ý đồ muốn thao túng ở phía sau hậu trường.
“Trưởng phòng, chúng ta nên hành động như thế nào đây?” Hiroga Kosaburo hỏi.
“Theo tài liệu phân tích mà cậu cung cấp, tuy rằng hiện tại chúng ta không biết Công ty Đầu tư An Tâm có kế hoạch gì, cũng không biết mục tiêu của Công ty Đầu tư An Tâm, nhưng Công ty Đầu tư An Tâm hẳn là đang có âm mưu gì đó!” Sankan Naoto nói.
Chương 1367: Các người cũng biết đổ thừa?“Xét thấy tiền đề chính là như vậy, trước tiên chúng ta giả thuyết một mục tiêu cho Công ty Đầu tư An Tâm, sau đó chúng ta tiết lộ vấn đề này một cách ẩn danh. Mục tiêu bị chúng ta giả thuyết chắc chắn sẽ gấp gáp điều tra, chúng ta sẽ trở thành ngư ông đắc lợi trong bóng tối!” Sankan Naoto nói ra kế hoạch của mình.
“Ý tưởng tốt!” Hiroshi Kosaburo khen ngợi.
“Kosaburo, theo ý của cậu, cậu nghĩ chúng ta nên lấy công ty nào để làm mục tiêu cho Công ty Đầu tư An Tâm?” Sankan Naoto hỏi.
Trước khi Hiroga Kosaburo trả lời, Sankan Naoto tiếp tục nói: “Trước tiên xóa sổ công ty của Hạ Quốc.”
Mọi người đều biết rằng Công ty Đầu tư An Tâm là công ty của Hạ Quốc, chắc không phải đang muốn nhắm vào công ty của Hạ Quốc đâu nhỉ?
Trước câu hỏi của Sankan Naoto, Hiroga Kosaburo chỉ mỉm cười: “Trưởng phòng, tôi có lựa chọn tốt hơn!”
“Hửm?” Sankan Naoto nghi hoặc.
“Tại sao chúng ta lại phải chọn một công ty?” Hiroga Kosaburo mỉm cười hỏi.
Sankan Naoto đột nhiên ngộ ra: “Theo quy mô của Công ty Đầu tư An Tâm, bọn họ hoàn toàn có thể làm được chuyện phong tỏa!”
Sankan Naoto giải thích: “Cũng giống như lần trước, bọn họ nhắm vào nước của chúng ta, phong tỏa cả thị trường xuất khẩu ớt.”
Sankan Naoto tiếp tục: “Ngoài Hạ Quốc ra, mục tiêu đó ngoài chúng ta còn có Hàn Quốc!”
Hiroga Kosaburo và Sankan Naoto đồng thanh nói: “Hàn Quốc!”
Cả hai cùng nhau lộ ra nụ cười.
“Trưởng phòng, vậy thì chúng ta sẽ quăng tin đồn cho Hàn Quốc?” Hiroga Kosaburo mỉm cười nói.
Sankan Naoto gật đầu khẳng định: “Tôi nghĩ không sao đâu!”
Hai người này cũng đã học được cách “đổ thừa”!
…
Cửa sau của học viện Phúc Đán.
An Lương, Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ cùng Quách Vũ Tình, bốn người họ đến quán đậu phụ thối. Tuy là quán đậu phụ thối nhưng mùi đậu phụ thối không nồng nặc như trong tưởng tượng, bởi vì quán đã sử dụng thiết bị hút mùi.
Tại quán đậu phụ thối, An Lương đưa thực đơn cho Lý Tịch Nhan: “Cục cưng, em xem thử ăn đậu phụ thối nào?”
An Lương đã xem lướt qua thực đơn, quán đậu phụ thối này đã biến món đậu phụ thối thành rất nhiều món ăn mới. Không chỉ có đậu phụ thối truyền thống, còn có đậu phụ thối nóng chảy, đậu phụ thối với cá, đậu phụ thối với trứng, cùng với các loại gia vị khác nhau, có hơn 10 loại lựa chọn khác nhau, nhiều vô kể.
Đồng thời cũng cung cấp lựa chọn loại đậu hũ thối chiên giòn truyền thống.
Lý Tịch Nhan nhìn thực đơn, cô nhanh chóng chọn món đậu phụ thối truyền thống, còn những món đậu phụ thối khác, cô hoàn toàn không quan tâm.
“Một phần đậu hủ thối chiên giòn, một phần cánh gà chiên giòn, thêm một phần bánh gạo chiên giòn.” Lý Tịch Nhan vừa chọn vừa viết các tên món ăn vào một cuốn sổ nhỏ.
Đây là cách gọi món theo phương thức truyền thống, tiết kiệm được chi phí nhân lực…
Sau khi Lý Tịch Nhan viết xong, cô đẩy thực đơn, cuốn sổ nhỏ và bút bi sang phía đối diện: “Vũ Tình, Kỳ Kỳ, hai cậu xem thử hai cậu muốn ăn gì.”
Quách Vũ Tình kiểm tra thực đơn, cô cũng nhìn thấy những món ăn mà Lý Tịch Nhan đã gọi, sau đó có tùy tiện thêm một món vào: “Mình muốn thử món rau diếp cá đậu phụ thối nóng chảy.”
Diêu Kỳ nhìn vào thực đơn, cô ấy cũng đưa ra lựa chọn của mình: “Mình chọn một phần đậu phụ thối với trứng!”
Cuối cùng, Diêu Kỳ đưa thực đơn cho An Lương: “An Lương, còn cậu thì sao?”
“Tôi ăn chung với mọi người là được, tôi nghiêm túc nghi ngờ lát nữa sẽ có những món hắc ám.” An Lương tỏ ra nghi ngờ
Khi nói đến đây, An Lương hỏi: “Cục cưng, những món này có ngon không?”
Lý Tịch Nhan trả lời một cách phủ định: “Em chỉ ăn món đậu phụ thối chiên giòn truyền thống của bọn họ. Em thấy rất ngon, những món khác thì em chưa ăn bao giờ, em không rõ tình hình cụ thể như thế nào.”
Lý Tịch Nhan nói thêm: “Món đậu phụ thối tẩm bột chiên giòn truyền thống được làm rất ngon, công việc kinh doanh của bọn họ cũng rất tốt, em đoán những món khác chắc cũng không đến nỗi nào đâu?”
10 phút sau, An Lương biết rằng Lý Tịch Nhan đã sai lầm!
An Lương cũng có thể tự mình ăn đậu phụ thối, anh không đặc biệt thích cũng không đặc biệt ghét, thuộc dạng ăn được nhưng không nhất thiết lắm.
Món đậu phụ thối tẩm bột chiên giòn truyền thống ở quán này đúng như Lý Tịch Nhan nói, mùi vị rất ngon, ngửi thì hôi hôi nhưng lúc ăn thì lại thơm.
Tuy nhiên, món đậu phụ thối do Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình chọn thì quả là một lời khó nói hết…
Trong quán đậu phụ thối gần cửa sau của Học viện Phúc Đán, An Lương đang nhìn Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ với ánh mắt thương yêu những đứa trẻ chậm phát triển.
Bởi vì Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ đang ăn đậu phụ thối nóng chảy!
Đừng nhìn thấy Lý Tịch Nhan ngày thường ngây thơ, thỉnh thoảng cô ấy luôn có thể làm ra một số chuyện dở khóc dở cười, nhưng bây giờ cô ấy rất khôn ngoan, cô ấy lựa chọn quan sát theo dõi.
Cái món đậu phụ thối nóng chảy này nghe có vẻ không đáng tin lắm, được chứ?
Trên thực tế, nó quả thực không đáng tin!
Vào khoảnh khắc nung chảy món đậu phụ thối, An Lương không khỏi nghĩ đến mấy thứ ma quái, mấu chốt chính là bất kể hiệu ứng hình ảnh hay là mùi vị kích thích, gần như đều mang một cảm giác rất giống nhau.
Chương 1368: Chiêu trò và phản chiêu trò!Quách Vũ Tình ăn một miếng đậu phụ thối nóng chảy, cô ấy còn khen ngợi: “Không tệ, không tệ. Tuy rằng mùi vị hơi lạ, giống như mùi sầu riêng, ngửi thì rất là dị nhưng khi ăn vào thì thấy rất ngon.”
Diêu Kỳ đồng tình: “Quả thực rất ngon.”
Quách Vũ Tình đề nghị: “Tịch Nhan, cậu ăn thử một miếng không?”
Lý Tịch Nhan lập tức từ chối: “Không muốn!”
Cô gái ngốc nghếch lại bắt đầu làm trò: “Món đậu phụ thối nóng chảy này trông dị quá, đặc biệt là lúc nó chảy ra, mình thấy giống cái… ừm… mọi người đều biết rồi đó!”
“Khụ khụ khụ!” An Lương ho khan ba tiếng.
Quách Vũ Tình dường như đã nghĩ tới cái gì đó, cô ấy trực tiếp nôn khan: “Ọe, ọe!”
Sắc mặt Diêu Kỳ cũng có chút tái nhợt.
Sau khi Quách Vũ Tình nôn khan xong, cô ta nhìn Lý Tịch Nhan không nói nên lời: “Tịch Nhan, cậu thật là độc ác!”
Quách Vũ Tình nhìn An Lương một lần nữa: “Đại lão, anh cũng nếm thử đi?”
“Tôi đồng ý với những gì Tịch Nhan nói.” An Lương đáp lại.
Quách Vũ Tình nhìn An Lương không nói nên lời.
An Lương hỏi ngược lại: “Các cô vẫn còn một phần đậu hũ thối với trứng, các cô thử trước đi?”
Lý Tịch Nhan nhìn Diêu Kỳ: “Kỳ Kỳ, món mà cậu gọi, cậu thử trước nhé?”
Quách Vũ Tình đồng ý: “Đúng vậy, Kỳ Kỳ, cậu gọi món gì thì cậu nếm thử trước đi, nếu ngon thì bọn mình sẽ thử.”
Diêu Kỳ gật đầu và nói: “Không sao, mình sẽ thử trước mùi vị.”
Diêu Kỳ dùng một chiếc muỗng sứ múc một muỗng đậu phụ thối với trứng, sau đó nếm thử mùi vị.
Chưa đầy 10 giây sau, Diêu Kỳ mỉm cười và gật đầu: “Món này không thất bại, các cậu có thể nếm thử.”
Nói xong, Diêu Kỳ tiếp tục xúc thêm một muỗng.
Lý Tịch Nhan nhìn Quách Vũ Tình, Quách Vũ Tình nhìn Lý Tịch Nhan. Hai người đều đang đợi đối phương thử trước, cuối cùng thì Quách Vũ Tình cũng là người thử trước, cô xúc một muỗng bỏ vào miệng nếm thử.
Khoảng 10 giây sau, Quách Vũ Tình nói một cách khẳng định: “Không tệ! So với món đậu phụ thối nóng chảy thì món đậu phụ thối với trứng này ngon hơn rất nhiều, vừa mềm vừa thơm!”
“Tịch Nhan, cậu có thể thử!” Quách Vũ Tình khuyến nghị.
Lý Tịch Nhan cầm muỗng sứ lên, cô định bắt đầu ăn, nhưng An Lương đã giơ tay ra ngăn lại.
“Quách nữ hiệp, cô bị lộ rồi!” An Lương nhìn Quách Vũ Tình.
Quách Vũ Tình trả lời với chút hoảng hốt: “Cái gì?”
“Màn trình diễn của cô quá tệ. Nếu món này thực sự ngon, cậu phải xúc thêm một muỗng giống như Diêu Kỳ, chứ không phải trực tiếp đặt muỗng xuống.” An Lương giải thích.
“Ngoài ra, trong khi cô đang ăn, nếu cô có thể dứt khoát hơn, nuốt nó với tốc độ nhanh hơn, tôi nghĩ nó sẽ ngon hơn, như vậy mới phù hợp với biểu cảm ăn rất ngon.” An Lương nhắc nhở.
Lý Tịch Nhan khó hiểu: “Vậy là ăn không ngon sao?”
“Đương nhiên là rất ngon!” Quách Vũ Tình đáp lại, và sau đó, như để chứng minh bản thân, cô ấy xúc một muỗng khác và nuốt nó nhanh hơn theo phương pháp mà An Lương đã chỉ.
An Lương nhắc nhở: “Cô ăn thêm một muỗng nữa thì chúng tôi sẽ tin!”
Quách Vũ Tình lại ăn thêm một muỗng.
“Đại lão, anh thật là, anh quá đa nghi rồi, món này thật sự rất ngon!” Nói xong, Quách Vũ Tình lại xúc một muỗng khác cho vào miệng, cô ấy nuốt xuống một cách nhanh chóng.
Lý Tịch Nhan nhìn An Lương, có ý muốn hỏi ý kiến của An Lương.
An Lương bật cười: “Xin lỗi, chúng tôi vẫn không tin.”
“Tại sao?” Quách Vũ Tình hỏi ngược lại.
“Cô càng gấp gáp chứng minh thì chúng tôi càng không tin, trừ phi cô ăn hết toàn bộ.” An Lương lại đưa ra yêu cầu mới.
Diêu Kỳ ngồi ở bên cạnh, không chịu được việc Quách Vũ Tình lại tiếp tục bị mắc lừa, cô nhắc nhở: “Vũ Tình, cậu muốn lừa cậu ấy, cậu ấy lại lừa ngược lại cậu, cho dù cậu ăn hết thì cậu ấy cũng sẽ không tin.”
An Lương nhìn Quách Vũ Tình, cười như không cười.
Lý Tịch Nhan cuối cùng phản ứng lại: “Vậy ra món này thực sự không ngon!”
Quách Vũ Tình nhìn thấy An Lương không bị mắc lừa, cô cuối cùng không nhịn được, nâng mạnh chén trà lên súc miệng, súc liên tiếp ba chén trà rồi mới than thở: “Đại lão, chiêu trò của anh cũng quá thâm sâu rồi đó?”
Diêu Kỳ ngồi một bên thở dài, cái này mà đã gọi là chiêu trò thâm sâu? Hôm qua An Lương đã chơi một chiêu trò thâm sâu hơn nữa kìa!
“Tôi nói rồi, cậu càng muốn chứng minh thì tôi càng không tin.” An Lương nói lại lần nữa.
Nếu chuyện đó là sự thật, tại sao cứ phải chứng minh nó nhiều lần làm gì?
Lý Tịch Nhan hỏi: “Rốt cuộc vị của nó như thế nào?”
Quách Vũ Tình trả lời: “Chính là mùi trứng thối!”
“Nó có mùi giống như trứng thối, lúc ăn vào thì còn có vị kinh tởm hơn nữa.” Quách Vũ Tình nói thêm.
“Wow!” Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Vũ Tình, cậu thật là xấu xa, cậu còn định lừa dối mình!”
“Chị em tốt thì phải chia sẻ với nhau chứ!” Quách Vũ Tình trả lời một cách chua xót.
Ai biết Lý Tịch Nhan lại không bị mắc lừa?
Không!
Chính xác mà nói, An Lương mới là người không bị mắc lừa!
Vua của các chiêu trò sẽ bị lừa bởi chiêu trò đơn giản vậy sao?
Chương 1369: Buổi đấu giá?Đã gần 1 giờ 30 phút trưa, trong quán đậu phụ thối.
An Lương thanh toán trước, bốn người tổng cộng là 180 tệ, một mức giá khá rẻ.
Trên đường trở về trường, An Lương mua kẹo cao su phân phát cho Lý Tịch Nhan và bạn bè của cô ấy, nếu không thì mùi vị sau khi ăn đậu phụ thối cũng hơi bị kích thích quá rồi đó?
Trong khuôn viên Học viện Phúc Đán, An Lương nắm tay Lý Tịch Nhan, hai người cùng nhau bước vào lớp.
Lý Tịch Nhan thì thào: “Hôm nay anh thực sự không trở về sao?”
An Lương gật đầu khẳng định: “Vừa nãy anh đã hoàn vé máy bay rồi, ngày mai tính sau!”
Lý Tịch Nhan đỏ mặt, trong lòng có chút mâu thuẫn, một mặt hi vọng An Lương ở lại, mặt khác muốn nghiêm túc học tập.
“Cục cưng, hôm nay mấy giờ em tan học?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Hôm nay 5 giờ em tan học.”
“Ừm, vậy 5 giờ anh đến đón em.” An Lương nói.
“Hừ!” Lý Tịch Nhan khịt mũi.
An Lương nhếch mép cười, cố ý ôm lấy chiếc eo thon của Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan xấu hổ: “Anh làm gì đấy, chúng ta đang ở trong trường đó!”
Gần 10 phút sau, An Lương đã đưa Lý Tịch Nhan đến lớp học. Bản thân anh thì định đến quán cà phê Starbucks nằm ở đối diện trường, tiếp tục xem “Vũ trụ trong vỏ ốc.”
Tuy nhiên, Diêu Kỳ đã đuổi theo sau!
“Hôm nay cậu cũng không rời Ma Đô sao?” Diêu Kỳ hỏi.
Diêu Kỳ và Lý Tịch Nhan không cùng chuyên ngành, Lý Tịch Nhan học chuyên ngành Báo chí và Truyền thông, còn Diêu Kỳ chuyên ngành Phát thanh và Truyền hình. Bọn họ không ở cùng một tòa dạy học.
An Lương trả lời: “Ừm.”
“Vậy...” Diêu Kỳ vừa mở miệng, cô đã bị An Lương cắt ngang.
“Tôi đã hẹn với cô ấy rồi, sau khi cô ấy tan học tôi sẽ đến đón cô ấy.” An Lương giải thích.
“Tôi vẫn còn việc cần phải giải quyết. Nếu cô có bất cứ điều gì, vui lòng liên hệ với tôi qua wechat!” An Lương nói thêm, sau đó rời khỏi Học viện Phúc Đán.
Diêu Kỳ nhìn bóng lưng của An Lương, cô thở dài trong lòng.
Trong quán quán cà phê Starbucks đối diện Học viện Phúc Đán, An Lương gọi một tách trà, anh vừa ngồi xuống thì nhận được cuộc gọi từ Lưu Chí, giám đốc kinh doanh của Patek Philippe Maison Ma Đô. Anh vuốt màn hình điện thoại để trả lời cuộc gọi, giọng của Lưu Chí từ trong điện thoại truyền đến trước.
“Chào buổi trưa, anh An, tôi là Lưu Chí đến từ Patek Philippe Maison Ma Đô.” Lưu Chí đã tự nói danh tính trước để tránh cho An Lương cảm thấy gượng gạo vì không nhớ đến anh ta.
An Lương đáp: “Xin chào, giám đốc Lưu, xin hỏi có chuyện gì không?”
Hôm qua, An Lương mới đi Patek Philippe Maison Ma Đô. Ở đó, anh đã yêu cầu bọn họ làm một cặp khuy măng sét bạch kim.
Chính vì hôm qua An Lương đến Patek Philippe Maison Ma Đô, Lưu Chí biết An Lương đang ở Ma đô, cho nên đã gọi điện cho An Lương.
“Cậu An, bên chúng tôi có một tin tốt.” Lưu Chí nhanh chóng giải thích.
Anh ấy tiếp tục nói thêm: “Tối nay, chúng tôi có một buổi đấu giá đồ trang sức nhỏ ở Ma Đô. Trong buổi đấu giá trang sức này có cho vào một chiếc đồng hồ Patek Philippe Ref.1518, nó là một chiếc đồng hồ có vỏ màu vàng hồng đậm rất hiếm, mặt số thì bằng vàng hồng nhạt.”
“Tối nay?” An Lương hơi nghi hoặc.
“Đúng vậy. Vốn dĩ trong buổi đấu giá trang sức nhỏ này sẽ không có sự tham gia của chiếc đồng hồ này. Nó là món được thêm vào gần sát giờ theo yêu cầu của khách hàng. Hơn 12 giờ trưa người đó mới liên hệ với nhà đấu giá. Nhà đấu giá mới thẩm định xong, bọn họ xác nhận chiếc đồng hồ này không có vấn đề gì, sau đó đã công bố với bên ngoài.” Lưu Chí giải thích.
“Mấy giờ, ở đâu?” An Lương hỏi lại.
“Bắt đầu từ 8 giờ tối, dự kiến kết thúc lúc 10 giờ. Địa điểm tại tầng 55 Tháp Bắc của Trung tâm Quốc Kim, buổi đấu giá nổi tiếng Sotheby’s.” Lưu Chí giải thích.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ tham gia đúng giờ, anh chuẩn bị giúp tôi hai vị trí.” An Lương đáp lại.
“Được, cậu An.” Lưu Chí nhanh chóng đáp lại.
Với tư cách là người mời, Lưu Chí đã mời An Lương tham gia buổi đấu giá, nếu An Lương đấu giá thành công trong buổi đấu giá, Lưu Chí cũng sẽ nhận được một khoản tiền hoa hồng rất hời.
Phí dịch vụ buổi đấu giá của Sotheby’s rất cao, người mua phải trả phí dịch vụ!
Lấy Ma Đô làm ví dụ, phí dịch vụ của Sotheby’s được chia thành ba tầng.
Nếu số tiền giao dịch nhỏ hơn hoặc bằng 300 vạn nhân dân tệ, người mua cần trả thêm 26% phí dịch vụ.
Nếu giá của lần gõ búa cuối cùng là 300 vạn tệ, tổng số tiền phải trả là 300 vạn chi phí giá trị vật phẩm cộng thêm 78 vạn chi phí dịch vụ đấu giá của Sotheby’s, tổng cộng là 378 vạn tệ.
Nếu giá của lần gõ búa cuối cùng lớn hơn 300 vạn Hạ Quốc tệ và nhỏ hơn hoặc bằng 3000 vạn Hạ Quốc tệ, phí dịch vụ sẽ là 21% giá của lần gõ búa.
Khi số tiền giao dịch cuối cùng lớn hơn 3000 vạn Hạ Quốc tệ, phí dịch vụ giảm xuống còn 14,9%.
Đúng vậy!
Có những sơ hở trong thiết lập này!
Ví dụ, trong trường hợp 300 vạn lẻ 1 tệ, phí dịch vụ sẽ giảm từ 78 vạn xuống còn 63 vạn, Sotheby’s cũng không quan tâm đến những sơ hở như vậy.
Chương 1370: Đừng làm kẻ bám đuôi nữa, được không?Lưu Chí đã mời An Lương tham gia. An Lương là khách mời bổ sung. Một khi An Lương đấu giá thành công trong buổi đấu giá, Lưu Chí có thể nhận được ít nhất 2% giá của lần gõ búa.
Các buổi đấu giá như Sotheby’s cũng sẵn sàng làm điều này, vì việc chia sẻ lợi nhuận như vậy sẽ mang lại cho bọn họ nhiều khách hàng hơn. Chưa kể sau khi đã đến một lần rồi, bọn họ có thể phát triển thành nguồn cung cấp trực tiếp của Sotheby’s.
Vì vậy, chia sẻ lợi nhuận thì có gì là không tốt chứ? Lỡ như câu được một con cá lớn thì sao?
Hơn 4 giờ chiều, An Lương đã thay một bộ hoodie của Gucci ở khách sạn Hoàng Đình Holiday. Cậu đến Học viện Phúc Đán trước, khi anh bước đến tòa nhà mà Lý Tịch Nhan đang học, đúng lúc thời gian điểm 5 giờ tan học.
Khi Lý Tịch Nhan và Quách Vũ Tình bước ra khỏi tòa nhà dạy học, An Lương chào đón: “Cục cưng! Ở đây!”
Lý Tịch Nhan buông Quách Vũ Tình ra, cô ấy lon ton chạy đến bên cạnh An Lương.
An Lương ôm cô vào lòng, sau đó lại buông cô ra, anh nắm lấy tay cô: “Cục cưng, em có muốn trở về thay quần áo trước không?”
Lý Tịch Nhan hiểu ý An Lương, cô và An Lương đã mua một bộ hoodie đôi của Gucci.
“Ừm, ừm!” Lý Tịch Nhan vừa gật đầu vừa kéo An Lương đi về phía ký túc xá của cô.
Quách Vũ Tình tội nghiệp lại phải xem người ta khoe ân ái!
Mã Anh Tuấn đi đến bên cạnh Quách Vũ Tình, anh ta hỏi thăm dò: “Lý Tịch Nhan lại ăn tối với bạn trai à?”
“Ừm.” Quách Vũ Tình trả lời.
“Vậy chúng ta đến Quảng trường Văn Đạt đối diện ăn đồ nướng, cậu thấy sao?” Mã Anh Tuấn giả vờ gửi lời mời một cách tình cờ.
Quách Vũ Tình bất lực trong lòng, ngoài mặt thì giả vờ bình tĩnh từ chối: “Không được, mình có một cuộc hẹn với Diêu Kỳ.”
Mã Anh Tuấn giả vờ rằng như không có chuyện gì: “Được rồi, lần sau nói tiếp.”
“Ừm.” Quách Vũ Tình gật đầu.
“Vậy mình đi trước, gọi cho mình nếu cậu có việc cần.” Mã Anh Tuấn giả vờ làm ra vẻ tự nhiên.
“Được.” Quách Vũ Tình trả lời.
Nếu như An Lương nhìn thấy tình huống như vậy, cậu chỉ có thể nói một câu: Bám đuôi thì mất tất cả!
Chuyện theo đuổi con gái quả thực rất khó, dù gì thì nếu chủ động theo đuổi thì tức là thua cuộc rồi, đành mặc cho đối phương bày binh bố trận. Chỉ có thu hút đối phương thông qua những điểm sáng của bản thân, như vậy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Dưới lầu ký túc xá của Lý Tịch Nhan, An Lương đã đợi gần 10 phút. Lý Tịch Nhan thay bộ hoodie in hình quả táo của Gucci, cùng kiểu với An Lương. Hai người nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường.
“An Lương, anh muốn ăn gì, chúng ta đi căng tin phong cách Tây Xuyên Thịnh Khánh được không?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương từ chối: “Hôm nay không ăn căng tin nữa, chúng ta hãy đến Trung tâm Quốc Kim. Buổi chiều, anh đã xem trên nhóm đánh giá, bên đó có một quán cá dưa chua rất ngon, em muốn đi ăn thử không?”
Lý Tịch Nhan thích ăn cá!
Món cá dưa chua còn là món ăn đặc trưng của Thịnh Khánh!
“Được đó, được đó, chúng ta đi thử xem.” Lý Tịch Nhan cảm thấy hạnh phúc: “Em cực thích ăn cá dưa chua, chỉ có điều tài nấu ăn của mẹ em… hầy!”
Tài nấu ăn của Lưu Linh sao?
Làm phiền rồi!
An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đi tới bãi đậu xe ngoài trời. Sau khi lên xe, An Lương cài đặt hướng dẫn chỉ đường trên Carplay trước, kế đó anh xem tình hình kẹt xe, anh không hề cảm thấy đau lòng chút nào cả.
Kẹt xe ở Ma Đô và kẹt xe ở Thịnh Khánh hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Kẹt xe ở Thịnh Khánh mới gọi là kẹt xe, được chứ?
Không phải An Lương đang bôi nhọ Thịnh Khánh, mà tình trạng kẹt xe ở Thịnh Khánh thực sự rất nhảm nhí. Trong thông tin xếp hạng kẹt xe trên bản đồ định vị, bảng xếp hạng kẹt xe của Thịnh Khánh đứng ở vị trí nhứ nhất từ rất lâu rồi.
Điều vô lý hơn là số xe bị hạn chế của Thịnh Khánh, vì số xe bị hạn chế của Thịnh Khánh là nhắm vào một số cây cầu và đường hầm. Sau khi bị hạn chế, các phương tiện bị hạn chế đi qua những cây cầu bị hạn chế này. Kết quả, còn khiến cho những chỗ khác kẹt xe hơn.
Rốt cuộc sao nghĩ ra được Cái phương án cần nhiều IQ như vậy thế?
Cho nên thực sự không phải do An Lương đang bôi nhọ giao thông của Thịnh Khánh, mà là đang so sánh tình hình giao thông của Thịnh Khánh với tình hình giao thông của Ma Đô. Mặc dù giao thông của Ma Đô cũng rất kẹt, nhưng so sánh với nhau thì giao thông của Thịnh Khánh càng như một đống rác rưởi.
Từ Học viện Phúc Đán đến Trung tâm Quốc Kim, trong tình trạng bình thường thì chỉ cần nửa tiếng là có thể đến nơi. Bây giờ là giờ cao điểm tan làm, An Lương phải mất hơn 40 phút mới có thể đến nơi.
Việc ùn tắc như vậy là hoàn toàn có thể chấp nhận được.
…
Chương 1371: Gói phần thưởng ngẫu nhiên cao cấp!Trung tâm Quốc Kim.
Trong quán cá dưa chua “Hai Mươi Năm Một Món Canh”, An Lương và Lý Tịch Nhan lựa chọn chỗ ngồi, Lý Tịch Nhan đang xem câu chuyện của người đầu bếp nằm ở mặt sau của thực đơn.
Đầu bếp của quán ăn này tên là Hậu Khánh Bảo, năm 16 tuổi đã bắt đầu học cách làm món cá dưa chua ở Thịnh Khánh, mất 20 năm để trở thành đầu bếp.
Trong thời gian 20 năm đó, đầu bếp Hậu Khánh Bảo đã học được những bước đầu tiên, từ việc lựa chọn các nguyên liệu để chế biến cho món cá dưa chua, cho đến chế biến ra được món cá dưa chua cuối cùng, cho nên quán ăn này mới có tên là “Hai Mươi Năm Một Món Canh.”
Lý Tịch Nhan đã chọn món cá dưa chua truyền thống nhất, đó là món cá dưa chua nấu với cá trắm cỏ, chứ không chọn những loại cá ăn cao cấp như cá mú chấm hay cá quế.
Món truyền thống nhất là món tay nghề có kinh nghiệm nhất!
Đợi cho đến khi món cá dưa chua được bưng lên bàn, An Lương nhìn màu sắc trước, màu sắc của món canh cá dưa chua có màu trắng trộn lẫn màu xanh và vàng. Đó là hỗn hợp của cá và dưa chua, dầu trong và mờ, cho thấy đã sử dụng loại dầu chất lượng cao.
An Lương lại ngửi thêm lần nữa, từ mùi vị có thể thấy, món canh cá dưa chua này đã thành công vượt ải!
Nó không có mùi tanh!
Đây là yêu cầu cơ bản nhất đối với món canh cá dưa chua.
Đồng thời cũng không có mùi nước tanh của dưa chua, đây cũng là một yêu cầu cao. Hầu hết các miếng dưa chua trong món cá dưa chua không làm được tới bước này.
Để thực hiện được bước này, không chỉ yêu cầu cao về tay nghề của người đầu bếp mà còn có yêu cầu cao đối với dưa cải.
Lý Tịch Nhan đã cầm đũa lên.
“An Lương, anh mau ăn đi!” Nói xong, cô ấy gắp cho An Lương một miếng thịt cá.
An Lương gắp miếng cá lên và nếm thử, rõ ràng chỉ là cá trắm cỏ, nhưng thịt cá lại rất mềm không xốp, mùi tanh của cá trắm cỏ cũng bị loại bỏ hoàn toàn!
‘Tinh!’
‘Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra lời nhắc nhở…’
Trung tâm Quốc Kim ở Lộc Gia Chủy.
Trong quán ăn cá dưa chua “Hai Mươi Năm Một Món Canh”, An Lương vừa ăn xong miếng cá dưa chua đầu tiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã phát ra thông báo nhắc nhở.
‘Tinh!’
‘Ký chủ đã nếm thử món cá dưa chua một cách cẩn thận, vị giác đã được cảm thụ vị giác cực hạn, nhận được 【 Gói Phần Thưởng Ngẫu Nhiên Cao Cấp 】 . '
Gói phần thưởng ngẫu nhiên cao cấp?
Thú vị đấy!
Có vẻ như món cá dưa chua của “Hai Mươi Năm Một Món Canh” này quả thực rất đỉnh, nó đã nhận được đánh giá cao như vậy từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
Thực ra, dựa theo đánh giá của chính An Lương, anh cũng sẽ cho món cá dưa chua này điểm cao! Vì mùi vị của món cá dưa chua này ăn rất ngon.
Rất nhiều sự tinh tế!
Ví dụ như kỹ thuật cắt dưa chua rất đặc biệt. Một ví dụ khác là cá dưa chua chỉ có thịt cá trắm cỏ, không có xương cá, đuôi cá và đầu cá, chỉ giữ lại thịt cá tinh túy nhất, từ đó có được hương vịt tốt nhất.
Bao gồm cả nồi canh cá dưa chua này, đều rất tinh tế!
Nồi canh này được thiết kế hai lớp, phần đáy được thiết kế một lớp cách nhiệt bằng điện để đảm bảo nhiệt độ ổn định của món cá dưa chua, giúp cho cá dưa chua không bị bở khi trời lạnh.
Những điều tinh tế này thật xứng với cái giá cá trắm cỏ 288 tệ nửa ký!
“Wow!” Lý Tịch Nhan cũng ăn một miếng cá, cô ấy khen ngợi: “Thật sự rất ngon!”
“An Lương, món cá dưa chua này là món cá dưa chua ngon nhất mà em từng được nếm!” Lý Tịch Nhan nói một cách khẳng định.
An Lương tán thành: “Nó thực sự rất ngon!”
“Ừm, ừm. Em ăn tiếp đây, em muốn ăn thêm nữa.” Cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan hiển nhiên không sợ tăng cân.
Đương nhiên rồi, thịt cá thì sợ gì chứ?
An Lương cũng không khách sáo, cậu cũng ăn tiếp.
Khi một nhân viên phục vụ đi ngang qua, An Lương đã gọi người đó lại: “Xin chào.”
Nhân viên phục vụ ngay lập tức bước đến, hơi cúi đầu trả lời: “Xin chào, thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”
“Tôi đã xem qua câu chuyện của đầu bếp, đầu bếp của quán đã học nấu nướng 20 năm ở Thịnh Khánh, đúng không?” An Lương hỏi.
Nhân viên phục vụ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy.”
“Xin hỏi, đầu bếp của quán đã chọn quán cá dưa chua nào ở Thịnh Khánh để học nấu nướng vậy?” An Lương tiếp tục hỏi.
Sau đó cậu nói thêm: “Chúng tôi là người Thịnh Khánh, chúng tôi sẽ trở lại Thịnh Khánh, cho nên chúng tôi muốn đi thử.”
“Xin lỗi, thưa anh, thầy của đầu bếp chúng tôi đã qua đời. Chính vì điều này mà đầu bếp của chúng tôi từ Thịnh Khánh trở về Ma Đô để mở quán.” Người nhân viên phục vụ trả lời.
“Trước khi thầy của đầu bếp chúng tôi qua đời, thực ra đầu bếp của chúng tôi là người phụ nấu nướng. Đầu bếp của chúng tôi từng phụ trách nấu nướng cho quán cá dưa chua ‘Hai Sông Một Nhà’ ở Thịnh Khánh trong 5 năm.” Nhân viên phục vụ nói chi tiết.
Chương 1372: Gói phần thưởng ngẫu nhiên cao cấp! (2)“Hóa ra là ‘Hai Sông Một Nhà’. Nghe tên đã lâu nhưng chưa từng đến, sau này nghe nói đã đóng cửa, hóa ra lý do là như vậy.” An Lương thở dài.
Nhân viên phục vụ nói thêm: “Thầy của đầu bếp chúng tôi không có hậu duệ. Đầu bếp của chúng tôi đã chăm sóc cho thầy ấy đến khi thầy ấy qua đời. Sau đó theo nguyện vọng cuối cùng của thầy ấy, ‘Hai Sông Một Nhà’ đã đóng cửa.”
Nhân viên phục vụ rõ ràng là muốn tránh cho An Lương hiểu lầm đầu bếp của bọn họ, nên đã kể nhiều chuyện hơn. Tránh việc khiến cậu nảy sinh ra cảm giác “Ngay khi thầy qua đời, đệ tử đã đóng cửa cơ nghiệp của thầy.”
“Được rồi cảm ơn.” An Lương gật đầu.
“Không có chi, mời quý khách ăn tự nhiên.” Nhân viên phục vụ lịch sự rời đi.
Lý Tịch Nhan cũng nghe thấy cuộc trao đổi giữa An Lương và nhân viên phục vụ, cô thở dài: “Đầu bếp này thật là có tình có nghĩa!”
An Lương mỉm cười gật đầu.
Chẳng trách hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nhắc nhở cậu: “Nấu ăn bằng cả trái tim.”
Quả thực là nấu ăn bằng cả trái tim!
An Lương vừa ăn cá dưa chua, vừa âm thầm dặn dò hệ thống Nhân Sinh Người Thắng mở 【 Gói Phần Thưởng Ngẫu Nhiên Cao Cấp 】 , anh mong chờ phần thưởng mà mình có thể nhận được.
Dù gì 【 Gói Phần Thưởng Ngẫu Nhiên Cao Cấp 】 cũng không thể nào lại cho anh mấy cái trải nghiệm cực hạn hay là mấy viên thuốc nhỏ màu xanh gì đâu nhỉ?
Nếu là như vậy thì hơi quá đáng rồi đó!
Nếu lại cho anh mấy thứ tào lao như thế nữa, An Lương chắc chắn sẽ…
Được rồi!
An Lương đang mắng chửi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng không thèm quan tâm An Lương, được chứ?
Hệ thống bị câm thì có ai sánh bằng?
‘Tinh!’
‘Chúc mừng Ký chủ đã mở 【 Gói Phần Thưởng Ngẫu Nhiên Cao Cấp 】 nhận được 【 Thẻ Miễn Phí Có Giới Hạn 】 .’
‘Thẻ miễn phí có giới hạn: Thời gian giới hạn hiệu lực từ bây giờ cho đến 6 tiếng sau.’
‘Số tiền miễn phí giới hạn tối đa: 2 ức.’
‘Giới hạn sử dụng: Tiêu dùng một lần.’
Thẻ miễn phí có giới hạn hóa ra là một phần thưởng lớn?
Ngay khi nhìn thấy thẻ miễn phí có giới hạn, An Lương còn tưởng rằng mình bị chơi khăm. Vì “thẻ miễn phí” hay gì đó, An Lương hiển nhiên sẽ nghĩ đến việc miễn phí bữa ăn cá dưa chua hôm nay.
Mặc dù giá của món canh cá dưa chua ở quán “Hai Mươi Năm Một Món Canh” rất đắt. Cá trắm cỏ là 288 tệ nửa ký, An Lương và Lý Tịch Nhan chỉ chọn 1,35 ký, cộng thêm tiền bàn và phí đồ uống thì cũng chỉ hơn 800 tệ.
Nếu miễn phí cho bữa ăn này?
Vậy không phải là đang chơi khăm à?
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng quả nhiên không hổ danh là 【 Gói Phần Thưởng Ngẫu Nhiên Cao Cấp 】 . Số tiền miễn phí giới hạn tối đa lên đến 2 ức, vấn đề duy nhất là thời gian giới hạn và số lần giao dịch giới hạn.
Nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, hôm nay có đấu giá đồng hồ đúng không? Mấy loại đồng hồ như vậy thường giá rất đắt!
Đúng lúc cũng muốn mua cho Lý Tịch Nhan một chiếc đồng hồ làm quà. Hy vọng có một cái phù hợp!
7 giờ rưỡi tối, trong quán ăn cá dưa chua “Hai Mươi Năm Một Món Canh.”
Lý Tịch Nhan đặt đũa xuống. Cô ấy ăn nhiều hơn An Lương, thậm chí ăn tới 2 bát cơm.
Tại sao cô gái này không mập lên vậy?
“No quá, no quá đi!” Lý Tịch Nhan vừa sờ bụng vừa nói chuyện, trông cô ấy chẳng khác gì một cô gái ngốc nghếch.
“An Lương, chúng ta qua bên kia đường đi dạo được không?” Lý Tịch Nhan đề nghị.
Vì ăn quá no, Lý Tịch Nhan cảm thấy cô phải đi dạo để tiêu hóa.
An Lương mỉm cười lắc đầu: “Hôm nay không đi dạo nữa, lát nữa chúng ta còn có chuyện cần phải làm.”
Lý Tịch Nhan rõ ràng đã hiểu lầm ý của An Lương, cô hờn dỗi: “Không được, không được, ăn no quá, không thể được.”
“Ha ha, cục cưng, em đang nghĩ tới chuyện gì đó mà không phù hợp với trẻ em à?” An Lương trêu ghẹo.
“Cái gì?” Lý Tịch Nhan khó hiểu.
An Lương trả lời: “Có một buổi đấu giá ở Tháp Bắc của Trung tâm Quốc Kim. Buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, bây giờ chúng ta qua đó chắc cũng đúng lúc rồi.”
“Buổi đấu giá?” Lý Tịch Nhan do dự: “Kiểu giống như trong phim truyền hình sao?”
“Có lẽ vậy!” An Lương nói: “Tình huống cụ thể thì anh không rõ. Có người mời anh tham gia, cho nên anh dẫn em đi chung xem sao.”
“Ừm ừm, em muốn đi xem thử.” Lý Tịch Nhan trả lời lại mà không hề kệch cỡm: “Em muốn xem liệu có giống như trong phim truyền hình không.”
“Được rồi, anh thanh toán tiền trước, em chờ một chút.” An Lương đáp lại.
Bữa ăn tối cá dưa chua này tổng cộng là 841 tệ, đương nhiên An Lương không thể sử dụng “Thẻ Miễn Phí Có Giới Hạn”, thực tế thì ngay cả “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp” cũng không thể sử dụng, đó không phải là lỗ lắm sao?
Sau khi thanh toán xong, An Lương đã dẫn Lý Tịch Nhan đến Tháp Bắc của Trung tâm Quốc Kim.
Chương 1373: Vì có lợi íchTrên đường đi, An Lương đã gọi điện thoại cho Lưu Chí.
“Này, giám đốc Lưu, anh đến chưa?” An Lương hỏi.
Lưu Chí nhanh chóng trả lời: “Tôi đến rồi, cậu An, xin hỏi cậu đã đến chưa?”
“Tôi vừa ăn cơm ở bên Trung tâm Quốc Kim, bây giờ đang hướng đến Tháp Bắc.” An Lương đáp lại.
“Được rồi, cậu An, tôi sẽ lập tức đến cổng Tháp Bắc đợi cậu.” Lưu Chí đáp.
“Không thành vấn đề.” An Lương trả lời xong thì cúp máy.
Đối với sự niềm nở và ân cần của Lưu Chí, An Lương dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được chắc chắn là có lợi ích. Thế nhưng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” lại không phát ra cảnh báo gì, cho nên lợi ích mà Lưu Chí có được cũng không làm hại gì đến An Lương.
Trước tình hình này, An Lương không ngại việc Lưu Chí nhận được lợi ích. Bởi vì Lưu Chí có được lợi ích, anh ta mới trở nên niềm nở như vậy.
Nếu không, giám đốc kinh doanh của Patek Philippe Maison Ma Đô sao có thể lịch sự xuống lầu chào đón anh được?
Trở lại sảnh tòa nhà thương mại Tháp Bắc của Trung tâm Quốc Kim. Lưu Chí đang đợi An Lương, nhìn thấy An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đi tới, anh ta vội vàng bước đến chào hỏi.
“Chào buổi tối, cậu An.” Lời chào hỏi khách sáo từ Lưu Chí.
An Lương đáp lại: “Chào buổi tối, giám đốc Lưu. Để tôi giới thiệu với anh, người này là bạn gái của tôi, Lý Tịch Nhan.”
Đương nhiên, Lưu Chí không thể đưa tay ra mà không có tính toán, anh ta lại lễ phép chào hỏi: “Chào buổi tối, cô Lý, tôi làm việc tại Patek Philippe Maison Ma Đô. Tôi tên là Lưu Chí, gọi tôi Tiểu Lưu là được rồi.”
Lưu Chí nhìn thấy chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay của Lý Tịch Nhan, thậm chí chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta đã đoán ra được đây là mẫu 7140G-001, trị giá 68 vạn tệ.
Lý Tịch Nhan lịch sự gật đầu, biểu thị chào hỏi.
“Đúng rồi, giám đốc Lưu, danh sách các sản phẩm đấu giá cho buổi đấu giá tối nay đâu?” An Lương hỏi.
Lưu Chí vừa đi về phía trước để dẫn đường, vừa đưa danh sách các sản phẩm đấu giá cho An Lương: “Xin lỗi cậu An, chiếc Ref.1518 mà cậu cần là sản phẩm đấu giá được thêm vào phút chót, cho nên không nằm trong danh sách các sản phẩm đấu giá…”
An Lương đưa danh sách các sản phẩm đấu giá cho Lý Tịch Nhan: “Cục cưng, em xem có món nào mà em thích không, nếu có món em thích thì anh sẽ đấu giá cho em.”
Lý Tịch Nhan lật xem danh sách các sản phẩm đấu giá.
Trong lòng Lưu Chí vui mừng khôn xiết, anh ta tưởng rằng hôm nay An Lương chỉ muốn đấu giá chiếc đồng hồ Patek Philippe Ref.1518. Theo ước tính của anh ta, giá của chiếc đồng hồ này ít nhất là 2000 vạn trở lên, anh ta có thể nhận được tiền hoa hồng là 2%, tức là khoảng 40 vạn trở lên.
Đó là lý do tại sao Lưu Chí lại niềm nở và ân cần như vậy.
Là để kiếm tiền đó!
Không tệ!
Bây giờ Lưu Chí lại nghe An Lương bảo Lý Tịch Nhan tùy ý lựa chọn các món trang sức trong danh sách các sản phẩm đấu giá. Lưu Chí nhớ tới giá của chiếc phỉ thúy ở tiết mục cuối cùng lên tới hàng ức, nếu An Lương thật sự muốn mua cho Lý Tịch Nhan, vậy thì anh ta không phải đã phát tài rồi sao?
Lưu Chí dẫn An Lương vào tòa nhà thương mại ở Tháp Bắc của Trung tâm Quốc Kim, sau đó đi thang máy tốc độ cao đến sàn đấu giá quy mô nhỏ của Sotheby’s ở tầng 55.
Mới hơn 7 giờ rưỡi một chút, còn khoảng nửa tiếng nữa buổi đấu giá mới chính thức bắt đầu. Trong sàn đấu giá quy mô nhỏ này, những người thân quen đang chào hỏi nhau.
An Lương không quen với bất cứ ai trong sàn đấu giá, anh cùng Lý Tịch Nhan thảo luận về những vật phẩm trong danh sách các sản phẩm đấu giá.
Hôm nay là một buổi đấu giá chuyên về trang sức, từ kim cương cho đến phỉ thúy, từ ngọc bích đến ngọc lục bảo, còn có hồng ngọc v.v., tất cả đều là đồ trang sức.
“Chuỗi ngọc lục bảo màu xanh lục này có kiểu dáng rất cổ điển. Hình như hợp cho bà bà đeo.” Lý Tịch Nhan biến thành miệng lưỡi độc địa.
“Bà bà” là “mẹ chồng” trong phương ngữ Thịnh Khánh.
Lý Tịch Nhan ở bên trái An Lương, bên trái cô là một người phụ nữ trung niên, đối phương nghe được lời nhận xét của Lý Tịch Nhan, cũng chỉ mỉm cười, không có ý phản bác.
Lưu Chí ngồi bên phải An Lương, anh ta len lén theo dõi sự lựa chọn của An Lương và Lý Tịch Nhan. Dù gì cũng liên quan đến tiền đồ của anh ta!
Vào lúc 7 giờ 53 phút tối.
Trên tầng 55 ở Tháp Bắc của Trung tâm Quốc Kim, tại sàn đấu giá nhỏ của Sotheby’s, Lý Tịch Nhan đang xem danh sách các sản phẩm đấu giá. Chiếc ngọc lục bảo bị Lý Tịch Nhan cho vào danh sách đen.
Những viên kim cương trắng và hồng ngọc thông thường cũng không được Lý Tịch Nhan ưa thích, cô lật hết trang này đến trang khác, khi lật đến sợi dây chuyền làm từ kim cương hồng hình trái tim, cô chợt ngừng lại một lúc.
An Lương nhận thấy sự ngừng lại của Lý Tịch Nhan, anh đưa tay ra chặn động tác định lật trang của Lý Tịch Nhan.
“Thích không?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan gật đầu trước: “Thích.”
Sau đó lại nói tiếp: “Nhưng nó đắt!”
An Lương kiểm tra phần giới thiệu trên danh sách các sản phẩm đấu giá, chiếc vòng cổ kim cương màu hồng này đến từ Bulgari, một thương hiệu trang sức cao cấp nổi tiếng thế giới.
Chương 1374: Kim cương hồng: Trái tim hộ mệnh!Viên kim cương hồng hình trái tim nặng 15,56 carat!
Những chiếc nhẫn kim cương mà hầu hết mọi người mua cho đám cưới, đều là những viên kim cương thông thường không màu, dưới 1 carat.
Giá của kim cương hồng trong giới kim cương rất cao, vượt xa giá của kim cương thông thường, hai món này hoàn toàn không thể so sánh được. Ngoài ra, 15 viên kim cương hồng hình trái tim này đã đạt đến cấp độ “Màu hồng Đậm”, thêm nữa là độ tinh khiết cũng đạt đến cấp độ VS1, tức chỉ cần một chiếc kính phóng đại gấp 10 lần cũng có thể tìm thấy một khuyết điểm vô cùng nhỏ.
Giá khởi điểm mà Sotheby’s đưa ra là 1300 vạn đô la Mỹ.
Nó đã từng xuất hiện tại buổi đấu giá của Christie’s ở New York năm 2018. Vào thời điểm đó, giá giao dịch cuối cùng là 1100 đô la Mỹ. Sau khi tính thêm phí dịch vụ 14,9%, giá của nó đã vượt hơn 1260 vạn đô la Mỹ.
Lần này nó lại được xuất hiện trong buổi đấu giá, nếu giá của nó thấp hơn 1260 vạn thì người mua trước đó sẽ lỗ vốn, cho nên không thể thấp hơn giá giao dịch là 1300 vạn được.
Lưu Chí đang ngồi một bên nhìn Lý Tịch Nhan lựa chọn các sản phẩm đấu giá, nhịp tim của anh ta đã tăng nhanh lên hai nhịp!
Mặt dây chuyền kim cương hồng hình trái tim này dù giá giao dịch thấp nhất là 1300 vạn, tính theo tỷ giá thì giá của nó cũng sẽ hơn 8800 vạn.
Tiền hoa hồng của anh ta cũng gần 200 vạn, được chứ?
Mặc dù tiền lương hàng năm của Lưu Chí không thấp, nhưng kiếm được hơn 100 vạn trong một đêm, Lưu Chí cảm thấy rất kích động!
“Giá đắt quá!” Lý Tịch Nhan nói lại lần nữa, cô thật sự cảm thấy giá của nó quá đắt, không có ý định để An Lương mua nó.
“Để em xem có cái nào rẻ hơn không.” Lý Tịch Nhan nói thêm.
Thực tế thì, giá đó đã rất là rẻ rồi!
Hầu hết các sản phẩm đấu giá đều dưới 500 vạn tệ, nhưng những món đó gần như đều không có gì thú vị. Dù gì thì khi đã nhìn thấy thứ tốt nhất, sau đó nhìn lại thứ bình thường, ắt hẳn đều sẽ nảy sinh ra một cảm giác chán phè.
Khi Lý Tịch Nhan lật xem danh sách các sản phẩm đấu giá trong vô thức, thời gian đã điểm đến 8 giờ, buổi đấu giá nhỏ của Sotheby’s đã bắt đầu.
Một người đàn ông trung niên bước lên sân khấu, ông ta chủ động giới thiệu về mình: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là nhà đấu giá Lưu Hoa. Rất cảm ơn mọi người đã tham gia vào buổi đấu giá của chúng tôi, có điều trong buổi đấu giá của chúng tôi sẽ xuất hiện một chuyện bất ngờ.”
Khi mọi người còn đang khó hiểu, Lưu Hoa nói tiếp: “Buổi đấu giá hôm nay vốn dĩ là buổi đấu giá chuyên về trang sức, nhưng một chiếc Patek Philippe Perpetual Calendar Ref.1518 đã được thêm vào ngay phút chót.”
“Đây là chiếc đồng hồ Perpetual Calendar Chronograph đầu tiên của Patek Philippe. Kể từ khi ra đời vào năm 1941, chỉ có 281 chiếc được sản xuất trước khi ngừng sản xuất, hầu hết những chiếc đó đều có vỏ ngoài màu vàng.” Lưu Hoa giới thiệu.
“Chiếc Patek Philippe Perpetual Calendar Ref.1518 mà chúng tôi sẽ đấu giá ngày hôm nay là sử dụng vỏ ngoài màu vàng hồng đậm hiếm và mặt số thì có màu vàng hồng. Được biết đến là ‘hồng càng thêm hồng’. Đây là kiểu rất hiếm và được bảo quản rất tốt. Giá khởi điểm là 1500 vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới 50 vạn.” Lưu Hoa giải thích các quy tắc của buổi đấu giá.
“Thú vị đấy!” An Lương nhận thấy rằng Sotheby’s đã đặt chiếc Patek Philippe Ref.1518 quý hiếm này vào vị trí đấu giá đầu tiên, anh cảm thấy vô cùng thú vị.
Trong tình huống bình thường, những sản phẩm đấu giá đắt đỏ như vậy chẳng phải nên đặt ở vị trí cuối cùng hay sao?
Lưu Chí hạ giọng nói nhỏ: “Cậu An Lương, chúng ta có đấu giá không?”
“Đương nhiên.” An Lương đáp lại.
Lưu Chí ngay lập tức giơ tấm bảng của mình lên.
“Số 19, 1500 vạn, 1600 vạn có ai không?” Lưu Hoa hăng hái hét lên.
“Số 22, 1600 vạn, có 1700 vạn không?” Lưu Hoa tiếp tục hét lên nhiệt tình.
Nhà đấu giá phải hò hét cuồng nhiệt để khơi dậy ham muốn mua đồ của mọi người. Nếu không, với bầu không khí im lặng như tờ sao có thể khơi dậy lòng nhiệt tình của nhà đấu giá được chứ?
“Tiếp tục.” An Lương ra hiệu cho Lưu Chí tiếp tục.
Giá gõ búa cuối cùng của chiếc đồng hồ Patek Philippe Ref.1518 “hồng càng thêm hồng” trước vượt hơn 2200 vạn tệ, đó đã là chuyện của 1 năm trước, hơn nữa kiểu dáng của sản phẩm trông không thoải mái bằng chiếc này.
“Số 19, 1700 vạn, có ai 1800 vạn không?” Sự nhiệt tình của Lưu Hoa vẫn vậy.
“Số 8 là 1800 vạn, 1900 vạn cao hơn, có ai không?” Lưu Hoa mạnh mẽ hét lên, bởi vì giá bán càng cao thì trích phần trăm của ông ta càng cao.
An Lương nhập thông tin 2200 vạn vào điện thoại, sau đó đưa màn hình cho Lưu Chí xem. Lưu Chí giơ tấm bảng và hét lên: “2200 vạn!”
Có người nhận ra thân phận của Lưu Chí, dù sao thì rất nhiều người tham gia đấu giá đều có giá trị và địa vị nhất định, đương nhiên bọn họ biết rằng Lưu Chí là giám đốc kinh doanh của Patek Philippe Maison Ma Đô.
Giờ đây, giám đốc kinh doanh của Patek Philippe Maison Ma Đô đã đích thân mua chiếc Patek Philippe Ref.1518, điều đó rõ ràng là rất tin tưởng vào chiếc đồng hồ này!
“Số 19, 2200 vạn!” Lưu Hoa lại tăng âm lượng: “Còn ai ra giá cao hơn không?”
Chương 1375: Lại thêm một đơn!【 Nhẫn hồng ngọc 】 .
Một chiếc đồng hồ Patek Philippe Ref.1518 xuất hiện ngoài dự định trong buổi đấu giá trang sức nhỏ của Sotheby’s, nó được đặt ở vị trí mở màn tốt đẹp. Thực ra nguyên nhân chính là vì Lưu Chí.
Sotheby’s biết danh tính của Lưu Chí. Khi Lưu Chí muốn đề xuất người tham gia đấu giá, làm sao Sotheby’s có thể không biết rằng người mà Lưu Chí đã tìm thấy chắc chắn là người quan tâm đến Patek Philippe Ref.1518?
Vì vậy, Sotheby’s nghiễm nhiên đặt chiếc Patek Philippe Ref.1518 vào vị trí mở màn tốt đẹp, từ đó có một khởi đầu thuận lợi!
Buổi đấu giá không chỉ có mỗi màn cuối cùng, khởi đầu thuận lợi cũng vô cùng quan trọng.
Khởi đầu thuận lợi có thể hình thành tâm lý ám thị, điều này sẽ làm tăng giá của các sản phẩm đấu giá tiếp theo.
Khi Lưu Chí đưa ra mức giá 2200 vạn, cả số 8 và số 22 đều không tăng giá ngay lập tức.
“2200 vạn lần đầu tiên!” Lưu Hoa hét lên trước.
“Chiếc Patek Philippe Ref.1518 này là chiếc Perpetual Calendar Chronograph đầu tiên của Patek Philippe. Mẫu ‘hồng càng thêm hồng’ là kiểu chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thêm việc được bảo quản trong điều kiện tốt như vậy, càng khiến nó trở nên đáng giá hơn.” Lưu Hoa đã giải thích những ưu điểm của chiếc Patek Philippe Ref.1518.
Số 8 cuối cùng cũng giơ tấm bảng của mình ra một lần nữa.
“2250 vạn.” Số 8 đã chọn mức giá thấp nhất.
“Theo.” An Lương ra biểu thị tăng mức giá thấp nhất.
Lưu Chí ngay lập tức giơ tấm bảng của mình lên: “2300 vạn!”
“Số 19, 2300 vạn!” Lưu Hoa hét lên, cố gắng thúc đẩy những người khác ra giá. Nhưng buổi đấu giá này là chuyên về trang sức chứ không phải chuyên về đồng hồ. Dù chuyên về đồng hồ thì giá của chiếc Patek Philippe Ref.1518 “hồng càng thêm hồng” đã lên tới 2300 vạn, cũng đã rất đắt rồi.
“2300 vạn lần đầu tiên!” Trong lòng Lưu Hoa cũng biết cái giá này gần như đã tới cực điểm, ông ta bắt đầu đếm ngược.
Lần đếm ngược thứ hai kết thúc, Lưu Hoa thông báo về thương vụ.
“Chúc mừng số 19 đã mua được chiếc Patek Philippe Ref.1518 hiếm có này với mức giá 2300 vạn. Xin chúc mừng!” Lưu Hoa lớn tiếng nói.
Lưu Chí cũng gửi lời chúc mừng: “Chúc mừng cậu An.”
An Lương khẽ gật đầu.
Mức giá này hoàn toàn nằm trong phạm vi chấp nhận được. So với ô tô, An Lương thích đồng hồ hơn.
Không phải là kiểu lý thuyết người nghèo chơi xe, người giàu chơi đồng hồ. An Lương chỉ có thể nói, người đưa ra kết luận cho lý thuyết này hoàn toàn không phải là người trong giới đồng hồ, thậm chí có khả năng là không hiểu về giới đồng hồ.
Nếu hiểu một chút về giới đồng hồ thì phải biết rằng những người chơi đồng hồ thực sự không những không mất tiền mà còn kiếm được tiền, được chứ?
Chìa khóa để chơi đồng hồ là xem nên mua đồng hồ nào. Ví dụ, bây giờ An Lương đang mua chiếc Patek Philippe Ref.1518. An Lương giữ nó trong tay, dùng nó vài năm, nếu không vì một sự cố nghiêm trọng, chỉ thường xuyên đeo nó đi chơi thì có lẽ vài năm sau giá của nó vẫn còn tăng?
Cùng xem thử những sản phẩm cấp độ nhập môn của Patek Philippe, cho dù đó là Nautilus hay Aquanaut, toàn bộ đồ ở trạng thái giá công khai, mua được tức là kiếm được.
Còn về chuyện nếu không phải là thành viên VIP của Patek Philippe thì sẽ không thể nào mua được?
Đề nghị hãy chọn bước vào thị trường thứ cấp.
Thị trường thứ cấp quả thực có tăng giá, nhưng cũng chính vì tăng giá mới chứng minh được có rất nhiều người yêu thích đồng hồ. Khi giá đã tăng rồi mới mua, sau đó đeo nó chơi một thời gian rồi lại bán ra, vậy thì rất có khả năng là ăn chực hoặc thậm chí là kiếm tiền.
Điều mất mát thực sự là mấy món quỷ dị của Richard Mille.
Không sai!
An Lương là antifan của Richard Mille. Nếu có cơ hội, anh sẽ bôi nhọ nó một cách điên cuồng. Nếu thực sự phải so sánh với nhau thì những người chơi xe có tiền hơn, được chứ?
Thuê địa điểm tổ chức giải đua là một khoản chi phí không hề nhỏ.
Thêm việc thay thế lốp xe, các sửa đổi khác nhau v.v., tổng chi phí thực sự rất tốn kém.
Sau khi Patek Philippe Ref.1518 tạo ra một khởi đầu thuận lợi không lớn không nhỏ, từng món trang sức lần lượt được tung ra trên sàn đấu giá, An Lương hầu như không hứng thú lắm.
Lý Tịch Nhan cũng không có hứng thú, An Lương nắm tay phải của cô, cô cảm thấy có chút buồn chán, dựa vào vai trái của An Lương, âm thầm đánh giá những người tham gia đấu giá ở trước mặt.
“Tiếp theo là một viên hồng ngọc màu máu chim bồ câu từ Myanmar, nặng khoảng 8,66 carat, ở trạng thái tự nhiên và chưa qua xử lý nhiệt. Giá khởi điểm là 150 vạn tệ, mỗi lần tăng giá không được dưới 5 vạn tệ.” Lưu Hoa giới thiệu tình huống.
An Lương nhìn lướt qua quyển danh sách các sản phẩm đấu giá, phần thân chính của chiếc nhẫn hồng ngọc này là hình tròn, được khảm kim cương phụ ở bên trái và bên phải, mang lại một phong cách người phụ nữ trung niên không phô trương.
An Lương nhập mức giá 200 vạn trên điện thoại di động, cậu định mua cho mẹ mình một cái. Lưu Chí nhìn thấy mức giá An Lương đã nhập, anh ta lập tức giơ tấm bảng lên.
“200 vạn!” Lưu Chí nói.
Lưu Hoa lặp lại lời của Lưu Chí: “Số 19, 200 vạn, 220 vạn có không?”
“Số 39, 220 vạn, 240 vạn có ai không?” Lưu Hoa tiếp tục thăm dò.
An Lương bỏ qua mức giá 240 vạn, cậu trực tiếp nhập mức giá 260 vạn, sau đó ra hiệu cho Lưu Chí ra giá: “Đưa ra giá quyết đoán một chút sẽ làm cho các đối thủ khác sợ hãi!”
Chương 1376: Tôi mua miễn phí, còn cậu thì sao?260 vạn!
Lưu Chí giơ tấm bảng của mình lên.
Lưu Hoa ngay lập tức hét lên: “Số 19, 260 vạn, có ai ra giá cao hơn không?”
Mức giá này đã vượt qua giá ước tính, giá ước tính trên danh sách các sản phẩm đấu giá là từ 240 đến 250 vạn. An Lương trực tiếp đưa ra mức giá hơn 10 vạn.
Chỉ có 10 vạn mà thôi!
Bởi vì 250 vạn không phải là một con số tốt, dù sao chiếc nhẫn hồng ngọc này là quà tặng dành cho Tôn Hà, không thể nào nói nó có giá 250 vạn được, đúng không?
Cái giá đó thực sự có độc!
Khi An Lương lấy được chiếc nhẫn hồng ngọc này, anh đã chủ động nói: “Cục cưng, chiếc nhẫn này anh định tặng cho mẹ anh, em muốn một chiếc nhẫn không?”
Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Anh đừng hòng chơi chiêu với em!”
Cô gái ngốc nghếch này có phải lại nghĩ lệch nữa rồi không?
Được thôi!
Ý nghĩa của việc tặng nhẫn thật sâu sắc, đúng không?
Từng món từng món trang sức liên tục được bán đấu giá, liên tục giao dịch hoặc là rút khỏi đấu giá. Lý Tịch Nhan đã chán đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài, cô cảm thấy đấu giá gì đó chẳng vui một tẹo nào.
Khi Lý Tịch Nhan sắp sửa ngủ gật, An Lương nhắc nhở: “Cục cưng, viên kim cương màu hồng yêu thích của em lên sàn đấu giá rồi!”
Lý Tịch Nhan ngồi thẳng lưng, cô ấy đáp: “Đắt quá! Em không thích!”
Tay trái của An Lương nắm tay phải của Lý Tịch Nhan, anh chỉ mỉm cười không nói gì.
“Tiếp theo đây là một sản phẩm đấu giá nặng ký. Nó là trái tim hộ mệnh của Bulgari. Tôi sẽ không giới thiệu thông số cụ thể, tôi tin rằng mọi người đều biết. Giá khởi điểm là 8000 vạn tệ, mỗi lần tăng giá không được dưới 100 vạn tệ.” Lưu Hoa lớn tiếng giới thiệu.
Công việc của một nhà đấu giá cũng không hề đơn giản!
Người bình thường nghĩ rằng nhà đấu giá chỉ đứng trên sân khấu đấu giá la hét, sau đó đập búa vài cái.
Thực tế không đơn giản như vậy.
Đừng nói đến những thứ phức tạp như huy động cảm xúc của người tham gia, nếu chỉ là liên tục hét to, vậy thì có mấy ai không thể làm được điều đó chứ?
Lưu Hoa này đã nhiệt tình la hét liên tục trong một tiếng, giọng nói vẫn không hề khàn hay trầm xuống, đây chính là bản lĩnh của ông ta, được không?
Sau khi Lưu Chí nhìn thấy trái tim hộ mệnh của Bulgari lên sàn, anh ta cũng hơi kích động. Bởi vì nếu An Lương đấu giá sợi dây chuyền này, anh ta cũng sẽ phát tài theo.
An Lương nhìn Lưu Chí rồi gật đầu, ra hiệu cho Lưu Chí tham gia vào đợt đấu giá này. Lưu Chí lập tức giơ bảng số lên.
Lưu Hoa cũng hét lên theo: “Số 19, 8000 vạn, 8500 vạn có không?”
“Số 18, 8500 vạn!” Lưu Hoa tiếp tục hét lớn.
Số 18 chính là người phụ nữ trung niên ngồi bên trái Lý Tịch Nhan. Trước đó, khi Lý Tịch Nhan bình luận về ngọc lục bảo, người phụ nữ trung niên này không nói gì. Thế nhưng bây giờ người phụ nữ này lại muốn tham gia tranh giành, cho thấy người phụ nữ trung niên cũng thích màu hồng.
“8800 vạn có không?” Lưu Hoa lớn tiếng nói.
8800 vạn là đường ranh giới, nó tương đương với 1300 vạn đô la Mỹ. Mức giá này bằng với mức đấu giá của Christie’s vào năm 2018, và cả phí dịch vụ cộng thêm.
“Số 6, 8800 vạn!” Lưu Hoa tiếp tục lớn tiếng nói.
An Lương nhập giá 9000 vạn tệ trên điện thoại và đưa màn hình điện thoại cho Lưu Chí xem.
Lưu Chí kích động trong lòng, anh ta giơ tấm bảng lên và nói lớn: “9000 vạn!”
Tay phải của Lý Tịch Nhan kéo kéo An Lương: “An Lương, giá của nó thực sự quá đắt!”
“Nó không đắt bằng căn hộ ở Vịnh Trung Lượng Hải số 1 đâu!” An Lương cười trêu chọc.
“Hừ!” Lý Tịch Nhan khịt mũi, cô cũng không nói gì nữa.
Cô ấy thực sự rất thích viên kim cương hình trái tim này, cô ấy cũng thích cảm giác được An Lương nuông chiều cô ấy như vậy. Bởi vì cô ấy thực sự thích An Lương, nên khi An Lương biểu hiện nuông chiều cô ấy, cô ấy cảm thấy rất thoải mái.
“Số 18, 9100 vạn!” Lưu Hoa nhìn thấy số 18 cầm tấm bảng, lập tức lớn tiếng nói.
An Lương liếc nhìn người phụ nữ bên trái Lý Tịch Nhan, đối phương không có ý định quan tâm đến An Lương.
An Lương trực tiếp nhập mức giá 9500 vạn tệ trên điện thoại, biểu thị Lưu Chí ra giá.
“9500 vạn!” Lưu Chí ra giá ngay lập tức.
Người phụ nữ trung niên đó cuối cùng cũng quay qua nhìn An Lương, An Lương mỉm cười gật đầu chào hỏi. Người phụ nữ trung niên cũng khẽ gật đầu, không tiếp tục ra giá nữa.
Vì mức giá 9500 vạn tương đương 1400 vạn đô la Mỹ, cộng thêm 14,9% phí dịch vụ, tổng mức giá đã lên tới mức cao ngất ngưởng là 1 ức lẻ 915,5 vạn.
Giá này thực sự quá đắt!
Sau khi người phụ nữ trung niên từ bỏ, những người khác cũng trực tiếp từ bỏ viên kim cương hồng hình trái tim này, An Lương đã đấu giá thành công.
“Chúc mừng số 19 vì đã nhận được mặt dây chuyền kim cương hồng trái tim hộ mệnh của Bulgari!” Lưu Hoa lớn tiếng nói.
Sau khi đấu giá thành công mặt dây chuyền kim cương hồng hình trái tim này, An Lương âm thầm tính toán hạn mức miễn phí của mình, còn lại khoảng 6143 vạn lẻ 600 tệ.
Tiếp theo của buổi đấu giá là để xem toàn bộ màn trình diễn của An Lương!
Anh gần như vung tay cho mỗi món hàng được đem ra đấu giá, liên tục đấu giá 20 sản phẩm, cuối cùng đã ép hạn mức xuống còn chưa đến 100 vạn.
Chương 1377: Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác Công ty Đầu tư An Tâm!“Sao anh mua nhiều vậy?” Lý Tịch Nhan tò mò hỏi.
Thánh đổ thừa hiển nhiên bắt đầu đi đổ thừa: “Trước đây, nhóm của Tồn Viễn có tặng cho anh một ít quà, sau này anh đi Đế Đô sẽ tặng những món quà này cho bọn họ.”
Nhóm người của Lý Tồn Viễn ở Đế Đô đã gánh lấy cái “nồi” này!
“Ồ ồ!” Lý Tịch Nhan không nghi ngờ An Lương chút nào.
Gần 10 giờ, buổi đấu giá của Sotheby’s kết thúc. An Lương được Lưu Chí dẫn dắt đến phòng VIP của Sotheby’s, một người đàn ông trung niên nhiệt tình đi về phía An Lương.
“Xin chào, cậu An, rất vinh dự được gặp cậu!” Người đàn ông trung niên nhiệt tình bắt tay An Lương: “Tôi là Tô Lân, tổng giám đốc của Sotheby’s khu vực Hạ Quốc. Tôi đến từ Đế Đô, gần đây đang làm việc ở Ma Đô.”
Hóa ra là người Đế Đô!
“Xin chào, giám đốc Tô.” An Lương lễ phép đáp lại.
“Cậu An, hôm nay cậu đã thu hoạch được rất nhiều. Chúng tôi sẵn sàng giảm phí dịch vụ của cậu từ 14,9% còn 10%. Cảm ơn cậu đã ủng hộ Sotheby’s của chúng tôi.” Tô Lân khách sáo nói.
Đây là một sự ưu ái không hề nhỏ!
Khoản phí này tương đương với việc bớt đi 850 vạn, nhưng An Lương có “thẻ miễn phí” được chứ? Cho nên An Lương đã thay đổi phương thức khác!
Tô Lân, tổng giám đốc của Sotheby’s khu vực Hạ Quốc, đến từ Đế Đô, vì thế cũng có biết An Lương, ông ta cũng chủ động trừ hơn 850 vạn phí dịch vụ.
Tuy nhiên, An Lương có “Thẻ Miễn Phí Có Giới Hạn”, hơn nữa hạn mức của nó lên tới 2 ức, anh gần như không cần giảm giá.
“Cảm ơn tổng giám đốc Tô, nhưng đợt giảm giá này là không cần thiết. Bên ông vừa đấu giá một chiếc vòng cổ bằng đá Sapphire, mặt dây chuyền Sapphire hình như gần 400 carat, nó còn có Kỷ lục Guinness Thế giới nữa, phải không?” An Lương nhắc nhở.
Tô Lân nhìn nhà đấu giá Lưu Hoa, ra hiệu cho Lưu Hoa tiếp lời.
Nhà đấu giá Lưu Hoa đáp lại một cách khẳng định: “Vâng, thưa cậu An, nó từng giữ Kỷ lục Guinness là viên Sapphire Cabochon lớn nhất năm 1999. Năm 2015, giá của nó trong sàn đấu giá là 430 vạn Hồng Kông, tức khoảng 370 vạn nhân dân tệ, cho nên giá khởi điểm 650 vạn trực tiếp khiến nhiều người bỏ cuộc.” Lưu Hoa nói tiếp: “Thị trường Sapphire dần trở nên náo nhiệt hơn trong 2 năm qua. Giá này thực sự không đắt, nhưng ở thị trường cao cấp, Sapphire vẫn tương đối yếu.”
An Lương gật đầu: “Giảm giá thì miễn đi. Tôi rất thích mặt dây chuyền này.”
Tô Lân thầm thở dài trong lòng, cảm thấy An Lương thật biết làm việc. Ông ta chủ động giảm hơn 850 vạn phí dịch vụ, An Lương lại từ chối chiết khấu như vậy, nhưng vẫn đấu giá một sản phẩm tương đối ít được chú ý.
Dù là thể diện bên ngoài hay thể diện bên trong đều cho đủ!
“Cảm ơn tổng giám đốc An!” Tô Lân khách sáo nói.
Kỳ thực thì Tô Lân đã nghĩ quá nhiều, An Lương chỉ là không muốn lãng phí thẻ miễn phí.
Đó là lý do tại sao cậu mua mặt dây chuyền Sapphire trị giá 650 vạn, lại còn là dây chuyền Sapphire nhận được Kỷ lục Guinness Thế giới, tính thêm cả phí dịch vụ thì cũng khoảng 750 vạn.
“Số tài khoản của bên ông là bao nhiêu, tôi sẽ sắp xếp thanh toán.” An Lương nói.
Tô Lân đã báo cho An Lương biết số tài khoản. Trong khi chờ xử lý, cả hai đã lưu thông tin liên lạc của nhau, đồng thời còn thêm wechat.
Chưa đầy 10 phút sau, Công ty Đầu tư An Tâm đã trả số tiền tương ứng vào tài khoản của Công ty Sotheby’s Ma Đô.
‘Tinh!’
‘ 【 Thẻ Miễn Phí Có Giới Hạn 】 đã được sử dụng thành công!’
‘Số tiền tiêu thụ lần này là 198.860.600 tệ. Ký chủ nhận được miễn phí toàn bộ.’
‘Số tiền của phần thưởng lần này nhận được từ thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, thông qua tài khoản đầu tư cá nhân của Ký chủ ở Công ty Đầu tư An Tâm…’
An Lương phớt lờ tin nhắn nhắc nhở mà anh gần như đọc thuộc lòng.
“Tổng giám đốc An, chúng tôi đã nhận được số tiền tương ứng, cậu xem nên sắp xếp nhận hàng của cậu như thế nào?” Tô Lân hỏi.
An Lương trả lời: “Viên kim cương hồng trái tim hộ mệnh, mặt dây chuyền Sapphire hình cung, và nhẫn hồng ngọc, hãy trực tiếp mang ba thứ này đến cho tôi. Tất cả những thứ khác thì gửi đến Ngân hàng Công Thương ở Đế Đô. Bên ông giúp tôi mở một két sắt, khi nào tôi đi Đế Đô thì tôi sẽ lấy chúng ra.”
“Được rồi, cậu An, Sotheby’s Ma Đô của chúng tôi sẽ thu xếp.” Tô Lân trả lời.
Không đến 2 phút sau, mặt dây chuyền kim cương hồng trái tim hộ mệnh, mặt dây chuyền Sapphire hình cung và nhẫn hồng ngọc được gửi đến. An Lương trực tiếp lấy chiếc dây chuyền kim cương hồng trái tim hộ mệnh ra, sau đó đeo nó cho Lý Tịch Nhan.
“Cục cưng, em thích không?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan gật đầu khẳng định: “Ừm!”
“Thích!” Tất nhiên là cô ấy thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Trong lúc Tô Lân theo dõi hành động của An Lương, ông ta suy nghĩ trong chốc lát, vốn dĩ muốn nhắc nhở An Lương rằng nếu lúc bình thường đeo loại trang sức cao cấp này thì nên chú ý an toàn một chút.
Nhưng ông ta nghĩ đến những chuyện An Lương đã từng làm ở Đế Đô, cuối cùng ông ấy cũng không nhắc nhở nữa.
Chương 1378: Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác Công ty Đầu tư An Tâm! (2)An Lương đưa mặt dây chuyền Sapphire tặng cho Lý Tịch Nhan: “Mặt dây chuyền Sapphire này cũng đẹp. Nếu em chán kim cương hồng rồi thì có thể đổi nó.”
Lý Tịch Nhan gật đầu: “Ừm, ừm!”
Cô ấy cũng bỏ qua các vấn đề an ninh, thực ra Lý Tịch Nhan không thể nào xảy ra vấn đề an ninh.
Sau vụ tai nạn ngoài ý muốn lần trước, An Lương đặc biệt tăng cường hệ thống phòng thủ an ninh cho Lý Tịch Nhan, thậm chí còn có hai nữ nhân viên an ninh ở Học viện Phúc Đán hỗ trợ cho Lý Tịch Nhan bất cứ lúc nào.
An Lương ném chiếc nhẫn hồng ngọc vào chiếc ba lô Louis Vuitton sau lưng, Lý Tịch Nhan thì nhõng nhẽo yêu cầu An Lương mang mặt dây chuyền Sapphire giúp cô. Còn viên kim cương hồng trái tim hộ mệnh?
Đương nhiên là trực tiếp đeo vào cổ, cô gái nhỏ ngốc nghếch này rốt cuộc cũng thông minh hơn, cô đem mặt dây chuyền kim cương hồng để vào bên trong áo, không để nó lộ ra bên ngoài áo.
Gần 10 giờ rưỡi tối, An Lương đưa Lý Tịch Nhan rời khỏi Sotheby’s. Vốn dĩ Tô Lân đã bố trí nhân viên an ninh của Sotheby’s hộ tống An Lương và Lý Tịch Nhan, nhưng An Lương đã trực tiếp ngăn bọn họ lại.
Anh cần sự bảo vệ của các nhân viên an ninh Sotheby’s?
Vậy thì anh quá thảm hại rồi!
Các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đã âm thầm bảo vệ An Lương và Lý Tịch Nhan, hai người trở về khách sạn Hoàng Đình Holiday trước 11 giờ.
Lần này, vì An Lương đã nạp tiền hơn cả ức, Lý Tịch Nhan rất hợp tác trong trò chơi Hiệp Cốc, điều này khiến An Lương cảm thấy trò Hiệp Cốc này thực sự rất vui.
Gần 1 giờ tối, trận xếp hạng của trò Hiệp Cốc đã kết thúc.
Lý Tịch Nhan vẫn đang chơi đùa với viên kim cương hồng, cô ấy nói với một tiếng thở dài: “Một viên đá nhỏ như vậy có giá 9500 vạn?”
“Chính xác mà nói thì là 1 ức lẻ 915,5 vạn.” An Lương đáp lại: “Cục cưng, cho nên em phải chú ý đến sự an toàn của em. Anh sẽ bố trí nhân viên an ninh bảo vệ xung quanh em, được không?”
Lý Tịch Nhan không nghĩ rằng An Lương muốn theo dõi cô hay gì đó, cô cũng sẽ không nghĩ như vậy, cô chỉ nghĩ rằng An Lương đang muốn bảo vệ cô.
“Ừm, ừm!” Lý Tịch Nhan gật đầu.
“Được rồi, cục cưng, đừng nghịch nó nữa. Sắp 1 giờ rồi, em vẫn không đi ngủ sao?” An Lương xoa xoa mái tóc mềm mại của Lý Tịch Nhan.
“Em không ngủ được.” Lý Tịch Nhan đáp lại.
“Vậy thì chúng ta lại chơi một trận nữa?” An Lương nhếch mép gợi ý.
“Em ngủ đây…” Lý Tịch Nhan nhắm mắt trong 1 giây.
An Lương cũng từ bỏ chơi trò chơi. Trước khi đi ngủ, anh liếc nhìn điện thoại di động, đúng lúc Phạm Bình của Công ty Đầu tư An Tâm gửi cho anh một tin nhắn.
‘Phạm Bình: Tổng giám đốc An, kế hoạch truy tìm kho báu của chúng ta đã vô tình bị bại lộ!’
‘Phạm Bình: Nhưng cách bại lộ này đã sai.’
‘Phạm Bình: [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!]’
‘Phạm Bình: Tổng giám đốc An, có thời gian thì cậu hãy xem bài viết này.’
Tính tò mò của Lý Tịch Nhan tương đối thấp, cô thuộc tuýp người ngốc nghếch, trong sáng và ngọt ngào. Quan niệm tình yêu của cô rất đơn giản, chỉ mong gặp được người tốt nhất trong những năm tháng tươi đẹp nhất, cùng với người đó yêu một tình yêu không hối tiếc là đủ.
Cho nên lúc An Lương đang nhìn điện thoại, mặc dù điện thoại có ánh sáng, kể cả nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được, nhưng Lý Tịch Nhan hoàn toàn không có ý mở mắt ra kiểm tra, cô nép vào lòng của An Lương, chuẩn bị đi ngủ.
Tư thế ngủ của cô gái ngốc nghếch này không được tốt cho lắm, cô ấy thích dùng một tay và một chân đè lên người An Lương, như thể cô ấy đang dùng An Lương làm gối ôm vậy.
An Lương cũng mặc sức để cô làm việc này, cậu nhấp vào bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!].
…
Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!
Liệt kê một số dữ liệu trước!
Giá xuất khẩu cao su có sẵn của 4 quốc gia xuất khẩu cao su chủ yếu như sau.
[Giá: Nhân dân tệ] Ngày 13 tháng 3:
Thái Lan: 15.500 tệ / tấn
Ấn Độ: 14.800 tệ / tấn.
Malaysia: 15.000 tệ / tấn.
Việt Nam: 13.000 tệ / tấn.
Tại sao phải lấy giá nhân dân tệ làm đơn vị tiền tệ đo lường? Tôi sẽ giải thích ngay sau đây!
Bây giờ là ngày 24 tháng 3. Giá tổng thể xuất khẩu giao ngay của cao su đã tăng khoảng 20% mức tăng giá rất đồng đều và thời điểm tăng giá hoàn toàn giống nhau.
Giá cụ thể như sau:
Ngày 24/3:
Thái Lan Đức: 18.600 NDT / tấn.
Ấn Độ: 17.760 NDT / tấn.
Malaysia: 18.000 / tấn.
Việt Nam: 15.600 tệ / tấn.
Chúng ta hãy cùng xem tình hình cao su của Hạ Quốc, nước sản xuất cao su lớn thứ 5 trên thế giới. Sản lượng hàng năm của Hạ Quốc là khoảng 80 vạn đến 88 vạn tấn, mặc dù giá hiện tại cũng đã tăng lên rồi, nhưng 3 khu vực sản xuất chính tăng giá mạnh nhất là khu vực Hải Lan, mức giá chỉ tăng lên 12%.
Đối với giá cao su của Vân Nam và Quảng Đông thì tăng chưa đến 10%.
Đặc biệt chú ý, cao su của Hạ Quốc sẽ không được xuất khẩu, toàn bộ đều được tiêu thụ trong nước.
Trong trường hợp thống nhất tăng giá ngầm ở Thị trường Quốc tế, cao su trong nước của Hạ Quốc lại không tăng giá kịp thời.
Có phải có người đã phát hiện ra điểm mù?
Chúng ta tiếp tục phân tích!
Đầu tiên là trường hợp của Thái Lan, tăng giá nhiều nhất là Thái Lan, tiếp theo là Ấn Độ, sau đó là Malaysia và Việt Nam cũng tăng giá theo.
Có phải mọi người nghi ngờ rằng có kẻ nào đó đã đứng đằng sau thao túng việc giá cao su tăng chóng mặt?
Câu trả lời là có!
Chương 1379: Hóa ra có kẻ thao túng ở phía sau hậu trường?Theo như điều tra của chúng tôi, thực sự có kẻ nào đó đã đứng đằng sau thao túng việc tăng giá cao su lần này, và kẻ đó chính là Công ty Đầu tư An Tâm như trong tiêu đề đã ghi.
Công ty Đầu tư An Tâm là công ty của Hạ Quốc, vì thế mới lấy tiền của Hạ Quốc làm đơn vị tiền tệ đo lường cho giá cao su.
Cũng chính vì Công ty Đầu tư An Tâm đến từ Hạ Quốc, thị trường cao su trong nước của Hạ Quốc chưa bị Công ty Đầu tư An Tâm thao túng, cho nên việc tăng giá bị hạn chế.
Hiện tại, trong toàn khu vực châu Á. Ngoài Hạ Quốc thì Nhật Bản và Hàn Quốc là những quốc gia nhập khẩu cao su lớn nhất, đặc biệt tình hình của Hàn Quốc rất đáng lo ngại.
Vì tỷ lệ nhập khẩu cao su thiên nhiên của Hàn Quốc gần như là 100%, hơn nữa còn đến từ 4 quốc gia xuất khẩu cao su kể trên.
Nhật Bản còn có Côte d’Ivoire và Guatemala là tuyến phòng thủ cuối cùng, dù có bị 4 quốc gia xuất khẩu cao su kể trên phong tỏa thì nó vẫn nhận được sự ủng hộ của 2 nước trong 10 khu vực sản xuất cao su hàng đầu thế giới.
Với tình hình như thế này, nếu Công ty Đầu tư An Tâm muốn nhắm vào hoạt động kinh doanh nhập khẩu cao su của Hàn Quốc, xin hỏi Hàn Quốc có thể chống lại được không?
Quốc gia lần trước bị Công ty Đầu tư An Tâm đặc biệt phong tỏa về xuất nhập khẩu vật tư nào đó là Nhật Bản!
Nguồn nhập khẩu ớt của Nhật Bản từ Hạ Quốc đã bị Công ty Đầu tư An Tâm trực tiếp phong tỏa, cuối cùng dẫn đến kết quả bi thảm là Nhật Bản buộc phải chấp nhận giá ớt nhập khẩu tăng 45%... Tác dụng của cao su đã vượt xa cả ớt. Một khi hoạt động kinh doanh nhập khẩu cao su bị phong tỏa, rất nhiều ngành công nghiệp của Hàn Quốc sẽ rơi vào khủng hoảng vô cùng nghiêm trọng.
Xin hỏi, có phải bây giờ Hàn Quốc đã bắt đầu lo lắng rồi không?
Dù sao thì Nhật Bản, quốc gia ở bên cạnh, cũng đã bắt đầu lo lắng. Nhật Bản đã bắt đầu tìm kiếm hợp tác với các quốc gia ngoài 4 khu vực sản xuất cao su chính, rõ ràng Nhật Bản đang lo lắng rằng Công ty Đầu tư An Tâm sẽ lại nhắm vào bọn họ.
Nhưng Hàn Quốc dường như không hề có ý định cảnh giác gì cả?
Hàn Quốc, mau tỉnh dậy đi!
Công ty Đầu tư An Tâm, kẻ đứng đằng sau hậu trường đã sắp sửa vươn tay. Nếu không tỉnh táo thì sẽ bị đánh thê thảm đấy!
…
Bài viết này không được đăng trên Weibo của Hạ Quốc mà là trên trang web 2CH của Nhật Bản, một diễn đàn xã hội rất lớn dành cho Nhật Bản.
Sau khi được dịch lại bởi các du học sinh của Hạ Quốc, bài viết này đã được đăng trên Weibo của Hạ Quốc và nó đã được lưu truyền rộng rãi.
Một số sinh viên Hàn Quốc ở Nhật Bản và sinh viên Hàn Quốc ở Hạ Quốc cũng nhìn thấy bài đăng này, sau đó bọn họ chụp ảnh màn hình của bài đăng gốc và chia sẻ chúng đến Facebook của Hàn Quốc.
Khi những người làm trong ngành liên quan đến cao su ở Hàn Quốc nhìn thấy bài viết như vậy, bọn họ lập tức tỏ ra hoảng sợ theo!
Bởi vì giá nhập khẩu của cao su thiên nhiên thực sự đã tăng vọt 20% trong thời gian gần đây, giá của một số loại cao su thiên nhiên chất lượng cao thậm chí còn đắt hơn. Ban đầu bọn họ nghĩ rằng đó chỉ là sự tăng giá tự nhiên vì giao dịch cao su đang thiếu nguồn cung.
Bây giờ xem ra có vẻ là có kẻ đã thao túng ở đằng sau?
Nếu thực sự có kẻ đã thao túng ở đằng sau thì quả là khiến người khác kinh hãi!
Trong Internet của Hạ Quốc, bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!] này rất phổ biến. Nhưng điều kỳ lạ là không có hot search nào liên quan, cho thấy lại bị sắp xếp vào gói quản lý xóa bài.
An Lương rất quan tâm đến quyền riêng tư của mình.
Là một người đàn ông tốt, cậu có thể không để ý đến chuyện riêng tư của mình sao?
Thiên Cơ Thần Toán, số 4 Bộ phận bảo mật thông tin của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa, kiểm tra nghiêm ngặt các thông tin liên quan đến An Lương. Một khi có bất cứ thông tin nào xuất hiện thì sẽ bị biến mất không dấu vết.
Nếu chỉ thảo luận về Công ty Đầu tư An Tâm? Không thành vấn đề!
Nếu thảo luận về chủ sở hữu đằng sau Công ty Đầu tư An Tâm? Không được!
Nếu thảo luận về sự hùng mạnh của Công ty Đầu tư An Tâm và cả việc đã làm ra những chuyện gì? Có thể!
Nếu thảo luận về các thông tin liên quan đến đơn vị liên kết của Công ty Đầu tư An Tâm, chẳng hạn như liên quan đến công ty nào, dây dưa đến loại mạng nào, thậm chí là tìm người tung tin?
Những thông tin như thế này đều sẽ bị xóa bỏ trực tiếp!
Và người tung tin có liên quan sẽ được tìm ra, sau đó sẽ dựa theo thông tin bị tung ra mà tiến hành tổng hợp xử lý.
Nếu nhân viên nội bộ của Công ty Đầu tư An Tâm tung tin sẽ bị sa thải trực tiếp, đồng thời sẽ thông báo cho đội tuần tra xử lý dựa theo rò rỉ thông tin bí mật thương mại.
Mọi nhân viên của Công ty Đầu tư An Tâm đều biết những thông tin bảo mật đó.
Nếu người tung tin tức nóng hổi là Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh hoặc nhân sự có liên quan, bọn họ sẽ bị trục xuất khỏi các nhóm lợi ích tương ứng và còn bị cả giới đó nhắm vào. An Lương đã từng xóa thông tin liên quan đến Công ty Đầu tư An Tâm thông qua Triệu Uyển Hề, cũng vì đó mà tiết lộ sự hùng mạnh của Công ty Đầu tư An Tâm. Ám thị rõ ràng cho những người hóng chuyện rằng hãy nên hóng chuyện một cách thực tế, tuyệt đối đừng vượt quá giới hạn.
Nếu như vượt quá giới hạn thì sẽ bị xóa thông tin! Còn nếu nghiêm trọng hơn một chút thì sẽ bị khóa tài khoản!
Nghiêm trọng hơn nữa là “chuyển phát nhanh”, “kiểm tra đồng hồ nước”. (1)
(1) Chuyển phát nhanh, kiểm tra đồng hồ nước ý nói điều tra mà không có lý do, can thiệp quá sâu vào những chuyện không nên.