Trường Đoản Hạng Tử cách Trung tâm Quốc Kim không xa, An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ đến cửa hàng Gucci ở Trung tâm Quốc Kim, anh nhanh chóng chọn được đôi giày thể thao của Gucci, kích cỡ vừa vặn.
Giá của những đôi giày thể thao của Gucci tương đối rẻ, giá bình thường gần như là 7.500 tệ một đôi.
“Hòa Tâm, Như Ý, hai em cũng mua hai đôi đi?” An Lương kêu.
Hạ Như Ý từ chối: “Không có loại mới, những dòng khác đều có.”
Hạ Hòa Tâm cũng từ chối: “Anh đã mua cho bọn em những dòng mà ai cũng thích, những dòng khác bọn em đều không thích.”
“Vậy mua túi gì đó đi?” An Lương hỏi lại.
An Lương vừa mới nhận được “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp” ở quán số 13, Trường Đoản Hạng Tử.
Anh lại có thêm 5 lần thưởng từ “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”, hiện tại hai đôi giày chỉ mới có 15.000 tệ, còn thiếu 35.000 tệ nữa.
Không thể nào cứ lãng phí mức hạn ngạch, phải không?
Lệ Lệ, nhân viên của cửa hàng Gucci, là một người quen cũ, cô ấy khách sáo tiếp lời: “Hai người đẹp, chiếc túi kẹp nách mới nhất của Gucci rất được yêu thích. Hai cô có muốn xem không?”
“Vậy thì đi xem thế nào.” Hạ Như Ý trả lời.
An Lương ngồi trong khu vực nghỉ ngơi: “Hai em cứ thoải mái lựa chọn, anh trả lời chuyện công việc với Lý Tồn Viễn một chút.”
“Được.” Hạ Như Ý trả lời: “Đúng rồi, anh đặt Yuki Tea trên điện thoại đi. Bọn em đều muốn uống dâu tây kem cheese, tránh lát nữa phải xếp hàng.”
“Không thành vấn đề!” An Lương trả lời.
Đầu tiên, anh mở cửa hàng Yuki Tea trên ứng dụng nhỏ của Wechat, sau đó đặt hai ly dâu tây kem cheese, nhân tiện gọi thêm một ly nước cam. An Lương thích nước trái cây nguyên chất hơn.
Khi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đang chọn túi, An Lương đã trả lời tin nhắn của Lý Tồn Viễn trên Wechat rằng, anh muốn đặt chiếc điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene nhiều hơn một chút, chủ yếu là… khụ khụ… cái cần hiểu cũng hiểu rồi phải không?
Trong cửa hàng Gucci ở Trung tâm Quốc Kim, Thiên Phủ.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đang chọn những chiếc túi kẹp nách mới ra mắt của Gucci, nhân viên bán hàng Lệ Lệ đi theo bọn họ, sẵn sàng phục vụ bọn họ bất cứ lúc nào.
An Lương đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, anh đang liên lạc với Lý Tồn Viễn trên Wechat.
‘An Lương: Tồn Viễn, tôi muốn mua 30 chiếc.’
An Lương tính toán kỹ càng, anh thật sự cần 30 chiếc mới có thể chống đỡ được!
An Lương và bố lẫn mẹ anh đã là 3 cái, sau đó thì các cô gái của anh và các ba mẹ của các cô gái đó, nếu tính như vậy thì anh quả thực cần đến 30 chiếc.
‘Lý Tồn Viễn: Được rồi.’
‘Lý Tồn Viễn: @Vân Hải Dương: Tôi với Tiểu Cương đã thắng. Hải Dương, bữa tối này cậu mời đi nhé!’
‘An Lương: ?’
‘Tiền Tiểu Cương: @An Lương: Chúng tôi vừa đặt cược, đoán cậu sẽ đặt bao nhiêu chiếc B40 Pro+ mới đủ. Tôi và Tồn Viễn đoán 30 chiếc, Hải Dương đoán 40 chiếc.’
‘Vân Hải Dương: @An Lương: An Lương, cậu thật không bình thường, tại sao chỉ muốn có nhiêu đó thôi vậy?’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Tôi nôn rồi!’
‘An Lương: Hải Dương, tôi cầu xin cậu làm người đi, cái gì mà có nhiêu đó?’
‘An Lương: Tồn Viễn, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu gửi bưu kiện cho tôi nhé.’
‘Lý Tồn Viễn: Không thành vấn đề.’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi sẽ gửi bưu kiện thông qua danh nghĩa Công ty Điện thoại Huawei. Tuyệt đối bảo đảm an toàn.’
‘An Lương: Cảm ơn.’
‘An Lương: Tôi té trước đây, tôi đang đi mua sắm cùng bạn gái.’
‘Vân Hải Dương: Thật ngưỡng mộ những người ở Học viện Kinh tế, quản lý thời gian quá giỏi!’
‘Tiền Tiểu Cương: Học viện Khoa học và Công nghệ của chúng tôi cũng làm rất là tốt.’
An Lương nhanh chóng gửi địa chỉ cho Lý Tồn Viễn, anh không lo lắng về việc Lý Tồn Viễn làm gì. Nếu Lý Tồn Viễn mà muốn làm trò gì vậy thì An Lương sống quá thất bại rồi. Suy cho cùng, Lý Tồn Viễn cũng là một nhân sự cốt cán trong liên minh lợi ích do An Lương thành lập!
Khi An Lương gửi địa chỉ cho Lý Tồn Viễn, một nhân viên khác tại cửa hàng Gucci đã bước tới, đưa cho An Lương một chai Pepsi có ga.
“Cậu An, xin mời uống nước.” Nhân viên cửa hàng chào hỏi.
An Lương liếc nhìn thẻ công việc của đối phương, biệt danh là “Linh Linh”, trông khá đẹp mắt, đoán chừng chắc cũng thuộc dạng “xuất chúng trong nghìn dặm”, chắc cũng gần đạt tới “vạn dặm có một”.
“Anh An Lương, có tiện thêm Wechat không? Nếu sau này bên chúng tôi có thêm dòng mới, tôi có thể gửi đề xuất cho cậu đầu tiên.”Linh Linh hỏi thăm dò.
An Lương lại ngước lên nhìn đối phương, cậu dùng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để kiểm tra thông tin.
…
Chu Hiểu Linh:
Tuổi: 21
Chiều cao: 168 cm
Cân nặng: 44 kg
Nhan sắc: 88
Dáng người: 96
Thiện cảm: 99
Thể chất thuần khiết: 79
Đạo đức nhân phẩm: 80
Tình trạng sức khỏe: 88
…
Điểm nhan sắc cao tới 88 điểm, hoàn toàn là do An Lương đoán mò, được xếp vào mức top đầu của “nghìn dặm có một” và gần với mức “vạn dặm có một”.
Độ thiện cảm 99 cũng là chuyện bình thường, bởi An Lương đã đến cửa hàng Gucci nhiều lần, mua đồ Gucci chẳng khác gì mua bắp cải, anh gần như chả thèm quan tâm đến giá cả, điều này chứng tỏ đủ thực lực của đại gia.
Nhân viên Chu Hiểu Linh đương nhiên muốn kiểm tra xem liệu có thể thêm Wechat với anh không, lỡ như thêm được thì sao?
Chương 1423: Những người bạn không dính líu lợi ích!Thật tiếc khi thể chất thuần khiết của Chu Hiểu Linh chỉ được 79 điểm.
An Lương chỉ vẫy tay ra hiệu cho Chu Tiểu Linh rời đi.
Hạ Như Ý lén lút nhìn về phía An Lương, khi cô nhìn An Lương vẫy tay ra hiệu cho Chu Tiểu Linh rời đi, cô vui vẻ mỉm cười.
An Lương gửi tất cả địa chỉ nhận điện thoại di động cho Lý Tồn Viễn. Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm bước tới, đương nhiên bọn họ chọn túi kẹp nách giống nhau.
“An Lương, trông em có đẹp không?” Hạ Như Ý hỏi.
An Lương thực sự muốn chê, những mẫu cổ điển của Gucci đều như vậy, không có đẹp hay không đẹp, tóm lại toàn trở thành hình dáng của Louis Vuitton.
“Cũng được đấy, Gucci cổ điển sẽ không bị nổi quá cũng sẽ không phạm lỗi gì, mua cả hai đi!” An Lương trả lời
“Nhân tiện, Lệ Lệ, cái túi này bao nhiêu tiền?” An Lương thản nhiên hỏi.
“17.800 tệ, khá rẻ.” Lệ Lệ trả lời.
Mức giá này thực sự không hề rẻ đối với Gucci, nó gần như là mức giá cao cấp của Gucci.
Nói như vậy không có nghĩa là Gucci không có những chiếc túi đắt tiền hơn, thực tế thì Gucci có rất nhiều chiếc túi đắt tiền, và cũng có những chiếc túi khác được làm bằng da rất đắt. Nhưng đối với nhãn hiệu Gucci mà nói, nếu giá vượt hơn 2 vạn vậy thì hãy suy nghĩ đến các nhãn hiệu khác.
Đặc biệt, nếu bạn sẵn sàng bỏ ra hơn 10 vạn, thậm chí là mười mấy vạn để mua những chiếc túi Gucci, vậy Hermès không ngon hơn sao?
“Hai người xem còn muốn mua túi khác nữa không?” An Lương hỏi.
Một chiếc túi kẹp nách là 17.800 tệ, hai chiếc là 35.600 tệ, cộng với hai đôi giày mà An Lương mua 15.000 tệ, tổng cộng là 50.600 tệ.
Vượt quá mức của “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”!
Tất nhiên, An Lương sẽ không cố tình bám vào mức tối đa, chỉ cần vượt quá mức tối đa là An Lương hài lòng rồi.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều lắc đầu, nói rằng bọn họ không có gì để mua.
“Ở bên quán Yuki Tea đã tới lượt chưa?” Hạ Như Ý quan tâm đến Yuki Tea nhiều hơn.
Hạ Hòa Tâm cũng quan tâm: “Em thấy hơi khát rồi.”
An Lương liếc nhìn tình hình ở quán Yuki Tea: “Trước mắt thì vẫn còn một đơn hàng. Sau khi thanh toán hóa đơn, chúng ta đi bộ qua đó chắc là vừa kịp.”
‘Tinh!’
‘Chúc mừng Ký chủ đã sử dụng “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”, Ký chủ nhận được phần thưởng hoàn tiền đối đa gấp 3. Số tiền của phần thưởng lần này nhận được từ thị trường chứng khoán Hoa Kỳ…’
Quả nhiên là phần thưởng gấp 3!
An Lương phát hiện ra một chi tiết, từ lúc nhận được lời chúc phúc Hòa Bích, trị số rút thăm của hệ số ngẫu nhiên luôn đạt ở con số tối đa?
Sự thay đổi này không phải do ảo giác của anh!
Cửa hàng Yuki Tea cũng nằm trong Trung tâm Quốc Kim. Khi hai chị em nhà họ Hạ và An Lương đến, đơn đặt hàng của bọn họ đã được hoàn thành.
10 giờ tối, An Lương đưa Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý trở lại ký túc xá nữ của Học viện Sư phạm Thiên Phủ.
Dì quản lý ký túc xá nữ nhìn An Lương, An Lương cũng nhìn lại, dì ấy gật đầu với An Lương. Dì ấy chỉ vào mắt mình bằng ngón trỏ và ngón giữa, biểu thị rằng dì ấy đã nhìn thấy An Lương.
An Lương có chút không nói nên lời, dì quản lý ký túc xá thật là...!
Hạ Như Ý thì thào: “Dì quản lý ký túc xá của bọn em được biết đến là ‘kẻ thù lớn nhất của bạn trai’ đó. Anh mau đi về đi, ngày mai tan học, bọn em sẽ đến tìm anh.”
Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Ngày mai bọn em tan học hơi sớm.”
An Lương gật đầu: “Được!”
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, mỗi người đều hôn lên khuôn mặt của An Lương một cái.
“Phần thưởng tại cửa hàng Gucci vừa rồi!” Hạ Như Ý nhắc nhở.
An Lương sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Nhân viên nữ đó yêu cầu anh thêm Wechat đúng không?” Hạ Như Ý hỏi.
An Lương vẫn đang hốt hoảng: “Anh không để ý. Lúc đó anh đang bàn công việc với Tồn Viễn, không phải cô ta mang nước đến cho anh sao?”
“Hừ!” Hạ Như Ý không tin An Lương!
“Hẹn gặp vào ngày mai!” An Lương vẫy vẫy tay, anh lái chiếc Lamborghini Urus về Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Gần 10 giờ 20 phút, An Lương trở về ký túc xá 307.
Vừa bước vào phòng, anh đã nghe thấy giọng nói của Lữ Văn Sơn: “Đệch! Tôi không giành được!”
Mã Long trả lời: “Tôi cũng vậy!”
Trầm Thế Trung đồng tình: “Tôi cũng không!”
Lữ Văn Sơn nôn khan: “Lượt đặt trước 1700 vạn cạnh tranh với số lượng hơn 3 vạn, quả thực là cạn lời!”
An Lương ho khan: “Cái gì mà cạn lời?”
“An Lương?” Trầm Thế Trung sững sờ trong chốc lát: “Cậu thực sự đã về rồi!”
“Cái gì mà tôi thực sự đã về, lẽ nào tôi không được về sao?” An Lương nôn khan.
“Đương nhiên có thể, tôi vẫn chờ cậu dẫn tôi đi cua gái!” Trầm Thế Trung trả lời.
“Cút, cút, cút. Tôi là người thế nào cơ chứ?” An Lương xỉa xói.
Lữ Văn Sơn giải thích cho An Lương: “An Lương, cậu đừng tin vào cái tên này, gần đây cậu ta đang tung hoành ghê gớm lắm!”
“Chuyện là sao vậy?” An Lương tò mò.
Trầm Thế Trung tự mình nói ra: “Tôi mới vừa được biết, phía Bắc có một Học viện Y tá, tôi thường xuyên qua đó bày sạp.”
An Lương thở dài: “Ôi! Quý ông, cuối cùng cậu cũng đã trở thành dáng vẻ mà cậu ghét nhất rồi!”
Chương 1424: Những người bạn không dính líu lợi ích! (2)Trước đây, Trầm Thế Trung đã mua một chiếc Mercedes-Benz C200L. Mặc dù trong mắt An Lương, Mercedes-Benz C200L là chiếc xe bình dân nhất, nhưng đối với những sinh viên đại học bình thường thì nó rất tuyệt vời, được chứ?
Trên thực tế, dòng xe sang hơn 30 vạn chỉ chiếm không quá 5% trong tổng doanh số bán xe, và những chiếc xe đó chỉ xuất hiện nhiều ở các thành phố lớn.
Trầm Thế Trung trả lời: “Chủ yếu tôi muốn trấn tĩnh tinh thần, học theo An Lương không tốt sao, làm một tên cặn bã vui vẻ!”
“Cái quái gì thế?” An Lương nôn khan: “Tôi là một người đàn ông tốt, cảm ơn cậu!”
Lữ Văn Sơn nhìn An Lương, giơ ngón tay cái lên: “Quả nhiên là cậu!”
Mã Long gật đầu thán phục: “An Lương thật tuyệt vời!”
“Nhân tiện, các cậu vừa nói về cái gì thế?” An Lương tò mò hỏi.
Lữ Văn Sơn giải thích: “Chúng tôi đang giành mua điện thoại Huawei, dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene, chỉ cần giành được một chiếc là phát tài rồi, trước mắt trên ứng dụng Trứng Muối, giá của nó đã tăng gấp đôi.”
“Phát hành trong nước rồi sao?” An Lương khó hiểu.
“Mới phát hành chiều nay, giá bán trong nước rẻ hơn so với giá bán ở nước ngoài một chút, khoảng 19.999 tệ. Chỉ cần giành mua được với cái giá này, sau đó lại kiếm thương nhân mua lại trên ứng dụng Trứng Muối, đôn giá lên gấp đôi!” Lữ Văn Sơn giải thích.
“Thật đáng tiếc, tôi đã không giành được, nếu không tôi sẽ phát tài!” Lữ Văn Sơn thở dài.
Mã Long cũng thở dài: “Nếu tôi giành được, tôi sẽ bán trên Trứng Muối, sau đó có thể mua cho nữ thần một chiếc điện thoại B40 Pro+ cao cấp phiên bản bình thường.”
Trầm Thế Trung đồng tình: “Nếu tôi giành được tôi cũng sẽ bán trên Trứng Muối.”
An Lương vừa cười vừa nói: “Tên như cậu còn thiếu 2 vạn tệ?”
“Đương nhiên là còn thiếu!” Trầm Thế Trung trả lời: “Gần đây, tôi đến Học viện Y tá hơi nhiều, tiêu tiền như nước, kinh tế có chút eo hẹp.”
“Có ai giành mua được chưa?” An Lương thản nhiên hỏi.
Cậu không nói cậu có thể mua điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene. Nếu cả ba người bọn họ biểu thị rằng muốn sử dụng nó, An Lương có thể giúp bọn họ mua được 3 chiếc với giá gốc.
Nhưng ba người bọn họ lại muốn mua đi bán lại, vậy thì thật ngại quá!
An Lương và ba người bạn cùng phòng có mối quan hệ rất tốt, bọn họ đang cố gắng hòa đồng nhất có thể. Cậu không muốn phá hủy mối quan hệ này, vì thế cậu sẽ không hứa mua điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene cho bọn họ.
Nếu An Lương thường xuyên đảm đương tất cả những việc này, bao gồm cả Trầm Thế Trung, ba người bọn họ cuối cùng sẽ vì lợi ích mà làm xấu đi mối quan hệ với An Lương.
Giữa bạn bè với nhau, tốt nhất là không nên dính líu đến quyền lợi.
Ví dụ như đi làm trong công ty của bạn mình, vậy thì đôi bên sẽ không còn là bạn bè nữa, mối quan hệ cũng vì chuyện cấp trên cấp dưới mà trở nên biến chất.
An Lương không muốn mất đi ba người bạn này, cho nên cậu luôn so đo tính toán.
Ký túc xá nơi An Lương ở, dưới sự hướng dẫn có chủ ý của An Lương, quan hệ của mọi người rất tốt.
An Lương và Trầm Thế Trung, những người có điều kiện kinh tế tốt hơn, Lữ Văn Sơn và Mã Long, những người có điều kiện kinh tế bình thường, rất vui vẻ với nhau.
“Đương nhiên không phải ai cũng có thể giành mua được!” Lữ Văn Sơn vừa lắc chiếc điện thoại Huawei vừa trả lời An Lương.
“Chỉ những khách hàng của điện thoại Huawei mới có thể đặt lịch hẹn để mua hàng.” Lữ Văn Sơn tiếp tục: “Thực ra cũng không phải là giành mua, mà là sau khi đặt lịch hẹn sẽ nhận được một mã số hẹn trước, sau đó Công ty Điện thoại Huawei chọn ngẫu nhiên những con số tương ứng, khi đó khách hàng mới có tư cách để mua.”
Trầm Thế Trung nôn khan: “Số điện thoại tôi sử dụng là điện thoại Apple. Vì để tham gia đặt lịch hẹn, tôi phải chi 2 tệ cho Tmall để mua số I-MEI của điện thoại di động Huawei, sau đó mới đăng ký.”
Số IMEI là số sê-ri của điện thoại di động. Mỗi điện thoại di động có một số sê-ri duy nhất, tương đương với số ID của điện thoại di động.
An Lương bật cười: “Những người kinh doanh điện thoại di động Huawei trên Tmall chắc đang cười điên luôn. Số IMEI của những chiếc điện thoại di động Huawei mà bọn họ từng bán có thể lấy ra bán lại lần nữa, quả thực là kinh doanh không cần vốn!”
Trầm Thế Trung phàn nàn: “Còn không phải vậy sao? Doanh số của cửa hàng Tmall tôi mua trước đây đã vượt quá 10 vạn. Tính 2 tệ một lần mua, vậy thì cũng phải trên 20 vạn, mấu chốt chính là không cần vốn!”
“Mà An Lương này, thứ tốt như vậy sao cậu không tìm cách làm một cái?” Trầm Thế Trung thản nhiên hỏi.
“Tôi cần phải giành giật sao?” An Lương giả vờ như là một người mới phát tài: “Tôi đương nhiên là mua trực tiếp rồi!”
“Không sai!” Trầm Thế Trung thích điều này.
Lữ Văn Sơn đồng tình: “Quả thực không có gì sai!”
Mã Long thở dài: “Thật tuyệt khi có tiền, tôi phải học hành chăm chỉ và để con trai tôi…”
An Lương ngắt lời Mã Long: “Anh chàng quán quân, tôi cầu xin cậu làm người đi, mấy cái trò này của cậu, tôi nghe đã quá rõ rồi!”
Mã Long gãi đầu: “Tôi không có ý gì khác.”
“Nếu cậu không nói tiếng địa phương thì tôi tin!” An Lương trêu đùa: “Nhân tiện, anh chàng quán quân, gần đây cậu tiến triển thế nào rồi?”
Chương 1425: m thầm vui vẻ!Trước đó, Mã Long đã luôn theo đuổi Tống Yên ở lớp bên cạnh, một cô gái có điểm nhan sắc là 81 điểm, thế nhưng thể chất thuần khiết chỉ có 76 điểm, hung dữ đến nỗi có thể đạt được “Quad Kill”.
Lữ Văn Sơn trả lời thay cho Mã Long: “Cái tên mắt to mày rậm này lại thay lòng đổi dạ rồi!”
“Hả?” An Lương nhìn Mã Long với thái độ kỳ quặc.
Cái tên mắt to mày rậm này lại đa tình đến vậy sao?
“Là một cô gái ở Khoa Thương mại Quốc tế bên cạnh, trông không xinh đẹp như Tống Yên, nhưng cô ấy ngoan ngoãn và có tính cách rất tốt.” Lữ Văn Sơn giải thích.
“Đệch?” An Lương sửng sốt!
“Anh chàng quán quân còn có số đào hoa như vậy sao?” An Lương càng tò mò.
Trầm Thế Trung giải thích: “An Lương, có phải cậu đã giúp Bạch Nguyệt thành lập Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân không?”
“Anh chàng quán quân đã tham gia rồi sao?” An Lương hỏi.
Mã Long tự trả lời: “Ừm, tôi tham gia để kiếm thêm chút tiền, sau đó tôi đã gặp Trần Thần, trước mắt thì chỉ đang thử tiếp xúc.”
“Không tệ, không tệ!” An Lương cảm thán.
“Tôi cũng thấy khá là ổn. Cô ấy thích những con chó và con mèo đó, mặc dù tôi không thích cho lắm, nhưng khi cô ấy thích nó, bây giờ tôi lại bắt đầu cảm thấy những con chó con mèo đó không tệ chút nào.” Mã Long trả lời.
“Tôi đã hẹn với cô ấy. Tuần tới, chúng tôi sẽ đến nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân ở Tây Phổ, nơi đó do Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân mở, ở đó có rất nhiều chó và mèo.” Mã Long cười ngốc nghếch.
“Được đấy, tiến bộ rất nhanh!” An Lương khen ngợi.
Trầm Thế Trung có chút ghen tị, nói: “Cuối tuần tôi thử hỏi xem cô gái ở Học viện Y tá có thể đi cùng nhau được không.”
An Lương đồng tình: “Mấy cậu đã nói vậy, cuối tuần này tôi sẽ qua gặp Bạch Nguyệt.”
Trầm Thế Trung trêu chọc: “Hai người đó không ghen sao?”
Hiển nhiên cậu ta đang nói về Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý.
“Đi chung hết không phải tốt hơn sao?” An Lương đã đưa ra giải pháp đơn giản nhất.
“Cậu thắng!” Trầm Thế Trung biểu thị mình còn quá trẻ, vẫn là An Lương có chiêu trò nhiều hơn.
Đi chung hết? Nghe cũng được đấy?
Bốn người bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, An Lương đi tắm rửa rồi lên giường trước, anh kiểm tra tin nhắn do Lý Tồn Viễn gửi, Lý Tồn Viễn đã gửi tất cả điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene thông qua Công ty chuyển phát nhanh Thuận Phong.
Bởi vì toàn bộ đều được gửi đến các thành phố lớn, cho nên gần như đều sẽ đến vào buổi sáng.
An Lương lại xem tình hình của cuộc chiến cung cấp cao su, Công ty Đầu tư An Tâm vẫn đang va chạm với Bộ kinh tế Nhật Bản, nhưng bọn họ đã bắt đầu bước tiếp theo là cung cấp nguồn cung cao su cho Hàn Quốc.
Cho dù giá cả có đắt hơn đi nữa, Hàn Quốc vẫn thu mua cao su thiên nhiên với quy mô lớn, cho thấy rõ là vì sợ nguồn cung cao su sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.
Sau khi đọc xong những thứ liên quan đến công việc, An Lương gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt.
‘An Lương: Mình trở về lại trường rồi, 7 giờ ngày mai, căng tin số 2, cùng nhau ăn sáng.’
Tại ký túc xá nữ số 208 tòa số 8.
Bạch Nguyệt đang xem xét công việc của Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân thì nhận được tin nhắn Wechat của An Lương, thấy An Lương rủ cô cùng đi ăn sáng, Bạch Nguyệt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Cô ấy rất dễ cảm thấy hài lòng.
Cho dù chỉ là cùng An Lương ăn chung một bữa sáng, cô cũng đã vui vẻ trong lòng!
Suy cho cùng, điều xa xỉ nhất của Bạch Nguyệt là có thể ngắm nhìn An Lương, vì vậy khi xử lý những chuyện liên quan đến Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân, Bạch Nguyệt rất là nghiêm túc.
‘Bạch Nguyệt: Được rồi, An Lương.’
‘An Lương: Cậu nghỉ ngơi sớm đi.’
‘Bạch Nguyệt: Ừm.’
Sau khi Bạch Nguyệt trả lời tin nhắn, cô cầm điện thoại di động đợi một lúc, xác định An Lương sẽ không trả lời tin nhắn nữa, sau đó cô mới đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục xử lý chuyện về Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân.
Trước mắt, quy mô của Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân ngày càng lớn, hiện tại đã mở rộng ra đến 10 Học viện, với hơn một nghìn thành viên.
Mặc dù mỗi Học viện đã xác định một người phụ trách độc lập, nhưng bây giờ là giai đoạn khởi động của Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân, khung tổng thể vẫn chưa được xây dựng hoàn thiện đầy đủ, quy trình làm việc và hệ thống điều lệ vẫn đang trong quá trình tìm tòi và dung hòa.
Vì vậy, công việc hiện tại của Bạch Nguyệt hơi nhiều.
Khối lượng công việc của Bạch Nguyệt sẽ được giảm bớt cho đến khi sắp xếp xong các quy trình làm việc tiếp theo, từ đó trật tự của Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân sẽ càng rõ ràng hơn. Dù hiện tại Bạch Nguyệt rất mệt, cô vừa phải đi học, vừa phải xử lý những chuyện liên quan đến Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân. Hầu như không có thời gian dành cho bản thân, nhưng Bạch Nguyệt vẫn kiên trì như thế.
Không chỉ vì Bạch Nguyệt thầm thích An Lương, sẵn sàng bỏ công cho An Lương, mà còn vì Bạch Nguyệt biết rằng làm những việc khó khăn, mệt mỏi và phức tạp này mới có thể rèn luyện được khả năng làm việc của mình.
Chương 1426: Email đến từ Công chúa!Bạch Nguyệt cũng phát hiện ra bản thân cô ấy giờ đây đã thay đổi hoàn toàn!
Cô ấy từng là một con vịt con xấu xí vừa bước ra khỏi làng Vân Pha, va vấp vào thế giới phồn hoa này trong cơ mê tỉnh, khi nhìn thấy những thứ mới mẻ, bản thân cô cảm thấy rất tự ti. Cô ấy thậm chí còn không có những kỹ năng dự bị về giao tiếp xã hội và mối quan hệ với con người, cô ấy chỉ biết chăm chỉ học hành, nhưng hiệu quả học tập tương đối thấp.
Sau này, qua quá trình học tập tại Vũ Nguyệt, Bạch Nguyệt nhận thấy bản thân mình đã dần dần bước ra khỏi thế giới khép kín trong lòng, trở nên vui vẻ và sẵn sàng tiếp xúc với các nhóm xã hội xung quanh.
Bây giờ Bạch Nguyệt đã biến thành một người giỏi học hỏi, giỏi tổng kết, giỏi cả ứng dụng và thực hành, cô ấy đều có thể hoàn thành mọi việc bắt đầu từ con số không.
Bạch Nguyệt thích bản thân như thế này!
Bạch Nguyệt cũng thích An Lương, người luôn luôn động viên cô, luôn luôn giúp đỡ cô. Nếu như có thể…
Bạch Nguyệt nghĩ đến Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, cô thầm thở dài, không có “nếu như”, cũng không thể nào!
Mặt khác, trong ký túc xá phòng 307.
An Lương nhận được email từ công chúa Leonard của Tây Ban Nha, cô ấy đã gửi email vào Chủ Nhật như đã thoả thuận.
Tây Ban Nha giống như Pháp, chênh lệch múi giờ với Hạ Quốc là 6 tiếng.
Ví dụ, khi Hạ Quốc sắp đến 0 giờ thì ở Tây Ban Nha đã gần 6 giờ chiều. Chắc là thời gian trước bữa ăn tối?
…
Xin chào, An.
Em rất vui vì lại đến ngày Chủ nhật, em đã chờ đợi cả một tuần. Bây giờ đang là trước bữa tối, em lén lút gửi cho email anh trong thời gian này.
Việc học trong tuần vừa rồi rất bận rộn, vì để tham gia vào nhóm tiếng Hạ Quốc mà em phải học hành thật chăm chỉ.
Gần đây, em đang xem bộ phim truyền hình của Hạ Quốc. Em đã biết Hòa Thân đại nhân, còn có Kỷ đại nhân và cả Quốc Vương điện hạ.
Có điều một tuần chỉ có thể xem được một tập.
Nói cho anh nghe bí mật này, em đã lên mạng của Hạ Quốc để kiểm tra, giá cả bên nước anh thực sự rất rẻ, một tháng chưa tới 2 Euro nữa.
Anh An, anh ở Hạ Quốc vẫn tốt chứ?
Em tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa bố và mẹ, bọn họ nói bên anh đang va chạm với Nhật Bản, chúc anh có thể giành chiến thắng, cố lên!
Bạn của anh, Leonard.
Tây Ban Nha, 17 giờ 57 phút, ngày 29 tháng 3 năm 2020.
…
Lần này, cô công chúa của Tây Ban Nha cũng đã dùng tiếng Hạ Quốc để mở đầu email, cho thấy có vẻ cô ấy đã phát hiện ra cách viết mở đầu trong email lần trước An Lương gửi tới.
Về phần cô ấy nói xem phim truyền hình trên mạng của Hạ Quốc rất rẻ, phải nên nói là hội viên trên web video mới đúng? Cho dù là QQ, hay các trang web video khác, phí hội viên một tháng quả thực chưa đến 2 Euro. Sau khi đọc email của Leonard, anh đã soạn một bản email và gửi lại.
…
Chào buổi tối, Leonard.
Anh rất vui khi nhận được email đến từ em.
Nhưng anh mong rằng vào lần sau, em nên hỏi sự đồng ý của mẹ em trước khi sử dụng máy tính, được chứ?
Anh ở Hạ Quốc rất ổn!
Bên anh với Nhật Bản lúc nào cũng luôn cạnh tranh, nhưng đó chỉ là một cuộc cạnh tranh lành mạnh giữa các thương nghiệp.
Dạo này anh đang làm một việc rất có ý nghĩa, anh đang tiến hành một kế hoạch nhận nuôi và cứu trợ những động vật lang thang.
Kế hoạch này sẽ giúp đỡ và bảo vệ những động vật nhỏ đi lang thang trong thành phố.
Tuần sau anh sẽ đến nhà bảo hộ nhận nuôi những động vật nhỏ ấy, anh sẽ chụp một số bức ảnh để chia sẻ với em. Mong thư hồi âm của chúng ta vào lần tới.
Bạn của em, An Lương.
Hạ Quốc, 0 giờ 03 phút, ngày 30 tháng 3 năm 2020.
…
Khi An Lương trả lời email của Leonard, thời gian đã trôi qua và đã bước sang một ngày mới.
6 giờ 55 phút sáng thứ hai.
Bạch Nguyệt đã đến gần căng tin số 2 từ sớm, cô ấy đang đợi An Lương.
6 giờ 58 phút, An Lương xuất hiện ở lối vào, Bạch Nguyệt vờ bước tới như vừa mới đến.
“Chào buổi sáng, Bạch Nguyệt.” An Lương chủ động chào hỏi.
“Chào buổi sáng, An Lương.” Bạch Nguyệt trả lời.
Gặp lại An Lương, trong lòng Bạch Nguyệt thầm vui vẻ…
Trong căng tin số 2 của Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
An Lương và Bạch Nguyệt vẫn chọn vị trí trong góc, mặc dù bây giờ Bạch Nguyệt không còn là cô gái đáng thương tự kỷ và tự ti, nhưng hai người bọn họ vẫn ngầm chọn vị trí này.
Trong khi ăn sáng, Bạch Nguyệt vừa ăn vừa báo cáo với An Lương về Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân và nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân.
An Lương kiên nhẫn lắng nghe, anh cũng phát hiện ra sự trưởng thành của Bạch Nguyệt.
Sự thay đổi của Bạch Nguyệt khiến An Lương cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, anh cảm thấy hoa mình trồng cuối cùng cũng đã nở.
“Nhân tiện, Bạch Nguyệt, cuối tuần này, mình sẽ đến nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân để xem tình hình của nhà bảo hộ.” An Lương giải thích.
Anh tiếp tục nói thêm: “Đến lúc đó, cậu hãy đi cùng với mìnhp.”
Nghe thấy An Lương rủ cô đi cùng, Bạch Nguyệt thầm vui mừng trong lòng, bởi vì cô có thể ở cạnh An Lương một thời gian, đúng không?
Nhưng có một vấn đề!
Chẳng lẽ Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm không ghen tị sao?
Chương 1427: Thời cơ nâng cấp Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!Bạch Nguyệt biết Hạ Như Ý, Hạ Hòa Tâm rất thân thiết với An Lương.
“Nhân tiện, mình cũng sẽ rủ Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đi chung.” An Lương bổ sung.
“Ồ!” Bạch Nguyệt ngoài mặt giả vờ như không sao đáp: "Ừm.”
Nhưng trên thực tế, Bạch Nguyệt có hơi hụt hẫng!
Bạch Nguyệt muốn đến đó một mình với An Lương. Thật không may, điều đó lại trở thành một thứ xa xỉ.
…
Sáng nay là môn kinh tế vĩ mô, vẫn là tiết của thầy Thường Thế, An Lương chăm chú lắng nghe. Sau giờ học, An Lương chủ động đến tìm Thường Thế.
“Thầy Thường, những gì thầy vừa nói trong lớp, môn kinh tế vi mô trong hệ thống kinh tế vĩ mô, em thấy có chút thú vị. Chúng ta tiếp tục thảo luận nhé?” An Lương đề xuất.
Thường Thế không từ chối: “Trong văn phòng?”
“Vâng!” An Lương đồng ý.
Cả hai đã bàn bạc suốt chặng đường cho đến tận văn phòng.
Trong văn phòng của Thường Thế, An Lương tiếp tục hỏi: “Trong môi trường kinh tế vĩ mô lớn thế này, chúng ta nên nhắm mục tiêu nào để nền kinh tế tương đối vi mô đạt được hiệu quả?”
Thường Thế hỏi ngược lại: “Hàn Quốc?”
“Nhỏ hơn một chút?” An Lương đã đưa một câu đố.
Thường Thế cau mày: “Đó là người của chúng ta.”
“Em biết.” An Lương mỉm cười.
“Bọn họ sẽ không đồng ý, em sẽ gặp rắc rối lớn đấy.” Thường Thế duỗi ngón trỏ phải và chỉ hướng lên trên.
An Lương mỉm cười không nói lời nào.
Thường Thế nghi ngờ nhìn An Lương.
“Gần đây bọn họ nhảy hơi nhiều!” An Lương để lộ ra một chút tin tức.
Thường Thế trả lời: “Đối với một nền kinh tế tương đối độc lập, nếu em muốn nhắm mục tiêu đó từ phương diện kinh tế, em cần phải tìm ra những điểm mấu chốt.”
Thường Thế tiếp tục nói thêm: “Lấy một khu vực nhất định mà em đang nhắm mục tiêu làm ví dụ. Ngành công nghiệp trụ cột chính trong khu vực này là ngành công nghiệp điện tử, hơn nữa cũng không phải do một doanh nghiệp quy mô lớn làm trụ cột, mà là một số lượng lớn các doanh nghiệp vừa và nhỏ.”
“Nếu muốn chữa trị tận gốc, vậy thì phải hỗ trợ mạnh mẽ cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ có liên quan ở thành phố Thâm Quyến, để các doanh nghiệp vừa và nhỏ này có thể thay thế các doanh nghiệp ở một khu vực nào đó trong chuỗi công nghiệp kinh tế toàn cầu.” Thường Thế giải thích rõ ràng phương án.
“Một khi doanh nghiệp đến từ Thâm Quyến đánh bại doanh nghiệp ở một khu vực nào đó, trụ cột của khu vực đó sẽ sụp đổ, hiển nhiên sẽ càng ngày càng thê thảm, cuối cùng thất bại hoàn toàn!” Thường Thế đề xuất một giải pháp lâu dài.
An Lương hỏi thêm: “Có giải pháp nào nhanh hơn không?”
“Có!” Thường Thế trả lời: “Nếu vẫn là doanh nghiệp ở Thâm Quyến. Chúng ta sẽ phát huy hết lợi thế của chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh thông qua doanh nghiệp ở Thâm Quyến, giảm chi phí thông qua chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh, sau đó cạnh tranh trực tiếp với nhau thông qua chi phí thấp, từ đó có một thủ thuật gọi là giết giặc một nghìn, tự tổn tám trăm.”
“Bằng cách này, em có thể khiến đối thủ thiệt hại nặng nề trong thời gian ngắn!” Thường Thế giải thích.
“Em hiểu rồi, cảm ơn thầy Thường.” An Lương gật đầu.
‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Cơ hội nâng cấp.’
‘Nội dung nhiệm vụ nâng cấp: Xin ký chủ mở rộng quy mô và nền tảng học vấn của Công ty Đầu tư An Tâm, từ đó có thể thúc đẩy hệ thống.’
Hóa ra là nhiệm vụ thăng cấp hệ thống?
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã lâu rồi không được nâng cấp, An Lương tưởng rằng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã được nâng cấp lên mức cao nhất.
Kết quả là do không tìm ra được phương hướng nâng cấp đúng đắn?
Công ty Đầu tư An Tâm là nền tảng để hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp phần thưởng cho An Lương. Quy mô của Công ty Đầu tư An Tâm không đủ lớn và nền tảng chưa đủ sâu, vì vậy hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không thể nào nâng cấp được?
Không có gì sai cả!
Đối mặt với nhiệm vụ được kích hoạt của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương nhìn Thường Thế, cậu nói thêm: “Thầy Thường, số điện thoại của thầy là gì? Chúng ta thêm tài khoản Wechat đi. Nếu sau này có vấn đề gì, em sẽ làm phải phiền thầy Thường rồi.”
Thường Thế biết thân phận của An Lương nên đương nhiên không thể từ chối. Cả hai bên đã thêm Wechat và giữ số điện thoại liên lạc của nhau.
“Nhân tiện, thầy Thường, thứ Bảy và Chủ Nhật này thầy có rảnh không?” An Lương hỏi.
Thường Thế trả lời một cách khẳng định: “Nếu trường không sắp xếp gì thì bình thường thầy cũng rảnh.”
“Thầy Thường, thầy có hứng thú đảm nhiệm chức vụ cố vấn kinh tế không?” An Lương tiếp tục nói: “Gia đình của em có một công ty đầu tư tài chính ở Thiên Phủ. Em hi vọng thầy Thường có thể qua đó để làm cố vấn kinh tế, giúp đỡ công ty về phương diện kinh tế vĩ mô.”
“Trong thời gian thầy Thường làm cố vấn, phí trà nước mỗi tháng là 2 vạn tệ, nhưng có một yêu cầu, là phải ký hợp đồng 4 năm một lần. Thầy Thường, thầy suy nghĩ xem thế nào?” An Lương cố ý nói ra yêu cầu.
Nhưng cái gọi là yêu cầu này thực ra là phúc lợi!
Chương 1428: Bảo đảm kéo xuống nước?Tại văn phòng của Thường Thế, An Lương thăm dò liệu có thể tuyển Thường Thế vào Công ty Đầu tư An Tâm với tư cách là một cố vấn vấn kinh tế được hay không, đúng lúc có thể dùng vào việc xây dựng kế hoạch Bảo Tỉnh.
Cuộc chiến cung cấp cao su mới chỉ là bước đầu mà thôi!
Hoàng Quốc Tường đã đưa ra những gợi ý từ trước, làm sao An Lương lại không hiểu?
Bây giờ Thường Thế đưa ra một phương pháp để nhắm vào Bảo Tỉnh, lại thêm việc hệ thống Nhân Sinh Người Thắng kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên, An Lương đâu có bị ngu?
Trước lời mời của An Lương, Thường Thế do dự.
Thực ra, thu nhập của Thường Thế ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ không cao, phí trà 2 vạn tệ mỗi tháng đã vượt quá thu nhập giảng dạy bình thường của Thường Thế.
Nhìn Thường Thế im lặng, An Lương nói thêm: “Thưa thầy Thường, điều thầy vừa nói là công việc của các cố vấn kinh tế, thực ra nó rất đơn giản, đúng không?”
“Nhân tiện, phúc lợi của công ty gia đình em rất tốt. Chỉ cần kế hoạch nhắm vào một khu vực nào đó thành công, công ty sẽ dễ dàng thực hiện tự do tài chính cơ bản, chẳng hạn như không thế chấp, không cần vay mua xe và còn có một số tiền tiết kiệm nhất định để chống đỡ bảo hiểm rủi ro.” An Lương lấy lợi nhuận ra để thu hút.
Thường Thế thở dài: “Vậy thì thầy sẽ cố gắng!”
Thầy Thường nói thêm: “Trước tiên, chúng ta ký hợp đồng thử việc trong 3 tháng. Nếu em thấy không phù hợp hoặc thầy cảm thấy có thể không thực hiện được, đôi bên chúng ta sẽ đưa ra lựa chọn, được chứ?”
“Không thành vấn đề.” An Lương gật đầu: “Thầy có lớp dạy vào buổi chiều không?”
“Không.” Thường Thế trả lời.
“Vậy chiều nay chúng ta sẽ làm các thủ tục liên quan.” An Lương nói rõ, sau đó cậu nói thêm: “Chiều nay là lớp học lập trình, em không có hứng thú lắm.”
Thường Thế đồng ý: “Được rồi!”
An Lương và Thường Thế ăn trưa ở căng tin số 2, sau đó bọn họ đến bãi đậu xe ngoài trời, An Lương dùng chìa khóa điều khiển từ xa mở khóa chiếc Lamborghini Urus, rồi nhìn Thường Thế.
Thường Thế hiểu ý của An Lương, ông ấy chủ động nói: “Thầy không có mua xe.”
“Mời thầy.” An Lương làm động tác mời.
An Lương tự mình lái xe, còn Thường Thế thì ngồi ở vị trí ghế lái phụ, đây là một lễ nghi xã giao cơ bản. Nếu trong tình huống này mà bạn ngồi ở hàng ghế sau, vậy thì đó chính là muốn thể hiện.
An Lương khởi động chiếc Lamborghini Urus, tiếng động cơ trầm và mạnh mẽ vang lên.
Thường Thế ngồi ở ghế lái phụ, thở dài: “Không hổ là Lamborghini!”
An Lương nôn khan: “Thực ra đây là dòng giá cao mà cấu hình thấp, dòng Huracan mới ra với giá thấp có thể đè bẹp nó về mọi mặt.”
Thường Thế không nói gì.
“Mà này, thầy Thường có thể lái xe không? Thầy có muốn thử không?” An Lương thản nhiên hỏi.
“Được!” Thường Thế cũng không bày ra giá đỡ của giáo viên, ông ấy biết thân phận của An Lương, một thầy giáo nhỏ nhoi như ông ấy có thể có giá đỡ gì đây?
An Lương lại tắt máy, sau đó anh và Thường Thế cùng nhau xuống xe, đổi vị trí cho nhau.
Ở vị trí ghế lái phụ, An Lương thiết lập điều hướng dẫn đường thông qua Carplay, Thường Thế đi theo sự chỉ dẫn.
Khi đi trên đường, Thường Thế và An Lương đã nói chi tiết hơn về cách làm thế nào để nhắm vào Bảo Tỉnh. An Lương thấy kỹ năng lái xe của Thường Thế khá tốt, ít nhất trong khi trò chuyện và lái xe, ông ấy không có kiểu tay chân luống cuống.
An Lương vừa trò chuyện với Thường Thế vừa gửi tin nhắn cho Lý Tiểu Phi.
Lý Tiểu Phi là nhân viên của cửa hàng Lamborghini 4S ở Thiên Phủ, An Lương nhờ đối phương giải quyết một chút việc riêng!
Hơn nửa tiếng sau, Lamborghini Urus đỗ trong hầm để xe của Trung tâm Quốc Kim, chiếc Porsche 911 TurboS và cả Ferrari 488 Pista của An Lương vẫn được đậu ở đây để bám bụi.
Hai chiếc xe này là những chiếc xe tốt!
Vấn đề duy nhất là Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý là hai chị em.
Số 16 trên tầng 66 của Trung tâm Quốc Kim.
An Lương đưa Thường Thế đến Công ty Đầu tư An Tâm, anh gọi Phạm Bình và Lý Cương, cũng như Lâm Bân, người mới được Phạm Bình tuyển dụng, sau đó cả 5 người cùng nhau đến phòng họp.
“Để tôi giới thiệu với mọi người, vị này là Thường Thế, thầy ấy là giảng viên trong trường Đại học kinh tế Thiên Phủ…” An Lương bắt đầu giới thiệu.
Sau vài lời giới thiệu, An Lương giải thích: “Việc hạn chế cung cấp cao su của chúng ta đối với Bảo Tỉnh chỉ là bước đầu tiên. Trong kế hoạch tiếp theo, tôi hi vọng có thể nhắm vào Bảo Tỉnh từ nhiều khía cạnh hơn.”
“Ví dụ như ngành công nghiệp điện tử trụ cột ở Bảo Tỉnh, tôi hi vọng sẽ đánh thẳng vào ngành công nghiệp điện tử của họ, tốt nhất là để bọn họ thiệt hại nặng nề!” An Lương nói tiếp.
“Kế hoạch này chủ yếu giao cho thầy Thường.” An Lương nhìn về phía của Thường Thế: “Thầy Thường, thầy có quyền tuyển một đội không quá 20 người. Em hi vọng thầy sẽ đưa ra phương án hiệu quả càng sớm càng tốt.”
“Nhân tiện, thầy Thường. Phương án hiệu quả mà em nói là phải có hiệu quả với Bảo Tỉnh, cho dù chúng ta mất một phần tiền cũng không thành vấn đề.” An Lương nói thêm.
Thường Thế gật đầu: “Được rồi, thầy sẽ cố gắng hết sức.”
“Được rồi, mọi người thảo luận chút đi, tôi ra ngoài hít thở một chút.” Sau khi nói xong, An Lương rời khỏi phòng họp.
Chương 1429: Mở rộng quy môTrong phòng họp, Thường Thế giải thích kế hoạch sử dụng ngành công nghiệp điện tử ở Thâm Quyến để chống lại ngành công nghiệp điện tử ở Bảo Tỉnh trước. Nếu như hành động hợp lý, bọn họ không chỉ không bị thua lỗ mà còn có thể kiếm được tiền!
An Lương gặp Lý Tiểu Phi trong hầm đậu xe của Trung tâm Quốc Kim.
“Anh An, như anh dặn dò!” Lý Tiểu Phi đưa một túi hồ sơ cho An Lương.
An Lương vỗ vỗ cánh tay của Lý Tiểu Phi: “Làm tốt lắm!”
Lý Tiểu Phi cười gãi gãi đầu, anh ta kiếm được chút lợi ích, An Lương cũng biết anh ta kiếm được chút lợi ích, bằng không tại sao người khác lại phải giúp anh làm tất cả?
“Nếu anh An không có dặn dò gì thêm, tôi tiếp tục quay lại làm việc.” Lý Tiểu Phi nói.
“Ừm!” An Lương vẫy tay.
Khi An Lương trở lại Công ty Đầu tư An Tâm, Phạm Bình nói: “Tổng giám đốc An, chúng tôi đã ký hợp đồng với thầy Thường.”
“3 tháng?” An Lương hỏi ngược lại.
Phạm Bình gật đầu: “Thầy Thường chỉ đồng ý ký trong 3 tháng, nhưng tổng giám đốc An cứ yên tâm, tôi sẽ kéo thầy ấy xuống nước.”
“…” An Lương nhìn Phạm Bình không nói nên lời.
“Anh Phạm, giữ vững tâm lý. Đó là thầy của tôi, đừng làm mấy cái trò không chính đáng.” An Lương nhắc nhở.
“Thoải mái đi, tổng giám đốc An, tôi có biện pháp!” Phạm Bình tự tin nói.
Tầng 66 của Trung tâm Quốc Kim ở Thiên Phủ.
Trụ sở của Công ty Đầu tư An Tâm.
Trước sự bảo đảm của Phạm Bình, An Lương cảm thấy muốn hói đầu. Phạm Bình là tuyển thủ của hồ bơi này, anh ta sẽ không thực sự kéo Thường Thế xuống nước chứ?
An Lương chỉ có thể cầu nguyện, mong ý chí của Thường Thế đủ kiên định!
“Chào mừng thầy Thường gia nhập Công ty Đầu tư An Tâm của em!” An Lương vươn tay phải ra bắt tay.
“Cảm ơn!” Thường Thế bắt tay An Lương.
“Nhân tiện, thầy Thường, để thuận tiện cho việc đi lại, đây là xe do công ty cung cấp cho thầy, nó nằm ở vị trí số A22 của hầm đậu xe tầng hai.” An Lương đưa chìa khóa xe.
Thường Thế sững sờ trong giây lát.
An Lương mỉm cười trả lời: “Vốn dĩ tính để thứ Bảy và Chủ Nhật mới gọi thầy qua đây. Bây giờ đã có xe cho thầy Thường, nếu thầy Thường có thời gian, thầy cứ qua đây nhé.”
“Đừng lo lắng, công ty của em không phải công ty tăng ca tự nguyện, công ty của em khi tăng ca sẽ có lương.” An Lương đẩy chìa khóa xe cho Thường Thế.
Cuối cùng Thường Thế cũng nhận lấy, đó là chìa khóa xe của Audi.
“Cảm ơn!” Thường Thế cảm ơn một lần nữa.
“Thầy Thường, dạo này phiền thầy phải tăng ca một chút, mong thầy sắp xếp kế hoạch nhắm vào Bảo Tỉnh càng sớm càng tốt.” An Lương nhắc nhở.
“Còn một điều nữa!” An Lương nói thêm: “Thầy Thường, thầy cũng nên lập một đội càng sớm càng tốt, kế hoạch nhắm vào Bảo Tỉnh là một kế hoạch lâu dài.”
“Ừm.” Thường Thế trả lời.
“Anh Phạm, anh sắp xếp công việc nội bộ, đến phòng quản lý tài sản của Trung tâm Quốc Kim xử lý chỗ đậu xe mới. Chỗ đậu xe của thầy Thường sẽ do công ty chịu.” An Lương ra lệnh.
“Không thành vấn đề.” Phạm Bình đồng ý.
“Thầy Thường, chiều nay mong thầy hãy tăng ca, em phải đi trước rồi, bên phía trường vẫn còn có chuyện.” An Lương nói với Thường Thế.
Thường Thế đương nhiên sẽ không từ chối, mới gia nhập công ty, lương tháng 2 vạn tệ, còn được trang bị một chiếc Audi. Mặc dù tạm thời không biết là Audi loại gì, nhưng chắc cũng không phải là dòng A1 và A3 đâu nhỉ?
An Lương rời khỏi Công ty Đầu tư An Tâm, cậu kiểm tra thông tin trong hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Trạng thái nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, cho thấy chỉ thêm mỗi Thường Thế vẫn chưa đủ để hoàn thành nhiệm vụ.
An Lương đeo tai nghe không dây để gọi cho Phạm Bình, đợi Phạm Bình kết nối thì An Lương lên tiếng trước: “Đúng rồi, anh Phạm, tôi quên nói một điều.”
Phạm Bình cũng trả lời: “Tôi cũng quên nói với tổng giám đốc An một chuyện.”
“Có chuyện gì vậy?” An Lương hỏi ngược lại.
“Tổng giám đốc An, tôi đề nghị chúng ta nên tiếp tục mở rộng quy mô.” Phạm Bình giải thích: “Lần này em trai của tôi được điều qua đây, thực ra là để mở rộng quy mô.”
“Tỷ lệ nắm giữ vốn của công ty chúng ta đang tăng lên, phạm vi kinh doanh liên quan ngày càng rộng hơn. Nó đã mở rộng từ một Thị trường Chứng khoán Hoa Kỳ sang nhiều Thị trường Kỳ hạn khác nhau, bao gồm vàng bạc quốc tế, dầu thô, ngũ cốc và cả Thị trường Đối hoái. Trước mắt, số lượng nhân sự của chúng ta đang thiếu thốn rất trầm trọng.” Phạm Bình nhắc nhở.
“Tôi cũng muốn nói điều này!” An Lương trả lời: “Tiếp tục mở rộng quy mô của chúng ta, hỏi bên quản lý tài sản của Trung tâm Quốc Kim xem có tầng nào còn trống để thuê cả tầng không, chúng ta sẽ chiếm trọn một tầng!”
“Nếu có hai tầng cũng được!” An Lương giải thích thêm.
Phạm Bình thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, tổng giám đốc An, tôi sẽ giải quyết ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, An Lương nghĩ thầm, chắc sau khi mở rộng Công ty Đầu tư An Tâm, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sẽ lại được nâng cấp, đúng không?
Gần 3 giờ chiều, An Lương lái xe trở lại Học viện Kinh tế Thiên Phủ, khi đang ở bãi đậu xe ngoài trời, An Lương gọi điện cho Vạn Vân Phi.
Chưa đầy nửa phút, Vạn Vân Phi đã trả lời cuộc gọi, đối phương lên tiếng trước.
“Bạn học An, em có chuyện gì sao?” Vạn Vân Phi khách sáo nói.
“Thầy Vạn, thầy có ở Học viện không?” An Lương hỏi ngược lại.
“Thầy đang ở văn phòng.” Vạn Vân Phi trả lời.
“Được, đợi lát nữa em qua ngay, em có một chuyện muốn bàn với thầy.” An Lương trả lời.
“Không sao, thầy sẽ đợi em trong văn phòng.” Vạn Vân Phi đồng ý.
Chương 1430: Tặng quà cho Bạch Nguyệt!An Lương khóa chiếc Lamborghini Urus, anh đến văn phòng của Vạn Vân Phi. Trước kia anh đã qua rất nhiều lần, nên đương nhiên biết văn phòng của Vạn Vân Phi ở đâu.
Vài phút sau, An Lương đến trước cửa phòng làm việc của Vạn Vân Phi, anh lịch sự gõ cửa.
Phải thừa nhận rằng, An Lương có địa vị rất cao trong Học viện Kinh tế Thiên Phủ, nhưng An Lương không hề đắc ý mà quên bản thân, anh tỉ mỉ và hoàn thành tốt những việc nên làm, điều này mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ như gió xuân.
Ví dụ như bây giờ, An Lương trực tiếp vào phòng làm việc của Vạn Vân Phi cũng không có vấn đề gì, nhưng An Lương muốn gõ cửa để thể hiện sự tôn trọng với Vạn Vân Phi, điều này khiến Vạn Vân Phi rất thoải mái!
An Lương luôn xử lý những chi tiết này một cách rất tốt.
“Mời vào!” Vạn Vân Phi lập tức nhìn sang sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, phát hiện là An Lương, ông ấy vừa trả lời vừa nhanh chóng đứng dậy.
“Bạn học An, mời ngồi!” Vạn Vân Phi chào: “Em uống nước hay trà?”
An Lương lịch sự trả lời: “Nước lọc là được rồi, cảm ơn thầy Vạn.”
“Không có gì.” Vạn Vân Phi trả lời với một nụ cười: “Mà này, em tìm thầy có chuyện gì?”
Lần này An Lương đến tìm Vạn Vân Phi, thực ra là muốn tặng Bạch Nguyệt một món quà…
Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
An Lương đang ở trong văn phòng của Vạn Vân Phi, giáo viên cố vấn của lớp cậu.
“Quả thực có một chuyện!” An Lương trả lời.
Vạn Vân Phi vểnh tai lắng nghe cẩn thận, bởi vì anh ta biết nhất định là chuyện quan trọng, cho nên An Lương mới đích thân đến. Nếu đó là một “việc nhỏ” như xin nghỉ phép, An Lương thường gửi tin nhắn cho anh ta trên Wechat.
“Em muốn hợp tác với Học viện của chúng ta để cùng thực hiện một kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt thông qua Vũ Nguyệt.” An Lương nói rõ.
“Kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt?” Vạn Vân Phi khó hiểu.
Loại từ “đặc biệt” này có rất nhiều giới hạn!
An Lương gật đầu: “Vâng, một kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt!”
An Lương trả lời: “Chủ yếu là trợ cấp chỉ định đặc biệt dành cho sinh viên nghèo.”
“Em nói chi tiết xem nào?” Vạn Vân Phi hỏi.
“Thực ra không phức tạp lắm đâu.” An Lương mỉm cười: “Thầy Vạn vẫn nhớ Bạch Nguyệt chứ?”
“Hiển nhiên!” Vạn Vân Phi khẳng định.
“Lúc đầu, em gặp Bạch Nguyệt ở căng tin số 2. Bạn ấy chọn một phần bắp cải, một phần cơm và một phần canh miễn phí. Thầy Vạn có biết chuyện này không?” An Lương tiếp tục truy hỏi.
Vạn Vân Phi thở dài: “Ừm!”
Vạn Vân Phi tiếp tục nói: “Bạch Nguyệt đến từ núi Đại Lượng, điều kiện gia đình của em ấy khá khó khăn. Ban đầu thầy đã nộp đơn trợ cấp sinh viên nghèo cho em ấy, nhưng em cũng biết đấy, số lượng xin trợ cấp sinh viên nghèo có hạn, hơn nữa có nhiều hạn chế, chẳng hạn như phải tham gia chương trình vừa học vừa làm của Học viện, v.v..”
“Em Bạch Nguyệt đã không đáp ứng các điều kiện đó ngay từ đầu.” Vạn Vân Phi cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Thầy biết rằng quy định như vậy là không hợp lý, nhưng thầy không thể thay đổi nó.”
An Lương khẽ gật đầu, anh đồng ý với câu nói của Vạn Vân Phi.
Nếu nó không hợp lý thì sao?
Vạn Vân Phi chỉ là một cố vấn nhỏ, anh ta không thể giải quyết tận gốc của vấn đề. Dự định ban đầu của chương trình vừa học vừa làm của nội bộ Học viện rất tốt, nhưng khi bắt đầu triển khai đã càng ngày biến chất.
“Vì vậy em quyết định tạo ra kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt cho sinh viên nghèo, khoản trợ cấp này chủ yếu là trợ cấp đồ ăn thức uống”. An Lương nói rõ.
“Hãy lấy Bạch Nguyệt làm ví dụ. Bữa ăn mà bạn ấy đã từng ăn rất ít, chắc chắn không đủ dinh dưỡng, nhưng gia đình của bạn ấy còn gặp khó khăn.” An Lương tiếp tục nói: “Để tránh tình huống như vậy xảy ra, Vũ Nguyệt của em đã đặt ra các điều kiện giới hạn. Cứ mỗi một sinh viên dùng ba bữa một ngày ở căng tin trong vòng một tháng, trung bình mỗi ngày tiêu thụ thấp hơn 15 tệ, trung bình mỗi ngày tiêu thụ tối đa không quá 30 tệ, vậy thì cứ đến cuối mỗi tháng, Vũ Nguyệt bên em sẽ nạp tiền cho sinh viên này vào thẻ ăn mới mức giá 500 tệ.” An Lương giải thích.
“Bằng cách này, những khó khăn về đồ ăn và thức uống của những sinh viên nghèo này có thể được giải quyết!” An Lương nói rõ mục đích của mình.
Vạn Vân Phi đã tìm thấy một điểm mù!
“Học sinh An, thầy tìm thấy hai điểm mù.” Vạn Vân Phi trả lời.
“Thầy ví dụ xem?” An Lương hỏi.
“Nếu một sinh viên nào đó kiên trì như vậy trong tháng đầu tiên, sau đó nhận được giá trị thẻ ăn hoàn toàn phù hợp với những quy tắc mà bên em đã đặt ra. Vậy nếu sinh viên đó phá vỡ các quy tắc này trong tháng thứ hai, liệu vẫn có thể nhận được phần thưởng chứ?” Vạn Vân Phi hỏi.
An Lương lắc đầu phủ định: “Dĩ nhiên là không!”
“Để đối phó với tình hình này, bên em có các điều khoản bổ sung. Khi tháng đầu tiên đáp ứng các điều kiện của bên em và nhận được thẻ ăn giá trị 500 tệ, điều kiện cho tháng thứ hai sẽ được cập nhật.” An Lương giải thích.
“Tháng thứ hai, vẫn phải ăn ba bữa một ngày trong căng tin, mỗi ngày tiêu thụ tối đa vẫn không quá 30 tệ, tổng tiêu dùng trong một tháng không quá 700 tệ, như vậy sẽ phù hợp với yêu cầu và vẫn tiếp tục nhận phần thưởng là thẻ ăn trị giá 500 tệ.” An Lương nói thêm.
Chương 1431: Kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt!“Thầy Vạn, thầy chắc cũng biết em thường hay ăn ở căng tin số 2 của Học viện. Em biết giá cả của căng tin là bao nhiêu. Tiền sinh hoạt dưới 700 tệ một tháng hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa đồ ăn cũng khá ngon.” An Lương nói thêm.
Lúc đầu, mức tiêu thụ hàng tháng của Bạch Nguyệt bị kìm hãm trong vòng 100 tệ!
“Vấn đề thứ hai!” Vạn Vân Phi lại nói: “Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó gian lận tiền trợ cấp?”
“Ví dụ như rõ ràng không ăn ở trong trường, nhưng lại cố ý đi đến căng tin gọi một phần ăn phù hợp với yêu cầu, ngày nào cũng nuôi thẻ như vậy, cuối cùng lừa gạt tiền trợ cấp thành công, thế thì phải làm sao?” Vạn Vân Phi nêu ra một điểm mù khác.
Đây quả thực là một vấn đề!
An Lương bật cười: “Vấn đề này dễ giải quyết hơn!”
An Lương giải thích: “Chính vì thế mà bây giờ em mới tìm thầy Vạn để thảo luận về các khoản trợ cấp chỉ định đặc biệt, chứ không phải là khoản trợ cấp chỉ định đặc biệt do bên Vũ Nguyệt phát trực tiếp.”
“Mục đích ban đầu của khoản trợ cấp chỉ định đặc biệt này là để giải quyết vấn đề ăn uống của sinh viên nghèo, tránh lại xảy ra tình trạng giống của Bạch Nguyệt.” An Lương nói thêm.
“Đối với trường hợp lừa gạt khoản trợ cấp, Vũ Nguyệt bên em sẽ đưa ra các quy định có thưởng có phạt, còn bên thầy thì đưa ra thông báo về hình phạt. Ví dụ, hành vi gian dối như vậy sẽ bị phạt và được ghi vào hồ sơ theo dõi học tập.” An Lương đưa ra đề nghị.
“Liệu có nghiêm trọng quá không?” Vạn Vân Phi do dự.
“Nghiêm trọng sao?” An Lương phì cười: “Em nói thật, thầy Vạn, nếu ai đó gian lận bởi vì một thẻ ăn giá trị 500 tệ, em nghĩ những sinh viên như vậy có khiếm khuyết về đạo đức và nhân phẩm!”
Sự thực chính là như vậy!
Với những quy định và hạn chế khắt khe như vậy, mà vẫn có những người gian lận tiền trợ cấp, đó chẳng phải là vấn đề về đạo đức và nhân phẩm sao?
Trong văn phòng của Vạn Vân Phi.
Vạn Vân Phi suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Thầy không thể quyết định vấn đề này. Chúng ta hãy đến văn phòng của trưởng khoa trước, sau đó đến văn phòng của hiệu trưởng.”
An Lương đương nhiên đồng ý.
Vạn Vân Phi chỉ là một cố vấn, thân phận của thầy ấy chỉ có thể làm đến bước này mà thôi.
Trưởng Khoa Tài Chính tên là Đoạn Lập, một người đàn ông trung niên bình thường, sau khi Vạn Vân Phi miêu tả tình hình vừa rồi, Đoạn Lập trực tiếp đồng ý.
“Đề xuất của em An rất hay, khoản trợ cấp chỉ định đặc biệt này quả thực là một kế hoạch rất tốt. Nó sẽ giúp đỡ những sinh viên thực sự nghèo và cần được giúp đỡ một cách hiệu quả.” Đoạn Lập nói rõ.
Bởi vì được sự chấp thuận của trưởng Khoa Tài Chính, nên bên phía hiệu trưởng của Học viện kinh tế Thiên Phủ cũng dễ dàng chấp thuận.
Hiệu trưởng Tần Đạo Vinh chủ động bắt tay với An Lương, ông ấy cảm kích nói: “Cảm ơn em An!”
“Hiệu trưởng, thầy khách sáo quá, em chỉ làm một chuyện không đáng kể mà thôi.” An Lương trả lời.
Hai bên nói chuyện gượng gạo một hồi, kế hoạch cho khoản trợ cấp chỉ định đặc biệt này đã được hoàn tất, và nó sẽ chính thức bắt đầu vào ngày 1 tháng 4.
Nhưng hôm nay sẽ bắt đầu thông báo, từ nhóm của Học viện, đài phát thanh của Học viện, cũng như các nhóm lớp và nhóm khoa mỗi lớp, tất cả sẽ nhận được thông báo tương ứng.
Khi An Lương rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng Tần Đạo Vinh, trên nhóm của Học viện Kinh tế Thiên Phủ đã đưa ra một thông báo tương ứng.
…
Thông báo đặc biệt của Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Xin chào các bạn sinh viên!
Đầu tiên, Học viện sẽ thông báo cho mọi người một tin tốt, hiệu trưởng chúng ta đã hợp tác với Siêu thị Cao cấp Vũ Nguyệt tiến hành một kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt, để giúp đỡ mọi sinh viên có nhu cầu.
Kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt này đối xử bình đẳng với mọi sinh viên, miễn là các em sinh viên đáp ứng đủ các yêu cầu là có thể nhận được khoản trợ cấp chỉ định đặc biệt.
Nhưng trước hết, Học viện muốn nhắc nhở mọi sinh viên rằng, nếu có trường hợp lừa dối để được nhận khoản trợ cấp chỉ định đặc biệt, vậy thì trường hợp đó không chỉ bị tước tư cách nhận khoản trợ cấp chỉ định đặc biệt mà còn bị ghi lại trong hồ sơ theo dõi học tập với hành vi tương ứng.
Mong các em sinh viên hãy suy nghĩ thật kỹ!
Cuối cùng là nội quy chi tiết của kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt, các bạn sinh viên nào có hứng thú thì hãy xem, đồng thời thu thập những hành vi gian lận nếu các bạn sinh viên có phát hiện ra.
[Nội quy chi tiết của kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt].
…
Sau khi thông báo được đưa ra trên nhóm của Học viện Kinh tế Thiên Phủ, tin tức này ngay lập tức được gửi đến tất cả các phòng ban và các lớp của Học viện Kinh tế Thiên Phủ, cũng như thông báo trong các nhóm.
Chương 1432: Tôn trọng em của quá khứ!Tất nhiên là Bạch Nguyệt cũng nhìn thấy tình hình của kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt và các quy tắc tương ứng, cô ấy lập tức nhớ tới mình trong quá khứ.
Sau khi Ngụy Lệ Duyệt đọc các quy tắc của kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt, cô ấy cũng nghĩ đến Bạch Nguyệt, sau đó cô ấy hỏi: “Bạch Nguyệt, kế hoạch trợ cấp chỉ định đặc biệt này lẽ nào là cậu ta làm cho cậu?”
Đinh Thái Vân đồng tình: “Mình cũng cảm thấy kế hoạch đó là do đại lão Ủy viên đời sống cố tình làm cho cậu, tránh những trường hợp giống như cậu lại xuất hiện.”
“Thật ghen tỵ!” Miêu Tuệ Oánh thở dài: “Cách tặng quà của đại lão Ủy viên đời sống thực sự quá khôn khéo!”
Ngụy Lệ Duyệt đồng tình: “Mấy chuyện có ý nghĩa như thế này nếu là làm vì mình, mình chỉ muốn lấy thân… khụ khụ, ngại quá.”
Đinh Thái Vân và Miêu Tuệ Oánh cũng nhanh chóng gạt đề tài sang một bên, bọn họ biết An Lương và hai chị em nhà họ Hạ rất thân thiết. Sự khác biệt giữa hai chị em nhà họ Hạ và Bạch Nguyệt ấy mà…
Dù sao nếu bọn họ là đàn ông, bọn họ nhất định sẽ chọn Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý. Đặc biệt An Lương, dường như muốn chọn cả hai, hai chị em nhà họ Hạ vẫn bằng lòng chấp nhận.
Làm thế nào mà Bạch Nguyệt có thể chiến thắng trong tình huống này?
Xét theo sự chênh lệch giữa hai bên, tỷ lệ thắng của Bạch Nguyệt phải nhỏ hơn một phần vạn. Xác suất này gần như là không đáng kể, phải không?
“Không sao…” Bạch Nguyệt bình tĩnh trả lời.
Thực ra Bạch Nguyệt chưa từng nghĩ đến việc tranh giành!
Bạch Nguyệt rất lý trí, cô hoàn toàn không muốn nghĩ tới việc tranh giành.
Cho dù bây giờ Bạch Nguyệt càng ngày càng tốt, cô cũng phát hiện ra sự trưởng thành của bản thân, nhưng cô ấy vẫn không có ý định thử tranh giành.
Lý do rất đơn giản!
Bạch Nguyệt sợ hãi!
Bạch Nguyệt sợ rằng sau khi cô chủ động tranh giành, cô sẽ mất tư cách để ở bên cạnh An Lương.
Bạch Nguyệt không lo lắng về việc mất đi cuộc sống hiện tại, cô ấy chỉ lo lắng rằng cô ấy sẽ không bao giờ gặp lại An Lương nữa.
“Mình và An Lương chỉ là bạn cùng lớp mà thôi.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Hầy!” Ngụy Lệ Duyệt khẽ thở dài.
Đinh Thái Vân và Miêu Tuệ Oánh cũng lắc đầu bất lực.
An Lương quá ưu tú, bọn họ cảm thấy Bạch Nguyệt không xứng.
Ngay cả khi giờ đây, Bạch Nguyệt đã thành lập Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân, chưa kể nó có vẻ đang phát triển, nhưng sự phát triển này chỉ có ý nghĩa với Bạch Nguyệt, nó không có ý nghĩa gì đối với An Lương.
Bởi vì An Lương hoàn toàn có thể đổi một người quản lý chuyên nghiệp khác để xử lý Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân. Cho dù là do Phùng Kiệt xử lý, thì ít nhất cũng có thể làm được đến mức độ của Bạch Nguyệt.
Vì vậy, sự trưởng thành của Bạch Nguyệt không là cái đinh gì, chứ đừng nói đến át chủ bài, đây chỉ là một món quà từ An Lương. An Lương cho Bạch Nguyệt cơ hội, Bạch Nguyệt nắm bắt cơ hội để phát triển.
Sau khi trưởng thành, Bạch Nguyệt nhìn thấy những điều này rất rõ ràng, cô ấy nhận ra vị trí của mình và biết rõ bản thân mình, vì vậy cô ấy không muốn nghĩ đến việc tranh giành.
Bạch Nguyệt lấy điện thoại di động ra, cô ấy do dự nhưng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho An Lương.
‘Bạch Nguyệt: Cảm ơn cậu, An Lương!’
‘An Lương: Tôn trọng cậu của quá khứ!’
Đến gần 5 giờ chiều, cuối cùng An Lương cũng nhớ ra, anh đến tủ đựng đồ chuyển phát nhanh của công ty Thuận Phong, lấy điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene ra.
Thiên Phủ bên đó cần đến 8 chiếc.
An Lương sở hữu 1 chiếc, Bạch Nguyệt 1 chiếc, mẹ của Bạch Nguyệt 1 chiếc, hai chị em nhà họ Hạ, và bố mẹ của hai chị em bọn họ, còn có cả bà của hai chị em nhà họ Hạ, người đã từng tặng tờ 100 Hạ Quốc tệ đời thứ 4 cho An Lương.
Mẹ của Bạch Nguyệt đã về lại làng Vân Pha, bà trở thành một giáo viên ở Làng Vân Pha. An Lương rất ngưỡng mộ điều này.
Mẹ của Bạch Nguyệt đã bước ra khỏi thế giới bị lãng quên và bước vào trong thế giới thịnh vượng, cho dù Vũ Nguyệt đã cung cấp cho bà ấy một công việc, thế nhưng bà ấy vẫn lựa chọn quay trở về một lần nữa.
Đây là lý do tại sao An Lương ngưỡng mộ!
Trong tủ đựng đồ chuyển phát nhanh của công ty Thuận Phong, An Lương lấy ra một thùng giấy màu nâu, anh ôm thùng giấy đó đến bãi đậu xe ngoài trời, sau đó mở thùng giấy ra trong cốp xe phía sau của chiếc Lamborghini Urus.
Quả nhiên có 8 chiếc điện thoại B40 Pro+ phiên bản pin Graphene trong thùng giấy. An Lương lấy 1 chiếc ra trước, sau đó gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt.
‘An Lương: Bạch Nguyệt, cậu đang ở đâu?’
‘Bạch Nguyệt: Tòa dạy học số 3, phòng học số 102, mình đang học môn lập trình và ứng dụng.’
‘An Lương: Ý nghĩa của môn này rất nhỏ.’
‘Bạch Nguyệt: Học một chút cũng tốt.’
Bạch Nguyệt này! Nếu cô ấy không trả lời tin nhắn trong giờ học, An Lương sẽ tin điều đó.
‘Bạch Nguyệt: An Lương, 6 phút nữa sẽ tan học, cậu có chuyện gì không?’
‘An Lương: Mình đang qua đó.’
Khi An Lương đi đến phía tòa nhà dạy học số 3, anh nhận được một tin nhắn từ Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.
‘Hạ Như Ý: @An Lương: Bọn em đến rồi, anh đang ở đâu?’
‘Hạ Hòa Tâm: Bọn em đợi anh ở bãi đậu xe ngoài trời của Học viện?’
‘An Lương: Chờ một chút, anh tìm Bạch Nguyệt có chuyện.’
‘An Lương: Anh đang ở tòa nhà dạy học số 3, hai người có thể đợi anh ở bãi đậu xe.’
‘Hạ Như Ý: Vậy bọn em sẽ đợi anh ở bãi đậu xe.’
‘Hạ Hòa Tâm: Ừm.’
Chương 1433: Đây chính là đại lão thực sự!Tại bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Kinh tế Thiên Phỉ, Hạ Như Ý hỏi: “Chị ơi, anh ấy tìm Bạch Nguyệt để làm gì?”
“Chắc là chuyện về Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân, đó là tổ chức mà anh ấy đã tạo ra, một khi nó được hoàn thành, sẽ nhận được một hình ảnh tích cực.”
Hạ Hòa Tâm hiểu rõ vai trò của Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân.
Hạ Như Ý khẽ gật đầu: “Chắc là vậy rồi.”
“Chị cảm thấy Bạch Nguyệt sẽ không tranh giành với chị!” Hạ Hòa Tâm đã đưa ra một nhận định.
“Em cũng thấy vậy.” Hạ Như Ý cũng khẳng định.
Hai chị em liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Đối thủ của chúng ta ở nơi khác!”
Nói xong, hai chị em bọn họ lại cùng nhau bật cười.
Ở bên ngoài tòa nhà dạy học số 3, khi An Lương đi tới thì đúng lúc tan học. Anh đứng bên ngoài tòa nhà dạy học số 3 đợi Bạch Nguyệt. Chưa đầy 1 phút sau, anh đã nhìn thấy Bạch Nguyệt với dáng người nhỏ nhắn.
Dù điều kiện sống hiện tại của Bạch Nguyệt đã được cải thiện nhưng chiều cao của cô chỉ mới tăng từ 155 cm lên 157 cm, vẫn còn trong phạm vi thấp.
“Bạch Nguyệt.” An Lương chào hỏi.
Ba người bạn cùng phòng của Bạch Nguyệt cũng đi theo, An Lương lần lượt chào hỏi bọn họ.
Có lẽ do có ba người bạn cùng phòng ở gần đó, Bạch Nguyệt trả lời với một chút bối rối: “An Lương, có chuyện gì vậy?”
An Lương giơ tay phải ra, đưa một cái hộp màu đen cho Bạch Nguyệt.
“Đây, tặng cho cậu một món quà!” An Lương mỉm cười trả lời.
Cái hộp màu đen này được in vô số hình Graphene lục giác, ngoài mặt chính diện có kí hiệu Công ty Huawei ra, những chỗ khác không có kí hiệu gì nữa.
Thế nhưng, Ngụy Lệ Duyệt vẫn hét lên!
“Wow! Điện thoại B40 Pro+ phiên bản pin Graphene!” Ngụy Lệ Duyệt ghen tị nhìn.
Đinh Thái Vân cảm thán: “Không hổ danh là đại lão Ủy viên đời sống, hôm qua Huawei chỉ mới mở cuộc họp báo mà đã có hơn 1700 vạn người tranh giành 3 vạn chiếc điện thoại, thế mà hôm nay Ủy viên đời sống đã mua được rồi?”
Miêu Tuệ Oánh cũng nhìn điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene với sự ngưỡng mộ.
“Đại lão Ủy viên đời sống, cậu phải thêm bao nhiêu tiền để mua được đấy?” Ngụy Lệ Duyệt đoán: “Ít nhiều cũng phải gấp đôi trở lên nhỉ?”
“Chắc là nhiều hơn như vậy nữa!” Đinh Thái Vân phân tích: “Hôm qua mới ra mắt, hôm nay chắc chỉ có vài người nhận được. Điều quan trọng hơn là, đại lão Ủy viên đời sống đã cầm tới tay, cho nên giá chắc cao hơn nữa phải không?”
An Lương nhét điện thoại Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene vào tay Bạch Nguyệt trước, sau đó mới trả lời: “Mối quan hệ giữa gia đình tôi với Huawei rất tốt, tôi chỉ cần trực tiếp tìm Huawei là được rồi. Sau khi buổi họp báo tối qua kết thúc, Huawei đã trực tiếp gửi điện thoại qua đây vào buổi sáng sớm, tôi còn quên luôn cả chuyện này nữa cơ.”
“…” Mọi người nhìn An Lương không nói nên lời.
Trực tiếp tìm Huawei hỏi?
Không hổ danh là đại lão!
“Mỗi lần tiếp xúc đại lão Ủy viên đời sống càng nhiều, mình càng có một cảm giác như mới quen biết với đại lão Ủy viên đời sống lần đầu vậy!” Ngụy Lệ Duyệt cảm thán.
Đinh Thái Vân đồng tình: “Khủng khiếp quá mà!”
Miêu Tuệ Oánh gật đầu đồng ý: “Mình cảm thấy mình lại có đề tài để chém gió nữa rồi. Còn đang giành mua điện thoại Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene nữa sao? Bạn cùng phòng của mình có quen biết một người bạn, cậu ấy trực tiếp kiếm Huawei để đòi 1 chiếc.”
“Không chỉ là 1 chiếc.” An Lương bình tĩnh nói.
“…” Mọi người lại nhìn An Lương không nói nên lời.
Người này quả là một đại lão thực sự!
Học viện Kinh tế Thiên Phủ, bên ngoài tòa nhà dạy học số 3.
Thực ra, Bạch Nguyệt biết chắc không chỉ có một chiếc điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene, vì còn có Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý.
“An Lương à, nó đắt quá, mình không thể…” Bạch Nguyệt chưa kịp nói xong đã bị An Lương cắt ngang.
“Bây giờ cậu đang phụ trách Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân. Điện thoại của cậu bắt buộc phải duy trì trạng thái luôn luôn mở máy, hơn nữa cũng cần phải có chức năng sạc pin nhanh chóng, vì thế chiếc điện thoại này là phù hợp nhất.” An Lương nói rõ.
“Được rồi, chỉ là một chiếc điện thoại mà thôi, dù sao cũng là do bên Huawei tặng cho mình mà.” An Lương nói thêm: “Mình sẽ dặn dò giám đốc Phùng, bảo anh ta khi vận chuyển hàng, sẵn tặng cho mẹ của cậu một cái.”
An Lương nói tiếp: “Bây giờ ở đó đã được thiết lập hệ thống lưu trữ điện, nguồn điện cung cấp rất ổn định, sau này cậu có thể liên lạc thường xuyên với mẹ cậu.”
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt thì thầm.
“Mình đi trước đây, có việc gì thì gửi tin nhắn cho mình.” An Lương vẫy tay.
Bạch Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng của An Lương.
Ngụy Lệ Duyệt thở dài: “Đại lão như vậy, mình chịu không nổi!”
“Mình cũng thế!” Đinh Thái Vân đồng tình.
Miêu Tuệ Oánh cũng gật đầu: “Ai có thể chịu được điều này?”
Ngụy Lệ Duyệt tiếp tục: “Mau mau mau, Bạch Nguyệt. Chúng ta trở về ký túc xá, mình mượn điện thoại của cậu một chút, mình muốn chụp vài tấm ảnh để quăng cho đám bạn thời cấp 3 xem, chọc tức bọn nó!”
“Mình cũng muốn chụp!” Miêu Tuệ Oánh nhanh chóng nói: “Mấy đứa bạn cấp 3 của mình ai cũng giành mua được rồi, hôm qua còn nói mấy câu chướng khí, nghe tức chết đi được!”
“Mình không mượn đâu, muốn thể hiện thì phải gửi bao lì xì, mình chỉ im lặng quan sát các cậu thể hiện…” Đinh Thái Vân trả lời.
…
Chương 1434: Những người học Tâm lý học đều có rất nhiều chiêu trò!Bãi đậu xe ngoài trời.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đang đợi An Lương trước chiếc Lamborghini Urus, những sinh viên nam của Học viện Kinh tế Thiên Phủ đi ngang qua, bọn họ không có ý định bắt chuyện với hai chị em nhà họ Hạ.
Bởi vì bọn họ đều biết Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, dù gì cặp chị em song sinh vừa đẹp lại vừa tốt như thế này, không phải chỉ nhìn một lần là nhớ rồi sao?
Sau đó còn nhớ rõ việc hai chị em bọn họ rất gần gũi với An Lương! Tình huống như vầy thì làm sao bắt chuyện được?
“Hòa Tâm, Như Ý.” An Lương đi tới, gọi to.
Sau đó, anh mở lời hỏi trước: “Không phải hai người bảo hôm nay tan học sớm sao? Anh cảm thấy tan học lúc 5 giờ cũng không tính là sớm lắm?”
Hạ Như Ý nôn khan: “Vốn dĩ là 4 giờ cơ, kết quả giáo viên dạy lố giờ, chị phải đợi em nên cả hai cũng bị trễ tới bây giờ luôn.”
“Không phải chứ?” An Lương nói đùa: “Giáo viên đại học còn dạy lố giờ sao?”
Tận tâm với nghề đến vậy?
Mấy chuyện như thế này không phải là đặc điểm của trường cấp 2, cấp 3 à?
“Hừ!” Hạ Như Ý hừ nhẹ: “Là bị lố giờ đó!”
“Đúng rồi, An Lương, hôm nay qua nhà bọn em ăn cơm đi.” Hạ Như Ý nói thêm.
Hạ Hòa Tâm ở bên giải thích:
“Hôm qua em đã kể với mẹ chuyện chúng ta đi ăn ở quán bếp riêng, kết quả mẹ bảo hôm nay phải chuẩn bị một bàn ăn, bảo bọn em sau khi về thì nếm thử xem, so sánh tài nghệ của mẹ và quán Số 13 ở Trường Đoản Hạng Tử.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” An Lương trả lời: “Đúng lúc anh có quà dành cho mẹ vợ.”
“Cái gì?” Hạ Hòa Tâm khó hiểu.
“Hừ!” Hạ Như Ý hừ nhẹ.
Hai chị em bọn họ đồng thanh hỏi: “Vậy thì anh chọn ai?”
An Lương tiến lên một bước, cậu dùng hai tay xoa lên đỉnh đầu của hai người: “Đừng ngớ ngẩn thế, trẻ con mới phải làm những câu hỏi lựa chọn tồi tệ như vậy.”
“Anh thì sao?” Hạ Như Ý hỏi.
“Anh đương nhiên là người lớn!” An Lương cười nham hiểm, sau đó cậu chuyển đề tài: “Đúng rồi, anh có chuẩn bị quà cho hai người.”
An Lương mở cốp chiếc Lamborghini Urus, lấy ra 2 chiếc điện thoại di động B40 Pro+ phiên bản pin Graphene từ trong cốp xe.
“Đây, điện thoại di động Huawei B40 Pro+ mới nhất, còn là phiên bản pin Graphene.” An Lương lần lượt đưa 2 chiếc điện thoại di động cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.
“Cái gì!” Hạ Như Ý ngạc nhiên: “Điện thoại này khó mua lắm!”
Hạ Hòa Tâm nhận lấy điện thoại: “Cảm ơn.”
Tuy rằng điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene thật sự rất khó mua, nhưng căn hộ mà An Lương tặng, bọn họ cũng nhận rồi, hơn nữa An Lương còn trái ôm phải ấp bọn họ trong căn hộ đó, bây giờ chỉ nhận điện thoại thì có gì đâu?
“Gia đình của anh có mối quan hệ rất tốt với Huawei, anh chỉ cần trực tiếp đòi Huawei là được, hoàn toàn không cần phải mua.” An Lương trả lời.
“Nhân tiện, anh cũng đã chuẩn bị luôn cho bố mẹ và bà của hai em, mỗi người một chiếc.” An Lương nói thêm.
Hạ Như Ý tò mò hỏi: “Có phải tất cả đều là phiên bản Graphene không?”
“Đương nhiên rồi!” An Lương khẳng định.
Hạ Như Ý cười nham hiểm: “Lần này bố thảm rồi!”
Hạ Hòa Tâm đồng tình, cô giải thích: “Bố của em là tín đồ của Huawei, hiện tại bố đang dùng điện thoại B10 của Huawei. Bố em từng chia sẻ rất nhiều tin tức về điện thoại B40 Pro+ phiên bản pin Graphene trên dòng thời gian.”
Hạ Như Ý trả lời: “Bây giờ tặng cho bố một cái, em tin bố sẽ không từ chối.”
Hạ Hòa Tâm tiếp tục nói: “Chiếc điện thoại phiên bản pin Graphene này, em nghe nói giá của nó đã bị đội lên tới gấp bốn lần, nếu bố em nhận nó…”
Nói đến đây, Hạ Hòa Tâm nhìn Hạ Như Ý, Hạ Như Ý cũng nhìn Hạ Hòa Tâm, hai người đồng thanh nói: “Tâm lý phòng ngự của bố em sẽ bị phá vỡ, sau đó có thể thuận lợi dọn đến Nam Hồ Viện rồi!”
Hai cô gái này không hổ là sinh viên học ngành Tâm Lý Học!
Chiêu này đến chiêu khác tới liên tục, An Lương cảm thấy áp lực hơi lớn.
Gần 6 giờ tối, An Lương lái chiếc Lamborghini Urus màu vàng rực rỡ chạy tới Phố Văn Hóa, sau đó anh còn bị kiếm chác bởi bãi đậu xe sử dụng tạm thời thu phí giá cao.
An Lương lấy ra 3 chiếc điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene từ trong cốp xe. Khi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm ngồi ở trong xe, bọn họ đã lấy điện thoại di động ra và bắt đầu truyền dữ liệu.
Bọn họ cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của pin Graphene!
Sức hấp dẫn lớn nhất của pin Graphene không phải là khả năng sạc nhanh mà là dung lượng pin lớn.
Lấy điện thoại di động Huawei B40 Pro+ làm ví dụ, dung lượng pin của điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản bình thường chỉ là 4500 mAh, nhưng dung lượng pin của phiên bản Graphene cao tới 7200 mAh.
Cùng với điện trở cực nhỏ bên trong pin Graphene, hiệu suất xả điện đương nhiên là rất cao, nhưng có thể cung cấp tuổi thọ pin lâu hơn.
Pin Graphene dung lượng 7200 mAh đã tăng gần gấp đôi thời lượng pin của B40 Pro + phiên bản thường.
Độ bền mạnh mẽ của pin chính là điểm hấp dẫn nhất của pin Graphene.
Cùng với tốc độ sạc cực nhanh từ 0 đến 100% trong vòng 10 phút, điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene rất hấp dẫn.
Chương 1435: Lần đầu tiên diện kiến bố vợ, phải làm sao đây?“Cộc, cộc, cộc.”
Hạ Như Ý gõ cửa phòng số 2 trên tầng 4 số 26, Phố Văn Hóa.
“Mẹ, mở cửa cho con, bọn con về rồi!” Hạ Như Ý gọi.
“Đến đây, đến đây!” Thái Vũ San trả lời.
“Lạch cạch” Cánh cửa chống trộm loại cũ được mở ra.
Thái Vũ San nhìn An Lương trước, bà chào đón anh một cách nồng nhiệt: “An Lương đến rồi, mau vào đi!”
An Lương lịch sự trả lời: “Cảm ơn dì. Nhân tiện dì ơi, cháu mang điện thoại di động đến cho dì.”
An Lương đưa điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene ra và giải thích: “Gia đình của cháu có hợp tác làm ăn với bên Huawei, vì vậy Huawei đã tặng cho gia đình của cháu vài chiếc điện thoại này.”
Trong nháy mắt, Thái Vũ San đã nhận ra đó là điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene.
Chủ yếu là do gần đây, Hạ Hiểu Đông thường đăng tải các tin tức liên quan về chiếc điện thoại này trên dòng thời gian, tất cả đều quảng cáo về sức mạnh của điện thoại Huawei, cách phát triển ứng dụng thương mại đầu tiên của pin Graphene, v.v.
“An Lương, cháu khách sáo quá!” Thái Vũ San giả vờ từ chối.
An Lương cũng đã phát hiện ra một chi tiết, trước đây Thái Vũ San gọi cậu là “Tiểu An”.
Bây giờ hai bên đang hợp tác để mở quán bếp riêng, An Lương đã bỏ ra rất nhiều tài nguyên, vì thế mà Thái Vũ San đã lặng lẽ gọi anh bằng tên đầy đủ để thể hiện sự tôn trọng.
Thái Vũ San là mẹ của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý. Với mối quan hệ như thế này, nếu dính líu đến lợi ích, địa vị của đôi bên cũng sẽ xảy ra sự thay đổi, do đó An Lương không muốn dính líu lợi ích với những người bạn cùng phòng.
Sau khi An Lương vào nhà, anh quen thuộc đi tới phòng khách, sau đó nhìn thấy Đinh Tiểu Hoa, anh lễ phép chào hỏi: “Bà ơi, hôm nay bà không xem Cách Cách nữa sao?”
“Bà vừa mới xem xong, Tiểu Yến Tử thật là nghiệp chướng!” Đinh Tiểu Hoa thở dài.
Cái gọi là “nghiệp chướng” không có nghĩa là “làm chuyện xấu” trong tiếng Trung phổ thông, mà có nghĩa là “đáng thương” trong tiếng địa phương của Thiên Phủ.
An Lương không phản bác rằng phim truyền hình đều là giả, cố tình lấy nước mắt của khán giả gì gì đó, anh đưa chiếc điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene cho Đinh Hiểu Hoa.
“Bà ơi, cháu thấy bà cũng biết dùng điện thoại di động, cho nên cháu tặng cho bà chiếc điện thoại này, đây là điện thoại mà người khác tặng cho cháu, giờ cháu mượn hoa kính Phật, tặng lại cho bà.” An Lương nói rõ.
Hạ Như Ý bước tới và nói: “Bà ơi, anh ấy đều chuẩn bị cho mỗi người chúng ta một chiếc điện thoại, bà không cần từ chối.”
An Lương gật đầu khẳng định: “Đúng vậy ạ.”
“Bà ơi, để cháu dạy bà cách sử dụng điện thoại này.” Sau khi Hạ Như Ý mở hộp đựng điện thoại ra, cô kiên nhẫn dạy Đinh Hiểu Hoa cách sử dụng nó.
An Lương để ý chuyện Hạ Như Ý chỉ Đinh Tiểu Hoa cách sử dụng điện thoại, Hạ Như Ý thật tốt, cô ấy trông vậy mà lại có kiên nhẫn hướng dẫn người lớn tuổi.
Nếu đổi lại là một người không có tính kiên nhẫn, e là chưa tới 3 phút là muốn phát hỏa rồi?
Phố Cổ, Phố Văn Hóa.
Hạ Hiểu Đông đang vội vàng trở về, ngay khi ông ấy bước đến số 26, ông ấy nhìn thấy chiếc Lamborghini Urus của An Lương, chủ yếu là vì màu vàng sáng đó quá hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Sau khi Hạ Hiểu Đông liếc nhìn chiếc Lamborghini Urus, ông ấy thắc mắc trong lòng, liệu có phải An Lương đã đến đây rồi không. Dù sao sống ở Phố Văn Hóa hơn 20 năm, ông ấy cũng chưa từng nghe nói có người thân nào sở hữu chiếc Lamborghini.
Vài phút sau, Hạ Hiểu Đông về tới nhà. Sau khi ông ấy mở cửa ra là nhìn thấy đôi giày nằm ở trước cửa, sau đó đoán chắc chắn An Lương đã đến đây.
Hạ Hiểu Đông vẫn chưa gặp An Lương bao giờ!
Ông nghĩ thầm, bố vợ nên dùng thái độ gì khi thấy con rể?
Tục ngữ có câu: Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Vậy bố vợ nhìn có rể có khi nào là sẽ kén chọn hơn một chút?
Ví dụ như hỏi về tình hình trong gia đình An Lương, sau đó cùng uống rượu với An Lương, tốt nhất là chuốc An Lương say đến nỗi rượu vào lời ra.
Có cái gọi là “nhìn nhân phẩm từ rượu”.
Nếu như nhân phẩm khi uống rượu tốt, vậy chắc nhân cách cũng sẽ không tệ?
Hạ Hiểu Đông nghĩ đủ thứ chuyện trong lòng, sau đó Hạ Như Ý bước đến một bước: “Bố, bố về rồi!”
Hạ Như Ý bước tới, cô đưa điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene cho Hạ Hiểu Đông như một bảo bối.
“Đây, bố, nhìn xem đây là cái gì?” Hạ Như Ý nhắc nhở.
Hạ Hiểu Đông liếc nhìn chiếc hộp đựng điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene, hơi thở của ông ấy trở nên nặng nề hơn vì ông ấy nhận ra danh tính của nó.
“An Lương tặng cho bố đấy!” Hạ Như Ý nói thêm.
“Cái gì?” Hạ Hiểu Đông sững sờ!
Chuyện này nên như thế nào mới tốt?
An Lương đến nhà tặng một món quà lớn như vậy, bố vợ như ông ấy đây còn có thể soi mói được sao?
Tiêu rồi!
Hạ Hiểu Đông cảm thấy sự tu luyện của mình vẫn chưa đủ, ông đã không cẩn thận va phải một viên đạn bọc đường.
Trước cửa nhà họ Hạ.
Hạ Hiểu Đông cầm điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene, ông ấy nhất thời có chút sững sờ.
Chương 1436: Bài kiểm tra nồng độ rượu đến rồi sao?Ông ấy là tín đồ của điện thoại Huawei, ông ấy rất thích điện thoại Huawei, thậm chí ông còn có thể ghi nhớ các thông số của điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene.
Ông ấy thực sự thích điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene. Nhưng Hạ Hiểu Đông biết rất rõ rằng ông ấy không thể mua nổi với cái giá tương ứng.
Không nói đến tình trạng tăng giá trong ứng dụng Trứng Muối, cho dù là giá chính thức, Hạ Hiểu Đông cũng không kham nổi, được chứ?
Tuy nhiên, điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene mà ông ấy hằng mơ ước giờ đây đang lặng lẽ nằm trên tay ông ấy, ông ấy cảm thấy cứ như đang nằm mơ.
Khi ông ấy lén cắn môi để xác định đó không phải là mơ, ông ấy mới miễn cưỡng đưa điện thoại cho Hạ Như Ý.
“Chiếc điện thoại này rất đắt. Mặc dù bố rất thích, nhưng các con không nên đòi hỏi người khác một món quà đắt tiền như vậy, cậu ấy…” Hạ Hiểu Đông nói được nửa chừng thì bị Hạ Như Ý cắt ngang.
“Anh ấy đưa cho bọn con năm chiếc điện thoại di động, mỗi người chúng ta, ai ai cũng có. Bà đã học cách sử dụng chúng rồi, nếu bố không muốn thì con sẽ trả lại cho anh ấy.” Hạ Như Ý trả lời.
Mặc dù Hạ Như Ý nói sẽ trả lại cho An Lương, nhưng sau khi nói xong, cô liền xoay người đi vào phòng khách, để Hạ Hiểu Đông một mình ở ngoài cửa.
Hạ Hiểu Đông nghiến răng, cuối cùng lựa chọn chấp nhận, ông ấy đúng là tín đồ của điện thoại Huawei!
Hạ Hiểu Đông đổi dép lê, ông ấy thấp giọng hỏi Thái Vũ San: “Cậu ấy thực sự cho chúng ta 5 cái điện thoại di động?”
“Ừm.” Thái Vũ San gật đầu.
“Nếu ông đã thích thì cứ nhận lấy đi!” Thái Vũ San nói thêm: “Căn nhà cậu ấy tặng cho con gái chúng ta cũng gần 1000 vạn.”
“…” Hạ Hiểu Đông cứng họng, ông ấy đột nhiên cảm thấy rất gượng gạo nếu gặp mặt An Lương, nhưng dù gượng gạo đến đâu thì cũng phải gặp mặt nhau thôi!
Hạ Hiểu Đông bước vào phòng khách, An Lương chủ động đứng lên bắt tay: “Chào chú, cháu tên là An Lương, bạn trai của Hòa Tâm.”
Hạ Hiểu Đông giả vờ điềm tĩnh gật đầu, bắt tay với An Lương: “Xin chào, An Lương, chú là Hạ Hiểu Đông, bố của hai đứa nó.”
“Chào chú Hạ.” An Lương lại chào.
“Nhân tiện, cảm ơn cháu vì chiếc điện thoại này. Chú là tín đồ của chiếc điện thoại Huawei, chiếc điện thoại này thực không dễ mua. Lát nữa chú sẽ chuyển tiền lại cho cháu.” Hạ Hiểu Đông đỡ chút mặt mũi cuối cùng của bố vợ, biểu thị ông không muốn nhận quà miễn phí.
An Lương cười vẫy tay: “Chú Hạ khách sáo quá!”
Anh tiếp tục sử dụng những lý do cũ: “Gia đình của cháu có mối quan hệ hợp tác với Huawei. Đổng Đại Ngư và cháu đã từng gặp mặt nhau. Những chiếc điện thoại di động này đều do bên Huawei gửi tặng, cháu không tốn một xu.”
“Vậy nên chú Hạ đừng khách sáo. Dù sao cũng là quà tặng, đương nhiên nên tặng cho những người thân thiết.” An Lương nói thêm.
Hạ Hiểu Đông kích động hỏi: “Cháu đã gặp Đổng Đại Ngư ngoài đời rồi sao?”
“Vâng!” An Lương gật đầu.
“Chuyện này… An Lương, nếu lần sau gặp lại Đổng Đại Ngư, cháu có thể xin chữ ký giúp chú được không?” Hạ Hiểu Đông lúng túng hỏi.
“Đương nhiên không có vấn đề gì!” An Lương trả lời.
Cả hai trò chuyện về chiếc điện thoại Huawei, chủ yếu là Hạ Hiểu Đông giải thích cho An Lương về sức mạnh của điện thoại dòng B40 Pro+ phiên bản pin Graphene.
Mấy chuyện này lẽ nào An Lương còn không biết?
Công ty TNHH Công nghệ Graphene Ước mơ Tương lai đều do An Lương kiểm soát!
Nhưng An Lương lại sẵn sàng nghe những lời kể lể của Hiểu Đông, dù sao thì ông ấy cũng là bố của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý.
Gần đến 7 giờ, Thái Vũ San gọi vọng ra từ trong bếp: “Chuẩn bị ăn thôi!”
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đi vào bếp dọn đồ ăn. Lần này An Lương nói chuyện cùng Hạ Hiểu Đông, anh không có ý định vào bếp dọn đồ ăn.
Hạ Hiểu Đông đang nói về chiến lược phong tỏa pin Graphene: “Lần này, điện thoại di động Huawei B40 Pro+ phiên bản pin Graphene chỉ được bán ở Hạ Quốc. Chú nghe nói nó có giá hơn 10 vạn tệ ở nước ngoài.”
An Lương thản nhiên trả lời: “Chắc là giả thôi nhỉ?”
“Là thực đấy!” Hạ Hiểu Đông trả lời một cách khẳng định: “Bọn họ muốn mua lại và nghiên cứu pin Graphene. Để tránh xảy ra tình trạng như vậy nên Huawei mới không bán hàng ra nước ngoài.”
An Lương cười thầm trong lòng, Hạ Hiểu Đông am hiểu nhiều quá nhỉ? Ông ấy còn nghiên cứu về pin Graphene…
Nếu chỉ thông qua thành phẩm mà có thể dễ dàng nghiên cứu ra được thành quả, vậy thì chơi cái gì nữa?
Chưa kể, không phải điện thoại Huawei không muốn bán điện thoại B40 Pro+ phiên bản pin Graphene ra nước ngoài, mà là không bán ở khu vực nước ngoài. Nếu khách hàng ở khu vực nước ngoài tìm được người bán trung gian ở Hạ Quốc, vậy thì hoàn toàn có thể mua được.
Kiểu chiến lược phong tỏa này là để thể hiện sự phân biệt khu vực một cách âm thầm, chứ không phải là một cuộc phong tỏa thực sự.
Lấy bộ dao KAI của Nhật Bản làm ví dụ. Có một số loại dao KAI cao cấp không được bán ở Hạ Quốc, khách hàng ở Hạ Quốc chỉ có thể chọn mua ở nước ngoài.
Đây chính là sự phân biệt khu vực điển hình!
Đó là lý do tại sao An Lương đã làm điều này: Gậy ông đập lưng ông!
Học hỏi chiến lược bán hàng phân biệt khu vực như thế này hình như không khó lắm?
Vài phút sau, Thái Vũ San cắt ngang cuộc nói chuyện của Hạ Hiểu Đông, bà ấy nói: “Hai người mau đi rửa tay ăn cơm.”
Sau khi An Lương và Hạ Hiểu Đông rửa tay rồi ngồi vào bàn.
Hạ Hiểu Đông chủ động nói: “An Lương, chúng ta uống gì nhé?”
An Lương thầm cười, đây là muốn thử rượu sao?
“Không thành vấn đề!” An Lương đồng ý!
Tửu lượng của An Lương rất tốt, ít nhất thì An Lương thực sự rất khó say, chỉ hi vọng Hạ Hiểu Đông có thể mạnh hơn một chút, đừng có trở thành Hoàng Tuấn Phong, say xỉn nhưng lại làm ra vẻ “ngàn ly không say”…
Chương 1437: Cháu coi chú là bố vợ, chú lại xem cháu như anh em?Nhà họ Hạ.
Hạ Hiểu Đông đưa ra bài kiểm tra tửu lượng rượu, đương nhiên An Lương không từ chối.
Thấy An Lương chấp nhận bài kiểm tra tửu lượng rượu, Hạ Hiểu Đông đứng dậy đi vào bếp mang 2 ly đong rượu qua, đồng thời còn lấy thêm một chai rượu Giang Dương Đặc Khúc của thành phố Giang Dương, quê hương của Lữ Văn Sơn.
Nồng độ cồn của Giang Dương Đặc Khúc tận 52 độ!
Với nồng độ cồn cao như vậy, nếu tửu lượng thấp một chút là có thể trúng chiêu chỉ bằng 1 hoặc 2 ly.
Hạ Hiểu Đông trực tiếp đổ đầy cho An Lương, ông ấy nói: “An Lương, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chú kính con một ly!”
Nói xong, Hạ Hiểu đông uống hết một hơi.
???
An Lương cảm thấy sốc trong lòng, Hạ Hiểu Đông hơi giống với kiểu tửu lượng yếu nhưng giả vờ như “ngàn ly không say” rồi đấy!
An Lương cũng nâng ly lên uống hết, sau đó anh nói: “Lần đầu tiên gặp chút, con cũng kính chú một ly, chúc chú nhân tài hậu bối nở khắp đất trời!”
Nói xong, An Lương rót rượu cho Hạ Hiểu Đông, cũng là một ly đầy, sau đó tự mình rót một ly đầy, nâng ly chúc mừng.
Hạ Hiểu Đông nhận ra vấn đề không hề đơn giản! Tửu lượng của An Lương rất tốt, Hạ Hiểu Đông nâng ly với An Lương, uống thêm một ly nữa, vẫn là nốc cạn ly.
Vừa mới bắt đầu ăn cơm, Hạ Hiểu Đông và An Lương đã tự mình uống hai ly rượu cao. Hạ Hiểu Đông lập tức đi vào trạng thái hơi say, lời nói bắt đầu tăng lên.
Thần sắc An Lương vẫn rất rõ ràng, tựa như vừa mới uống 2 ly nước đun sôi vậy.
Thái Vũ San cảm thấy hơi gượng gạo, bà ấy nhanh chóng đổi chủ đề: “An Lương, cháu mau nếm thử món ăn ngày hôm nay đi, sẵn tiện bình luận xem thế nào.”
Hạ Như Ý ngồi ở bên cạnh, nói thêm vào: “Trước tiên hãy thử gan heo vị cá đi.”
“Vâng.” An Lương gấp một miếng gan heo ướp cá.
Có một sự khác biệt nhất định giữa gan heo vị cá và thịt heo xắt sợi xào vị cá, chủ yếu là vì gan heo vị cá có mùi nặng hơn, cần nhiều gia vị hơn, đồng thời đòi hỏi nhiều kỹ năng nấu nướng và canh độ lửa.
An Lương nếm thử một miếng, rồi đánh giá đúng trọng tâm: “Gan heo vị cá có chút vấn đề.”
An Lương giải thích: “Bếp gas tự nhiên trong nhà hơi thiếu lửa, độ cao của nhiệt độ nồi cũng như nhiệt độ dầu đều không đạt chuẩn, dẫn đến việc gan heo không được mềm mịn, có cảm giác hơi bông.”
An Lương nói thêm: “Đợi sau khi phòng bếp của quán ăn riêng được xây dựng xong, dì cần phải chuẩn bị bếp gas có thể thích ứng trong thương mại, để khống chế nhiệt lượng tương ứng.”
Thái Vũ San gật đầu khẳng định: “Ừm, dì cũng đã phát hiện ra điều này, đến lúc đó dì chắc chắn sẽ luyện tập trước.”
“Kể cả ở trình độ như thế này, cháu nghĩ nó tốt hơn rất nhiều so với Số 13 ở Trường Đoản Hạng Tử, dù cho mức giá 188 tệ, điều đó cũng không có vấn đề gì.” An Lương nói rõ: “Nếu như tiến bộ hơn, nếu như dì có thể cải thiện được thiếu sót khi nãy cháu nói, vậy thì dì có thể tăng giá thêm 100 tệ nữa.”
An Lương cũng nếm thử lươn ngâm tiêu, gà xào hai loại ớt và cá luộc.
Cá luộc là trọng điểm! Món cá luộc do Thái Vũ San nấu thực sự rất ngon.
“Món cá luộc, cháu phải cho lời khen!” An Lương cảm thán: “Cháu có một gợi ý nhỏ, đối với món cá luộc trong quán bếp riêng, cháu đề nghị chỉ dùng cá phi lê và đầu cá.”
Cả phần sườn cá và bụng cá đều phải bỏ.
Thái Vũ San trả lời: “Có thể lấy hai phần đó để làm thành món chiên giòn, cá chiên vị tiêu cay?”
“Dì biết làm sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Ừ.” Thái Vũ San trả lời: “Trước khi khai trương quán, dì sẽ tập hợp mọi người đến thử món, khi ấy dì sẽ làm thử xem sao.”
An Lương đồng tình: “Vâng.”
Thái Vũ San hiển nhiên cũng không ý kiến gì thêm.
Hạ Hiểu Đông tiếp lời: “Nào, chúng ta… thêm một ly!”
Hạ Hiểu Đông rõ ràng đã hơi có men say.
An Lương không từ chối, anh lại rót đầy một ly khác cho Hạ Hiểu Đông.
Kết quả sau khi uống xong ly rượu này, Hạ Hiểu Đông đã thực sự say mèm, ông ấy bắt đầu nói nhiều hơn: “Người anh em, để tôi nói cho cậu nghe.”
An Lương cảm thấy có chút ngại ngùng khi ông ấy bắt đầu gọi An Lương là anh em!
An Lương tỏ ra có chút bất lực, anh coi Hạ Hiểu Đông là bố vợ, Hạ Hiểu Đông coi anh như người anh em?
“Bố!” Hạ Như Ý hừ hừ nói.
Hạ Hòa Tâm cũng hừ hừ: “Bố, bố say rồi!”
“Bố không có say!” Hạ Hiểu Đông trực tiếp phản bác.
Tuy nhiên, trong hầu hết các trường hợp say rượu, chỉ những người say mới nói rằng bọn họ không say.
“Người anh em, cậu đến từ Thịnh Khánh phải không?” Hạ Hiểu Đông hỏi.
“Vâng, chú, cháu là người Thịnh Khánh.” An Lương gọi Hạ Hiểu Đông là chú, biểu thị cậu vẫn chưa uống say.
“Thịnh Khánh tốt đấy!” Hạ Hiểu Đông cảm thán: “Trước kia, khi tôi còn đi học ở Thịnh Khánh, bên đó toàn là người xuất chúng. Mới đầu, tôi còn có một mối tình, đáng tiếc…”
“E hèm, chú ơi, chúng ta uống nào!” An Lương ngắt lời Hạ Hiểu Đông, anh rót cho Hạ Hiểu Đông một ly rượu để không cho Hạ Hiểu Đông tự diệt chính mình.
Có một mối tình ở Thịnh Khánh? Ahhh!
Bố vợ, chú không thấy sắc mặt của Thái Vũ San đã thay đổi sao?
Hạ Như Ý ngồi ở bên cạnh, thêm dầu vào lửa: “Mẹ, khi nào bố tỉnh lại, con nghĩ vấn đề này nên hỏi kỹ càng!”
Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Quả thực là nên hỏi thật kỹ càng.”
Chương 1438: Người anh em rộng lượng!Hạ Hiểu Đông không nhận ra rằng ông đã lỡ mồm, ông nói chuyện hơi lắp bắp: “Người anh em … cậu là bạn trai của Hòa Tâm hay bạn trai của Như Ý?”
“…” An Lương không nói nên lời.
An Lương nên trả lời câu hỏi này như thế nào?
Bởi vì Hạ Hiểu Đông gọi An Lương là người anh em, sau đó lại hỏi người anh em của mình là bạn trai của ai, nghe cứ kỳ quặc thế nào đấy?
An Lương bị câu hỏi của Hạ Hiểu Đông làm cho lúng túng.
“Người anh em, có phải cậu không nhận ra ai là ai trong hai đứa nó?” Hạ Hiểu Đông hỏi.
“Tôi cũng không thể nào nhận ra, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý thực sự quá giống nhau!” Hạ Hiểu Đông thở dài.
“Người anh em, chi bằng cậu chịu thiệt thòi một chút, theo đuổi luôn hai đứa đi.” Hạ Hiểu Đông đề nghị.
Đệch?
Anh em tốt!
Đây chắc chắn là một người anh em tốt!
An Lương tỏ ý tình nguyện chịu thiệt thòi, thiệt thòi có gì mà không tốt?
Thiệt thòi là hạnh phúc!
Chỉ khi bạn bằng lòng chịu thiệt thòi, người khác mới đồng ý chơi với bạn.
Nếu chạy đôn chạy đáo, vắt óc suy tính, lại còn rán sành ra mỡ, ai mà chịu chơi với bạn chứ?
Dù sao, bây giờ An Lương cũng tình nguyện chịu thiệt thòi!
“Bố!” Hạ Như Ý hờn dỗi.
Hạ Hòa Tâm cũng nhắc nhở: “Bố, bố đang nói cái gì vậy?”
Thái Vũ San đẩy Hạ Hiểu Đông: “Này ông Hạ, ông uống nhiều rồi đấy!”
“Tôi không say!” Hạ Hiểu Đông vẫn nói rằng ông ấy không say.
An Lương lúng túng nói: “Chuyện này… Dì à, ngay mai cháu phải đi học rồi, hôm nay không uống nữa, cháu đi bắt xe trước.”
Thái Vũ San bất lực nói: “Thật là ngại quá, An Lương. Để cháu phải thấy trò cười rồi, tửu lượng của ông Hạ không tốt.”
Trên thực tế, tửu lượng của Hạ Hiểu Đông rất tốt!
Chỉ là do Hạ Hiểu Đông đã đánh giá thấp An Lương, cho nên bị An Lương đáp trả lại.
“Cháu cũng uống nhiều rồi, cháu ngồi một lát.” An Lương bước đến ghế sô pha.
Hạ Hòa Tâm chu đáo lấy cho An Lương một chiếc chăn bông, đắp nó lên người anh để tránh anh bị cảm lạnh.
Thực ra, An Lương không hề say!
10 phút sau, tài xế mà An Lương liên lạc đã đến nơi, đó là một tài xế nữ!
An Lương lại nhớ tới chuyện Vân Hải Dương đã gọi một tài xế nữ, sau đó tổng phí là 2 vạn lẻ 68 tệ, trong đó phí tài xế chỉ là 68 tệ.
“Hòa Tâm, tài xế đến rồi, chúng ta đi chứ?” An Lương gọi.
Hạ Hòa Tâm trả lời: “Ừm, chúng ta đi thôi.”
Hạ Như Ý chào: “Mẹ, bọn con đi trước đây. Bà ơi, nhớ chú ý sức khoẻ.”
Đinh Tiểu Hoa gật đầu: “Được rồi, bà sẽ chú ý.”
Thái Vũ San trả lời: “Vậy thì mẹ không tiễn, mấy đứa chú ý an toàn.”
“Vâng.” Hạ Như Ý trả lời.
Cả ba người họ cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Sau khi ra khỏi nhà, An Lương lập tức lấy lại vẻ mặt tỉnh táo. Trong lúc đi xuống lầu, cậu thấp giọng nói: “Những gì mà bố của hai em nói vừa nãy, chuyện mà để anh chịu thiệt thòi một chút, hai em thấy thế nào?”
“Hừ!” Hạ Như Ý hờn dỗi.
Hạ Hòa Tâm hừ nhẹ: “Anh mà chịu thiệt thòi?”
“Lẽ nào không phải vậy sao?” An Lương nghiêm túc hỏi.
“Anh nằm mơ đi!” Hạ Hòa Tâm cũng khó chịu không kém.
Cả ba người họ đến lề đường, nữ tài xế đã đợi sẵn.
Nữ tài xế này thực ra cũng hơi xinh xắn, khi cô ấy nhìn thấy Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý bên cạnh An Lương, nữ tài xế cảm thấy có chút tiếc nuối.
An Lương lấy chìa khóa xe ra đưa cho đối phương, lúc giao chìa khóa xe, nữ tài xế cố ý chạm vào tay An Lương, nhưng An Lương lại chọn cách trực tiếp phớt lờ.
Vẻ ngoài của đối phương thì không sao, nhưng thể chất thuần thiết thì không ổn.
Bởi vì có tài xế lái xe, lần này An Lương cũng chọn ngồi ở hàng ghế sau, anh ngồi ở giữa, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm ngồi hai bên, sau đó cả hai đều bị An Lương ôm vào lòng.
Hai chị em nhà họ Hạ không đấu tranh ngầm.
Nữ tài xế nhìn thấy tình huống này trong gương chiếu hậu, cô biết mình không còn cơ hội.
“Đưa hai người về trường trước?” An Lương hỏi.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đồng thanh trả lời: “Đưa anh về trường trước.”
Vì thế mà điểm đến đã trở thành bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Khi đang đi trên đường, Hạ Như Ý chủ động ghé sát vào tai An Lương nói: “Tài xế này có gì đó không bình thường.”
Khi cô nói chuyện, luồng khí ấm áp phả vào khiến tai An Lương có chút ngứa ran.
An Lương quay đầu lại, ghé sát vào tai Hạ Như Ý, anh nhẹ nhàng nói: “Tài xế này quả thực có vấn đề, bây giờ hay có mấy tài xế thích làm mấy trò này lắm, đặc biệt là đối với những chiếc xe hơi sang trọng.”
Khi nói đến đây, An Lương khẽ cắn nhẹ vào tai của Hạ Như Ý, làm cho khuôn mặt của Hạ Như Ý đỏ bừng.
An Lương lại quay sang giải thích với Hạ Hòa Tâm rằng nữ tài xế có vấn đề, anh cũng cắn nhẹ vào tai của Hạ Hòa Tâm.
Sau khi Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý bị An Lương cắn tai, cả người đều dựa vào trên vai An Lương.
Nữ tài xế nhìn tình hình của An Lương qua gương chiếu hậu, cô nhịn không được, thở dài trong lòng: ‘Có tiền là giỏi lắm sao?’
Xin lỗi!
Có tiền quả thực rất là giỏi!
Trong thế giới khủng khiếp này, kẻ có tiền quả thực rất tài ba!
Khi tài xế đưa ba người bọn họ đến bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Kinh tế Thiên Phủ, An Lương yêu cầu tài xế đặt chìa khóa xe lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó ra hiệu cho tài xế đi trước.
Chương 1439: Hại người, không tốt cho chính mình và cũng không đơn giản?Nữ tài xế bất đắc dĩ rời đi.
Dù gì cũng không dễ dàng mới đợi được một chủ nhân của chiếc Lamborghini, kết quả lại không xảy ra gì cả, thực sự hơi đáng tiếc.
“Tài xế này quả nhiên có vấn đề.” Hạ Như Ý nhìn nữ tài xế rời đi, cô khẳng định lần nữa.
An Lương mỉm cười trả lời: “Anh có một người bạn ở Đế Đô, có lần cậu ta đi uống rượu trong quán bar, sau đó thì gọi tài xế để chở về nhà. Đoạn đường chưa tới 10km, nhưng cuối cùng lại tốn tới 2 vạn lẻ 68 tệ.”
“Đắt vậy sao?” Hạ Như Ý tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hạ Hòa Tâm bắt đầu hiểu ra: “Vậy tài xế vừa nãy?”
“Đúng rồi!” An Lương bật cười.
Hai chị em nhà họ Hạ cũng cười, kiểu tài xế nữ thế này, giá đắt hơn một chút cũng không có gì không đúng nhỉ?
Bãi đậu xe ngoài trời của Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Trên ghế sau của chiếc Lamborghini Urus, An Lương tay trái tay phải, ôm chặt Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, anh đang giễu cợt ngành tài xế lái thay.
“Bây giờ có một số tài xế đang nhắm đến những cơ hội như vậy, đặc biệt là đối với những khách hàng nam giới sử dụng xe hơi hạng sang. Dù gì khi uống rượu vào… hai người cũng hiểu rồi đấy!” An Lương nhếch mép.
“Lái xe sang chứng tỏ chủ xe có khả năng cao là có tiền, thêm việc uống rượu xong dễ phát sinh quan hệ, mà chuyện xong rồi thì khả năng cao là sẽ phải đưa rất nhiều tiền, cho nên mới có mấy kiểu tài xế như khi nãy.” An Lương nói thêm.
“Hừ!” Hạ Như Ý hờn hỗi.
Hạ Hòa Tâm cũng hừ nhẹ: “Hoá ra lại còn chuyện như vậy nữa sao!”
“Suy cho cùng, thế giới rộng lớn, không có gì không thể!” An Lương trả lời.
Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra trong thế giới thực này!
Khi An Lương đang ở chung với hai chị em nhà họ Hạ, tại Trung tâm Quốc Kim, Thường Thế vừa hoàn thành xong chặng đầu tiên, ông ấy đã liên lạc với bạn học cũ và thậm chí là cả giáo viên của mình.
Sau đó, giải thích ngắn gọn tình hình để kiểm tra mong muốn của đối phương.
Trải qua một khoảng thời gian hỏi han, trong lòng của Thường Thế đã có đáp án. Ông ấy nhìn thời gian, đã gần 9 giờ tối. Ông ấy hít một hơi, đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Khi Thường Thế bước ra khỏi phòng họp, Phạm Bình chào hỏi: “Thầy Thường, cùng đi ăn tối không?”
Thường Thế đã từ chối: “Xin lỗi, tổng giám đốc Phạm, vợ tôi đã gọi cho tôi ba lần, trong nhà có chừa phần ăn cho tôi.”
“Vậy thì lần sau tôi sẽ sắp xếp một bữa tiệc chào mừng cho thầy Thường, thầy Thường hãy đưa vợ thầy đến tham gia chung.” Phạm Bình mỉm cười trả lời.
“Được.” Thường Thế trả lời.
“Nhân tiện, thầy Thường, chúng tôi đã bố trí cho thầy chỗ đậu xe rồi. Hiện tại nó vẫn là vị trí số A22 ở tầng 2. Về sau, vị trí đó là dành riêng cho thầy Thường.” Phạm Bình bổ sung.
“Cảm ơn, tổng giám đốc Phạm.” Thường Thế lịch sự nói.
“Không cần khách sáo.” Phạm Bình vẫy tay, sau đó đi về văn phòng của mình.
Trong thang máy trên tầng 66, Thường Thế có cảm giác vừa trải qua một giấc mơ.
Ban đầu, ông ấy chỉ là trợ giảng cho môn Kinh tế vi mô và Kinh tế vĩ mô tại Học viện kinh tế Thiên Phủ, vì tính cách hơi thu mình nên Thường Thế đã chọn Học viện kinh tế Thiên Phủ để giảng dạy, nhằm tránh xa tranh chấp.
Có ai ngờ bây giờ lại bị An Lương kéo vào Công ty Đầu tư An Tâm đâu?
Theo kế hoạch của An Lương, Thường Thế đang xem xét làm thế nào để nhắm vào khu vực Bảo Tỉnh. Nếu trong trường hợp bình thường, Thường Thế thực sự khó có thể đưa ra một kế hoạch hiệu quả.
Nhưng Công ty Đầu tư An Tâm sẵn sàng chịu một khoản lỗ nhất định, vậy thì không sao! Chuyện hại người mà cũng chẳng lợi cho mình, mãi mãi không bao giờ là chuyện khó khăn.
Trong thang máy siêu tốc, Thường Thế đã chọn tầng hai, ông ấy chọn chấp nhận lợi ích của Công ty Đầu tư An Tâm.
Trong bãi đậu xe số A22 ở tầng 2, Thường Thế nhìn thấy chiếc Audi do Công ty Đầu tư An Tâm trang bị cho mình. Y như những gì ông ấy dự đoán, chắc chắn không thể nào là mấy loại trêu người như A1 và A3, người tuổi trung niên phù hợp với Audi A6L, hơn nữa còn là loại cao cấp!
“Hầy!” Thường Thế thở dài, ông cảm thấy bản thân cũng không thể chống lại sự sa ngã.
Thường Thế lái chiếc Audi A6L xuất phát, kỹ năng lái xe của ông ấy thực sự rất tốt, ông ấy đã đến Học viện Kinh tế Thiên Phủ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Tại cổng an ninh ra vào, Thường Thế hạ cửa kính xe chào hỏi.
Nhân viên an ninh cũng khách sáo chào hỏi lại: “Hóa ra là thầy Thường, chào buổi tối. Thầy đổi xe mới rồi sao?”
Thường Thế gật đầu, không có ý định giải thích chi tiết.
Các nhân viên an ninh cũng biết tính cách của Thường Thế, trực tiếp để Thường Thế đi và nhắc nhở: “Thầy Thường, sau khi có biển số xe thầy nhớ đi đăng ký, sau này sẽ tự nhận biết biển số xe.”
“Được.” Thường Thế trả lời.
Thường Thế lái xe vào Học viện Kinh tế Thiên Phủ, thay vì đến bãi đậu xe ngoài trời, ông ấy lái thẳng đến phòng giáo viên, ông dừng chiếc Audi A6L mới coóng dưới lầu.
Ngay khi Thường Thế dừng xe, ông ấy gặp Trình Tri Đường, một người đàn ông có cái đầu hơi hói. Người này là thầy giáo giảng dạy môn Kinh tế học chính thức, ông ta chào hỏi: “Thầy Thường, mua xe rồi à?”
“Ái chà, Audi A6L cao cấp!” Trình Tri Đường tiếp tục nói.
Các mẫu xe của Audi được phân biệt thành cao cấp, trung bình và thấp.
Lấy Audi A6L làm ví dụ, 40 TFSI là cấu hình thấp, 45 TFSI là cấu hình trung bình, hai số bắt đầu bằng 4 đều thuộc động cơ 2.0T.
Chiếc Audi A6L mà Thường Thế lái là 55 TFSI, đại diện cho dòng cao cấp, đồng thời là 3.0T.
Chương 1440: Ai chịu được tăng giá thế này?Thường Thế khẽ gật đầu, ông ấy cũng không có ý định giải thích, ông trả lời: “Thầy Trình, tôi về nhà trước đây, vợ tôi để dành cơm cho tôi, tôi vẫn chưa ăn cơm tối nữa.”
“Được rồi!” Trình Tri Đường trả lời: “Hôm khác cùng nhau uống trà đi.”
Thường Thế chỉ gật đầu, ông ấy hiểu ý của Trình Tri Đường, cái gọi là cùng nhau uống trà tức muốn dò hỏi tìm cách kiếm tiền, Trình Tri Đường tưởng Thường Thế đã tìm ra cách kiếm tiền gì đó.
Thường Thế vừa trở về nhà, vợ ông là Lưu Nhân ra tiếp đón: “Để tôi hâm nóng lại cơm cho ông.”
“Bà vất vả rồi!” Thường Thế cảm ơn.
Gần 10 phút sau, khi Thường Thế đang ăn, Lưu Nhân đột nhiên hỏi: “Ông Thường, ông mua xe rồi sao?”
“Hả?” Thường Thế nghi hoặc.
Lưu Nhân lắc điện thoại: “Có người trong đội ngũ giảng viên nói ông đã mua một chiếc xe Audi A6L cao cấp mới. Giá lăn bánh cũng đã hơn 50 vạn rồi, ông lấy tiền ở đâu ra?”
Thường Thế giải thích đơn giản rằng ông ấy vừa đảm nhận một công việc ngoài giờ. Dạo gần đây phải tăng ca mỗi ngày, hơn nữa xe hơi cũng là do công ty cung cấp.
Lưu Nhân hơi thất vọng: “Công ty cung cấp xe…”
Thường Thế hiểu sự thất vọng của vợ mình, ông ấy bình tĩnh trả lời: “Bây giờ chỉ là xe của công ty, sau này tôi sẽ tự mua xe. Trước đây để bà phải chịu khổ rồi, sau này tôi sẽ cố gắng hơn nữa!”
Lưu Nhân mỉm cười: “Ông Thường!”
Thường Thế chỉ gật đầu.
Ở Bảo Tỉnh xa xôi.
Công ty Công nghệ Bảo Nghiên đang tổ chức một cuộc họp nội bộ, chỉ có 4 người tham gia.
Bao gồm ông chủ Thân Bảo Ngạn, phó tổng giám đốc Dương Kỳ Vĩ, trưởng bộ phận kỹ thuật Hoàng Nguyên Quân, trưởng bộ phận thu mua Chu Hạo Hiên, người đã nhiều lần bị thua ở Thái Lan Đức.
“Hạo Hiên, cậu hãy cho tôi biết về tình hình hàng tồn kho và tình hình mua hàng hiện tại.”
Thân Bảo Ngạn, ông chủ của Công ty Công nghệ Bảo Nghiên, hỏi.
Chu Hạo Hiên trả lời: “Số lượng hàng tồn kho hiện tại của chúng ta đã bước vào lằn cảnh báo nguy cấp, ước tính rằng nó có thể hỗ trợ nhu cầu sản xuất thông thường trong 4 ngày nữa thôi.”
“Về tình hình thu mua thì không mấy lạc quan.” Chu Hạo Hiên trả lời.
“4 nước sản xuất cao su lớn, bao gồm Thái Lan Đức, Ấn Độ, Malaysia và Việt Nam, hiện đã áp đặt lệnh cấm đối với chúng ta.” Chu Hạo Hiên nói rõ.
“Nếu tính thêm Ấn Độ, nước không có kênh thu mua và bọn họ tự sản xuất tự tiêu thụ trong nước, thì trong số 10 nước sản xuất cao su hàng đầu thế giới, chúng ta không thể nào lấy được cao su của các nước nằm trước Top 6. Thế nhưng, sản lượng sản xuất cao su của bọn họ đã vượt hơn 80% sản lượng của toàn cầu.” Chu Hạo Hiên nói thêm.
“Côte d’Ivoire ở vị trí thứ 8 và Guatemala ở vị trí thứ 9 là các nước cung cấp độc quyền cho Nhật Bản; Philippines ở vị trí thứ 7, nghiêng về ‘Liên minh thống nhất giá cao su’; Brazil ở vị trí thứ 10 còn thảm hơn, trong nước của bọn họ đã bùng phát một loại nấm mật, phá hủy hầu hết các đồn điền cao su. Hơn nữa, sản lượng của những cây cao su may mắn sống sót cũng đã giảm, gần như không thể nào cung cấp cho thế giới bên ngoài.” Chu Hạo Hiên giải thích về tình hình thế giới của ngành cao su.
Dương Kỳ Vĩ hỏi: “Rốt cuộc là Nhật bản nhắm vào chúng ta, hay là Công ty Đầu tư An Tâm đang thao túng đằng sau hậu trường?”
Chu Hạo Hiên lắc đầu: “Không rõ nữa.”
“Bây giờ thông tin trên mạng rất hỗn loạn, Công ty Đầu tư An Tâm giống như kẻ đứng sau hậu trường, và Nhật Bản cũng muốn trở thành kẻ đứng sau hậu trường.” Chu Hạo Hiên nói thêm.
Trưởng bộ phận kỹ thuật Hoàng Nguyên Quân ngắt lời: “Tôi nghe nói rằng Hàn Quốc đã mua đủ cao su?”
Chu Hạo Hiên trả lời: “Đúng vậy.”
“Hàn Quốc đã nhượng bộ, một số người trong ‘Liên minh thống nhất giá cao su’ đã bí mật dỡ bỏ hạn chế với Hàn Quốc, các nhân viên ngành cao su của Hàn Quốc đã điên cuồng mua một số lượng lớn cao su.” Chu Hạo Hiên tiếp tục: “Theo phản hồi tin đồn trên thị trường, có lẽ thị phần của chúng ta đã bị chiếm dụng một phần, thậm chí thị phần thuộc về chúng ta cũng đã bị hàn Quốc thu mua.”
Ông chủ Thân Bảo Ngạn cau mày: “Ý của cậu là, chúng ta không còn cơ hội mua cao su nữa?”
“Cơ hội duy nhất là nhập khẩu ừ Ấn Độ hoặc nhập khẩu trong nước.” Chu Hạo Hiên giải thích: “Nếu nhập khẩu từ Ấn Độ, chúng ta sẽ cạnh tranh với các khách hàng ban đầu của Ấn Độ, kết quả của cuộc cạnh tranh sẽ là tăng giá.”
Khi cung ít hơn cầu, việc tăng giá là chuyện 100%!
“Còn nhập khẩu từ Trung Quốc thì sẽ dính líu đến nhiều chuyện hơn. Ví dụ như vấn đề về chính quyền địa phương của chúng ta, mà vấn đề này rất khó giải quyết.” Chu Hạo Hiên nói thêm.
“Thực ra, trong thị trường cung cấp cao su toàn cầu, cung luôn nhỏ hơn cầu. Ngay cả khi quy mô canh tác cao su ngày càng tăng thì nhu cầu về cao su cũng ngày càng tăng.” Chu Hạo Hiên thở dài.
“Mặc dù nhìn từ bề ngoài, thị trường cung cấp cao su sẽ xuất hiện vấn đề nếu như bớt đi sự thu mua từ phía của chúng ta. Tuy nhiên, trên thực tế thì không có vấn đề gì cả. Chúng ta có khả năng sẽ không thể mua được cao su.” Chu Hạo Hiên bày tỏ sự lo lắng của mình.
“Tăng giá thì sao?” Thân Bảo Ngạn hỏi.
“Tăng bao nhiêu?” Chu Hạo Hiên hỏi: “Khi mức tăng giá vượt hơn lợi nhuận những sản phẩm cao su do người khác làm ra, chúng ta có khả năng mua được cao su.”
“…” Thân Bảo Ngạn không nói nên lời.
Ai có thể chịu được kiểu tăng giá thế này?
Chương 1441: Bảo Tỉnh lên án: Ngây thơ!Những vướng mắc mà Công ty Công nghệ Bảo Nghiên gặp phải cũng là những khó khăn mà các công ty ngành cao su khác trên Bảo Tỉnh gặp phải. Bây giờ, vấn đề không phải là giá cao su cao, mà là lệnh cấm!
Các công ty làm trong lĩnh vực cao su ở toàn bộ Bảo Tỉnh, gần như đang trong tình trạng tạm ngừng hoạt động.
Đây không chỉ là vấn đề của ngành cao su, khi xảy ra vấn đề trong ngành cao su thì những vấn đề tương ứng cũng sẽ dần dần xuất hiện.
Ví dụ, sản lượng cung cấp sản phẩm cao su giảm, làm cho giá thành sản phẩm cao su tăng vọt! Thậm chí còn liên luỵ đến các sản phẩm nhựa, tất cả đều có khả năng tăng giá.
Khi giá của những sản phẩm này tăng lên, chúng sẽ tiếp tục lan sang các ngành khác, giống như quân cờ domino, sau khi miếng đầu tiên rơi xuống, nó sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Trước tình hình đó, chính quyền ở Bảo Tỉnh đã ra thông báo chính thức, công khai kêu gọi Tổ chức Thương mại Công bằng Toàn cầu, mong rằng Tổ chức Thương mại Công bằng Toàn cầu sẽ đứng ra, tiến hành điều tra vấn đề của thị trường cung cấp cao su.
Từ đó giúp Bảo Tỉnh giải quyết tình trạng nguồn cung cao su bị hạn chế.
Tuy nhiên, Bảo Tỉnh đã bỏ qua một điều!
Bảo Tỉnh có tư cách gì mà kêu gọi Tổ chức Thương mại Công bằng Toàn cầu?
Bảo Tỉnh chỉ là một phần của Hạ Quốc, Hạ Quốc còn không đứng ra kêu gọi Tổ chức Thương mại Công bằng Toàn cầu can thiệp điều tra, chỉ một Bảo Tỉnh nhỏ bé thì có tình là gì?
Hàn Quốc cũng không nhảy ra làm trò, vì Hàn Quốc đã phải tốn một cái giá khá chát mới có thể mua được nguồn cung của cao su. Hàn Quốc biết rằng Tổ chức Thương mại Công bằng Toàn cầu chỉ để trang trí mà thôi.
Trong toàn bộ cuộc chiến cung cấp cao su, ngoài Bảo Tỉnh ra, liệu có ai quan tâm đến việc Tổ chức Thương mại Công bằng Toàn cầu có can thiệp vào cuộc điều tra hay không?
Thực sự quá là ngây thơ!
Hơn 9 giờ tối, An Lương hài lòng kéo Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm xuống xe, anh chuẩn bị đưa bọn họ về lại Học viện Sư phạm Thiên Phủ.
Dưới sự bao phủ của màn đêm, An Lương ngang nhiên dẫn Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đến Học viện Sư phạm Thiên Phủ, tất nhiên là mỗi tay nắm tay một người rồi.
Thực ra rất nhiều người ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ và Học Viện Sư phạm Thiên Phủ đều biết An Lương và chị em nhà họ Hạ có quan hệ không bình thường, nhưng sau khi trải qua cú sốc đầu đời, bọn họ phát hiện hình như cũng chỉ vậy mà thôi?
Ở lâu trong phòng lan, sao lại không thể không ngửi được mùi thơm?
An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ trở lại Học Viện Sư phạm Thiên Phủ, anh cũng trở về ký túc xá của mình, tiếp tục kiểm tra tin nhắn từ Công ty Đầu tư An Tâm và Công ty Đầu tư Nhân An.
Tình hình cuộc chiến cung cấp cao su ngày càng rõ ràng, bề ngoài thì Hàn Quốc là nạn nhân, còn hậu trường là Công ty Đầu tư An Tâm hoặc Nhật Bản.
Công ty Đầu tư An Tâm và Nhật Bản đều đang cáo buộc lẫn nhau, không ai thừa nhận rằng bọn họ đứng sau hậu trường. Nhưng hai kẻ tình nghi đứng sau hậu trường này lại gặt hái lợi ích trong âm thầm!
Công ty Đầu tư An Tâm tận dụng Thị trường Kỳ hạn, Công ty Đầu tư Nhân An tận dụng Thị trường Giao ngay, Nhật Bản thì thu mua một lượng lớn cao su tự nhiên để dự trữ với giá tương đối ưu đãi.
Ngay cả Hàn Quốc, nạn nhân của bề nổi cũng hái được lợi nhất định! Ít nhất Hàn Quốc, nước trở thành nạn nhân này đã mua được cao su, đúng không?
Tuy rằng giá cao hơn một chút, nhưng cuối cùng cũng mua được cao su, chứ không như Bảo Tỉnh, hoàn toàn không thấy chút bóng dáng gì của cao su.
Bây giờ Bảo Tỉnh vô cùng thê thảm!
Rõ ràng là Công ty Đầu tư An Tâm và Nhật Bản đánh nhau đến thương tật đầy mình, rõ ràng là Hàn Quốc có vẻ là nạn nhân, rốt cuộc tại sao Bảo Tỉnh lại bị thương?
Khi An Lương nhìn thấy chính quyền địa phương ở Bảo Tỉnh triệu tập Tổ chức Công bằng Thương mại Toàn cầu, anh đã cười thành tiếng!
Lữ Văn Sơn tò mò hỏi: “An Lương, cậu cười cái gì vậy?”
An Lương thản nhiên trả lời: “Tôi đang xem náo nhiệt ở Tỉnh Bảo.”
“Công ty của cậu đã đánh não của Bảo Tỉnh cũng phải văng ra rồi, đúng không?” Lữ Văn Sơn hỏi.
An Lương phủ định: “Không phải do tôi!”
“Nhật Bản mới là kẻ đứng sau hậu trường!” An Lương nói thêm: “Nhật Bản muốn vu oan cho tôi, điều đó là không thể.”
“Trong cuộc chiến cung cấp cao su này, Nhật Bản đã nắm lấy cơ hội thu mua một lượng lớn cao su với giá rẻ, bọn họ thu được rất nhiều lợi nhuận.” An Lương đã chọn cách che giấu sự thật.
Có một số việc, khi nói ra chẳng có lợi ích gì!
Trầm Thế Trung tiếp lời: “Trong Học viện học của chúng ta, nhiều người nghĩ rằng gia đình của cậu là kẻ đứng sau hậu trường.”
“Lần này thì thực sự không phải!” An Lương cảm thán: “Bên tôi và Nhật Bản chắc là kiểu đôi bên đều hiểu nhau nhưng không nói ra. Bọn họ kiếm lợi, chúng tôi cũng thu lợi từ Thị trường Kỳ hạn, vì vậy Nhật Bản đã bôi đen tôi một cách điên cuồng.”