Đương nhiên là Hoàng Văn Kinh cũng nhìn thấy phân tích của Lôi Thiên Long ở trên Weibo, Hoàng Văn Kinh không thể phủ nhận rằng phân tích của Lôi Thiên Long có mấy phần hợp lý, nhưng nếu nói công ty đầu tư An Tâm nhắm vào Bảo Tỉnh vì anh ta thì Hoàng Văn Kinh có tin hay không?
Bất cứ người nào có đầu óc bình thường thì cũng sẽ không tin tưởng điều đó! Thế nhưng Hoàng Văn Kinh vẫn rất khó chịu.
Bởi vì không tin thì không tin, nên chỉ trích thì chỉ trích, tất nhiên là anh ta sẽ trở thành hiệp sĩ gánh nồi, ít nhất là hiệp sĩ gánh nồi trên internet.
Ai bảo anh ta lên mạng khiêu khích công ty đầu tư An Tâm làm gì?
Điều quan trọng là thái độ phản công của công ty đầu tư An Tâm thể hiện ra, đúng thật là sau khi bị Hoàng Văn Kinh khiêu khích thì mới biểu hiện.
Vậy nên hiển nhiên là Hoàng Văn Kinh phải gánh cái cục nợ này.
An Lương, người đã lên kế hoạch cho sóng gió vận tải đường biển thực ra lại không mấy quan tâm đến sóng gió vận tải đường biển. Bởi vì sóng gió vận tải đường biển chỉ là làn sóng phong trào đầu tiên mà thôi.
An Lương thích đi một bước nhìn ba bước, ví dụ như kế hoạch nhằm vào Tesla, trước đó An Lương đã từng đạp Tesla xuống đất mà chà đạp, nhưng trên thực tế, kế hoạch nhằm vào Tesla còn lâu mới đến hồi kết!
Hiện tại giá cổ phiếu của Tesla đang tăng lên, đó cũng chỉ là do An Lương cho phép nó được tăng lên mà thôi.
Cũng giống như rau hẹ, trước đây công ty đầu tư An Tâm đã đè giá cổ phiếu của Tesla trong khoảng 100 đô la Mỹ, giá cổ phiếu như vậy còn có thể bị lừa ra sao nữa?
Tất nhiên là trước tiên cần phải nuôi dưỡng, đợi sau khi rau hẹ mọc ra lần nữa thì mới có thể tiếp tục cắt rau hẹ.
Cũng giống như thị trường cổ phần A, năm 2015 0,5% người thu hoạch được 80% người, sau đó thị trường cổ phiếu sa vào hình thức nuôi dưỡng rau hẹ một thời gian dài.
Suy cho cùng thì các rau hẹ phải nỗ lực làm việc kiếm tiền và tích tiền mà!
Sau đó đến năm 2020, cuối cùng các rau hẹ cũng đã lớn trở lại, ví tiền lại đầy rồi thì một đợt bị lừa mới đương nhiên cũng lại đến.
Công ty đầu tư An Tâm không bị lừa ở thị trường chứng khoán A, An Lương lại càng thích bị lừa ở thị trường chứng khoán Mỹ, trước mắt thì Tesla là rau hẹ của công ty đầu tư An Tâm, vẫn còn đang trong quá trình nuôi dưỡng rau hẹ.
Phương thức làm việc kiểu đi một bước nhìn ba bước này cũng được thể hiện ra ở trong lần nhằm vào Bảo Tỉnh này. Bảo Tỉnh cho rằng cuộc chiến quy mô lớn cung cấp cao su đã đến điểm cuối ư?
Hay là nói lần sóng gió vận tải đường biển này là điểm cuối? Tất cả đều không phải!
Vào lúc mười hai giờ trưa, An Lương và Bạch Nguyệt cùng nhau ăn cơm trong nhà ăn thứ hai.
Bạch Nguyệt chủ động báo cáo: “Bạn học An, hôm qua chúng ta và viện phúc lợi trẻ em Tây Phổ hợp tác, bên kia đã xin điều chỉnh, mình đã đồng ý điều chỉnh của bên đó rồi.”
An Lương biết rõ còn hỏi: “Phương án điều chỉnh nào?”
“Chủ yếu là để tránh rủi ro pháp lý, bên kia đề nghị bạn học An kiểm soát những công ty khác vào quyên tặng…”
Bạch Nguyệt mô tả những gì Hoàng Quốc Tường đã nói rõ trước đó.
Đợi Bạch Nguyệt nói một lần rồi An Lương gật đầu: “Không vấn đề gì, tránh rủi ro pháp lý như vậy có thể được.”
“Bạn học An, mình vẫn không hiểu được, tại sao làm việc tốt mà vẫn có người ngăn cản vậy?” Bạch Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì có rất ít người giống như chúng ta, chúng ta làm việc tốt nhưng người khác lại có thể lợi dụng cách làm như vậy của chúng ra để gây chuyện xấu, vậy nên dưới trường hợp đối xử bình đẳng thì chúng ta chỉ là bị thương do nhầm lẫn mà thôi.” An Lương nhẹ nhàng giải thích.
“Thế nên chúng ta có thể có phương pháp thay thế, thay đổi phương pháp một chút, chúng ta vẫn đạt được mục đích như vậy mà đồng thời tránh được rủi ro, cũng đề phòng người khác dùng phương thức giống với chúng ta để trục lợi.” An Lương nói thêm.
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu: “Mình đã hiểu rồi, cảm ơn bạn học An đã giải thích.”
“Không cần khách sáo.” An Lương đáp lại.
Mười phút sau, Bạch Nguyệt đứng dậy trước: “Bạn học An, chiều nay Tổ chức cứu trợ động vật Tinh Nhân chúng ta muốn đi tới học viện Thiên Phủ vệ sinh để giúp đỡ những động vật lang thang, cậu ăn từ từ, mình đi làm việc trước đây.”
An Lương im lặng hai giây rồi mới hỏi: “Bạn học Bạch Nguyệt, cậu có muốn học lái xe không?”
“Hả?” Bạch Nguyệt nghi hoặc nhìn An Lương.
“Nếu như cậu tự đến trại cứu trợ động vật thì cậu đến đó bằng cách nào?” An Lương tiếp tục dò hỏi.
“Khu Tây Phổ có một trạm tàu điện ngầm, mình sẽ ngồi tàu điện ngầm đến đó, sau đó lại sử dụng xe đạp công cộng ở đó.” Bạch Nguyệt trả lời.
“Phải mất bao nhiêu thời gian?” An Lương lại dò hỏi.
Bạch Nguyệt nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Từ trường học đến trại cứu trợ động vật chắc mất tầm khoảng một tiếng rưỡi.”
“Nếu mà lái xe đi thì chỉ mất khoảng bốn mươi phút mà thôi, sẽ tiết kiệm được hơn một nửa thời gian.” An Lương giải thích.
“Để mình nhờ giám đốc Phùng thu xếp cho cậu, lái xe cũng không khó đâu, cậu cố gắng học một chút, sau này có thời gian thì có thể lái xe về nhà thăm mẹ của cậu nữa.”
An Lương đưa ra lý do mà Bạch Nguyệt không có cách nào bác bỏ.
Mẹ của Bạch Nguyệt là Bạch Linh đã quay trở về thôn Vân Pha.
Nếu như Bạch Nguyệt có thể lái xe thì chiếc Land Cruiser đã được thay đổi trọng độ mà An Lương đã mua trước đó có thể đưa cho Bạch Nguyệt lái về nhà.
Chương 1483: Sự hợp tác chống lại với quy mô lớn hơn!“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Không cần khách sáo!” An Lương đáp lại.
“Cậu có thể coi đó là một khóa đào tạo kỹ năng công việc, bởi vì Tổ chức cứu trợ động vật Tinh Nhân đã phát triển đến một trình độ nhất định, cậu phải học kỹ năng lái xe, từ đó tiết kiệm được nhiều thời gian hơn mới có thể xử lý được nhiều việc hơn.”
Trong lòng Bạch Nguyệt âm thầm cảm thấy ấm áp.
“Ừm, bạn học An, mình sẽ cố gắng hết sức!” Bạch Nguyệt tự cổ vũ cho chính mình.
“Mình tin tưởng cậu, lái xe thực sự rất đơn giản.” An Lương nói một cách chắc chắn.
Khi Bạch Nguyệt rời đi, An Lương nhanh chóng nói rõ chuyện này với Phùng Kiệt, đồng thời còn dặn dò Phùng Kiệt đổi một trường dạy lái xe khác không được sắp xếp Bạch Nguyệt và hai chị em nhà họ Hạ với nhau.
Nhỡ đâu Phùng Kiệt bại não mà sắp xếp họ ở cùng nhau thì sao?
Vậy nên An Lương vẫn giải thích rõ ràng, để tránh cho Phùng Kiệt dại dột và làm ra chuyện ngu ngốc.
“Tổng giám đốc An hãy yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Phùng Kiệt đảm bảo.
“Ừm, sắp xếp xong thì nói với tôi.” An Lương đáp lại.
“Được ạ.” Phùng Kiệt trả lời.
Gọi điện xong, An Lương vừa đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ thì anh nhận được điện thoại của Triệu Uyển Hề gọi tới. An Lương nhìn tên hiển thị người gọi đến, thiên chi kiêu nữ này gọi anh làm gì đây?
An Lương nhìn cuộc gọi đến là Triệu Uyển Hề, anh suy nghĩ một chút, sau đó vuốt màn hình nghe máy.
“An Lương, anh còn ở Thiên Phủ không?”
Giọng nói của Triệu Uyển Hề vang lên trước, vẫn tràn đầy tự tin, như là ánh mặt trời ấm áp trong mùa đông.
An Lương trả lời rõ ràng: “Ừm, vẫn còn ở Thiên Phủ, sao vậy?”
“Cổ phiếu của Tesla, anh không quan tâm sao?” Triệu Uyển Hề hỏi.
An Lương thản nhiên đáp: “Vẫn chưa bắt đầu phiên giao dịch đúng không?”
Giữa nước Hạ và quốc gia Bạch Đầu Ưng có sự chênh lệch về múi giờ, mặc dù quốc gia Bạch Đầu Ưng không có ngày tiết thanh minh nên không có tình trạng thị trường chứng khoán tạm ngừng giao dịch vào ngày tiết thanh minh, nhưng bây giờ nước Hạ đã gần một giờ trưa, quốc gia Bạch Đầu Ưng chỉ mới gần một giờ rạng sáng thứ hai.
Hai nước chênh lệch mười hai tiếng!
Ở nước Hạ là mười giờ rưỡi tối thì quốc gia Bạch Đầu Ưng chỉ mới mười giờ rưỡi sáng mà thôi.
“Vào thứ sáu, giá lúc đóng cửa của Tesla đạt đến 280 đô la Mỹ trên một cổ phiếu, anh còn không hành động sao?” Triệu Uyển Hề hỏi.
An Lương phủ nhận: “Đợi giá cổ phiếu của Tesla tăng thêm một chút nữa. Nhân tiện, sắp tới anh sẽ tổ chức một sự kiện ở câu lạc bộ, bên em có tham gia không?”
“Bán khống cổ phiếu của Tesla sao?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” An Lương trả lời một cách chắc chắn.
“Hạn ngạch của chúng ta là bao nhiêu?” Triệu Uyển Hề hỏi lại.
“Như cũ, 20 ức đi!” An Lương trả lời.
Triệu Uyển Hề nói: “Anh không lo rằng bên em sẽ tự ý hành động hay sao?”
“Không lo.” An Lương đáp.
“Tại sao?” Triệu Uyển Hề tò mò.
“Em cũng biết anh đã xem tài liệu kỹ thuật của Graphene trong tương lai, Tesla chắc chắn sẽ thua. Và bản thân chúng ta cũng có thể tham gia thị trường và bán khống Tesla, chẳng phải là có thể kiếm một khoản khổng lồ sao?” An Lương cười đáp.
“Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện chỉ có lời mà không có lỗ!”
“Theo như dự đoán của anh, đầu tư vào 20 ức, thì ít nhất cũng có thể kiếm được hơn 10 ức, không cần tốn sức mà kiếm được hơn 10 ức chẳng lẽ không tốt hay sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Hình như cũng có lý!” Triệu Uyển Hề đáp lại.
“Dù sao thì doanh thu hằng năm của Công ty vận tải đường biển Đại Nhật Nguyệt là 20.82 ức, lợi nhuận ròng chỉ có 4289 vạn mà thôi!”
Triệu Uyển Hề này…
Quả nhiên cũng đang để ý đến sóng gió của ngành vận tải đường biển!
Nếu không thì không thể nào trực tiếp nói ra tình hình chi tiết của sóng gió ngành vận tải đường biển được.
“Phải rồi, thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh phải hành động một mình như thế nào vậy?” Triệu Uyển Hề hỏi.
An Lương đáp lại: “Thực ra lần trước đã từng xảy ra chuyện như thế này rồi, có người bị mắc kẹt trong đó, cho nên từ trước đến giờ đều không có chuyện chỉ có lời mà không có lỗ.”
“Ừm!” Triệu Uyển Hề trả lời: “Em còn một chuyện nữa.”
“Em nói đi.” An Lương đáp.
“Em có một kế hoạch có thể tiến thêm một bước để chèn ép mục tiêu hiện tại của anh.” Triệu Uyển Hề nói rõ.
“Ồ?” An Lương tò mò.
“Em có thể cắt đứt nguồn cung ứng của một lượng lớn hàng gốm sứ, thủy tinh và thuốc lá, nhưng số định mức của nguồn cung ứng bị cắt không dễ xử lý, anh có cách gì không?” Triệu Uyển Hề hỏi.
An Lương sửng sốt: “Em có thể cắt đứt nguồn cung ứng của những mặt hàng này ư?”
“Ừm!” Triệu Uyển Hề khẳng định nói.
“Bên của anh chắc chắn có thể xử lý được.” An Lương đáp.
“Khu vực Đông Nam Á có thể tiêu thụ được một phần gốm sứ và thủy tinh, Châu Phi cũng có thể tiêu thụ một phần nữa, thuốc lá thì có thể tiêu thụ trực tiếp ở Châu Phi.”
Văn hóa, tập tục, tiêu chuẩn, sản phẩm... chiếm số định mức ngày càng lớn ở Châu Phi, ví dụ như tiêu chuẩn về kỹ thuật của nước Hạ được sử dụng rộng rãi ở Châu Phi.
Ví dụ điện áp ở khu vực Châu Phi, nhiều quốc gia sử dụng điện áp tiêu chuẩn là 220V/230V-50Hz, đây chính là tiêu chuẩn của nước Hạ.
Thêm một ví dụ khác là nhiều sản phẩm của bên đó cũng là của nước Hạ, nước Hạ đã cung cấp viện trợ cho bên đó rất nhiều. Chuyện này đã từng bị mắng chửi điên cuồng trên mạng!
Chứng minh rằng tại sao số tiền này lại cho không Châu Phi mà không giữ cho nước mình.
Thực ra đều do những người có ý đồ xấu gây sự, những anh hùng bàn phím lại không có đầu óc, trung tâm chính quyền lớn đã ngầm tiết lộ một số chuyện từ lâu rồi, nhưng mà kẻ tung tin đồn chỉ việc mở miệng, người bác bỏ thì mệt gãy cả chân…
Chương 1484: Vật giá leo thang!Trung tâm chính quyền lớn phụ trách quản lý một nước lớn như vậy, chẳng lẽ lại không thông minh bằng người bình thường hay sao? Viện chính sách quốc gia là giả hay sao?
Không thể nào để trung tâm chính quyền bày tỏ công khai rằng họ đang sử dụng kỹ thuật tiêu chuẩn xuất khẩu, sản phẩm tiêu chuẩn xuất khẩu cùng văn hóa và tín ngưỡng xuất khẩu đúng không?
Thông qua quá trình “cày cấy” thầm lặng của trung tâm chính phủ thì hiện tại Châu Phi đã trở thành sân sau của nước Hạ, nhiều sản phẩm của quốc gia được tiêu thụ ở khu vực Châu Phi, không ngừng mang lại lợi ích cho nước Hạ.
Chẳng phải bây giờ có thể dễ dàng lấy lại viện trợ đã từng cung cấp cho Châu Phi rồi hay sao? Hơn nữa, chẳng lẽ những viện trợ đó cho không ư?
Nếu quả thực có suy nghĩ này, thì chỉ có thể nói rằng bạn còn ngây thơ lắm!
Không xem thử nước Hạ chiếm bao nhiêu khoáng sản ở bên đó sao? Phần lớn quyền sử dụng tài sản trong xây dựng cũng nằm trong tay nước Hạ biết không?
Từ mạng lưới điện đến hệ thống kênh rạch, từ mạng lưới viễn thông cơ sở đến hệ thống khí đốt, phần lớn những công trình cơ bản mà người bình thường không nhìn thấy được, đều do nước Hạ kiểm soát.
Xét thấy tình hình này, An Lương vạch ra kế hoạch cùng Triệu Uyển Hề hợp tác để tiếp tục nhằm vào Tỉnh Bảo!
“Hay là chúng ta mở rộng quy mô thêm chút nữa?” An Lương đề nghị.
“Đưa thực phẩm, đồ gia dụng hay những thứ khác vào hết đi, đặc biệt là thực phẩm, ở Châu Phi thì hoàn toàn không cần lo về nguồn tiêu thụ lượng thực phẩm này.”
Triệu Uyển Hề từ chối: “Thực phẩm không được!”
“Hả?” An Lương ngờ vực.
“Nếu như thực phẩm bị hạn chế, thì sẽ gây nên ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với người dân ở nơi đó, cho nên không thể làm điều này được.” Triệu Uyển Hề nói: “An Lương, hứa với em, chúng ta có giới hạn, được không?”
“Hơ, em đúng là người tốt!” An Lương cười trêu chọc.
“Anh còn phát thẻ người tốt cho em à?” Triệu Uyển Hề hừ nhẹ.
Hai giờ trưa.
Thành phố Bảo Bắc, Bảo Tỉnh.
Lôi Thiên Long bắt đầu livestream ngoài trời, anh ta đeo tai nghe không dây, cầm điện thoại và nói: “Các bạn khán giả, bây giờ tôi sẽ đưa mọi người đi xem sự tăng giá của thành phố Bảo Bắc.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên tất cả công ty vận tải đường biển của bến cảng Nam Dương tăng giá, chúng ta sẽ ghi chép lại giá cả của các loại hàng hóa.” Lôi Thiên Long giải thích rõ.
“Trước tiên xem thử giá cả của “áo mưa” mà mọi người quan tâm nào.”
Lôi Thiên Long biết rõ nội dung mà khán giả thích nghe ngóng.
“Ông chủ, Okamoto 001 có giá bao nhiêu vậy?” Lôi Thiên Long hỏi.
Một người đàn ông trung niên trả lời: “300 đồng một cái.”
“Trước đây chỉ có 100 đồng mà thôi, sao bây giờ đắt như vậy?” Lôi Thiên Long hỏi ngược lại.
Ông chủ trung niên phàn nàn đáp lại: “Thiếu cao su làm nguyên liệu, người Nhật liều mạng tăng giá rồi, giá nhập hàng của tôi là 280 đồng, thực sự không kiếm lời được bao nhiêu cả.”
“Lấy cho tôi một cái đi.”
Lôi Thiên Long lấy ra ba tờ tiền mệnh giá 100 đồng Bảo Tỉnh đưa cho ông chủ, sau đó nhận “áo mưa” của Okamoto 001.
Sau khi Lôi Thiên Long cầm lấy “áo mưa” Okamoto 001 rời đi mới tiếp tục livestream.
“Vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy, giá cả của “áo mưa” Okamoto 001 đã lên đến 300 đồng rồi.”
“Trước đây bán với giá một trăm tệ thì tầm khoảng hai mươi ba tệ tiền nước Hạ, rẻ hơn một chút so với nước Hạ, ở nước Hạ thì một cái có giá khoảng hai mươi lăm tệ tiền nước Hạ, bây giờ giá ba trăm tệ thì tương đương với bảy mươi tệ tiền nước Hạ, mức độ tăng giá cao gấp đôi đó!” Lôi Thiên Long than vãn.
“Có phải các bạn nghĩ rằng tôi lại muốn mắng công ty cao su không làm được việc hay không?”
Lôi Thiên Long hỏi. Bình luận lập tức bùng nổ.
‘Lẽ nào không phải vậy hay sao?’
‘Bây giờ xem ra đúng thực là do công ty cao su không làm được việc, nên mới gây ra tai họa như thế này!’
‘Không chỉ là “áo mưa” tăng giá! Tôi sống ở thành phố Bảo Nam, giá của túi đựng rác cũng tăng đến mức vô lý.’
‘Thiên Long đại sư có ý kiến hay gì thế?’
‘Tặng quà một xu, mau tiếp tục livestream đi!’
“Các bạn chỉ thấy sản phẩm liên quan đến cao su và nhựa tăng giá thôi sao, chẳng lẽ các bạn không thấy những hàng hóa khác cũng đang tăng giá sao?” Lôi Thiên Long xem bình luận một lát rồi mới tiếp tục nói.
“Tôi đọc được một bình luận nói rằng những hàng hóa khác cũng đang tăng giá, đây chính là chuyện mà tôi muốn nói.”
“Đúng vậy!” Lôi Thiên Long tiếp tục nói.
“Bây giờ không chỉ là vấn đề sản phẩm cao su và nhựa đang tăng giá, mà nhiều hàng hóa cũng bắt đầu tăng giá, đồng thời còn có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Vừa rồi tôi đã nói, các bạn đang tưởng rằng tôi muốn mắng công ty cao su sao?”
Lôi Thiên Long lắc đầu phủ định.
“Nếu như chỉ có chuyện đại chiến cung cấp cao su, thì đúng thực là bọn họ đáng bị mắng chửi!”
“Thế nhưng sau cuộc phong tỏa vận tải biển vào ngày hôm qua và hôm nay, thì các bạn còn cho rằng đây là đại chiến cung cấp cao su nữa hay sao?”
Lôi Thiên Long phân tích kỹ càng.
“Tôi rất muốn biết được rằng rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự bằng lòng đi theo một người nào đó?”
Lôi Thiên Long không ngừng nói bóng gió.
Chương 1485: Vật giá leo thang! (2)“Trước mắt thì rõ ràng người này đã chọc giận trung tâm chính phủ lớn, người này cho rằng trung tâm chính phủ lớn sẽ không nổi giận, nhưng tình hình bây giờ đã rất rõ ràng rồi, cho dù không phải là trung tâm chính phủ lớn làm, vậy thì cũng là do có người đã đoán được rằng trung tâm chính phủ lớn sẽ không quan tâm, cho nên không ngừng ức hiếp Bảo Tỉnh chúng ta.” Lôi Thiên Long phân tích.
“Đại chiến cung cấp cao su là một cuộc thăm dò, ban đầu Hàn Quốc là bên bị hại, sau đó nhằm vào Bảo Tỉnh chúng ta thăm dò thử, để xem liệu trung tâm chính phủ lớn có giúp đỡ chúng ta hay không, nếu không giúp đỡ thì…” Lôi Thiên Long ngừng lại.
“Nếu như không giúp đỡ, thì tình hình hiện tại của chúng ta chính là kết cục, nguồn cung ứng cao su bị gián đoạn, để mặc người Nhật bóc lột chúng ta.” Lôi Thiên Long giễu cợt tiếp tục nói.
“Áo mưa” đội giá lên gấp đôi, quả thực là đáng sợ!”
“Tôi đưa mọi người đi xem giá của đồ gia dụng, gốm sứ, thủy tinh, thuốc lá, giấy và hàng dệt, cùng một số thực phẩm nhập khẩu.” Lôi Thiên Long tiếp tục livestream.
Lôi Thiên Long đến một khu chợ tổng hợp, anh ta hỏi giá cả của những sản phẩm liên quan, sau khi hỏi hết một vòng thì Lôi Thiên Long đi đến một quán đồ uống lạnh.
“Cho một ly trà sữa trân châu, cảm ơn.” Lôi Thiên Long gọi đồ uống.
“Chào anh, trà sữa trân châu của chúng tôi đã tăng thêm năm tệ, xin hỏi anh có mua nữa không ạ?”
Nhân viên quán hỏi trước, đồng thời chỉ vào tấm áp phích thông báo tăng giá trên tường.
Lôi Thiên Long hỏi: “Tại sao lại tăng giá vậy?”
“Giá cả của ly nhựa đã tăng lên gần sáu tệ, chúng tôi còn gánh một phần chi phí, cũng chỉ tăng thêm năm tệ.” Nhân viên quán trả lời.
Bởi vì giá của ly nhựa làm trà sữa tăng lên, cho nên giá bán cuối cùng cũng tăng lên, không có gì sai cả đúng không?
Lôi Thiên Long gật đầu: “Không sao cả.”
Một lúc sau, Lôi Thiên Long nhận lấy ly trà sữa trân châu, anh ta dùng tờ 100 đồng tiền Bảo Tỉnh để chi trả, lấy lại 15 đồng tiền thừa.
Trong quán đồ uống lạnh, Lôi Thiên Long tiếp tục livestream.
“Giá của trà sữa trân châu đã tăng do chịu sự ảnh hưởng của việc cắt giảm nguồn cung ứng cao su, vừa rồi ở chợ tổng hợp chúng ta đã nhìn thấy sản phẩm gốm sứ và thủy tinh cũng đã tăng giá rồi, giá của giấy và hàng dệt, cùng thuốc lá tất cả đều đã tăng trung bình khoảng 10% rồi.”
“Mức độ tăng giá của thực phẩm nhập khẩu còn lớn hơn nữa!” Lôi Thiên Long than thở.
“Bây giờ các bạn còn cho rằng tôi sẽ mắng công ty cao su nữa hay không?”
Lôi Thiên Long lại than thở một lần nữa.
“Chắc hẳn bây giờ các bạn cũng đã hiểu tình hình rồi nhỉ?”
Lôi Thiên Long ở trong phòng phát sóng trực tiếp phân tích sự việc: “Thật ra có rất nhiều người sáng suốt đã nhìn thấu vấn đề. Cuộc chiến cung ứng cao su quy mô lớn chỉ là bắt đầu mà thôi!”
“Bây giờ, việc tăng giá vận tải đường biển đã để lộ ra nhiều tin tức hơn nên một vài người dân đoán trước được đã bắt đầu lén lút tích trữ vật tư.”
Anh ta cũng nhắc nhở trong phòng livestream: “Quý vị khán giả, tôi xin nhắc nhở một chút rằng nếu có điều kiện kinh tế thì khuyến nghị nên tích trữ một số vật tư sinh hoạt. Bao gồm gạo, dầu ăn, bột mì, và các loại gia vị thường dùng.”
“Có phải mọi người đang tự hỏi mấy thứ này rõ ràng không cần nhập khẩu. Sản lượng lương thực tự sản xuất của chúng ta còn rất cao cho nên không cần lo bị người ta nhắm vào, phải không?” Lôi Thiên Long hỏi lại.
Trên màn hình hiện lên đủ loại câu hỏi.
‘Đúng vậy, đúng vậy. Phần lớn lương thực của chúng ta đều là tự sản xuất, còn gạo thì được nước Bạch Đầu Ưng cung cấp với giá rẻ. Tại sao phải tích trữ mấy thứ đó?’
‘Những thứ vật tư cơ bản để dùng hàng ngày sẽ không bị thiếu thốn đó chứ?’
‘Có phải đại sư Thiên Long đang nói chuyện giật gân không?’
‘Ngồi đợi phòng phát sóng trực tiếp của đại sư Thiên Long bị khoá!’
‘Thật sự phải tích trữ những thứ này sao?’
Anh ta tiếp tục phân tích: “Theo lý mà nói, những vật tư đời sống này trong thời gian ngắn thì quả thực không có vấn đề gì, đồng thời cũng có thể bổ sung từ quốc gia khác.”
“Nhưng mà bây giờ chúng ta đã bị việc tăng giá vận tải đường biển nhắm vào. Hơn nữa, giá cả của sản phẩm không phải là tách biệt, mà sẽ tác động đến đại bộ phận.”
“Lấy tiệm trà sữa làm ví dụ đi. Cao su bị đứt nguồn cung ứng nên chế phẩm cao su và nhựa sẽ tăng giá, sau đó giá trà sữa cũng sẽ tăng lên.”
Anh ta bổ sung: “Chi phí vận tải đường biển tăng lên, giá cả của một số lượng lớn sản phẩm cũng sẽ tăng. Khi những sản phẩm này tiêu tốn một khoản tiền lớn hơn, những người muốn kiếm lợi nhất định cũng sẽ tăng giá sản phẩm.”
Lôi Thiên Long nói tiếp: “Lấy giả thiết một bác bán gạo, một tháng lời được năm vạn, vốn dĩ có năm vạn này thì bác có thể sinh sống đủ đầy. Nhưng mà hiện tại giá của mọi thứ đều tăng, bác ấy cần phải dùng nhiều tiền hơn để mua sắm các loại đồ dùng, dẫn đến năm vạn không còn đủ nữa. Trong tình huống tất cả mọi thứ đều tăng giá, bác ấy có thể nào không tăng không?” Anh ta nêu ra ví dụ.
“Đây là vấn đề liên kết giá cả! Chỉ trong thời gian ngắn mà nói thì giá gạo sẽ không tăng, nhưng giữa lúc giá của toàn bộ sản phẩm trong thị trường kinh tế đều tăng, nhất định rồi sẽ lan đến giá gạo.” Anh ta bổ sung.
Chương 1486: Tiếng oán thán nổi lên khắp nơi“Tình huống như vậy sẽ có sự trì hoãn nhất định, nhưng dưới tình huống không có cách nào để phá vỡ cục diện bế tắc, tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống đã phân tích bên trên.”
Anh ta nói rõ: “Cho nên tôi đã tích trữ gạo và các vật dụng hàng ngày. Đặc biệt là quần áo, giấy vệ sinh, và những nhu yếu phẩm sinh hoạt về hàng dệt may. Những loại vật dụng này nhất định sẽ lọt vào tầm ngắm.”
Lôi Thiên Long lại nói tiếp: “Bây giờ tôi nghi ngờ đầu tư An Tâm sẽ nhắm vào chúng ta thêm một bước nữa.”
“Nếu đầu tư An Tâm hạn chế đồ giấy và hàng dệt đi vào Bảo Tỉnh, vậy thì Bảo Tỉnh sẽ mất đi đồ giấy và hàng dệt nội địa giá rẻ. Hậu quả sẽ rất khủng khiếp. Hãy nghĩ đến chuyện thiếu điện mà xem!”
Anh ta vậy mà lại phân tích ra được nước đi tiếp theo của An Lương và Triệu Uyển Hề.
“Bây giờ tôi chỉ mong mình đã lo lắng thái quá. Nếu cuối cùng xảy ra tình huống như vậy thì chúng ta thật sự không xong!” Anh ta thở dài.
‘Chỉ là giá cả tăng lên một chút mà không xong gì chứ?’
‘Đại sư Thiên Long không cần hù doạ người ta như vậy!’
‘Bình tĩnh! Đừng hoảng loạn! Chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi! Bảo Tỉnh chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn!’
Lôi Thiên Long đọc bình luận, hơi tức giận: “Chỉ là vấn đề nhỏ sao?”
Đúng là không biết thì không sợ!
Người hơi hiểu biết thì bây giờ đều đã nhìn ra được vấn đề lớn. Hiện nay, Bảo Tỉnh rõ ràng đều bị các loại mậu dịch nhằm vào. Vậy mà chính phủ trung ương của nước Hạ có vẻ như không biết, đến tin tức báo cáo cũng không có, tin tức trên mạng cũng vô cùng ít ỏi.
Tình huống như vậy không ổn rồi!
Gần như là vào tối hôm đó, tầng lớp công nhân của Bảo Tỉnh tan làm rồi chuẩn bị đi mua sắm thì lập tức phát hiện ra vấn đề. Toàn bộ các sản phẩm đủ thể loại đều tăng giá một chút so với ngày hôm qua.
Tăng 10% đã là may, còn có thứ tăng hẳn 20%!
Quan trọng hơn nữa là tình trạng tăng giá không chỉ xảy ra ở một khu vực mà là trên phạm vi toàn Bảo Tỉnh, hầu như mọi nơi trong tỉnh đều tăng giá.
Trong lúc nhất thời, tiếng oán thán nổi lên khắp nơi ở Bảo Tỉnh!
Hầu hết người dân đều nhao nhao phàn nàn giá cả tăng lên quá nhanh, cơ bản là không có cách nào tiếp nhận nổi.
Nếu như nói giá cả tăng lên 10%, vậy thì nghĩ xem tiền lương cũng phải tăng 10% thì mới có thể sống được như trước đây. Nói như vậy đã hiểu chưa?
Tình huống như vậy tuyệt đối không phải chuyện tốt! Tình trạng của Bảo Tỉnh bị rất nhiều người chú ý.
Ở Đế Đô, Hoàng Quốc Tường đang thảo luận chuyện của Bảo Tỉnh với Triệu Hưng Quốc.
“Lão Triệu, đã thấy thoả mãn với tình huống hiện tại chưa?” Hoàng Quốc Tường hơi đắc ý nói.
“Thằng nhóc An Lương này thú vị đấy. Thủ đoạn của cậu ta rất thông minh. Đúng là định luật điểm tựa, chỉ cần một điểm tựa nhỏ là cậu ta lập tức có thể làm xong việc. Không hổ là người Uyển Hề thích!”
“Khụ khụ, cậu ta có mấy người bạn gái. Tôi cảm thấy...” Hoàng Quốc Tường không biết phải nói gì.
“Tôi rất tin tưởng Uyển Hề!” Triệu Hưng Quốc trả lời.
“Thôi được!”
Hoàng Quốc Tường lười nói nhiều, nếu như Triệu Hưng Quốc không thèm để ý thì anh ta nhọc lòng làm gì chứ?
“Đúng rồi, chúng ta có cần tăng thêm lực không?” Anh ta lại hỏi.
“Chúng ta không tham dự!” Triệu Hưng Quốc đáp: “Cậu ta ra tay là vì ân oán cá nhân. Tính chất ra tay của chúng ta không giống.”
“Hiểu rồi!” Hoàng Quốc Tường gật đầu.
Bảo Tỉnh vướng vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng vì giá cả tăng cao. Khán giả hóng chuyện trên Weibo thì rơi vào đại dương sung sướng bởi vì tiết mục truyền hình của Bảo Tỉnh lại dùng thủ đoạn bịp bợm mới. Tiết mục truyền hình của Bảo Tỉnh luôn có thể tạo ra một số chuyện cười cõi âm.
Nói thí dụ như dân chúng trong nước dùng trà Diệp Đản là hưởng thụ xa xỉ, hay nói thí dụ như dân chúng trong nước không ăn nổi mù tạt Bùi Lâm.
Bây giờ tiết mục truyền hình của Bảo Tỉnh lại nhạo báng là bởi vì kinh tế tiêu điều, dân chúng trong nước cần mượn rượu giải sầu, nên từ đó mua rượu Ngũ Dịch, thậm chí khiến giá cổ phiếu của rượu Ngũ Dịch tăng mạnh.
Phát biểu như vậy trực tiếp làm cho khán giả hóng chuyện trong nước cười ngặt nghẽo. Trà Diệp Đản và mù tạt Bùi Lâm xứng để so sánh với rượu Ngũ Dịch?
Lúc chuyên gia kinh tế Bảo Tỉnh đã từng giễu cợt cư dân mạng trong nước là không uống nổi trà Diệp Đản và mù tạt Bùi Lâm, các cư dân mạng rối rít bày tỏ mình uống được Trà Diệp Đản và mù tạt Bùi Lâm.
Nhưng lúc chuyên gia kinh tế Bảo Tỉnh nói các cư dân mạng trong nước thường xuyên uống rượu Ngũ Dịch, từ đó mượn rượu tiêu sầu, các cư dân mạng lại trực tiếp bày tỏ mình không uống nổi rượu Ngũ Dịch.
Người bình thường không có chuyện gì đi uống rượu Ngũ Dịch làm gì?
An Lương cũng nhìn thấy lời phát biểu như vậy, anh mở trang chính thức của tài khoản Graphene Ước Mơ Tương Lai ra và đăng lên Weibo.
Chương 1487: Phát biểu của cõi âm khá thú vị!Graphene Ước Mơ Tương Lai: ‘Xin lép vế được nói một câu, tôi uống được Rượu Ngũ Dịch.
Đăng lên Weibo, tặng 100 chai Rượu Ngũ Dịch thơm nồng 52 độ trị giá 380 tệ.
Đừng hỏi tại sao Rượu Ngũ Dịch rẻ như vậy? Hãy hỏi chai nhỏ dung tích 100ml.
Nhà bình dân chỉ có thể tặng chai nhỏ, các bạn muốn ồn ào thì sang @Rượu Ngũ Dịch mà ồn ào, để bọn họ tặng chai lớn dung tích 500ml trị giá 1400 tệ.
Tôi tin tưởng các bạn gây ồn ào thì Rượu Ngũ Dịch nhất định sẽ tặng. Rượu Ngũ Dịch là nhà giàu người ta mà.
Tặng cho là tốt rồi, nhà chúng tôi đóng cửa không tiếp khách, không cho phép bình luận. [Đầu chó bảo vệ tính mạng]…’
Trang chính thức Graphene Ước Mơ Tương Lai là một trong ít trang Weibo dám lên tiếng phát biểu thoải mái. Khi An Lương lấy tài khoản chính thức của Graphene Ước Mơ Tương Lai đăng bài, khán giả hóng chuyện chú ý tới Graphene Ước Mơ Tương Lai ầm ầm chia sẻ lại, sau đó lập tức chạy đến Rượu Ngũ Dịch để gây ồn ào.
…
'Đột nhiên hiểu ra: @Rượu Ngũ Dịch Ở đây à? Tôi muốn mượn rượu giải sầu, nhưng không mua nổi, xin chai được không? @Graphene Ước Mơ Tương Lai Nhà bọn họ nói, nhà các bạn nhất định sẽ tặng. Xin hỏi các bạn thấy bên Graphene Ước Mơ Tương Lai vừa đăng được vài phút, bên trang chính thức Rượu Ngũ Dịch đã thất thủ thế nào.’
…
'Tửu Kiếm Ma: Xin chào, xin hỏi có thể tặng tôi một chai rượu không? Tôi muốn chứng minh mình có thể dùng Rượu Ngũ Dịch mượn rượu giải sầu. Mặc dù uống được Rượu Ngũ Dịch thì vốn sẽ không rầu rĩ, nhưng tôi muốn uống Rượu Ngũ Dịch để giải sầu.’
Quản lý của trang chính thức Rượu Ngũ Dịch trực tiếp ngẩn ra, bây giờ là tình hình gì vậy, tại sao Rượu Ngũ Dịch bọn họ lại đột nhiên được hoan nghênh như vậy?
Quản lý của trang chính thức Rượu Ngũ Dịch qua trang chính thức của tài khoản Graphene Ước Mơ Tương Lai xem tình hình, sau đó báo cáo hình cụ thể cho lãnh đạo của Rượu Ngũ Dịch.
Tất nhiên lãnh đạo của Rượu Ngũ Dịch không chút do dự mà lựa chọn tặng một trăm chai 500ml Rượu Ngũ Dịch 52 độ.
Đây là chuyện tốt để làm quảng cáo tuyên truyền. Rượu Ngũ Dịch cảm ơn mọi người đã quan tâm tới Rượu Ngũ Dịch, vì để thỏa mãn tâm nguyện mượn rượu tiêu sầu của mọi người, chúng xin tặng 100 chai Rượu Ngũ Dịch 500ml 52 độ.
Chia sẻ bài này trên Weibo thì có thể tham gia rút thăm.
Cũng xin cảm ơn @Graphene Ước Mơ Tương Lai đã ủng hộ Rượu Ngũ Dịch chúng tôi. Nếu các bạn muốn mua số lượng lớn, chúng tôi sẽ bán giá sỉ cho các bạn là 379 tệ một chai.
[Đầu chó bảo vệ tánh mạng]!!!'
...
Trang của Rượu Ngũ Dịch cũng bị tài khoản chính thức của Graphene Ước Mơ Tương Lai bẻ sai lệch. Giá bán lẻ của một chai Rượu Ngũ Dịch 100ml 52 độ là 380 tệ, bây giờ lại bán sỉ 379 tệ một chai, đó không phải là trêu chọc người ta sao?
Khán giả hóng chuyện trên Weibo rơi vào đại dương sung sướng do hai bài đăng của tài khoản chính thức Graphene Ước Mơ Tương Lai và Rượu Ngũ Dịch. Sau đó còn có khán giả hóng chuyện chạy đến trang chính thức của mù tạt Bùi Lâm mà lên tiếng.
'Sáng sủa quang đãng: Xin chào! Tôi không ăn nổi mù tạt Bùi Lâm, xin hỏi có thể tặng tôi một túi không? Nếu vận may của tôi tốt, rút trúng thưởng của Rượu Ngũ Dịch, thì tôi sẽ dùng mù tạt nhà các bạn hạ Rượu Ngũ Dịch!’
...
Không chỉ mù tạt Bùi Lâm bị trêu chọc, ngay cả các xí nghiệp sản xuất trà Diệp Đản cũng bị trêu chọc ở trên Weibo.
Những xí nghiệp có liên quan này cũng nhảy ra bày tỏ tặng trà Diệp Đản, từ đó ké danh tiếng, tuyên truyền cho xí nghiệp nhà mình.
Cái tiếng tăm này mà không ké thì nhất định là bị sét đánh rồi.
Lôi Thiên Long của Bảo Tỉnh nhìn thấy bầu không khí sung sướng trên Weibo thì hơi suy nghĩ một chút, rồi vẫn quyết định lên tiếng ở trên Weibo.
Lôi Thiên Long: #Rượu Ngũ Dịch giếng giải sầu
Tôi là một streamer mạng của Bảo Tỉnh. Tôi có lượng người hâm mộ Bảo Tỉnh đã vượt quá hai trăm vạn người, chắc có tư cách nêu ý kiến đại biểu cho một vài người ở Bảo Tỉnh.
Đầu tiên, đại đa số người của Bảo Tỉnh chúng tôi không cho là đồng bào trong nước không uống nổi trà Diệp Đản cùng mù tạt Bùi Lâm, phát biểu hoang đường này thật sự là buồn cười. Đài truyền hình của Bảo Tỉnh chúng tôi có vấn đề. Mong đồng bào trong nước thông cảm cho điều này. Dẫu sao, chương trình như vậy quá nhiều rồi!
Thứ hai, bây giờ không phải là đồng bào trong nước thê thảm như thế nào nữa, mà là đồng bào Bảo Tỉnh chúng tôi mới đang ở trong dầu sôi lửa bỏng. Xin đồng bào trong nước quan tâm đến đồng bào Bảo Tỉnh chúng tôi một chút được không?
Gần đây Lôi Thiên Long đã có độ phổ biến hơn trên Weibo, chủ yếu do anh ta trung lập, không nghiêng về nội địa mà cũng chẳng thiên vị Bảo Tỉnh, chỉ thật sự mong muốn phân tích vấn đề.
Hơn nữa gần đây vừa khéo giẫm đạp một số vấn đề là điểm nóng, Lôi Thiên Long đạt được độ phổ biến nhất định trên Weibo. Bây giờ anh ta lại giẫm lên vấn đề nóng hổi, quần chúng hóng chuyện ở Weibo được dịp nhắn tin tới tấp hỏi han.
Chương 1488: Hôm nay Bảo Tỉnh lại chịu nỗi khổ gì?'Vương Bài Ma: Chào đồng bào Bảo Tỉnh nhé!
Xin hỏi vì sao bây giờ đồng bào Bảo Tỉnh lại sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng thế nhỉ? Nay đã là năm 2020, thời đại quốc thái dân an rồi.
Không phải ở nước ngoài xa xôi mới chịu cảnh nước sôi lửa bỏng sao?
Đặc biệt gửi lời cảm ơn đến người bảo vệ đã gánh vác trọng trách đi trước thay chúng ta, like một cái cho họ!’
Bình luận kèm theo năng lượng tích cực ấy đã nhảy lên đứng top.
Phần lớn quần chúng hóng chuyện đều hiểu vụ này, không phải năm tháng bình yên hay gì, chẳng qua có người gánh vác trọng trách đi trước mà thôi. Lôi Thiên Long lại đăng bài lên Weibo, từ đó phơi bày cảnh nước sôi lửa bỏng của Bảo Tỉnh.
'Lôi Thiên Long: Đăng clip trước nhé 【 70 Nhân dân tệ/300 Bảo Tỉnh tệ chỉ được 1 Okamoto 001, cho hỏi đây là trải nghiệm thế nào? 】
Hồi trước ra ngoài tôi đã quay clip này. Qua clip, chúng ta có thể thấy rõ ràng trước mắt, một “áo mưa nhỏ” thượng hạng đã có giá cao đến 70 tệ.
Tôi vừa mới lên Tmall tìm tòi một xíu, sản phẩm tương tự chỉ có giá 25 tệ một cái thôi. Cho hỏi vậy có phải là nước sôi lửa bỏng không?
Một “áo mưa nhỏ” thôi mà đã có giá 70 tệ, xin hỏi bao nhiêu người có thể chấp nhận?
Tôi làm một cái bảng so sánh, cụ thể là clip livestream ngoài trời có dung lượng quá lớn, còn đang tải lên, mọi người có thể xem bảng này trước.
【 Hình ảnh: Bảng so sánh giá cả hàng hóa sắp tới 】
Qua bảng này, mọi người có thấy mức độ tăng giá hàng hóa ở khu vực Bảo Tỉnh không?
Do nguyên liệu cao su thiên nhiên bị phong tỏa, phí vận chuyển bằng đường hàng không tăng cao nên dẫn đến tình cảnh này ở Bảo Tỉnh, đó là giá cả hàng hóa bùng lên như nổi bão.
Tổng hợp lại rồi so sánh, phần lớn sản phẩm tăng giá tầm 10%, thậm chí có một ít sản phẩm tăng đến tận 20%! Xin hỏi tình hình như thế mà không tính là nước sôi lửa bỏng sao?
Xét thấy trường hợp như vậy, tôi muốn hỏi nhà đầu tư nào đó ba vấn đề. Dùng “nhà đầu tư nào đó” thay thế, chắc sẽ không bị nhà đầu tư nào đó nhắm vào nhỉ?
Xin hỏi rốt cuộc mấy người muốn làm đến mức nào? Mấy người còn thủ đoạn gì nữa?
Cho hỏi các người thật sự đuổi tận giết tuyệt đó à?
Làm một người dân ở Bảo Tỉnh, thực lòng tôi rất căng thẳng. Trước mắt tôi đã trữ rất nhiều đồ đạc để sống qua ngày, đồng thời ứng phó với nhà đầu tư nào đó đang nhắm vào.
Van cầu nhà đầu tư nào đó giơ cao đánh khẽ được không?'
Lôi Thiên Long đăng bài công khai trên Weibo, đồng thời ngấm ngầm ám chỉ một công ty đầu tư. Tuy anh ta đã thay bằng cụm từ nhà đầu tư nào đó, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai chẳng biết anh ta đang nói đến công ty đầu tư An Tâm?
Chủ đề bùng nổ dữ dội như vậy đã nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình của quần chúng hóng chuyện, hầu hết mọi người đều phát biểu bình luận ngay dưới Weibo của Lôi Thiên Long.
'Here We Go: Một “áo mưa nhỏ” có giá 70 hả? Bé cún đen nhà tôi còn chẳng dám động vào, giá tiền này thật sự quá thiếu đạo đức!
Cho hỏi mấy người không có ai quản lý hàng nóng sao?
Nhiều sản phẩm tăng giá 10% vẫn được mà!
Nhưng tôi có một chuyện rất tò mò, phạm vi Bảo Tỉnh rất lớn, chẳng lẽ thật sự không đấu tranh nổi? Chỉ là một công ty thôi mà!
Tuy tôi nghe nói công ty này rất khủng, nhưng bọn họ thật sự đáng gờm thế ư? Tôi không tin một chút nào hết!’
...
Phần lớn quần chúng ăn dưa cũng hoang mang theo, chỉ là một công ty thôi, lẽ nào có sức mạnh vĩ đại đến thế?
Không đáng tin lắm!
Lôi Thiên Long thấy Here We Go bình luận, trong chốc lát, anh ta không rõ Here We Go này thật sự không hiểu hay đang phát biểu ý kiến riêng của mình.
Nếu là thả mồi câu, Lôi Thiên Long trả lời câu hỏi của đối phương, tài khoản của anh ta vô cùng có khả năng bị niêm phong!
Lôi Thiên Long suy nghĩ một chốc, sau đó quyết định hồi đáp, bằng không rất có khả năng sẽ bị đối phương bắt nhịp ra oai. Do số lượt like của đối phương hơi nhiều, lẽ nào hầu hết quần chúng hóng chuyện không tin công ty đầu tư An Tâm có thể làm mấy chuyện nhắm vào Bảo Tỉnh?
Không lẽ người này là kẻ lừa đảo bên đó? Cố ý tẩy trắng cho công ty đầu tư An Tâm?
'Lôi Thiên Long: @Here We Go: Đề nghị xem bài đăng trước đó trên Weibo. Nhà đầu tư nào đó sử dụng một vài cơ sở lý luận, thông qua lợi ích cộng đồng mới làm được chuyện như vậy.
...
Sức mạnh của công ty đầu tư này vượt xa sự tưởng tượng của bạn.
Suy nghĩ sâu xa một chút, có lẽ bạn sẽ nghĩ đến một số tình huống khác thường. Có vài chuyện tôi không thể nói, nhưng bạn có thể suy ra mà, hiểu không?'
...
Lời lẽ của Lôi Thiên Long lập tức bị quần chúng hóng chuyện chê cười, câu chữ hay ho nửa thật nửa giả như vậy, cực kỳ giống như ngấm ngầm dẫn đường dư luận.
'Here We Go: @Lôi Thiên Long: Tôi không hiểu thật đấy, tại sao có một số chuyện anh không thể nói? Đại nhân à, năm 2020 rồi, anh còn sợ gì hả?
Bên chúng tôi không có ‘Anh biết quá nhiều rồi’ đâu. Yên tâm đi!'
Giờ phút này, Lôi Thiên Long không đáp lại đối phương nữa, bởi lẽ anh ta hoài nghi đối phương đang thả mồi câu. Anh ta đã nói ra cơ sở lý luận rồi, lẽ nào còn muốn hỏi lại?
Hay là một mực muốn anh ta nói ra công ty vận tải đường biển ở bến cảng Nam Dương kia, thấy công ty Hải vận Trí Viễn Diêu Thị với công ty vận chuyển đường xa Cự Trình tăng giá cổ phiếu, mà chính phủ trung ương không tỏ vẻ gì, từ đó làm gương cho mấy công ty vận tải đường biển khác sao?
Không phải đang ngấm ngầm cho thấy chuyện này do Chính phủ trung ương làm à?
Thả mồi câu đáng xấu hổ!
Kẻ giả ngu câu cá càng đáng xấu hổ hơn!
Chương 1489: Đỗ Thụy Tư: Vì yêu trợ lực!Trong khi Lôi Thiên Long chọn cách im lặng thì lực lượng tẩy trắng cho công ty đầu tư An Tâm trên Weibo càng ngày càng nhiều, thật ra chuyện này đều nhờ Thiên Cơ Thần Toán số 4 bên công ty Nhân Nghĩa An Toàn xử lý.
An Lương là ông hoàng ném nồi, đương nhiên công ty đầu tư An Tâm không thể đội nồi!
Dù sao có thể ném nồi thì cứ ném bằng mọi giá, lỡ không ném được thì quấy cho nước lộn xộn cả lên, giống như trong cuộc chiến cung cấp nguồn cao su vậy, bất kể là Nhật Bản hay công ty đầu tư An Tâm, đôi bên đều giống kẻ đứng sau bức màn, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc nhà nào mới thật sự là thủ phạm sau màn.
Lôi Thiên Long xem tình hình trên Weibo, anh ta rất muốn đăng bài chứng tỏ bây giờ công ty đầu tư An Tâm chính là thủ phạm sau màn 100%, hơn nữa còn được Chính phủ trung ương trợ giúp.
Cuối cùng mọi người đều sẽ biết mục đích, nhưng Lôi Thiên Long cũng hiểu mình không thể nói!
Ví như Lôi Thiên Long từng nói, “lỡ như” có một số chuyện nói ra sẽ bị đóng băng tài khoản, tội gì chứ?
Lôi Thiên Long đột nhiên sinh ra cảm giác suy sụp, anh ta vốn cho rằng mình phơi bày tình cảnh nước sôi lửa bỏng ở Bảo Tỉnh trên Weibo, chắc hẳn có thể nhận được sự chú ý nhất định, kết quả anh ta vẫn còn rất ngây thơ.
Bởi lẽ hầu hết quần chúng ăn dưa không thể nào chung lòng đồng cảm.
Lôi Thiên Long nói một “chiếc áo mưa nhỏ” có giá cao đến 70 tệ, quần chúng ăn dưa đọc được vụ này cũng chỉ xuýt xoa một câu: Úi chà! Đắt quá!
Sau đó, không có sau đó, làm sao người bình thường có thể đồng cảm nhiều như vậy?
Thực tế càng có nhiều người thích nghe ngóng nỗi khổ của người khác hòng đạt được niềm vui!
Như thể người khác gặp xui xẻo, cho dù mình không thể nào trở nên xuất sắc nhưng cũng có được niềm vui. Tình huống hiện giờ chính là như thế.
Bảo Tỉnh đang trong cơn nước sôi lửa bỏng hả? Ờ!
Chuyện này còn rất buồn cười!
Hầu hết quần chúng hóng chuyện cũng chỉ phản ứng đến thế mà thôi.
Chẳng lẽ còn muốn họ san sẻ đau thương với Bảo Tỉnh hoặc trợ giúp Bảo Tỉnh phản kháng? Đừng làm loạn!
Quần chúng hóng chuyện chỉ muốn xem cho vui thôi!
Chủ đề mang tính dẫn dắt dư luận của Lôi Thiên Long mau chóng bị chìm giữa không gian Weibo vui nhộn xàm xí, quần chúng hóng chuyện thích xem nội dung vui nhộn xàm xí chứ không phải những chủ đề đau khổ hận thù.
Chủ yếu là có một Weibo xàm xí vui nhộn đăng tải nội dung, Weibo chính thức của đối phương là Đỗ Thụy Tư!
Người này tuyệt đối là một trong những blogger xàm xí hàng đầu trên Weibo, hơn nữa quần chúng hóng chuyện đều thích nghe ngóng mấy chuyện vui nhộn xàm xí này...
'Đỗ Thụy Tư: Đừng để tình yêu của bạn thua xa khoảng cách! [Ảnh].’
…
Bức ảnh đính kèm của Đỗ Thụy Tư khá là ác ôn. Một “chiếc áo mưa nhỏ” bị căng phồng, đỉnh đầu của nó chỉ vị trí Bảo Tỉnh, hơn nữa trên tranh còn có dòng chữ.
“Tham gia # chủ đề vì yêu trợ lực, có cơ hội nhận được một “chiếc áo mưa nhỏ” do chúng tôi trao tặng, hơn nữa còn trải nghiệm chuyến du lịch một ngày ở Bảo Tỉnh!”
Đỗ Thụy Tư này tuyệt đối đang gây chuyện! Chuyến du lịch một ngày ở Bảo Tỉnh ư?
Bảo Tỉnh rộng như vậy, dạo chơi hết trong một ngày sao? Cho nên chắc chắn người viết bài xàm xí này đang gây chuyện!
Sự thật là quần chúng hóng chuyện đều biết Đỗ Thụy Tư đang làm chuyện gì đó bắt mắt, mọi người thích những chuyện như vậy, mau chóng quên vụ của Lôi Thiên Long.
'Sở Trường Đặc Biệt Của Tôi: Tỉnh vì yêu trợ lực Tỉnh đến đây đến đây!’
'Cuối cùng vụ vui nhộn xàm xí này đã đến!'
'Mỗi lần gặp chuyện như vậy, có thể Đỗ Thụy Tư sẽ đến muộn, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt!'
'Quả nhiên lần này không làm chúng tôi thất vọng, Đỗ Thụy Tư vẫn là Đỗ Thụy Tư, hay làm những chuyện khiến tâm trạng người ta sảng khoái nhất.'
'Cầu trúng được một “chiếc áo mưa nhỏ”.'
'Người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, tôi muốn du lịch một ngày ở Bảo Tỉnh! [Meme đầu chó]'
Lôi Thiên Long cũng nhìn thấy Weibo của Đỗ Thụy Tư, anh ta không hài lòng về dòng chữ kia, nhưng thấy Đỗ Thụy Tư đang nổi, Lôi Thiên Long đành phải âm thầm tức tối.
'Xàm Chúa Đông Nam: # Vì yêu trợ lực # Tôi với Bảo Tỉnh là hàng xóm, nếu trúng thưởng tôi sẽ đi thuyền qua đó, muốn du lịch một ngày ở Bảo Tỉnh ghê! [Meme đầu chó 1]’
Đương nhiên An Lương cũng nhìn thấy nhóm xàm xí phát ngôn, anh cực kỳ hài lòng về sự sắp đặt của Thiên Cơ Thần Toán số 4 bên công ty Nhân Nghĩa An Toàn. Thông qua sự sắp đặt như vậy, công ty đầu tư An Tâm chịu sức nóng cực ít trên Weibo.
...
Triệu Uyển Hề cũng đang xem Weibo, cô ta gửi tin nhắn cho An Lương.
‘Triệu Uyển Hề: Chúc mừng anh ngày càng đùa giỡn được mọi người trong lòng bàn tay!’
‘An Lương: ?’
‘Triệu Uyển Hề: Em cũng có xem Weibo.’
‘Triệu Uyển Hề: 【 Here We Go 】 kia chắc chắn là thủy quân nhà mấy anh.’
‘An Lương: Em chưa từng nghe nói câu này à?’
‘Triệu Uyển Hề: ?’
‘An Lương: Trước kia tôi từng nói đàn ông không thích nhất là phụ nữ thông minh!’
‘Triệu Uyển Hề: Năm 2020 mà còn tư tưởng phong kiến vậy sao?’
‘An Lương: Thế nên chúng ta không phải người chung đường nhỉ?’
‘Triệu Uyển Hề: À há! Đàn ông!’
‘Triệu Uyển Hề: Em ngày càng thưởng thức cái nhìn của anh về toàn cảnh vụ việc, và lòng trắc ẩn của anh.’
‘Triệu Uyển Hề: Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, em có thể chấp nhận trở thành một người bạn gái khác của anh!’
Chương 1490: Động lòng rồi sao?‘An Lương: ?’
Triệu Uyển Hề: ‘Tôi biết anh thành lập Trại cứu trợ động vật, biết cả viện phúc lợi trẻ em Tây Phổ, hơn nữa còn biết tâm tư của anh. Anh khiến họ nhận ra bản thân mình có giá trị và được mọi người cần đến, đúng không?’
‘An Lương: Anh vừa mới nói phụ nữ quá thông minh, thật sự không tốt đâu!’
'Triệu Uyển Hề: Em coi như anh đang khích lệ!’
'Triệu Uyển Hề: Bao giờ anh đến Đế Đô?’
‘An Lương: Làm gì?’
'Triệu Uyển Hề: Mời em ăn cơm!’
'Triệu Uyển Hề: Trước đó anh đồng ý rồi!’
‘An Lương: Chờ đã, bên anh còn có chuyện, giải quyết xong sẽ đến Đế Đô.’
'Triệu Uyển Hề: Còn chuyện gì nữa?’
‘An Lương: Không phải em thông minh lắm sao, đoán xem?’
Triệu Uyển Hề thật sự rất thông minh, khi An Lương nhằm vào hành động của Tesla. Dường như Triệu Uyển Hề đã đoán được kế hoạch của An Lương rồi, nên cô ta có thể thuật lại hết tất cả tính toán lúc trước của An Lương!
Chuyện này không chỉ nhờ Triệu Uyển Hề học từ ngành Kinh Tế, mà còn nhờ Triệu Uyển Hề có tầm nhìn và tư tưởng rộng, còn là người rất thông minh và hơn hết cô có cách nhìn bố cục tình hình chung tốt đến bất thường.
Những điều kiện này, một thứ cũng không thể thiếu được!
Học ngành Kinh Tế thì thôi đi, bạn học của An Lương nhiều như thế nhưng cũng không có một người nào đủ trình được như Triệu Uyển Hề là thế nào?
Dù là người đó có đủ thông minh và tầm nhìn xa rộng, nhưng họ lại không thể nắm bắt tình huống chung của công việc, mà họ thật sự cũng không thể đạt đến trình độ như An Lương được, trước đây cũng từng có ví dụ như vậy rồi!
Còn đặt niềm tin vào Trần Minh ấy hả?
Trần Minh cũng rất thông minh, với lại, anh ta là người của Đế Đô nên học sâu hiểu rộng nhưng mà cách nắm bố cục tình hình chung của Trần Minh lại hơi kém, nhóm Ảnh Tử mà anh ta thành lập thực chất là câu lạc bộ khác của Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
Nếu Trần Minh có cái nhìn tình hình chung tốt hơn một chút nữa, thì anh ta đã thành lập câu lạc bộ Thiên Thương Bạch Ngọc Kinh trước và sau đó sẽ đi đầu tư cho An Lương, chuyện này thật sự sẽ làm cho An Lương rất khó giải quyết.
Nhưng may mắn thay, cách nắm bắt thời cuộc của Trần Minh chênh lệch một chút nên bỏ lỡ thời cơ, thiên thời địa lợi nhân hòa thế nhưng anh ta lại chọn ham món lợi nhỏ, rồi khiến cho cả một nhà rơi vào vũng lầy.
Triệu Uyển Hề cũng không giống như lúc trước, cô nhìn tình hình chung vô cùng tốt.
'Triệu Uyển Hề: Dựa theo tình hình trước mắt, em đoán anh đang ở Thiên Phủ, Tổ chức cứu trợ động vật Tinh Nhân được Bạch Nguyệt quản lý đang phát triển từng bước, nên chuyện này anh không cần xử lý nữa.’
'Triệu Uyển Hề: Trại bảo trợ động vật Tinh Nhân đang có vấn đề với trại trẻ mồ côi Tây Phổ, chú Hoàng đã giúp anh xử lý mấy chuyện vụn vặt rồi.’
'Triệu Uyển Hề: Trường học của anh có lẽ không đào tạo được nhiều người tri thức hữu dụng nhỉ!’
'Triệu Uyển Hề: Cho nên hẳn có chuyện ở nhà hàng tư nhân đúng không?’
'Triệu Uyển Hề: Chẳng lẽ sắp tới nhà hàng tư nhân sẽ khai trương sao?’
Cô nàng Triệu Uyển Hề này, có phải quá thông minh rồi không?
Đúng thế đấy!
Triệu Uyển Hề đoán không sai, nhà hàng tư nhân đã lắp đặt gần như gần hết một số thiết bị rồi. Hôm nay, công việc cũng đã kết thúc.
‘An Lương: Đúng là người phụ nữ thông minh đều có độc cả!’
'Triệu Uyển Hề: Anh đang lo em quá thông minh nên sẽ biết chuyện anh còn có bạn gái khác sao?’
'Triệu Uyển Hề: Bạn gái của anh, em cũng biết đấy!’
'Triệu Uyển: Kể cả Lương Tuyết nữa.’
‘An Lương: Em biết Lương Tuyết thì có gì lạ à?’
Lương Tuyết có liên quan tới điện ảnh và truyền hình Hoan Du, nên nếu Triệu Uyển Hề dựa trên mạng lưới quan hệ của mình, không phải cô ta sẽ dễ dàng có thông tin của Lương Tuyết từ điện ảnh và truyền hình Hoan Du rồi sao?
'Triệu Uyển Hề: Xong chuyện nhà hàng tư nhân, anh có tới Đế Đô không?’
‘An Lương: Anh sẽ tới!’
'Triệu Uyển Hề: Vậy anh nhớ mời em ăn cơm đấy.’
‘An Lương: Được rồi.’
'Triệu Uyển Hề: Vậy anh nghỉ ngơi đi.’
‘An Lương: Em cũng thế nhé!’
Sau khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện, An Lương cảm thấy có chút hốt hoảng. Cô nàng Triệu Uyển Hề này thật sự có độc mà!
Cô ấy có một lực hấp dẫn giống như áng nắng ấm áp của Mặt Trời vào mùa đông vậy, mà quan trọng hơn hết là cô ấy thông minh như thế thật sự làm cho An Lương bị thu hút rất mạnh.
Không xong rồi.
Đây có phải là cảm giác động lòng rồi không? Không được đâu!
An Lương cố gắng áp chế cảm giác rung động trong lòng mình xuống, Triệu Uyển Hề là một người không tầm thường. An Lương có thể đoán được lờ mờ về thân phận của Triệu Uyển Hề. Nếu như anh và Triệu Uyển Hề yêu nhau, thì thật sự anh có thể trở thành một người đàn ông cặn bã và bội tình bạc nghĩa.
Đây không phải là chuyện An Lương muốn, cuộc đối thoại của anh và Triệu Uyển Hề mới chấm dứt thì hai chị em nhà họ Hạ lại nhắn tin đến.
Chương 1491: Hòa Tâm Như Ý!‘Hạ Như Ý: An Lương, mẹ nói để nhà hàng tư nhân buôn bán thử, anh thấy được không?’
‘An Lương: Vậy thứ năm đi.’
‘An Lương: Bà ấy muốn thứ sáu chính thức bán à?’
‘An Lương: Được rồi, anh tự mình đi hỏi một chút.’
‘Hạ Hòa Tâm: Họ đã bàn bạc cả buổi về bản thảo chuẩn bị cho nhà hàng, thấy anh không có tin tức gì, nên mẹ bảo em nói với anh một tiếng.’
‘An Lương: Để anh xem trước một chút đã.’
An Lương ấn mở tài liệu đã chuẩn bị cho nhà hàng tư nhân, quả nhiên Thái Vũ San đã nói rõ các tình huống tương quan cho nhóm rồi.
‘An Lương: @Thái Vũ San Dì à, thứ năm có thể khai trương rồi, nhưng khoảng thời gian này có kịp không?’
‘Thái Vũ San: Đương nhiên là kịp rồi!’
‘Hàn Á Đông: Anh An, vốn dĩ hôm nay công việc lắp đặt thiết bị đã hoàn thành rồi, mấy cái thủ tục rườm rà kia tôi sẽ bắt đầu giúp làm hộ. Sau khi xác định tên nhà hàng là Tư Phòng thì chỉ cần hai ngày là bắt đầu, chỉ cần giấy chứng nhận vệ sinh và sức khỏe của nhân viên thôi!’
‘Hàn Á Đông: Đúng rồi, anh An. Thuận tiện, tôi có giới thiệu một số nhân viên nấu ăn, ngày mai mọi người có thể lựa chọn vài người rồi đó!’
‘An Lương: Cảm ơn tổng giám đốc Hàn.’
Hàn Á Đông lại có thể giúp đỡ như thế, thật sự là ân lớn!
‘Thái Vũ San: Ngày mai chúng ta sẽ đi làm giấy chứng minh tình hình vệ sinh và sức khỏe.’
‘Thái Vũ San: Hơn hết, vào ngày mai và ngày mốt sẽ là hai ngày đi mua sắm vật tư, thuận tiện sẽ làm chút đồ ăn ở nhà hàng tư nhân.’
‘Thái Vũ San: An Lương, cháu xem chúng ta nên đặt tên nhà hàng là gì cho phù hợp đây?’
Thái Vũ San đã liên hệ với em gái ruột của bà là Thái Vũ Nhu và cả chị họ lớn -Vương Tuệ của bà ấy, hai người này ngày mai cũng sẽ đến đây.
Chuyện về tên riêng của nhà hàng, An Lương sớm đã có quyết định rồi!
Chuyện về tên của nhà hàng, thật ra An Lương đã sớm đã nghĩ kỹ rồi.
‘An Lương: @Hạ Hòa Tâm @ Hạ Như Ý Dùng tên của hai em đi.’
‘Hạ Hòa Tâm: ?’
‘Hạ Như Ý: Quán cơm vốn riêng của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý?’
‘An Lương: ...’
‘Thái Vũ San: 【 Đổ mồ hôi hột 】 ’
Hàn Á Đông cũng bị lời nói táo bạo của Hạ Như Ý làm giật mình, nhưng anh ta không nhắn tin gì, vì anh ta biết rằng quan hệ giữa Hạ Như Ý và An Lương tuyệt đối không đơn giản.
Nếu không thì làm sao An Lương có thể giúp đỡ Thái Vũ San được chứ?
‘An Lương: Hòa Tâm Như Ý!’
‘An Lương: Nhà hàng Hòa Tâm Như Ý.’
‘An Lương: @Hàn Á Đông tổng giám đốc Hàn, chuyện đăng ký làm phiền anh rồi, không có vấn đề gì chứ?’
‘Hàn Á Đông: Đương nhiên không có vấn đề!’
‘Hàn Á Đông: Những chuyện này cứ giao cho tôi đi!’
‘Hàn Á Đông: Anh An, anh yên tâm đi! Những chuyện này tôi sẽ làm thỏa đáng cho anh.’
‘An Lương: Ừm, vậy làm phiền anh vậy!”
Thái Vũ San nhìn thấy An Lương đã nhắn lại tên của nhà hàng tư nhân, dường như bà ấy lại nghĩ tới điều gì đó. Nhưng cuối cùng, bà ấy vẫn giả vờ không biết cái gì hết.
Trong nhóm nhỏ của An Lương và hai chị em nhà họ Hạ, Hạ Hòa Tâm đã gửi tin nhắn trước một bước.
‘Hạ Hòa Tâm: @An Lương cái tên của nhà hàng tư nhân gọi như thế, anh không sợ mẹ sẽ phát hiện ra cái gì sao?’
‘An Lương: Phát hiện thì cứ phát hiện, anh cũng không thể để Như Ý thiệt thòi được!’
‘An Lương: 【 Nhếch môi cười 】 ’
‘Hạ Như Ý: Anh đừng mơ tưởng muốn phá hủy quan hệ giữa em và chị gái!’
‘Hạ Hòa Tâm: Đúng thế, anh không thể nào ly gián quan hệ của em với em gái thành công đâu!’
‘An Lương: Vậy thì cứ đặt Hòa Tâm cho nhà hàng tư nhân đi.’
‘Hạ Hòa Tâm: Không được!’
‘Hạ Như Ý: Cái tên bây giờ cũng rất tốt rồi.’
‘An Lương: Hai em đều là đồ ngốc, đấu không lại anh đâu. Vậy nên, hai em cứ ngoan ngoãn nhận thua đi thôi!’
‘Hạ Như Ý: Hừ!’
‘Hạ Hòa Tâm: Anh nằm mơ đi!’
‘An Lương: Được rồi, được rồi! Sắp tới mười hai giờ rồi, các em ngoan ngoãn đi ngủ đi. Anh xem sàn thị trường chứng khoán Mỹ trước đã, lát nữa anh cũng sẽ nghỉ ngơi.’
‘Hạ Hòa Tâm: Ừm, được rồi. Anh nghỉ ngơi sớm chút đi.’
‘Hạ Như Ý: Ngủ ngon!’
‘An Lương: 【 Xoa đầu 】 ’
Sau khi An Lương nói chuyện xong với hai chị em nhà họ Hạ, anh nở nụ cười thầm. Chuyện phòng tuyến của hai chị em liên tiếp bị thua và bức lui trận, từ hai người họ đến cả người nhà của hai người họ! Tất cả đều là do sự sắp xếp rõ ràng của An Lương.
Hai chị em này có thể chạy thoát được Ngũ Chỉ Sơn của An Lương sao?
Mơ đi!
Từ đạm bạc lên xa xỉ thì dễ, từ giàu có chuyển về đạm bạc thì khó!
Thông qua một chiêu này, An Lương đã thắng một lần rồi lại đến một lần tiếp thêm một lần nữa. Anh luôn có thể đạt được thắng lợi liên tiếp, cho dù là hai chị em sinh đôi này thì họ vẫn sẽ không có cách nào chống cự An Lương dần dần chiếm đoạt họ.
Đêm khuya, 11 giờ 50 phút.
An Lương đang xem tình hình thị trường chứng khoán Mỹ trên điện thoại di động. Hôm nay, Triệu Uyển Hề cũng đã nhắc qua chuyện giá cổ phiếu của Tesla xuất hiện một chút vấn đề, thuận tiện An Lương cũng lên nhìn xem.
Trước mắt trên thị trường chứng khoán Mỹ, một cổ phiếu của Tesla đã đạt 282,15 đô la. Trước mắt, công ty đầu tư An Tâm đã giữ trong tay 7000 vạn cổ phiếu Tesla, hơn nữa trung bình mỗi cổ phiếu đều có giá thu mua là 97,88 đô la.
Chương 1492: Cùng nhau đi ăn chựcDù công ty đầu tư An Tâm không hề nhắm tới Tesla, nhưng nếu bán đi được 7000 vạn cổ phiếu Tesla thì công ty đầu tư An Tâm có thể kiếm được nhiều tiền hơn không?
Nhưng mà An Lương vẫn còn muốn tiếp tục trồng rau hẹ thêm chút nữa!
Vì đến lần cắt rau hẹ Tesla tiếp theo, thì đó cũng chính là lần cuối cùng cắt rau hẹ Tesla. Dù sao, lần tiếp theo chính là thủ đoạn tuyệt hậu, anh sẽ thẳng tay nhổ cỏ tận gốc Tesla!
Xét thấy rau hẹ Tesla này có ít khả năng cắt lại, An Lương chỉ hi vọng một lần cắt đúng chỗ, duy nhất một lần để kiếm được nhiều tiền mới hoàn hảo.
Thời gian vội vàng trôi.
Đảo mắt đã từ thứ hai đến buổi tối thứ tư rồi. Ngày mai là thời gian nhà hàng Hòa Tâm Như Ý sẽ được khai trương và mở buôn bán thử.
Nhưng lúc này, trong quần chúng hóng chuyện của nước Hạ đang xôn xao lên, tình hình của dân Bảo Tỉnh thật là rất thê thảm, tất cả giá cả các mặt hàng của dân Bảo Tỉnh đều lần lượt tăng giá.
Đúng như phân tích trước đó của Lôi Thiên Long, tất cả các vật tư của Bảo Tỉnh bắt đầu tăng giá, theo đó gạo cũng bắt đầu tăng lên, các nhu yếu phẩm cho cuộc sống cũng không nói lời nào mà tăng giá vùn vụt.
Đối mặt với tình huống như thế, An Lương lại dự đoán chính xác tình hình cho Thiên Cơ số 4 tiếp tục hoạt động và tuyên truyền trên mạng xã hội nói về Bảo Tỉnh, nội dung chính là vì sao Bảo Tỉnh lại được ưu tiên như thế?
Thực tế, hành động này đang đánh động vào Lôi Thiên Long mà thôi!
Dù sao lúc Lôi Thiên Long nói đã rất thẳng thắn rồi, bây giờ anh chỉ cần dẫn sự chú ý lên trên người của Lôi Thiên Long là xong!
Lôi Thiên Long chắc cũng đang vừa đau nhưng cũng vừa vui vẻ.
Nhờ sự tuyên truyền của Thiên Cơ số 4 nên Lôi Thiên Long nổi tiếng lên rất nhiều. Thậm chí Thiên Cơ số 4 còn đặt kế hoạch bắt đầu khen thưởng cho Lôi Thiên Long. Do đó, những chuyện cố ý này dẫn đến không ít chủ đề chú ý đến Lôi Thiên Long.
Lôi Thiên Long cũng phát hiện ra chuyện này, nhưng dù sao đối mặt với sự khen thưởng cũng giống như đối mặt với được người ta bao nuôi vậy. Anh ta còn có thể làm được gì nữa chứ? Chỉ có thể vừa chịu đánh vừa vui cười mà thôi!
An Lương rút lại sự quan tâm của mình với Bảo Tỉnh, anh chuẩn bị cho lớp học phân tích toán, với lớp xếp đặt thiết kế chương trình và ứng dụng vào ngày mai. Ngày mai, anh cũng tham gia việc buôn bán thử của nhà hàng Hòa Tâm Như Ý nữa!
Vừa qua tám giờ tối, An Lương lại gửi tin nhắn cho Phạm Bình.
‘An Lương: Anh Phạm, chuyện ngày mai đã sắp xếp xong hết chưa?’
Ngày mai, nhà hàng Hòa Tâm Như Ý bắt đầu bán thử rồi, đương nhiên An Lương sẽ bắt đầu sắp xếp kế hoạch!
Tám giờ tối, phòng 307.
An Lương đang gửi tin nhắn cho Phạm Bình. Ngày mai, nhà hàng Hoà Tâm Như Ý sẽ mở cửa bán thử nên tất nhiên An Lương sẽ có sắp xếp tương ứng.
Trên mạng, công ty đầu tư An Tâm cực kỳ bí ẩn, nhưng ở văn phòng trung tâm thương mại Quốc Kim tại Thiên Phủ thì không có gì bí ẩn gì cả. Dù sao thì mọi người cũng thường xuyên ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp.
Anh bảo Phạm Bình mời một vài quản lý cấp cao của các công ty tại trung tâm thương mại Quốc Kim đến tham dự, từ đó tuyên truyền cho nhà hàng Hoà Tâm Như Ý một chút.
‘Phạm Bình: Tổng giám đốc An cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết bên này!’
‘Phạm Bình: Mời tất cả là ông chủ cùng với quản lý cấp cao của sáu công ty, tổng cộng là mười tám người.’
‘An Lương: Được, không tệ!’
‘Phạm Bình: Vâng, tổng giám đốc An. Ngày mai chúng ta không dẫn tổ trưởng các tổ đầu tư đến đây sao?’
Bây giờ số lượng giao dịch viên của công ty đầu tư An Tâm là 50 người, tương lai sẽ mở rộng quy mô thành một 150 người. Trong công ty xếp mười một người thành một tổ nhỏ, mỗi tổ được chỉ định một tổ trưởng và một tổ phó.
Nếu như gọi các tổ trưởng tổ đầu tư đến thì sẽ phải tăng thêm năm người ngoài dự kiến. An Lương suy nghĩ một lát rồi mới trả lời tin nhắn.
‘An Lương: Dẫn đến đi!’
‘An Lương: Nhưng mà anh và Lâm Bác đợi đến giữa trưa hẵng đến, lão Lý và năm tổ trưởng thì tối đến đây. Bên phía công ty phải luôn có người trực.’
‘Phạm Bình: Được.’
An Lương và Phạm Bình nói chuyện xong, anh đặt điện thoại xuống hỏi: “Các anh em, tối mai có rảnh không?”
Lữ Văn Sơn là người đầu tiên trả lời: “Rảnh. Lương ca có kế hoạch à?”
Mã Long Tam cũng cùng ý: “Rảnh.”
Trầm Thế Trung đang viết nhật ký cũng trả lời giống thế: “Tôi có thời gian.”
An Lương nói tiếp: “Vậy thì được! Tối mai tôi dẫn các cậu đi ăn chực uống chực.”
“Được lắm!” Mã Long trả lời: “Tôi thích ăn chực!”
Lữ Văn Sơn đáp lại: “Mọi người ai cũng biết rồi!”
“Mã Long cao gần một mét chín, nặng một trăm ký mà còn muốn đến. Thân to như vậy ăn rất nhiều đó!” Trầm Thế Trung tò mò. “Đến quán cafe ăn nhẹ Vũ Nguyệt à?”
“Không, không, không. Ngày mai mọi người sẽ biết thôi, dù sao cũng được ăn chực.” An Lương cười đáp lại.
“Được được, không thành vấn đề. Được ăn chùa là được!” Trầm Thế Trung trả lời.
Mười giờ sáng hôm sau, An Lương lái xe đến trước học viện sư phạm Thiên Phủ. Hôm nay, Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý cũng nghỉ hai tiết cuối và cả buổi chiều.
Chương 1493: Lương ca bị chó cắnĐược lắm!
Hai cô đã xin nghỉ, còn An Lương thì cúp luôn. Thực tế là hiện nay An Lương đã cúp học đến quen đến thoải mái rồi.
Lần đầu tiên cúp học, anh còn cảm thấy ngại ngùng, có cảm giác mình lợi dụng địa vị để trốn học trắng trợn như vậy, lương tâm rất khó chịu.
Nhưng mà cúp nhiều lần rồi anh lại thấy rất thoải mái. Đây chắc là sự khác biệt giữa tấm chiếu mới và chiếu cũ?
Tấm chiếu cũ vừa thẳng thắn vừa mạnh mẽ, cúp học thì sao chứ?
Bãi đậu xe của học viện sư phạm Thiên Phủ là bãi đậu xe ngoài trời, Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý mở cửa sau của Lamborghini Urus ra, hai chị em lần lượt ngồi xuống như nhau.
“Nhanh đi đi, lát nữa thầy Canh mà thấy thì không tốt đâu.”
Nghe Hạ Như Ý nói vậy, An Lương hoài nghi hỏi: “Thấy thì thấy thôi, có sao đâu?”
An Lương hỏi dò: “Hay là hai em cũng trốn học?”
“Chúng em xin nghỉ.” Hạ Hoà Tâm trả lời.
Hạ Như Ý tán thành: “Đương nhiên là chúng em không trốn học rồi.”
“Vậy hai em hoảng gì chứ?” An Lương hỏi lại.
Hạ Như Ý hơi ngại ngùng: “Lý do chúng em xin nghỉ là anh bị chó cắn phải vào viện, chúng em vào chăm sóc cho anh.”
“Vãi chó?”An Lương chửi thề.
“Đây là loại lý do kiểu gì vậy chứ?” An Lương lại chửi thêm một câu.
Hạ Như Ý giải thích: “Thầy Canh cũng biết chuyện tổ chức Cứu trợ Động vật Tinh Nhân, chúng em nói anh ở đó...”
“Trong khi chăm sóc một chú chó hoang thì bị cắn, nên chúng em xin phép nghỉ rất thuận lợi!”
“Lý do này hợp tình hợp lý.” Hạ Hoà Tâm bổ sung.
“...” Chửi thề cũng không còn sức để chửi.
Còn có thể loại hành vi thế này nữa hả?
“Hai người có thể thẳng thắn nói thật.” An Lương nói.
“Không thể nào. Thầy Canh nhất định không đồng ý, chắc chắn sẽ bắt chúng em đến tối mới về.” Hạ Như Ý trả lời.
An Lương dở khóc dở cười, anh bị chó cắn mà coi được hả?
“Thôi được rồi, anh bị chó cắn cũng được!”
An Lương nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm trong kính chiếu hậu, để hai chị em họ bịa đặt thì sau này phải cho cắn một miếng để trả thù.
Lamborghini Urus màu vàng đi khỏi học viện sư phạm Thiên Phủ, hơn nửa tiếng sau, anh lái xe đến nhà hàng Hoà Tâm Như Ý.
Nhà hàng Hoà Tâm Như Ý không có bãi đỗ xe riêng, khách đến ăn có hai lựa chọn để đỗ xe.
Lựa chọn đầu tiên là sang đền thờ Lão giáo Thanh Cung ở đối diện. Ở đó bốn tệ một tiếng, mười hai tiếng thì cao nhất là hai mươi tệ, thu phí như vậy là bãi đỗ xe truyền thống.
Thời gian dùng bữa hai tiếng thì phí đỗ xe là tám tệ.
Lựa chọn thứ hai là nơi đỗ xe tạm ven đường, năm tệ một tiếng, có thể gia hạn vô hạn. Nhưng dùng bữa hai tiếng thì tốn mười tệ, thật ra chỉ đắt hơn hai tệ mà thôi.
Nếu không thích cả hai cái thì sao?
Còn có loại lựa chọn thứ ba, đi về phía sau hai trăm mét có nơi dừng xe ven đường, không thu phí đỗ xe nhưng sẽ ngẫu nhiên có cảnh sát đi ghi vé phạt, hai trăm tệ một lần.
Đây là xem vận may đúng không?
Đương nhiên An Lương chọn chỗ đỗ xe tạm ven đường, bởi vì nơi đó là gần nhất. Bên ngoài nhà hàng Hoà Tâm Như Ý là cả con đường đỗ xe tạm thời, nhưng mấu chốt là hầu như không ai đỗ ở đây. Dù sao thì với giá năm tệ, người thường đều thấy tiếc!
Những người kinh doanh ở các cửa hàng gần đó đều thích đỗ xe ở nơi cách hai trăm mét, dù sao ở đó cũng miễn phí, xác suất bị cảnh sát phạt cũng thấp.
An Lương dừng xe ở chỗ đỗ xe tạm thời, anh và hai chị em nhà họ Hạ xuống xe rồi lập tức nhìn về phía nhà hàng Hoà Tâm Như Ý.
Nơi này từng là một khoảnh sân lớn, cửa ra vào rất nhỏ. Bây giờ đã được cải tạo thành cửa gỗ lớn đóng đinh rộng ba mét, cao bốn mét.
Cửa gỗ đóng đinh mở vào bên trong.
Hai bên đặt hai con sư tử cẩm thạch màu trắng cao hai mét, hai con có giá một trăm vạn tệ. Bọn chúng đều được điêu khắc với độ chính xác khá cao, đồng thời còn đánh bóng và xử lý chống ăn mòn, trông có cảm giác vô cùng tinh xảo và cao cấp.
Hai bên sư tử cẩm thạch còn trồng hai hàng trúc, lấy đó để che lấp bức tường, đồng thời đề cao tính thưởng thức. Bảng hiệu của nhà hàng Hoà Tâm Như Ý viết kiểu chữ Khải, bởi vì chữ Khải ngay ngắn, bút tích thẳng tắp, mẫu mực. Bảng hiệu viết bằng chữ Khải thì người bình thường cũng hiểu được là chữ gì.
Nếu dùng kiểu chữ Hành thì sao?
Dùng chữ Hành viết bốn chữ ‘xem như nhà mình’ thì có thể sẽ bị đọc thành ‘bảo vật phụ nữ’ đó!
Hồi trước, ở Thiên Phủ có một nhà hàng đặt phòng riêng tên là ‘Vũ Hầu Từ’. Nhưng mà vì viết quá cẩu thả, còn đi ngược thời đại viết từ phải sang trái nên bị biến thành ‘hầu hạ tôi’.
Để tránh tình huống bi kịch tương tự, bảng hiệu của nhà hàng Hoà Tâm Như Ý không chọn kiểu Hành, cũng không theo kiểu chữ Thảo mà trực tiếp chọn ngay thể chữ Khải mẫu mực.
Chữ Khải ngay ngắn không đẹp sao?
Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý nhìn bảng hiệu Hoà Tâm Như Ý rồi hài lòng gật đầu, hai người một trái một phải theo An Lương tiến về phía cổng vào của nhà hàng.
Chương 1494: Giống như chốn tiên cảnh!Đứng bên trái phía trong cổng là một chị gái mặc đồ cổ đại đứng chờ An Lương và hai chị em nhà họ Hạ vào cổng rồi mới hỏi: “Xin chào. Chúng tôi chưa chính thức mở cửa, xin hỏi có hẹn trước hay không?”
An Lương gật đầu: “Có, tôi là An Lương.”
“Xin chào, ông chủ.”
Chị gái tiếp khách mặc đồ cổ đại lập tức chào hỏi lịch sự.
An Lương trêu chọc: “Cô biết tôi là ông chủ sao?”
Chị gái tiếp khách lịch sự trả lời: “Bếp trưởng Thái đã nói trước rồi.”
“Vậy cô có biết bếp trưởng Thái cũng là chủ không?” An Lương vẫn đùa dai.
“Đúng rồi, hai người này là con gái của bếp trưởng Thái, bọn họ là cô chủ nhỏ. Nhà hàng này lấy tên hai người họ.”
Chị gái tiếp khách lập tức lễ phép chào hỏi. Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý cũng lần lượt đáp lại.
“Được rồi, anh đừng chọc người ta nữa. Hừ!”
Hạ Như Ý ‘hừ’ nhẹ một tiếng, cô đẩy An Lương. Anh gật đầu rồi dẫn hai chị em nhà họ Hạ vào cổng.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một bức tường được xây làm bình phong, dùng kỹ thuật phù điêu để điêu khắc một bức mẫu đơn phú quý. Bức tường bình phong này cũng tốn một trăm vạn, chủ yếu là vì kĩ thuật phù điêu tinh xảo hơi đắt đỏ.
Bức tường bình phong ở đây có tác dụng ngăn người ngoài nhìn thẳng vào trong, đây là thường thức cơ bản của kiến trúc giả cổ.
Phía sau bức tường bình phong là hồ nhân tạo trong vắt thấy đáy, có thực vật dưới nước, còn có cá vàng chơi đùa. Đối diện về hướng Bắc là đại sảnh, tổng cộng có hai tầng lầu, mỗi tầng chỉ có tám bàn vuông.
Toà nhà hai bên là phòng riêng, cũng có hai tầng, mỗi tầng chỉ có một phòng riêng. Bên trái lối vào là nhà bếp, cũng có hai tầng, còn bên phải là khu nghỉ ngơi.
Những cái khác đều là hồ nhân tạo và các loại cảnh quan.
Hết thảy cả nhà hàng Hoà Tâm Như Ý chỉ có bốn phòng riêng và mười sáu bàn vuông. Đối với diện tích hơn bốn trăm mét vuông mà nói thì sức chứa như vậy là cực kỳ thấp.
Nhưng ưu điểm chính là môi trường vô cùng tốt!
Có loại cảm giác ở nơi tiên cảnh giữa chốn sầm uất.
Khi An Lương đi qua sảnh, bước vào hành lang Lâm Hồ thì nhìn thấy Phạm Bình. Phạm Bình đang giao lưu với một nhóm người trung niên, có thể thấy đó chính là ông chủ và quản lý cấp cao của những công ty ở trung tâm thương mại Quốc Kim.
Phạm Bình cũng nhìn thấy An Lương nhưng anh ta không có ý định đến chào hỏi, vì hôm qua anh đã bảo không muốn phô trương. Dù sao thì gần đây công ty đầu tư An Tâm cũng quá nổi bật trên mạng.
Hạ Hoà Tâm đứng trên cầu của hành lang phía Tây, cô ấy nhìn hồ nhân tạo phía dưới thì chợt phát hiện một chi tiết!
“An Lương, nước ở đây là dòng chảy sao?” Hạ Hoà Tâm phát hiện ra hồ nhân tạo hình như dùng dòng chảy.
Anh phủ định: “Không phải dòng chảy, chỉ là dùng hệ thống lọc nước tuần hoàn thôi. Hai em không xem bản thiết kế à? Trong đó có ghi đó.”
Mặt cô ấy đỏ lên, hai người quả thật không xem bản thiết kế.
“Chúng ta vào nhà bếp xem mẹ thế nào đi.” Hạ Như Ý đề nghị.
“Được!” An Lương đáp ứng.
Ba người đi về phía khu vực gác cổng, ở lối vào có ghi rõ cảnh giới: ‘Khu vực nhà bếp, khách hàng xin dừng bước.’
Một cô phục vụ mặc đồ cổ trang cách tân cản bọn họ lại.
“Xin lỗi ba quý khách. Phía trước là khu vực nhà bếp, mong quý khách dừng bước.” Cô phục vụ lịch sự nói.
An Lương khẽ gật đầu, thái độ phục vụ lễ phép như vậy rất tốt.
Xem ra nhân viên do Hàn Á Đông đề cử rất ổn!
Lối vào nhà bếp sát cửa bên trái của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý.
An Lương nhẹ nhàng gạt bỏ thân phận, tiến vào phòng bếp dưới sự dẫn dắt của cô phục vụ.
Bếp sau của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý tương đối lớn, tổng cộng có bốn bếp gas, ngoại trừ Thái Vũ San, Thái Vũ Nhu, Vương Tuệ ra, còn tuyển dụng một phụ bếp Liễu Phương bên ngoài.
Vì vậy, trong thời gian bận rộn, bốn bếp gas cùng bắt đầu được dùng để xào rau.
Thái Vũ Nhu chủ yếu phụ trách hấp thức ăn, Vương Tuệ chủ yếu phụ trách phần salad, trong tình huống không quá bận rộn, bọn họ không cần phụ trách bếp gas, chỉ cần Thái Vũ San nấu những món chính, bếp phụ Liễu Phương nấu món chay.
Bếp phụ Liễu Phương lương cũng cao tới 8000 tệ một tháng, trước đó bà ấy đánh bại hai mươi bảy đối thủ cạnh tranh, cuối cùng gia nhập nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý.
“Chào dì!” An Lương chủ động chào hỏi.
Thái Vũ San đang bảo ban nhân viên sơ chế cách xử lý món ăn như thế nào, nhân viên sơ chế chính là những người cắt rau và phân chia rau. Hòa Tâm Như Ý sử dụng chế độ gọi món công nghệ cao, khách hàng sử dụng máy tính bảng để gọi món, sau khi xác định gọi món, bốn màn hình lớn của bếp sau sẽ hiển thị tình hình gọi món tương ứng theo thứ tự đặt hàng.
Nếu cùng một món ăn, các mẹo đặc biệt sẽ được thực hiện, bao gồm độ sáng cao, thay đổi màu phông chữ, v.v.
Ví dụ như phòng số 1 và phòng số 2 đều chọn thịt heo xắt sợi xào, tuy nhiên phòng số 1 gọi món trước, phòng số 2 gọi món sau, nhưng hai phần thịt heo xắt sợi xào có thể xử lý cùng nhau, do đó màn hình lớn sẽ nhắc nhở cùng một món ăn như vậy.
Bếp sau của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý cũng có hệ thống điều hòa tiên tiến, mùa hè có hệ thống làm mát, mùa đông cung cấp hệ thống sưởi ấm, do đó đảm bảo môi trường làm việc tốt cho bếp sau.
Chương 1495: Lương ca trăm công nghìn việc!“An Lương, mấy đứa đến rồi à!”
Thái Vũ San đáp lại, sau đó giới thiệu An Lương với mọi người, thuận tiện giới thiệu hai chị em nhà họ Hạ.
Sau khi chờ Thái Vũ San giới thiệu xong, An Lương nói thêm:
“Tôi chỉ nắm nửa quyền, bếp trưởng Thái cũng nắm nửa quyền. Muốn nhận được mức lương cao, chỉ cần thường ngày nghiêm túc làm việc, đầu bếp Thái nhất định sẽ để mắt đến. “
Thái Vũ San tiếp lời:
“Tất cả mọi người làm việc chăm chỉ, nhà hàng tư nhân của chúng ta kiếm được tiền, tôi sẽ tăng lương cho tất cả mọi người!”
“Cảm ơn bếp trưởng Thái!”
“Bếp trưởng Thái muôn năm!”
“Sếp muôn năm!”
Kỳ thật Thái Vũ San thích được xưng là “bếp trưởng” hơn.
Bà ấy thích nấu ăn, nếu có thể nấu ăn để kiếm tiền, vậy thì càng tốt!
“Dì thấy ổn chứ?” An Lương hỏi.
Thái Vũ San có chút hưng phấn đáp lại: “Ừm! Môi trường của bếp sau rất tốt, bọn dì đã quen với rồi. Đúng rồi, hôm qua dì và hai đứa nó đã thử nấu ăn, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt rồi!” An Lương cười đáp lại:
“Hôm nay người đến ăn thử hơi nhiều, buổi trưa và buổi tối đều có, phiền dì rồi.”
“Không phiền phức đâu, đó vốn là một phần của công việc mà.” Thái Vũ San đáp lại.
“Vậy thì không quấy rầy công việc của dì nữa, cháu và hai người bọn họ đến phòng số 1. Đúng rồi, dì à, đã chọn xong nhân viên trực điện thoại chưa ạ?” An Lương nói rõ.
Hòa Tâm Như Ý đã liên kết hệ thống gọi món, thông qua số công khai vừa hay có thể đặt trước chỗ ăn, cũng như đặt thực đơn trước, do đó tránh được việc phải chờ đợi lâu.
“Tiểu Hàn phụ trách đón khách.” Thái Vũ San đáp lại.
An Lương nhớ tới cô gái phục vụ áo dài cổ trang trước cửa, đối phương tên là Hàn Hân, nhan sắc 78 điểm, dáng người 85 điểm, cao 168cm, cân nặng 45kg, là cô gái mà trong một trăm cô mới chọn được một, khá là xinh đẹp, quả thật rất thích hợp đảm nhiệm công việc đón khách.
...
Mười hai giờ trưa, trong đại sảnh của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, Phạm Bình và Lý Cương lần lượt ngồi ở hai bàn, bọn họ đi cùng ông chủ và giám đốc điều hành của công ty bên Trung tâm thương mại Quốc Kim.
“Giám đốc Phạm, ông chủ của các anh hôm nay không tới sao?”
Ông chủ công ty thiết kế quảng cáo Thiên Nhan, Nhan Văn Vũ hỏi. Phạm Bình cười đáp:
“Giám đốc Nhan tìm giám đốc An của chúng tôi có việc gì sao?”
“Cũng không có việc gì, chủ yếu là muốn cảm ơn sự giúp đỡ lần trước của Giám đốc An, nhân phẩm của tổng thanh tra sản phẩm của chúng tôi có chút kém, trước kia không có phát hiện, còn phải nhờ Giám đốc An!” Nhan Văn Vũ đáp lại...
Phạm Bình hiểu ý của đối phương!
Tổng thanh tra sản phẩm của công ty quảng cáo thiết kế Thiên Nhan là Tưởng Triệu Thông, bạn trai cũ của chị họ Dương Oánh Oánh của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, anh ta đã bị công ty thiết kế quảng cáo Thiên Nhan sa thải.
Đây là đòi ân tình?
Lúc trước khi Phạm Bình tiết lộ tin tức này, chính là để cho đối phương xử lý như thế, bây giờ đối phương lại lấy lòng, hẳn là có khó khăn?
Loại chuyện nhỏ này đương nhiên không cần An Lương xử lý, Phạm Bình có thể dễ dàng giải quyết.
Sau một hồi bàn bạc đan xen, Nhan Văn Vũ khen ngợi:
“Tay nghề của đầu bếp của nhà hàng này rất ba thích!”
Ba thích là phương ngữ của Thịnh Khánh Thiên Phủ, đặt ở câu này có nghĩa là “Hương vị vô cùng tuyệt vời”.
Ông chủ phần mềm Tuấn Tiệp là Dương Huân trả lời:
“Quả thật mùi vị rất ngon, mấu chốt là giá cả không đắt, thấp hơn nhiều so với những món ăn xa hoa kia, dù sao tôi cũng không thích mấy món xa hoa.”
“Đúng rồi, Giám đốc Phạm, sau này tôi tới đây có thể nói tên anh để được giảm giá không?” Dương Huân đùa giỡn đáp lại.
Phạm Bình cười trừ: “Giảm giá thì không thể, tôi có thể sẽ bị bóc phốt, bữa ăn thử này, tôi còn phải trả tiền đây?”
“Ha ha ha, hung hãn vậy sao?” Dương Huân cười ha ha.
Nhan Văn Vũ cũng đùa theo: “Vậy ông chủ nhà các người có chút tàn nhẫn đó!”
Phạm Bình thuận miệng trả lời: “Chỉnh thành văn phòng chiêu đãi, đó còn không phải là công ty thanh toán rồi hay sao?”
Nhan Văn Vũ nghe hiểu ý tứ của Phạm Bình, vừa rồi Nhan Văn Vũ đúng là lấy lòng người, Phạm Bình mượn đề tài này để tỏ vẻ, anh ta có được quyền tự chủ nhất định, những chuyện nhỏ này không nên phiền đến An Lương.
Trên thực tế, cho dù An Lương biết cũng chỉ ném cho Phạm Bình xử lý, anh bận trăm công nghìn việc, còn có thể xử lý những chuyện nhỏ nhặt này sao?
Đúng rồi, An Lương xử lý trăm công nghìn việc cũng không phải là nói quá!
Gần 2 giờ chiều.
Bên trong phòng số 1 của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, Thái Vũ San đang vui vẻ phấn chấn nói kết quả vừa rồi trong sảnh thử đồ ăn, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng bà ấy trao đổi, dì út Thái Vũ Nhu của bọn họ thỉnh thoảng cũng xen vào hai câu.
An Lương nhìn xuống hồ nhân tạo dưới lầu, trên thực tế anh đang xem biểu hiện của hệ thống người chiến thắng.
‘Tinh!’
‘Chào mừng kí chủ bước vào ngành công nghiệp thực phẩm!
‘Người dân coi thực phẩm làm trời, thực phẩm không bao giờ cạn kiệt!’
‘Khi doanh thu của 【 Nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý 】 đạt tới 100 vạn, ký chủ sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt!’
???
Hệ thống có ở đó không?
Phần thưởng đặc biệt gì?
Chương 1496: Có phải quá rồi không?Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn rất tốt, vấn đề duy nhất là không thích nói chuyện. Nếu như mang thuộc tính này trao đổi cho Chu Tỷ, vậy thì tốt biết bao?
An Lương cũng không thèm để ý đến việc Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không để ý tới chuyện của anh, dù sao cũng đã quen rồi không phải sao? Cuối cùng vẫn là một mình anh yên lặng gánh vác tất cả!
Đem phần thưởng 【 Một ánh mắt ngẫu nhiên 】 ghi lên nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý. An Lương dặn dò Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng được thực hiện ngay lập tức.
...Một ánh mắt ngẫu nhiên: chỉ là nhìn bạn nhiều hơn trong đám đông!
‘Ký chủ có thể sử dụng phần thưởng này cho bất kỳ cửa hàng ăn uống nào, cho phép nhà hàng đó có được “Một ánh mắt ngẫu nhiên”.’
‘Phần thưởng khi khách hàng đi ngang qua hoặc chọn kiểu nhà hàng này, sẽ có xác suất “liếc nhìn một cái” lớn hơn.’
Nhà hàng này.
...
Một phần thưởng này dùng cho nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý quả thực chính là tuyệt vời! Suy cho cùng, càng nhiều cơ hội được mở ra có nghĩa là có nhiều khả năng được khách hàng lựa chọn. Không quan trọng doanh thu một trăm vạn?
Coi thường ai chứ?
“An Lương! An Lương!”
Hạ Như Ý hờn dỗi gọi, cô vừa mới gọi An Lương thì lập tức hối hận. Bởi vì Thái Vũ San và Thái Vũ Nhu vẫn còn ở hiện trường!
Giọng điệu làm nũng này của cô rõ ràng là kiểu bạn gái làm nũng với bạn trai, nhưng cô và Hạ Hòa Tâm vẫn đang phải che giấu thân phận.
An Lương quay đầu:
“Hòa Tâm, em gọi anh sao?”
Đương nhiên An Lương cảm giác được không khí ngượng ngùng, anh cũng thông qua hệ thống quét mối quan hệ xác định thân phận của Hạ Như Ý, may mắn hệ thống quét mối quan hệ bình thường trước hệ thống người chiến thắng phát ra nhắc nhở, biểu thị khi hệ thống quét mối quan hệ có thể xuất hiện tình huống bất thường, An Lương còn lo lắng thật sự phát sinh vấn đề.
Kết quả lâu như vậy cũng không có chút vấn đề!
Thái Vũ San âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra An Lương không sao cả, hẳn là hai đứa con gái của bà ấy có vấn đề?
“Mọi người đang thảo luận có nên đưa ra ưu đãi nhất định hay không, ví dụ như khách hàng cũ, đăng ký thành viên hay gì đó, còn có thành viên cao cấp có thể chen chân vào những vấn đề này hay không, dì cảm thấy có thể đưa ra ưu đãi và đặc quyền nhất định.” Thái Vũ San chủ động nói rõ tình huống.
“Hồ nhân tạo phía dưới rất đẹp.” An Lương đánh trống lảng.
“Chi phí bảo trì một tháng của nó là bao nhiêu?”
“Có lẽ khoảng một ngàn tệ.” Thái Vũ San đáp lại:
“Chủ yếu là thay thế vật tư tiêu hao thiết bị lọc than hoạt tính, cũng như kiểm tra chất lượng nước, còn có bảo trì giếng nước.”
“Đúng rồi, dì này, lần sau công ty bảo trì cảnh quan mà đến, bảo họ trồng mấy gốc hương bồ, trồng ở vị trí trung gian, cháu thấy ở phần giữa có hơi trống.” An Lương giải thích.
Thái Vũ San gật đầu: “Ừm!”
“Hòa Tâm, Như Ý, hai người cảm thấy nhà hàng tư nhân của chúng ta đẹp chứ?” An Lương lại hỏi. Hạ Như Ý đáp lại trước:
“Rất đẹp!” Hạ Hòa tâm sự tiếp lời:
“Em thậm chí còn có một loại cảm giác giống như ở thế giới thần tiên vậy. Đáng tiếc, chỗ chúng ta không phải là một homestay, nếu không em đã muốn sống ở đây rồi.”
“Nhà hàng tư nhân của chúng ta trang trí thân thiện với môi trường, kết cấu phong cảnh tốt, dì nấu ăn lại ngon, giá cả món ăn tương đối cao hơn so với món Tứ Xuyên bình thường, trong tình huống như vậy, khách hàng của chúng ta bình thường sẽ là ai?” An Lương hỏi ngược lại.
Bốn người ở đây đều trầm tư.
An Lương tiếp tục nói:
“Nếu như đi ra ngoài ăn cơm, bình thường mọi người xếp hàng, sau đó bị những người khác chen ngang, mọi người có cảm thấy không thoải mái không?”
Trước khi họ trả lời, An Lương tiếp tục làm rõ vấn đề.
“Lẩu Haidilao từng xảy ra vấn đề tương tự, tiêu tốn mấy chục tệ là cung cấp dịch vụ chen chúc, Lẩu Haidilao còn giả vờ vô tội, sau đó trực tiếp nhận gạch đá từ dư luận, kết quả rất nhiều khách hàng cũ của Lẩu Haidilao, cùng với khách hàng mới nghe danh mà đến, bây giờ trong lòng đã lặng lẽ gạt bỏ Lẩu Haidilao.”
“Khách hàng của chúng ta chắc chắn là những người có kinh tế tương đối dư dả, những người này chú ý nhiều hơn đến vấn đề dịch vụ, chúng ta có thể để cho họ chờ đợi lâu hơn một chút, ngay cả khi họ chờ đợi hai giờ cũng không có vấn đề.” An Lương bổ sung.
Trên thực tế, trong phòng ở bên phải cửa đã thiết lập khu vực chờ, có ghế sofa thoải mái, một số đồ uống, và tất cả các loại thiết bị sạc, trên thực tế, là để đối phó với việc xếp hàng.
“Nếu công việc kinh doanh của chúng ta bùng nổ đến nỗi chờ đợi hai giờ cũng có người xếp hàng, tại sao chúng ta phải phá vỡ các quy tắc chứ?” An Lương hỏi ngược lại.
Vừa rồi anh không trực tiếp phản bác, mà là trước tiên nói vấn đề trồng cỏ nước, kỳ thật là hòa hoãn mâu thuẫn. Nếu trực tiếp bác bỏ, sẽ dễ dàng để cho người khác tạo ra tâm lý phản đối.
Chương 1497: Anh thật đúng là gian thương!“Chúng ta là nhà hàng tư nhân cao cấp, cho dù bạn là ai, hay cho dù bạn là hội viên đẳng cấp nào, chúng tôi không giảm giá, không cung cấp bất kỳ phiếu giảm giá nào, giá thành như thế này, một xu cũng không bớt!” An Lương nói ra câu trả lời của mình.
“Với đạo lý tương tự, chúng ta cũng không cung cấp dịch vụ xếp hàng thành viên cao cấp gì, nhiều nhất chỉ tiếp nhận dịch vụ đặt chỗ ăn một giờ, ý là đặt đồ ăn đặt hàng trên tài khoản công khai, hơn nữa sau khi thanh toán đầy đủ, chúng ta chỉ cung cấp một giờ đặt chỗ ăn, nếu trong vòng một giờ không đến, chúng ta coi như là kết thúc bữa ăn, không hoàn lại tiền, không để lại chỗ!” An Lương bổ sung.
Thái Vũ San có chút chần chờ hỏi:
“Có phải hơi quá rồi không, khách hàng hẳn là sẽ không hài lòng?”
Trong một gian phòng ở nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý. Đối mặt với phương án kinh doanh của An Lương, Thái Vũ San lo âu nó quá cứng rắn.
“Quá?” An Lương cười lên.
“Dì, chúng ta hẳn nên học tập quản lý kinh doanh xa xỉ phẩm.” An Lương nói rõ.
“Đồng hồ đeo tay Patek Philippe trên cổ tay cháu có giá cả là 127 vạn tệ.”
Trước mắt An Lương đeo Patek Philippe 5160/500G-001.
“Loại đồng hồ đeo tay cơ này có tương đối nhiều khuyết điểm. Thí dụ như không có cách nào hoạt động mạnh, lấy golf làm thí dụ, nó không thể chịu được được mức độ chuyển động của cánh tay.” An Lương nói rõ.
“Hơn nữa, độ chính xác của nó cũng kém độ chính xác của điện thoại di động xa tít tắp.” An Lương bổ sung.
“Nguyên nhân cháu bằng lòng mua nó rất đơn giản, bởi vì nó là Patek Philippe. Hơn nữa, cháu biết giá tiền của nó sẽ không giảm xuống, cho dù là đồng hồ đeo tay đã qua sử dụng, giá tiền của nó cũng sẽ không thấp hơn một trăm vạn.” An Lương bổ sung.
“Đúng rồi, có một quy tắc khi mua đồng hồ đeo tay Patek Philippe. Từ hồ sơ số lượng tiêu thụ đến tần suất tiêu thụ cùng với các loại chi phí, toàn bộ đều đứng đầu kiểm tra.” An Lương lại nói thêm.
“Nếu đó là một chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe bình thường, nếu ghi chép cháu kể trên hơi kém, thì tùy ý xếp hàng hai năm không phải là chuyện hiếm có, nhưng tại sao nhiều người bằng lòng xếp hàng như vậy?” An Lương hỏi ngược lại.
An Lương không chờ đợi Thái Vũ San trả lời, anh tiếp tục nói.
“Thật ra thì người tiêu dùng cao cấp đồng ý chấp nhận quy tắc nghiêm khắc và giá cao, nhưng bọn họ yêu cầu phục vụ tương ứng. Nếu chúng ta nghiêm khắc thực hiện quy tắc cháu vừa nói, vậy thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì.” An Lương nói rõ.
“Có ngạn ngữ: Không lo ít, chỉ lo không đều. Đối với quy tắc đối xử bình đẳng, tất nhiên mọi người sẽ tình nguyện chấp nhận. Đại Mã tiên sinh đã nói hết rồi, trừ vấn đề tiền, còn có tâm bị oan ức.”
An Lương vừa nói, vừa nháy mắt cùng Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.
Chuyện anh và hai chị em nhà họ Hạ đã lên kế hoạch tặng chiếc Audi Q7 cho Hạ Hiểu Đông trước đó, thật ra thì là để phòng ngừa lòng bị oan ức.
Căn cứ theo nghiên cứu tâm lý học, thật ra thì phần lớn người có điều kiện kinh tế hơi kém càng cần cảm giác tôn trọng hơn. Bọn họ thường thường xem chuyện nhỏ vô cùng thành vô cùng quan trọng.
Chút chuyện nhỏ đều có thể khiến bọn họ nổ giống như dây pháo!
Bởi vì, có lẽ những chuyện rất nhỏ kia là toàn bộ với bọn họ.
Đối với đám người có điều kiện kinh tế hơi tốt mà nói, nếu bọn họ bị oan ức ở nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, tỷ lệ lớn là họ sẽ không nhao nhao làm ồn, mà chỉ bôi đen nhà hàng này, hơn nữa còn đánh giá nhà hàng này tệ với bạn bè của mình. Danh tiếng về nhà hàng này sẽ xong đời.
So với những nghề khác, danh tiếng của nhà hàng quan trọng hơn.
Cho nên thường xuyên xuất hiện nhà hàng này rất nổi vào một tháng trước, nhưng tháng sau đã nguội lạnh. Tỉ lệ lớn của tình huống như vậy là để cho khách hàng cảm thấy bị oan ức.
Thái Vũ San gật đầu đồng ý: “Biết rồi, bọn dì sẽ chú ý.”
“Dì, phương thức kinh doanh cháu vừa nói là phương thức kinh doanh của đại sảnh, phương thức kinh doanh của bốn phòng riêng cần thay đổi một chút.” An Lương bổ sung.
Hạ Như Ý chủ động nói: “Anh lại hại người à?”
An Lương búng đầu Hạ Như Ý!
“Vậy mà bảo lấy nhiều lời hơn!” An Lương bổ sung.
“Phòng riêng sáu mươi mét vuông cũng không thể cùng một giá với đại sảnh chứ?”
“Phí dùng phòng riêng số một và phòng riêng số bốn là ba ngàn tệ, số hai số ba là một ngàn năm trăm tệ.” An Lương nói rõ.
Số một cùng số bốn đều là phòng riêng tầng hai.
Mái đông cùng mái tây của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý theo thứ tự là là hai tòa nhà nhỏ hai tầng, diện tích bên trong phòng là sáu mươi mét vuông, cách đặt tên dùng chữ kiểu “U”, số một là mái tây tầng hai, số hai là mái tây tầng một, số ba là mái đông tầng một, số bốn là mái đông tầng hai.
Phòng riêng Hòa Tâm Như Ý chỉ đơn giản là số mấy, không sử dụng xuân hạ thu đông, cũng không sử dụng mai lan trúc cúc, càng không có thiên địa huyền hoàng lòe loẹt gì đó.
Đơn giản và thực dụng!
Hạ Như Ý đáp lại: “Cục Quản lý giá quy định không cho phép thu phí sử dụng phòng riêng.”
Cái này là thật.
Cục Quản lý giá có quy định như vậy, nhưng không phải có rất nhiều đủ cách lách luật sao?
Ví dụ như tiêu phí thấp nhất cho ghế dài trong quán bar...
Chương 1498: Kinh doanh phòng riêng đầu tiên!“Bây giờ cũng không nói mức tiêu phí thấp nhất mà thêm một bước đơn giản hóa để "khử thấp", không chỉ có hóa giải khó xử mà còn để cho dạng thuyết pháp này càng vô hại hóa, đúng không?”
“Đổi một loại thuyết pháp là được, phí phục vụ, phí nước trà, phí sạch sẽ thì cứ tùy tùy tiện tiện sắp xếp một người cho người ta thấy là được, trong lòng người tiêu dùng tinh tường cũng sẽ hiểu rõ.” An Lương đáp lại.
“Phòng riêng cũng chấp nhận đặt trước, nhưng chi phí đặt trước cứ nói cao lên một chút, chi phí đặt trước số một và số bốn là một vạn tệ, chi phí đặt trước số hai là năm ngàn tệ.” An Lương nói rõ.
“Đúng rồi, những chi phí này đều không tính vào phí thức ăn, là thu lệ phí ngoài định mức.” An Lương bổ sung.
“Oa! Anh là gian thương à!” Hạ Như Ý hừ hừ nói.
An Lương mỉm cười đáp lại: “Anh vừa nhìn rất lâu ở bên cửa sổ. Anh cảm thấy cảnh đẹp nơi này đáng cái giá tiền này, chê đắt thì đi đại sảnh, thích thoải mái thì phòng riêng 60 mét vuông, giá cả như vậy không đắt thật!”
Thái Vũ San lo lắng hỏi: “Nếu không có người đặt trước phòng riêng, thậm chí không người nào muốn tới phòng riêng thì sao?”
“Không có ai thì để trống thôi!” An Lương đáp lại.
“Giống như xa xỉ phẩm vậy, không bán được thì tiêu hủy là được rồi, không thể nào giảm giá để kéo tiêu thụ!”
Hạ giá?
Đó là hành động tổn thương chất lượng giá trị nhất!
Người tiêu dùng cao cấp không sợ giá cả đắt tiền, bọn họ chỉ sợ mình bỏ ra một mức giá cao nhưng người khác sẽ mua cùng một sản phẩm đó mà giảm giá. Nếu vậy họ sẽ không bao giờ gặp lại thương hiệu đó nữa.
An Lương rất quen cách chơi này!
4 giờ 15 phút chiều.
Công ty quảng cáo thiết kế Thiên Nhan trên tầng 15 tòa số 1 của Trung tâm thương mại Quốc Kim.
Nhan Văn Vũ đang tiếp đãi một vị khách hàng quan trọng. Khách hàng mới này là tổng thanh tra marketing Chu Chấn Nghiệp của xe hơi Phong Điền tại chi nhánh Thiên Phủ, lần này là họ thảo luận về kế hoạch thiết kế quảng cáo của Pardo.
Qua hơn một giờ thảo luận, hai bên ký hợp đồng hợp tác.
“Tổng giám đốc Nhan, chúng tôi đã thông qua phương án của các anh, các anh có thể đưa ra bản thảo.” Chu Chấn Nghiệp nói rõ.
Nhan Văn Vũ gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, tổng giám đốc Chu, chúng tôi chắc chắn sẽ làm một phương án bước đầu trong thời gian ngắn nhất.”
Chu Chấn Nghiệp nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay. Chu Chấn Nghiệp cũng không phải thật sự là xem giờ, chỉ là cho thấy thời gian không còn sớm, tức là có ý rời đi.
Tất nhiên Nhan Văn Vũ biết ý của đối phương nên vội vàng chào hỏi.
“Tổng giám đốc Chu, buổi trưa hôm nay tôi đến tham gia một nhà hàng tư nhân kinh doanh thử nghiệm, cá nấu của nhà hàng bọn họ nhất định là tuyệt nhất, hơn nữa, bún chả cũng rất ngon!”
“Nhà hàng tư nhân kinh doanh thử nghiệm?” Chu Chấn Nghiệp có hơi hứng thú.
“Tổng giám đốc Nhan hẳn biết, tôi đã ăn ở tất cả nhà hàng tư nhân của Thiên Phủ rồi. Trừ số mười ba ngõ Trường Đoản ra, những chỗ khác đều chưa đủ trình độ.” Nhan Văn Vũ đáp lại.
“Tôi ăn ở số mười ba ngõ Trường Đoản rồi, kinh doanh thử nghiệm của nhà hàng tư nhân này hoàn toàn giết được số mười ba ngõ Trường Đoản trong nháy mắt, dù là cảnh quan hay là khẩu vị món ăn.”
“Tên gọi là gì?” Chu Chấn Nghiệp hỏi.
“Nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý.” Nhan Văn Vũ đáp lại.
Chu Chấn Nghiệp lập tức tìm kiếm bình luận của mọi người, sau đó không có kết quả, sau đó lại tìm kiếm lại trên Hoa Đoàn, nhưng mà vẫn là không có kết quả.
“Nhà hàng này không có những thứ như ứng dụng à?” Chu Chấn Nghiệp đáp lại.
“Chịu, có thể là không có.” Nhan Văn Vũ chần chờ: “Hoặc là nhà hàng bọn họ không quan tâm?”
“Ở đâu vậy?” Chu Chấn Nghiệp bổ sung.
“Trong bản đồ dẫn đường cũng không có.”
“Đối diện đền Lão giáo Thanh Cung.” Nhan Văn Vũ bổ sung.
“Tôi đi theo chân người khác. Tôi gọi điện thoại liên lạc trước xem, xem hôm nay nhà hàng bọn họ có chính thức mở cửa không.”
“Được.”
Chu Chấn Nghiệp thích ăn thức ăn Tây Xuyên, hơn nữa thích nhất cá luộc cùng với bún thịt.
Nhan Văn Vũ lập tức bấm điện thoại của Hòa Tâm Như Ý để gọi đồ ăn.
“Kính chào quý khách, Hòa Tâm Như Ý xin nghe.”
Hàn Hân của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý nghe điện thoại.
“Chào cô, tôi là một khách hàng đến thử món vào buổi trưa. Tôi muốn hỏi có phải các cô đang kinh doanh chính thức không, buổi tối tôi đặt trước chỗ được không.” Nhan Văn Vũ hỏi.
“Hôm nay chúng tôi là kinh doanh khai trương, ngày mai là kinh doanh thử nghiệm, nhưng anh có thể mua thức ăn, xin hỏi anh họ gì?” Hàn Hân hỏi.
“Họ Nhan, Nhan trong nhan sắc.” Nhan Văn Vũ đáp lại.
“Anh Nhan, xin hỏi anh theo dõi trang chính thức của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý chúng tôi chưa. Nếu anh theo dõi, anh có thể đặt đồ ăn trên trang chính thức.” Hàn Hân nói rõ.
Hàn Hân tiếp tục giải thích: “Đơn đặt hàng của chúng tôi cần phải được thanh toán đầy đủ, hơn nữa, thời gian dài nhất là một giờ. Khi anh đặt hàng, chúng tôi sẽ đặt bàn cho anh trong một giờ. Nếu vượt quá thời gian, chúng tôi có quyền hủy bàn mà không hoàn lại bất kỳ khoản phí nào. Xin anh vui lòng thông cảm.”
“Các cô có phòng riêng không?” Nhan Văn Vũ hỏi.
Hôm nay lúc ăn cơm ở trong đại sảnh, Nhan Văn Vũ đã nhìn thấy mái đông và mái tây.
Chương 1499: Chi tiết: mùi tiền tràn đầy!“Có, chúng tôi có bốn phòng riêng.”
Hàn Hân giới thiệu tình huống bốn phòng riêng, sau đó bổ sung: “Phòng riêng của chúng tôi có phí phục vụ riêng, phí phục vụ này độc lập với chi phí món ăn.”
“Phí phục vụ phòng riêng kia của các cô là bao nhiêu?” Nhan Văn Vũ hỏi.
“Phí phục vụ của phòng riêng số một mái tây, phòng riêng số bốn mái đông là một vạn tệ. Phòng riêng số hai mái tây, phòng riêng số ba mái đông là năm ngàn tệ. Anh Nhan, bây giờ chúng tôi là kinh doanh khai trương, phòng riêng hẳn không có khách sử dụng, chúng tôi đề nghị anh trực tiếp tới dùng cơm, chi phí tương ứng sẽ giảm xuống một ngàn năm trăm tệ đến ba ngàn tệ.” Hàn Hân nói rõ.
Nhan Văn Vũ hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Được, tôi có thể không đặt trước mà trực tiếp tới, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng chúng tôi không loại bỏ tình huống cực đoan. Nhỡ đột nhiên xác suất cực thấp xuất hiện bốn vị khách đặt trước phòng riêng thì chúng tôi sẽ không có bất kỳ cam kết giữ chỗ gì.” Hàn Hân bổ sung.
Nhan Văn Vũ đáp lại.
“Được, vậy bây giờ tôi tới.”
“Xin hỏi bên anh Nhan có mấy người dùng cơm?” Hàn Hân hỏi.
“Phòng riêng của các cô có thể chứa bao nhiêu người dùng cơm?” Nhan Văn Vũ hỏi ngược lại.
“Bình thường là tám người một bàn tròn. Nếu quý khách đồng ý, thì có thể tăng thêm mười hai người. Bởi vì phòng riêng của chúng tôi có diện tích sáu mươi mét vuông, nhiều nhất thì có thể thêm ba bàn nữa.” Hàn Hân trả lời.
“Đã biết, chúng tôi có bốn người, đại khái sẽ đến trong vòng một tiếng.” Nhan Văn Vũ đáp lại.
“Vâng.”
Hàn Hân đáp, bày tỏ đã nghe thấy thông tin của Nhan Văn Vũ.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Chu Chấn Nghiệp hỏi trước.
“Quy định của đối phương rất nghiêm khắc à?”
“Có một chút.” Nhan Văn Vũ đáp lại.
“Phòng riêng có thu lệ phí riêng?”
Chu Chấn Nghiệp lại hỏi. Nhan Văn Vũ do dự nói hay không.
“Tổng giám đốc Nhan, chúng ta là khách hàng cũ, anh không cần giấu giếm.” Chu Chấn Nghiệp nói.
Nhan Văn Vũ thở dài một cái.
“Không chỉ có phí phòng riêng, hơn nữa còn vô cùng đắt. Nếu là đặt trước thì giá cả theo thứ tự là năm ngàn đến một vạn, nếu không đặt trước mà đến cửa hàng thử vận may thì là một ngàn rưỡi đến ba ngàn tệ.”
“Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú!” Chu Chấn Nghiệp cười.
“Nói như vậy, nhà hàng tư nhân dám ra giá như vậy thì về cơ bản cũng có chiêu trò!”
“Vậy bọn họ phải có tay nghề khá, trừ có thể là bếp hai thậm chí là bếp ba xào thức ăn chay ra, những món mặn đặc sắc khác thực sự rất ngon!” Nhan Văn Vũ đáp lại.
“Thức ăn chay do bếp hai nấu là bí mật công khai, nhưng chúng ta lựa chọn phòng riêng, hẳn thức ăn cũng là đầu bếp chính hoặc là bếp phụ nấu.”
Chu Chấn Nghiệp là người sành ăn, nên rất rõ ràng đối với mấy cách thức này.
Tại nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, Thái Vũ San nhận được thông báo của Hàn Hân, bà vui mừng tuyên bố.
“Chúng ta nhận được đơn phòng riêng đầu tiên!”
An Lương đáp lại: “Dì, với đồ ăn trong phòng riêng, dì phải chú ý một chuyện!”
“Ừm?” Thái Vũ San nghi ngờ.
“Cố gắng tự làm toàn bộ đồ ăn trong phòng riêng. Cháu đề nghị dì đích thân vào bếp, dẫu sao người muốn ăn cơm ở phòng riêng về cơ bản đều không thiếu tiền, khẩu vị cũng tương đối khó tính.” An Lương nói rõ.
“Được, dì đã biết.” Thái Vũ San đáp lại.
Chạng vạng gần 6 giờ tối.
Trợ lý của Nhan Văn Vũ là Đặng Thành Lễ dùng chỉ dẫn đường đến đền Lão giáo Thanh Cung đối diện nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, rồi dừng Audi A8L ở chỗ đậu xe tạm thời ven đường.
Người ngồi ghế phụ là giám đốc marketing của Phong Điền chi nhánh Thiên Phủ, và là kiện tướng đắc lực của Chu Chấn Nghiệp - Khang Kim.
Sau khi Chu Chấn Nghiệp xuống xe thì nhìn về phía biển nhà hàng “Hòa Tâm Như Ý” được làm theo kiểu chữ Khải, sau đó không tự chủ được hơi gật đầu.
“Nhà hàng này không tệ, chữ Khải rất đẹp!” Nhan Văn Vũ tán thành.
“Quả thật! Mặc dù chúng ta không thể phủ nhận kiểu chữ thư pháp của ông cha, nhưng ở thời đại tiến bộ, cái thời đại này là của chúng ta, chữ Khải mới là xu hướng chính.”
Đạo lý cũng đúng là đạo lý này. Nếu không tại sao lại phải phát triển chữ Khải?
Chu Chấn Nghiệp vừa nhìn về phía hai con sư tử bằng đá thì xúc động lần nữa.
“Lại không phải là hàng tầm thường, giá cả hai con sư tử đá này hẳn không rẻ!” Nhan Văn Vũ đùa giỡn nói.
“May mà hai con này rất nặng, bằng không qua đêm sẽ không cánh mà bay.”
Một con sư tử đá nặng hơn một tấn, hơn nữa còn có camera giám sát!
Nhan Văn Vũ và Chu Chấn Nghiệp đi về phía cửa chính, cô gái đón khách Hàn Hân lập tức tiến lên chủ động chào hỏi.
“Chào buổi tối, chúng tôi vẫn chưa mở cửa, xin hỏi hai vị có hẹn trước không ạ?” Hàn Hân hỏi.
Nhan Văn Vũ khẳng định đáp lại: “Có hẹn trước, tôi họ Nhan, Nhan trong nhan sắc.”
“Kính chào anh, anh Nhan, mời anh vào.” Hàn Hân làm động tác xin mời.
Khi bốn người Nhan Văn Vũ bước qua cửa, Hàn Hân hỏi:
“Anh Nhan, xin hỏi các anh chọn đại sảnh chính đường, mái đông, hay là mái tây.”
Nhan Văn Vũ đáp lại: “Buổi trưa tôi gọi đặt ở đại sảnh chính đường, xin hỏi có thể đi xem phòng bao mái đông và mái tây không?”
“Dĩ nhiên là có thể!”
Hàn Hân đáp lại, rồi đi ở phía trước dẫn đường.
“Mời đi bên này, chúng ta đến mái tây trước, sau đó đi xem mái đông thông qua đại sảnh chính đường.”
Chương 1500: Chi tiết: mùi tiền tràn đầy! (2)Chu Chấn Nghiệp đang quan sát thiết kế của nhà hàng “Hòa Tâm Như Ý”. Sư tử đá từ ở ngoài cửa, bức tường phù điêu lúc đi vào, rồi đến cầu có mái che cạnh hồ, cùng với hồ nhân tạo. Toàn bộ đều vô cùng tinh xảo.
Phiên dịch bằng linh hồn một chút gọi là tràn đầy mùi tiền. Chu Chấn Nghiệp còn phát hiện một chi tiết.
Toàn bộ tường của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý trồng đầy những khóm trúc ngọc sơn vàng, từ đó khiến cho tường viện trông không quá nhàm chán.
“Anh Nhan, tầng một là phòng riêng số hai mái tây, diện tích trong đó rộng sáu mươi mét vuông, có bố trí phòng tiếp khách và nghỉ ngơi, phòng dùng cơm, cùng với hai phòng tắm.” Hàn Hân giới thiệu nhà hàng.
Nhan Văn Vũ và Chu Chấn Nghiệp xem xét tình trạng hai phòng riêng. Bọn họ âm thầm gật đầu, phòng riêng như vậy thì thu phí cũng không có vấn đề.
Hàn Hân lại dẫn bọn họ đi lên tầng hai. Đoàn người An Lương đã rời đi, nhân viên phục vụ cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.
“Đây là phòng riêng số một mái tây, về cơ bản là giống phòng riêng số hai, nhưng ở phòng tiếp khách và nghỉ ngơi được thiết kế cửa sổ sát đất với diện tích lớn, hơn nữa còn có thêm sân thượng ngắm cảnh.” Hàn Hân tiếp tục giới thiệu.
Chu Chấn Nghiệp đi tới sân thượng ngắm cảnh ở bên ngoài, nhìn xuống hồ nhân tạo từ trên cao, sau đó hỏi:
“Cảnh quan nhân tạo này của các cô trông rất đẹp, hẳn là có công ty thiết kế cảnh quan chuyên biệt sắp xếp đúng không?” Hàn Hân không giấu giếm.
“Đúng vậy, mỗi một tuần công ty thiết kế cảnh quan đều đến đây một lần. Nếu có tình huống ngoài ý muốn thì chúng tôi cũng có thể liên lạc với họ tùy lúc.”
“Không tệ, không tệ! Mái đông ở phía đối diện cũng thiết kế giống vậy à?” Chu Chấn Nghiệp hỏi.
Hàn Hân lắc đầu: “Phong cách thiết kế của mái tây nghiêng về kiểu trang nhã, phong cách của mái đông theo kiểu màu ấm, nhưng đều là thiết kế rất chi tiết, tinh tế, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy mất sức.”
“Ha ha ha, còn có chi tiết nhỏ như vậy!”
Chu Chấn Nghiệp phát hiện phòng riêng số một quả nhiên là theo phong cách trang nhã.
“Chúng tôi lựa chọn mái đông tầng hai!” Chu Chấn Nghiệp bổ sung.
“Mời đi bên này.” Hàn Hân lần nữa dẫn đường.
Lúc đoàn người Nhan Văn Vũ đi ngang qua đại sảnh chính đường, An Lương đang ăn cơm với ba anh em trong ký túc xá 307. Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cũng gọi các chị em gái trong ký túc xá của họ tới, cộng thêm Lâm Lâm ở phòng cách vách quan hệ rất tốt với các cô.
Ở phòng riêng số bốn ở mái đông tầng hai, Chu Chấn Nghiệp quan sát phong cách thiết kế đầu tiên. Quả nhiên bên này theo kiểu màu ấm, một màu đỏ thắm nhạt trong lúc lơ đãng tạo ra sự ấm áp nhè nhẹ tràn khắp căn phòng.
Chu Chấn Nghiệp lại hỏi: “Phí phục vụ của một phòng riêng này là 3000 tệ đúng không?”
“Đúng vậy.” Hàn Hân không phủ nhận.
“Phí phục vụ của phòng riêng số hai mái tây, phòng riêng số ba mái đông chỉ có 1500 tệ.”
“Chúng tôi chọn phòng riêng này. Nhà hàng các cô là gọi món ăn riêng, hay là theo combo?” Chu Chấn Nghiệp truy hỏi.
Hàn Hân hơi nghi ngờ rồi mới đáp lại: “Chúng tôi có thực đơn, quý khách thích ăn cái gì thì chọn cái đó.”
Hàn Hân lấy máy tính bảng đang cắm sạc ở hộp sạc trên tường xuống.
“Anh Nhan, chúng tôi có hai kiểu gọi thức ăn.”
“Kiểu thứ nhất là sử dụng cái máy tính bảng này để gọi thức ăn; kiểu thứ hai là quét mã hai chiều trên máy tính bảng, gọi thức ăn thông qua điện thoại di động của mình.”
Nhan Văn Vũ nhận lấy máy tính bảng rồi trực tiếp đưa cho Chu Chấn Nghiệp.
“Tổng giám đốc Chu, anh xem một chút xem.”
Chu Chấn Nghiệp nhận lấy máy tính bảng, nhìn Hàn Hân và hỏi: “Xin hỏi cô có biết món gì ngon không giới thiệu cho tôi?”
Hàn Hân lại chần chờ một lúc rồi mới lắc đầu: “Xin lỗi, anh Chu, bởi vì tôi không biết khẩu vị của anh, cho nên tôi không có cách nào giới thiệu được. Anh có thể căn cứ theo sở thích của mình mà chọn.”
“Ừm, được, cám ơn.” Chu Chấn Nghiệp đáp lại.
“Không cần khách khí. Anh Nhan, anh Chu, hai anh chắc chắn sử dụng phòng riêng số bốn ạ?” Hàn Hân hỏi.
Nhan Văn Vũ khẳng định: “Đúng!”
“Vâng, vô cùng cảm ơn hai anh đã lựa chọn Hòa Tâm Như Ý, chúc hai anh dùng cơm vui vẻ. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, mời hai anh ấn nút phục vụ trên máy tính bảng, nhân viên phục vụ của chúng tôi sẽ đến hỗ trợ.” Hàn Hân lộ vẻ muốn rời đi.
Khi Hàn Hân rời khỏi phòng riêng, một nhân viên phục vụ đã đứng ở bên ngoài phòng riêng số bốn, đây là nhân viên chuyên phục vụ phòng riêng, sẽ được 10% phí phục vụ.
Trước mắt là thay phiên đảm nhiệm. Nếu sau này bị khiếu nại, thì sẽ không được phép đảm nhiệm nhân viên chuyên phục vụ phòng riêng trong vòng một tháng, phạt như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thu nhập.
Thông qua quy định này, thái độ phục vụ của nhân viên chuyên phục vụ phòng riêng được cải thiện một cách hiệu quả. Dẫu sao cũng là kiếm tiền mà, ai chê...
Chương 1501: Giải quyết mấu chốt chút vấn đề!Tại phòng riêng số bốn của mái đông, Chu Chấn Nghiệp nhìn thực đơn trong máy tính bảng, nhịn không được bật cười.
“Có cảm giác hơi chất phác, không màu mè! Tổng giám đốc Nhan, anh quét mã xem, nhà hàng này khá thú vị.”
Nhan Văn Vũ sử dụng wechat quét mã hai chiều, Chu Chấn Nghiệp thuận miệng nói:
“Buổi trưa tôi ăn thịt kho tàu, rất ngon, buổi tối có thể gọi thêm một phần.”
“Nhà hàng này có bí quyết làm món thịt kho tàu có giá 888 tệ. Nếu là nhà hàng Tây Xuyên bình thường, cái giá tiền này có hơi tự tin, nhưng đối với hoàn cảnh cùng với phòng riêng như thế này thì giá món ăn này lại rất bình thường.” Chu Chấn Nghiệp nói rõ.
Chu Chấn Nghiệp nói tiếp: “Chúng ta có bốn người, tôi đề nghị hai món mặn, hai món chay, một canh. Tổng giám đốc Nhan, món ăn nhà bọn họ có đầy đủ không?”
“Vừa phải.” Nhan Văn Vũ đáp lại.
“Tôi đề nghị ba món mặn, ba món chay, một canh, bởi vì ăn rất ngon, chờ một lát nữa tổng giám đốc Chu sẽ biết.”
Cuối cùng Nhan Văn Vũ chọn thịt kho tàu, thịt hai lần chín độc nhất, thịt băm hương cá, canh cà chua trứng vô cùng có tính thử thách kỹ thuật, đậu cove xào, rau diếp xào và rau cải luộc.
Sau khi bọn họ đặt món, màn ảnh lớn phía sau bếp hiện lên tất cả thực đơn của phòng riêng số bốn mái đông. Nếu có yêu cầu kỵ ăn gì, thì sẽ được hiển thị nổi bật.
Nói thí dụ như thịt kho tàu không thể cho rau thơm, hoặc rau diếp xào không thể cho tỏi gì đó. Bốn người Nhan Văn Vũ không có kỵ ăn gì.
“Lên đơn rồi, mọi người bắt đầu đi.” Thái Vũ San phân phó.
Trừ thịt kho tàu là món ăn chế biến sẵn ra, những món khác đều nấu từ đồ tươi.
Món ăn thứ nhất là rau diếp xào. Bởi vì thịt kho tàu là món ăn chế biến sẵn, món rau diếp xào nấu rất nhanh, đúng lúc tạo thành một ăn mặn và một ăn chay.
Nhân viên phục vụ đã mang thức ăn khai vị lên trước. Thức ăn khai vị hôm nay có hai món, một món là rau trộn giá đỗ pha lê, một món là củ cải ngâm giúp ngon miệng.
Món rau diếp xào chỉ mất một phút, bởi vì rau diếp xào nấu lâu hơn thì sẽ mất đi độ giòn cùng vị hơi ngọt, nấu nhanh hơn lại có cảm giác không dễ ăn. Nhìn món ăn rất đơn giản, thật ra thì yêu cầu giữ lửa cao vô cùng.
Thật sự là thêm thì ngại nhiều, giảm lại chê ít.
Thịt kho tàu chế biến sẵn được múc vào trong bát tô sứ trắng hình tròn. Phía dưới bát tô sứ trắng còn có một lớp thủy tinh, sau đó là cấu trúc lớp ngoài được chế tạo từ vật liệu tổng hợp, hơn nữa còn sử dụng lồng giữ ấm để đựng.
Sang rau diếp xào cũng được đựng trong đĩa như vậy, chỉ đổi từ bát tô sứ trắng thành đĩa sứ trắng, nhưng cấu trúc vẫn được cấu tạo từ nhiều lớp, hơn nữa còn sử dụng lồng giữ ấm.
Thiên Phủ vào tháng Tư vẫn không quá ấm áp, từ cửa bên trái phòng đến buồng phòng riêng phía đông có tình trạng bên ngoài phòng, dù là từ yêu cầu vệ sinh, hay là yêu cầu giữ ấm, đều cần lồng giữ ấm.
“Cốc cốc cốc cốc.”
Phòng riêng số bốn của mái đông có tiếng gõ cửa.
“Xin chào, quý khách, thức ăn lên ạ.”
Nhân viên chuyên phục vụ phòng riêng Đàm Yến gõ cửa trước, sau đó nói rõ tình huống, rồi lại chủ động mở cửa.
Đàm Yến tiến vào phòng riêng trước, anh nhân viên phụ trách truyền thức ăn đưa đồ ăn cũng vào theo. Đàm Yến lần lượt đặt món thịt kho tàu được chế biến bí mật cùng rau diếp xào ra ở trên bàn xoay tròn, đồng thời mở lồng giữ ấm, truyền lồng giữ ấm lại vào trong khay của anh nhân viên.
Anh nhân viên truyền thức ăn lặng yên không tiếng động rời đi.
Đàm Yến giới thiệu: “Đây là thịt kho tàu được chế biến đặc biệt, được đầu bếp chính, bà Thái Vũ San, có kinh nghiệm nấu nướng nhiều năm của chúng tôi chế biến.”
Chu Chấn Nghiệp không nghe Đàm Yến giới thiệu, mà chú ý tới chi tiết lồng giữ ấm. Một chi tiết này làm cho Chu Chấn Nghiệp âm thầm thêm điểm cho nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý.
Chu Chấn Nghiệp lại phát hiện một chi tiết khác. Dù là thịt kho tàu, hay là rau diếp xào thì đều sử dụng bộ đồ ăn sứ trắng bình thường để đựng thức ăn, điểm này tương đối kỳ lạ...
Bình thường bộ đồ ăn của nhà hàng tư nhân cũng lòe loẹt, từ đó thể hiện sự khác biệt của mình.
Chu Chấn Nghiệp hỏi: “Chào cô, xin hỏi một chút, bộ đồ ăn nhà các cô có kiến giải gì không. Tôi thấy phía dưới bộ đồ ăn sứ trắng loại bình thường này có cấu trúc hai lớp, có phải là lớp cách nhiệt không?”
“Thưa anh, bộ đồ ăn nhà chúng tôi được thiết kế sử dụng nhiều lớp hợp lại để giữ ấm, lớp thứ nhất tiếp xúc thức ăn là sứ trắng tinh khiết. Bởi vì đồ sứ trắng sạch sẽ nhất, có bất cứ vấn đề gì thì quý khách đều có thể tự phát hiện ra.”
Đàm Yến nói tiếp: “Lớp giữa là lớp thủy tinh truyền nhiệt, sau đó là lớp điện tăng nhiệt. Ở lớp này có cuộn dây điện tăng nhiệt. Trong lớp cách nhiệt ngoài cùng có pin lithium, dựa vào pin lithium để tăng nhiệt cuộn dây, kéo dài cung cấp điện năng để sinh ra nhiệt lượng, từ đó giữ được nhiệt độ của thức ăn.”
Đàm Yến bổ sung: “Đầu bếp chính bà Thái của chúng tôi đã nói, vấn đề lớn nhất của đồ ăn nước Hạ chính là món ăn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ, từ đó làm cho khẩu vị không tốt. Chúng tôi thông qua chén đĩa được đặt làm đặc biệt, giảm bớt vấn đề này xuống một cách có hiệu quả, cho dù các vị khách dùng cơm hai giờ thì thịt kho tàu vẫn sẽ giữ được nhiệt độ như bây giờ.”
Chương 1502: Cần gì phải càn rỡ như vậy?“Hay!” Chu Chấn Nghiệp thở dài nói.
Chi tiết như vậy thật là lợi hại!
Bởi vì vấn đề lớn nhất của thức ăn đúng là đồ ăn bị nguội lạnh.
Đặc biệt là các loại thịt, một khi đã nguội thì khẩu vị sẽ giảm xuống.
“Nhà hàng các cô có các biện pháp rất hay, xin hỏi mấy cái chén đĩa này có bán không, tôi muốn mua một ít về nhà.” Chu Chấn Nghiệp hỏi.
Đàm Yến chần chờ một lúc, rồi mới đáp lại: “Xin lỗi quý khách, tôi cũng cần hỏi vấn đề này mới biết được.”
…
Tại đại sảnh chính đường, An Lương chào hỏi kết bạn với những người bạn cùng phòng của hai chị em họ Hạ. May các bàn của nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý là bàn vuông to phỏng theo kiểu cổ, nếu không thì không ngồi được chín người thật.
Tất nhiên, An Lương ngồi chung một chỗ cùng hai chị em nhà họ Hạ, nhưng anh không ngồi giữa. Dẫu sao nơi này là nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý, Thái Vũ San là đầu bếp, cần gì phải càn rỡ như vậy?
Rất nhiều người không hiểu đạo lý này, rất thích làm người phách lối. Nhưng trên thực tế, làm người phách lối có gì tốt?
Hãy làm người khiêm tốn, làm việc phách lối!
Lấy An Lương và hai chị em nhà họ Hạ làm ví dụ. Ở ngoài sáng, Hạ Hòa Tâm là bạn gái công khai của An Lương, nhưng lúc không có ai, dù là lúc mua nhà ở Nam Hồ Viện, hay là sau đó ở bên trong Lamborghini Urus, không phải An Lương trái ôm phải ấp sao?
Muốn hôn Hạ Hòa Tâm thì hôn Hạ Hòa Tâm, muốn hôn Hạ Như Ý thì hôn Hạ Như Ý. Nhưng An Lương sẽ nói chuyện này ra ngoài không?
Nói ra ngoài có ích lợi gì?
Dù sao An Lương thích làm người khiêm tốn, làm việc phách lối hơn.
Nhân viên chuyên phục vụ phòng riêng Đàm Yến đi tới đại sảnh chính đường, đi về phía An Lương, hạ thấp giọng dò hỏi.
“Ông chủ, khách phòng riêng số bốn hỏi chúng ta có bán chén đĩa giữ ấm không?”
“Chúng ta có nhiều chén đĩa giữ ấm không?” An Lương hỏi ngược lại.
“Có.” Đàm Yến đáp.
“Dựa theo giá mua của chúng ta mà bán cho đối phương. Hơn nữa, cung cấp cách mua, địa chỉ chỗ mua cùng với phương thức liên lạc liên quan cho đối phương, từ đó để đối phương thuận lợi mua sau này hoặc là bán sau khi phục vụ.” An Lương nói rõ.
“Vâng.” Đàm Yến đáp lại, sau đó rời đi.
Trầm Thế Trung chờ Đàm Yến rời đi rồi mới thở dài nói.
“Lương ca, cậu có độc, cậu đưa chúng tôi tới nơi này ăn đồ Tây Xuyên ngon như vậy, tôi cảm thấy sau này sắp bị cậu vặt lông dê.”
Trầm Thế Trung tiếp tục nói: “Các cậu có thẻ hội viên kim cương, thẻ hội viên chí tôn, thẻ hội viên đen, thẻ giảm nửa giá gì đó không?”
“Có thẻ đánh gãy xương, có muốn hay không?” An Lương chửi bậy.
“Mẹ nó, quấy rầy rồi!” Trầm Thế Trung chửi bậy.
Lâm Lâm lại gắp một miếng thịt kho tàu.
“Trừ giá cả hơi đắt, mình không tìm ra cái gì xấu!”
“Đúng là giá cả hơi đắt!” Khang Ngọc Giai tán thành.
Từ Nặc cũng tán thành: “Thịt kho tàu 888 tệ một suất, mấu chốt là có hơi ít. Mình cảm thấy một mình mình có thể ăn hết một suất!”
Hạ Như Ý hừ hừ nói: “Ừ. Tớ cảm thấy đây là vấn đề của cậu!”
“Vậy à?” Từ Nặc hỏi ngược lại.
An Lương tán thành: “Tôi cũng cảm thấy đây là vấn đề của cậu.”
Thịt kho tàu có định mức, một suất khoảng tầm nửa cân. Hơn nữa, cộng thêm nguyên liệu phối hợp nấm hương, mặc dù không thể nói là số lượng vừa đủ, nhưng chắc chắn là ở mức vừa phải.
Mọi người ăn đến hơn tám giờ tối mới rời đi, bọn họ nhất trí khen ngợi nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý. Dĩ nhiên, lời khen ngợi này trừ giá cả.
Thật ra thì giá cả nhà hàng tư nhân Hòa Tâm Như Ý cũng không phải là quá đắt, ít nhất so với nhà hàng Bulgari mà nói, đúng là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn. Mấu chốt hơn là loại xa xỉ phẩm châu báu Bulgari này xâm phạm vào ngành ăn uống hay là ngành ăn uống của nước Hạ, bọn họ hiểu không?
Ở phòng riêng số bốn của mái đông, bốn người Nhan Văn Vũ cùng Chu Chấn Nghiệp đã ăn xong ba món mặn, ba món chay, một canh. Bọn họ cũng đề xướng tiết kiệm.
“Tổng giám đốc Nhan, tôi phát hiện nhà bọn họ có một vấn đề.” Chu Chấn Nghiệp nói rõ.
“Lượng thức ăn cũng không phải vừa phải như anh nói, tôi cảm thấy là có hơi ít.”
“Đối với chúng ta mà nói thì đúng là có hơi ít. Hẳn là bọn họ đã thiết kế cung cấp số lượng theo cân bằng có trai gái, nói thí dụ nếu chúng ta có hai trai hai gái, hẳn là không ăn hết ba món mặn, ba món chay, một canh này.” Nhan Văn Vũ nói rõ.
“Hình như là đạo lý này.” Chu Chấn Nghiệp đáp lại.
“Một điểm này không hại đến tổng thể. Tôi vừa nhìn giá trên máy tính bảng, giá món ăn là 1668 tệ, giá này rất ổn, có cảm giác tương đối vừa phải.”
“Phí bữa ăn cũng chỉ hai mươi tệ một người.” Chu Chấn Nghiệp bổ sung.
“Nếu lựa chọn ở đại sảnh, bốn người chúng ta cũng chỉ tốn có 1748 tệ.”
“Thoạt nhìn chi phí phòng riêng là có hơi đắt, doanh thu nhà bọn họ chắc là chủ yếu dựa vào phòng riêng.” Chu Chấn Nghiệp cười.
“Lần kế tiếp chúng ta sẽ ngồi ở đại sảnh!” Nhan Văn Vũ gật đầu liên tục.
“Không thành vấn đề.”
Gần chín giờ tối, Thái Vũ San đến đại sảnh từ phía sau phòng bếp, nở nụ cười nói:
“An Lương, dì vừa kiểm tra đánh giá, buôn bán hôm nay của chúng ta nhận được nhiều đánh giá tích cực, thậm chí buổi tối còn có khách trở lại. Dì rất có lòng tin đối với kinh doanh thử nghiệm vào ngày mai.”
“Cháu thì có lòng tin đối với tài nấu nướng của dì!” An Lương đáp lại.