Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 75 - Chương 1380: Tương Kế Tựu Kế: Giết Cùng Nhau!

Chương 1380: Tương kế tựu kế: Giết cùng nhau!

Lần này, những người hóng chuyện trên mạng đã học khôn hơn một chút, chỉ thảo luận về bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!], gần như không ai vượt quá giới hạn để đào sâu thông tin hơn.

‘Đầu Mùa Hạ: Công ty Đầu tư An Tâm bí ẩn này mạnh đến vậy sao?’

‘Lần trước phong tỏa thị trường nhập khẩu ớt Nhật Bản, sau đó tôi còn thấy cư dân mạng ở bên đó than thở, nói rằng giá ớt cay đã tăng vọt.’

‘Bây giờ tiếp tục làm những chuyện nhắm vào thị trường cao su? Xin hỏi, khi nào Công ty Đầu tư An Tâm này phát hành niêm yết? Tôi bày tỏ sự quan tâm của tôi đến cổ phiếu của bọn họ!’

Đây là bình luận top 1 trong bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!], số lượt thích đã vượt quá 100 vạn. Rõ ràng những người hóng chuyện rất quan tâm đến Công ty Đầu tư An Tâm bí mật này.

‘Manh Sinh Hoa Điểm: Phát hiện ra một quy luật!’

‘Miễn là không thảo luận cái khác, chỉ thảo luận chuyện cần thảo luận, bài viết sẽ được an toàn. Mọi người có phát hiện ra chưa?’

Bình luận này cũng đã được công nhận bởi đa số người hóng chuyện. Dù sao lần trước những thông tin liên quan đến Công ty Đầu tư An Tâm đều đã bị xóa sổ trên mạng, những người hóng chuyện đều hiểu rằng sức mạnh của Công ty Đầu tư An Tâm thực sự rất lớn.

‘Du học tại Hạ Quốc: Tôi là một du học sinh người Hàn Quốc đang ở Hạ Quốc. Gia đình tôi làm nghề liên quan đến cao su. Bây giờ tôi đang rất lo sợ, phải làm sao đây?’

Bình luận sôi nổi thứ ba là câu trả mang tính hài hước, những người hay hóng chuyện nhất đã ùn ùn kéo nhau vào, trêu chọc cậu du học sinh Hàn Quốc này. Ví dụ, đợi sau khi gia đình cậu ta phá sản, Hạ Quốc có công việc bán thời gian gì đó thì cậu ta có thể kiên trì trụ cho đến khi kết thúc du học.

An Lương chỉ nhìn lướt qua thông tin trên mạng, anh thầm cười trong lòng.

Bất luận là ai gửi bài này đi chăng nữa thì đối phương cũng đang đi sai hướng! Mục tiêu mà Công ty Đầu tư An Tâm muốn nhắm vào chính là Bảo Tỉnh.

Ơ! Đợi đã!

Bài viết này cũng có mấy phần hợp lý!

Tỷ lệ nhập khẩu cao su thiên nhiên của Hàn Quốc gần như 100%, Nhật Bản cũng tương tự, hai nước này đang ở mức khó khăn.

Tình hình của Nhật Bản tốt hơn Hàn Quốc một chút, bởi vì công nghệ cao su tổng hợp của Nhật Bản rất tiên tiến, ít nhiều vẫn có khả năng chống chọi nhất định.

Hàn Quốc thì gần như phụ thuộc hoàn toàn vào cao su nhập khẩu thiên nhiên. Quan trọng hơn, thời thế đã thay đổi!

Khả năng cạnh tranh của Hàn Quốc vẫn tiếp tục giảm xuống.

Lấy lốp xe trong lĩnh vực cao su làm ví dụ, lốp xe của Hàn Quốc trước đây vẫn phải gồng gánh vất vả. Vào thời đại năm 2020, lốp xe của Hàn Quốc đã bị đánh bại bởi các công ty lốp xe của Hạ Quốc.

Ngay từ năm 2017, thị trường lốp xe nhập khẩu của Hàn Quốc đã bị Hạ Quốc chiếm một phần ba, giờ đây thì Hạ Quốc đang tiến bộ mở rộng hơn một nửa!

Nếu Hàn Quốc lại bị thị trường nguyên liệu cao su hàng đầu nhắm đến, vậy thì ngành cao su của Hàn Quốc sẽ càng sa sút, thậm chí có thể bị sụt giảm đột ngột.

Vì vậy, giờ đây Hàn Quốc đang đặc biệt lo lắng, thế nhưng Nhật Bản vẫn có thể ổn định.

Xét thấy tình hình của Hàn Quốc, An Lương gửi tin nhắn cho Tống Nhân.

‘An Lương: Anh, anh ngủ chưa?’

‘Tống Nhân: Chưa, anh vẫn đang xem náo nhiệt trên Weibo, kế hoạch của chúng ta bị mấy người này làm sai cả rồi!’

‘Tống Nhân: Bây giờ Bảo Tỉnh vẫn chưa nhận ra vấn đề.’

‘Tống Nhân: Chúng ta có cần bắt đầu hành động không?’

‘An Lương: Không, không, không!’

‘An Lương: Anh à, anh nói sai rồi, kế hoạch của chúng ta không bị những người này làm sai!’

‘Tống Nhân: ?’

‘An Lương: Dù sao thì chúng ta cũng đã thành lập một liên minh tương ứng. Dù sao thì bây giờ chúng ta đã phá vỡ liên minh quyền định giá trước đây. Hiện tại chúng ta nói là xong, đúng không?’

‘Tống Nhân: Đúng vậy.’

‘An Lương: Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng, Bảo Tỉnh là miếng thịt trên thớt, vậy thì tại sao Hàn Quốc lại không thể?’

‘Tống Nhân: Nhật Bản thì sao?’

[Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!], sự phân tích của bài viết này là khá chính xác. Còn việc Hàn Quốc trở thành mục tiêu tấn công?

Vốn dĩ chỉ có Bảo Tỉnh gánh lấy đau thương, An Lương cũng không định tấn công Hàn Quốc hay Nhật Bản.

Kết quả, sau khi An Lương xem bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!], cậu cảm thấy có thể cùng nhau giết Hàn Quốc. Dù sao thì mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi gió Đông mà thôi. Giết thêm một Hàn Quốc để tế thần cũng đâu có vấn đề gì đâu, phải không?

Còn đối với Nhật Bản…

‘An Lương: Đừng quan tâm đến Nhật Bản!’

‘An Lương: Nhật Bản có quyền định giá nhất định trên thị trường cao su. Xét cho cùng, Nhật Bản là một trong ba quốc gia nhập khẩu cao su lớn trên thế giới. Bạch Đầu Ưng Quốc, Nhật Bản và Đế quốc Đức, bọn họ là ba nước nhập khẩu cao su lớn nhất thế giới, Nhật Bản có quyền định giá nhất định trên thị trường cao su.’

Chương 1381: Thánh đổ thừa có thể bị đổ thừa được sao?

Giống như trong bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!] đã nêu, Nhật Bản vẫn còn có sự hỗ trợ của hai nước là Côte d’Ivoire và Guatemala.

Cùng với công nghệ cao su tổng hợp tiên tiến của Nhật Bản, hiệu quả khi nhắm vào Nhật Bản sẽ không tốt lắm.

‘Tống Nhân: Không sao.’

‘Tống Nhân: Anh nghi ngờ chuyện xảy ra lần này là do Nhật Bản đã phát hiện ra vấn đề.’

‘Tống Nhân: Bọn họ có quyền định giá nhất định, vì vậy bọn họ rất chú ý đến biến động giá cả, sau đó phát hiện ra kế hoạch của chúng ta.’

‘An Lương: Em cũng nghi ngờ đó là Nhật Bản.’

An Lương: Nếu thực sự là Nhật Bản, nghĩa là sau khi Nhật Bản phát hiện ra tình huống đó, bọn họ chưa chắc chắn được mục tiêu của chúng ta nên đã đẩy sang Hàn Quốc, để Hàn Quốc đánh nhau với chúng ta?’

‘Tống Nhân: Hợp tình hợp lý!’

Trên thực tế, đó là sự thật.

Sankan Naoto và Hiroga Kosaburo không chắc chắn về mục tiêu của Công ty Đầu tư An Tâm, vì vậy bọn họ đã trực tiếp đẩy sang Hàn Quốc.

‘An Lương: Anh à, em có một kế hoạch!’

‘Tống Nhân: ?’

‘An Lương: Bây giờ Nhật Bản đã nhận ra kế hoạch của chúng ta, hơn nữa bọn họ còn đẩy sang Hàn Quốc, bọn họ muốn chúng ta chiến đấu với Hàn Quốc, chúng ta chỉ cần dứt khoát vứt cái này ra là được.’

‘Tống Nhân: Vứt thế nào đây?’

‘An Lương: Lần này, chúng ta hãy đổ thừa cho Nhật Bản.’

‘An Lương: Nhật Bản có quyền định giá cao su, hơn nữa mối quan hệ giữa Nhật Bản và Hàn Quốc rất tệ, Nhật Bản cũng có mâu thuẫn với Công ty Đầu tư An Tâm của chúng ta. Nơi đầu tiên công bố tin tức cũng là Nhật Bản.’

‘An Lương: Theo cách này, có phải Nhật Bản trông rất giống với kẻ đứng sau hậu trường không?’

‘Tống Nhân: Hình như thực sự là vậy!’

‘Tống Nhân: Nếu chúng ta đánh nhau với Hàn Quốc, Nhật Bản sẽ ngư ông đắc lợi!’

‘An Lương: Đúng vậy!’

‘An Lương: Anh à, anh hãy kiểm soát liên minh cao su, để bọn họ giảm giá bán cho Nhật Bản xuống một chút. Chỉ cung cấp cho Nhật Bản một lượng cao su nhất định theo dữ liệu tiêu thụ trước đây, để ngăn bọn họ bán đi.’

‘An Lương: Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta thử nhắm vào Hàn Quốc trước, tăng giá cao su xuất khẩu đến Hàn Quốc.’

‘Tống Nhân: Không thành vấn đề.’

‘An Lương: Còn về Bảo Tỉnh, hãy để bọn họ vui vẻ hai ngày nữa. ‘

‘Tống Nhân: Được rồi.’

‘An Lương: Em sắp xếp chuyện của Công ty Đầu tư An Tâm trước cái đã.’

Sau khi cuộc trao đổi giữa An Lương và Tống Nhân kết thúc, anh liếc nhìn Lý Tịch Nhan trước, cô gái ngốc nghếch này đã ngủ rồi, cô ấy hoàn toàn không tò mò chuyện An Lương không ngủ mà cứ nghịch điện thoại làm gì.

An Lương mở trang chủ của trang web chính thức của Công ty Đầu tư An Tâm.

Trên trang chủ của Công ty Đầu tư An Tâm chỉ có một khu vực thông báo, không có hồ sơ công ty, không có thông tin liên hệ và không có phương thức hợp tác, chỉ có mỗi một khu vực thông báo mà thôi.

Trong khu vực thông báo, chỉ có thông báo của Công ty Đầu tư An Tâm và các tin tức liên quan.

An Lương đã chỉnh sửa một bản sao thông báo mới với tư cách là quản trị viên, sau đó anh gửi nó cho Phạm Bình và Lý Cương trước, tiếp theo thì gửi nó trên trang chủ của trang web chính thức của Công ty Đầu tư An Tâm.

Công ty Đầu tư An Tâm:

Về thông tin trong bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!], công ty chúng tôi chỉ có thể nói bài viết đó không có gì ngoài những điều vô nghĩa, những thông tin bịa đặt.

Theo điều tra của chúng tôi, lượng nhập khẩu cao su thiên nhiên của Hàn Quốc năm ngoái là khoảng 100 vạn tấn, lượng nhập khẩu của tất cả các sản phẩm cao su và nhựa là khoảng 600 ức nhân dân tệ.

Quy mô của toàn bộ thị trường chỉ có chưa đến 800 ức nhân dân tệ.

Đối với công ty chúng tôi mà nói, một thị trường quy mô nhỏ như vậy không đáng để công ty chúng tôi đặc biệt quan tâm. Để chứng minh sự trong sạch của công ty chúng tôi, bức ảnh sau đây sẽ thể hiện trực tiếp sức mạnh của công ty chúng tôi.

Ảnh

Từ bức ảnh này, mọi người có thể thấy rõ rằng công ty chúng tôi đã mua 2000 vạn cổ phiếu Tesla với giá 97,88 đô la Mỹ.

Chỉ với khoản đầu tư này, lợi nhuận của công ty chúng tôi đã vượt hơn 154 ức nhân dân tệ.

Thị trường chỉ với 800 ức nhân dân tệ liệu có phải là quá quá nhỏ so với thực lực của công ty chúng tôi?

Theo phân tích của chúng tôi, bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Cảnh giác công ty Đầu tư An Tâm!] xuất hiện lần đầu tiên là ở Nhật Bản.

Mối quan hệ giữa Nhật Bản và Hàn Quốc không tốt lắm, thêm việc Nhật Bản có quyền định giá cao su, cũng như sự hiểu lầm giữa công ty chúng tôi và Nhật Bản, công ty chúng tôi tin rằng tầm nhìn của mọi người rất sáng suốt.

Vậy mọi người đã biết ai là kẻ đứng sau hậu trường rồi phải không?

An Lương đã trực tiếp tiết lộ một số thế mạnh trên trang web chính thức của Công ty Đầu tư An Tâm, chỉ phát hành 2000 vạn cổ phiếu trong số 7000 vạn cổ phiếu của Tesla.

Suy cho cùng, chỉ với mỗi 2000 vạn cổ phiếu thôi cũng đã thấy sự hùng mạnh rồi!

Tin tức này trực tiếp gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi như sóng thần trên mạng!

Chương 1382: Hóa ra là đại lão thật sự!

7000 vạn cổ phiếu của Tesla do Công ty Đầu tư An Tâm nắm giữ nằm rải rác trong nhiều tài khoản không được liên kết, từ đó phá vỡ cơ chế chào mua nắm giữ quá nhiều cổ phiếu.

Giới hạn chào mua trên thị trường chứng khoán Mỹ là nắm giữ 5%.

Tổng số vốn cổ phần của Tesla là 9,32 ức, nếu gộp chung với 7000 vạn cổ phiếu của Tesla thì tương đương với việc chiếm 7,51% cổ phần của Tesla.

Nếu giới hạn chào mua vượt quá mức 5%, có nghĩa là Công ty Đầu tư An Tâm phải công bố với bên ngoài rằng Công ty Đầu tư An Tâm nắm nhiều rất nhiều cổ phiếu, Công ty Đầu tư An Tâm coi trọng Tesla.

Từ đó trực tiếp phơi bày bản thân!

Vì để tránh tình trạng này, 7000 vạn cổ phiếu Tesla do Công ty Đầu tư An Tâm nắm giữ đã được rải rác trong một đống các tài khoản chưa liên kết, do đó tránh được cơ chế giới hạn chào mua.

Lần này, An Lương định đổ thừa cho Nhật Bản, anh không trực tiếp tiết lộ sở hữu 7000 vạn cổ phiếu của Tesla mà chỉ đơn thuần ném ra 2000 vạn cổ phiếu Tesla, đây vẫn được coi là át chủ bài gây sốc cho mọi người.

Dù gì 2000 vạn cổ phiếu của Tesla nếu tính theo giá cổ phiếu Tesla hiện tại, Công ty Đầu tư An Tâm đã kiếm được hơn 154 ức nhân dân tệ.

Nếu so sánh 154 ức và 800 ức, muốn kiếm được 154 ức thông qua thị trường 800 ức, vậy thì đòi hỏi tỷ suất lợi nhuận ròng cực cao là 19,25%.

Tỷ suất lợi nhuận ròng cao như vậy quả thực như là đang nằm mơ giữa ban ngày đối với ngành công nghiệp cao su. Cho nên, sau màn khoe cơ bắp hào phóng của Công ty Đầu tư An Tâm, nó đã làm dấy lên một cuộc thảo luận sôi nổi trên Internet.

Tin tức Tài chính cho biết: Đầu tiên hãy quỳ bái Công ty Đầu tư An Tâm! Bọn họ thực sự quá mạnh!

Nhắc nhở khoa học thân thiện, Tesla đã từng nghi ngờ bị Công ty Đầu tư An Tâm nhắm vào, bây giờ Công ty Đầu tư An Tâm vẫn tiếp tục nắm giữ cổ phiếu của Tesla, đây rõ ràng là một đòn giáng.

Do đó, sự biến động bất thường của cổ phiếu Tesla trước đó hẳn là do Công ty Đầu tư An Tâm thao túng ở phía sau.

Xin hỏi, công ty Đầu tư An Tâm kiếm được bao nhiêu tiền?

Trước mắt có thể thấy, tổng lợi nhuận mà Công ty Đầu tư An Tâm nhắm vào Tesla có khả năng vượt hơn 300 ức.

Công ty Đầu tư An Tâm như vậy thực sự sẽ không giày vò Hàn Quốc.

Bây giờ điều nghi ngờ to lớn nhất chính là Nhật Bản vừa đánh trống vừa la làng. Nhật Bản đã tự mình khống chế giá cố định của cao su, sau đó lại đổ thừa cho Công ty Đầu tư An Tâm, cuối cùng là lén lút thu nhiều lợi nhuận.

Tin tức tài chính này được cho là của một chủ Weibo tài chính lớn, ngay sau khi cậu tung ra thông tin này đã thu hút một lượng lớn người hóng chuyện.

‘Antifan: Hóa ra Công ty Đầu tư An Tâm này lại mạnh như vậy!’

Đột nhiên hiểu ra, lần trước các thông tin liên quan đến Công ty Đầu tư An Tâm đều bị xóa trên Internet.

Công ty này thực sự rất mạnh.

Xin hỏi lần này đến bao giờ mới bị xóa thông tin?

[Đầu chó cứu mạng] (1)

(1) Bên Trung Quốc hay dùng đầu chó kèm theo cuối văn bản hoặc một câu nói để ý nói đang mỉa lại, giống như dùng con cánh cụt bên Việt Nam, một loại icon đáng yêu thể hiện cảm xúc khi giao tiếp trên mạng.

Bình luận top 1 giành được sự khen ngợi của rất nhiều người hóng chuyện, lần đầu tiên những người hóng chuyện được biết về thực lực thực sự của Công ty Đầu tư An Tâm, sau đó bọn họ chợt hiểu tại sao Công ty Đầu tư An Tâm lại có thể xóa bài viết trên mạng với quy mô lớn như thế.

Muốn xóa bài viết trên toàn mạng xã hội không phải chỉ là chuyện đơn giản đối với một công ty đầu tư có thực lực như vậy sao?

Đừng nói đến vấn đề gì mà nếu như không hợp tác thì sao, những công ty mạng này có một thì tính một. Chỉ cần không phát hành niêm yết là không sợ bị nhắm vào sao?

Những công ty không niêm yết lẽ nào không muốn niêm yết?

Vì vậy, ngay cả khi không có sự giúp đỡ của Triệu Uyển Hề giúp anh xóa các bài viết, chỉ cần Công ty Đầu tư An Tâm liên hệ với các công ty mạng tương ứng, việc xóa bài viết cũng chỉ tốn vài phút.

Công ty Đầu tư An Tâm tiết lộ rằng bọn họ là đại lão thực sự trên mạng, cho nên những phát ngôn mang hướng chỉ đạo của Công ty Đầu tư An Tâm đã trở nên rất đáng tin cậy.

Dù gì Công ty Đầu tư An Tâm cũng đã nói rồi, công ty của bọn họ coi thường thị trường 800 ức nhân dân tệ. Chuyện này chắc là do Nhật Bản đứng đằng sau làm mấy trò quỷ ma, đã vậy còn đổ thừa cho Công ty Đầu tư An Tâm.

Độ tin cậy trong việc thông báo bác bỏ tin đồn của Công ty Đầu tư An Tâm thực sự quá cao. Ngay cả các sinh viên Nhật Bản đang du học tại Hạ Quốc cũng không thể không tin vào điều đó. Sau đó, bọn họ còn chụp ảnh màn hình thông báo của Công ty Đầu tư An Tâm và chia sẻ vào diễn đàn 2CH trong nước của Nhật Bản.

Bản thông báo đó được dịch lại với một giọng điệu tự hào, biểu thị Nhật Bản vạn tuế, hóa ra lại có thể làm ra một kế hoạch cao cấp đến như vậy.

Chương 1383: Thận trọng khi tiếp xúc và không nên tiếp xúc?

Trong phần điều tra của Bộ Kinh tế, Sankan Naoto và Hiroga Kosaburo cũng đã nhìn thấy thông tin động thái của 2CH. Sau khi hai người đọc thông báo của Công ty Đầu tư An Tâm, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là cũng tin vào Công ty Đầu tư An Tâm.

Bởi vì bọn họ biết nhiều hơn!

Cổ phiếu của Tesla do Công ty Đầu tư An Tâm nắm giữ chắc chắn còn nhiều hơn thế.

Ban đầu, cổ phiếu của Tesla trên Thị trường Chứng khoán Hoa Kỳ đã bị bán sạch hơn 1 ức cổ phiếu chỉ trong tức khắc, làm thế nào mà Công ty Đầu tư An Tâm chỉ có 2000 vạn cổ phiếu?

Theo giá cổ phiếu hiện tại của Tesla thì Công ty Đầu tư An Tâm đã thu được lợi nhuận rất lớn, ngay cả khi Công ty Đầu tư An Tâm muốn tìm cơ hội cũng không thể nào đến thị trường cao su, phải không?

Xét cho cùng, quy mô tổng thể của thị trường cao su chỉ có một chút mà thôi, đơn giản là không thể đáp ứng được một công ty khổng lồ như Công ty Đầu tư An Tâm.

Sankan Naoto và Hiroga Kosaburo nhìn nhau. Lẽ nào bọn họ thực sự đã làm sai rồi?

“Trưởng phòng, có phải tôi đã phân tích sai rồi không?” Hiroga Kosaburo tự hỏi.

Sankan Naoto im lặng.

Chẳng lẽ biến động giá trên thị trường cao su lần này thực sự không phải do Công ty Đầu tư An Tâm làm?

“Đầu tiên, chắc chắn không phải là chúng ta. Bộ Kinh Tế của chúng ta không có kế hoạch như vậy.” Sankan Naoto giải thích.

Anh ta là trưởng bộ phận điều tra, nếu Bộ Kinh tế có kế hoạch như vậy thì anh ta chắc chắn có đủ tư cách để biết.

“Nếu không phải Công ty Đầu tư An Tâm, vậy rốt cuộc là ai?” Sankan Naoto đầy nghi ngờ.

Khách sạn Hoàng Đình Holiday đối diện Học viện Phúc Đán.

Sau khi An Lương đưa ra thông báo mới trên trang chủ của Công ty Đầu tư An Tâm, cậu lập tức để điện thoại di động ở chế độ đi ngủ, không thèm quan tâm đến bất kỳ cuộc thảo luận và tranh cãi nóng hổi nào trên mạng.

Những tên anh hùng bàn phím có thể ảnh hưởng đến Công ty Đầu tư An Tâm không?

Hoàn toàn không thể!

Nếu có bất kỳ bình luận nào hơi quá mức, chúng sẽ bị xóa ngay lập tức.

Mục đích An Lương khoe cơ bắp trên trang chủ của Công ty Đầu tư An Tâm không phải để cho mấy người hóng chuyện xem, mà là định đổ thừa cho Nhật Bản.

Một khi kế hoạch săn tìm kho báu bắt đầu là có thể dễ dàng nhắm tới Hàn Quốc, Công ty Đầu tư An Tâm không thèm quan tâm đến mấy chuyện ngoài rìa thế này.

Dù gì thì nhiều một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Nếu có thể ẩn thân sau hậu trường để người khác phải gánh lấy tội giùm, vậy thì không phải càng tốt hơn sao?

Ngày hôm sau.

An Lương thức dậy hơi muộn, gần 8 giờ anh mới tỉnh dậy. Lý Tịch Nhan đã đi rồi, cô ấy phải đến trường trước 7 giờ 30 phút.

Cô ấy đã để lại lời nhắn cho An Lương trên Wechat, biểu thị rằng cô ấy sẽ học tập chăm chỉ trong ngày hôm nay.

An Lương đứng dậy tắm rửa, sau đó ra ngoài ăn cơm.

Ai thích ăn buffet sáng ở khách sạn Hoàng Đình Holiday thì ăn, dù sao thì anh cũng không có hứng thú.

An Lương vừa ăn sáng vừa kiểm tra thông tin vé máy bay, anh định trở về Thịnh Khánh một chuyến. Hôm qua anh đã đấu giá một chiếc nhẫn hồng ngọc cho mẹ của anh, Tôn Hà. Đúng lúc anh đang muốn trở về nhà.

Sau khi đặt chuyến bay trở về Thịnh Khánh, An Lương lại đi đến Sotheby’s và gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.

‘An Lương: Cục cưng, anh đã đặt xong vé máy bay rồi, anh định sẽ về Thịnh Khánh trước để tặng cho mẹ anh chiếc nhẫn hồng ngọc.’

Lý Tịch Nhan không trả lời tin nhắn, cho thấy là đang lên lớp.

Đừng thấy Lý Tịch Nhan ngốc nghếch như vậy mà xem thường, về phương diện học hành thì thực lực của cô ấy rất giỏi. An Lương không nhận được tin nhắn trả lời của Lý Tịch Nhan, anh lại gửi tin nhắn khác cho diễn viên nhỏ.

‘An Lương: Em đi chưa?’

‘Lương Tuyết: Xin chào, anh An, tôi là La Tố Phân. Tuyết Tuyết đang quay phim, xin hỏi có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?’

An Lương nhìn tin nhắn trả lời của trợ lý La Tố Phân, anh tiếp tục nói.

‘An Lương: Không sao đâu.’

‘Lương Tuyết: Được rồi, anh An. Khi Tuyết Tuyết quay xong, tôi sẽ nói với cô ấy rằng anh tìm cô ấy.’

‘An Lương: [OK]’

Sau khi An Lương gửi tin nhắn, anh suy nghĩ một lúc rồi mới gửi tin nhắn cho Diêu Kỳ.

‘An Lương: Tôi đi đây.’

‘Diêu Kỳ: Ồ!’

‘Diêu Kỳ: Lần sau khi nào cậu đến, cậu có thể nói cho tôi biết trước được không?’

‘An Lương: Không.’

‘An Lương: Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị đã được hồi sinh lại rồi, cô…’

‘An Lương: Không cần thiết đâu.’

‘Diêu Kỳ: Tôi…’

‘Diêu Kỳ: Lần sau nói tiếp đi!’

An Lương không trả lời lại, người đàn ông tốt như anh đây hiểu rất rõ trong lòng, anh biết kiểu con gái nào nên thận trọng khi tiếp xúc và kiểu con gái nào không nên tiếp xúc.

Diêu Kỳ chính là kiểu nên thận trọng khi tiếp xúc.

Còn Triệu Uyển Hề chính là kiểu không nên tiếp xúc.

Chương 1384: Đi hơi sớm rồi sao?

Gần 12 giờ trưa, chuyến bay của An Lương đã hạ cánh an toàn xuống Sân bay Quốc tế Thịnh Khánh. Hôm nay là thứ Tư, An Lương chưa thông báo với Hồ Ly Tinh nhỏ, cô ấy vẫn đang ở trên lớp.

Nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đã sắp xếp sẵn việc tiếp đón, An Lương đương nhiên nhận được thông tin do Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa gửi đến. Đồng thời, nhân viên của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa cũng bí mật dẫn đường.

An Lương đi hết một đoạn đường tới bãi đậu xe, sau đó lên một chiếc Audi A8L màu đen.

Xe của Audi rất khiêm tốn, rõ ràng là Audi A8L hơn 100 vạn nhưng lại làm giống như chiếc Audi A6L hơn 30 vạn. Hiệu ứng này chắc chỉ có Audi mới làm ra được?

Dù sao thì cũng nên khiêm tốn!

Nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đã tiễn An Lương đến Thiên Không Cảnh, khi đang đi trên đường đi, An Lương đã hỏi vị trí chiếc chìa khóa xe Porsche 718 ở nhà.

Mẹ của An Lương rất thành thực!

Kể từ khi mua chiếc Porsche 911 Targa 4S, bà ấy chưa bao giờ lái chiếc Porsche 718. Lần cuối cùng chiếc Porsche 718 được khởi động, đó là khi An Lương quay về đổ xăng cho nó.

Trước tiên, An Lương về nhà lấy chìa khóa xe Porsche 718. Anh không đến tìm Hồ Ly Tinh nhỏ đầu tiên mà là đến Trung tâm Khởi nghiệp Tài Phú, đối diện với núi Mộc Linh, nơi Tôn Hà làm việc.

Anh định sẽ đưa cho Tôn Hà chiếc nhẫn hồng ngọc này trước, sau đó mới có thể đi ngao du được, đúng chứ?

Còn chuyện bảo Tôn Hà làm đồ ăn tối cho mình?

An Lương đã không còn ôm hi vọng!

Theo như cách nói của Tôn Hà, An Lương cũng đã lớn rồi, cũng phải biết tự mình nấu ăn, không thì phải tự mình ra ngoài ăn cơm.

Không có gì sai với logic này!

An Lương đậu xe trong hầm đậu xe, tính toán chính xác mọi việc. An Lương quyết định vẫn đậu xe trước chỗ đậu xe của Tôn Hà. Anh và Tôn Hà giống như đang mặt đối mặt, giao dịch trực tiếp với nhau, anh lựa chọn giao dịch ở hầm đậu xe.

“Mẹ, con có mua cho mẹ một món đồ chơi nhỏ.” An Lương lấy chiếc nhẫn hồng ngọc từ trong túi quần ra, anh đã để hộp đựng trang sức và giấy chứng nhận của Sotheby’s ở nhà.

Tôn Hà vừa nhìn đã thích ngay chiếc nhẫn hồng ngọc này, bà hừ hừ hỏi: “Cái thằng phá tiền này, con lại tiêu hết bao nhiêu vậy?”

“Rẻ lắm, cộng chiếc 911 Targa 4S của mẹ thêm chiếc 718 Cayman sẽ ra giá của chiếc nhẫn này.” An Lương thản nhiên nói.

Chiếc Porsche 911 Targa 4S năm 2020 mà An Lương đã mua là 187 vạn và chiếc Porsche 718 Cayman 2019 là 70 vạn, tổng số tiền của hai chiếc là 257 vạn.

Chiếc nhẫn hồng ngọc là 260 vạn, cộng thêm 14,9% phí dịch vụ.

“Còn nói là không đắt?” Tôn Hà vừa ghét bỏ vừa đeo nó lên tay trái mình.

“Nhân tiện, con đã ăn trưa chưa?” Tôn Hà quan tâm hỏi han.

“Con vẫn chưa!” An Lương trả lời.

“Đối diện dưới chân núi Mộc Linh có rất nhiều đồ ăn, con tự đi xem coi muốn ăn gì thì ăn. Tối về cũng tự mình giải quyết đi, mẹ và bố đi tham gia một buổi tụ họp.” Tôn Hà giải thích thêm.

“…” An Lương không nói nên lời.

Quả nhiên lại bị cậu đoán trúng!

Đây là cách đối đãi của mẹ ruột!

An Lương vẫn thành thật làm theo lời chỉ dẫn của Tôn Hà, đi đến dưới chân núi Mộc Linh ăn cơm. An Lương gọi một bát cơm thịt rang muối rất gần gũi với cuộc sống, trong lúc đang ăn cơm, anh nhận được tin nhắn của Lý Tịch Nhan.

‘Lý Tịch Nhan: Ha ha ha ha!’

‘Lý Tịch Nhan: An Lương, anh đi hơi sớm quá rồi đó!’

‘An Lương: ???’

An Lương nhìn tin nhắn Lý Tịch Nhan gửi đến, anh tự hỏi bản thân cái gì mà anh đi hơi sớm?

‘Lý Tịch Nhan: [Lịch sử trò chuyện]’

‘Lý Tịch Nhan: Một chuyện vui vừa nổ ra ở Ma Đô, em cười chết mất!’

‘Lý Tịch Nhan: Anh hãy tự xem lịch sử trò chuyện.’

An Lương bấm vào lịch sử trò chuyện để xem, đây gọi là “Lịch sử trò chuyện của người đẹp nổi tiếng ở Ma Đô.”

Mở đầu là thư mời.

Thư mời này thật có vấn đề!

Bởi vì tiếng Anh trên thư mời quá lố bịch, trực tiếp để chữ Money bỏ vào trong thư mời, vậy cũng được sao?

Chỉ mỗi chuyện này thì đã không được coi là nổi tiếng rồi, được chứ?

Đối với dòng tiếng Anh thứ hai: What Can You Do, đây là tiếng Anh chuẩn kiểu Hạ Quốc.

Nói tiếng Anh theo kiểu Hạ Quốc không có gì sai, người Hạ Quốc nói tiếng Anh kiểu Hạ Quốc có vấn đề gì chứ? Nhưng việc đưa vào trong bìa của thư mời thì quả là có vấn đề!

Ý nghĩa của câu này là: “Cậu thì biết làm gì”, kiểu tiếng Anh theo kiểu Hạ Quốc này giống thứ mà nhân sự của một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài sẽ chỉ hỏi trong một cuộc phỏng vấn.

Chỉ với một lá thư mời, An Lương đã cảm thấy “người nổi tiếng ở Ma Đô” này có lẽ không xứng với tên gọi!

Lịch sử trò chuyện sau đây trực tiếp lật đổ tam quan của An Lương, và sẽ khiến anh hiểu tại sao Lý Tịch Nhan nói rằng cô ấy sắp chết vì cười.

Chương 1385: Người đẹp nổi tiếng ở Ma Đô?

Ví dụ như trong “Nhóm trao đổi người đẹp nổi tiếng của Ma Đô”, 6 người cùng hùn nhau đặt một buổi trà chiều dành cho hai người ở The Ritz-Carlton với giá chưa tới 500 tệ, vậy mà phải cần tới 6 người hùn tiền, sau đó mỗi người bọn họ ai nấy đều không ăn gì, chỉ ngồi đó chụp ảnh?

Tiếp đó thì 15 người cùng hùn tiền đặt khách sạn The Ritz-Carlton với giá 3.000 tệ một đêm, đã vậy còn dặn dò không được làm ướt khăn tắm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc chụp hình của người chụp sau.

Dã man hơn nữa là 60 người cùng nhau hùn tiền đặt khách sạn Bulgari ở Bến Thượng Hải. Phòng khách sạn Bulgari rộng 60 mét vuông trên Bến Thượng Hải, giá chỉ 6000 tệ, sau đó bọn họ cũng kiểu mỗi người đều chụp ảnh, chỉ vậy mà thôi!

Còn việc cho thuê túi Hermes gì gì đó, An Lương cảm thấy thật không thể hiểu nổi, túi mà cũng có thể cho thuê được sao?

Nếu bảo An Lương không thể hiểu nổi việc thuê túi, vậy thì hành vi khó lý giải như hùn tiền mua tất của Gucci là gì?

Còn có kiểu thuê Ferrari để chụp ảnh đăng lên dòng thời gian, và cả cách nói những người lái BMW và Mercedes-Benz là những tên nghèo khổ, điều này quả thực lật đổ tam quan.

BMW M8C của Trần Tư Vũ, hiểu giùm cái?

‘An Lương: Cục cưng, anh đang ăn cơm, sau đó lại cười đến nỗi phát ra tiếng heo kêu, phun cơm đầy cả bàn, em tính thế nào đây.’

‘An Lương: [Ảnh]’

‘An Lương: May mắn là không có ai ở phía đối diện!’

‘An Lương: Bằng không chắc phải đánh tay đôi với người đối diện mất!’

‘Lý Tịch Nhan: Hả?’

‘Lý Tịch Nhan: Cơm thịt rang muối sao?”

‘An Lương: Ừm!’

‘Lý Tịch Nhan: Em cũng muốn ăn!’

‘Lý Tịch Nhan: Em muốn ăn món cơm thịt rang muối ở gần trường, giá 12 tệ một phần, vừa rẻ vừa ngon.’

‘An Lương: Anh đang ở trên núi Mộc Linh gần chỗ công ty của mẹ anh, giá gấp đôi, mùi vị vô cùng bình thường.’

‘An Lương: Mẹ anh nấu ăn rất ngon.’

‘An Lương: Kết quả mẹ anh lại nói rằng anh đã lớn rồi, nên tự học nấu ăn đi, anh ngu cả người luôn!’

‘Lý Tịch Nhan: Ha ha ha ha!’

‘Lý Tịch Nhan: Mẹ của anh thật biết đùa!’

‘Lý Tịch Nhan: Vậy anh biết nấu ăn không?’

‘An Lương: Anh biết!’

‘Lý Tịch Nhan: Em muốn thử.’

‘An Lương: Tài nghệ nấu ăn của anh có thể so sánh với mẹ của em!’

‘Lý Tịch Nhan: Làm phiền rồi, cáo từ, em phải vào lớp học đây!’

An Lương: Cục cưng, em cũng quá thành thật rồi đó?’

‘Lý Tịch Nhan: Em chắc chắn sẽ không ăn những món không ngon, em thà ăn bánh mì và trái cây còn hơn, em bị mẹ tra tấn đủ rồi!’

‘Lý Tịch Nhan: Đi đây, em phải vào lớp học rồi!’

‘An Lương: Ngoan, cố lến!’

‘Lý Tịch Nhan: Ừm, ừm!’

An Lương đặt điện thoại di động xuống, anh tiếp tục ăn cơm. An Lương thật sự rất phục với lịch sử trò chuyện của những người đẹp nổi tiếng Ma Đô đó, mấy cô gái với đẳng cấp như vậy là muốn câu mấy đại gia tài chính à?

Có phải mấy người đó tưởng rằng những người được gọi là đại gia tài chính đều là những tên ngốc?

Là một người hoạt động trong lĩnh vực tài chính, An Lương có thể khẳng định chắc chắn 100% một điều rằng, không kẻ thành công nào trong ngành tài chính lại là một tên ngốc cả!

Bao gồm cả Trần Minh, người đã có một bước nhảy vọt về niềm tin! Trần Minh có ngốc không?

Trần Minh thực sự rất mạnh, được chứ! Chỉ tiếc là, An Lương mạnh hơn mà thôi.

Còn về Trần Hy của Công ty Đầu tư Thiên Vận, người này quả thực rất ngu ngốc, tuy nhiên hắn ta là kẻ thành công trong ngành tài chính sao? Trần Thụy của Công ty Đầu tư Thiên Vận mới là kẻ thành công!

Người này không chỉ chuyển nhượng tài sản, hợp thức hóa tài sản mà còn quay mọi người chóng cả mặt, cuối cùng lui về hưởng phúc ở Singapore!

Theo tình huống trong “Lịch sử trò chuyện của những người đẹp nổi tiếng Ma Đô”, An Lương có thể nói một câu đầy trách nhiệm là bọn họ không thể nào câu được đại gia tài chính, kể cả có một chút tiền đi nữa cũng không thể nào câu được…

Dù gì thứ mà những người có tiền nhìn thấy là cuộc sống nho nhã của bọn họ sao?

Hay là nhìn thấy túi bọn họ đeo là túi gì?

Hoặc là chiếc xe bọn họ đang lái là chiếc xe gì?

Hoặc là bình thường ăn gì trong buổi trà chiều, rồi lại ở khách sạn nào đây?

Những tư duy này quả thực đúng chuẩn “đòn gánh vàng”.

Rõ ràng là không có tiền nhưng vẫn một mực miễn cưỡng ép mình phải theo lối suy nghĩ của người có tiền, chỉ có thể học những thứ mèo chẳng giống mèo, cáo chẳng ra cáo. Những người không có tiền dường như đều giống nhau, bọn họ trông cứ như rất thượng lưu.

Nhưng người giàu thực sự có thể nhìn thấu nó trong nháy mắt!

Lấy tầng lớp của người bình thường làm ví dụ, một số người bình thường đi đến quán cà phê Starbucks để uống một tách cà phê, bọn họ rất thích chụp ảnh để đăng lên dòng thời gian. Nhưng đối với những người thường xuyên đi đến quán cà phê Starbucks mà nói, lẽ nào không phải chỉ uống một ly cà phê thôi sao, còn cần phải chụp ảnh đăng lên dòng thời gian à?

Tăng lên một chút so với tầng lớp này, khi An Lương ở Ma Đô, khách sạn anh thích nhất chính là Aman Winning, có giá là 2 vạn mỗi đêm, hoàn toàn vượt xa khách sạn Bulgari ở Bến Thượng Hải.

Nhưng chụp ảnh rồi đăng trên dòng thời gian? An Lương có cần điều đó không?

Đó chỉ là cuộc sống bình thường của anh mà thôi. Nếu anh muốn đến Aman Winning thì anh sẽ đến Aman Winning, muốn ở vài ngày thì ở vài ngày, còn cần phải đăng trên dòng thời gian để chứng minh mình ở Aman Winning?

Chương 1386: Giấc mơ đã từng mơ!

Ngay cả Lý Tịch Nhan cũng không chụp ảnh và đăng trên dòng thời gian, được chứ?

Bởi vì trong quan niệm của Lý Tịch Nhan, nếu cô ấy muốn đến thì cứ trực tiếp đến, còn cần phải chụp ảnh sao?

Cho dù là viên kim cương hồng trái tim hộ mệnh trị giá gần 1 ức, Lý Tịch Nhan cũng trực tiếp đeo nó lên cổ, chứ không hề đăng trên dòng thời gian, cô ấy cảm thấy điều đó không cần thiết.

Vậy là bạn đã hiểu sự vô lý của giới giao lưu giữa người đẹp nổi tiếng của Ma Đô rồi chứ?

Bọn họ hoàn toàn là một nhóm người không có tiền, sau đó tưởng tượng người có tiền phải nên làm thế nào, rồi còn ôm hi vọng có thể kiếm được người có tiền thông qua cách này.

Chuyện này quả thực là một trò hề!

Dù gì đối với hầu hết những người có tiền mà nói, thái độ của bọn họ đối với người đẹp thực sự khác với An Lương.

Đặc biệt là các “đại gia tài chính” trong ngành tài chính. Bọn họ thích lấy người đẹp làm tài nguyên và sau đó trao đổi tài nguyên với nhau.

Giao dịch giữa tiền bạc và nhan sắc? Bỏ đi!

Giá trị của tiền có thể tăng dần theo thời gian, nhưng liệu nhan sắc có thể duy trì và đẹp hơn theo thời gian không?

Gần 2 giờ.

Sau khi An Lương ăn xong bát cơm thịt rang muối, anh lái chiếc Porsche 718 đến Học viện Thịnh Khánh.

Dương Mậu Di học Khoa Ngoại ngữ của Học viện Thịnh Khánh, An Lương chưa từng đến Học viện Thịnh Khánh để tìm Dương Mậu Di lần nào, hôm nay anh quyết định đến thăm Học viện Thịnh Khánh.

Suy cho cùng thì Học viện Thịnh Khánh từng là ngôi trường mơ ước của An Lương. Đối với những sinh viên có số điểm 423 trong kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm xét tuyển từ 600 điểm trở lên của Học viện Thịnh Khánh thực sự không thân thiện chút nào.

Quan trọng hơn, chính sách ưu đãi của Học viện Thịnh Khánh dành cho các sinh viên địa phương ở Thịnh Khánh khá ít. Dù sao, ngoại trừ địa vị hiện tại của An Lương thì với điểm thi đại học 423 điểm của An Lương, anh không thể nào vào được Học viện Thịnh Khánh!

Học viện Thịnh Khánh khá là thoáng, chiếc Porsche 718 trực tiếp vào trường mà không cần phải thông qua hệ thống nhận dạng biển số xe.

Trước kia, An Lương đã từng đến Học viện Thịnh Khánh, dù gì thì cũng là trường đại học tốt nhất Thịnh Khánh, anh đã từng qua đây chơi thời còn học cấp ba.

Ở con đường rợp bóng cây bên ngoài Khoa Ngoại ngữ, An Lương đậu chiếc Porsche 718 ở ven đường. Sau khi xuống xe, anh bước tới Khoa Ngoại ngữ một cách quen thuộc, tiếp đó gửi tin nhắn cho Dương Mậu Di.

‘An Lương: Tiểu Hồ Ly, em đang trên lớp sao?’

‘An Lương: [Thông tin vị trí: Khoa Ngoại ngữ, Học viện Thịnh Khánh, thành phố Thịnh Khánh]’

‘Dương Mậu Di: Oa!’

‘Dương Mậu Di: Đại Vương, anh đang ở trong trường của em sao?’

‘An Lương: Anh đang ở lối vào của tòa nhà dạy học số 1, em đang ở lầu mấy, phòng số mấy?’

‘Dương Mậu Di: Em đang ở tòa nhà dạy học số 2 đối diện, phòng học 301.’

‘An Lương: Đến đây, đến đây.’

An Lương cất điện thoại di động, đi đến tòa nhà dạy học số 2.

Trong phòng học 301 của tòa nhà dạy học số 2, Dương Mậu Di cất điện thoại di động, vẻ mặt cô không kìm được sự vui mừng.

Đường Bình ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Miêu Miêu, có chuyện gì vậy?”

Đường Bình là bạn cùng phòng của Dương Mậu Di, mặc dù Dương Mậu Di không thường xuyên ở trong ký túc xá nhưng mối quan hệ của hai người họ rất tốt.

“Bạn trai của mình đến rồi!” Dương Mậu Di vui vẻ nói.

Lưu Linh Linh đang ngồi phía trước nghe được những gì Dương Mậu Di nói, trong lòng cô ta chợt run.

Lúc đầu cô gặp Dương Mậu Di ở cổng trường, cô ta có nói mấy câu chướng khí, sau đó bị Dương Mậu Di nói lại. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng có cơ hội gặp bạn trai của Dương Mậu Di, nếu bạn trai của Dương Mậu Di không tốt… cô ta đã sẵn sàng làm mấy chuyện tào lao!

An Lương đến tòa nhà dạy học số 2, anh tìm thấy phòng học 301, đi vào bằng cửa sau một cách quen thuộc, sau đó đi về phía của Dương Mậu Di.

Đường Bình dịch chuyển nhường vị trí, Dương Mậu Di cũng dịch chuyển nhường vị trí, An Lương đương nhiên ngồi vào bên cạnh Dương Mậu Di.

Hôm nay anh mặc bộ đồ may sẵn cao cấp của Zegna, anh đã mặc bộ đồ này khi tham dự bữa tiệc do Công ty Hải Vận Trí Viễn Diêu Thị tổ chức tại khách sạn Hòa Bình.

Chủ yếu là những chiếc hoodie khác đều mang mùi vị của Lý Tịch Nhan.

Tuy rằng Hồ Ly Tinh nhỏ có thể giả vờ như không nghe không thấy, nhưng An Lương vẫn không muốn bắt nạt cô, trái lại còn cực kỳ thương hại cô ấy, cho nên cậu đã mặc một bộ vét bước đến.

Dương Mậu Di thì thào: “Đại Vương, hôm nay anh thật đẹp trai!”

“Trước kia anh không đẹp trai sao?” An Lương cố ý trêu chọc.

Dương Mậu Di nhõng nhẽo trả lời: “Trước đây cũng rất đẹp trai, hôm này thì vô cùng đẹp trai!”

Hửm? Hồ Ly Tinh nhỏ này nghiện đồ vét sao?

Khi An Lương và Dương Mậu Di đang nhỏ giọng giao tiếp, giáo viên đang giảng dạy đã ho khan vài tiếng, hình như là muốn nhắc nhở An Lương và Dương Mậu Di.

Chương 1387: Hồ Ly nhỏ cũng là một tay lão làng!

Đợi sau khi kết thúc tiết học, giảng viên bước đến và chủ động chào hỏi: “Trò này không phải là sinh viên trong lớp của chúng ta phải không?”

Dương Mậu Di nói trước: “Thầy Tông, anh ấy là bạn trai của em.”

An Lương chủ động giới thiệu bản thân: “Xin chào, thầy Tông, em tên là An Lương.”

Tông Cao Lãng khẽ gật đầu: “Chàng trai trẻ cũng không tệ!”

“Cảm ơn thầy Tông về lời khen.” An Lương mỉm cười trả lời.

Tông Cao Lãng cũng không hỏi chi tiết: “Lần sau có qua thì nhớ chú ý nghe giảng trên lớp.”

“Vâng.” An Lương gật đầu.

Tông Cao Lãng quay người rời đi.

Đợi sau khi thầy ấy rời đi, Dương Mậu Di lập tức hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Đúng lúc có chuyện phải quay lại, cho nên mới qua thăm em, xem coi em ở trường có chăm chỉ học tập không.” An Lương nói đùa.

“Đương nhiên là anh có chăm chỉ học tập!” Dương Mậu Di trả lời một cách nghiêm túc: “Đúng rồi, để em giới thiệu anh, đây là Đường Bình, cậu ấy là bạn thân của em.”

An Lương lễ phép gật đầu, cũng không có ý định đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên là An Lương, bạn trai của Dương Mậu Di.”

An Lương không bắt tay với Đường Bình, không phải vì Đường Bình không đẹp, cũng không phải vì Đường Bình chỉ cao 1m55, càng không phải vì Đường Bình hơi mập, chỉ vì An Lương là một người đàn ông tốt mà thôi.

Một người đàn ông tốt sẽ không bắt tay với bạn thân của bạn gái trước mặt bạn gái.

Đường Bình nói đùa: “Nghe danh đã lâu, quả thực xứng với tên, khó trách Miêu Miêu lại mê mẩn cậu như vậy!”

An Lương mỉm cười nhìn Dương Mậu Di: “Em còn có biệt danh là Miêu Miêu sao?”

Dương Mậu Di gật đầu với một khuôn mặt đỏ bừng.

“Mà này, mấy giờ thì em tan học.” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di trả lời: “Bây giờ có thể tan học rồi, tiết sau là giám định và thưởng thức phim nước ngoài.”

Cái gọi là “giám định và thưởng thức phim nước ngoài” thực ra chỉ là xem một bộ phim nước ngoài rồi thảo luận bằng tiếng Anh xung quanh bộ phim này.

“Vậy là trốn tiết?” An Lương nhếch mép cười.

Dương Mậu Di gật đầu: “Ừm!”

An Lương nhìn Đường Bình: “Thật ngại quá, Đường Bình. Theo lý mà nói, tôi nên đãi cậu một bữa khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, nhưng tôi phải rời đi trước cùng với cô ấy, lần sau thế nào?”

Đường Bình trả lời bằng một nụ cười: “Không sao, tôi đã nhớ kỹ rồi, lần sau sẽ không thất hứa nhé?”

An Lương hứa: “Nhất định, nhất định!”

Tòa nhà dạy học số 2 của Khoa Ngoại ngữ Đại học Thịnh Khánh.

An Lương dẫn Dương Mậu Di rời đi.

Đợi cho đến khi hai người ra khỏi cửa lớp, Đường Bình thở dài: “Bạn trai của Miêu Miêu đẹp trai quá!”

Tôn Hiểu Lộ, bạn cùng phòng, tiếp lời: “Không những đẹp trai mà cậu ấy còn rất có tiền.”

Tôn Hiểu Lộ rất yêu thích hư vinh, cô ấy biết rõ tất cả các loại hàng xa xỉ.

“Bộ đồ của cậu ấy là hàng may sẵn cao cấp của Zegna, ít nhất cũng phải 3 vạn trở lên; Giày cũng là của Zegna, chất liệu da cá sấu, ít nhất cũng 1 vạn trở lên.” Tôn Hiểu Lộ giải thích.

“Thứ quá đáng nhất là chiếc đồng hồ của cậu ấy, dòng Patek Philippe Grand Complications, giá chắc là hơn 100 vạn.” Tôn Hiểu Lộ thở dài.

“Dương Mậu Di đã ôm được một chiếc đùi vàng!” Tôn Hiểu Lộ rất ghen tị.

Lưu Linh Linh khẽ hừ nói: “Lúc đầu mình đã nói rồi, cô ta đã ôm được một chiếc đùi vàng.”

Đường Bình không nói gì, quan hệ bạn cùng phòng của bọn họ khá phức tạp. Quan hệ của cô ấy và Dương Mậu Di rất tốt, quan hệ của Lưu Linh Linh và Tôn Hiểu Lộ rất tốt, chủ yếu là tam quan không giống nhau?

Ví dụ, Đường Bình không theo đuổi đồ xa xỉ, mặc dù An Lương đã mua nhiều đồ xa xỉ cho Dương Mậu Di, nhưng khi Dương Mậu Di đi học, cô ấy toàn chọn những nhãn hiệu thể thao mà cô ấy đã tự mình mua.

Ngược lại, Lưu Linh Linh và Tôn Hiểu Lộ, những người không có nguồn thu nhập lại đang điên cuồng theo đuổi các thương hiệu xa xỉ, hai người này rõ ràng đã bị đầu độc bởi chủ nghĩa tiêu xài.

Không có vấn đề gì trong việc theo đuổi các thương hiệu xa xỉ, nhưng bản thân phải có đủ khả năng tài chính. Lẽ nào sau này phải dùng Hoa Bối để chúc mừng sinh nhật cho con gái sao? (1)

(1: Hoa Bối (Ant Credit Pay) - một loại app cho vay tiền trực tuyến.)

Trên con đường rợp bóng cây bên ngoài Khoa Ngoại ngữ, An Lương hỏi: “Em lái xe qua à?”

Dương Mậu Di lắc đầu phủ định: “Không có, khi em đi học thì gần như sẽ không lái xe…”

An Lương khẽ gật đầu, anh dẫn Dương Mậu Di đến bên chiếc Porsche 718: “Xe cũ của mẹ anh, anh mang theo để tiện dùng, những chiếc xe khác đều để lại ở Thiên Phủ.”

Dương Mậu Di nhìn chiếc Porsche 718, cô đưa tay ra nói:

“Đại Vương, để em lái, để em lái, em thực sự thích chiếc 718 hơn chiếc 911. Em rất thích kiểu bố trí hệ thống dẫn động cầu sau này.”

Dương Mậu Di cũng là một tay lão làng!

Khi An Lương gặp Dương Mậu Di lần đầu tiên, đó là lúc Dương Mậu Di đang livestream ngoài trời, cô đã nói ra thông số của chiếc Porsche 911 Turbos như một chuyên gia.

Dương Mậu Di cũng rất thích ô tô, tuy nhiên Dương Mậu Di chỉ thích ô tô chứ không thích đua xe như Trần Tư Vũ.

An Lương đưa chìa khóa xe cho Dương Mậu Di, cô cũng không khách sáo, ngồi vào ghế lái chính. An Lương ngồi ở ghế lái phụ, Dương Mậu Di khởi động máy một cách thành thạo, sau đó điều khiển chiếc Porsche 718 xuất phát.

Chương 1388: Thợ săn đồ ăn ngon!

Trên đường đi, Dương Mậu Di lái chiếc Porsche 718 vô cùng thoải mái, cô thở dài: “Không hổ danh là động cơ cầu sau, trải nghiệm thao tác nhạy bén, kiểu chỉnh hướng chuẩn xác, quả là một trải nghiệm lái xe bất khả chiến bại!”

“Thích không?” An Lương hỏi.

“Ừm ừm!” Dương Mậu Di trả lời một cách khẳng định.

An Lương liên lạc với Thái Minh Kiệt của Trung tâm Porsche Bắc Ngọc trên điện thoại di động.

‘An Lương: Giám đốc Thái, anh còn chiếc Porsche 718 nào không?’

‘Thái Minh Kiệt: Còn!’

‘Thái Minh Kiệt: Boxster GTS mẫu 2018, cấu hình cao cấp 2.5T, thời gian tăng từ 0 đến 100 km trong 4,1 giây. Sau khi chọn xong các cấu hình, phí lựa chọn cấu hình cũng khoảng 20 vạn.’

‘Thái Minh Kiệt: Nhưng vì là mẫu 2018, một khách hàng của chúng tôi đã đặt trước, sau đó đã bỏ tiền cọc và không chịu nhận xe, đã để đó được hơn 4 tháng rồi, coi như là xe tồn kho.’

‘Thái Minh Kiệt: Giá ban đầu là 110 vạn, nhưng bây giờ chỉ bán 90 vạn thôi!’

‘Thái Minh Kiệt: Cậu An có hứng thú không?’

‘An Lương: Có tin gì về chiếc 718 mẫu 2020 không?’

‘Thái Minh Kiệt: Hiện tại vẫn chưa có tin tức gì về mẫu mới.’

‘Thái Minh Kiệt: Bây giờ là 911, Panamera và Cayenne đã bắt đầu thay mới, sau đó là Macan sẽ được thay mới, cuối cùng mới đến lượt của 718. Tôi nghĩ cuối năm 2020 sẽ không công bố mẫu mới của 718, có thể sẽ trực tiếp nhảy qua mẫu 2021.’

‘An Lương: Chờ một chút.’

“Hồ Ly nhỏ, em có mang theo chứng minh thư không?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di trả lời với thái độ nghi ngờ: “Em có mang theo, có chuyện gì vậy?”

“Đưa cho anh.” An Lương trả lời.

“Chờ một chút, em sẽ đưa nó cho anh khi đến đèn giao thông tiếp theo.” Ý thức an toàn của Dương Mậu Di rất cao, cô ấy không có thói quen tìm kiếm đồ đạc trong khi lái xe.

Đợi cho đến khi đến đèn giao thông, Dương Mậu Di lấy chiếc ví ra và đưa cho An Lương.

An Lương mở ví ra, anh nhìn thấy ảnh của chính mình trong chỗ để ảnh. Hồ Ly Tinh nhỏ này… hầy!

Dương Mậu Di dường như cũng nhớ ra chuyện này, cô nhanh chóng giải thích: “Đại Vương, ảnh của anh, em chỉ cất vào trong ví tiền, không có bản sao lưu ở chỗ khác đâu.”

“Ừm.” An Lương giả vờ bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng có chút khó chịu, Hồ Ly Tinh nhỏ yêu anh yêu đến hèn mọn.

An Lương lấy chứng minh thư của Dương Mậu Di ra, anh chụp ảnh và gửi cho Thái Minh Kiệt.

‘An Lương: Giám đốc Thái, bạn tôi muốn chiếc 718 này. Tôi đã gửi chứng minh thư của bạn tôi cho anh, anh giúp tôi xử lý và gửi đến Trung tâm Tinh Quang, tốc độ nhanh một chút, nên được gửi đi trong vòng nửa tiếng.’

‘An Lương: Gửi số tài khoản của bên anh qua đây.’

‘An Lương: Toàn bộ số tiền 90 vạn sẽ được trả ngay cho anh.’

‘Thái Minh Kiệt: Được ạ.’

Thái Minh Kiệt nhìn thấy chứng minh thư của Dương Mậu Di, về việc Dương Mậu Di là bạn kiểu gì của An Lương, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, quan tâm ắt sẽ chuốc phiền phức cho chính mình, được chứ?

Sao phải khổ như vậy?

Học viện Thịnh Khánh ở quận Sa Phú, mất hơn nửa tiếng để đi từ đây trở về lại quận Bắc Ngọc.

“Hồ Ly nhỏ, chúng ta đi Trung tâm Tinh Quang trước.” An Lương vừa nói vừa bỏ chứng minh thư của Dương Mậu Di vào ví của mình.

An Lương nói thêm: “Anh vừa mua cho em một chiếc Porsche 718 Boxster GTS mẫu 2018.”

“Không được từ chối!” An Lương nói thêm.

Dương Mậu Di cũng không từ chối, cô biết giá chiếc xe này chỉ khoảng 100 vạn mà thôi.

“Cảm ơn Đại Vương!” Dương Mậu Di vui vẻ trả lời.

Gần 40 phút sau, Dương Mậu Di lái xe đến hầm đậu xe của Trung tâm Tinh Quang, An Lương gọi điện thoại cho Thái Minh Kiệt.

Khi điện thoại đã kết nối, An Lương hỏi: “Giám đốc Thái, chúng tôi đã đến hầm đậu xe của Trung tâm Tinh Quang.”

Thái Minh Kiệt trả lời ngay lập tức: “Vui lòng đợi một chút, cậu An, tôi đang ở trên lầu, lập tức tới ngay.”

“Được rồi, chúng tôi sẽ đợi anh trong thang máy tầng 2.” An Lương trả lời.

Trong vòng chưa đầy 3 phút sau, Thái Minh Kiệt chạy ra từ cầu thang bộ, anh ấy thở hổn hển và nói: “Ngại quá, cậu An, đợi lâu rồi!”

Thái Minh Kiệt vừa nói vừa đưa một túi hồ sơ cho An Lương: “Mọi thủ tục, giấy tờ đều nằm ở trong này, những giấy tờ liên quan đến quyền tài sản và cả biển số xe sau này, phiền cậu An để lại thông tin liên lạc, chúng tôi sẽ liên hệ xử lý.”

“Miêu Miêu, anh sẽ đưa số điện thoại của em cho bọn họ. Bọn họ sẽ liên lạc với em ngay khi có giấy tờ về quyền tài sản và cả biển số xe.” An Lương nói với Dương Mậu Di, anh lại biết được một biệt danh mới của Dương Mậu Di.

Dương Mậu Di gật đầu: “Vâng.”

An Lương đưa số điện thoại di động mua sắm trực tuyến của Dương Mậu Di cho Thái Minh Kiệt. Dương Mậu Di có hai số điện thoại di động, một trong số đó là số riêng để sử dụng bình thường và số còn lại là số điện thoại di động dùng để đăng ký thông tin livestream, hơn nữa số điện thoại đó còn được sử dụng trong mua sắm trực tuyến.

Sau khi Thái Minh Kiệt ghi lại số điện thoại mà An Lương đưa cho, anh ta lịch sự nói: “Nhân tiện, cậu An, xe đang đậu ở vị trí A029 tại bãi đậu xe, nếu không có việc gì thì tôi về trước nhé?”

“Ừm.” An Lương gật đầu, sau đó dẫn Dương Mậu Di đến vị trí A029 tại bãi đậu xe. Porsche 718 có hai phiên bản là Cayman và Boxster.

Chương 1389: Thợ săn đồ ăn ngon! (2)

Trong số đó, Cayman là phiên bản mui xếp cứng, còn Boxster là phiên bản mui trần, tất nhiên về mặt giá cả thì Boxster mui trần sẽ đắt hơn!

Porsche 718 mà Tôn Hà lái trước đó là phiên bản Cayman.

Đối với câu hỏi phiên bản nào tốt hơn, người nhân từ nhìn thấy sự nhân từ và người khôn ngoan nhìn thấy sự khôn ngoan, có người thích mui trần dĩ nhiên cũng sẽ có người không thích mui trần.

An Lương biết Dương Mậu Di có một chiếc Mercedes-Benz GLC AMG 63, vì vậy An Lương đã trực tiếp chọn phiên bản mui trần của chiếc 718, chắc Dương Mậu Di sẽ thích hơn, phải không?

Tại vị trí A029, Dương Mậu Di nhìn thấy chiếc Porsche 718 Boxster GTS, đó là một chiếc xe đua màu vàng, trông rất thể thao.

Dương Mậu Di lấy chìa khóa xe trong túi hồ sơ ra, cô ấy nói: “Đại Vương, chúng ta đi dạo một vòng không?”

“Không thành vấn đề!” An Lương đương nhiên lại ngồi vị trí ghế lái phụ.

Đi ra từ hầm đậu xe của Trung tâm Tinh Quang, Dương Mậu Di lái chiếc 718 phiên bản mui trần đến Ga T3 của Sân bay Quốc tế Thịnh Khánh. Ga này được nối bởi một con đường dành riêng, trên con đường dành riêng này, giới hạn tốc độ đạt tới 100 km.

Giới hạn tốc độ 100 km rất ít thấy trong thành phố, đúng lúc có thể thử nghiệm chiếc Porsche 718 phiên bản mui trần.

Sau một bài thử nghiệm đơn giản, ưu điểm của chiếc 718 phiên bản mui trần được thể hiện rất rõ ràng, khuyết điểm thì càng rõ ràng hơn, khuyết điểm khá là nhiều!

Mái bạt che cách âm rất kém. Sau khi tăng tốc độ, tiếng gió rất lớn. Thứ hai, vào mùa hè, mái bạt sẽ nóng hơn!

Thêm việc những hỏng hóc cơ học có thể xảy ra v.v… có thể nói còn nhiều thứ bất cập.

Nhưng ưu điểm thì chỉ có một, đó là xe mui trần, ưu điểm này che giấu hoàn toàn mọi khuyết điểm. Như có câu nói: Một làn da trắng có thể che ba điều xấu

Gần 5 giờ chiều, Dương Mậu Di mới thỏa mãn cơn nghiện với chiếc xe mới, cô nhìn An Lương, nói: “Đại Vương, đêm nay anh muốn ăn gì?”

“Gần đây em lại tìm được món gì ngon rồi sao?” An Lương hỏi ngược lại.

“Ừm ừm, em vừa tìm được một quán bán cơm với đậu hũ rất ngon, Đại Vương có hứng thú không?” Dương Mậu Di hỏi.

“Quán của bọn họ có gì đặc biệt không?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di giới thiệu: “Đậu hũ nước giếng được làm hoàn toàn nhân tạo, với kinh nghiệm làm đồ ăn được truyền qua ba thế hệ, ngoài ra còn có thịt cừu hấp với mùi vị rất ngon và cả khâu nhục.”

“Đi đi đi, nghe có vẻ không tệ đâu!” An Lương hô hào.

Dương Mậu Di trả lời một cách khẳng định: “Theo tiêu chuẩn chấm điểm của em, món đậu hũ nước giếng này có thể đạt điểm rất cao.”

“Bao nhiêu?” An Lương tò mò hỏi.

Dương Mậu Di trả lời: “9 điểm cho hương vị, 9 điểm cho ngoại hình, 9 điểm cho môi trường, 8 điểm cho dịch vụ và 6 điểm cho giao thông.”

“Xem ra nơi đó hơi xa?” An Lương biết tiêu chuẩn chấm điểm của Dương Mậu Di, điểm giao thông là 6 điểm, chứng tỏ địa điểm hơi xa.

“Nó ở Tam Tuyền Khẩu!” Dương Mậu Di trả lời.

“Quả nhiên là có hơi xa một chút!” An Lương thở dài.

Tam Tuyền Khẩu thuộc quận Bắc Tân, từ quận Bắc Ngọc đi qua đó ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng.

Dương Mậu Di trả lời: “Bây giờ chúng ta qua đó là vừa đẹp.”

“Vậy thì đi thôi.” An Lương trả lời.

“Nhân tiện, Đại Vương, em có một chuyện muốn nói với anh.” Dương Mậu Di nói thêm.

“Có chuyện gì vậy?” An Lương thản nhiên hỏi.

Chiếc xe đua Porsche 718 màu vàng đang lái đến Tam Tuyền Khẩu ở quận Bắc Tân dưới sự điều khiển của Dương Mậu Di. Dương Mậu Di quả là một thợ săn đồ ăn ngon, cô ấy lại tìm thấy một cửa hàng ẩm thực khá đặc biệt.

Trên đường đi, Dương Mậu Di bày tỏ có chuyện muốn nói với An Lương.

“Đại Vương, em quyết định sẽ đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn.” Dương Mậu Di nói.

“Hả?” An Lương khó hiểu: “Khả năng sinh lời bị giảm sút sao?”

“Không có!” Dương Mậu Di trả lời: “Thực ra thì hiệu quả sinh lời rất ổn định. Tổng lợi nhuận trong hai ngày vào tuần trước đạt tới 17 vạn.”

“Vậy thì tại sao lại đóng cửa chứ?” An Lương tò mò.

Đối với ứng dụng Răng Hổ mà nói, kiểu livestream như Dương Mậu Di là ước mơ của bọn họ, phải không?

Chỉ livestream vào thứ Bảy và Chủ Nhật, hơn nữa mỗi lần livestream chỉ khoảng 2 tiếng, livestream như vậy mà thu nhập mỗi tháng ít nhất cũng hơn 50 vạn trở lên. Đây quả thực là ước mơ đối với những người làm nghề livestream khác!

“Em định thay đổi!” Dương Mậu Di trả lời.

“Trở lại làm livestream ẩm thực sao?” An Lương hỏi ngược lại.

Dương Mậu Di phủ nhận: “Không phải, trước mắt thì hiệu quả của phim tài liệu về ẩm thực trên Bilibili và Youtube càng ngày càng tốt. Mỗi tuần một video, số lượng xem livestream một tuần ở Youtube là 2500 vạn lần, số lượng xem livestream một tuần ở Bilibili là 1000 vạn lần.”

Theo kế hoạch phần thưởng của Youtube, số lượng xem livestream 1000 lần sẽ được 1 Đô la Mỹ. Bên Bilibili thì ít hơn một chút, số lượng xem livestream 1000 lần sẽ được khoảng 3 nhân dân tệ.

Do đó, nếu căn cứ theo số lượng xem livestream 2500 vạn lần trên Youtube về phim tài liệu về ẩm thực của Dương Mậu Di, cô ấy có thể nhận được khoảng 2,5 vạn Đô la Mỹ, gần bằng 17 vạn nhân dân tệ.

Tính thêm số lượng xem livestream 1000 vạn lần trên Bilibili thì khoảng 3 vạn nhân dân tệ.

Điều đó có nghĩa là thu nhập của một video về ẩm thực mà Hồ Ly Tinh làm mỗi tuần có thể lên tới 20 vạn tệ.

Chương 1390: Em nguyện vì anh mà không ngừng trở nên tốt hơn!

Dương Mậu Di đã đạt được thu nhập rất tốt nhờ làm phim tài liệu về ẩm thực, thậm chí còn gần bằng với lợi nhuận của Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn.

Nếu cả hai đều được vận hành cùng nhau thì Dương Mậu Di sẽ kiếm được 100 vạn trong một tháng.

“Đại Vương, em thấy trung tâm rút thăm không ổn.” Dương Mậu Di nói tiếp: “Kiếm tiền thông qua trung tâm rút thăm thật sự rất nhẹ nhàng, chưa kể có những mối quan hệ của Đại Vương ở đây, lợi nhuận em kiếm cũng dễ. Tuy nhiên sức ảnh hưởng của trung tâm rút thăm ngày càng lớn, em càng lo lắng nó sẽ mang lại tác động tiêu cực cho Đại Vương.”

“Vì thế em quyết định bắt đầu từ tuần này, chính thức đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, em sẽ đưa ra thông báo vào thứ Sáu.” Dương Mậu Di nói.

“Có cần thiết phải vậy không?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di gật đầu khẳng định: “Có một chút.”

“Thực ra Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn suy cho cùng cũng là dạng trò chơi dựa vào may mắn. Mặc dù ứng dụng Răng Hổ cung cấp biện pháp bảo vệ, mặc dù bên em cũng đã tiến hành chỉnh sửa tính năng trúng thưởng, nhưng bản chất của nó vẫn là dựa vào may mắn.” Dương Mậu Di giải thích.

“Em không hi vọng một ngày nào đó có một số bình luận và đánh giá không tốt cho Đại Vương chỉ vì Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn.” Dương Mậu Di nghiêm túc nói.

Hóa ra chính là vì nguyên nhân này sao?

An Lương không biết nên trả lời như thế nào với Dương Mậu Di.

Phản ứng đầu tiên của anh là tưởng rằng không thể kiếm được tiền nữa, kết quả là do Dương Mậu Di sợ ảnh hưởng đến anh, không muốn đem đến những tác động tiêu cực cho anh?

Hồ Ly Tinh nhỏ có thể nào đừng khiến người khác phải cảm động đến vậy được không!

Lần trước, Hồ Ly Tinh nhỏ cho rằng nhà An Lương đã phá sản nên cô bày tỏ nguyện vọng đưa hết toàn bộ số tiền cho An Lương, cô cũng sẵn sàng livestream để kiếm tiền và vượt qua khó khăn cùng An Lương.

Vào lúc đó, An Lương đã cảm động tột đỉnh.

Bây giờ, Hồ Ly Tinh nhỏ này lại trực tiếp cắt đứt sự nghiệp livestream của cô, chỉ vì cảm thấy trung tâm rút thăm có thể sẽ ảnh hưởng đến An Lương, nên cô đã lựa chọn trực tiếp cắt đứt với nó.

Ngay cả khi lợi nhuận mỗi tháng của Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn nhẹ nhàng cũng kiếm được hơn 50 vạn, thế nhưng Dương Mậu Di vẫn sẵn sàng chọn cách này.

An Lương phải thừa nhận rằng anh lại rung động thêm một lần nữa với Hồ Ly Tinh nhỏ!

Nếu thực sự được cho một cơ hội lựa chọn lại, An Lương có lẽ sẽ lựa chọn từ bỏ mọi thứ và ở bên Hồ Ly Tinh nhỏ.

Thật đáng tiếc, làm sao có cơ hội quay lại?

“Cảm ơn em!” Trong lòng An Lương tràn ngập tiếng thở dài cảm ơn.

“Phải là em cảm ơn Đại Vương mới đúng!” Dương Mậu Di trả lời.

“Nếu như không được gặp Đại Vương, chắc có lẽ em đã bỏ nghề livestream, cũng sẽ không nghĩ đến việc chuyển qua làm video ẩm thực, càng sẽ không tôi có được thành quả như ngày hôm nay.” Dương Mậu Di cũng tràn đầy xúc động.

“Cho nên là… cảm ơn Đại Vương!” Dương Mậu Di tiếp tục khẳng định: “Vì có Đại Vương giúp đỡ, em mới có thể đi đến ngày hôm nay.”

Dương Mậu Di nói không sai!

Nếu không có An Lương, Dương Mậu Di chỉ có thể rút lui khỏi ngành livestream và tập trung học hành.

Còn về tương lai xa hơn?

E rằng không có ai nói rõ được!

Nhưng có một điều có thể xác định, kiểu tương lai theo khuôn phép cũ đó chắc chắn không thể thú vị như bây giờ.

Giờ đây, Dương Mậu Di có tiềm năng phát triển tốt hơn. Bộ phim tài liệu về ẩm thực do cô ấy sản xuất rất nổi tiếng trên Youtube. Nó không chỉ quảng bá những món ăn ngon của Thịnh Khánh và Hạ Quốc, mà còn đồng bộ với các yếu tố nhân văn và văn hóa địa phương liên quan.

Đây là giấc mơ của Dương Mậu Di!

“Nhân tiện, Đại Vương, sau khi em đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, em vẫn còn một việc phải làm!” Dương Mậu Di nói với An Lương.

“Em muốn làm gì khác nữa?” An Lương khá là tò mò.

Trên đường cao tốc thành phố từ quận Bắc Ngọc đến quận Bắc Tân, trên chiếc xe đua Porsche 718 Boxster GTS màu vàng, Dương Mậu Di lại tuyên bố rằng còn một chuyện nữa chưa được nói rõ.

An Lương đoán rằng chuyện này chắc quan trọng hơn việc đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn chăng? Dù gì, Dương Mậu Di cũng đã nói về việc đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn trước.

“Đại Vương, sau khi đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, em sẽ chọn thứ Bảy hoặc một trong những ngày cuối tuần để livestream ngoài trời.” Dương Mậu Di giải thích.

“Nội dung của buổi livestream ngoài trời lần này là giúp đỡ những người nghèo, những người có hoàn cảnh khó khăn, em muốn nỗ lực hết mình để mang lại một chút ấm áp cho thế giới.” Dương Mậu Di nói rõ.

“Ví dụ như là nhóm những người có hoàn cảnh khó khăn và những người nghèo sao?” An Lương hỏi ngược lại.

Dương Mậu Di trả lời: “Ví dụ, các gia đình nghèo còn lại ở các quận và huyện xung quanh, cải thiện môi trường sống và cung cấp cho bọn họ một số đồ dùng sinh hoạt; Một ví dụ khác là những người nghèo khó ở thành phố. Trước đây, em đã từng nhìn thấy những người già tuy đã rất lớn tuổi nhưng vẫn phải đi nhặt rác để kiếm sống. Chúng ta có thể gửi một số đồ dùng sinh hoạt cho những người nghèo khó này.”

Chương 1391: Livestream từ thiện?

“Anh sợ là những tên anh hùng bàn phím sẽ cho rằng em đang muốn thể hiện đấy?” An Lương thở dài.

Làm sao có thể nói lý lẽ với những tên anh hùng bàn phím?

Bọn họ ngoài việc công kích thì còn có tác dụng gì nữa đâu?

Bất kể là có thể hiện hay không, cho dù là thể hiện đi nữa thì đối với những người có hoàn cảnh khó khăn và những người nghèo mà nói, không phải bọn họ cũng đạt được lợi ích tốt sao?

“Không sao, không quan trọng những tên anh hùng bàn phím nói gì, em làm việc của em là được!” Dương Mậu Di trả lời.

“Ngoài ra, thu nhập livestream của em sẽ được quyên góp cho tổ chức từ thiện.” Dương Mậu Di nói thêm.

Điều này rất quan trọng!

Bảo là thể hiện ư? Được!

Vậy tất cả thu nhập từ buổi livestream đều được đem đi quyên góp! Những tên anh hùng bàn phím tiếp tục nổi không?

Dương Mậu Di bổ sung: “Ví dụ, trong thời gian livestream, thu nhập của em được 1 vạn tệ. Số tiền 1 vạn tệ đó sau khi được khấu trừ thuế và gửi cho em, em sẽ dùng nó để làm từ thiện.”

“Đối với dự án từ thiện cụ thể, em thiên về các em nhỏ bị bệnh nặng.” Dương Mậu Di lại nói thêm.

“Nhân tiện, Đại Vương, em đã kiếm được 885 vạn 4821 tệ thông qua Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, một phần trong số này là từ Đại Vương. Lần này em sẽ không trả lại tiền mặt cho Đại Vương, em định sử dụng tiền để lập một tài khoản từ thiện chuyên giúp đỡ cho các em nhỏ bị bệnh nặng.” Dương Mậu Di nói thêm.

Hồ Ly nhỏ này đã có một kế hoạch rất vẹn toàn!

Từ việc đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, đến việc livestream để giúp đỡ những người khó khăn, cộng với việc làm từ thiện, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch thật kỹ càng.

Thậm chí, cô ấy còn tính toán tổng lợi nhuận thu được từ Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, cho thấy rõ muốn loại bỏ hoàn toàn những ảnh hưởng của Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn. Nhìn thấy Hồ Ly nhỏ như vậy, An Lương thực sự rất là cảm động, anh nói: “Anh sẽ sắp xếp một đoàn đội cho em, để bọn họ hỗ trợ em trong việc livestream và làm việc từ thiện.”

“Ví dụ như sàng lọc những người có hoàn cảnh khó khăn và những người nghèo ở các vùng ngoại ô xung quanh, tạo điều kiện cho việc livestream của em thuận tiện hơn. Ngoài ra, bọn họ sẽ giúp em điều tra và sàng lọc trước để tránh bị lừa đảo trong việc trợ giúp các em nhỏ mắc bệnh hiểm nghèo.” An Lương nói rõ.

“Khi cải thiện môi trường sống của người nghèo, bọn họ cũng có thể giúp xử lý công việc. Nhân tiện, bọn họ có thể giúp em mua đồ dùng từ thứ Hai đến thứ Sáu, đồng thời đóng vai trò là người lái xe và nhiếp ảnh gia.” An Lương nói thêm.

Thực ra xung quanh Dương Mậu Di đã luôn có một đội như vậy, đội bảo vệ của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa, bọn họ là những nhân viên có liên quan đến An Lương, không chỉ ở xung quanh Dương Mậu Di mà còn ở xung quanh Lý Tịch Nhan.

Đồng thời An Thịnh Vũ và Tôn Hà cũng có, nhưng bọn họ không biết mà thôi.

Ý của An Lương bây giờ là đưa các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa từ bóng tối ra ánh sáng.

Nếu không, một khi Dương Mậu Di đến làng, các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa không có chỗ ẩn nấp trong môi trường tương đối cố định…

“Vâng, cảm ơn Đại Vương!” Dương Mậu Di trực tiếp đồng ý.

“Vốn dĩ em còn đang suy nghĩ về cách giải quyết những vấn đề này. Em từng nghĩ đến việc tìm kiếm từ đề xuất của khán giả, cũng từng nghĩ đến việc tìm kiếm nhân viên bán thời gian giúp điều tra, nhưng bọn họ không phải là lựa chọn tốt cho lắm.” Dương Mậu Di nói.

“Bây giờ có sự giúp đỡ của Đại Vương, công việc của em sẽ dễ dàng hơn nhiều!” Dương Mậu Di vui vẻ trả lời.

Cả hai lại trò chuyện nên chọn cái gì cho buổi livestream từ thiện đầu tiên và thảo luận về các biện pháp phòng ngừa tương ứng, thời gian bất giác cứ thế trôi qua.

Khoảng nửa tiếng sau.

Gần suối Thanh Khê ở Tam Tuyền Khẩu, Dương Mậu Di lái xe đến quán đậu phụ Thanh Khê.

“Đại Vương, chúng ta đến rồi!” Dương Mậu Di nói.

Bước xuống từ chiếc Porsche 718, An Lương nhìn vào quán đậu phụ Thanh Khê. Quán đậu phụ này được xây dựng gần sông và theo phong cách trang trại nhỏ. Toàn bộ tòa nhà được làm bằng tre, phía sau là rừng tre ở núi Cẩm Vân, cảm giác như có người ở sâu trong đám mây trắng.

“Môi trường cũng không tệ, đúng chứ?” Dương Mậu Di hỏi.

An Lương gật đầu: “Cũng được đấy.”

Dương Mậu Di dắt An Lương vào quán đậu phụ Thanh Khê, hai người bọn họ chọn một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra là chính là sông Thanh Khê.

Đúng như tên gọi, dòng suối trong vắt chảy qua những ngọn núi.

Dương Mậu Di giới thiệu: “Suối Thanh Khê ở độ cao hơn 100 mét, đậu phụ của bọn họ được làm từ nước giếng cùng dòng với suối Thanh Khê.”

Nói đến đây, Dương Mậu Di thấp giọng: “Thực ra giếng của bọn họ là một phần của suối Thanh Khê. Bọn họ lo Cục Bảo vệ môi trường làm phiền nên mới gọi là giếng!”

Chương 1392: Phần thưởng mới!

Quán đậu phụ Thanh Khê.

Dương Mậu Di vừa giới thiệu với An Lương về hoạt động của quán đậu phụ Thanh Khê vừa đẩy thực đơn cho An Lương. An Lương xem thực đơn rồi thản nhiên hỏi: “Có đề xuất gì hay ho không?”

Dương Mậu Di trả lời: “Đậu phụ Thanh Khê nhất định phải có, hai chúng ta gọi một chén là được rồi, sau đó chúng ta có thể gọi thêm các món khác ăn thử.”

“Nhân tiện, Đại Vương, chọn sốt ớt cay.” Dương Mậu Di nói thêm.

Cái gọi là sốt ớt cay là một loại gia vị kiểu Thịnh Khánh được làm từ ớt Nhị Kinh Điều, có vị cay nhưng không nóng.

“Đại Vương, anh thích ăn thịt cừu hấp hay là khâu nhục?” Dương Mậu Di hỏi. “Phần ăn của bọn họ rất đầy, chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai, nếu không nhất định sẽ ăn không hết.”

An Lương suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Thịt dê hấp!”

“Vậy thì chọn thêm một rau địa phương xào theo mùa.” Dương Mậu Di nói thêm.

An Lương đồng ý với lựa chọn trên thực đơn.

Giá cả ở quán này không đắt, đậu phụ Thanh Khê chỉ có 18 tệ, thịt cừu hấp 58 tệ, rau địa phương xào theo mùa 18 tệ, phí bàn ăn là 2 tệ một người, miễn phí trà suối Thanh Khê.

Các món ăn do An Lương và Dương Mậu Di chọn, tổng hợp lại chỉ mới 98 tệ mà thôi.

Vài phút sau, món đậu phụ Thanh Khê và thịt cừu hấp đã được bưng lên, cả hai đều là những món được chế biến sẵn, chỉ cần gọi món là nhanh chóng lên bàn.

Trong vòng chưa đầy 5 phút, món rau địa phương xào theo mùa cũng đã được bưng lên, đây là một đĩa rau chân vịt xào, một loại rau được sản xuất tại địa phương ở núi Cẩm Vân.

An Lương dùng đũa gắp một miếng lên thử, anh thấy mùi vị của món rau chân vịt địa phương này hơi nhạt, còn có một dư vị ngọt ngào nhè nhẹ, quan trọng hơn là nó rất giòn và thơm.

An Lương lại nếm thử món đậu phụ Thanh Khê, không có mùi thạch cao hay nước muối, vẫn giữ được mùi thơm của đậu phụ, xứng đáng với tài nghệ được lưu truyền qua 3 đời.

Mùi vị của thịt cừu hấp cũng xem như qua ải!

Bột hấp thịt chắc chắn không phải là hàng công nghiệp mua ở ngoài, mà là hàng thủ công do chính tay chủ quán làm, mùi vị của bột thịt hấp rất tinh tế, không bị sần sùi và khô như hàng công nghiệp.

‘Tinh!’

‘Trong một môi trường thoải mái, Ký chủ đã nếm được món đậu phụ gần gũi với tự nhiên, thịt cừu hấp được làm cẩn thận và cả các loại rau củ theo mùa do thiên nhiên ban tặng. Đầu lưỡi cảm nhận được một hương vị thoải mái.’

‘Chúc mừng Ký chủ nhận được phần thưởng đặc biệt: Một Cái Nhìn Ngẫu Nhiên !’

‘Một cái nhìn ngẫu nhiên: Chỉ nhìn bạn thêm một chút trong đám đông!’

‘Ký chủ có thể sử dụng phần thưởng này cho bất kỳ quán ăn nào, khi sử dụng phần thưởng Một Cái Nhìn Ngẫu Nhiên , mỗi lần khách hàng đi ngang qua hoặc là lựa chọn quán ăn kiểu trên núi, hầu hết đều sẽ nhìn một cái và chọn quán ăn đó.’

Phần thưởng này thật thú vị!

Tương tự như đề xuất quán ăn phiên bản hệ thống Nhân Sinh Người Thắng? Nó sẽ vượt qua khả năng đề xuất của Michelin và Black Swan!

An Lương băn khoăn không biết có nên dùng phần thưởng này lên quán bếp riêng ở Thiên Phủ không, đợi sau khi kinh doanh là có thể dùng, đúng không?

“Ngon không?” Dương Mậu Di hỏi với thái độ mong chờ.

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã trao phần thưởng đặc biệt, còn có thể không ngon được sao?

“Rất ngon!” An Lương trả lời một cách khẳng định.

“Phần ăn cũng đáng kể. Hai người chúng ta ăn một món mặn, một món chay, thêm một chén đậu phụ là đã đủ.” Dương Mậu Di vui vẻ cười.

Tâm tư của cô ấy rất đơn giản, sau khi những món ăn mà cô ấy đề xuất được An Lương công nhận, cô ấy cảm thấy rất vui vẻ.

Sau bữa tối, An Lương gửi tin nhắn cho Tôn Hà, biểu thị rằng anh đã về lại trường để lên lớp học, cho nên tối nay hiển nhiên sẽ đến nhà của Dương Mậu Di.

Cho đến bây giờ, Hồ Ly nhỏ là người có năng lực chiến đấu mạnh mẽ nhất. Đối mặt với côn pháp hàng yêu phục ma của An đạo trưởng chính đạo cự phách, Hồ Ly nhỏ thường có thể chiến đấu tới hai hoặc ba lần.

Nếu đổi lại là Trần Tư Vũ?

Không chịu nổi một cú.

Ninh Nhược Sương cũng vậy.

Gần 10 giờ tối.

Hồ Ly nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, cô ấy nói: “Đại Vương, ngày mai em phải lên lớp, em ngủ trước đây.”

“Ừm, em ngủ trước đi, anh xem chút việc.” An Lương trả lời.

Dương Mậu Di ngoan ngoãn rúc vào lòng của An Lương, cô mãn nguyện ngủ thiếp đi.

An Lương lấy điện thoại di động ra kiểm tra thông tin tích lũy ngày hôm nay. Trong nhóm “Quản lý cấp cao của Công ty Đầu tư An Tâm”, Phạm Bình và Lý Cương đều gửi tin nhắn tới.

‘Phạm Bình: @An Lương: Tổng giám đốc An, chuyện thọc gậy bánh xe đã làm xong!’

‘Phạm Bình: Tôi dẫn Lâm Bân, đàn em của tôi qua đây. Tổng giám đốc An, cậu thấy nên sắp xếp thế nào?’

‘Lý Cương: Đệch!’

‘Lý Cương: Lâm Bân ở Phố Wall?’

‘Phạm Bình: Đúng vậy.’

‘Lý Cương: Tổng giám đốc Bình thật là đỉnh!’

‘Lý Cương: Lâm Bân này thực sự rất có năng lực!’

‘Phạm Bình: Vẫn còn một khoảng cách nhất định giữa em trai tôi và tổng giám đốc Lý đây. Về sau, tổng giám đốc Lý hãy dạy dỗ nhiều hơn cho cậu ấy.’

‘Lý Cương: Cùng nhau học hỏi! Cùng nhau tiến bộ!’

‘An Lương: @Phạm Bình: Anh xem rồi tự sắp xếp đi.’

‘An Lương: Lương thấp hơn các anh một bậc, tiền thưởng cũng thấp hơn một bậc. Sau ba lần hành động tiếp theo, tôi sẽ tham khảo ý kiến của hai người để nâng lên.’

‘An Lương: Tình hình Thị trường cao su kỳ hạn như thế nào rồi?’

Chương 1393: Xem náo nhiệt không?

Từ rất lâu về trước, khi An Lương bàn kế hoạch truy tìm kho báu, anh không chỉ nhắm đến thị trường nhập khẩu cao su của Bảo Tỉnh mà còn muốn thu lợi nhuận trên thị trường kỳ hạn thông qua kế hoạch này.

Mặc dù An Lương tiết lộ trên Weibo rằng Công ty Đầu tư An Tâm đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ Tesla, từ đó khoe cơ bắp của mình, điều đó cho thấy Công ty Đầu tư An Tâm rất mạnh và sẽ không bị cám dỗ bởi những khoản lợi nhuận nhỏ.

Nhưng thực ra chân muỗi cũng là thịt! Kiếm nhiều tiền hơn không phải càng tốt hơn sao?

Xin đừng tin những lời xằng bậy của các nhà lãnh đạo doanh nghiệp!

Thương trường giống như một bãi chiến trường!

Không có nhà lãnh đạo doanh nghiệp nào trong sáng cả.

Lấy Elon Musk làm ví dụ, ông ấy từng nói trong một bài phát biểu: “Có người thích đồng hồ. Tôi đã không đeo đồng hồ hơn 30 năm rồi và tôi cũng không đeo những thứ này!”

Những lời nói hàm hồ này mà cũng có người tin thật sao?

Quan trọng hơn là có một số người vẫn coi đó là tiêu chuẩn, bọn họ cho rằng Elon Musk thực sự không đeo đồng hồ, rồi cho rằng đồng hồ cơ cao cấp là sản phẩm tiêu chuẩn của thuế IQ.

Kết quả thì sao?

Tất nhiên Elon Musk tát vào mặt điên cuồng!

Elon Musk đã trở thành thầy Lạc, ông ấy đang gọi món tại quán cà phê Starbucks! (1)

(1: Trích từ cảnh trong phim “Con ngựa nhỏ 59 cm hạnh phúc”, nhân vật thầy Lạc muốn gọi một ly Starbucks nhỏ nhưng nhân viên thì bảo không có ly nhỏ chỉ có ly vừa, lớn và lớn nhất, thật ra ly vừa chính là ly nhỏ nhất trong ba ly, chính vì không thể thỏa mãn được mong muốn của mình mà thầy Lạc đã tự tát vào mặt để thể hiện sự bất mãn của bản thân.)

Hãy xem Superman Lee, người giàu nhất châu Á. Ông ấy thích quảng cáo chiếc đồng hồ ông ấy đang đeo là đồng hồ Citizen cấp thấp, có giá khoảng 5,000 tệ. (2)

Mức giá này thực sự là tương đối thấp trong số các loại đồng hồ, thế nhưng Superman Lee thực sự không có đồng hồ nào khác nữa sao?

(2: Superman Lee: Lý Gia Thành là tỷ phú, nhà đầu tư, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện Hồng Kông.)

Là một khách hàng tiềm năng chất lượng cao của Patek Philippe, An Lương biết rõ Superman Lee là một trong số ít khách VIP hàng đầu của Patek Philippe ở châu Á, ông ấy là một trong những nhà sưu tập đồng hồ Patek Philippe hàng đầu ở châu Á.

Những nhà lãnh đạo doanh nghiệp này đều thích nói những điều vô nghĩa! An Lương bây giờ cũng miễn cưỡng coi như là một nhà lãnh đạo doanh nghiệp hơi lớn, đúng không?

Vì vậy, trong lĩnh vực doanh nghiệp, An Lương đương nhiên biết được cách làm của các nhà lãnh đạo lớn, ngoài mặt thì anh tuyên bố rằng Công ty Đầu tư An Tâm lớn mạnh như thế nào, có thực lực như thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền trên Weibo.

Tuy nhiên sau lưng, anh vẫn há miệng thật to để ăn chân muỗi!

Dù chân muỗi có nhỏ đến đâu thì đó cũng là thịt, còn hơn ngay cả một chén canh cũng không ăn nổi, đúng chứ?

‘Lý Cương: Chúng ta đã kiếm được 23 ức nhân dân tệ trên thị trường cao su kỳ hạn.’

‘Phạm Bình: Hiện tại, việc thu hoạch vẫn đang diễn ra đều đặn. Quy mô tổng thể của thị trường này tương đối nhỏ, dự kiến sẽ thu hoạch được từ 70 đến 80 ức.’

‘Lý Cương: Quy mô quả thực hơi nhỏ.’

‘An Lương: Phải biết đủ!’

‘An Lương: Tiếp tục thu hoạch!’

‘Phạm Bình: Được rồi.’

‘Lý Cương: Không thành vấn đề.’

‘Phạm Bình: Nhân tiện, tổng giám đốc An, ngày mai tôi sẽ thu xếp cho em trai tôi, Lâm Bân, vào công ty. Cậu nghĩ có ổn không?’

‘An Lương: Được!’

Sau cuộc trao đổi với hai giám đốc điều hành của Công ty Đầu tư An Tâm, An Lương lại kiểm tra tin nhắn do Tống Nhân gửi đến.

‘Tống Nhân: Em trai, bên anh gần như đã thu xếp xong xuôi.’

‘Tống Nhân: Thái Lan, Ấn Độ, Malaysia và một số đồn điền cao su ở Việt Nam cũng đã tham gia với chúng ta.’

‘Tống Nhân: Việc sắp xếp của anh ở Bảo Tỉnh cũng đã hoàn tất.’

‘Tống Nhân: Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc truy tìm kho báu chứ?’

‘An Lương: Anh trai, kế hoạch có thay đổi!’

‘An Lương: Tình hình hiện tại đã thay đổi. Nhật Bản bây giờ đã trở thành kẻ bị đổ thừa, kế hoạch săn tìm kho báu của chúng ta cần phải thay đổi một chút.’

‘Tống Nhân: Thay đổi thế nào?’

‘An Lương: Tạm thời bỏ qua những thông tin gây bất hòa.’

‘An Lương: Trong tình hình Nhật Bản đang bị đổ thừa, việc tạo ra các chủ đề bất hòa bây giờ chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.’

‘An Lương: Chúng ta tiếp tục đổ thừa cho Nhật Bản, sau đó nhắm thẳng vào Bảo Tỉnh.’

‘An Lương: Khi nhắm tới Hàn Quốc và Bảo Tỉnh, đồng thời cũng nên dành cho Nhật Bản những ưu đãi nhất định, ví dụ như giá chỉ tăng 5% hoặc 10%.’

‘Tống Nhân: Thủ đoạn này rất độc!’

‘Tống Nhân: Chúng ta đưa ra những điều khoản ưu đãi cho Nhật Bản. Nhật Bản thì nói dông nói dài, cũng không giải thích rõ, dù sao bọn họ cũng hái được lợi nhuận!’

Tống Nhân nói rất đúng!

Chỉ cần các nước xuất khẩu cao su có chiến lược ưu đãi nhất định đối với Nhật Bản, vậy thì Nhật Bản sẽ giống như bùn đất rơi vào đũng quần, không phải phân cũng thành phân!

Nếu không, tại sao các nước xuất khẩu cao su đó lại có chế độ ưu đãi cho Nhật Bản mà không phải các nước khác?

‘An Lương: Nhân tiện, anh trai, lợi nhuận trên Thị trường cao su giao ngay có cao không?’

‘Tống Nhân: Không tệ!’

‘Tống Nhân: Gần đây, giá chung của thị trường giao ngay đã tăng khoảng 20%, anh kiếm tiền trong vui vẻ.’

‘Tống Nhân: Đại khái có khoảng 300 ức nhân dân tệ.’

‘Tống Nhân: Em trai, anh sẽ chia cho em một nửa.’

An Lương nhanh chóng từ chối.

‘An Lương: Anh trai, anh khách sáo quá rồi. Chúng ta đã nói rõ rồi mà, anh có thể kiếm tiền thoải mái trên thị trường giao ngay, còn em kiếm tiền trên thị trường kỳ hạn.’

‘Tống Nhân: Vậy thì anh không khách sáo nữa!’

‘Tống Nhân: Nhân tiện, em trai, nếu em có thời gian đến Thái Lan của bọn anh, anh sẽ sắp xếp cho em thật thỏa đáng.’

‘An Lương: Em thích đồ ăn ngon, anh trai, đến lúc đó anh chỉ cần sắp xếp đồ ăn ngon là được.’

‘Tống Nhân: Không muốn gái đẹp sao?’

‘An Lương: Em sợ cô ấy đột nhiên gọi Saipan.’ (3)

(3: Bắt nguồn từ clip tiktok về một cô gái người Thái kiếm “Saipan” đã từng rất nổi tiếng trên mạng.)

‘Tống Nhân: Ha ha ha!’

‘Tống Nhân: Không sao, vậy thì chỉ sắp xếp đồ ăn ngon.’

Chương 1394: Đại chiến?

Ở cách đó không xa, một số chuyên gia kinh tế và những người làm nghề liên quan đến cao su trên địa bàn Bảo Tỉnh cũng đang xem náo nhiệt.

Mặc dù công việc kinh doanh nhập khẩu cao su của Bảo Tỉnh cũng bị ảnh hưởng, nhưng ít nhất cũng không cần căng thẳng như Hàn Quốc, thậm chí còn bình tĩnh hơn Nhật Bản.

Hàn Quốc thực sự rất lo lắng, nếu việc kinh doanh nhập khẩu cao su bị chặn thì sao?

Nhật Bản cũng lo lắng, ngay cả khi Nhật Bản có được sự hỗ trợ của Côte d’Ivoire và Guatemala thì sản lượng cao su của hai quốc gia này vẫn kém xa so với Thái Lan và Ấn Độ. Thậm chí nếu gộp lại cũng không bằng sản lượng hằng năm của Malaysia. Vì vậy, Nhật Bản cũng đang lo lắng.

Bảo Tỉnh thì không cần phải lo lắng, bọn họ vừa chống lại Hạ Quốc, vừa sử dụng sức ảnh hưởng của Hạ Quốc để tránh sự tấn công của những kẻ thù nước ngoài.

Tuy nhiên Bảo Tỉnh, một đất nước đang theo dõi sự náo nhiệt đã không ý thức được tai họa sắp xảy ra với bọn họ!

Bảo Tỉnh.

Một nghiên cứu sinh ngành Kinh tế Địa lý đang livestream để hít ké sự nổi tiếng, cậu ta phân tích những vấn đề nóng hổi hiện nay.

“Về cuộc chiến cung cấp cao su quốc tế, thực ra không hề liên quan gì đến Bảo Tỉnh của chúng tôi. Xin mọi người đừng quá lo lắng!” Lôi Thiên Long nói rõ tình huống.

“Như mọi người đã biết, tình hình ở Bảo Tỉnh của chúng tôi rất phức tạp. Bất kể là kẻ nào đứng sau cuộc chiến cung cấp cao su này, chúng tôi đều rất an toàn.” Lôi Thiên Long tiếp tục nói.

Rất nhiều bình luận hỏi han được gửi đi.

'Tại sao chúng ta lại an toàn?'

'Tỷ lệ nhập khẩu cao su thiên nhiên của Bảo Tỉnh chúng ta cũng gần 100% rồi, liệu có thực sự an toàn hay không?'

'Tôi nghĩ rằng Bảo Tỉnh của chúng ta cũng rất nguy hiểm!'

'Lôi Thiên Long là một tên điên trên mạng, cậu ta chẳng hiểu gì hết!'

'Ha ha ha, Lôi Thiên Long lại tới rồi!'

'Lần trước Lôi Thiên Long phân tích cuộc chiến giữa Công ty Đầu tư An Tâm và Tesla. Cậu ta khẳng định Tesla hẳn đã đè bẹp Công ty Đầu tư An Tâm, kết quả thì ai cũng biết rồi đấy!'

'Lời nhắc nhở thân thiện của người hâm mộ 10 năm của Lôi Thiên Long là hãy xem phân tích của streamer này, sau đó thì cứ đảo ngược lại vấn đề, kết luận gần như không có vấn đề gì.'

“Hia hia hia! Đảo ngược lại vấn đề? Thật là ghê gớm!” Lôi Thiên Long vừa nhìn bình luận vừa xỉa xói: “Mấy tên quỷ yêu như các người không phải là người hâm mộ của tôi. Cái gì mà đảo ngược phân tích của tôi?”

“Nếu phân tích lần này còn có vấn đề, tôi sẽ livestream ăn một hũ tương ớt Bà Già Đỡ Đầu, đó chính là sản phẩm xa xỉ cao cấp của Hạ Quốc!” Lôi Thiên Long sẵn tiện thể hiện bản thân.

Bình luận trêu chọc liên tục gửi đến.

'Một hũ tương ớt Bà Già Đỡ Đầu chưa đến 40 tệ, streamer gì mà nghèo quá vậy?'

'Tôi đã từng đến Đại Lục, tương ớt Bà Già Đỡ Đầu không phải là sản phẩm xa xỉ cao cấp, cái dáng vẻ không biết gì của streamer thật là tội nghiệp.'

'Streamer thật là thảm, tôi muốn thưởng một xu thật lớn để cứu streamer.'

'Tôi đã quay màn hình lại rồi, nếu cậu ta nói không đúng, lại không chịu ăn tương ớt Bà Già Đỡ Đầu, tôi sẽ đăng lên Facebook để tẩy chay cậu ta.'

'Tình hình tài chính của tôi khá ổn, tôi có thể tài trợ một hũ tương ớt Bà Già Đỡ Đầu cho streamer.'

Khu vực Bảo Tỉnh có vấn đề là ở đài truyền hình nào đó, làm sao người ở Bảo Tỉnh có thể không biết tình hình của tổ quốc?

Ban đầu Lôi Thiên Long chỉ định thể hiện bản thân, nhưng kết quả lại trở thành một tên ngốc, thảm đến nỗi bị bình luận chế giễu.

Nếu không, bạn thực sự tưởng rằng uống trà Diệp Đản là một cách thưởng thức cao cấp sao? Đó là sự thổi phồng chương trình của đài truyền hình!

Cái gọi là chuyên gia chính là không có giới hạn, dù sao cũng đã đưa đủ tiền rồi, đừng nói uống trà Diệp Đản là thưởng thức cao cấp, ăn cả vỏ chuối cũng không có vấn đề gì!

“Chúng ta quay lại chủ đề chính!”

Lôi Thiên Long nhìn chính mình bị người chế nhạo, cậu ta nhanh chóng biểu thị quay lại chủ đề chính.

“Tôi sẽ nói về quan điểm của tôi!” Lôi Thiên Long đưa ra kết luận trước: “Lần này cuộc chiến cung cấp cao su trên thị trường quốc tế chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến Bảo Tỉnh của chúng ta!”

“Tôi sẽ phân tích lý do một lần nữa!” Lôi Thiên Long nói tiếp.

“Thứ nhất, nếu Công ty Đầu tư An Tâm là kẻ đứng sau hậu trường, vậy vấn đề rất đơn giản. Công ty Đầu tư An Tâm là một công ty có trụ sở tại Hạ Quốc. Bọn họ không thể nào nhắm vào Bảo Tỉnh của chúng ta, nếu không sẽ làm tổn hại đến mối quan hệ hòa bình.” Lôi Thiên Long nói rõ.

Điều phân tích này đã được khá nhiều người công nhận!

Nếu Công ty Đầu tư An Tâm nhắm vào Bảo Tỉnh, bọn họ không lo lắng sẽ bị chính phủ nhắm tới sao?

“Thứ hai, nếu Nhật Bản là kẻ đứng sau hậu trường, vậy thì Nhật Bản cũng đang nhắm tới Hàn Quốc, chúng tôi chắc chắn sẽ được Nhật Bản buông tha.” Lôi Thiên Long nói rõ.

“Không chỉ vì mối quan hệ giữa Bảo Tỉnh của chúng tôi và Nhật Bản rất tốt, chúng tôi đã đưa ra mức thuế nhập khẩu rất thấp cho Nhật Bản, chưa kể còn có một loạt các điều kiện ưu đãi. Bọn họ không thể nào nhắm vào chúng tôi.” Lôi Thiên Long nói tiếp.

“Quan trọng hơn là lý do của Hạ Quốc!” Lôi Thiên Long nói thêm.

“Vì vậy, cho dù kẻ đứng sau hậu trường là Công ty Đầu tư An Tâm hay Nhật Bản, Bảo Tỉnh của chúng ta vẫn vững vàng như mặt trời và mặt trăng, hoàn toàn không thể nào có kẻ lại ra tay với chúng tôi.”

Lôi Thiên Long tổng kết bằng một lời thề nghiêm trang.

Chương 1395: Nhân vật chính còn chưa lên sàn mà!

Mặc dù kết quả phân tích trước đây của Lôi Thiên Long khá là tệ, nhưng lần phân tích này quả thực là có cơ sở, hợp tình hợp lý, thuyết phục được người khác.

'Có lý!'

'Lẽ nào Lôi Thiên Long cuối cùng cũng đúng một lần?'

'Có vẻ quả thực là như vậy!'

'Tôi nghĩ Nhật Bản mới là kẻ đứng sau hậu trường.'

'Tôi thấy Công ty Đầu tư An Tâm giống hơn.'

'Không phải Công ty Đầu tư An Tâm đã nói rằng bọn họ không đứng sau hậu trường sao?'

'Bọn họ nói vậy là mọi người đã tin rồi sao?'

'Nếu kẻ đứng sau hậu trường là Công ty Đầu tư An Tâm, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?'

'Dù sao thì chúng ta vẫn an toàn!'

Buổi livestream của Lôi Thiên Long bị người khác quay màn hình lại, sau đó chia sẻ lên Weibo của Hạ Quốc, chuyện này cũng dẫn đến cuộc thảo luận sôi nổi nhất định.

Những kẻ hóng chuyện ở Hạ Quốc cũng tin rằng Bảo Tỉnh có thể đứng ngoài cuộc. Dù gì theo phân tích của Lôi Thiên Long, bất kể ai là kẻ thực sự đứng sau hậu trường, chắc chắn cũng sẽ không ra tay với Bảo Tỉnh, phải không?

Chỉ tiếc là hóng chuyện thì chính là hóng chuyện, vì chỉ toàn những kẻ hóng chuyện nên không có đủ thông tin, hoàn toàn không thể nào đưa ra phán đoán chính xác.

Cuộc chiến cung cấp cao su quốc tế này dường như đã diễn ra rất ác liệt. Đặc biệt là Hàn Quốc, nước trông giống như nhân vật chính của cuộc chiến này.

Nhưng nhân vật chính thực sự là Bảo Tỉnh, chỉ có điều là vẫn chưa lên sàn.

Dù là Hạ Quốc hay là Bảo Tỉnh của Hạ Quốc, những kẻ hóng chuyện đều đang “ăn dưa” rất vui vẻ trên mạng của hai khu vực, cho thấy cuộc chiến cung cấp cao su thực sự mỹ mãn.

Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn luôn đến vào lúc chúng ta không để ý nhất!

Thứ Năm, ngày 26 tháng 3.

Vào sáng sớm, Dương Mậu Di lái chiếc Porsche 718 Boxster đến trường.

Trong tình huống bình thường, Dương Mậu Di sẽ không lái xe đến trường, nhưng hôm nay không phải là tình huống bình thường. Sau khi Dương Mậu Di tan học sẽ phải trở lại, để tiết kiệm thời gian, cô đương nhiên chọn lái xe đến trường.

Hôm nay An Lương không có ý định ra ngoài, anh ở Lâm Sơn Cư để giải quyết chuyện nhắm vào Bảo Tỉnh.

Công ty Cao su Saint Bran ở Cốc Mạn Thái Lan.

Công ty Cao su Saint Bran là một trong ba công ty xuất khẩu và bán cao su lớn của Thái Lan. Bảo Tỉnh có một phần cao su đáng kể nhập khẩu từ Thái Lan.

Mặc dù cao su của Thái Lan đắt hơn một chút, nhưng là quốc gia sản xuất cao su lớn nhất thế giới, chất lượng cao su của Thái Lan quả thực tốt hơn. Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên đến từ Bảo Tỉnh đang đàm phán với Công ty Cao su Saint Bran.

Chu Hạo Hiên, Trưởng phòng thu mua của Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên, nói một cách lịch sự: “Anh Thaneth, chúng ta đã hợp tác được 13 năm. Cơn bão lần này chắc không ảnh hưởng đến chúng tôi chứ?”

Thaneth Warakul là giám đốc kinh doanh của Công ty Cao su Saint Bran, anh ta có mối quan hệ tốt với Chu Hạo Hiên.

“Trước tiên thì tôi xin lỗi anh trước, anh Chu, tôi không thể đưa ra quyết định về vấn đề giá cả.” Thaneth nói.

“Anh Chu, chúng ta quả thực đã hợp tác với nhau 13 năm, nhưng giá cả lần này là do cấp trên quyết định, tôi không có quyền thay đổi.” Thaneth tiết lộ tình hình.

“Nếu anh Chu có thể tìm cách hợp tác với Nhật Bản, yêu cầu bọn họ chuyển cổ phần cho anh, giá của chúng tôi có thể giảm xuống trước khi giá vẫn chưa tăng.” Thaneth đổ thừa cho Nhật Bản trong âm thầm.

Chu Hạo Hiên im lặng một lát, sau đó mới trả lời: “Anh Thaneth, anh có thể đề xuất một số người ở cấp trên, những người mà có quyền làm chủ định giá trong công ty của anh không?”

Thaneth trực tiếp từ chối: “Tôi biết anh muốn làm gì, nhưng điều này là không thể, ngay cả tổng giám đốc Saint Bran của chúng tôi cũng không quyết định được.”

“Phía trên?” Chu Hạo Hiên ngộ ra.

Thaneth gật đầu: “Tôi đã xem qua phân tích của anh, anh nghĩ rằng cuộc chiến cung cấp cao su lần này sẽ không có ảnh hưởng gì đến anh đúng không?”

“Vậy là sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi?” Chu Hạo Hiên hỏi.

“Người Hạ Quốc của anh một câu nói cổ: Tổ chim bị lật , làm sao còn quả trứng nào lành?” Tiếng Hạ Quốc của Thaneth rất tốt, anh ta cũng đặc biệt nghiên cứu kiến thức của Hạ Quốc.

“Bài phân tích trên mạng của bên anh có chút thú vị, nhưng sau tất cả, tôi không biết phải làm gì nếu cuộc chiến này xảy ra và bùng nổ?” Thaneth cười khổ.

Chu Hạo Hiên thở dài: “Nếu như nóng nảy, tất nhiên thì ai cũng sẽ bị công kích!”

“Đúng!” Thaneth trả lời một cách khẳng định.

“Anh là mục tiêu, Hàn Quốc là mục tiêu, và ngay cả Hạ Quốc cũng là mục tiêu.” Thaneth tiếp tục đưa ra ẩn ý.

Ý của anh ta là Bảo Tỉnh ngây thơ nghĩ rằng, nếu kẻ đứng sau hậu trường là Nhật Bản, còn cần quan tâm đến thái độ của Hạ Quốc sao?

“Anh Thaneth, tôi có một câu hỏi.” Chu Hạo Hiên nhìn Thaneth.

“Anh nói đi.” Thaneth trả lời.

“Anh cứ tùy ý tăng giá cao su thô, lẽ nào không sợ bị người khác tranh giành thị trường sao?” Chu Hạo Hiên nói rõ.

“Tại sao phải sợ?” Thaneth cười ha ha: “Anh vừa nói hai bên chúng ta đã hợp tác 13 năm. Trong 13 năm này, cao su thô của Thái Lan chúng tôi năm nào cũng tăng giá mà?”

Chu Hạo Hiên im lặng.

Chương 1396: Tai họa sắp xảy ra!

Trong 13 năm qua, giá cao su quả thực đã tăng lên từng bước từng bước.

“Vì điều kiện môi trường và khí hậu nên diện tích sản xuất cao su bị hạn chế, cần có thời gian để mở rộng sản xuất. Không phải cứ trồng cao su là có thể sản xuất được. Anh cảm thấy giá cao su sẽ giảm sao?” Thaneth tiếp tục hỏi.

“Phải rồi, còn có một yếu tố quan trọng nhất!” Thaneth nói thêm: “Nhu cầu về cao su cũng đang tăng lên qua từng năm.”

“Đặc biệt là sau khi bước sang năm 2020, nhu cầu về cao su tăng mạnh và phạm vi ứng dụng của cao su thiên nhiên ngày càng mở rộng. Trong hoàn cảnh như vậy, chúng tôi sợ gì đây?” Thaneth bật cười

Cao su là thị trường của người bán!

Nếu không phải do sức mạnh tổng thể của các nước trồng cao su khá yếu, e rằng giá của cao su đã phá vỡ đường chân trời rồi?

Chu Hạo Hiên thở dài: “Xin lỗi, anh Thaneth, vì giá tăng quá cao, tôi sẽ cân nhắc lại.”

“Không thành vấn đề.” Thaneth trả lời: “Anh có thể thử liên hệ với các nước sản xuất cao su khác, chẳng hạn như Guatemala và Côte d’Ivoire. Trước mắt, chỉ có hai nước này là không tăng giá trong thời điểm hiện tại.”

Chu Hạo Hiên không thể không phàn nàn: “Hai quốc gia đó là những tay sai của Nhật Bản. Cao su của bọn họ gần như được Nhật Bản mua hết hoàn toàn rồi, tôi có liên lạc với bọn họ thì cũng vô ích!”

“Vậy anh có thể thử liên hệ với Hạ Quốc, dù sao cũng là người một nhà, Hạ Quốc chắc sẽ không làm khó người của mình đâu.” Thaneth đề nghị một lần nữa.

Chu Hạo Hiên thở dài và gật đầu: “Tôi thử lại xem sao!”

Không phải đã nói không có liên quan đến Bảo Tỉnh sao?

Kết quả bây giờ là tình huống gì thế này?

Thái Lan có ba công ty bán cao su lớn, ngoài Công ty Cao su Saint Bran còn có Công ty Cao su Bạch Nha và Công ty Cao su Bán Loan Viên.

Trong đó, Bán Loan Viên có một số phần lớn thuộc về Europa và Bạch Đầu Ưng Quốc. Số lượng bán ra nước ngoài của Công ty cao su Bán Loan Viên rất ít, chủ yếu là xuất khẩu cho các công ty ở Europa và Bạch Đầu Ưng Quốc.

Chu Hạo Hiên chắc chắn đã đầu quân cho hai Công ty Cao su Bạch Nha và Công ty Cao su Bán Loan Viên.

Bạch Nha và Bán Loan Viên không tham gia vào “Liên minh thống nhất giá cao su” của Tống Nhân, nhưng bây giờ giá cao su trên thị trường đã tăng lên, lẽ nào còn mong đợi bọn họ giảm giá để bán hàng à?

Không tham gia vào “Liên minh thống nhất giá cao su” không có nghĩa là bọn họ phải làm việc tốt!

Thực tế cho thấy, rất nhiều đồn điền cao su không tham gia vào “Liên minh thống nhất giá cao su”, đó mới là những kẻ khó khăn nhất, bọn họ đều muốn làm “ngư ông”.

Bọn họ hi vọng rằng giá cao su sẽ tăng mạnh, cũng hy vọng rằng sẽ đạt được danh tiếng tốt.

Ví dụ như tình hình hiện nay, “Liên minh thống nhất giá cao su” đã đẩy giá cao su lên, “Liên minh thống nhất giá cao su” đang bị vu oan, nhưng cái lợi là mọi người đều cùng hưởng.

Những đồn điền cao su chưa tham gia “Liên minh thống nhất giá cao su” là vì bọn họ không muốn bị vu oan, chứ không phải bọn họ không muốn tăng giá.

Muốn giảm giá những đồn điền cao su chưa tham gia “Liên minh thống nhất giá cao su”?

Nằm mơ!

Những tên này phải theo sát giá thị trường, khi thị trường tăng giá, bọn họ lập tức tăng giá.

Nếu thị trường giảm giá thì sao? Vậy đợi chút đã!

Sau khi xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, rồi mới quyết định có giảm giá hay không.

Chu Hạo Hiên không chỉ đóng cửa ở Thái Lan mà khi anh ta liên hệ với nhà cung cấp thứ hai là Ấn Độ, anh ta đã bị đối phương trực tiếp từ chối.

Về phía nhà cung cấp dự phòng thứ ba là Malaysia, đối phương hoàn toàn không nghe máy!

“Liên minh thống nhất giá cao su” đã tăng mạnh giá bán cao su, mặc dù điều đó là không hợp lý nhưng khiến cho tất cả các đồn điền cao su được hưởng lợi ích.

Trước tình hình đó, hầu hết các đồn điền cao su đều chọn cách tăng giá trong âm thầm. Làm sao mà Chu Hạo Hiên lại không ăn cái đóng cửa?

Trong suốt một buổi sáng, Chu Hạo Hiên liên lạc từ Thái Lan cho tới Guatemala. Trong những nước thuộc top 10 về sản lượng cao su trên toàn cầu, chỉ còn mỗi Hạ Quốc là anh ta vẫn chưa liên hệ.

Bởi vì anh ta không có mạng lưới quan hệ với Hạ Quốc!

Dù gì thì cao su của Hạ Quốc chưa có tiền lệ bán cho bên ngoài.

Tình huống mà Chu Hạo Hiên gặp phải cũng là tình huống mà tất cả các công ty nhập khẩu cao su ở Bảo Tỉnh gặp phải, thậm chí công ty cao su ở Bảo Tỉnh cũng điêu đứng.

Do công ty nhập khẩu cao su tại Bảo Tỉnh không tham gia vào cuộc chiến cung cấp cao su trong hai ngày qua, nên công ty nhập khẩu cao su tại Bảo Tỉnh đã lợi dụng giá thấp, ký thỏa thuận thu mua tương ứng.

Sau đó thì hôm nay đã phải điêu đứng!

Tin tức về việc doanh nghiệp cao su nhập khẩu của Bảo Tỉnh bị chặn toàn diện đã lan truyền trong nội bộ của Bảo Tỉnh.

Các chuyên gia và học giả vốn đang lạc quan rằng Bảo Tỉnh sẽ không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến cung cấp cao su này, bây giờ đã chọn cách thay đổi, bọn họ nói rằng các doanh nghiệp liên quan ở Bảo Tỉnh sẽ cố gắng hết sức để chống chọi với hậu quả của cuộc chiến cung cấp cao su.

Chương 1397: Quả là sữa độc!

(Sữa có độc: Được hiểu theo nghĩa cỗ vũ ngược, dùng để chỉ những người cổ vũ hay ủng hộ một vấn đề gì đó theo hướng tích cực nhưng càng cổ vũ kết quả càng tồi tệ, càng thất bại.)

Mạng Internet ở Bảo Tỉnh cũng rất sôi động.

Trên Facebook của Bảo Tỉnh, có một bài viết rất nổi.

Sữa Độc Cao Cấp: Lôi Thiên Long!

Đầu tiên hãy gửi video để làm chứng: Video

Tôi tin rằng hôm qua nhất định có người đã xem livestream của Lôi Thiên Long, cậu ta giống như ma quỷ âm dương.

Hôm qua cậu ta đã phân tích rất nhiều, nói rằng Bảo Tỉnh của chúng ta chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến cung cấp cao su này. Hơn nữa còn nói rằng Bảo Tỉnh của chúng ta bị ảnh hưởng thì cậu ta sẽ livestream ăn tương ớt Bà Già Đỡ Đầu.

Theo phân tích của Lôi Thiên Long, cho dù đó là Công ty Đầu tư An Tâm hay Nhật Bản đứng sau hậu trường thì chúng ta cũng sẽ bình an vô sự…

Kết quả là hôm nay đã bị tát vào mặt thật thảm bại!

Chú tôi là kỹ thuật viên của một công ty cao su nọ, để bảo vệ sự riêng tư của chú, tôi sẽ không đề cập đến công ty cụ thể.

Chú tôi cho tôi biết một tin rất rõ ràng, Bảo Tỉnh của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, dù đó là bất cứ đơn hàng thu mua cao su nào, tính luôn cả các mặt hàng khác trên thị trường chứ không chỉ mỗi cao su!

Còn có sản phẩm nhựa và sản phẩm cao su, tất cả đều sẽ được đối đãi như nhau, toàn bộ giá thu mua đều tăng hơn 20%.

@Lôi Thiên Long: Ra ăn tương ớt!

Bài viết này rất nổi!

Bởi vì phân tích của Lôi Thiên Long trong video quả thực rất có căn cứ, lại hợp tình hợp lý. Thế nhưng cậu ta đã bị vả mặt trong tích tắc, những kẻ hóng chuyện đã ùn ùn kéo vào để lại bình luận kêu gọi Lôi Thiên Long, đợi Lôi Thiên Long livestream ăn hũ tương ớt Bà Già Đỡ Đầu.

Lôi Thiên Long cũng phối hợp mở livestream, cậu bày tỏ sẵn sàng chấp nhận thua cuộc, cậu đã chuẩn bị trước tương ớt Bà Già Đỡ Đầu.

“Trước tiên, cho tôi nói một lời cuối cùng!” Trước khi Lôi Thiên Long ăn tương ớt Bà Già Đỡ Đầu trên livestream, cậu ta nói rằng mình vẫn còn lời trăn trối.

“Tôi không phục với tình hình hôm nay!” Lôi Thiên Long nói rõ.

“Sao đột nhiên lại nhắm vào Bảo Tỉnh của chúng tôi?” Lôi Thiên Long nói với vẻ mặt khó hiểu: “Tôi hoàn toàn không hiểu nổi, Bảo Tỉnh của chúng tôi chắc chắn sẽ không bị nhắm vào!”

Thế nhưng những kẻ hóng chuyện lại lười nghĩ tới vấn đề như vậy, bọn họ thúc giục Lôi Thiên Long ăn tương ớt Bà Già Đỡ Đầu.

Ăn xong hũ tương ớt Bà Già Đỡ Đầu, e rằng thực sự sẽ là lời sau cùng?

An Lương ở Thịnh Khánh xa xôi hoàn toàn không quan tâm đến Lôi Thiên Long, cũng không biết nhân vật nhỏ như vậy là ai, anh chỉ quan tâm đến thu nhập!

Khi An Lương đang quan tâm về thu nhập, anh nhận được một tin nhắn từ Hoàng Quốc Tường.

Kế hoạch nhắm vào Bảo Tỉnh lần này là do Hoàng Quốc Tường đưa ra, người này mới chính là kẻ đứng sau hậu trường thực sự.

Trong phần mềm liên lạc bí mật của Cơ Quan Điều tra An ninh Quốc gia.

‘Hoàng Quốc Tường: Có đó không?’

‘An Lương: Không có.’

‘Hoàng Quốc Tường: Nói chuyện chính nào, cậu bố trí sức mạnh bên cậu lớn hơn một chút đi.’

‘Hoàng Quốc Tường: Có thể mở rộng quy mô không?’

‘An Lương: ?’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu đã tiến quân vào ngành hàng hải của Ma Đô, phải không?’

‘An Lương: Anh lại có ý kiến gì nữa sao?’

‘An Lương: Trước tiên, tôi muốn nói rõ, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp hay phạm tội!’

‘Hoàng Quốc Tường: Tôi suýt cười ra tiếng!’

‘An Lương: Nghiêm túc đi!’

‘An Lương: Tôi nói thật đấy!’

‘An Lương: Anh hãy nói chuyện anh muốn làm trước, tôi suy nghĩ xem có nên chấp nhận hay không.’

‘Hoàng Quốc Tường: Chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu ở đằng sau hậu trường để cậu phối hợp thêm các nguồn lực của ngành hàng hải, trực tiếp nhắm vào nó từ thượng nguồn giống như bây giờ.’

‘An Lương: Điều đó là không thể!’

‘An Lương: Có quá nhiều đối thủ cạnh tranh trong ngành hàng hải, chúng tôi không phải là công ty hải vận duy nhất.’

‘An Lương: Nhắm vào tài nguyên của một ngành nào đó của đối phương thì gọi là hành vi thương mại, còn nhắm vào nền tảng cơ bản của người khác thì là kiếm chuyện.’

An Lương phân tích rõ ràng!

‘An Lương: Anh Hoàng, tôi nghĩ anh đang muốn vu oan cho tôi.’

‘Hoàng Quốc Tường: Tôi chỉ hỏi thôi mà, lỡ như cậu đồng ý thì sao?’

‘An Lương: Anh thật độc ác!’

‘An Lương: Hãy nói cho tôi biết về mục đích thực sự của anh.’

‘Hoàng Quốc Tường: Không phải là tôi đang học hỏi cậu sao, hỏi giá trên trời sau đó thì lại mặc cả giá xuống thấp.’

‘An Lương: Vậy đưa cho tôi mấy cái biết bay, phải là cái mới nhất, còn là cái biết tự bay ấy.’

‘Hoàng Quốc Tường: Đừng nằm mơ nữa!’

‘An Lương: Như nhau thôi.’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu có thể nghĩ ra cách gì để nhắm vào nó, khiến cho tất cả giá vận tải khi đi vào chỗ đó đều nâng giá lên không?’

‘Hoàng Quốc Tường: Giống như ngành công nghiệp cao su lần này vậy.’

‘An Lương: Không có khả năng lắm.’

‘An Lương: Quy mô thị trường của ngành công nghiệp cao su rất nhỏ, Công ty Đầu tư An Tâm có thể dễ dàng ăn một miếng, nhưng đừng đùa về ngành hàng hải, chúng ta không thể nào làm được chuyện đó đâu.’

‘An Lương: Ngay cả khi anh phối hợp với tôi để phong tỏa, vẫn có một số lượng lớn các công ty vận chuyển ở nước ngoài.’

Chương 1398: Tên đại gian ác ném đá giấu tay!

‘An Lương: Anh Hoàng, tôi khuyên anh đừng mơ tưởng nữa.’

‘An Lương: Thực ra việc phong tỏa nhập khẩu cao su đã khiến Bảo Tỉnh rất khó chịu.’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu có chắc là cậu có thể phong tỏa nó không?’

‘An Lương: Trước đây tôi không rõ, nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn!’

‘An Lương: Bên chúng tôi đã thành lập một “Liên minh thống nhất giá cao su”, cùng với sự ích kỷ của con người, ngay cả những đồn điền cao su không tham gia vào liên minh thống nhất cũng sẽ tuân theo thỏa thuận giá của bên tôi.’

‘An Lương: Từ tình hình hiện tại có thể thấy, không chỉ mỗi Bảo Tỉnh sắp gặp xui xẻo, mà ngay cả Hàn Quốc cũng sẽ gặp xui xẻo.’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu định tấn công Hàn Quốc sao?’

‘Hoàng Quốc Tường: Tôi tưởng đó chỉ là để bịt mắt!’

‘An Lương: Một con cừu thì là đùa, hai con cừu thì lại là đam mê. Chúng tôi thậm chí đã thành lập “Liên minh thống nhất giá cao su”, hơn nữa còn hình thành một liên minh công nghiệp tương đối ổn định, việc nhắm tới Hàn Quốc cũng chỉ là thuận tay mà thôi.’

‘An Lương: Thật tiếc khi Nhật Bản có sự hỗ trợ của Côte d’Ivoire và Guatemala, nếu không thì bọn họ cũng sẽ gặp xui xẻo.’

‘An Lương: Nhân tiện, anh Hoàng, anh chuẩn bị ít tài liệu, chúng ta cùng nhau hắt nước bẩn lên Nhật Bản.’

‘Hoàng Quốc Tường: Ý cậu là gì?’

‘An Lương: Ví dụ, bên anh làm một tài liệu cho phía Nhật Bản, biểu thị một bộ phận hoặc tổ chức nào đó của Nhật Bản đã thực hiện kế hoạch này, sau đó nó bị hacker đánh cắp, tiếp đó thì đăng lên mạng.’

Hoàng Quốc Tường bày tỏ sự ngạc nhiên!

Hành động phiền nhiễu này của An Lương cũng hơi bị nhiều rồi đấy? Đây là xác định muốn cho Nhật Bản bị vu oan sao!

‘An Lương: Tôi đã chuẩn bị xong ở bên này rồi. Trong “Liên minh thống nhất giá cao su” của tôi, nếu công ty Nhật Bản muốn mua hàng, chúng tôi sẽ giảm cho bọn họ một cái giá nhất định.’

‘An Lương: Cho nên đợi sau khi anh làm xong, chúng ta sẽ vu oan cho Nhật Bản.’

‘An Lương: Không thể nào cứ để tôi gánh lấy được.’

‘Hoàng Quốc Tường: Không thành vấn đề, bên tôi sẽ giải quyết.’

‘Hoàng Quốc Tường: Có đối tượng cụ thể nào để vu oan không.’

‘An Lương: Vu oan cho Phòng Điều tra Kinh tế!’

‘An Lương: Bộ phận này từng chơi khăm Công ty Đầu tư An Tâm của tôi, nên lần này tôi sẽ đổ thừa cho bọn họ.’

‘Hoàng Quốc Tường: Được!’

‘Hoàng Quốc Tường: Tôi sẽ sắp xếp bố trí, quả là một làn sóng xâm lược có tổ chức, xem xem liệu tôi có thể lấy được một số thông tin xác thực từ Bộ kinh tế hay không.’

‘Hoàng Quốc Tường: Đợi sau khi chúng ta xâm lược, Bộ kinh tế nhất định sẽ nhảy ra tung tin, nói rằng bọn họ đã bị xâm lược, nếu lúc đó chúng ta lại vu oan cho bọn họ, vậy thì sẽ càng chân thực hơn!’

‘An Lương: Hửm!’

‘An Lương: Anh Hoàng, anh quả thực là một lão gian ác ném đá giấu tay!’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu cũng vậy!’

‘An Lương: Tôi không phải, tôi vẫn còn trẻ, là tương lai của tổ quốc, cảm ơn!’

‘Hoàng Quốc Tường: Thằng gian ác ném đá giấu tay?’

‘An Lương: Tôi nôn mất thôi!’

‘Hoàng Quốc Tường: Chúng ta hành động riêng biệt. Bên tôi sẽ chuẩn bị tổ chức hacker bắt đầu hoạt động. Nhân tiện, tôi muốn vu oan luôn cho Hàn Quốc chuyện hacker hành động lần này.’

‘An Lương: Anh thật là độc ác!’

Hàn Quốc không phải đang nghi ngờ Nhật Bản muốn nhắm vào bọn họ sao?

Vì vậy, việc Hàn Quốc sắp xếp hacker xâm nhập vào Nhật Bản cũng là điều bình thường, phải không?

Một cha gian ác ném đá giấu tay và một thằng gian ác ném đá giấu tay thoải mái thương lương một kế hoạch vu oan, sau đó bọn họ chia ra hành động.

Sau khi An Lương và Hoàng Quốc Tường xác định xong kế hoạch, anh lập tức gửi tin nhắn cho Tống Nhân.

‘An Lương: Anh trai, kế hoạch truy tìm kho báu đã bước sang giai đoạn thứ hai!’

‘Tống Nhân: Phong tỏa hoàn toàn?’

‘An Lương: Đúng vậy!’

‘An Lương: Từ chối mọi yêu cầu mua cao su từ Bảo Tỉnh.’

‘Tống Nhân: Hàn Quốc thì sao?’

‘An Lương: Cũng cấm chung luôn!’

‘An Lương: Trước tiên, hãy phong tỏa bọn họ hai ngày, sau đó nâng giá cho bọn họ.’

‘An Lương: Hãy để bọn họ hiểu được niềm vui mất đi rồi lại có.’

‘An Lương: Đến lúc đó, giá của chúng ta có cao hơn một chút thì bọn họ vẫn phải chấp nhận.’

‘An Lương: Bọn họ thậm chí có thể nuốt cổ phần của Bảo Tỉnh để tăng lượng hàng tồn kho nhằm tránh bị chặn lần nữa.’

‘Tống Nhân: Ha ha, vậy là chúng ta phong tỏa Bảo Tỉnh và kiếm nhiều tiền hơn.’

‘Tống Nhân: Hạ Quốc thực sự đã làm xong rồi sao?’

‘An Lương: Đừng lo lắng!’

‘An Lương: Bên em xử lý rất ổn định!’

‘Tống Nhân: Vậy thì không sao, bên anh cũng sẽ bắt đầu hành động.’

‘An Lương: Giữ liên lạc.’

‘Tống Nhân: Giữ liên lạc.’

Mặt khác, Hoàng Quốc Tường đang bố trí nhân sự để cố gắng xâm nhập vào Bộ kinh tế của Nhật Bản, để đảm bảo nhiệm vụ thành công, Hoàng Quốc Tường đã phải xin một lượng tài nguyên đáng kể.

Một đội công nghệ mạng đẳng cấp thế giới gồm 12 người bắt đầu xâm nhập vào Bộ kinh tế của Nhật Bản dưới sự sắp xếp của Hoàng Quốc Tường, bọn họ không xâm nhập vào mạng lõi, chỉ xâm nhập vào mạng thông thường, để tránh bị phát hiện.

Chương 1399: Chó ngáp phải ruồi?

Trong tình huống bình thường, nhất định phải xâm nhập vào mạng lõi để lấy thông tin bọn họ muốn, nhưng lần này không phải là tình huống bình thường, lần này chỉ là xâm nhập chút thôi.

Nếu có thể tìm thấy một số thông tin, vậy thì tốt quá rồi.

Nếu không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào, chỉ cần bỏ chạy. Dù sao thì việc giả mạo thông tin cũng không khó, phải không? Mặc dù bộ kinh tế có thể bác bỏ những tin đồn, nói rằng không có thông tin nào như vậy.

Tuy nhiên, trước giờ đều toàn là tạo tin đồn chỉ cần một cái miệng, còn người bị vu oan thì phải chạy đôn chạy đáo.

Những kẻ hóng chuyện luôn tin vào những lời đồn đại hơn cái gọi là những lời phản bác.

Trong mạng lưới thông thường của bộ kinh tế. 12 cao thủ về công nghệ mạng đẳng cấp thế giới đang cố gắng tìm kiếm thông tin có liên quan. Bởi vì đây là mạng lưới thông thường, không liên quan đến thông tin bí mật, hành vi của bọn họ hoàn toàn không bị phát hiện. Sau một hồi tìm kiếm, bọn họ thực sự đã tìm thấy thứ gì đó!

Hiroga Kosaburo thuộc bộ kinh tế đã thu thập rất nhiều dữ liệu về sự thay đổi giá cao su trong máy tính văn phòng của mình, cũng như các sơ đồ và dữ liệu về mối quan hệ giữa các nước xuất khẩu cao su, các công ty cao su và đồn điền cao su.

Điều quan trọng nhất là bọn họ đã tìm thấy một tài liệu nhạy cảm!

Trong máy tính của Hiroga Kosaburo, thực sự có lưu trữ một bài viết [Nhắc Nhở Thân Thiện: Cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!].

Chỉ có mỗi bài viết này thì không có vấn đề gì.

Nhưng thời gian tạo và thời gian lưu bản sao này sớm hơn so với thời điểm bài viết được đăng lần đầu trên mạng, đây là vấn đề lớn!

“Anh Hoàng, chúng tôi đã tìm thấy một thứ!” Chàng trai trẻ đeo kính cho biết.

“Cái gì?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

“Bản gốc của bài viết [Nhắc Nhở Thân Thiện: Cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!] đấy!” Chàng trai trẻ đeo kính trả lời.

Hoàng Quốc Tường ngây người trong giây lát, đây là đánh bừa mà trúng à?

Rõ ràng chỉ muốn vu oan mà thôi, kết quả lại tìm được tài liệu tương ứng trong bộ kinh tế? Vậy lần hắt nước bẩn này sẽ càng vững vàng hơn rồi?

“Hãy xem làm thế nào để lấy nó ra, hơn nữa lấy bằng chứng tốt nhất để chứng minh rằng bài viết này được tạo ra sớm hơn so với bài viết đã được đăng trên mạng.” Khi Hoàng Quốc Tường dặn dò.

Chàng trai trẻ đeo kính trả lời: “Không thành vấn đề!”

Bộ kinh tế Nhật Bản vẫn chưa tìm thấy bất kỳ sự xâm nhập nào, chủ yếu là do 12 cao thủ về công nghệ mạng đẳng cấp thế giới mà chỉ xâm nhập vào hệ thống mạng thông thường của bộ kinh tế.

Không có thông tin bí mật trong hệ thống mạng thông thường, có gì đáng để hack chứ?

Do đó, bộ kinh tế Nhật Bản vẫn chưa tìm thấy bất kỳ sự xâm nhập nào.

Trong vòng chưa đầy 3 phút, chàng trai trẻ đeo kính tiếp tục báo cáo: “Anh Hoàng, chúng tôi đã hoàn thành xong tài liệu này, hơn nữa còn thành công lấy ra được, đồng thời cũng xóa sạch dấu vết, bây giờ phải lén lút rút lui sao?”

“Không, không, không, các cậu thử cố gắng xâm nhập mạng lõi của bọn họ. Chỉ cần bị phát hiện thì cứ lập tức chạy trốn, đừng để bị bắt, để lại dấu vết cho bọn họ biết rằng các cậu đã ở đây.” Hoàng Quốc Tường nói rõ.

Chàng trai trẻ đeo kính đơ ra trong giây lát, mấy hành động xâm nhập của hacker không phải càng kín đáo càng im lặng mới là tốt nhất sao? Bây giờ cố tình để lại dấu vết… cái kiểu khoe mẽ gì thế này?

Mặc dù không hiểu ý của Hoàng Quốc Tường, nhưng không hiểu thì cũng phải nghe theo mệnh lệnh!

Chàng trai trẻ đeo kính đồng ý: “Vâng!”

12 cao thủ về công nghệ mạng đẳng cấp thế giới đã cố gắng xâm nhập mạng lõi của Bộ kinh tế, bọn họ đã thử và chỉ mất khoảng 5 phút.

Chàng trai trẻ đeo kính báo cáo: “Anh Hoàng, chúng tôi đã vào rồi!”

Chàng trai trẻ đeo kính nhìn Hoàng Quốc Tường, có ý hỏi tiếp theo nên làm gì?

Hoàng Quốc Tường nhìn chàng trai trẻ đeo kính, anh ta có chút không nói nên lời.

Không phải nói chỉ tùy tiện thử một chút thôi sao, kết quả là tiến vào luôn, ý gì đây?

“Không bị phát hiện chứ?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

“Không có!” Chàng trai trẻ đeo kính trả lời.

“Thực sự là mạng lõi sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại.

“Đúng vậy!” Chàng trai trẻ đeo kính lại trả lời.

“Vậy trước tiên hãy xem qua thông tin mật có cái gì, nếu có cái nào phù hợp thì cầm đi!” Hoàng Quốc Tường trả lời.

Dù gì đến thì cũng đã đến rồi, vậy thì tiện tay cầm luôn?

Nhóm do Hoàng Quốc Tường tổ chức không chỉ đánh bừa mà trúng, bọn họ còn dễ dàng đột nhập vào mạng lõi của Bộ kinh tế Nhật Bản, sau đó đánh cắp dữ liệu từ mạng lõi.

Hành vi như vậy cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Bộ kinh tế!

Không!

Chính xác mà nói, Cơ quan An ninh mạng của Nhật Bản đã phát hiện ra tình hình. Bọn họ bắt đầu theo dõi 12 cao thủ về công nghệ mạng đẳng cấp thế giới, nhưng bọn họ không thể bắt kịp, cuối cùng chỉ có thể ở lại để dọn dẹp đống hỗn độn.

Sau một lượt xác nhận, Cơ quan An ninh mạng chắc chắn 100% rằng nhóm hacker này đã xâm nhập vào mạng lõi của Bộ kinh tế và đánh cắp ít nhất 100 megabyte dữ liệu rồi bỏ đi.

Tình hình này khiến cho Bộ kinh tế Nhật Bản nổi trận lôi đình, bọn họ ngay lập tức đưa ra lời kết tội hacker xâm nhập.

Chương 1400: Lời tuyên bố đến từ Hacker!

Bộ kinh tế Nhật Bản:

Xin chào các bạn!

Bộ kinh tế Nhật Bản của chúng tôi đã bị hacker tấn công vào lúc 7 giờ 27 phút sáng ngày 26 tháng 3 năm 2020.

Đối với việc hacker tấn công như thế này, Bộ kinh tế của chúng tôi cực kỳ lên án và đồng thời cũng đưa ra giải thưởng. Bất kỳ cá nhân hoặc tổ chức nào cung cấp manh mối về hành động hacker xâm nhập, sẽ nhận được phần thưởng lớn từ Bộ kinh tế Nhật Bản của chúng tôi.

Thông báo của Bộ kinh tế rất ngắn, nhưng tuân thủ nguyên tắc là thông báo càng ngắn thì vấn đề càng lớn, hàng loạt kẻ hóng chuyện đang đồn đoán rốt cuộc Bộ kinh tế đã mất đi dữ liệu gì.

Hoàng Quốc Tường hiển nhiên nhìn thấy thông báo do Bộ kinh tế Nhật Bản đưa ra, anh ta hỏi: “Tóm lại thì các cậu đã lấy đi dữ liệu gì vậy?”

Chàng trai trẻ đeo kính trả lời: “Xin lỗi, anh Hoàng, chúng tôi đang cố gắng giải mã tập tin, tạm thời chúng tôi không rõ là dữ liệu gì.”

Hoàng Quốc Tường tạm gác vấn đề đó sang một bên, anh ta dặn dò: “Các cậu hãy gửi bài viết [Nhắc Nhở Thân Thiện: Cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!] mà các cậu vừa lấy được, đăng lên mạng đi.”

“Đồng thời chứng minh trên mạng rằng bài viết này là do Nhật Bản thực hiện, sẵn tiện dẫn dắt tàu cá, để những kẻ hóng chuyện nghĩ rằng Nhật Bản là kẻ đã đứng sau cuộc chiến cung cấp cao su này!” Hoàng Quốc Tường nói.

Chàng trai trẻ đeo kính trả lời: “Không thành vấn đề!”

“Còn một điều nữa, cậu giả làm hacker của Hàn Quốc và đăng thông tin lên Facebook của Hàn Quốc.” Hoàng Quốc Tường nói thêm.

“Vâng.” Chàng trai trẻ đeo kính trả lời.

Chưa đầy 10 phút sau khi Bộ kinh tế của Nhật Bản đưa ra thông báo rằng đã bị hacker xâm nhập, một bài viết khác đã được đăng trên trang Facebook của Hàn Quốc.

12 công tố viên:

Chúng tôi là 12 công tố viên, chúng tôi chịu trách nhiệm về chuyện xâm nhập vào Bộ kinh tế Nhật Bản!

Trong nước đang nghi ngờ liệu Nhật Bản có phải là kẻ đã đứng sau cuộc chiến cung cấp cao su hay không, vì chúng tôi cũng có nghi ngờ nên đã tìm cách xâm nhập vào Bộ kinh tế Nhật Bản.

Sau đó, chúng tôi tìm thấy thông tin sau đây!

[Hình 1]

Hình ảnh số 1 là thông tin chúng tôi tìm được trong mạng nội bộ của Bộ kinh tế Nhật Bản. Thông tin này chứng tỏ, Nhật Bản đã nghiên cứu giá cao su trên diện rộng và quy mô lớn. Ngoài ra còn liệt kê chi tiết các nước xuất khẩu cao su, các công ty cao su và cả đồn điền cao su.

[Hình 2]

Hình ảnh số 2 là bản gốc của bài viết [Nhắc Nhở Thân Thiện: Cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!], hãy chú ý đến thời gian được tạo và thời gian sửa đổi cuối cùng.

[Hình 3]

Hình ảnh số 3 là bài viết [Nhắc nhở thân thiện: Hãy cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!] được đăng sớm nhất trên mạng.

Nếu mọi người so sánh hình ảnh số 2 với hình ảnh số 3, mọi người có thể thấy rằng mạng nội bộ của Bộ kinh tế Nhật Bản đã chuẩn bị trước tài liệu viết bài [Nhắc Nhở Thân Thiện: Cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!].

Vậy ra bài viết [Nhắc Nhở Thân Thiện: Cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!] này chắc là do Bộ kinh tế Nhật Bản cố ý đăng lên đúng không?

Có như vậy mới làm gián đoạn sự chú ý của mọi người, phải không?

Chúng tôi đã tìm thấy những tài liệu này trong mạng của Bộ kinh tế Nhật Bản, bây giờ xin Nhật Bản hãy vui lòng nói rõ cho chúng tôi.

Sau khi bài viết này được đăng ở Hàn Quốc, lập tức dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi.

Rất đông kẻ hóng chuyện tại Hàn Quốc đã bày tỏ sự ủng hộ đối với nhóm hacker 12 công tố viên.

Những kẻ hóng chuyện cho rằng nếu không nhờ với nhóm hacker 12 công tố viên vạch trần âm mưu của Nhật Bản, đưa nó ra ánh sáng, thì Hàn Quốc của bọn họ chắc cũng không biết rằng bản thân đang mơ mơ màng màng?

Bài viết này nhanh chóng được lan truyền đến mạng nội bộ của Hạ Quốc và Nhật Bản, gây ra những sự xáo trộn khác nhau trong mạng nội bộ của hai nước một cách chóng mặt.

Về phía Nhật Bản, những kẻ hóng chuyện trên mạng bỏ qua việc Nhật Bản của bọn họ đã phong tỏa ngành cao su ở Hàn Quốc, dù sao thì mối quan hệ giữa Nhật Bản và Hàn Quốc cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm.

Những kẻ hóng chuyện bên Nhật Bản đã lên án Bộ kinh tế vì trình độ bảo vệ an ninh mạng quá kém, vậy mà lại để hacker của Hàn Quốc lấy dữ liệu, dẫn đến kế hoạch quốc gia bị lộ.

Những kẻ hóng chuyện bên Nhật Bản thực sự tin chắc rằng Nhật Bản đang chặn việc kinh doanh nhập khẩu cao su của Hàn Quốc, sẵn tiện cũng dạy cho Bảo Tỉnh một bài học.

Những kẻ hóng chuyện bên Hạ Quốc hoàn toàn kiểu “chuyện không liên quan đến mình nên mình không quan tâm”, bọn họ chỉ chọn ngồi hóng hớt thay vì tham gia vào cuộc chiến. Dù sao, Hạ Quốc vẫn chưa bị liên lụy!

Còn việc Bảo Tỉnh có bị liên lụy hay không?

Không phải Bảo Tỉnh thường rất thích gây chuyện sao, bây giờ gây chuyện tiếp đi xem nào?

Bình Luận (0)
Comment