Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 76 - Chương 1401: Sẽ Có Người Tin Tưởng Bọn Họ Sao?

Chương 1401: Sẽ có người tin tưởng bọn họ sao?

12 công tố viên

Bài viết do nhóm hacker 12 công tố viên công bố trên mạng lưới của Hàn Quốc nhanh chóng được lưu truyền trên mạng nội bộ của ba nước là Hàn Quốc, Nhật Bản và cả Hạ Quốc.

Trong mạng nội bộ của Bảo Tỉnh, Lôi Thiên Long lại bị lôi ra quất xác một lần nữa!

Bởi vì trước đó Lôi Thiên Long có phân tích, nếu Nhật Bản là kẻ đứng sau hậu trường, vậy Nhật Bản sẽ không ra tay với Bảo Tỉnh. Kết quả thì sao, phân tích từ những thông tin đã bị tiết lộ trên mạng ngay lúc này, Nhật Bản là kẻ đứng sau hậu trường về cuộc chiến cung cấp cao su lần này, đồng thời cũng sẽ thực sự ra tay với Bảo Tỉnh.

Tồi tệ hơn nữa là, khi Chu Hạo Hiên của Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên đến Công ty Cao su Saint Bran một lần nữa để tìm cách mua cao su, Công ty Cao su Saint Bran đã trực tiếp tuyên bố rằng bọn họ sẽ không bán cao su cho Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên.

“Anh Thaneth, ý anh là gì khi không bán cao su cho Bảo Nghiên của chúng tôi?” Chu Hạo Hiên hỏi.

Thaneth Warakul nói thẳng: “Trên mạng có đầy thông tin ra đấy, sao anh Chu còn phải hỏi thêm lần nữa làm gì?”

“Anh Chu, quan hệ giữa hai bên chúng ta rất tốt, nhưng mong muốn của cá nhân tôi là không đáng kể. Tôi không thể đưa ra quyết định, anh hiểu không?” Thaneth nói rõ.

“Nếu công ty từ Hàn Quốc muốn mua cao su thì sao?” Chu Hạo Hiên hỏi thăm dò.

“Hàn Quốc cũng nằm trong phạm vi bị phong tỏa nghiêm ngặt.” Thaneth tiếp tục nói, “Hiện tại bên anh, Hàn Quốc, bao gồm cả Hạ Quốc hậu thuẫn phía sau, đều ở trong phạm vi phong tỏa.”

“Mệnh lệnh mà chúng tôi nhận được là chỉ có công ty ở bên Nhật Bản mới có thể mua.” Thaneth nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng lại âm thầm vu oan cho Nhật Bản.

“Khi nào thì lệnh phong tỏa này được dỡ bỏ?” Chu Hạo Hiên hỏi.

“Tôi không biết.” Thaneth lắc đầu.

“Không có chỗ cho thương lượng sao?” Chu Hạo Hiên hỏi.

“Anh Chu, hồi nãy tôi đã nói rồi, dùng câu nói cổ của Hạ Quốc bên anh, tôi là người thấp cổ bé họng, không có quyền lên tiếng. Anh hỏi tôi, tôi không biết gì cả, được chứ?” Thaneth thở dài.

Thaneth thấp giọng nói: “Đây rõ ràng là một cuộc đấu tranh ở các tầng lớp cao. Anh nên đi hỏi chính quyền địa phương bên anh, hoặc là chính phủ của Hạ Quốc, chúng tôi làm sao có thể làm chủ được?”

Chu Hạo Hiên im lặng vài giây, sau đó trả lời: “Cảm ơn anh Thaneth chỉ điểm sai lầm.”

“Không có gì.” Thaneth trả lời, “Tôi nói rồi, hai chúng ta là bạn bè, nhưng có một số chuyện tôi thực sự không thể làm được.”

“Tôi hiểu rồi, tôi lập tức quay về Bảo Tỉnh.” Chu Hạo Hiên thở dài.

Sau khi Chu Hạo Hiên rời đi, Thaneth lập tức báo tin cho Tống Nhân, Tống Nhân đương nhiên sẽ kể rõ sự tình với An Lương.

‘An Lương: Anh trai, tiếp tục tăng cường nỗ lực phong tỏa thị trường nhập khẩu cao su ở Bảo Tỉnh.’

‘An Lương: Bên Hàn Quốc cũng vậy.’

‘An Lương: Hai ngày sau, chúng ta giả vờ để công ty xuất khẩu cao su trong liên minh bí mật cung cấp hàng cho Hàn Quốc, để Hàn Quốc đưa ra giá cao hơn.’

‘Tống Nhân: Anh hiểu rồi!’

Chu Hạo Hiên chuẩn bị rời khỏi Thái Lan Đức, anh ta đã báo cáo lại tình hình ở đây, thông tin như vậy đã khiến cho Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên không hài lòng, dù gì thì giá cao thì cứ giá cao, trực tiếp từ chối là có ý gì đây?

Cắt nguồn cung cấp và phong tỏa?

Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên khá nổi tiếng trong ngành cao su của Bảo Tỉnh, bọn họ chủ yếu sản xuất găng tay cao su y tế dùng một lần, quần áo bảo hộ cao su y tế và các sản phẩm cao su y tế khác nhau.

Nếu bây giờ không lấy được cao su thô thiên nhiên, bọn họ không thể tiếp tục sản xuất, như vậy thì bọn họ sẽ vi phạm hợp đồng và phải bồi thường số tiền rất là lớn.

Trong hoàn cảnh như vậy, làm sao Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên có thể ngồi yên?

Bọn họ đã đưa ra thông báo trên trang Facebook chính thức của Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên.

Công ty Kỹ thuật Bảo Nghiên:

Kính gửi đối tác: Bảo Nghiên của chúng tôi hiện đang gặp phải một vấn đề lớn. Nhóm thu mua của chúng tôi mua cao su thô thiên nhiên từ Thái Lan, nhưng đã bị đối phương từ chối.

Hơn nữa, nhà cung cấp thứ hai là Ấn Độ và cả nhà cung cấp thứ ba là Malaysia, cũng như công ty xuất khẩu cao su của Việt Nam đều từ chối yêu cầu thu mua cao su từ Bảo Nghiên của chúng tôi.

Trước những yếu tố bất khả kháng như vậy, Bảo Nghiên của chúng tôi không thể đảm bảo việc thực hiện hợp đồng cho mọi đối tác. Xin các đối tác hãy hiểu cho.

Nếu không có cuộc chiến cung cấp cao su này, e rằng thông báo của Bảo Nghiên sẽ không được chú ý đến.

Nhưng bây giờ là thời kỳ sôi động của cuộc chiến cung cấp cao su, hơn nữa cuộc chiến cung cấp cao su đang hoành hành. Vừa nãy còn có nhóm hacker 12 công tố viên đã tiết lộ, kẻ đứng sau âm mưu cuộc chiến cung cấp cao su này là Nhật Bản.

Giờ đây, thông báo mà Bảo Nghiên đăng lên đã lập tức thu hút rất nhiều sự quan tâm của những kẻ hóng chuyện.

Tại Hàn Quốc, các công ty tham gia vào các ngành liên quan đến cao su cũng đã xuất hiện để đưa ra thông báo, bọn họ đều nói rằng công ty của Hàn Quốc cũng không thể nào mua được nguyên liệu cao su thô từ cao su thiên nhiên như ngày thường được nữa.

Tình huống này khiến những kẻ hóng chuyện bị sốc! Hóa ra Nhật Bản lại mạnh như vậy sao?

Chương 1402: Có cảm giác rồi?

Về phía Hạ Quốc, cũng có một công ty sản xuất sản phẩm cao su hùa theo, bọn họ xuất hiện và đăng thông báo lên Weibo.

Công ty Sản phẩm Cao su Virkon:

Nhắc nhở thân thiện, các công ty cao su thực sự của chúng tôi cũng đã bị nằm trong tầm ngắm, cho dù đó là Thái Lan, Malaysia hay Ấn Độ và Việt Nam.

Các nước xuất khẩu cao su chủ yếu này đều từ chối xuất khẩu nguyên liệu cao su thô của cao su thiên nhiên cho các công ty sản xuất sản phẩm cao su của nước chúng tôi.

Xin hỏi, Nhật Bản muốn kích động chiến tranh thương mại à?

Sau khi thông báo của Công ty Sản phẩm Cao su Virkon được đưa ra, những kẻ hóng chuyện đã điên cuồng chế giễu.

‘Quỷ Thần Dữ Tợn Sau Khi Chết: @Công ty Sản phẩm Cao su Virkon: Cười chết bố mất! Bây giờ đã xác định Nhật Bản là kẻ đứng sau hậu trường, tại sao lại cho rằng Nhật Bản chỉ nhắm vào Hàn Quốc và Bảo Tỉnh, lại thả chúng ta đi?’

Bình luận phổ biến nhất đã nhận được rất nhiều lượt thích. Mọi người đều hiểu!

Nhật Bản là kẻ đứng sau hậu trường mà, lại còn hi vọng Nhật Bản không nhắm vào?

Có phải nằm mơ giữa ban ngày không?

Những kẻ hóng chuyện ở Hạ Quốc đều ngầm thừa nhận tình hình này, được chứ?

‘Màu Xanh Khỏe Mạnh: @Công ty Sản phẩm Cao su Virkon: Các bạn ơi, cố lên!’

Công ty Màu Xanh Khỏe Mạnh cũng tham gia vào các ngành liên quan đến cao su, nhưng công ty này tỏ ra điềm tĩnh hơn rất nhiều. Dù gì cũng là chấy trên đầu hòa thượng, rõ ràng đã bị nhắm vào rồi, còn cảm thấy kỳ lạ sao?

‘Thiên Ngự Vệ: @Công ty Sản phẩm Cao su Virkon: Các bạn ơi, cố lên!’

‘Sản phẩm cuộc sống không lỗi: @Công ty Sản phẩm Cao su Virkon: Các bạn ơi, cố lên!’

Hết công ty này đến công ty khác trong ngành công nghiệp cao su đã nhảy ra an ủi Công ty Sản phẩm Cao su Virkon, nhưng kiểu an ủi này dù nhìn thế nào cũng không giống như đang an ủi thực sự, trái lại còn giống như là nhảy ra để ké độ nổi tiếng vậy?

Trong Bộ kinh tế tại Nhật Bản, Sankan Naoto và Hiroga Kosaburo lại gặp phải một bi kịch khác, bởi vì dữ liệu đó được tìm thấy trong máy tính của Hiroga Kosaburo, đồng thời việc đăng lên mạng cũng đã được Sankan Naoto đồng ý.

Bây giờ có một vấn đề, bọn họ phải làm gì đây? Làm rõ sự thật trên mạng xã hội sao?

Nếu nói rằng tất cả những điều này đều là âm mưu của Công ty Đầu tư An Tâm? Thực sự có người sẽ tin tưởng bọn họ ư?

“Trưởng phòng, tại sao lại thế này?” Hiroga Kosaburo biểu thị không thể nào lý giải nổi.

Rõ ràng là kịch bản của bọn họ không phải như vậy!

Tại sao lại xảy ra tình trạng như vậy chứ?

Phòng Điều tra của Bộ kinh tế Nhật Bản.

Bây giờ Sankan Naoto và Hiroga Kosaburo cảm thấy rất khó chịu. Bọn họ đã thiết kế kịch bản, nhưng cốt truyện và kịch bản của bọn họ đã xoay chuyển 180 độ!

Rõ ràng là bọn họ đã thiết kế nhằm hãm hại Công ty Đầu tư An Tâm, kết quả tại sao bây giờ bọn họ lại trở thành kẻ bị vu oan, chuyện này không đúng chút nào!

Trong một phòng họp nhỏ của Bộ kinh tế, giám đốc điều hành Itochu nhìn Sankan Naoto và Kosaburo Hiroga với vẻ mặt vô cùng bất lực.

“Lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Itochu hỏi.

Itochu là giám đốc điều hành của Bộ kinh tế, Bộ kinh tế có kế hoạch nhắm vào Hàn Quốc và Bảo Tỉnh hay không, là một giám đốc điều hành lẽ nào ông ấy không biết?

Rõ ràng Bộ kinh tế đã bị vu oan!

“Giám đốc Ito, chuyện là như thế này.” Sankan Naoto giải thích tình hình từ đầu đến cuối.

Sau khi Sankan Naoto giải thích tình hình chi tiết, anh ta nói thêm: “Chúng tôi phát hiện ra kế hoạch của Công ty Đầu tư An Tâm, vì vậy chúng tôi muốn chơi khăm Công ty Đầu tư An Tâm một vố.”

Itochu phàn nàn: “Kết quả là hai người đã bị Công ty Đầu tư An Tâm chơi khăm lại. Cuối cùng thì Nhật Bản của chúng ta lại trở thành kẻ đứng sau hậu trường!”

“Trưởng phòng Sankan, cậu có suy nghĩ gì về tình hình trước mắt?” Itochu hỏi.

Sankan Naoto do dự 2 giây, sau đó mới trả lời: “Công ty Đầu tư An Tâm đã dựng ra chuyện chúng ta mới là kẻ đứng sau hậu trường trên mạng xã hội, nhưng chúng ta không thể thừa nhận điều đó. Chúng ta phải phản bác lại chuyện này, chúng ta nên đưa ra thông báo cho bên ngoài rằng chuyện này do Công ty Đầu tư An Tâm thao túng đằng sau hậu trường.”

“Từ tình hình hiện tại có thể thấy, sẽ không có nhiều người tin vào thông báo như vậy.” Itochu nói.

Sankan Naoto khẳng định: “Vâng, dựa theo tình hình trên mạng, bây giờ mà chúng ta đưa ra thông báo, sẽ không có nhiều người tin vào chuyện đó.”

“Nhưng chúng ta nhất định phải giải thích, nếu không nó sẽ trở thành mặc định.” Sankan Naoto nói.

“Công ty Đầu tư An Tâm là vì lợi nhuận, dưới tiền đề đạt được lợi nhuận, Công ty Đầu tư An Tâm cuối cùng sẽ bị lộ ra mà thôi.” Sankan Naoto nói thêm.

“Giám đốc Ito, Công ty Đầu tư An Tâm hiện tại đã hoàn toàn cắt đứt nguồn cung cấp cao su cho Hàn Quốc và Bảo Tỉnh, bước tiếp theo có thể sẽ nhắm vào chúng ta.” Sankan Naoto nhắc nhở.

Itochu gật đầu: “Có khả năng này đấy.”

Mặc dù Nhật Bản có sự hỗ trợ của Côte d’Ivoire và Guatemala, nhưng tổng sản lượng cao su của hai nước chưa đến 80 vạn tấn, còn lâu mới đáp ứng được nhu cầu của Nhật Bản.

Chỉ có thể nói, hai nước này đã cung cấp cho Nhật Bản một khả năng chống cự nhất định!

Chương 1403: Có cảm giác rồi? (2)

“Tuy nhiên cũng đừng lo lắng quá. Chúng ta đã thiết lập một thỏa thuận cùng tiến cùng lui với Bạch Đầu Ưng Quốc. Một khi nước sản xuất cao su bắt đầu nhắm vào chúng ta, các đồn điền cao su do Bạch Đầu Ưng Quốc kiểm soát sẽ hỗ trợ chúng ta.” Itochu tiết lộ một chuyện.

“Vậy thì tốt!” Sankan Naoto thở phào nhẹ nhõm.

“Trưởng phòng Sankan, cậu có thể dùng danh nghĩa Bộ kinh tế của chúng ta để đưa ra thông báo phản bác lại tin đồn!” Itochu dặn dò: “Chúng ta thực sự cần phải xua tan tin đồn, ngay cả khi tác dụng của việc xua tan tin đồn là rất nhỏ.”

Sankan Naoto trả lời: “Vâng!”

Bộ kinh tế Nhật Bản:

Tuyên bố đầu tiên về [Thông báo về sự biến động giá ở nước sản xuất cao su]!

Nhật Bản chúng tôi là một nền kinh tế tôn trọng thương mại tự do và hợp tác đôi bên cùng có lợi, với tình hình trước mắt như là hạn chế cung cấp cao su, chuyện này tuyệt đối không phải do Nhật Bản của chúng tôi làm.

Chúng tôi thừa nhận chuyện [Nhắc nhở thân thiện: Hãy cảnh giác với Công ty Đầu tư An Tâm!] là do chúng tôi làm.

Chúng tôi cũng thừa nhận rằng chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều thông tin về giá cao su, nước sản xuất cao su, các công ty cao su và đồn điền cao su.

Nhưng lý do rất đơn giản!

Chính vì chúng tôi đã phát hiện ra những biến động bất thường của giá cao su nên chúng tôi đã tiến hành một số nghiên cứu và cuối cùng nhận thấy rằng thị trường thượng nguồn cung cấp cao su có dấu vết hoạt động của Công ty Đầu tư An Tâm. Chúng tôi không thể xác định được mục tiêu của Công ty Đầu tư An Tâm là ai, vì vậy chúng tôi đã tiết lộ điều đó bằng cách ẩn danh. Chúng tôi muốn tìm ra mục đích thực sự của Công ty Đầu tư An Tâm bằng cách sử dụng sức mạnh của mạng xã hội…

Tuy nhiên, chúng tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của Công ty Đầu tư An Tâm, không ngờ Công ty Đầu tư An Tâm lại có thể làm đến mức này, không chỉ kiểm soát nguồn cung cao su thượng nguồn mà còn kiểm soát cả tàu cá trên mạng xã hội.

Chúng tôi thậm chí còn có một suy nghĩ điên rồ!

Nhóm hacker từ Hàn Quốc, tự xưng là 12 công tố viên, cũng có thể là do Công ty Đầu tư An Tâm sắp xếp. Bộ kinh tế của chúng tôi biết rõ rằng thông báo bác bỏ tin đồn của chúng tôi không có nhiều tác dụng, nhưng chúng tôi vẫn chọn công bố thông báo này, chỉ hi vọng rằng ai đó sẽ tin vào điều đó.

Thời gian sẽ chứng minh tất cả!

Thông báo từ Bộ kinh tế Nhật Bản có vẻ hơi bất lực.

An Lương hiển nhiên đã phát hiện ra thông báo của Bộ kinh tế Nhật Bản, đối với bài thông báo này, An Lương lật tay đáp trả lại, cậu lén lút tung tin vu khống thông qua số 4, Thiên Cơ Thần Toán.

Biểu thị Nhật Bản vừa đánh trống vừa la làng, nếu Công ty Đầu tư An Tâm là kẻ đứng sau hậu trường, vậy thì tại sao ngành công nghiệp cao su của Bảo Tỉnh và Hạ Quốc cũng bị ảnh hưởng, nhưng hoạt động kinh doanh nhập khẩu cao su của Nhật Bản lại không bị ảnh hưởng?

Đây chính là sự thực cơ bản nhất!

Nhật Bản vừa la lối rằng mình không phải là kẻ đứng sau hậu trường, vừa liều mạng nhập khẩu cao su, đã vậy còn nhập khẩu cao su với giá khá ưu đãi.

Tình hình như vậy có phải rất giống với vừa đánh trống vừa la làng không?

Thực ra Bộ kinh tế Nhật Bản cũng bị oan!

Bộ kinh tế Nhật Bản bên này thì bác bỏ tin đồn, các công ty liên quan đến ngành công nghiệp cao su của Nhật bản bên kia thì liều mạng tích trữ cao su thiên nhiên, đôi bên phối hợp, quá hiểu ý nhau.

Từ đó dẫn đến việc hành động bác bỏ tin đồn của Nhật Bản không còn đáng tin nữa!

Cuộc chiến cung cấp cao su đang diễn ra như lửa bỏng dầu sôi.

“Liên minh thống nhất giá cao su” do Công ty Đầu tư An Tâm thành lập đã va chạm với Bộ kinh tế Nhật Bản về mọi mặt.

Nhìn từ hiện tại, Công ty Đầu tư An Tâm có thế thượng phong hơn, trấn áp kinh tế Nhật Bản từ mọi mặt, hơn nữa còn không có ý định dừng lại, khiến cho cuộc chiến cung cấp cao su cứ duy trì sự hừng hực.

Thời gian vội vã trôi qua.

7 giờ tối thứ sáu.

Ngón trỏ tay phải của tiểu Hồ Ly Tinh đang vẽ những vòng tròn trên bụng của An Lương.

“Đại Vương, lát nữa em sẽ bắt đầu livestream để thông báo lời chia tay cuối cùng, anh thấy có được không?” Dương Mậu Di hỏi.

Quyết định đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn của Dương Mậu Di là một quyết định đã được đưa ra từ trước, đồng thời là để tránh ảnh hưởng đến An Lương.

An Lương đương nhiên sẽ không từ chối.

“Không thành vấn đề!” An Lương gật đầu.

“Em có cần anh giúp không?” An Lương hỏi.

Trong nhiệm vụ “Giúp đỡ chính đạo vinh quang” lần trước, An Lương còn chừa hẳn 4000 vạn xu Răng Hổ. Vốn dĩ cậu đang suy nghĩ nên để dành số tiền này vào lần hoạt động nào cho tiểu Hồ Ly.

Nhưng bây giờ xem ra không còn cần thiết nữa!

Bởi vì hiện tại tiểu Hồ Ly đã thay đổi thành công, từ streamer trở thành người sáng tạo phim tài liệu ẩm thực, đồng thời còn thu được kết quả khá tốt.

“Không cần đâu!” Dương Mậu Di từ chối.

“Đại Vương, anh không cần thưởng cho em đâu. Lát nữa em sẽ livestream thông báo rằng tất cả thu nhập từ buổi livestream sẽ được sử dụng cho hoạt động từ thiện, anh không cần phải tặng tiền cho ứng dụng Răng Hổ nữa.” Dương Mậu Di nói rất có lý.

Chương 1404: Vẫn nên nói tạm biệt!

“Có lý!” An Lương gật đầu trả lời: “Anh có quan hệ cũng tốt với ứng dụng Răng Hổ, để xem ứng dụng Răng Hổ có thể cho ưu đãi gì không.”

An Lương đã tìm thấy Lâm Bác, phó tổng giám đốc của Răng Hổ, trên Wechat.

‘An Lương: Tổng giám đốc Lâm, anh có ở đó không?’

Chưa đầy 1 phút, An Lương đã nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Bác.

‘Lâm Bác: Xin chào, anh An, tôi có thể giúp gì cho anh?’

‘An Lương: Chủ yếu có hai điều.’

‘An Lương: Điều đầu tiên là tiểu Hồ Ly Tinh của tôi định đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, là kiểu đóng cửa vĩnh viễn.’

‘Lâm Bác: Hả?’

‘Lâm Bác: Lợi nhuận của Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn rất tốt!’

‘Lâm Bác: Anh An, điều gì đã khiến anh phải suy nghĩ đến việc đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn? Nếu là câu hỏi về tỷ lệ cổ phần, chúng ta có thể đàn phán lại.’

‘An Lương: Không phải là vấn đề tiền bạc, tôi cũng không thiếu tiền.’

Nhìn câu trả lời của An Lương, Lâm Bác biểu thị muốn tự kỷ!

Nhìn lịch sử nạp tiền của An Lương, Lâm Bác biết rõ An Lương quả thực không hề thiếu tiền.

‘An Lương: Mấy livestream rút thăm này luôn luôn là một khu vực màu xám, vì vậy chúng tôi quyết định đóng cửa vĩnh viễn Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn.’

‘An Lương: Sau khi đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, chúng tôi quyết định sẽ livestream chương trình từ thiện vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật.’

An Lương nói rõ kế hoạch mới nhất của Dương Mậu Di.

Lâm Bác nhìn thấy tin nhắn của An Lương, anh ta biết rõ ý định của An Lương.

‘Lâm Bác: Nếu streamer Hồ Ly quyết định đầu tư tất cả thu nhập livestream vào quỹ từ thiện thì ứng dụng Răng Hổ của chúng tôi có thể không trừ phần trăm doanh thu!’

‘Lâm Bác: Nhưng ứng dụng Răng Hổ của chúng tôi yêu cầu quyền kiểm duyệt quỹ cho tổ chức từ thiện của streamer Hồ Ly.’

‘Lâm Bác: Ngoài ra, trong phòng stream của streamer Hồ Ly, ứng dụng Răng Hổ của chúng tôi sẽ khấu trừ tất cả các phiếu đậu vàng do các tước vị khách VIP tặng.’

Về vấn đề khấu trừ phiếu đậu vàng do các tước vị khách VIP tặng, An Lương có thể hiểu được.

Lấy chính An Lương làm ví dụ, tài khoản “Thư Sinh Không Phụ” của anh là Đế Vương Thần Thánh trên ứng dụng Răng Hổ. Nếu sử dụng các đặc quyền gia hạn của Đế Vương Thần Thánh, anh có thể nhận được thêm 10% quà tặng phiếu đậu vàng.

Dựa theo mức phí gia hạn 3 vạn tệ một tháng, cứ gia hạn 1 tháng thì sẽ nhận thêm 3,3 vạn tệ phiếu đậu vàng, tương đương với việc kiếm chác trên ứng dụng Răng Hổ.

Trước đây, khi ứng dụng Răng Hổ có tiền hoa hồng, ứng dụng Răng Hổ đương nhiên không quan tâm đến việc bị kiếm chác, dù sao kiếm nhiều tiền hay kiếm ít tiền thì cũng là vấn đề về kiếm tiền.

Nhưng bây giờ An Lương nói rằng Dương Mậu Di sẽ làm streamer từ thiện, ứng dụng Răng Hổ phối hợp cùng thì sẽ không nhận được bất cứ tiền hoa hồng nào, nếu xảy ra tình trạng tặng thêm tiền, vậy thì không phải ứng dụng Răng Hổ đã lỗ rồi sao?

Tuyệt đối không thể nào!

Ứng dụng Răng Hổ có thể lỗ được sao?

Lâm Bác biết tình hình của An Lương như thế nào. Lỡ như An Lương nạp 3000 vạn, sau đó đem toàn bộ phí gia hạn thưởng cho streamer Hồ Ly. Ứng dụng Răng Hổ tặng thêm 10% phiếu đậu vàng, điều đó không phải tương đương với việc ứng dụng Răng Hổ lỗ 300 vạn sao?

Để tránh trường hợp như vậy, Lâm Bác đã nói trước các quy tắc để tránh những rắc rối sau này.

‘An Lương: Không thành vấn đề!’

‘An Lương: Cảm ơn sự hào phóng của tổng giám đốc Lâm.’

‘Lâm Bác: Tôi nên cảm ơn lòng tốt của streamer Hồ Ly và anh An đây.’

‘Lâm Bác: Streamer từ thiện như vậy cũng là một cách quảng bá tốt cho ứng dụng Răng Hổ của chúng tôi.’

‘Lâm Bác: Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức hợp tác với streamer Hồ Ly để xin miễn thuế.’

‘An Lương: Miễn thuế gì đó thì khỏi đi, việc nộp thuế đầy đủ cũng có thể tránh được nhiều rắc rối.’

‘An Lương: Tôi phải rời đi trước đây. Chúng tôi sẽ bắt đầu chương trình livestream vào khoảng 8 giờ.’

‘Lâm Bác: Vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị trước một số đề xuất cho streamer Hồ Ly.’

‘An Lương: Được!’

‘Lâm Bác: Hẹn gặp lại anh An.’

An Lương đặt điện thoại di động xuống, anh giải thích tình hình cho Dương Mậu Di. Dương Mậu Di nghe xong vui vẻ nói: “Cảm ơn Đại Vương!”

Bây giờ là 8 giờ tối.

Trong phòng ngủ bên cạnh, Dương Mậu Di bắt đầu buổi livestream bình thường sau một thời gian dài vắng bóng.

Tiêu đề phòng stream của cô ấy là: [Hồ Ly May Mắn: Lời tạm biệt cuối cùng!], từ đó biểu thị chủ đề của buổi livestream hôm nay.

Đã quá lâu Dương Mậu Di không livestream, vì vậy khi buổi livestream vừa bắt đầu, một đống người đã tràn vào phòng stream.

‘Người hâm mộ 10 năm không mời mà đến!’

‘Những năm trong đời, tôi lại được nhìn thấy streamer Hồ Ly thêm một lần nữa, bất giác rơi nước mắt!’

‘Có một lần nhìn thấy buổi livestream bình thường của streamer Hồ Ly, tôi cảm thấy đột nhiên như cách một thế hệ. Một người hâm mộ lâu năm vừa ghé quá, vẫn nhớ streamer Hồ Ly khi ấy còn là một streamer ẩm thực. Không ai chú ý đến tiêu đề sao?’

‘Nhìn tiêu đề là thấy có một dự cảm không tốt rồi!’

‘Không! Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn chắc kiếm được rất nhiều tiền phải không?’

‘Kiếm tiền?’

‘Số tiền mà đại ca nhà streamer Hồ Ly khen thưởng cho mỗi lần hoạt động không phải bằng mấy năm thu nhập của Trung tâm rút thưởng sao?’

Chương 1405: Hồ Ly May Mắn: Lời tạm biệt cuối cùng!

‘Nhắc nhở thân thiện, streamer Hồ Ly từng xếp Top 1 trong Hoạt động bình chọn streamer năm 2019. Cuối cùng, tổng số phiếu bầu vượt hơn 5000 vạn phiếu. Mọi người đoán xem đại ca của streamer Hồ Ly có thứ hạng thế nào?’

‘Xin streamer Hồ Ly hãy ở lại! Xin hãy tiếp tục mở Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn vào ngày mai. Lần này tôi nhất định sẽ nạp tiền, tôi nạp tiền, được chưa?’

‘Tức thời thở dài!’

Dương Mậu Di cũng đã nhìn thấy những bình luận đó, cô bắt đầu nói: “Chào buổi tối, mọi người!”

“Tôi tin rằng mọi người cũng đã nhìn thấy tiêu đề phòng stream. Hôm nay là buổi chia tay cuối cùng của Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn với mọi người.” Dương Mậu Di giải thích tình hình trước.

“Trong hơn 3 tháng kể từ khi Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn đi vào hoạt động, nhờ sự ủng hộ của mọi người và đại ca Đế Vương - Lương Nhân, tổng lợi nhuận của Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn là 885 vạn 4821 tệ.” Dương Mậu Di tổng kết.

‘Khiếp!’

‘Quá khủng rồi đó?’

‘Kiếm gần 1000 vạn trong hơn 3 tháng!’

‘Mấy người ở hàng đầu đừng nghĩ quá nhiều, chủ yếu là Đế Vương Thần Thánh - Lương Nhân ở top 1, anh ta không thiếu tiền!’

‘Quả nhiên là lần chia tay cuối cùng, rơi nước mắt rồi?’

‘Tôi là người hâm một của rút thăm, tôi chỉ muốn hỏi, ngày mai Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn còn nữa không vậy? Chắc không còn nữa rồi!’

‘Tôi đã khóc rồi, tôi còn chưa trúng thưởng lần nào nữa, cứ vậy mà kết thúc luôn sao?’

‘Xin streamer Hồ Ly hãy ở lại, xin Đế Vương Thần Thánh - Lương Nhân cho một con đường sống!’

Dương Mậu Di vừa nhìn bình luận vừa nói: “Về khoản lợi nhuận 885 vạn 4821 tệ của Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, tôi dự định sẽ thành lập một tài khoản từ thiện, sau đó chuyển hết số tiền này vào tài khoản đó để làm từ thiện.”

“Xin mọi người đừng lo lắng, không phải Hồ Ly không livetream nữa, chỉ đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn mà thôi. Từ nay, Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn sẽ đóng cửa vô thời hạn.” Dương Mậu Di giải thích.

“Ngày mai và ngày mốt, sẽ không còn Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn.” Dương Mậu Di đặc biệt nhắc nhở.

“Sau khi đóng cửa Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn, tôi sẽ thực hiện một buổi livestream từ thiện, chủ yếu hướng đến những người có hoàn cảnh khó khăn và những người nghèo, cố gắng hết sức mang đến cho bọn họ một sự ấm áp trong thế gian này.” Dương Mậu Di nói thêm.

“Nhân tiện, bắt đầu từ buổi livestream ngày hôm nay, tất cả thu nhập từ quà tặng của tôi sẽ được quyên góp vào tài khoản từ thiện, dành riêng cho việc ủng hộ từ thiện.” Dương Mậu Di giải thích và tiếp tục nói đùa: “Vốn dĩ, tôi muốn nói rằng thu nhập từ những buổi livestream trước ngày hôm nay cũng sẽ được đưa vào tài khoản từ thiện, nhưng đại ca của tôi nói rằng câu này rất mập mờ.”

“Thu nhập từ những buổi livestream trước ngày hôm nay rốt cuộc là được tính từ khi vào ngành này, hay là chỉ tính thu nhập chưa được quyết toán trong tháng này của trước ngày hôm nay?” Dương Mậu Di đưa ra một câu hỏi.

“Trước sự mập mờ này, để tránh bị những tên anh hùng bàn phím dẫn dắt, tôi quyết định sẽ nói rõ trong buổi livestream này. Kể từ hôm nay, tất cả những thu nhập từ quà tặng trong livestream sẽ được dùng vào việc từ thiện. Nhưng thực tế thì chúng tôi cũng sẽ lấy thu nhập từ những phần quà chưa được tổng kết trong tháng này, toàn bộ đều gom cho tổ chức từ thiện.” Dương Mậu Di nói thêm.

“Một điểm nữa là số tiền trong Hoạt động bình chọn streamer năm 2019 không thuộc quỹ quyết toán của tháng này, vì vậy những anh hùng bàn phím đừng có dẫn dắt nữa, xin quản lý phòng hãy chặn những anh hùng bàn phím này lại.” Dương Mậu Di dặn dò.

“Đại ca của tôi nói rằng những anh hùng bàn phím đều là những kẻ tào lao. Ngày ngày ngoài việc gõ bàn phím ra thì không có đồng cắc nào, còn thích áp đặt đạo đức. Nếu đạo đức nhân phẩm cao quý như vậy, thế tại sao không ra ngoài kiếm tiền, sau đó đem toàn bộ số tiền đó đi quyên góp đi?” Dương Mậu Di thay thế An Lương tung ra những kỹ năng chế giễu.

Anh hùng bàn phím chính là như vậy!

Từng người từng người trong mạng xã hội đều bày ra dáng vẻ đạo đức mẫu mực, thánh nhân tại thế. Thực tế thì chỉ là anh hùng bàn phím mà thôi!

Nếu thực sự để những tên anh hùng bàn phím này tự lấy tiền ra làm từ thiện, toàn bộ từng người bọn họ sẽ biến mất không tung tích.

Chỉ khi dùng tiền của người khác, khi “của người phúc ta”, những tên anh hùng bàn phím này mới có thể nhảy ra công kích, tựa như là tiền của bọn họ vậy đó, nhất định phải bới lông tìm vết cho bằng được.

Nếu không làm thế nào để chứng minh sức mạnh của anh hùng bàn phím?

Ngay sau khi Dương Mậu Di vừa tung ra kỹ năng chế giễu, quản trị viên cấp cao chính thức của ứng dụng Răng Hổ đã xuất hiện và gửi bình luận chiếm cả màn hình.

‘Quản trị viên cấp cao 007: Xin chúc mừng streamer Hồ Ly vì sự cống hiến của cô ấy dành cho cho tổ chức từ thiện. Ứng dụng Răng Hổ ủng hộ vô điều kiện. Kể từ thời điểm này, ứng dụng Răng Hổ của chúng tôi sẽ không tiến hành bất kỳ hoạt động cắt phần trăm nào từ phòng livestream của streamer Hồ Ly.’

‘Quản trị viên cấp cao 007: Cảm ơn streamer Hồ Ly đã ủng hộ tổ chức từ thiện!’

Chương 1406: Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm!

Trong chương trình livestream của tiểu Hồ Ly Tinh, quản trị viên cấp cao chính thức của ứng dụng Răng Hổ đã xuất hiện, đồng thời còn gửi thông tin tràn ngập màn hình để chứng minh chuyện Dương Mậu Di đang tiến hành livestream từ thiện.

Quản trị viên cấp cao 007 tặng thưởng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa một tấm Tàng Bảo Đồ.’

‘Quản trị viên cấp cao 007: Cẩn thận một chút, streamer Hồ Ly cố lên!’

Dương Mậu Di nói một cách biết ơn: “Cảm ơn!”

Sau khi quản trị viên cấp cao của ứng dụng Răng Hổ chủ động trao phần thưởng, các khán giả khác cũng lần lượt trao thưởng.

Dương Mậu Di khuyên giải: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, xin mọi người hãy lượng sức mà làm.”

“Đối với những bình luận hỏi han về chuyện livestream từ thiện, tôi sẽ đưa ra câu trả lời thống nhất.” Dương Mậu Di định giải thích về chương trình livestream từ thiện.

“Để tránh bị áp đặt đạo đức và các yếu tố kỳ quặc khác nhau, chúng tôi tuyên bố trước rằng khả năng của chúng tôi có hạn, chúng tôi không thể nào giúp được hết từng người từng người cần sự giúp đỡ, nhưng chúng tôi sẽ làm những gì có thể để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn và những người nghèo.” Dương Mậu Di giải thích sơ qua tình hình.

“Đại ca của tôi cũng đã nói rồi, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm!” Dương Mậu Di ghi công cho An Lương.

“Những việc chúng tôi sắp làm đều là những chuyện nhỏ bé không đáng kể, vì vậy rất mong mọi người đừng làm mấy việc như áp đặt đạo đức, cảm ơn.” Dương Mậu Di nhiều lần nhấn mạnh việc áp đặt đạo đức.

Thực ra là để phòng ngừa trước!

Trong thời đại thông tin tiên tiến như hiện nay, mọi người đều có thể tự do phát biểu ý kiến của mình, hơn nữa tốc độ tự do phát biểu ý kiến rất là nhanh. Trong hoàn cảnh như vậy, sẽ xuất hiện rất nhiều những tên anh hùng bàn phím.

An Lương không muốn những tên anh hùng bàn phím xuất hiện và đả kích vào sự nhiệt huyết khi làm từ thiện của Dương Mậu Di.

Đó là lý do tại sao An Lương nhắc nhở Dương Mậu Di phải phòng ngừa trước. Một khi có một tên anh hùng bàn phím xuất hiện và dẫn dắt bầu không khí, vậy thì cứ trực tiếp cấm kẻ đó bình luận, tránh bị dẫn dắt. Chúng ta không cần phải tranh luận với những tên anh hùng bàn phím.

“Cuối cùng, tôi muốn thông báo một chút về kế hoạch livestream cho ngày mai. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ bắt đầu buổi livestream từ thiện đầu tiên vào ngày mai, nội dung sẽ được giữ bí mật. Ngày mai, rất hoan nghênh mọi người theo dõi chuyến đi từ thiện của Hồ Ly May Mắn.” Dương Mậu Di nói rõ.

“Thời gian không còn sớm nữa, đại ca của tôi nói rồi, ngủ sớm dậy sớm sức khỏe mới tốt, tạm biệt khán giả!”

Dương Mậu Di nói xong, lập tức tắt livestream với tốc độ ánh sáng.

‘???’

‘Ngủ sớm dậy sớm sức khỏe mới tốt? Tại sao tôi lại nghĩ lệch đi vậy!’

‘Chuyện này không chỉ có mỗi cậu đâu!’

‘Tính thêm tôi nữa!’

‘Tôi cũng vậy!’

‘Còn tôi nữa!’

Phương thức quen thuộc, tắt livestream tốc độ ánh sáng quen thuộc, quả nhiên là Hồ Ly May Mắn.

‘Từ nay không còn Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn nữa rồi, mấy streamer rút thăm khác chắc là vui lắm nhỉ?’

‘Tôi không dám qua mấy streamer rút thăm khác!’

‘Quả thực là vậy!’

‘Những streamer không thể nào đổi thưởng tức thời thì bỏ đi!’

‘Nhắc nhở thân thiện: Những streamer có thể đổi thưởng tức thời cũng chơi xấu!’

‘Lẽ nào không có streamer nào đứng ra tiếp quản Trung tâm rút thăm Hồ Ly May Mắn sao?’

‘Triệu Cao vách bên đã từng thử rồi, sau đó thua lỗ thảm hại luôn!’

‘Trung tâm rút thăm Đế quốc Đại Tần đúng không?’

‘Trung tâm rút thăm Đế quốc Đại Tần chỉ mở ba đợt rồi đóng cửa, quả là khiến người khác cười chết mất thôi!’

Rõ ràng là Dương Mậu Di đã tắt livestream rồi, nhưng vẫn có một số khán giả trò chuyện trong phòng stream của Dương Mậu Di, sự nổi tiếng như vậy khiến những streamer muốn làm Trung tâm rút thăm phải ghen tị trong lòng.

Ngày hôm sau.

7 giờ sáng, đồng hồ báo thức của Dương Mậu Di vang lên, cô ngáp một cái rồi mở mắt ra nhìn An Lương bên cạnh.

Hiển nhiên An Lương cũng tỉnh dậy.

“Đại Vương, mấy giờ thì chúng ta xuất phát.” Dương Mậu Di hỏi.

An Lương trả lời: “Ra ngoài ăn một tô canh gà hoành thánh rước, tầm 8 giờ là có thể xuất phát, chỉ cần 2 tiếng là có thể đến địa điểm cần đến.”

“Ừm, ừm. Vậy chúng ta nhanh lên.” Dương Mậu Di trả lời.

An Lương trêu chọc: “Sao tự nhiên em lại ‘lái xe’ vậy?”

Dương Mậu Di ngơ ngác một chút, sau đó mặt đỏ bừng: “Em không hề, Đại Vương. Ý của em là chúng ta nên nhanh chóng tắm rửa, ăn sáng, và sau đó lên đường!”

Gần 8 giờ, An Lương dẫn Dương Mậu Di đến con đường của khu dân cư bên ngoài Lâm Sơn Cư, một chiếc Lexus LX570, hai chiếc Land Cruiser 5700 và một chiếc xe tải sáu bánh Eastwind.

Xe tải Eastwind phiên bản dẫn động sáu bánh đương nhiên sẽ đi kèm để hỗ trợ vật tư.

Lexus LX570 thực chất là phiên bản thay vỏ sang trọng của Land Cruiser, là một chiếc xe địa hình tiện nghi cao cấp, nó là chiếc xe du lịch của An Lương và Dương Mậu Di.

Lần này, địa điểm cần đến hơi xa và đường tương đối gồ ghề. Đừng nghĩ đến việc lái Porsche hay bất cứ thứ gì qua đấy. Thay vào đó, hãy sử dụng một chiếc xe địa hình dẫn động bốn bánh và một chiếc sáu bánh với tính năng mạnh mẽ hơn để vận chuyển đồ trong toàn thời gian.

Chương 1407: Đối tượng từ thiện đầu tiên!

Tổng cộng có 10 người đi theo tháp tùng cho lần này, tất cả đều là nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa, bao gồm 2 nhân viên an ninh nữ và 8 nhân viên an ninh nam.

Trong đó, 2 nhân viên an ninh nữ có những kỹ năng chuyên nghiệp như quay phim và thu âm, giúp Dương Mậu Di ghi hình cho buổi livestream.

“Đại Vương, đối tượng lần này của chúng ta là ở đâu?” Bản thân Dương Mậu Di cũng không biết điều đó!

An Lương mỉm cười trả lời: “Ở rìa quận Hồ Sơn, một ngôi làng nằm trên núi.”

“Trong đó có một gia đình vô cùng khó khăn, hoàn cảnh của bọn họ khá tệ!” An Lương trả lời.

“Vậy em bắt đầu livestream ngay bây giờ luôn sao?” Dương Mậu Di hỏi.

Trên con đường của một khu dân cư gần Lâm Sơn Cư, An Lương từ chối câu hỏi về chuyện bắt đầu livestream của Dương Mậu Di.

“Tạm thời đừng livestream, tránh để lộ địa chỉ nơi em ở, điều đó sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.” An Lương nói.

“Ừm, ừm!” Dương Mậu Di trả lời.

An Lương dẫn Dương Mậu Di lên hàng ghế sau của chiếc LX570. Chiếc Lexus LX570 này là phiên bản cao cấp nhất, còn là phiên bản 5 chỗ ngồi, không gian ở hàng ghế sau rộng rãi hơn, cốp xe cũng thoáng hơn rất nhiều.

Lexus LX570 đi trước, hai chiếc Land Cruiser 5700 nhập khẩu đi theo sau, cuối cùng là chiếc xe tải dẫn động sáu bánh Eastwind.

Một đoàn xe nhỏ gồm bốn chiếc lên đường.

Ở hàng ghế sau của Lexus LX570, Dương Mậu Di đang ôm ấp An Lương: “Đại Vương, những gia đình có hoàn cảnh khó khăn ở vùng núi mà anh vừa nhắc tới là như thế nào?”

An Lương giải thích: “Đó là làng Đông Thủy ở quận Hồ Sơn. Ngôi làng Đông Thủy này nằm ở rìa quận Hồ Sơn, đây là một ngôi làng nghèo trên núi điển hình.”

“Ở trong làng Đông Thủy, có một gia đình họ Tô, hai người già khoảng 60 tuổi đang nuôi ba đứa trẻ bị mồ côi.” An Lương thuật lại.

“Bố mẹ của 3 đứa trẻ bị mồ côi đó làm nghề ven biển, nhưng bọn họ đã gặp tai nạn ngoài ý muốn, bọn họ chết mà không nhận được bất cứ khoản tiền bồi thường nào.” An Lương tiếp tục thuật lại.

“Đứa lớn nhất trong ba đứa là 7 tuổi, đứa nhỏ nhất là 3 tuổi, đứa ở giữa thì 5 tuổi. Hai đứa lớn là trai và đứa nhỏ là gái.” An Lương nói tình hình.

“Có hai người lớn tuổi trong gia đình họ Tô, người đàn ông tên Tô Đại Ngưu, năm nay 61 tuổi. Trước đây là thợ mộc, do hít phải sơn kém chất lượng trong khi làm nghề mộc cho nên sức khỏe của ông ấy rất yếu. Bây giờ không thể làm công việc đồng áng nặng nhọc.” An Lương nói thêm.

“Vợ của Tô Đại Ngưu tên là Đới Tiểu Cầm, năm nay 59 tuổi. Hiện tại, mọi gánh nặng trong gia đình đều đặt lên vai Đới Tiểu Cầm, bọn họ chủ yếu dựa vào làm ruộng và nuôi gà để kiến thu nhập, thu nhập ròng mỗi năm thấp hơn 2000 tệ.” An Lương thở dài.

Dương Mậu Di không thể tưởng tượng nổi tình huống ra sao!

Một gia đình 5 người, có ba đưa trẻ không thể lao động, thu nhập ròng mỗi năm chưa tới 2000 tệ? Ngay cả ở Thịnh Khánh, phí sinh hoạt mỗi tháng của hầu hết các sinh viên cũng đã 2000 tệ trở lên rồi, phải không?

“Đại Vương, bọn họ…” Dương Mậu Di không biết hỏi cái gì, cô chỉ cảm thấy trong lòng cô đầy nỗi lo lắng.

An Lương nói: “Ngoài việc phải sống khổ một chút, ngoài việc phiền não nhiều hơn một chút, ngoài việc sống mà phải cam chịu thiệt thòi một chút, ngoài việc… bỏ đi! Tình cảnh của bọn họ thật sự rất kinh khủng.”

“Đó là lý do tại sao bọn họ được chọn làm đối tượng của buổi livestream từ thiện đầu tiên.” An Lương giải thích.

“Chúng ta có thể làm gì cho bọn họ?” Dương Mậu Di hỏi.

An Lương giải thích cặn kẽ cho Dương Mậu Di.

Chưa đầy 1 tiếng sau, bốn chiếc xe đã đi vào khu vực Hồ Sơn. Rồi hơn 10 phút sau, bọn họ đi vào con đường gồ ghề dành cho xe cày, chỉ có những chiếc xe địa hình với tính năng mạnh mẽ mới có thể đi qua.

Những chiếc như SUV trong thành phố gần như rất khó đi qua.

Bốn chiếc xe chạy chậm lại trên con đường gồ ghề dành cho xe cày, quãng đường rõ ràng chỉ còn hơn 10 km, nhưng phải mất nhiều thời gian hơn so với đoạn đường trước đó.

Hơn 10 giờ sáng, cuối cùng bốn chiếc xe cũng đã đến làng Đông Thủy.

Tại đầu làng Đông Thủy, bốn chiếc xe đậu bên cạnh con đường dành cho xe cày, vì ở làng Đông Thủy không có chỗ đậu xe nên các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đã kiểm tra tình hình từ trước.

Dù sao thì ở những vùng núi hẻo lánh như vậy, gần như sẽ không có phương tiện nào qua lại, thậm chí có phương tiện đi lại là xe máy đi nữa thì bọn họ chỉ dành một con đường đủ cho xe máy đi qua.

Nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa xuống xe trước, An Lương và Dương Mậu Di xuống theo sau, nhân viên của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đều đeo khẩu trang, từ đó có thể che giấu danh tính ở mức độ cao nhất.

Các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa thậm chí còn sử dụng tên thay thế thay vì tên thật của bọn họ. Ví dụ, tên thay thế của hai nữ nhân viên an ninh là “Xuân Lan” và “Thu Cúc.”

Chương 1408: Buổi Livestream từ thiện đầu tiên!

Xuân Lan chủ động hỏi: “Streamer Hồ Ly, chúng ta sẽ bắt đầu livestream ngay bây giờ chứ?”

Dương Mậu Di nhìn An Lương.

An Lương cũng đeo khẩu trang, sau đó khẽ gật đầu: “Chúng ta bắt đầu livestream đi! Về tình hình nhà họ Tô, nếu không nhớ được thì cứ xem thông tin trên điện thoại.”

Dương Mậu Di gật đầu: “Chị Xuân Lan, chị Thu Cúc, khi hai người quay phim, chú ý đừng để Đại Vương lọt vào ống kính nhé!”

“Vâng.”

“Đã biết.”

Xuân Lan và Thu Cúc cùng nhau trả lời, bọn họ làm sao lại có thể không hiểu luật chơi chứ?

Khi chương trình livestream bắt đầu, Dương Mậu Di nói trước ống kính: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là streamer Hồ Ly May Mắn của mọi người đây. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu livestream chuyến đi từ thiện của Hồ Ly May Mắn lần đầu tiên.”

Trong phòng stream của Dương Mậu Di, số lượng khách VIP đã nhanh chóng vượt qua con số 1.000 người và vẫn đang tiếp tục tăng lên.

“Trước tiên tôi sẽ dẫn mọi người xem vị trí mà chúng tôi đang ở. Đây là làng Đông Thủy ở quận Hồ Sơn của Thịnh Khánh. Nó cách thành phố Thịnh Khánh khoảng 2 tiếng đi xe. Hôm nay, chúng tôi sẽ giúp đỡ một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, điều kiện của bọn họ vô cùng khốn khó.” Dương Mậu Di nói về hoàn cảnh của gia đình họ Tô.

Trong buổi livestream của Dương Mậu Di, một người đàn ông tóc hoa râm bước đến và chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi là Tô Bằng, trưởng làng Đông Thủy. Xin hỏi mấy người là ai, mấy người định làm gì?”

Trước câu hỏi của trưởng làng Tô Bằng, Dương Mậu Di lịch sự giải thích rằng cô ấy là một streamer và giải thích về chương trình livestream từ thiện, cuối cùng cô ấy hỏi: “Trưởng làng Tô, xin hỏi hoàn cảnh gia đình của Tô Đại Ngưu thực sự khó khăn như vậy sao?”

Dương Mậu Di hỏi về hoàn cảnh gia đình của Tô Đại Ngưu, không phải vì cô ấy không tin tưởng An Lương, mà là vì cô ấy hỏi cho khán giả trong phòng stream, đồng thời để trưởng làng nói ra thì sẽ càng uy tín hơn.

“Tình hình gia đình của Tô Đại Ngưu… hầy…” Tô Bằng thở dài một tiếng: “Mọi người theo tôi, tôi dẫn mọi người qua đó xem!”

Tô Bằng, trưởng làng của làng Đông Thủy đi trước dẫn đường. Dương Mậu Di theo sau, Xuân Lan và Thu Cúc cũng đi theo.

An Lương đeo khẩu trang và trà trộn vào các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa, như thể anh cũng là nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa, có vậy mới tránh bị camera quét tới, cũng là để tránh bị chú ý.

Gần 3 phút sau, mọi người đã đến nhà Tô Đại Ngưu.

Nhà của Tô Đại Ngưu là một ngôi nhà bằng đá truyền thống, Tô Đại Ngưu đang đan những dây lạt trong sân để làm sọt tre. Đây là thứ được sử dụng nhiều nhất ở vùng nông thôn.

Vì không thể làm công việc đồng áng và những công việc nặng nhọc, Tô Đại Ngưu chỉ có thể làm đan tre làm sọt, ít nhiều cũng kiếm được chút tiền.

Cậu bé Tô Kiên 7 tuổi đang hỗ trợ Tô Đại Ngưu đan các dây lạt, Tô Cường 5 tuổi phụ trách chăm sóc cô bé Tô Hiểu Lệ 3 tuổi.

Quả thực đúng là kiểu trẻ con của nhà nghèo thường phải làm việc sớm!

Giống như tên của bọn trẻ, Tô Kiên và Tô Cường đều rất mạnh mẽ khi còn nhỏ, bọn trẻ rất hiểu chuyện, phân biệt đúng sai.

“Đại Ngưu!” Tô Bằng gọi.

Tô Đại Ngưu dừng động tác chẻ dây lạt, ông ấy nhìn Tô Bằng trước, sau đó là nhìn Dương Mậu Di và những người khác, ông ấy nghi ngờ hỏi: “Trưởng làng, có chuyện gì không?”

“Để tôi giới thiệu với ông, bọn họ là…” Tô Bằng bắt đầu giới thiệu, sau đó giới thiệu hoàn cảnh gia đình của Tô Đại Ngưu.

Sau khi giới thiệu xong xuôi, Tô Đại Ngưu gãi đầu nói: “Vậy mọi người đến đây là để giúp chúng tôi?”

Dương Mậu Di trả lời một cách khẳng định: “Vâng, bọn cháu đến đây là để giúp đỡ chú. Chú Tô, hiện tại chú cần sự giúp đỡ nào nhất?”

Đây là điều mà An Lương đã nhắc nhở, để Dương Mậu Di hỏi đối phương cần thứ gì thay vì trực tiếp biểu thị bọn họ có thể làm được gì.

Nên áp dụng ý tưởng của tiếp thị vào việc làm từ thiện.

Trước tiên, hỏi rõ đối phương muốn cái gì, sau đó cung cấp điều tương ứng.

Nếu không, cứ trực tiếp cung cấp một đống đồ, sao có thể biết được đối phương cần cái gì? Có một điều quan trọng hơn, làm việc thiện chứ không phải làm kẻ ngốc!

Hoàn cảnh gia đình của Tô Đại Ngưu quả thực rất khủng khiếp, nhưng ai dám chắc rằng tính cách của Tô Đại Ngưu là tốt? Để tránh trở thành kẻ ngốc, kế hoạch từ thiện của An Lương và Dương Mậu Di là theo kiểu hỏi han.

Trước tiên, hãy hỏi đối phương xem bọn họ cần gì, thông qua câu hỏi này là có thể đánh giá tổng quan được đối phương là người như thế nào.

Nếu Tô Đại Ngưu vừa mở miệng đòi tiền, hoặc là một khoản tiền tương đối nhiều so với bọn họ, vậy thì ngại quá, An Lương và Dương Mậu Di sẽ chỉ hỗ trợ vật chất cơ bản nhất.

Ví dụ như là một số dầu ăn và gạo mà thôi.

Chương 1409: Sự lựa chọn khiến người khác tôn trọng!

Trước câu hỏi của Dương Mậu Di, Tô Đại Ngưu do dự một lát, sau đó mới trả lời: “Đứa con lớn của chú sẽ đi học vào năm sau. Chú hi vọng mọi người có thể mua một cái la đâu do chú làm.”

“La đâu” trong phương ngữ Thịnh Khánh có nghĩa là “sọt tre.”

Các thế hệ cũ ở Thịnh Khánh gần như không nói được tiếng phổ thông.

Dương Mậu Di hỏi: “Sọt tre của chú bao nhiêu tiền?”

“Loại nhỏ là 5 tệ, loại vừa là 7 tệ, còn loại lớn nhất là 10 tệ. Những chiếc sọt tre do chú đan, toàn bộ đều đã được xử lý sạch sẽ, chắc chắn rất bền, không xảy ra vấn đề.” Tô Đại Ngưu tự hào nói.

Cái gọi là “xử lý sạch sẽ” thực chất là một phương pháp phòng chống sâu mọt.

Còn việc “xử lý sạch sẽ” cụ thể như thế nào thì chỉ có hai cách: hơ lửa và hun khói.

Hun khói là phương pháp cơ bản hơn và rắc rối hơn một chút, nhưng nó tốt với yêu cầu không cao về tài nghệ của đối phương. Người mới bắt đầu có thể sử dụng khói để ngăn chặn sâu mọt.

Hơ lửa thì khó hơn một chút!

Nếu như kỹ thuật không tốt, tre có thể bị cacbon hóa trong quá trình hơ lửa, dẫn đến hỏng hóc.

Tô Bằng đứng bên cạnh nói đỡ thêm: “Sọt tre của Đại Ngưu nức tiếng xa gần. Những làng gần đây muốn mua sọt tre đều là mua từ ông ấy!”

Nghe những lời nói của Tô Đại Ngưu và Tô Bằng, An Lương cảm thấy chết lặng… bởi vì đây là một vòng lặp vô tận!

Chất lượng của sọt tre rất tốt lại bền, Tô Đại Ngưu nức tiếng xa gần.

Tuy nhiên, nếu sử dụng sọt tre quá lâu, nhu cầu của người dùng sẽ giảm, Tô Đại Ngưu sẽ mất doanh thu và không kiếm được tiền. Nếu không còn danh tiếng nữa thì sẽ không thể nào làm bền được, mà vậy sẽ không có ai mua, đồng thời cũng không kiếm đươc tiền.

Đây là một điều hoàn toàn bế tắc!

Do thị trường quá nhỏ và nhu cầu người dùng quá thấp nên An Lương không thể giải quyết được bế tắc này. Nhưng điều đáng mừng là phẩm chất của Tô Đại Ngưu rất lương thiện.

Bọn họ nói rõ với ông ấy là đến đây để giúp ông ấy, phản ứng đầu tiên của ông ấy là quảng cáo hàng hóa, ông ấy bằng lòng dựa vào sức mình kiếm ăn, dùng sức lao động của mình để gặt được tiền.

Một người như vậy chắc chắn là một người có nhân phẩm tốt đúng chứ?

“Trong nhà chú còn có trứng gà ta!” Tô Đại Ngưu tiếp tục nói: “Chú nghe nói rằng người dân trong thành phố rất thích ăn trứng gà ta. Gà của chú đều được nuôi thả tự do, chúng tự tìm kiếm thức ăn bên ngoài, hoàn toàn không ăn dạng công nghiệp!”

Điều này có thể khẳng định 100%!

Vì gia đình của Tô Đại Ngưu không có đủ tiền ăn nên Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đã tiến hành điều tra sơ bộ hoàn cảnh của gia đình Tô Đại Ngưu từ lâu, gần như đã rõ ràng.

“Chú cũng có một số loại rau muốn bán. Toàn là những loại rau không phân bón hay thuốc trừ sâu. Nếu mọi người muốn mua thì chú sẽ giảm giá một chút, sau đó mọi người đem đi bán cũng có tiền.” Tô Đại Ngưu thực sự hiểu ý tưởng hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Dương Mậu Di hiển nhiên đoán ra được những chuyện này, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Không sao, chúng cháu có thể mua hết những thứ này!”

“Ngoài ra, chúng cháu sẽ cung cấp cho chú một số trợ giúp!” Dương Mậu Di giải thích thêm.

Tô Đại Ngưu đã vượt qua vòng kiểm tra đầu tiên, Dương Mậu Di quyết định cung cấp một số trợ giúp cơ bản.

Người tự lực, trời giúp đỡ!

Tô Đại Ngưu là một người thích tự lập, ông ấy không nghĩ đến việc không làm mà có ăn, vì thế mà ông ấy đã vượt qua bài kiểm tra do An Lương và Dương Mậu Di đặt ra.

Tô Bằng, trưởng làng Đông Thủy đứng bên cạnh chen lời: “Bình thường nếu có thể thì chúng tôi cũng giúp.”

Dương Mậu Di tiếp tục nói: “Chúng cháu chủ yếu giúp làm ba việc.”

“Việc đầu tiên là tặng một ít sách vở và đồ dùng học tập. Lúc nãy chú Tô có nói, đứa con trai lớn của chú sắp đi học tiểu học đúng không?”

Tô Đại Ngưu nghe đến chuyện tặng sách, vội vàng cảm tạ: “Cảm ơn!”

Cậu bé Tô Kiên 7 tuổi cũng rất hiểu chuyện, cậu bé bày tỏ lời cảm ơn: “Cảm ơn chị!”

Dương Mậu Di mỉm cười và gật đầu với Tô Kiên, sau đó cô tiếp tục nói: “Nguồn điện của mọi người ở đây không ổn định. Chúng cháu sẽ tặng một hệ thống lưu trữ năng lượng mặt trời.”

Hệ thống năng lượng mặt trời này bao gồm các tấm quang điện mặt trời cùng với một tấm lưu trữ năng lượng điện.

“Hệ thống lưu trữ năng lượng mặt trời này chỉ có thể dẫn động một ít đèn điện. Chúng cháu sẽ tặng các loại đèn tiết kiệm năng lượng có độ sáng cao để đảm bảo đủ độ sáng khi học vào ban đêm.” Dương Mậu Di nói thêm.

Hệ thống lưu trữ năng lượng mặt trời này cũng nhằm mục đích học tập.

“Cuối cùng là ba chiếc giường học đa năng. Phần trên là giường và phần dưới là vị trí học tập. Mong ba bạn nhỏ chăm chỉ học tập!” Dương Mậu Di nói rõ.

Cả ba điều này đều liên quan đến việc học!

Chương 1410: Livestream bán hàng!

Ngôi nhà bằng đá trong gia đình Tô Đại Ngưu không hề nhỏ, Tô Đại Ngưu từng là một thợ mộc. Thời gian trước, nghề mộc là một nghề rất tốt, Tô Đại Ngưu vẫn giữ được một chút công việc kinh doanh của gia đình.

Sau khi Tô Đại Ngưu nghe Dương Mậu Di nói ra ba việc, ông ấy do dự một hồi. Vốn dĩ, ông ấy muốn từ chối, nhưng lại nghĩ tất cả việc này đều liên quan đến việc học, cho nên ông ấy không biết nên từ chối như thế nào.

“Chú… chú không biết nên cảm ơn cháu như thế nào, nhưng chú thực sự rất cảm ơn cháu, những sọt tre của chú, những trứng gà ta của gia đình chú và cả những loại rau nhà trồng, tất cả đều cho cháu!” Tô Đại Ngưu nói ra lời chân thành.

Cho có nghĩa là không lấy tiền!

Đối với Tô Đại Ngưu, đây là tất cả những gì ông ấy có!

Dương Mậu Di đồng ý: “Được rồi, cảm ơn chú Tô!”

Sau khi nói đến đây, Dương Mậu Di hỏi: “Tay nghề đan tre của chú Tô rất tốt phải không?”

Tô Bằng thay mặt ông ấy trả lời: “Rất là giỏi!”

Tô Bằng tiếp tục nói thêm: “Trước kia ông ấy là thợ mộc, công việc thợ mộc làm ăn rất tốt, sau này sức khỏe kém nên mới làm việc đan tre này, từ sọt tre cho tới thúng tre, tóm lại là muốn có cái gì thì làm cái đó.”

Dương Mậu Di trả lời: “Thực ra thì thúng tre dễ bán hơn, đặc biệt là loại thúng hình tròn. Có thể dùng để đựng trái cây, úp lồng bàn. Loại sản phẩm tre làm bằng tay không có formaldehyde, phù hợp với quan niệm bảo vệ môi trường và sức khỏe của con người hiện đại hơn.”

“Chú Tô, chú có cái thúng tre nào đã đan xong chưa?” Dương Mậu Di hỏi.

“Có, có, có! Con cả Tô, mau đem một ít thúng tre đã đan ra ngoài.” Tô Đại Ngưu nói với Tô Kiên.

Tô Kiên là con trai cả của Tô Đại Ngưu, cho nên mới được gọi là con cả Tô.

Trong vòng chưa đầy 2 phút, Tô Kiên đã cầm bốn cái thúng tre ra ngoài, hai cai thúng hở đầu truyền thống và hai cái thúng hình tròn.

Dương Mậu Di nhìn tình hình của bốn cái thúng, cô ấy chủ yếu nhìn vào thúng hình tròn. Bởi vì nó tròn nên đặt trái cây hoặc những thứ khác lên dễ hơn.

Kỹ thuật đan tre của Tô Đại Ngưu thực sự rất tốt, những chiếc thúng này được đan khá gọn gàng, những thân tre được xử lý rất tốt, hầu như không có gờ đâm ra.

Kể cả phần viền cũng dùng tre viền lại chứ không dùng chất liệu nhựa viền.

Khi Dương Mậu Di đang xem mấy cái thúng tre này, Xuân Lan đã bắt đầu cầm máy quay lên và quay cận ảnh thúng tre, Xuân Lan nắm bắt được rất nhiều chi tiết của thúng tre.

“Quý vị khán giả thân mến, mọi người có muốn một cái thúng tre được đan thủ công bằng tay với chất liệu tre tự nhiên này không?” Dương Mậu Di hỏi.

“Bây giờ không phải đang thịnh hành việc livestream bán hàng sao, tôi cũng sẽ bán hàng, tôi sẽ lập tức mở cửa hàng livestream nhỏ. Chị Thu Cúc, chị hãy áng chừng số lượng của thúng tre đi, chúng ta sẽ bán hàng giúp cho chú Tô.” Dương Mậu Di giải thích.

Khi Dương Mậu Di thiết lập một cửa hàng livestream, Thu Cúc đã áng chừng số lượng của thúng tre, sau đó cung cấp thông tin lại cho Dương Mậu Di.

Dương Mậu Di giải thích một lần nữa: “Kính thưa quý vị khán giả, thúng tre này có đường kính khoảng 30 cm, chiều sâu khoảng 10 cm và giá là 20 tệ một cái. Quý vị có cảm thấy có vấn đề gì không?”

Dương Mậu Di dùng điện thoại di động kiểm tra chương trình livestream của cô, nhìn những bình luận được gửi trong livestream.

Như Dương Mậu Di đã nói, các sản phẩm tre từng đứng trước bờ vực bị đào thải. Giờ đây, khi các quan niệm về bảo vệ môi trường ngày càng trở nên phổ biến hơn, các sản phẩm nhựa ngày càng trở nên ít được hoan nghênh hơn.

Các sản phẩm thủy tinh thì vẫn ổn, nhưng sản phẩm thủy tinh đắt tiền, dễ vỡ và không tốt về mặt trọng lượng.

Phần lớn những bình luận trong livestream đều bảo giá cả không đắt, mặc dù cũng có người phản đối, thế nhưng số lượng đó rất ít.

“Đúng rồi, chú Tô, có một số khán giả nói rằng cái thúng này quá lớn, chú có thể làm nhỏ hơn một chút không?” Dương Mậu Di vừa hỏi vừa đưa ra yêu cầu, “Ví dụ như đường kính 25 cm và chiều sâu khoảng 8 cm, thêm một phiên bản có đường kính 20 cm và chiều sâu 6 cm?”

Tô Đại Ngưu gật đầu khẳng định: “Có thể!”

Dương Mậu Di hỏi lại: “Có tốn công lắm không?”

“Không tốn công đâu, không có sự khác biệt mấy so với việc làm cái lớn và cái nhỏ.” Tô Đại Ngưu trả lời.

“Chú phải mất bao lâu để đan một cái thúng lớn như bây giờ. Cái thúng vừa 25 cm và cái thúng nhỏ 20 cm, nếu phân ra thì cần bao nhiêu thời gian, chú Tô có thể ước chừng được không?” Dương Mậu Di lại hỏi.

Làng Đông Thủy.

Dương Mậu Di đã chọn cách “Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu.”

Cô và An Lương quả thực có thể trực tiếp quyên góp, nhưng làm vậy thì lại thiếu ý nghĩa của việc làm từ thiện.

Khi Dương Mậu Di quyết định livestream từ thiện, An Lương đã nghĩ đến mô hình livestream từ thiện. Nếu livestream từ thiện mà cứ trực tiếp quyên góp và tặng đồ, không làm những việc có ý nghĩa cho từ thiện, vậy thì càng dễ nhận lấy những lời chất vấn.

Trên mạng có một streamer livestream việc đi lên những thôn làng nghèo để quyên góp từ thiện, kêu gọi khán giả thưởng quà, sau đó streamer này trợ cấp toàn bộ số tiền cho những người có hoàn cảnh khó khăn trong những thôn làng nghèo khổ.

Kết quả sau đó bị vạch trần là lừa đảo!

Chương 1411: Thất bại tại chỗ?

Tiền mặt mà streamer đem đi tặng trong buổi livestream, cuối cùng bị đòi lại toàn bộ, bọn họ lợi dụng sự đồng cảm của khán giả để gạt tiền.

Làm từ thiện rất khó!

An Lương và Dương Mậu Di đã thảo luận trước, khi Dương Mậu Di thực hiện các chương trình livestream từ thiện, cô sẽ cố gắng tránh quyên góp tài sản, tránh dẫn ra những tranh cãi không đáng có.

Tình hình bây giờ đã tốt hơn.

Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu.

Vì Tô Đại Ngưu giỏi đan tre, nhưng lại thiếu thị trường, nên Dương Mậu Di đã giúp Tô Đại Ngưu mở ra con đường buôn bán, để cho Tô Đại Ngưu có một kênh buôn bán những sản phẩm được đan bằng tre.

Khi Tô Đại Ngưu đối mặt với câu hỏi của Dương Mậu Di, ông ấy đã cân nhắc một lúc sau đó mới trả lời: “Nếu đã chẻ xong dây lạt, vậy thì thời gian đan ba loại thúng sẽ như nhau. Thúng nhỏ hơn thì lúc kết lại sẽ khó hơn một chút, ba loại thúng tre này đều cần khoảng thời gian là 20 phút mới có thể làm xong 1 cái.”

Tô Bằng nói thêm: “Các dây lạt không có giá trị đối với chúng tôi, chỉ là khi chặt dây lạt có hơi phiền phức, giá thành của ba loại thúng tre cũng không cao lắm.”

“Hóa ra là như vậy!” Dương Mậu Di thở dài một hơi: “Cháu cứ nghĩ mấy cái nhỏ hơn thì sẽ xử lý nhanh hơn.”

“Nếu đã như vậy, bất kể là lớn, vừa hay nhỏ, đều sẽ có giá 20 tệ 1 cái, chú Tô thấy có được không?” Dương Mậu Di hỏi.

“Đắt vậy?” Tô Đại Ngưu hơi khó hiểu: “Chú bán trên đường chỉ có giá 5 tệ 1 cái thôi.”

“…” Dương Mậu Di không nói nên lời.

“…” An Lương cũng có chút không nói nên lời.

Có một người đàn ông trung thực ở đây, mau bắt ông ấy lại!

“Quay phim à, lát nữa nhớ xóa đoạn vừa nãy nha!” Dương Mậu Di đang tạo hiệu ứng chương trình.

Xuân Lan trả lời: “Thật ngại quá, cô đang livestream, đám khán giả đã náo động lên cả rồi, nói rằng cô đang trục lợi.”

‘Để người quay phim xóa đi là được!’

‘Streamer Hồ Ly bán hàng thất bại rồi!’

‘Ha ha ha ha! Cười chết tôi rồi!’

‘Ban đầu tôi nghĩ buổi livestream từ thiện này là để cắt một phần tiền quyên góp, sau đó thì chào bạn, chào tôi, chào mọi người, kết quả lại thành như vậy?’

‘Chú Tô này dễ thương quá!’

‘Nếu 5 tệ 1 cái, tôi mua hết, có bao nhiêu thì tôi sẽ mua bấy nhiêu, sau đó tôi đem bán!’

‘Mọi người phát hiện ra bí mật để giàu có chưa?’

Dương Mậu Di cũng đang tự mình xem bình luận, cô ấy biết rằng khán giả không mong đợi mua nó với giá 5 tệ. Mặc dù Tô Đại Ngưu xác nhận với giá 5 tệ, nhưng môi trường thị trường thì lại khác.

Ví dụ, trái đào lớn ở Đông Sơn chỉ có một giá, nhưng khi bán ra ngoài thì không chỉ còn một giá đó nữa, hiểu chứ?

“Chú Tô, chúng ta làm lại lần nữa, khi cháu hỏi giá, chú nói 50 tệ 1 cái. Sau đó cháu mặc cả với chú, giả vờ giúp khán giả đấu tranh vì phúc lợi, cuối cùng chú miễn cưỡng đồng ý 20 tệ 1 cái. Tốt nhất là cứ giả vờ cãi hai ba câu, chú hiểu không?” Dương Mậu Di đang làm hiệu ứng livestream.

‘Tới rồi, tới rồi, đã có cảm giác của streamer bán hàng!’

‘Tình huống gì đây? Vừa mới bước vào phòng stream, streamer Hồ Ly quên tắt camera rồi hả?’

‘Phía trước chú ý, streamer Hồ Ly đang đánh đòn tâm lý với chúng ta!’

‘Tôi cầu xin streamer Hồ Ly hãy làm một con người!’

‘Câm miệng cho tôi! Để tôi nói ra con số! 20 tệ! 10 vạn cái!’

Tô Đại Ngưu không biết thông lệ livestream, vì vậy ông ấy đã trực tiếp từ chối Dương Mậu Di: “Không được, chú không lừa dối mọi người.”

“Ha ha ha!” Dương Mậu Di bật cười, An Lương cũng cười.

Khi An Lương cười, các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa cũng cười lớn để che cho An Lương.

‘Wow! Chú này vui tính quá! Thích rồi, thích rồi!!’

‘Tôi nghi là streamer Hồ Ly đang kiếm diễn viên!’

‘Khán giả phía trước nên chú ý tố chất một chút, streamer Hồ Ly đã thông báo địa điểm, nếu streamer thực sự muốn kiếm diễn viên ắt hẳn sẽ không công báo địa điểm đâu.’

‘Dù sao cũng chỉ có 20 tệ 1 cái, tôi muốn mua 10 cái! Tay nghề đan thúng tre vừa rồi thực sự rất tốt, tôi đã nhìn rất kỹ. Loại này gần như phải tốn 40 đến 50 tệ mới có thể mua 1 cái.’

‘Tôi đang mở một nhà trọ tư nhân ở Vân Nam, những sản phẩm làm bằng tre này rất hợp với phong cách nhà trọ, 20 tệ 1 cái quá rẻ. Tôi định mua 100 cái về làm đồ trang trí, sau đó bán cho khách du lịch với giá 50 tệ 1 cái.’

‘Cái đệch! Thiên tài kinh doanh!

‘Bí mật của sự giàu có: Mua rẻ bán cao?’

‘Mua, mua, mua! Không mua không phải là người! Streamer Hồ Ly, mau cho hàng lên kệ đi!’

‘Đã đến lúc phải đấu tranh cho tốc độ tay. Vừa nhìn là biết thúng tre này được làm thủ công rồi, dựa theo tính toán cứ mỗi 20 phút làm được 1 cái, thời gian làm việc là 10 tiếng, vậy thì chỉ có thể làm được 30 cái. Dù sao thì tay tôi cũng nhanh!’

Trong khi các khán giả đang vui vẻ gửi bình luận, Dương Mậu Di giải thích chương trình livestream cho Tô Đại Ngưu, sau đó lấy điện thoại di động cho Tô Đại Ngưu xem phòng stream của cô ấy.

Chương 1412: Trong vòng 3 giây

“Chú Tô, khán giả cũng có thể nghe thấy chúng ta nói gì bất cứ lúc nào. Vừa nãy mọi người đều nói đùa thôi, chú tưởng là thật sao?” Dương Mậu Di giải thích.

Tô Đại Ngưu hơi xấu hổ, nói: “Người già như chú không hiểu mấy trò chơi mới của giới trẻ, nhưng 20 tệ có đắt quá không?”

Giá của cái thúng có đường kính 30 cm và chiều sâu 10 cm là 20 tệ, có đắt hay không? Cho dù là đắt hơn thì cũng không hề đắt tí nào!

“Chú Tô, một ngày chú có thể làm được bao nhiêu cái thúng như vậy?” Dương Mậu Di hỏi.

Trước khi Tô Đại Ngưu trả lời, Dương Mậu Di cũng đã tính toán nhanh và hỏi: “30 cái được không?”

Tô Đại Ngưu trực tiếp lắc đầu: “Không được, không được, không được!”

Tô Bằng nói thêm: “Điều đó là không thể. Nếu chỉ đan dải tre với nhau thì còn có khả năng. Có điều, con người không phải là máy móc, hiệu quả về sau chắc chắn sẽ bị giảm sút.”

“Ngoài ra, chú còn phải đi ra ngoài để chặt tre, còn phải cắt tre, sau đó chẻ tre thành những dây lạt, cuối cùng là đan những dây lạt đó với nhau để tạo ra thúng tre. Mỗi quy trình trước và với mỗi quy trình sau cũng gần như nhau.” Tô Bằng giải thích.

“Theo ước tính của chú, cần ít nhất 1 tiếng rưỡi để có thể đan được một thúng tre hoàn chỉnh.” Tô Bằng nói thêm.

Tô Đại Ngưu đồng ý với câu trả lời: “Cũng gần như vậy.”

“Vậy thì giá bán của cháu rẻ quá rồi!” Dương Mậu Di giải thích.

Tô Đại Ngưu nhanh chóng nói: “Không rẻ đâu! Chú hài lòng với giá 20 tệ một cái! Chú có thể làm 10 cái mỗi ngày và 300 cái một tháng. Nếu cứ mỗi cái có thể bán được 20 tệ, vậy thì sẽ là 6000 tệ, chú nói đúng không?”

Dương Mậu Di trả lời một cách khẳng định: “Đúng vậy, nhưng giá thực sự có hơi rẻ.”

“Chú Tô, như vậy đi, cháu sẽ thiết lập cho chú bán 300 cái, chú sẽ có 3 tháng để hoàn thành xong mọi việc. Đợi lát nữa cháu chỉ cho chú cách mở cửa hàng online, phòng stream của cháu sẽ dẫn link cửa hàng của chú. 3 tháng sau, chú có thể tự tăng giá tùy theo tình hình cụ thể được không? “Dương Mậu Di hỏi.

“300 cái như vậy?” Tô Đại Ngưu ngạc nhiên: “Có thể bán nhiều như vậy sao?”

Tô Bằng trả lời: “Đại Ngưu, nhà ông có bao nhiêu cái?”

“Có gần 100 cái.” Tô Đại Ngưu trả lời.

Dương Mậu Di hỏi: “Đều là mấy loại lớn nhất này sao?”

“Kích thước thì gần như là giống nhau, chỉ có chút chênh lệch nhỏ thôi.” Tô Đại Ngưu trả lời.

“Đan thủ công nhất định phải có sự chênh lệch nhỏ. Nếu hiện đang tồn 100 cái vậy thì chú chỉ cần đan thêm 100 cái với đường kính 30 cm nữa. Cháu sẽ thiết lập trước, xem xem có ai mua không.” Dương Mậu Di giải thích.

Bình luận trong phòng stream đã tràn khắp cả màn hình.

‘Cầu xin streamer Hồ Ly tự tin hơn một chút, khoảng 1000 cái, một mình tôi có thể mua hết, sau đó thì chuyền tay bán đi để kiếm tiền là được, ổn không?’

‘Đan thúng tre bằng thủ công, quả là tuyệt vời!’

‘Yêu cầu streamer Hồ Ly đặt hạn chế mua hàng! Nếu không, đơn hàng đầu tiên sẽ lập tức mua sạch hết hàng!’

‘Hóa ra đan một cái thúng tre lại phức tạp như vậy!’

Người quay phim Xuân Lan cũng nhìn thấy bình luận, trong khi cô ấy đang quay phim, cô ấy còn có một điện thoại khác để hiển thị màn hình, hiển nhiên là có thể nhìn thấy bình luận.

“Streamer Hồ Ly, có khán giả yêu cầu cô đặt hạn chế mua hàng, tránh việc không đủ bán.” Xuân Lan nhắc nhở.

“Ồ, suýt nữa thì tôi quên mất!” Dương Mậu Di trả lời: “Vậy thì hãy thiết lập một tài khoản, mỗi lần chỉ được mua nhiều nhất 2 cái thúng tre, hơn nữa không miễn phí vận chuyển cho bất kỳ khu vực nào.”

Ban đầu Dương Mậu Di vẫn đang cân nhắc việc mua 3 hoặc 5 cái sẽ miễn phí vận chuyện, nhưng bây giờ với mức giá này, cô quyết định không miễn phí vận chuyển nữa!

“Kính thưa quý vị khán giả, tôi đã thiết lập xong hết rồi, 400 cái với đường kính 30 cm, 300 cái với đường kính 25 cm và 300 cái với đường kính 20 cm. Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, có một chút lỗi cũng là chuyện bình thường.” Dương Mậu Di giải thích.

“Mỗi người, mỗi loại có thể mua nhiều nhất hai cái, thứ tự giao hàng là tùy theo đơn đặt hàng, ai trước thì gửi trước, ai sau thì gửi sau. Tôi cũng đã giải thích rõ với chú Tô, ba loại thúng, mỗi ngày sẽ đan một loại, cách 3 ngày sẽ lặp lại vòng tuần hoàn như vậy, sau đó cứ 3 ngày sẽ gửi hàng một lần.” Dương Mậu Di tiếp tục nói thêm.

“Mọi người hãy load lại đi, sản phẩm lên kệ rồi.” Dương Mậu Di đột nhiên nói.

Sau đó chỉ trong 3 giây, các bình luận oán trách được gửi đi.

‘Tôi phục rồi, có phải mấy người dùng phần mềm hack không vậy?’

‘Mẹ kiếp, tôi không phục! Tốc độ sử dụng tay trong 20 năm độc thân của tôi lại không giựt hàng nhanh bằng mấy người?’

‘Tôi đang nghi ngờ liệu có người thực sự mua được nó không?’

‘Tôi cũng nghi ngờ như vậy, có lẽ nào nói là có 400 cái nhưng thực tế chỉ có 4 cái không?’

‘Màn hình đen rồi! Màn hình đen rồi! Màn hình đen rồi!’

‘Streamer Hồ Ly, cô có gì đó không đúng!’

Chương 1413: Dành sự tôn nghiêm cho người khác!

“Có hơn 9000 khách VIP, không biết có bao nhiêu tài khoản phụ. Nếu tính theo quy định mỗi người chỉ mua được 2 cái và tính theo kiểu ba loại chỉ có thể mua được một loại, vậy thì có khoảng 500 người mua được mà thôi, không giựt kịp thì cũng là chuyện bình thường phải không?” Xuân Lan nhắc nhở: “Streamer Hồ Ly, khán giả không tin cô đã thiết lập nhiều thúng tre như vậy, làm phiền cô kiểm tra lại dữ liệu nền, sau đó cho khán giả xem tình hình.”

Dương Mậu Di bấm vào dữ liệu nền, Xuân Lan quay lại tình hình trong màn hình, sau đó những khán giá xem livestream đã phát hiện ra, lần đặt đơn hàng này được hoàn thành chỉ trong vòng 2,63 giây.

Tốc độ này có thể so sánh với tốc độ mua điện thoại Xiaomi rồi?

“Chú Tô, xin chúc mừng chú, 1000 cái thúng tre, tất cả đều được bán với giá 20 tệ một chiếc. Lát nữa cháu sẽ in đơn hàng ra cho chú, sau đó sẽ dạy chú cách gửi hàng và cách thiết lập cửa hàng online.” Dương Mậu Di nói rõ.

Tô Đại Ngưu im lặng một lúc, ông ngập ngừng hỏi: “1000 cái, mỗi cái 20 tệ?”

“Vâng!” Dương Mậu Di gật đầu khẳng định.

“Tổng cộng 2 vạn tệ?” Tô Đại Ngưu hỏi lại.

“Vâng!” Dương Mậu Di lại gật đầu.

“Tốt quá, tốt quá, mắt của vợ chú được cứu rồi. Con cả Tô, mau đi gọi mẹ về đây ngay!” Tô Đại Ngưu hét lên, sau đó tiếp tục giải thích:

“Mắt của vợ chú rất tệ, bà ấy ngại đến bệnh viện, bây giờ có tiền rồi, chú có thể dẫn bà ấy đi bệnh viện để khám.”

Công ty Đầu tư An Tâm không điều tra ra được thông tin này!

Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, khi lần đầu tiên Dương Mậu Di hỏi Tô Đại Ngưu cần giúp đỡ gì, ông ấy không trực tiếp đòi tiền, cũng không trực tiếp yêu cầu hỗ trợ y tế.

Điều này cho thấy Tô Đại Ngưu có tôn nghiêm của chính mình!

“Được rồi, khoản tiền này cháu sẽ đưa cho chú trước, khoản tiền thanh toán sau đó thì cháu sẽ tự mình lấy lại.” Dương Mậu Di vẫn không nói về việc quyên góp.

Nếu người khác có thể tự mình kiếm tiền, vậy thì cứ để người khác giữ lại tôn nghiêm của họ!

Vào buổi trưa, An Lương và Dương Mậu Di cùng ở lại làng Đông Thủy, bọn họ dùng bữa tại nhà của Tô Bằng.

Tô Bằng hăng hái lấy ra món thịt ba chỉ xào tỏi, còn có món thịt heo hầm củ sen, các loại rau nhà trồng theo mùa và cả cơm khoai tây chiên giòn.

Mặc dù bữa ăn này không được hệ thống Nhân Sinh Người Thắng công nhận, nhưng An Lương cảm thấy hương vị vẫn ổn. Trước sự kiên trì của An Lương và Dương Mậu Di, cuối cùng Tô Bằng cũng nhận 1.000 tệ làm chi phí ăn uống.

Phí ăn uống này không nhiều không ít, mặc dù có thể hơn cả tiền thịt ba chỉ và thịt heo, nhưng An Lương và Dương Mậu Di chưa bao giờ nghĩ đến việc chiếm lợi.

Buổi chiều, Dương Mậu Di tiếp tục livestream, chủ yếu là dạy Tô Đại Ngưu kỹ năng mở cửa hàng online, sau đó còn kèm theo một điều kiện là tặng cho Tô Đại Ngưu một chiếc điện thoại thông minh.

Điều kiện cụ thể là sau này nếu như có tạo ra các sản phẩm tre mới, phải tặng một ít cho Dương Mậu Di.

Dương Mậu Di cũng đưa ra một số gợi ý như dùng những cành tre nhỏ đan thành lưới tre làm đồ trang trí, hoặc giỏ xách tay đựng rau.

Gần 4 giờ chiều, các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đã lắp đặt xong giường học đa năng, hệ thống lưu trữ năng lượng mặt trời và đèn tiết kiệm năng lượng.

Dương Mậu Di đã thanh toán trước 2 vạn tệ cho Tô Đại Ngưu, sau đó theo thỏa thuận giữa hai bên, Dương Mậu Di đã nhận được 17 sọt tre, 42 quả trứng và một số loại rau từ làng.

“Các bạn khán giả ơi, thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Chuyến đi từ thiện Hồ Ly May Mắn đầu tiên của chúng tôi sắp kết thúc. Cuối cùng, chúng tôi sẽ phát một phúc lợi nhỏ, 17 sọt tre sẽ được trao cho khán giả trong phòng stream.” Dương Mậu Di nói rõ.

“Mỗi một sọt tre là một phần thưởng. Để tránh lãng phí vô nghĩa, tất cả những sọt tre đều được tặng miễn phí, nhưng cần có 188 chiếc light stick tham gia. Tất cả những chiếc light stick đã tham gia này sẽ được chuyển vào tài khoản từ thiện.” Dương Mậu Di nói thêm.

“Nhân tiện, vì ứng dụng Răng Hổ không được chia hoa hồng, nên tài khoản từ thiện của chúng tôi phải chịu sự giám sát và xem xét của ứng dụng Răng Hổ. Mặc dù chúng tôi có thể chấp nhận sự xét duyệt của bạn khán giả, nhưng nếu các bạn khán giả ngày nào cũng đòi xét duyệt, chúng tôi cũng sẽ cảm thấy rất phiền phức.” Dương Mậu Di giải thích tình hình.

“Do đó, chúng tôi đã thêm một quy tắc đặc biệt. Nếu một lần tặng quà mà giá trị vượt hơn cả giá trị của Tàng Bảo Đồ, chúng tôi sẽ cung cấp hóa đơn tài khoản từ thiện tương ứng để chấp nhận sự giám sát của mọi người.” Dương Mậu Di nói thêm.

“Được rồi, chương trình rút thăm sọt tre bắt đầu. Ai có mèo trong nhà thì tôi tin rằng mèo của người đó cũng sẽ rất thích, có thể làm chỗ ngủ hoặc có thể làm đồ cho mèo cào móng, tuyệt đối sẽ tốt hơn sô pha rất nhiều!” Dương Mậu Di đề cập đến công dụng của sọt tre.

Chương 1414: Phần thưởng như từng quen biết!

Khi Dương Mậu Di đang làm chương trình rút thăm để kết thúc, An Lương nhận được một lời nhắc nhở từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

‘Tôn trọng những người tự lực đáng được tôn trọng! Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu!’

‘Ký chủ đã giúp Dương Mậu Di hoàn thành việc chuyển đổi chương trình livestream, lan tỏa tình yêu và phát huy năng lượng tích cực.’

‘Xin chúc mừng Ký chủ đã giành được phần thưởng đặc biệt: Thông Tin Năng Lượng Quan Trọng.’

???

Phần thưởng này…

An Lương đã từng nhận được phần thưởng này!

Khi An Lương và Trần Minh đấu với nhau trong trận quyết định, khi hoàn thành nhiệm vụ “Tài Bắn Tỉa Của Ma Vương” anh cũng nhận được phần thưởng “Thông Tin Năng Lượng Quan Trọng.”

An Lương không ngần ngại kiểm tra phần thưởng “Thông Tin Năng Lượng Quan Trọng” của lần thứ hai này.

Sau khi đọc phần thưởng của “Thông Tin Năng Lượng Quan Trọng” thứ hai, trong lòng An Lương đã có một phán đoán nhất định, phần thưởng “Thông Tin Năng Lượng Quan Trọng” của cả hai lần đều có liên quan đến một thông tin lớn.

Nhưng nó vẫn chưa hoàn thiện!

Chắc vẫn còn có phần thưởng như vậy! Hệ thống có ở đó không?

Xin hỏi nhiệm vụ tiếp theo là gì?

An Lương bày tỏ cần hệ thống Nhân Sinh Người Thắng tiếp tục thưởng một phần “Thông Tin Năng Lượng Quan Trọng.” Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn phớt lờ An Lương như mọi khi.

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng này cái gì cũng tốt. Nó đưa An Lương lên ngôi vị của người chiến thắng cuộc sống và trở thành người chiến thắng cuộc sống hết lần này đến lần khác.

Nhưng có điều nó không thích quan tâm đến người khác lắm!

“Kính thưa quý vị khán giả, rút thăm kết thúc, tôi phải đi trước đây, tạm biệt!”

Dương Mậu Di một lần nữa tắt livestream với tốc độ ánh sáng, sau khi nói xong lời tạm biệt là lập tức đóng livestream.

“Đại Vương?” Sau khi Dương Mậu Di tắt livestream, cô đã gọi An Lương.

An Lương mở mắt: “Ừm?”

“Đại Vương buồn ngủ sao?” Dương Mậu Di hỏi.

“Một chút.” An Lương gật đầu. “Buổi livestream kết thúc rồi à?”

“Vâng, chỉ là tặng sọt tre thôi mà.” Dương Mậu Di giải thích: “Cảm ơn Đại Vương, em cảm thấy hiệu quả livestream hôm nay rất ổn, livestream như vậy thật là tốt!”

Dương Mậu Di không phải là một kẻ ngốc, cô ấy biết rằng Tô Đại Ngưu là đối tượng giúp đỡ được lựa chọn cẩn thận. Thế nhưng, cho dù được lựa chọn cẩn thận thì sao?

Nếu không có sự lựa chọn kỹ lưỡng của An Lương ở phía sau hậu trường, và không có sự livestream của Dương Mậu Di, cuộc đời của Tô Đại Ngưu sẽ không thay đổi, ông ấy có đan hàng rào tre cũng vô dụng, chỉ có thể bán tre trong khoảng 10 dặm 8 làng mà thôi.

“Đồ ngốc!” An Lương xoa xoa tóc của Dương Mậu Di. “Những buổi livestream sau này sẽ do Xuân Lan và Thu Cúc giúp em lựa chọn, đồng thời bọn họ cũng sẽ chỉnh sửa nội dung của chương trình livestream, sau đó sẽ đăng thêm nhiều nội dung lên Youtube và Bilibili.”

“Vâng, vâng, cảm ơn Đại Vương, em biết rồi!” Dương Mậu Di trả lời.

“Nhân tiện, Đại Vương, lần này khi nào anh rời đi?” Dương Mậu Di hỏi.

An Lương trả lời: “Chắc là ngày mai!”

Ngày mai là ngày 29 tháng 3, bất giác anh lại rong chơi đến cuối tháng, anh định quay lại gặp Bạch Nguyệt và hai chị em nhà họ Hạ.

Gần 9 giờ tối thứ bảy.

An Lương và Dương Mậu Di từ phòng tắm đi ra.

“Đại Vương, em đi viết bài trước đây!” Dương Mậu Di nói: “Em có một cuộc hẹn với Nhược Nam, ngày mai em với cô ấy đi chụp hình ở quán bún chua cay.”

“Ừm, em đi viết bài trước đi, anh cũng xử lý công chuyện một chút.” An Lương trả lời.

Dương Mậu Di đi đến phòng dành cho livestream, cô ấy bắt đầu viết những bài viết liên quan đến món bún chua cay.

An Lương nằm ngửa trong phòng ngủ khác để kiểm tra thông tin công việc trên điện thoại di động. Kế hoạch tìm kiếm kho báu do Công ty đầu tư An Tâm và Công ty đầu tư Nhân An ở Thái Lan phối hợp thực hiện đang tiến triển thuận lợi.

Công ty đầu tư An Tâm thu được lợi nhuận từ thị trường kỳ hạn, Công ty đầu tư Nhân An thu được lợi nhuận từ thị trường giao ngay. Cho dù đó là thị trường kỳ hạn hay thị trường giao ngay, cả hai đều có lợi.

An Lương đang xem tin nhắn do Đổng Đại Ngư của công ty Huawei gửi đến.

‘Đổng Đại Ngư: An Lương, chúng tôi sẽ mở buổi họp báo về chiếc điện thoại dòng P40 tại Paris, Pháp lúc 9 giờ tối nay.’

‘Đổng Đại Ngư: Hoan nghênh cậu đến xem buổi livestream của chúng tôi.’

‘Đổng Đại Ngư: [Địa chỉ livestream].’

An Lương liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ đã là 8 giờ 58 phút tối, múi giờ ở Paris muộn hơn múi giờ ở Hạ Quốc khoảng 6 tiếng, cho nên bên đó bây giờ đang là 1 giờ chiều.

‘An Lương: Được rồi.’

‘Đổng Đại Ngư: Ha ha, cuối cùng cũng đợi được cậu.’

‘Đổng Đại Ngư: Tôi đã sẵn sàng lên sân khấu trước rồi, cậu An. Chếc điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene sẽ được gửi cho cậu, sau buổi họp báo sẽ có người đem tới.’

‘Đổng Đại Ngư: Tôi có thể giao nó ở đâu?’

‘An Lương: Anh cứ mở họp báo trước đi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.’

‘Đổng Đại Ngư: Được rồi.’

Đúng 9 giờ tối.

An Lương bấm vào phòng livestream buổi họp báo điện thoại di động Huawei.

Chương 1415: Đặc tính mạnh hơn!

Pháp, Paris.

Đổng Đại Ngư bước lên sân khấu trong bộ vest và giày da, anh ta cầm micro và mở màn chương trình bằng tiếng Anh lưu loát.

“Xin chào mọi người, tôi là Đổng Đại Ngư của Huawei. Tôi rất vui được gặp lại các bạn!” Đổng Đại Ngư phát biểu.

“Hãy để tôi nói về một điều mà mọi người đều quan tâm. Gần đây, đã có nhiều suy đoán về điện thoại Huawei của chúng tôi, bao gồm cả việc chúng tôi sẽ chính thức ra mắt điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene.” Đổng Đại Ngư cho biết.

“Đối với câu hỏi này, bây giờ tôi sẽ đưa ra một câu trả lời khẳng định!” Đổng Đại Ngư tăng âm lượng.

“Huawei chúng tôi sẽ chính thức ra mắt điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene!”

“Hiện tại, lô điện thoại dòng B40 phiên bản pin Graphene đều sẽ là phiên bản cao nhất của B40 Pro+. Bao gồm bộ nhớ vận hành lớn, bộ nhớ lưu trữ lớn, lần lượt là 12GB và 1TB.” Đổng Đại Ngư công bố cấu hình cao độc quyền của phiên bản pin Graphene.

Cấu hình tối đa của B40 Pro+ thông thường là 8GB + 512GB, thấp hơn so với phiên bản pin Graphene.

“Chắc điều mà mọi người quan tâm nhất chính là thông tin pin và thông tin sạc của phiên bản pin Graphene, phải không?” Câu hỏi tu từ đùa cợt của Đổng Đại Ngư.

“Trước khi công bố thông tin, trước tiên chúng tôi sẽ lấy một chiếc điện thoại di động B40 Pro+ phiên bản pin Graphene để sạc thử.” Đổng Đại Ngư lấy ra một chiếc điện thoại di động B40 Pro+.

Anh ta thử bật lên, nhưng trên màn hình hiển thị biểu tượng pin yếu.

“Mọi người đều đã thấy rồi đấy. Điện thoại di động b40 Pro+ này đã hiển thị pin quá yếu và không thể bật được. Bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành sạc pin bằng cáp sạc đặc biệt và bộ sạc chuyên dụng cho phiên bản pin Graphene.”

Đổng Đại Ngư cắm điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene vào bộ sạc.

“Bây giờ bắt đầu sạc, màn hình lớn bắt đầu tính giờ!” Đổng Đại Ngư nhắc nhở.

“Màn hình lớn ở phía sau tôi sẽ ghi lại thời gian sạc của chiếc điện thoại B40 Pro+ này trong toàn bộ quá trình. Xin mọi người đừng lo lắng, thời gian sạc rất ngắn, không phải chờ đến lúc cuối buổi họp nó mới được sạc đầy đâu.” Đổng Đại Ngư nói đùa.

“Khi tôi vừa nói xong đoạn trước và nói đoạn này để nhắc nhở mọi người, pin của nó đã được sạc đến 4%.” Đổng Đại Ngư nói mà không quay đầu nhìn lại.

Thông tin sạc được hiển thị trên màn hình lớn thực sự đã đạt đến 4%!

Đổng Đại Ngư tiếp tục giới thiệu: “Có thể mọi người không ngạc nhiên lắm với tốc độ sạc này, bởi vì có một số điện thoại di động dường như có thể đạt được tốc độ này, nhưng trước tiên chúng ta hãy xem nhiệt độ của điện thoại di động trong quá trình sạc.”

“Nhiệt độ phòng hiện tại là 22 độ C. Khi sạc đến 5%, nhiệt độ của điện thoại di động chỉ có 24 độ C. Vui lòng tiếp tục hiển thị nhiệt độ trên màn hình lớn.” Đổng Đại Ngư ra lệnh.

Trên màn hình lớn lại xuất hiện lời nhắc nhiệt độ của điện thoại.

“Để đảm bảo tính ổn định của quá trình sạc tốc độ cao, đầu nối cáp dữ liệu của chúng tôi sử dụng đầu nối mạ vàng và cáp dữ liệu sử dụng dây đồng mạ bạc không oxy cao cấp hơn. Bộ sạc sử dụng kỹ thuật GAN, vì vậy dù là đầu nối cáp dữ liệu hay nhiệt độ của bộ sạc, tất cả đều được kiểm soát rất tốt!” Đổng Đại Ngư giải thích.

“Khi chúng tôi giới thiệu đến đây, chiếc điện thoại di động B40 Pro+ vừa được thông báo pin yếu, giờ đã sạc đến 10% pin một cách lặng lẽ.” Đổng Đại Ngư nói thêm.

“Mà thời gian thì chỉ mới trôi qua có 1 phút!” Đổng Đại Ngư nhắn nhủ đến khán giả và giới truyền thông trong buổi họp báo.

“Mọi người đã cảm nhận được sức mạnh của pin Graphene chưa?” Đổng Đại Ngư mỉm cười hỏi: “Vậy thì tiếp theo đây, bạn sẽ cảm nhận được các đặc tính mạnh mẽ hơn của pin Graphene!”

Paris Pháp.

Buổi họp báo về điện thoại dòng B40 Pro+ đang được diễn ra, nhân vật chính của buổi họp báo này là pin Graphene, con cờ của An Lương!

“Điện thoại di động Huawei của chúng tôi đã từng trình diễn với dòng Mate 30 Pro phiên bản pin Graphene. Tôi tin rằng một số người ở đây đã biết và vẫn nhớ đến hiệu suất mạnh mẽ của nó.” Đổng Đại Ngư nói rõ.

“Vào thời điểm đó, công suất sạc của chiếc điện thoại dòng Mate 30 Pro phiên bản pin Graphene là 100W, thật đáng kinh ngạc. Bây giờ đến chiếc điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene, chúng tôi tiếp tục tăng công suất lên 20%, tăng mức sạc 100W vốn đã đáng kinh ngạc lên công suất sạc 120W!” Đổng Đại Ngư nói.

“Có phải ai cũng cảm thấy những công ty khác cũng có công suất sạc này?” Đổng Đại Ngư trêu chọc.

“Nhưng công suất sạc 120W của Huawei chúng tôi là công suất sạc cả quá trình!”

“Theo dữ liệu thử nghiệm của phòng thử nghiệm Huawei, thời gian sạc từ 0 lên 100% của chiếc điện thoại Mate 30 Pro với phiên bản pin Graphene chỉ mất gần 13 phút, nhưng bây giờ chỉ cần 10 phút!” Đổng Đại Ngư công bố các đặc tính mạnh mẽ của pin Graphene.

“Tôi tin rằng có ai đó đã đoán được dung lượng pin của dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene giống với dòng Mate 30 Pro phiên bản pin Graphene, tầm khoảng 7000 mAh, phải không?” Đổng Đại Ngư đã đưa ra một câu hỏi.

“Dự đoán của mọi người không sai, nhưng tôi muốn mang đến cho mọi người một bất ngờ nhỏ hơn nữa. Dung lượng pin của dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene đã được tăng thêm 200 mAh!” Đổng Đại Ngư công bố câu trả lời.

Chương 1416: Hành động này thật là khó chịu!

“Dung lượng pin tổng cộng là 7200 mAh, đồng thời nó có thể được sạc đầy từ 0 đến 100% trong 10 phút, mọi người có thích không?” Đổng Đại Ngư đưa ra một câu hỏi.

“Lần này, chúng tôi sẽ không kiểm tra tuổi thọ pin cụ thể trong buổi họp báo, vì thời lượng pin của nó thực sự đáng kinh ngạc, tốc độ sạc quá nhanh. Đối với nó mà nói, hoàn toàn không tồn tại nỗi sợ khi dung lượng pin không đủ.” Đổng Đại Ngư thở dài.

“Tôi đã sử dụng điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene trong 3 ngày trước buổi họp báo. Đổng Đại Ngư tôi muốn gọi nó là điện thoại di động mạnh nhất, không gì sánh được!” Đổng Đại Ngư tiếp tục thở dài.

“Có thể có một số người không thích camera kép phía trước của điện thoại dòng B40 Pro+ của Huawei chúng tôi, cũng sẽ có một số người không thích màn hình cong của chúng tôi, cũng có một số người không thích thương hiệu Huawei của chúng tôi, nhưng những điều này không thành vấn đề!” Đổng Đại Ngư bình tĩnh nói.

“Nhưng nếu có người bảo rằng không thích pin Graphene, tôi chỉ có thể nói tư tưởng của những người như vậy quả thực có vấn đề.” Đổng Đại Ngư tiếp tục nói.

“Vậy một chiếc điện thoại B40 Pro+ phiên bản pin Graphene mạnh mẽ như vậy có giá bao nhiêu?” Đổng Đại Ngư cố tình đưa ra một nút thắt.

“Trước khi trả lời giá, hãy để tôi nói về một chuyện khác.” Đổng Đại Ngư vỗ tay.

Màn hình lớn được chia làm hai, một nửa hiển thị thông tin sạc pin, một nửa hiển thị cuộc đối thoại giữa Weibo của Đổng Đại Ngư với Weibo chính thức của Graphene Ước mơ Tương lai.

“Đây là Weibo của Hạ Quốc chúng tôi. Graphene Ước mơ Tương lai là nhà cung cấp pin Graphene cho điện thoại di động Huawei của chúng tôi. Đối phương đã tiết lộ rằng số lượng pin Graphene mà bọn họ cung cấp cho chúng tôi lần đầu tiên là hơn 3 vạn cục.” Đổng Đại Ngư nói rõ.

“Không bao gồm các máy kiểm tra kỹ thuật, máy kiểm tra va chạm, v.v., lô điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene đầu tiên của chúng tôi đạt tổng số 33.888 chiếc!” Đổng Đại Ngư công bố con số.

“300 chiếc trong số chúng sẽ được gửi đến các nhà cung cấp của chúng tôi. Dù sao thì mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, trước đó chúng tôi đã bị quản trị viên Weibo của bên họ tống tiền, vì thế cuối cùng chỉ có thể bán ra thị trường 33.588 chiếc.” Đổng Đại Ngư nói đùa.

“Huawei chúng tôi quyết định lô điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene đầu tiên sẽ được bán với giá là 2.888 euro!” Đổng Đại Ngư đã công bố mức giá cuối cùng.

Nếu lượt bỏ yếu tố tỷ giá hối đoái, đối với người Pháp mà nói, 2.888 euro có lẽ là 2.888 nhân dân tệ trong mắt người Hạ Quốc.

Nhưng thực tế không thể tính như thế này!

Bởi vì một số công nhân viên chức ở thành phố có thể kiếm được 2.888 nhân dân tệ ở Hạ Quốc, bọn họ có thể dễ dàng làm được điều đó, thế nhưng ở Pháp thì lại không thể, hầu hết mọi người không thể kiếm được mức lương 2.888 euro / tháng!

Giá này cũng rất đắt đối với người tiêu dùng Pháp, nếu được chuyển đổi thành nhân dân tệ, con số đó sẽ là khoảng 22.760 tệ.

Một chiếc điện thoại hơn hai vạn hai là một mức giá cao ngất ngưởng đối với người tiêu dùng của Hạ Quốc!

“Do lô điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene đầu tiên có nguồn cung cấp hạn chế, nên là lô điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene đầu tiên này tạm thời sẽ không cung cấp cho các khu vực khác ngoài Hạ Quốc.” Đổng Đại Ngư khéo léo nói ra lệnh cấm cung cấp của An Lương.

Theo yêu cầu của An Lương, các sản phẩm pin Graphene hiện tại bị cấm bán trực tiếp ra nước ngoài. Đó không phải là yêu cầu về bí mật kỹ thuật gì cả!

Ngay cả khi pin Graphene được chủ động gửi cho người khác để nghiên cứu, thì người khác cũng không thể đảo ngược kỹ thuật để nghiên cứu ra nó được. Giống như bộ xử lý của Intel vậy, lẽ nào vì nó được làm bằng cát, nó có thể cho ra sản phẩm, cho nên cũng có thể đảo ngược kỹ thuật để làm ra?

Công nghệ của pin Graphene tưởng chừng không bằng CPU, nhưng thực tế lại rất cao. Lệnh cấm bán hàng ra nước ngoài phần nhiều là về thái độ.

Giống như Công ty Samsung của Hàn Quốc, màn hình cao cấp của bọn họ hầu như không được bán ra nước ngoài, một số sản phẩm cao cấp của Nhật Bản cũng không được bán ra nước ngoài, hoặc cấm bán cho Hạ Quốc.

Thêm việc An Lương muốn tỏ rõ thái độ với Hoàng Quốc Tường nên mới có lệnh cấm như vậy. Tuy nhiên, vì có lệnh cấm như vậy nên khiến cho buổi họp báo của Huawei trông rất không bình thường!

Đổng Đại Ngư quảng cáo pin Graphene nhiều bao nhiêu, mạnh mẽ đến bao nhiêu, cuối cùng lại nói ra một câu là không được bán ở khu vực nước ngoài, hành động này thực sự rất khó chịu!

Ngày hôm sau, Chủ Nhật.

Buổi sáng, An Lương đi theo Dương Mậu Di và Studio Nhược Nam để quay một bộ phim tài liệu ẩm thực về món bún chua cay.

Khoảng 1 giờ chiều, An Lương nói lời từ biệt với Dương Mậu Di.

“Đại Vương!” Dương Mậu Di ôm lấy An Lương, cô không muốn rời khỏi An Lương.

An Lương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của Dương Mậu Di: “Anh sẽ thường xuyên ghé qua, đừng lo lắng.”

“Ừm, ừm!” Dương Mậu Di ôm chặt An Lương, tận hưởng chút ấm áp cuối cùng.

An Lương lái chiếc Porsche 718 Cayman rời khỏi Lâm Sơn Cư, anh không gửi xe đến Thiên Không Cảnh, vì trước đó anh nói rằng sẽ đi học, bây giờ gửi xe qua đó không phải bị lộ rồi sao?

An Lương gửi xe đến Trung tâm Porsche ở Bắc Ngọc, nhờ Thái Minh Kiệt thu xếp chuyện rửa xe sạch sẽ, sau đó lại gửi qua kia.

Phải làm như vậy mới thỏa đáng!

Chương 1417: Sự trưởng thành của Bạch Nguyệt!

Lúc 2 giờ 30 phút chiều, An Lương ngồi đường sắt cao tốc trở về Thiên Phủ, anh quay lại Học viện Kinh tế Thiên Phủ.

Trong Học viện Kinh tế Thiên Phủ, An Lương đi một vòng quanh khuôn viên trước, những con mèo hoang từng rất dễ bị phát hiện dưới ánh nắng mặt trời giờ đã biến mất không tăm tích.

Kể cả chó hoang cũng biến mất không tăm tích.

Rõ ràng công việc của Bạch Nguyệt đã rất thành công, ít nhất là không có mèo hoang và chó hoang trong Học viện Kinh tế Thiên Phủ.

An Lương đến bãi đậu xe ngoài trời, anh lái chiếc Lamborghini Urus màu vàng sáng phóng đi, anh định đến Học viện gần đó để kiểm tra tình hình.

Từ Học viện Khoa học và Công nghệ Thiên Phủ đến Học viện Nông nghiệp Thiên Phủ, còn có Học viện Mỹ thuật, v.v., An Lương đều đi dạo một vòng xung quanh tất cả các học viện ấy. Cũng giống như ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ, anh không hề nhìn thấy chó mèo đi lạc. Cuối cùng thì anh đến Học viện Sư phạm Thiên Phủ, sau khi đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời, An Lương đang đi dạo trong Học viện Sư phạm Thiên Phủ, trên đường đi, anh gửi tin nhắn cho Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý.

‘An Lương: @Hạ Hòa Tâm, @Hạ Như Ý: Hai người đang học sao?’

‘Hạ Như Ý: Em đang học bù.’

‘Hạ Hòa Tâm: Em đang ở trong thư viện. Hai chị em bọn em không cùng một ngành!’

‘An Lương: Anh sẽ đến thư viện ngay.”

‘Hạ Hòa Tâm: Anh đến rồi?’

‘Hạ Như Ý: Không phải Công ty Đầu tư An Tâm của anh đang xung đột với Bộ kinh tế Nhật Bản sao, anh vẫn có thời gian rảnh à?’

‘An Lương: Bọn họ xử chuyện của bọn họ, anh về là để học.’

‘An Lương: Bên cạnh đó, phải là Công ty Đầu tư An Tâm của anh đánh vào Bộ kinh tế Nhật Bản, phải đánh cho đối phương văng não chó ra, hoàn toàn không phải là chuyện gì lớn lao.’

‘Hạ Như Ý: Chuyện lần này thực sự do Bộ kinh tế Nhật Bản đứng sau hậu trường sao?’

‘Hạ Hòa Tâm: Em cảm giác đó là anh!’

‘An Lương: Không quan trọng ai là người đứng sau hậu trường!’

‘An Lương: Anh là kẻ đứng sau hậu trường, Nhật Bản cũng là kẻ đứng sau hậu trường, mọi người đều có lợi ích của riêng mình.’

‘An Lương: Được rồi, anh đến thư viện trước, anh có chuyện muốn hỏi em.’

An Lương rất quen thuộc với Học viện Sư phạm Thiên Phủ, không chỉ vì Học viện Sư phạm Thiên Phủ nằm đối diện với Học viện Kinh tế Thiên Phủ, mà còn vì An Lương rất thường xuyên đến thăm.

Thư viện của Học viện Sư phạm Thiên Phủ bị quản lý khép kín, nhưng An Lương rõ ràng có thể vào bằng cách dùng chức năng quét mặt. Anh là một nhân vật lớn ở bên Học viện Sư phạm Thiên Phủ, chuyện quét mặt không có gì khó khăn.

Trong thư viện, An Lương tìm thấy Hạ Hòa Tâm, cô đang đọc sách về tâm lý học hành vi.

An Lương đi tới, ngồi bên cạnh Hạ Hòa Tâm, thấp giọng nói: “Đang tự học à?”

“Vâng.” Hạ Hòa Tâm nhẹ nhàng trả lời.

“Mà này, chó mèo hoang trong Học viện của em biến mất lúc nào vậy?” An Lương hỏi.

Hạ Hòa Tâm vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Vào thứ Ba và thứ Tư, Bạch Nguyệt dẫn theo nhóm mà cô ấy thành lập đi sắp xếp cho toàn bộ tất cả những con mèo hoang và con chó hoang trong Học viện của bọn em.”

“Bạn học Bạch Nguyệt thực sự rất tuyệt vời!” Hạ Hòa Tâm nhẹ nhàng vỗ tay.

An Lương khẽ gật đầu.

“Cô ấy thích mèo và chó, việc những con mèo và con chó này đi lạc trong khuôn viên trường là một điều không tốt. Nếu có một con mèo hoang cào ai đó hoặc một con chó hoang cắn ai đó, đó sẽ là một rắc rối lớn.”

Nếu chỉ có mèo hoang cào người vậy thì dễ xử lý hơn một chút, dù sao thì mấy cái bệnh dại đó chỉ là vấn đề tiền bạc.

Lỡ như có chó hoang cắn người thì sao?

Mối đe dọa của chó hoang đối với học sinh vượt xa cả mèo hoang, nếu chẳng may số lượng chó hoang nhiều hơn một chút, thậm chí có thể xảy ra những vấn đề liên quan đến sự an toàn của bản thân.

Đồng thời, một khi xảy ra sự cố chó hoang gây thương tích cho người dân, những con chó hoang này chắc chắn sẽ bị bắt và giết chết! Khi đó, ngay cả mèo hoang và chó hoang vô tội cũng sẽ bị xử lý tương tự, đúng không?

An Lương cũng rất tốt bụng.

“Nhân tiện, Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân do Bạch Nguyệt tạo ra, đã được thành lập ở Học viện của bọn em. Hiện tại, Học viện của bọn em có hơn 100 người tham gia.” Hạ Hòa Tâm nói thêm.

An Lương thầm thở dài trong lòng, Bạch Nguyệt đã trưởng thành rất nhanh!

Bạch Nguyệt gầy gò, bướng bỉnh và tự kỷ khi xưa, nay đã trưởng thành đến mức như vậy. Có lẽ trong lòng Bạch Nguyệt thực sự muốn giúp đỡ những con vật đi lạc đó chăng?

Bạch Nguyệt trưởng thành nhanh như vậy có phải là do tình yêu của cô ấy dành cho nghề này?

Trong thư viện của Học viện Sư phạm Thiên Phủ, Hạ Hòa Tâm và An Lương đã nói chuyện về Bạch Nguyệt.

Hmmmm…

Hình như cứ có cảm giác kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?

“Mà này, tình hình bên quán bếp riêng sao rồi?”

An Lương vừa nói chuyện vừa duỗi tay phải ra nắm lấy tay trái của Hạ Hòa Tâm, mười ngón tay đan vào nhau.

Hạ Hòa Tâm có chút ngượng ngùng, tính cách chân thực của cô ấy là dễ xấu hổ hơn so với Hạ Như Ý, cho dù cô ấy có thể chuyển sang trạng thái của Hạ Như Ý mà không để lộ chút sơ hở nào, nhưng tính cách chân thực vẫn là dễ xấu hổ hơn nhiều.

Chương 1418: Lẽ nào hai chị em đều là thiên tài?

“Ngày nào mẹ em cũng đều theo dõi tình hình bên quán bếp riêng. Mỗi ngày mẹ đều qua đó rất sớm, đến tối mới trở về. Mẹ em rất nghiêm túc trong việc giám sát xây dựng bếp riêng, phải không?” Hạ Hòa Tâm nói rõ.

Kỳ thực không cần hỏi An Lương cũng biết quán bếp riêng nhất định không có vấn đề gì. Bởi vì quán bếp riêng rất quan trọng đối với Thái Vũ San!

Đối với Thái Vũ San mà nói, quán bếp riêng giống như một cuộc đánh cược liều lĩnh, nó liên quan đến việc bà có thể thành công hay không. Và quan trọng hơn là bà có thể kiếm tiền hay không, tất cả đều phụ thuộc vào quán bếp riêng.

Vì vậy Thái Vũ San chắc chắn sẽ dành toàn bộ tâm sức của mình để giải quyết những vấn đề liên quan đến quán bếp riêng.

Dù là phương án thiết kế, giám sát thi công hay bàn bạc với bên thi công về tiến độ và những khiếm khuyết của công trình, Thái Vũ San đều hoàn thành rất tốt.

“Ừm!” An Lương thản nhiên trả lời, anh dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay của Hạ Hòa Tâm. Mặt Hạ Hòa Tâm càng đỏ hơn, cô hơi rụt tay lại, nhưng tất nhiên là An Lương không buông tay.

“Đây là thư viện…” Hạ Hòa Tâm thì thào.

An Lương nở một nụ cười nham hiểm: “Thư viện không được phép nắm tay sao?”

Hạ Hòa Tâm vừa định trả lời, nhưng An Lương đã hôn lên mặt cô, cô nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có ai, cô mới yên tâm, sau đó liếc nhìn An Lương.

“Hai người đã lái xe quen chưa?” An Lương hỏi.

Phùng Kiệt đã tìm Học viện dạy lái xe cho Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, theo sự dặn dò của An Lương, anh ta chọn huấn luyện viên nữ và chọn dịch vụ VIP để tạo điều kiện cho Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý học lái xe.

Hạ Hòa Tâm bị chuyển sự chú ý, cô trả lời: “Học lái xe rất vui.”

“Hửm?” An Lương nhướng mày.

“Em cảm thấy nó khá đơn giản. Em và Như Ý có thể dễ dàng hoàn thành bài kiểm tra lùi xe vào chuồng.” Hạ Hòa Tâm giải thích.

“Hai người giỏi như vậy sao?” An Lương hơi kinh ngạc.

Hạ Hòa Tâm hờn dỗi: “Thực sự rất là dễ! Rất giống với trò xe điện đụng, đạp ga để đi, đạp phanh để dừng, lúc lùi xe thì huấn luyện viên còn chỉ một tuyệt chiêu, nên việc lùi xe vào chuồng rất đơn giản.”

“Tuyệt chiêu gì?” An Lương hoài nghi.

“Chính là nhìn vào cần gạt nước, gương chiếu hậu và phương thức ‘hai điểm một đường’, em cảm thấy thực sự rất đơn giản.” Hạ Hòa Tâm giải thích.

Lý Tịch Nhan ở Ma Đô chắc cảm thấy bị xúc phạm lắm, phải không? Học lái xe rất dễ dàng?

Lý Tịch Nhan đã chứng minh đầy đủ cách một tài xế nữ học lái xe, cô ấy có thể khiến huấn luyện viên cảm thấy sợ hãi. Dù huấn luyện viên ngồi ở ghế lái phụ, Lý Tịch Nhan vẫn có thể đụng xe.

Chuyện này… huấn luyện viên thật sự sợ hãi!

Hạ Hòa Tâm tiếp tục nói: “Bọn em đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, những đề về giao thông thực sự rất đơn giản, chỉ mất một hoặc hai ngày là có thể ghi nhớ một cách dễ dàng.”

“Thuộc luôn sao?” An Lương sửng sốt.

“Lẽ nào không phải học thuộc?” Hạ Hòa Tâm hỏi ngược lại.

“Em có gì đó sai sai!” An Lương nôn khan.

“Thực ra cũng không phải là học thuộc, nhiều câu rất đơn giản, chỉ cần xem qua câu hỏi là biết cách chọn như thế nào rồi.” Hạ Hòa Tâm trả lời.

Hạ Hòa Tâm nói thêm: “Huấn luyện viên của bọn em nói rằng bọn em có hi vọng sẽ lấy được bằng lái xe trong vòng 2 tháng.”

Hạ Hòa Tâm bổ sung: “Thật ra, bọn em cũng không có nhiều thời gian. Hôm nay Như Ý đi học bù. Trước đó có một huấn luyện viên bị sót một tiết, cho nên hôm nay phải học bù vào buổi chiều.”

“Nếu bọn em có đủ thời gian, bọn em thậm chí có thể lấy bằng lái xe trong vòng 1 tháng.” Hạ Như Ý tự tin nói.

May mắn thay, Lý Tịch Nhan không quen biết Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, nếu không Lý Tịch Nhan sẽ bị sự tiến bộ của bọn họ…

Không!

Nếu Lý Tịch Nhan quen biết hai chị em nhà họ Hạ, người đầu tiên gặp phải bi kịch chắc sẽ là An Lương?

Bây giờ là 5 giờ 50 phút xế chiều.

Hạ Như Ý đến thư viện, An Lương vẫn nắm tay trái của Hạ Hòa Tâm, cho dù Hạ Như Ý có đến thì sao, cô ấy đến rồi thì An Lương chỉ cần nắm lấy tay của cô ấy!

An Lương gần như đã đoán ra được giới hạn cuối cùng của hai chị em nhà họ Hạ, mấy chuyện như nắm tay nhau, hai chị em bọn họ sẽ không từ chối.

Hạ Như Ý bước tới chỗ của An Lương và Hạ Hòa Tâm, cô hiển nhiên nhìn thấy An Lương đang nắm tay Hạ Hòa Tâm. Cô cũng không chịu thua, đẩy An Lương ra, biểu thị bảo An Lương nhường một chỗ.

An Lương phớt lờ cô, thay vào đó đứng lên và nói: “Đã gần sáu giờ, hai người đói chưa?”

“Hơi đói.” Hạ Như Ý trả lời trước, “Học bù một buổi chiều thật khó chịu!”

Hạ Hòa Tâm bị An Lương kéo đứng lên.

“Hai người muốn ăn gì?” An Lương hỏi.

Bởi vì trong thư viện của Học viện Sư phạm Thiên Phủ, An Lương không được quá phô trương, anh chỉ nắm tay của Hạ Hòa Tâm.

Hạ Như Ý trả lời: “Anh xem anh muốn ăn gì thì ăn, bọn em ăn chung với anh là được.”

Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Ừm.”

“Lẩu?” An Lương thản nhiên nói.

“Quán Ngon Lại Tới ở đường Nam Phong 3 sao?” Hạ Như Ý hỏi. “Quán đó cũng được!”

Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Quán Ngon Lại Tới quả thực rất ổn, giá cả hợp lý, mùi vị cũng được, tổng thể mà nói tỷ lệ giá và chất lượng rất cao.”

“Vậy chúng ta đi ăn quán bếp riêng.” An Lương trả lời.

???

Hai chị em nhà họ Hạ nghi ngờ nhìn An Lương, đây là logic gì vậy?

Chương 1419: Giống như thiểu năng!

Khi nhóm của An Lương ra khỏi thư viện của Học viện Sư phạm Thiên Phủ, bọn họ đi đến bãi đậu xe ngoài trời, An Lương nói thêm.

“Sau này chúng ta mở bếp riêng, vậy nên chúng ta đi xem tình hình các quán bếp riêng khác, kể cả các loại bếp riêng và giá cả tương ứng.” An Lương giải thích cho Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý.

“Hừ!” Hạ Như Ý khịt mũi sau khi nghe anh nói: “Anh cố ý trêu chọc bọn em!”

Hạ Hòa Tâm cũng liếc An Lương.

Theo như cách nói của An Lương, anh đã muốn đi ăn quán bếp riêng từ lâu rồi, nhưng lại cố tình trêu chọc hai chị em nhà họ Hạ, An Lương không phủ nhận mà đưa hai chị em nhà họ Hạ ra bãi đậu xe ngoài trời.

Hai chị em nhà họ Hạ vẫn ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau, chứng tỏ hai chị em bọn họ có ý ngồi ngang hàng.

Ở vị trí lái xe, An Lương vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Chú có đồng ý chuyển đến Nam Hồ Viện không?”

Hạ Hòa Tâm trả lời phủ định: “Vẫn chưa!”

Hạ Như Ý lẩm bẩm: “Tính cách của bố em rất đặc biệt, ông ấy để cho bốn người gồm em, chị em, mẹ và bà qua bên Nam Hồ Viện sống, còn ô00ng ấy lại ở Phố Văn Hóa một mình, ông ấy nói ở bên đó thì gần chỗ đi làm hơn.”

“Bảo mọi người đi hết còn chú thì ở lại Phố Văn Hóa?” An Lương hỏi.

Hạ Như Ý phủ nhận: “Bình thường bọn em đều ở trong trường!”

Hạ Như Ý tiếp tục: “Mẹ và bà thì vẫn ở Phố Văn Hóa, ngày nào mẹ em cũng đến quán bếp riêng để giám sát công trình, chỉ có mỗi bà ở nhà một mình.”

Hạ Như Ý nói thêm: “Bọn em đã nói cho bà nghe ý kiến để bà đi thuyết phục bố, em tin rằng bố sẽ nghe theo lời thuyết phục của bà.”

An Lương suy nghĩ: “Chú đi làm ở trường Trung học của Phố Văn Hóa. Nếu như chú ở Nam Hồ Viện, vậy thì khi đi làm sẽ rất xa, giờ cao điểm buổi sáng thì tắc đường.”

Lý do ngoài mặt của Hạ Hiểu Đông không có vấn đề gì, nhưng lý do thực sự không phải là lý do ngoài mặt, trong lòng ông ấy vẫn không vượt qua được, ông ấy cho rằng Nam Hồ Viên là sự bố thí của An Lương.

Đối với lối suy nghĩ này của Hạ Hiểu Đông, An Lương miễn bình luận.

Bởi vì ông ấy là bố của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, cho nên An Lương không thể nói gì. Nếu ông ấy không phải là bố của hai chị em nhà họ Hạ thì sao?

Vậy thì An Lương có nhiều điều để nói!

Chiếc Lamborghini Urus màu vàng rực rỡ rời khỏi Học viện Sư phạm, sau đó đến Trường Đoản Hạng Tử, đây là một trong những công trình kiến trúc mang tính bước ngoặt của Thiên Phủ và thuộc khu du lịch cổ điển trong thành phố.

Quán bếp riêng mà An Lương chọn nằm trong Trường Đoản Hạng Tử.

Tới gần 7 giờ, An Lương rốt cuộc cũng đến bãi đậu xe sử dụng tạm thời ở Trường Đoản Hạng Tử, giá 20 tệ 1 giờ, là kiểu sẽ tăng vô hạn!

Sau khi xuống xe, An Lương giả vờ nắm lấy tay, rồi lại ôm Hạ Hòa Tâm. Lần này Hạ Như Ý không nhường nhịn nữa, cô chủ động giữ chặt An Lương.

Bây giờ không còn ở trong một môi trường quen thuộc, cô không lo lắng về ánh mắt của người khác! Vậy là An Lương đã trở thành chàng trai đẹp nhất trên đường!

Xét cho cùng, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều là một trong những mỹ nhân tuyệt sắc, cùng với chiều cao 1 mét 7, dáng người ưu tú, hai chị em sinh đôi cứ đổi qua đổi lại nắm lấy tay An Lương, sao có thể không thu hút mọi ánh nhìn được chứ?

Nhìn thì được, nếu muốn chụp ảnh, bạn sẽ bị chặn lại bởi các nhân viên an ninh của Công ty Bảo vệ Nhân Nghĩa đang lẩn trong đám đông.

Đang đi trong Trường Đoản Hạng Tử, Hạ Như Ý tò mò hỏi: “Trường Đoản Hạng Tử không phải chỉ có đồ ăn vặt thôi sao, thế mà lại có quán bếp riêng à?”

“Tất nhiên có chứ!” An Lương trả lời một cách khẳng định: “Ở số 13 của Trường Đoản Hạng Tử có một quán bếp riêng, quán này rất nổi tiếng, nhưng anh cảm thấy mô hình kinh doanh của bọn họ không tốt lắm.”

“Mô hình kinh doanh của bọn họ thế nào mà lại không tốt?” Hạ Như Ý cứ như đứa trẻ, tò mò hỏi.

An Lương bị Hạ Như Ý níu giữ, anh lại nắm tay Hạ Hòa Tâm rồi dẫn hai người bọn họ cùng đến số 13, Trường Đoản Hạng Tử.

“Bọn họ chủ yếu phục vụ các món ăn theo phong cách Tây Xuyên, nhưng bọn họ bắt chước mô hình không gọi món của các nhà hàng hải sản cao cấp và nhà hàng ẩm thực Nhật Bản, bọn họ sẽ phối hợp các món ăn theo mùa một cách tự do, cứ như thể làm vậy sẽ càng có phong cách hơn!” An Lương chế giễu.

Không phải An Lương coi thường ẩm thực Tây Xuyên, thực ra An Lương thích nhất là ẩm thực Tây Xuyên.

An Lương chế giễu món ẩm thực Tây Xuyên “vẽ hổ không thành, lại thành chó”. (1)

(1) Ý nói bắt chước nhưng lại chẳng ra làm sao.

Mô hình không gọi món của các nhà hàng hải sản cao cấp và nhà hàng ẩm thực Nhật Bản không phải vì cửa hàng của bọn họ quá lớn và không coi khách hàng như con người, mà vì các nhà hàng hải sản cao cấp và nhà hàng ẩm thực Nhật Bản gần như có kênh thu mua hợp tác cố định.

Các kênh thu mua này nói thẳng ra thì là các tàu đánh cá cố định, bọn họ cung cấp những sản phẩm hải sản tươi ngon nhất.

Các tàu đánh cá còn không thể bảo đảm rằng sẽ đánh bắt được cá gì. Vậy thì làm thế nào các nhà hàng hải sản cao cấp và nhà hàng Nhật Bản có thể đảm bảo bọn họ có gì?

Chương 1420: Ăn đậu phụ?

Ví dụ, nếu khách hàng đặt món sashimi cá tráp của biển Đông, nhưng các tàu đánh cá chưa đánh bắt được cá tráp của biển Đông, thế làm sao các nhà hàng hải sản cao cấp và nhà hàng Nhật Bản có thể cung cấp món này?

Đây là lý do thực sự cho việc tại sao các nhà hàng hải sản cao cấp và nhà hàng Nhật Bản không làm theo mô hình gọi món ăn. Bọn họ thích cung cấp những gì bọn họ vớt được trong ngày.

Tuy nhiên một cửa hàng ẩm thực Tây Xuyên thơm ngon nằm ở số 13, Trường Đoản Hạng Tử lại cứ phải học theo mô hình không gọi món này, điều đó có nực cười không chứ?

Lấy An Lương làm ví dụ, anh muốn ăn cá hấp nhưng hôm nay lại không có cá hấp thì sao? Ví dụ hôm nay chỉ có cá dưa chua thì sao?

Đó là lý do tại sao An Lương cảm thấy mô hình kinh doanh này cứ như thiểu năng!

Tuy nhiên, khi An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ đến số 13 Trường Đoản Hạng Tử, anh cảm thấy có chút bối rối.

Chưa đầy 10 phút, An Lương đã đưa hai chị em nhà họ Hạ đến Số 13, Trường Đoản Hạng Tử.

Khi nãy đang trên đường đi, An Lương đã xỉa xói về mô hình kinh doanh của Số 13, Trường Đoản Hạng Tử rất nhiều. Thế nhưng sau khi đợi nhóm của An Lương ngồi vào chỗ ngồi, An Lương phát hiện ra Số 13, Trường Đoản Hạng Tử đã âm thầm thay đổi mô hình kinh doanh.

Mô hình không gọi món ban đầu đã được đưa vào bãi rác của lịch sử, trực tiếp biến thành mô hình quán ăn ẩm thực Tây Xuyên thông thường, cho phép khách hàng tự do gọi món.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều nhìn An Lương và mỉm cười.

An Lương cạn lời, anh nhìn nhân viên phục vụ nữ: “Khụ khụ, chế độ gọi món của quán này thay đổi khi nào vậy?”

“Nó đã thay đổi từ nhiều năm trước.” Nhân viên phục vụ nữ không hề giấu giếm.

“Hòa Tâm, Như Ý, hai em xem muốn ăn gì.” An Lương ra hiệu cho hai chị em nhà họ Hạ gọi món.

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý cùng nhau nhìn thực đơn, bọn họ quan tâm đến giá cả hơn!

Môi trường của quán ăn Số 13, Trường Đoản Hạng Tử rất tốt, tạo cảm giác yên bình giữa những sự ồn ào, kết hợp với Tứ Hợp Viện cổ kính, ở giữa giếng trời là một dòng nước trong vắt, trồng một số cây thủy sinh và còn có cá vàng.

Vấn đề duy nhất là diện tích hơi nhỏ, thiếu chút ánh sáng!

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm xem lại thực đơn, món đắt nhất là cá than nướng, “chỉ” có giá hơn 400 tệ một phần, vì cá than cũng không phải là loại hải sản đắt gì cho lắm.

Trong siêu thị chỉ mười mấy tệ nửa ký mà thôi! Món ăn bình thường như vậy mà lại dám bán với giá 438 tệ một phần?

Hai chị em nhà họ Hạ cảm thấy quán bếp riêng mà mẹ bọn họ định xây không phải gạt người lắm sao?

“Anh gọi món đi!” Hạ Như Ý đưa thực đơn qua.

An Lương nhìn sơ qua thực đơn: “Gọi một phần Phúc Lộc Thọ Hỉ, đây là món ăn đặc trưng của quán, phải không?”

Nhân viên phục vụ nữ trả lời một cách khẳng định: “Vâng, món đó dùng thăn heo xào với hạt dẻ, kết hợp với việc xào cả ngàn quả ớt, phương pháp giống với gà xào ớt, nhưng mùi vị ngon hơn nhiều.”

Phúc Lộc Thọ Hỉ là món ăn trứ danh ở Số 13, Trường Đoản Hạng Tử. Chủ yếu là vì giá chỉ có 88 tệ nhưng hương vị lại rất ngon!

“Thêm một phần cá bơn luộc.” An Lương nói thêm.

Giá của cá bơn luộc là 188 tệ, cảm giác giá cả rất phải chăng.

Ở khu vực Tây Xuyên và Thịnh Khánh, cái gọi là “cá luộc” chắc chắn không phải là cá luộc trong nước trắng, mà đó là thuật ngữ chỉ canh cá cay.

“Và một phần gan ngỗng Cung Bảo!” An Lương tiếp tục gọi các món ăn đặc trưng có giá 218 tệ.

“Cháo tôm hùm, đậu hũ cay, rau giọt băng dưỡng sinh và rau hữu cơ xào theo mùa. Được rồi, tạm thời là vậy!” An Lương đã chọn xong toàn bộ.

Cháo tôm hùm là 188 tệ, rau giọt băng dưỡng sinh là 128 tệ, đậu hũ cay và rau hữu cơ theo mùa là 68 tệ.

Từ góc độ giá cả của các món chay, Số 13 ở Trường Đoản Hạng Tử rất khớp với những gì An Lương hình dung về quán bếp riêng, các món chay đều có giá 68 tệ một phần.

Mức giá này là mức giá thấp nhất cho các quán bếp riêng cao cấp.

Về việc liệu có phải là rau hữu cơ theo mùa hay không, An Lương chỉ có thể nhắc nhở thực khách là không nên suy nghĩ nhiều, có một vài chuyện không cần phải quá chân thực, đúng không?

Trước khi các món ăn được bưng lên, Hạ Như Ý đã tính toán xong giá cả, cô hạ giọng nói: “7 món, tổng cộng là 946 tệ, em thấy khá vừa túi tiền!”

An Lương nói thêm: “Tiền bàn là 18 tệ mỗi người, 3 người chúng ta cộng lại chỉ 1.000 tệ, không hơn không kém.”

Hạ Hòa Tâm khẽ gật đầu: “Không có phí phục vụ.”

“Điểm này thì phải khen, chúng ta cũng phải học hỏi.” An Lương đã đưa ra một nhận xét tốt. Nhà hàng nào thu phí phục vụ, An Lương chắc sẽ đánh giá không tốt!

Không đến 15 phút sau, hết món này đến món khác được bưng lên, An Lương nếm thử: “Hai em thấy thế nào?”

Trong lúc đang hỏi, An Lương dùng đũa gắp thêm một miếng đậu phụ cay…

Đây là kỹ thuật ăn cao cấp của món đậu phụ cay, trực tiếp dùng đũa gắp đậu phụ cay thay vì dùng muỗng.

Hầu hết mọi người không thể làm điều đó!

Chương 1421: Hình như hơi nhiều?

Hạ Như Ý trả lời trước: “Cá bơn luộc ở mức trung bình, cảm giác không đủ mềm, mùi vị thì vẫn chưa thấm vào thịt cá.”

Hạ Hòa Tâm nhận xét về món gan ngỗng Cung Bảo: “Món gan ngỗng Cung Bảo này hơi ngấy. Em chắc thích gan heo hơn. Nhân tiện, mẹ em có một kỹ năng độc đáo, đó là nấu món gan heo vị cá!”

Hạ Như Ý nói thêm: “Món ăn đặc trưng Phúc Lộc Thọ Hỉ của bọn họ rất ngon, đặc biệt là hạt dẻ được xử lý rất tốt. Món ăn này chỉ có 88 tệ, quả thực còn đáng giá hơn thực tế rất nhiều.”

“Anh thì đánh giá cao món đậu phụ cay!” An Lương tiếp lời.

Cậu đánh giá thêm: “Đậu phụ của quán không phải tự làm mà là đã được chế biến sẵn. Đậu phụ này vừa có độ dai, khi ăn lại rất là mềm, cảm giác mâu thuẫn này rất là thoải mái, hai người nếm thử đi!”

‘Tinh!’

‘Xin chúc mừng Ký chủ nếm được món đậu phụ khiến người khác khó quên!’

‘Nhận được phần thưởng là một gói quà ngẫu nhiên!’

???

Cái gì mà “món đậu phụ khiến người khác khó quên”?

Đánh giá như thế cũng thú vị đấy!

An Lương chọn mở gói quà rút thăm ngẫu nhiên, phần thưởng lần này là “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”, phần thưởng tuy nhỏ nhưng khiến người khác rất vui.

Chủ yếu là hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có khả năng sẽ tặng viên thuốc nhỏ màu xanh, hoặc là thuốc tránh thai, nếu không thì sẽ là trải nghiệm cực hạn.

Dù sao cũng không phải ba cái này, An Lương cảm thấy rất tốt.

Trong lúc An Lương đang ăn tối, Lý Tồn Viễn gọi điện đến, anh lấy tai nghe không dây ra đeo vào, sau đó vuốt màn hình để trả lời.

“Tồn Viễn.” An Lương lên tiếng trước.

Lý Tồn Viễn trả lời: “An Lương, cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở Thiên Phủ, tôi đang ăn tối với bạn gái.” An Lương trả lời.

Hạ Hòa Tâm nhìn An Lương ngây người, Hạ Như Ý cũng trợn tròn mắt, An Lương vẫn chưa chính thức tỏ tình, đồng thời cũng chưa đưa ra sự lựa chọn cuối cùng nữa mà.

“Thiên Phủ, vậy là Hạ Như Ý?” Lý Tồn Viễn tùy tiện hỏi.

“Đang suy nghĩ gì vậy, dĩ nhiên là Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều ở đây!” An Lương trả lời, “Tồn Viễn, có chuyện gì vậy?”

“Huawei đã gửi 300 chiếc điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene, tôi vừa mới nhận được. An Lương, cậu tính sắp xếp thế nào?” Lý Tồn Viễn hỏi.

“Tôi đang ăn cơm, lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho cậu.” An Lương trả lời.

“Tôi hiểu rồi!” Lý Tồn Viễn trả lời bằng một nụ cười.

An Lương đã tiết lộ tin tức, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều ở đây. Không thể ở trước mặt Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý mà nói rằng muốn bao nhiêu chiếc điện thoại B40 Pro+, phải không?

An Lương kết thúc cuộc gọi, anh thản nhiên nói: “Là chuyện về công việc, lát nữa anh phải xử lý.”

Nghe nói liên quan đến công việc, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm Tân cũng không hỏi nhiều, đối với vấn đề này bọn họ rất hiểu chuyện.

Đến gần 8 giờ 30 phút tôi, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ mới ăn tối xong, An Lương thanh toán hóa đơn.

“Hôm nay ăn hơi no, chúng ta đi dạo xung quanh Trường Đoản Hạng Tử một lát được không? Hạ Như Ý đề xuất.

Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Tốt hơn là nên đi dạo một chút, chị sợ mình sẽ mập lên mất.”

An Lương bóp mặt Hạ Hòa Tâm: “Trông em không béo chút nào.”

“Hừ!” Hạ Hòa Tâm hờn dỗi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

An Lương nói tiếp: “Chúng ta không đi Trường Đoản Hạng Tử làm gì nữa, hãy đến Trung tâm Quốc Kim, anh muốn mua hai đôi giày thể thao Gucci.”

Hạ Như Ý đồng ý: “Được đó, được đó. Vậy bọn em sẽ đi Yuki Tea!”

Hạ Hòa Tâm cũng đồng ý: “Ừ, chúng ta đi Yuki Tea!”

Hai chị em này thật độc!

Một giây trước thì đang nói về giảm cân, bây giờ lại thương lượng nên muốn trà sữa gì, thế mà cũng được sao?

Ba người bọn họ rời khỏi quán bếp riêng ở số 13, Trường Đoản Hạng Tử. Khi bọn họ đang đi ra ngoài, An Lương hỏi: “Hai em cảm thấy quán bếp riêng hôm nay thế nào?”

Hạ Như Ý, người có tính cách sôi nổi hơn, trả lời trước: “Ngoại trừ giá cả ra, em thấy nó ở mức trung bình khá!”

Hạ Như Ý nói thêm: “Giá rẻ hơn em nghĩ.”

Hạ Như Ý bổ sung tiếp: “Chủ yếu là giá của món bò kho 888 tệ mà anh đã nói trước đó, làm em hiểu lầm giá của quán bếp riêng này.”

Hạ Hòa Tâm ở bên cạnh, đồng ý: “Cá luộc của bọn họ dùng cá bơn nên mới có giá 188 tệ. Anh có chắc món cá luộc của mẹ em làm có thể chấp nhận với mức giá 588 tệ không?”

An Lương hỏi: “Thế thì món cá bơn luộc hôm nay có ngon bằng món cá luộc mà mẹ em làm không?”

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng lắc đầu.

“Dĩ nhiên là không!” Hạ Như Ý nói một cách khẳng định: “Mặc dù bọn họ sử dụng cá bơn, nhưng mùi vị của nó thực sự không ngon. Cho dù là về phương diện nguyên liệu hay là điều vị, em cảm thấy không ổn.”

Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Tuy là mẹ em chỉ dùng cá mè để luộc nhưng nó lại ngon hơn rất nhiều.”

“Anh cũng nghĩ món cá luộc do mẹ hai em làm ngon hơn, nên sau khi quán bếp riêng của chúng ta khai trương, giá cả cao hơn có vấn đề gì không?” An Lương mỉm cười hỏi.

“Có vẻ như không có vấn đề gì!” Hạ Như Ý khẳng định.

Bình Luận (0)
Comment