Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 94 - Chương 1757: Chấp Nhận Toàn Bộ!

Chương 1757: Chấp nhận toàn bộ!

Iqiyi đúng là trang web video dài, nhưng trên Iqiyi cũng có rất nhiều video ngắn, nhưng video ngắn một hai phút hoặc mấy chục giây, Iqiyi cũng sẽ thêm cho nó quảng 90 giây, thậm chí là quảng cáo 120s, đây không phải có vấn đề sao?

Tình hình như vậy lại có bao nhiêu người chịu đợi quảng cáo kết thúc?

Nếu là video 40 phút, cho tôi một quảng cáo 120 giây, thế thì không nói rồi, nhưng độ dài video mới có 120 giây thôi, đã phải tải một quảng cáo 90 giây hoặc 120 giây, muốn điên!

Trong kế hoạch của An Lương, cải cách của Iqiyi không chỉ là quảng cáo phải huỷ bỏ trên quy mô lớn, đồng thời sẽ dùng chiêu trò hiện tại của Iqiyi, nâng cao phí đăng ký của hội viên.

Nhưng trong lúc nâng cao phí đăng ký của hội viên, sẽ nâng cao đãi ngộ của hội viên với biên độ lớn, chẳng hạn như làm được hội viên thì thực sự không có quảng cáo!

Hiện tại hội viên của Iqiyi chỉ là nói xàm, đã mở hội viên còn phải xem quảng cáo, không phải lừa đảo sao? Chi phí mở phim của hội viên cũng phải giảm xuống, ít nhất ưu đãi 20%.

Đồng thời trong mảng mở phim trả phí, cho dù là người dùng bình thường tiến hàng mở phim trả phí, chỉ cần sau khi mở phim, thì huỷ bỏ luôn quảng cáo tương ứng của phim được mở.

Kế sách tương tự còn có rất nhiều, trước khi Kiều Á Phi chưa đưa ra quyết định, An Lương cũng lười nói rõ chi tiết.

“Giám đốc Kiều, các anh cảm thấy phương án hợp hai làm một thế nào?” An Lương hỏi.

Kiều Á Phi khẳng định đáp lại: “Tôi cảm thấy cực kỳ không tồi!”

Nhìn từ mặt nổi, phương án hợp tác của An Lương đề ra đàn áp nghiêm trọng giá trị của Iqiyi, hơn nữa đòi hỏi quyền lợi các kiểu, còn muốn quyền điều khiển cổ phần tuyệt đối của Iqiyi.

Điều kiện hợp tác như vậy dường như là bên Iqiyi chịu lỗ.

Nhưng trên thực tế An Lương bỏ vào 10% cổ phần của ngành truyền thông hệ An Tâm, còn có hiệp định ba năm chuyển lỗ, năm thứ tư sinh lời, nếu đầu tư An Tâm thực sự có thể khiến cho Iqiyi sinh lời ở năm thứ tư, thế thì Iqiyi lời to rồi!

Kiều Á Phi không phải đồ ngu!

Kiều Á Phi cực kỳ hiểu rõ nguyên lý bánh kem, tuy rằng hiện tại tỷ trọng cổ phần của bọn họ giảm xuống, nhưng chỉ cần làm cho bánh kem to hơn, từ giá trị vốn hoá thị trường 1000 ức làm đến trên 2000 ức, thế thì là lời rồi được chứ?

Không!

Nếu Iqiyi thực sự có thể thực hiện sinh lời vào năm thứ tư thì giá trị vốn hoá thị trường của Iqiyi đã nhẹ nhàng vượt lên mức 1000 ức giá trị vốn hoá thị trường.

Trên thực tế chỉ cần năm sau giảm quy mô lỗ vốn xuống, giá cổ phiếu của Iqiyi sẽ tăng lên. Ba năm liên tục giảm mức độ lỗ vốn xuống, giá cổ phiếu của Iqiyi đã không biết tăng đến độ cao nào. Vậy nên Kiều Á Phi mới cảm thấy phương án hợp tác mà An Lương đưa ra cực kỳ không tồi, không phải là thuật âm dương gì.

Trong đàm phán hợp tác kinh doanh, về cơ bản rất ít có trường hợp âm dương quái khí, dù gì làm ăn không thành còn tình nghĩa, có bài gì thì cứ mở ra, nên khuyên răn thì khuyên răn, nên uy hiếp thì uy hiếp, mọi người nói rõ ra phân cao thấp.

m dương quái khí thì hầu hết là sẽ không hợp tác!

“Giám đốc An, tôi hỏi thêm một câu, nếu các anh cá cược thất bại thì sao?” Kiều Á Phi truy hỏi. Kiều Á Phi quyết định tiểu nhân trước quân tử sau.

An Lương suy nghĩ một chút mới đáp lại: “100 ức tiền mặt đi!”

“Nếu chúng tôi các cược thất bại, chúng tôi bồi thường thêm cho các anh 100 ức tiền mặt, tiền mặt tự do chi phối.” An Lương đáp lại.

Trong mắt Kiều Á Phi loé lên tia sáng, bồi thường 100 ức tiền mặt, đặt biệt là bồi thường 100 ức tiền mặt tự do chi phối, đó thực sự quá thu hút!

“Viết vào hợp đồng chứ?” Kiều Á Phi thám thính.

An Lương khẳng định: “Đương nhiên.”

“Chúng tôi không có vấn đề rồi, chúng tôi chấp nhận điều khoản hợp tác mà giám đốc An đề ra, nhưng mà phán quyết cuối cùng vấn cần giám đốc Lý mới được, tôi liên hệ với giám đốc Lý ngay, đợi quyết định cuối cùng của giám đốc Lý.” Kiều Á Phi nói rõ.

Iqiyi là công ty con của công ty Hùng Chưởng, người quyết định phán quyết cuối cùng chắc chắn là Lý Hồng Nham.

“Được!” An Lương đáp lại: “Phòng họp của chúng tôi sẽ cho các anh làm phòng làm việc tạm thời, các anh cứ thoải mái.”

“Cảm ơn giám đốc An.” Kiều Á Phi đáp lại.

“Chúng ta đi xử lý việc của hợp tác trước, cho dù quyết định của giám đốc Lý là gì chúng tôi đều sẽ phản hồi lại cho giám đốc An.”

“Được.” An Lương gật đầu.

Trong phòng họp của công ty đầu tư An Tâm, Kiều Á Phi liên hệ Lý Hồng nham, anh ta gửi thông tin quan trọng cho Lý Hồng Nham trước, thông qua ứng dụng bảo mật thông tin liên lạc của công ty Hùng Chưởng, bao gồm điều khoản hợp tác v.v., từ đó tránh bị tiết lộ thông tin quan trọng.

Vài phút sau, Kiều Á Phi nhận được cuộc gọi của Lý Hồng Nham, Lý Hồng Nham mở miệng trước: “Lão Kiều, tin nhắn anh gửi tôi đều xem rồi, hiệp định cá cược toàn bộ đều viết vào hợp đồng đúng không?”

“Vâng ạ.” Kiều Á Phi khẳng định đáp lại.

“Thú vị!” Lý Hồng Nham cảm thán: “Người này đúng thật là lợi hại, không hổ danh là tên đứng vững nhanh chóng trong giới Đế Đô.”

Trụ sở chính của công ty Hùng Chưởng chính là ở Đế Đô, Lý Hồng Nham cũng có quan hệ người quen tương ứng trong giới ở đó, đương nhiên anh ta biết An Lương là ai, cũng biết tình hình của An Lương trong giới Đế Đô.

Chương 1758: Chắc chắn là con ruột

“Tôi hoàn toàn đồng ý phương án hợp tác như vậy, anh hỏi thử khi nào đố phương ký hợp đồng, đích thân tôi sẽ đến Thiên Phủ.” Lý Hồng Nham bày tỏ thành ý.

“Dạ vâng, giám đốc Lý, tôi hỏi thử đối phương ngay.” Kiều Á Phi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì trong lòng Kiều Á Phi thiên về hướng Iqiyi và công ty đầu tư An Tâm tiến hành hợp tác.

Nếu không chỉ có thể cược ván lớn cuối cùng, hay là cược ván lớn cuối cùng với khả năng lớn sẽ thu về kết quả tệ hại, đó không phải là kết quả mà Kiều Á Phi muốn.

Công ty đầu tư An Tâm.

Kiều Á Phi quay lại phòng làm việc của An Lương, anh ta truyền đạt lại ý của Lý Hồng Nham, đồng thời hỏi: “Giám đốc An, anh thấy khi nào ký hợp đồng thì thích hợp?”

“Giám đốc Lý của chúng tôi sẽ bay qua ký hợp đồng.” Kiều Á Phi bổ sung nói.

An Lương suy nghĩ một chút: “Ngày mai là ngày của mẹ, mọi người đều có việc, ngày mốt thứ hai mới xử lý thì sao?”

Kiều Á Phi đồng ý thẳng luôn: “Không có vấn đề.”

“Hợp tác vui vẻ!” An Lương đưa tay phải ra.

Kiều Á Phi vội đưa tay ra bắt tay với An Lương. Phạm Bình và Hầu Minh Triết cũng bắt tay chúc mừng.

“Giám đốc Kiều, giám đốc Hầu, tối nay để lão Phạm đưa các anh đi cảm nhận một chút cuộc sống của Thiên Phủ, Cầu Cửu Khổng rạng danh chắc chắn phải đi xem thử.” An Lương nói rõ.

Kiều Á Phi nói đùa: “Giám đốc An không đi sao?”

An Lương cũng nói đùa tương tự: “Trai đẹp như tôi qua đó chỉ sợ không phải các chị gái đến bắt chuyện, mà cả mấy anh trai cũng đến bắt chuyện thì chết.”

An Lương tiếp tục nói: “Ngày mai là ngày của mẹ, hôm nay tôi tính về nhà một chuyến.”

Phạm Bình ở bên cạnh bổ sung: “Nhà giám đốc An ở Thịnh Khánh, từ Thiên Phủ về đó chỉ cần hơn 1 tiếng đồng hồ. Giám đốc Kiều, giám đốc Hầu, tối nay tôi đưa các anh đi một vòng, trải nghiệm một chút cuộc sống chậm của Thiên Phủ.”

“Được, thế thì làm phiền giám đốc Phạm rồi.” Kiều Á Phi đáp lại.

An Lương liếc sơ thời gian, bây giờ gần 5 giờ, nếu bây giờ về nhà, còn kịp ăn cơm tối.

Trong thang máy, An Lương đeo một chiếc tai nghe không dây gọi điện cho Tôn Hà, đợi sau khi có người nhấc máy, An Lương nhanh chóng nói: “Mẹ, ngày mai là ngày của mẹ, hôm nay con định về nhà.”

Tôn Hà từ chối thẳng thừng: “Ngày của mẹ thì ngày của mẹ, con về nhà làm gì?”

“Đương nhiên là ăn mừng với mẹ!” An Lương đáp lại.

Tôn Hà hừm hừm nói: “Kêu mẹ nấu cơm ăn mừng?”

“Không lẽ ngày của mẹ đi ăn ngoài sao?” An Lương hỏi ngược lại.

“Mẹ biết ngay chiêu trò của con!” Tôn Hà mỉa mai nói: “Nếu đã là ngày của mẹ, ngày mai tất nhiên mẹ phải thả lỏng một chút, con thì không cần về đâu, mẹ với bố con đã sớm sắp xếp xong lịch trình rồi.”

“...” An Lương câm nín. Về nhà cũng bị từ chối?

Quá khổ đi!

Đúng thật là đãi ngộ của mẹ ruột!

“Còn có chuyện gì khác không, bên mẹ còn đang xử lý công việc.” Tôn Hà hỏi.

“Thế thì chúc trước mẹ ngày lễ vui vẻ.” An Lương đáp lại.

“Được được được.” Tôn Hà đáp lại: “Mẹ nói trước cho nhóc con con biết, ngày mai bố và mẹ đều không ở nhà, con có về cũng không có tác dụng.”

“Biết rồi, biết rồi, mẹ, mẹ có phát hiện, lâu lắm rồi mẹ không nấu cơm không?”

“Thế con có phát hiện, rất lâu rồi mẹ không nghỉ ngơi vào thứ bảy chủ nhật không?” Tôn Hả hỏi ngược lại: “Việc của mỏ vàng Linh Khúc quá nhiều, thứ bảy chủ nhật nào mẹ cũng tăng ca.”

An Lương tỏ ra không chọc được.

Nếu không phải An Thịnh Vũ từng nói: “Công tác tài chính của mỏ vàng Linh Khúc đều giao hết cho văn phòng kế toán Tinh Chuẩn mà Tôn Hà đang làm việc, được thẩm định qua một đội nhóm kế toán của văn phòng kế toán Tinh Chuẩn. An Lương cũng sắp tin tưởng là Tôn Hà rất bận rồi được chứ?”

Thứ bảy chủ nhật của Tôn Hà đều đang xây trường thành lập phương! Thế có thể không bận sao?

Sau khi cúp máy, An Lương gửi tin nhắn trong nhóm wechat của hai chị em nhà họ Hạ.

‘An Lương: @Hạ Hoà Tâm: @Hạ Như Ý: Cục cưng lớn, cục cưng nhỏ, các em đang ở đâu?’

‘Hạ Như Ý: Anh bận xong rồi à?’

‘Hạ Hoà Tâm: Thông tin vị trí: khu Tân Nam Phủ, Nam Hồ Viện

An Lương nhìn thông tin vị trí của Hạ Hoà Tâm gửi qua, hai chị em này về nhà rồi sao?

‘An Lương: Các em về nhà rồi à?’

‘Hạ Như Ý: Đúng vậy, chúng em ăn cơm trưa xong là về rồi, ngày mai là ngày của mẹ, chúng em hôm nay về đưa bà nội đến bên quán ăn, hôm nay mừng ngày của mẹ với bà nội rước.’

‘Hạ Hoà Tâm: Đây là mẹ đề nghị.’

‘Hạ Hoà Tâm: Hôm nay là mẹ mừng ngày của mẹ cho bà nội.’

‘An Lương: Vừa nãy anh nói với mẹ anh, anh muốn về nhà mừng ngày của mẹ.’

‘Hạ Như Ý: Anh phải về Thịnh Khánh sao?’

‘An Lương: Không.’

‘An Lương: Anh bị mẹ anh chê rồi!’

An Lương đơn giản nói rõ tình hình một chút.

‘An Lương: Mẹ anh nói rồi, bà ấy chịu hết thời gian 18 năm, cuối cùng cũng chịu đựng đến khi anh học đại học, bây giờ bà ấy tự do rồi, kêu anh ít làm phiền bà ấy một chút.”

‘Hạ Như Ý: Ha ha ha ha!’

‘Hạ Như Ý: Đây chắc chắn là con ruột!’

‘Hạ Hoà Tâm: Cười

‘Hạ Như Ý: Thế anh có muốn qua đây ăn mừng với chúng em không?’

‘Hạ Như Ý: Hôm nay bố của em cũng ở đây.’

‘Hạ Như Ý: Lúc nãy bố em còn đang nổ, nói lần trước ông ấy sơ hở mà thôi, uống rượu uống nhanh quá, bị thanh niên như anh đánh lén, nói sau này có cơ hội phải làm lại một trận đàng hoàng, cho thanh niên như anh biết tửu lượng của ông ấy.’

Chương 1759: Đào hố chuyên nghiệp!

‘An Lương: Có phải bố em cũng xem video của roi vương không?’

‘An Lương: Khi nào các em xuất phát?’

‘An Lương: Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay sắp xếp một chút, cho bố em biết người trẻ chắc chắn có phẩm chất rượu!’

‘Hạ Như Ý: Anh đợi chúng em qua trước, ít nhất cũng đợi chúng em xuất phát đã, nếu không, em sợ bố em lại kiếm cớ không đi.’

‘Hạ Hoà Tâm: Chúng em xuất phát ngay, đặt trước phòng riêng số 1.’

‘Hạ Hoà Tâm: Anh đợi chúng em sắp tới rồi mới xuất phát.’

Vậy nên hai chị em nhà họ Hạ hợp tác đào hố cho bố cũng không nể nang tình nghĩa gì?

‘An Lương; Được rồi!’

‘An Lương: Xem hôm nay anh phát uy!’

‘Hạ Như Ý: Được đó được đó, em đứng về phe anh!’

‘Hạ Hoà Tâm: Cố lên!’

An Lương nhìn tin nhắn hai chị em trả lời, anh nở nụ cười, xem ra hôm nay phải trao dồi tửu lượng đàng hoàng với bố vợ rồi?

Trao đổi công bằng, không phải người trẻ không có phẩm chất rượu đâu!

Phẩm chất rượu của An Lương cực kỳ tốt, tửu lượng cũng cực kỳ tốt, người bố vợ Hạ Hiểu Đông hôm nay e là sẽ bị trọng thương!

‘An Lương: Thông tin vị trí: Trung tâm Quốc Kim đường Xuân Tây.’

‘An Lương: Các em có muốn uống gì ở Tuyết Trà không?’

‘Hạ Như Ý: Có có có, em muốn xoài phô mai đá xay!’

‘Hạ Hoà Tâm: Em cũng muốn xoài phô mai đá xay.’

Hai chị em nhà họ gần như cái gì cũng muốn giống nhau, vậy nến thích cùng một kiểu bạn trai cũng không có vấn đề nhỉ?

‘An Lương: Được!’

‘An Lương: Anh đi mua cho các em trước.’

‘Hạ Như Ý: Ừm ừm, cảm ơn đại ca.’

‘Hạ Hoà Tâm: Cảm ơn.’

‘An Lương: Cảm ơn anh vậy thôi sao?’

‘Hạ Như Ý: Muah.’

‘Hạ Hoà Tâm: Ôm ôm.’

‘An Lương: Hoà Tâm, em phải học em gái em.’

‘Hạ Như Ý: Sao em cảm thấy kì kì nhỉ?’

‘Hạ Hoà Tâm: Anh lại bắt đầu rồi!’

‘An Lương: ?’

An Lương tiện tay chọn hai ly xoài đá xay phô mai trên ứng dụng của Tuyết Trà, anh tiếp tục nói chuyện với hai chị em nhà họ Hạ.

Gần nửa tiếng đồng hồ sau, Hạ Như Ý gửi qua thông tin định vị.

‘Hạ Như Ý: Thông tin định vị: Số 119 đường Thanh Cung

‘Hạ Như Ý: Chúng em sắp đến rồi, anh có thể xuất phát, chúng em còn chưa nói cho bố em biết.’

‘Hạ Hoà Tâm: Đợi anh.’

‘An Lương: Được.’

Từ đường Xuân Tây đến quán ăn Hoà Tâm Như Ý, trong giờ cao điểm tan làm 5 giờ rưỡi này, mất tận 50 phút đồng hồ, hiệu suất như vậy khiến cho An Lương không còn sức than thở, nếu có mô tô bay, thì không còn áp lực kẹt xe gì đó rồi nhỉ?

Đương nhiên, mô tô bay phải ra đường như thế nào, pháp luật liên quan lại quy định ra sao, đó vẫn là một khu vực trắng xoá.

Khu vực trắng xoá trong pháp luật tương tự còn có rất nhiều, chẳng hạn như nói xe đạp điện công cộng của Thịnh Khánh. Điểm này Thịnh Khánh làm cực kỳ tệ!

Thịnh Khánh là thành phố vùng núi đặc biệt, không có quy định đường không phải xe cơ giới, từ đó dẫn đến xe đạp điện công cộng đi bậy trên làn đường dành cho người đi bộ.

Tai nạn vì xe đạp điện công cộng mỗi ngày đều xảy ra không ngừng.

Thế nhưng về mặt pháp luật không hề giới hạn xe đạp điện công cộng, dẫn đến tình trạng lộn xộn của xe đạp điện công cộng tạo nên ảnh hưởng khổng lồ đối với hình tượng thành phố Thịnh Khánh.

Rõ ràng là một thành phố lớn trực thuộc trung ương, rõ ràng mang danh thành phố bậc 1, nhưng về mặt chi tiết làm đến mức thực sự giống như kết hợp thành thị và nông thôn vậy, đến một thành phố bậc 3 cũng không bằng.

Cho dù bản thân An Lương chính là người Thịnh Khánh, anh cũng phải nói như vậy, Thịnh Khánh thực sự làm rất tệ điểm này.

Mô tô bay trong tương lai cũng có thể xảy ra vấn đề như vậy, về mặt pháp luật không có hạn chế tương ứng, thuộc khoảng trống pháp luật tạo thành từ sự thay đổi của thời đại.

Nhưng mà vấn đề như vậy đối với An Lương mà nói không phải là vấn đề, phương pháp lúc nào cũng nhiều khó khăn.

Trong phòng riêng số 1 của quán ăn Hoà Tâm Như Ý.

Hạ Như Ý nhìn về phía Hạ Hiểu Đông.

“Đúng rồi, bố à, con quên nói với bố, anh rể cũng sắp qua.”

Hả?” Hạ Hiểu Đông ngây người ra một chút.

Hạ Hoà Tâm tiếp lời: “Con gọi An Lương rồi, anh ấy cũng sắp qua.”

Hạ Như Ý cười bổ sung: “Bố, lúc nãy không phải bố nói muốn đọ một trận rượu với anh rể nữa sao?”

Hạ Hiểu Đông câm nín.

Nói thì nói, cười thì cười, tại sao phải nghiêm túc chứ?

Hạ Hiểu Đông đột nhiên nghĩ đến một kịch bản.

‘Iran: Mỹ, tại sao anh lại đánh tôi?’

‘Mỹ: Tôi nghi ngờ anh có vũ khí hạt nhân!’

‘Iran: ???’

‘Iran: Thế tại sao anh không đánh nước Hạ?’

‘Mỹ: Vì nó thực sự có vũ khí hạt nhân.’

Hạ Hiểu Đông cũng chỉ nói miệng muốn đọ một trận nữa với An Lương mà thôi, đâu phải ông ta không biết tửu lượng của An Lương, lại làm sao có thể thực sự đọ một trận với An Lương chứ?

Hạ Hiểu Đông đột nhiên cảm thấy mình bị gậy ông đập lưng ông rồi, bây giờ chỉ có chịu đựng cố mà nghênh chiến thôi nhỉ?

Gần 6 giờ rưỡi chiều tối.

Cuối cùng An Lương cũng đến quán ăn Hoà Tâm Như Ý, kẹt xe đúng thật là có vấn đề, nếu không kẹt xe, lâu nhất là nửa tiếng mà thôi.

May mà những người khác cũng kẹt xe, bên ngoài quán ăn Hoà Tâm Như Ý còn có vị trí đỗ xe giá cao tạm thời, An Lương đậu xe xong, xách hai ly Tuyết Trà bước về phía quán ăn Hoà Tâm Như Ý.

Chương 1760: Sức mạnh quay về rồi!

Trong vị trí cổng vào, nhân viên đón khách Hàn Hân chủ động chào hỏi: “Chào buổi tối, giám đốc An.”

“Chào buổi tối.” An Lương gật đầu nhẹ, lại giữ đủ cảm giác xa cách.

Thông qua số liệu thu được từ Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thưởng cho, An Lương biết Hàn Hân này có hảo cảm với anh, nhưng Hàn Hân chỉ là trường hợp ở mức trăm người có một mà thôi, cách yêu cầu của An Lương còn hơi xa một chút.

Ngoài ra, An Lương cũng không phải là loại nhìn thấy gái là không đi tiếp được, đến trường hợp đánh giá nhan sắc đạt đến mức vạn người có một, An Lương cũng có thể đối xử lý trí, huống chi là trăm người có một?

An Lương xách hai ly Tuyết Trà bước về phía phòng riêng số 1, cửa lớn của phòng riêng số 1 đang mở, sau khi An Lương bước vào, anh đưa 2 ly đó cho Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý, sau đó nhìn về phía Hạ Hiểu Đông.

“Chào chú ạ.” An Lương chủ động chào hỏi, sau đó nhìn về phía mẹ của Hạ Hiểu Đông, cũng là bà nội của hai chị em nhà họ Hạ: “Chào bà!”

Đinh Tiểu Hoa gật đầu liên tục: “Được được được, mau ngồi mau ngồi.”

An Lương ngồi bên trái Hạ Hiểu Đông, bên trái của An Lương là Hạ Hoà Tâm, sau đó là Hạ Như Ý, đối diện là Đinh Tiểu Hoa.

Lúc nãy khi An Lương bước vào, Hạ Hiểu Đông đã nhìn thấy An Lương chỉ xách đồ uống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ông hơi có chút sức mạnh rồi.

“Tối nay chúng ta uống chút chứ?”

Tự tin của Hạ Hiểu Đông quay lại, ông suy nghĩ lần này uống chậm lại một chút chắc là không có vấn đề, ông là giang hồ già trên sân rượu rồi, gừng càng già càng cay, cũng không thể bị người trẻ đánh lén tiếp chứ?

Đối mặt với đề nghị của Hạ Hiểu Đông, tất nhiên An Lương không thể từ chối, hôm nay là đến sắp xếp bố vợ mà, đương nhiên phải sắp xếp bố vợ thật rõ ràng.

“Được ạ, chú à, chú xem thử uống cái gì?” An Lương khẳng định đáp lại, Hạ Hiểu Đông suy nghĩ một chút mới đáp lại: “Rượu Giang Dương?”

Rượu Giang Dương không phải là rượu đế đỉnh nhất, nhưng nó là rượu nổi tiếng của tỉnh Tây Xuyên, An Lương không kén chọn, anh cũng không phải loại người kén tới mức phải Mao Đài Phi Thiên mới có thể uống được.

Chưa đến 10 phút sau, món ăn lần lượt được đưa lên, hôm nay Đàm Yến phụ trách phòng riêng số 1 chủ động mở miệng: “Giám đốc An, đầu bếp Thái kêu tôi đến nói với mọi người một tiếng, hôm nay hơi bận, chút nữa bà ấy xem thử có thời gian không, nếu có thời gian mới qua đây xem thử.”

An Lương gật đầu: “Được.”

Hạ Hiểu Đông cảm thán một tiếng: “Bây giờ đúng thật là bà ấy rất bận.”

Hạ Hiểu Đông chủ yếu là cảm thấy về nhà không có ai nấu cơm, ông hơi không quen.

An Lương không tiếp lời của Hạ Hiểu Đông, tuy rằng bây giờ Thái Vũ San đúng thật là rất bận, nhưng bây giờ bà ấy rất vui. Doanh thu của quán ăn Hoà Tâm Như Ý cực kỳ cao.

Doanh thu trung bình ngày của một tuần gần đây đã đạt đến mức 4 vạn, hơn nữa còn đang tăng lên liên tục, có thể nói là bận mà có hồi đáp!

“Chú à, chúng ta uống một ly!” An Lương chủ động giơ ly lên.

Hai ly lớn rót đầy rượu Giang Dương 52 độ khiến cho Hạ Hiểu Đông run rẩy, ông vội đáp lại: “Uống từ từ, uống từ từ, chúng ta vừa ăn đồ ăn vừa uống, một ly uống bốn lần.”

Nghe cách nói hơi nhận thua của Hạ Hiểu Đông, trong lòng An Lương cười thầm, đương nhiên là anh đồng ý.

“Được ạ, tay nghề của dì thực sự rất tuyệt, chúng ta ăn nhiều đồ ăn vào.”

Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý đã không nhịn được nét cười.

Hạ Hiểu Đông trợn mắt nhìn hai người một cái, không phải tửu lượng của ông không tốt, ông chỉ là không uống rượu gấp được, ly hai lượng như vậy, nếu trong trường hợp uống nhanh, nhiều nhất là hai ly thì đã không trụ được rồi được chứ?

“Chú à, chúng ta cụng một cái nữa!” An Lương lại giơ ly lên.

Ly rượu của hai người chạm vào nhau hết lần này đến lần khác, trong thời gian nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hai người đã uống ba ly, nét mặt của Hạ Hiểu Đông đỏ ửng, rõ ràng đã vào trạng thái rồi.

“Anh em, tôi nói cho cậu biết, vận may gần đây của tôi quá tốt!” Hạ Hiểu Đông bật chế độ nói nhiều sau khi uống rượu.

Ông vừa nói, vừa đập chiếc điện thoại Huawei B40+ Pro phiên bản pin Graphene lên bàn: “Nói ra vẫn còn phải cảm ơn chiếc điện thoại của anh em tặng, Huawei rút thăm trúng thưởng thông qua điện thoại, tôi may mắn rút được một chiếc Audi A7!”

An Lương suýt nữa cười ra tiếng!

Hạ Hiểu Đông này vào trạng thái rồi, thì bắt đầu xưng anh em với anh. Còn về việc Hạ Hiểu Đông rất may mắn?

An Lương tỏ ra cười mà không nói gì!

Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm cũng nhịn rồi lại nhịn mới không cười ra tiếng.

May mắn mà Hạ Hiểu Đông nói, thực ra là An Lương thao túng ở phía sau, từ đó tránh Hạ Hiểu Đông cảm thấy uất ức trong lòng mà thôi, thao tác này và thao tác vật rẻ giá mềm của công ty Xiaomi giống nhau rất nhiều.

Dù gì cũng chỉ là để giữ lại mặt mũi và tâm thế của đối phương mà thôi!

“Vận may của chú đúng thật là rất tốt!” An Lương vừa khen ngợi, vừa rót rượu cho Hạ Hiểu Đông.

Hạ Hiểu Đông hào sảng nói: “Nào, chúng ta cạn ly!”

An Lương câm nín, đây là Hạ Hiểu Đông tự tìm đó, An Lương không hề chủ động khiêu khích.

Chương 1761: Anh em, chăm sóc tốt con gái của tôi!

Hạ Như Ý trợn mắt, cô nghĩ là Hạ Hiểu Đông chắc không đợi được tới lúc Thái Vũ San rảnh rồi nhỉ?

Bốn ly rượu trắng vào người, tương đương với tám lượng, hầu hết tửu lượng của mọi người đều không đến mức độ này.

“Anh em, tôi nói cho cậu biết hai đứa con gái đều rất tốt, cậu chọn ai cũng được..” Hạ Hiểu Đông nói chuyện đã bắt đầu lắp lắp bắp bắp.

An Lương không rót rượu nữa: “Chú à, hôm nay không uống nữa nha?”

Hạ Hiểu Đông khẳng định đáp lại: “Uống! Tôi không say! Tiếp tục uống!”

Tên này rõ ràng là không khống chế được bản thân, sau khi ly thứ năm vào người, ông ta khoác vai An Lương: “Anh em tốt, hôm nay uống... nhanh... sau này hai đứa con gái thì... nhờ cậu rồi..”

“Chú à, chú uống say rồi.” An Lương giữ vững thái độ.

“... Say...!” Hạ Hiểu Đông nâng cao âm lượng.

Vừa hay lúc này Thái Vũ San bước vào, bà nhìn Hạ Hiểu Đông say xỉn, bà bất lực nói: “Lão Hạ lại uống say rồi sao?”

Hạ Như Ý tiếp lời: “Dạ! Mẹ, mẹ xem thử video, bố quá đáng thật đó, uống say rồi thì bán chúng con đi.”

An Lương cảm thấy bản thân mình vẫn nên giả vờ say để giữ mạng đi!

Thái Vũ San nhìn video Hạ Như Ý quay bằng điện thoại, bà bất lực lắc đầu.

“An Lương, tình hình của cháu sao rồi?” Thái Vũ San hỏi An Lương.

An Lương phát huy khả năng diễn xuất cấp ảnh đế: “Cháu không sao! Còn có thể uống thêm một ít!”

Thái Vũ San lắc lắc đầu, bà cảm thấy An Lương cũng cỡ đó rồi, thể là nói với Hạ Như Ý: “Hai đứa con đưa An Lương về trường đi, mẹ đưa bố các con về nhà.”

“Thế bên đây làm sao?” Hạ Như Ý hỏi ngược lại.

“Để ông ấy ngủ một chút ở sofa khu vực nghỉ ngơi, buổi tối mẹ mới đưa ông ấy về nhà.” Thái Vũ San đáp lại, sau đó nhìn về phía Đinh Tiểu Hoa: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi xem tivi ở phòng riêng một chút, được chứ?”

Đinh Tiểu Hoa tất nhiên là đồng ý.

Hạ Như Ý ở bên cạnh nói: “Thế chúng con gọi người lái thế trước.”

Thái Vũ San gật đầu: “Chú ý an toàn.”

“Dạ vâng.” Hạ Như Ý đáp lại.

Hạ Hoà Tâm cũng gật đầu: “Mẹ yên tâm.”

Chưa đến 15 phút sau, Hạ Hoà Tâm vịn An Lương rời khỏi phòng riêng số 1, lái xe hộ mà Hạ Như Ý gọi trên điện thoại đã đến rồi.

Ở vị trí đỗ xe ngoài trời, An Lương đưa chìa khoá xe cho người lái xe hộ, tất nhiên anh và Hạ Hoà Tâm, còn có Hạ Như Ý ngồi ở vị trí ghế sau, hơn nữa An Lương chịu thiệt một chút, ngồi ở vị trí không thoải mái nhất là chính giữa.

Vị trí chính giữa ở dãy ghế sau có chỗ lồi lên, độ cao bằng tận một chiếc iPhone 11 Pro Max, đúng thật là vị trí không thoải mái nhất nhỉ?

An Lương ngồi vị trí giữa chỉ có thể một trái một phải ôm lấy Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, từ đó cân bằng lại cảm giác lỗ vốn ngồi ở giữa.

Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý đều dựa vào vai An Lương.

Tài xế lái xe hộ nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta chịu đựng bạo kích, chỉ có thể âm thầm chuyển ánh mắt đi.

“Ngày mai các em cũng phải qua bên dì sao?” An Lương hỏi.

Hạ Như Ý hỏi ngược lại: “Bây giờ anh không say nữa à?”

An Lương hơi hơi thu tay lại, cảm nhận sự mềm mại ở eo của Hạ Như Ý, anh hừ nhẹ: “Vừa nãy anh đã nói rồi, anh không say!”

Hạ Hoà Tâm im lặng dựa vào người An Lương, tính cách thật của cô yên tĩnh hơn một chút.

“Em cảm thấy sau này bố sẽ không uống rượu với anh nữa rồi!” Hạ Như Ý hừm hừm nói.

An Lương phủ định đáp lại: “Anh cảm thấy vẫn sẽ có đó, thậm chí ông ấy sẽ siêng năng luyện tửu lượng hơn, cố gắng một ngày nào đó thắng lại.”

“Tửu lượng của bố thực sự không được.” Hạ Như Ý phủ định.

“Thực sự thì ông ấy đã rất giỏi rồi!” An Lương thành tâm thực ý nói.

An Lương suy đoán tửu lượng của Hạ Hiểu Đông, nếu thực sự uống từ từ, chắc là nửa lít cũng không có vấn đề?

Buổi tối gần 9 giờ đồng hồ, tài xế lái xe hộ lái chiếc Lamborghini Urus đến bãi giữ xe ngoài trời của học viện kinh tế Thiên Phủ, An Lương dự định đi bộ đưa hai chị em về trường, bản thân anh lại đi bộ về cho tỉnh rượu.

Đợi sau khi tài xế lái xe hộ rời khỏi, nét mặt của Hạ Hoà Tâm đỏ lên trước, bởi vì cô nghĩ đến tình hình lần trước giống như vậy, An Lương một trái một phải hôn lấy hai người.

Lần này chắc cũng vậy nhỉ? Hạ Hoà Tâm đoán đúng rồi!

Gần 15 phút sau, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ mới xuống xe, anh nắm tay hai chị em một trái một phải bước đến học viện sư phạm Thiên Phủ đối diện.

Mối quan hệ của An Lương với hai chị em nhà họ Hạ đã công khai ở học viện kinh tế Thiên Phủ và học viện sư phạm Thiên Phủ.

Lúc mới đầu, mọi người đều rất hiếu kỳ, dù gì tình hình như vậy không nhiều, ngoại trừ có thể thấy khắp nơi trong video ngắn, trường hợp thông thường không gặp nhiều.

Thế nhưng bây giờ mọi người cũng quen rồi. Dù gì An Lương có tiền có sắc, tính cách cũng rất thú vị, anh quen với hai chị em nhà họ Hạ có vấn đề gì chứ?

An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ đến dưới ký túc xá, lại một lần nữa gặp dì quản lý toà ký túc xá mang danh “Kẻ thù lớn nhất của bạn trai”, anh chủ động chào hỏi: “Chào dì ạ!”

Dì quản lý ký túc xá điềm đạm mở miệng: “Bạn học, đừng lôi kéo quan hệ, tôi không chịu trò này.”

“Ha ha ha!” Hạ Như Ý cười lớn tiếng.

Hạ Hoà Tâm cũng lộ nụ cười.

“…” An Lương câm nín.

Dì quản lý ký túc xá này đúng thật là mắm muối không ăn, hèn gì là “Kẻ thù lớn nhất của bạn trai”.

Chương 1762: Giúp người làm niềm vui? Không ổn!

Gần 10 giờ tối.

An Lương lại mang nước ngọt về cho các con trai cùng phòng, lúc về phòng ngủ, An Lương phát hiện tất cả mọi người đều đang học tập nghiêm túc, xem ra chủ đề người thường lần trước có hiệu quả rồi?

Dù gì tên Trầm Thế Trung kia không phải là người thường mà bây giờ cũng học tập cố gắng như vậy, Lữ Văn Sơn và Mã Long dựa vào cái gì mà không cố gắng?

Thường nghe nói: Người ta đẹp trai hơn cậu, giàu có hơn cậu, còn nỗ lực hơn cậu, tại sao cậu không nỗ lực?

Tuy rằng An Lương học tập hơi không tập trung, nhưng tình hình của An Lương không giống, môn mà An Lương không tập trung là thiết kế và ứng dụng Python, cùng với nguyên lý kế toán.

Nội dung liên quan đến phân tích số học và kinh tế học vĩ mô, An Lương học tập rất nghiêm túc được chứ?

“Các con trai, bố đem nước ngọt cho các con rồi đây!” An Lương kêu gọi.

Trận chiến nước ngọt của phòng ngủ 307 là hai đấu hai, An Lương và Mã Long là phe Pepsi, Trầm Thế Trung và Lữ Văn Sơn là phe Coca Cola.

Hai bên phân chia xong nước ngọt tương ứng, Trầm Thế Trung uống một ngụm lớn, mới cảm thán rằng: “Vẫn là Coca cola, mới là nước ngọt thực sự.”

An Lương mỉa mai: “Coca Cola là đồ dở, Pepsi mới là đúng đắn, dù gì tên cũng hay hơn.”

Bốn người xảy ra tranh luận xoay quanh nước ngọt, sau khi mọi người nói đùa một hồi, Trầm Thế Trung đưa ra chủ đề mới.

“An Lương, tôi có một người bạn, gần đây anh ta mắc phải một sai lầm, tôi không biết nên nói anh ta như thế nào?” Trầm Thế Trung nói rõ.

“Nói chi tiết thử?” An Lương hỏi.

Trầm Thế Trung suy nghĩ một hồi mới tiếp tục nói: “Người bạn này là một người em nhỏ tôi quen biết ở học viện vệ sinh, tuy rằng quan hệ không được xem là tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy nên giúp anh ta một chút.”

An Lương gật đầu, đợi Trầm Thế Trung tiếp tục.

“Gần đầy đứa em nhỏ này bị mê mẩn cảm giác giúp người cho vui, cứ cách một hôm là anh ta lại muốn ra ngoài giúp người cho vui, tôi nói với cậu ta rồi là hành vi như vậy không tốt chút nào, nhưng cậu ta lại không thể kiềm chế bản thân.” Trầm Thế Trung nói rõ.

Mã Long cảm thán tiếp lời: “Đây có lẽ là giúp đỡ để vui vẻ hơn nhỉ.”

An Lương nghi ngờ nhìn Trầm Thế Trung, anh cảm thấy Trầm Thế Trung không đúng lắm, tên này dường như đang nói cái gì có hàm ý gì đó?

“Thân Sĩ, có phải cậu đang nói cái gì đó kỳ lạ không?” An Lương hỏi thẳng.

Trong phòng ký túc xá số 307, chắc là chỉ có Mã Long mắt to mày rậm…

Được thôi!

Tên mắt to mày rậm này cũng không phải thứ tốt lành gì!

“Tôi cũng cảm thấy Thân Sĩ đang làm màu gì đó kỳ lạ!” Lữ Văn Sơn tỏ ra đồng tình.

Trầm Thế Trung than thở nói: “Giúp người cho vui đó, các cậu hiểu mà!”

“Tôi không hiểu.” An Lương phủ định.

Lữ Văn Sơn cũng vội phủ định: “Tôi đâu có hiểu?”

Mã Long cũng nhận thức được vấn đề: “Cái giúp người cho vui mà cậu nói không lẽ là…”

“Thông báo tìm vật mà thôi!” Trầm Thế Trung điềm đạm nói.

“Người bạn kia của tôi thường gặp thông báo tìm vật đánh mất tiền mặt, cậu ta phát huy tinh thần giúp người cho vui, dùng tiền mặt của mình để giúp đỡ người khác.”

“Người mất tiền mặt cảm ơn, sau khi biết được bạn của tôi độc thân, đã chủ động lấy thân mình báo đáp.” Trầm Thế Trung cảm thán.

“Người xưa đúng thật không lừa ta!” Trầm Thế Trung tiếp tục nói: “Làm việc tốt đúng thật có báo đáp tốt!”

“Nhưng mà tính cách của bạn tôi không tốt lắm, anh ta độc thân chính là nguyên nhân như vậy, lấy thân báo đáp nhất thời như vậy nhanh chóng bị hiện thực đánh bại, thông thường đều không vượt quá hai tiếng đồng hồ, vậy nên bạn tôi rơi vào một vòng thời gian tuần hoàn kỳ lạ.” Trầm Thế Trung cảm thán lần nữa.

“Người bạn này của tôi một bên thì không ngừng giúp người cho vui, một bên thì không ngừng chia tay, cậu ta ý thức được bản thân có vấn đề nhưng lại không biết nên sửa đổi như thế nào.” Trầm Thế Trung bổ sung.

“An Lương, cậu cảm thấy tình hình như vậy nên cứu vãn anh ta như thế nào?” Trầm Thế Trung hỏi.

An Lương cũng xem như là hiểu rồi!

Trầm Thế Trung này có gì đó, nói chuyện xàm đúng thật là hết cái này tới các khác, nếu không phải là biết anh ta, e rằng lại hiểu sai rồi?

Lữ Văn Sơn ở bên cạnh mỉa mai: “Thông thường mà nói, bạn của tôi, bạn học tôi, họ hàng tôi, bạn thân tôi gì đó, tất cả đều là bản thân anh ta.”

Mã Long ở bên cạnh đâm thêm một nhát: “Thân Sĩ đúng thật là thường xuyên đến học viện vệ sinh.”

Lữ Văn Sơn tiếp tục đưa ra sát thương hỗn hợp: “Vậy nên Thân Sĩ là đi giúp người cho vui sao?”

An Lương nhìn Trầm Thế Trung nói: “Nếu thực sự là bạn của cậu, tôi chỉ có thể nói hết cứu nổi, xin phép, làm phiền rồi!”

“…” Trầm Thế Trung câm nín.

Lữ Văn Sơn đâm thêm một nhát nữa: “Nếu là Thân Sĩ thì sao?”

An Lương tiếp lời: “Thế thì chỉ có thể khuyên Thân Sĩ, người trẻ tuổi, tự giải quyết cho tốt!”

An Lương chắc chắn phải khuyên nhủ người trẻ tuổi không nên làm cái gì mà giúp người làm vui của các thông báo tìm vật, đó cũng là một vực thẳm, lỡ như dính đạn thì sao?

Đêm khuya gần 11 giờ.

An Lương nhận được tin nhắn gửi qua từ công ty Nhân Nghĩa An Toàn báo quà ngày của mẹ ngày mai đã được chuẩn bị ổn thỏa. Tuy rằng Tôn Hà bảo An Lương đừng về nhà, nhưng An Lương cũng chuẩn bị một món quà cho bà.

Chương 1763: Quà tặng từ VIP!

9 giờ sáng ngày hôm sau.

Tại căn hộ số 3203 toà số một Skyland ở núi Mộc Linh, Thịnh Khánh.

“Tinh toong” chuông cửa nhà vang lên.

Tôn Hà nghe thấy tiếng chuông cửa, bà xem xét tình hình từ hệ thống mắt mèo, phát hiện ngoài cửa là một người đàn ông mặc áo vest, hai tay đối phương bưng một chiếc thùng carton.

“Ai đó?”

Tôn Hả hỏi thông qua hệ thống mắt mèo.

“Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ chuyển phát nhanh VIP, ngài An Lương chuẩn bị cho bà một phần quà nhân ngày của mẹ.” Người đàn ông mặc áo vest đáp lại.

Thực ra người đàn ông mặc áo vest này không phải là nhân viên phục vụ chuyển phát nhanh của Taobao, anh ta là một trong những nhân viên của công ty Nhân Nghĩa An Toàn, sau khi nghe đối phương đáp lại thì Tôn Hà mới mở cửa, bà nhìn người đàn ông mặc áo vest một cái, tiện tay nhận chiếc thùng carton.

“Bà Tôn, vui lòng ký nhận một chút.”

Nhân viên bảo vệ của công ty Nhân Nghĩa đóng phim đóng đầy đủ. Trong lúc Tôn Hà đang ký nhận, An Thịnh Vũ bước ra: “Ai đó?”

“Nhân viên chuyển phát nhanh.” Tôn Hà đáp lại: “Chuyển phát nhanh của con trai, ai mà biết đưa cái gì qua.”

An Thịnh Vũ bước đến bên cạnh Tôn Hà, nhận chiếc hộp carton kia, ông nhấc thử: “Hơi nặng đó, thùng to như vậy, không lẽ là tặng một bộ quần áo?”

Tôn Hà ký xong đơn chuyển phát nhanh, chàng trai mặc vest khách sáo đáp lại: “Cảm ơn.”

“Không có chi.” Tôn Hà đáp lại một tiếng, sau đó đóng cửa.

An Thịnh Vũ đã giúp đỡ Tôn Hà mở thùng ở phòng khách, ông tháo lớp thùng carton ở ngoài, phát hiện chiếc hộp đóng gói màu cam vàng ở bên trong, hơn nữa trên hộp có in logo tinh tế của Hermes.

“Xem ra là túi xách của Hermes!” An Thịnh Vũ ngưỡng mộ nói: “Thằng nhóc con An Lương này, cứ cách ngày là tặng quà cho em, nó có còn nhớ ông bố già này không?”

Tôn Hà trợn mắt nhìn An Thịnh Vũ một cái: “Anh tự chửi mình làm gì chứ?”

“…” An Thịnh Vũ câm nín, ông chửi An Lương, hình như chính là đang chửi bản thân mình?

Cái này không có vấn đề!

Tôn Hà mở hộp đóng gói của Hermes ra, trong hộp đóng gói quả nhiên là túi Birkin của Hermes.

An Lương tặng túi Birkin cho Tôn Hà không phải là túi Birkin Himalaya cao cấp nhất, cũng không phải An Lương không nỡ, mà là bình thường dùng túi Hermes Birkin cao cấp có phải không thích hợp lắm không?

An Lương cũng không lựa chọn series “A” cao cấp, bởi vì series này là da cá sấu hoang dã, An Lương tuân thủ nguyên tắc không có mua bán, không có tổn thương, anh lựa chọn nguyên liệu da cá sấu nuôi nhân tạo.

An Lương không hề cảm thấy đắt nhất mới là tốt nhất, mà thích hợp nhất mới là tốt nhất.

“Túi này hơi đắt đó, giá bán bản than là 40 vạn, phụ kiện chắc cũng phải 40 vạn, con trai của chúng ta có lòng rồi!” An Thịnh Vũ cảm thán nói, sau đó bổ sung: “Đột nhiên anh ngưỡng mộ quá!”

Tôn Hà mỉa mai: “Anh ngưỡng mộ? Anh tưởng em không biết sao, nó mang chiếc 911 của mình về đây là cho anh lái dó?”

Chiếc TurboS 911 của An Lương hiện tại đang đặt ở Thịnh Khánh, hầu hết thời gian chính là An Thịnh Vũ lái, An Thịnh Vũ đã ghẻ lạnh cả Panamera của mình rồi.

Gần 10 giờ sáng.

Trong thư viện của học viện kinh tế Thiên Phủ, An Lương đang gửi email cho Leonard, anh và Leonard vẫn giữ liên lạc qua email, có lúc là một tuần một bức email, có lúc là một tuần hai bức email.

An Lương chia sẻ cuộc sống gần đây cho Leonard, chẳng hạn như phương án mô tô bay, còn về việc thông báo tìm người và giúp người cho vui, tạm thời không thích hợp với Leonard.

Chủ yếu là Leonard từng nói rõ, email của cô và An Lương sẽ bị hoàng hậu Lydia mẹ của cô kiểm tra, vậy nên câu chuyện cảm động thông báo tìm người và giúp người cho vui, nếu nói cho Leonard nghe, e rằng An Lương sẽ bị vào danh sách đen của hoàng hậu Lydia nhỉ?

An Lương nói rõ chi tiết tình hình của mô tô bay cho Leonard nghe trong email, hơn nữa còn mời Leonard đến Đế Đô để du lịch.

An Lương soạn xong email, thì gửi qua cho Leonard.

Bây giờ là 10 giờ sáng bên nước Hạ, theo múi giờ, bên đó là 4 giờ sáng sớm.

An Lương vừa mới gửi email, thì nhận được cuộc gọi của Alek, điện thoại di động của An Lương ở chế độ rung, dù sao đây là đạo đức cơ bản khi ở thư viện.

An Lương vừa bước ra khỏi thư viện, vừa thầm hiếu kỳ, thời gian này bên Moscow chắc là 5 giờ sáng sớm nhỉ?

Tên này dậy sớm như vậy sao?

An Lương đeo một chiếc tai nghe không dây, sau khi bước ra khỏi thư viện mới nhấc máy.

Giọng của Alek truyền qua trước: “Tôi còn tưởng anh chưa dậy.”

“…” An Lương câm nín: “Anh dậy sớm như vậy sao?”

“Chúng tôi thức trắng, không có ngủ, đang chạy tiến độ.” Alek đáp lại, An Lương câm nín lần nữa, có phải anh nên khen đối phương một câu, quả nhiên là chủng tộc chiến đấu?

“Có chuyện gì sao?” An Lương hỏi.

“Về việc của mô tô bay, chúng tôi cần trao đổi với nhân viên kỹ thuật của tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, chúng tôi cần thiết kế mảng cung cấp điện dưới sự giúp đỡ của đối phương.” Alek nói rõ.

“Chúng tôi không biết pin Graphene của bên anh rốt cuộc là tình hình gì, nên chúng tôi cần trao đổi với nhân viên kỹ thuật, sau đó mới xác định tình hình cụ thể của mảng cung cấp điện.” Alek bổ sung.

An Lương gật đầu: “Không có vấn đề! Chút nữa tôi sẽ xử lý việc này. Đúng rồi, các anh chuẩn bị giao tiếp như thế nào?”

“Dùng email gửi phương án thiết kế qua đó, phối hợp thêm trao đổi qua điện thoại. Đúng rồi, tôi không biết tiếng nước Hạ, tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai của các anh có phiên dịch tiếng Nga không?” Alek bổ sung.

“Chuyện này tôi sẽ giải quyết cho.” An Lương đáp lại.

Chương 1764: Trao đổi chi tiết: Kỹ thuật vector khả biến!

Cho dù An Lương không giải quyết được thì anh sẽ giao cho Hoàng Quốc Tường giải quyết!

An Lương đào hố cho Hoàng Quốc Tường là chuyên nghiệp rồi, có vấn đề thì nghĩ đến Hoàng Quốc Tường. Dù sao Hoàng Quốc Tường cũng thường đào hố cho anh không phải sao?

Đây là tình bạn giữa những người chuyên đào hố!

“Đúng rồi, chúng tôi thiết kế lại mô tô bay, tôi gửi bản thiết kế tương ứng đến email của anh trước, anh xem thử tình hình, tôi sẽ giải thích cho anh một chút, nếu có gì không hài lòng, chúng tôi sửa đổi ngay.” Alek nói rõ.

“Được, anh gửi qua trước, tôi xem thử tình hình.” An Lương đáp lại.

Alek gửi bản thiết kế tương ứng đến email của An Lương, An Lương kiểm tra ngay lập tức.

Bản thiết kế mà Alek gửi qua làm cực kỳ chi tiết, không chỉ có bản thiết kế chuyên nghiệp, còn có bản thiết kế đối chiếu.

Chẳng hạn như mô tô bay phiên bản cánh quạt phản lực được thiết kế lại, to hơn về mặt kích thước, chiều dài của mô tô bay bốn trục ban đầu chỉ có 2,8 mét, độ rộng chỉ có 0,5 mét, cánh hình chữ X cũng chỉ có 2 mét, nhưng sau khi thiết kế lại mới hoàn toàn, độ dài tổng lên đến 4,8 mét, độ rộng khu vực chở người không có gia tăng.

Nhưng độ rộng khu vực không chở người mở rộng đến 0,8 mét, cánh ngang quạt phản lực phân bố hình chữ X vẫn là 2 mét nhưng trên bản thiết kế có ghi chú chữ kỹ thuật vector khả biến của trục X.

An Lương đưa ra câu hỏi: “Kỹ thuật vector khả biến trục X là tình hình gì?”

Alek đáp lại: “Mô tô bay bốn trục trước đó chúng tôi thiết kế, mỗi cái trục của nó đều là cố định, không thể tiến hành bất kỳ điều tiết gì, cho dù là bay về phía trước, hay là bẻ cua trên không v.v…, tất cả đều là điều tiết lực đẩy lên cung cấp cho từng cái trục quạt, tạo thành sự khác biệt lực đẩy, tạo nên lực phân ly trong hướng nhất định.”

“Chẳng hạn như lúc cần tiến về phía trước, công suất đầu ra của bốn trục quay là không giống nhau, tình hình cụ thể cực kỳ phức tạp, tôi nói rõ đơn giản cho anh, chúng ta bỏ qua lực cản của không khí, cùng với ảnh hưởng của gió tự nhiên, lực nâng lên cung cấp cho hai trục ở phía trước nhỏ hơn một chút, lực đẩy lên cung cấp cho hai trục ở phía sau lớn hơn một chút, lực nâng lên và trọng lực giữa bốn trục quạt sau khi cân bằng, sẽ còn cung cấp thêm một lực đẩy về phía trước, vậy nên mô tô bay bốn trục có thể tiến về phía trước.” Alek nói rõ.

An Lương chặn đối phương lại: “Nói kết luận thẳng đi!”

Alek im lặng vài giây mới tiếp tục nói: “Anh có thể hiểu đơn giản kỹ thuật vector khả biến là kỹ thuật tân tiến hơn, nó có thể cung cấp tốc độ bay nhanh hơn cho mô tô bay, thao tác chuyển hướng linh hoạt hơn, đơn giản mà nói chính là khác biệt giữa động cơ bình thường và động cơ vector.”

Cái này thì An Lương có thể hiểu rồi!

“Có khuyết điểm gì không?” An Lương hỏi khuyết điểm thẳng thừng.

Tuy rằng An Lương không hiểu kỹ thuật, nhưng An Lương cảm thấy kỹ thuật như vậy chắc sẽ tồn tại khuyết điểm?

An Lương đúng thật là không hiểu kỹ thuật, nhưng An Lương hiểu xe hơi!

Lấy xe hơi làm ví dụ, nếu tính năng thiết bị của một chiếc xe hơi càng nhiều, kỹ thuật ứng dụng càng phức tạp, tỷ lệ xảy ra vấn đề có thể càng lớn.

Dù gì kết cấu càng phức tạp càng dễ xuất hiện vấn đề, kết cấu càng đơn giản càng đáng tin.

Câu trả lời của Alek minh chứng cho suy nghĩ của An Lương.

“Đúng thật tồn tại khuyết điểm.” Alek đáp lại: “Chủ yếu là tiêu hao nhiều điện năng hơn!”

“Chẳng hạn như trạng thái và điều chỉnh thăng bằng của trục X, đều cần điện năng thêm để duy trì, điều tiết của mỗi cánh quạt phản lực, cũng cần điện năng duy trì tương ứng.” Alek bổ sung.

An Lương thắc mắc: “Vốn dĩ đã không đủ khả năng bay liên tục, bây giờ còn cần điện năng duy trì thêm, chắc là không khoa học nhỉ?”

Mô tô bay bốn trục ban đầu mà mấy người Alek thiết kế ra vốn dĩ chỉ có hành trình bay khoảng 40km, cộng thêm những tính năng phức tạp này, chỉ tạo thành thời gian bay liên tục giảm thêm một bậc.

“Không không không, thời gian bay liên tục không những sẽ không giảm xuống, mà sẽ tăng thêm một bậc.” Alek đáp lại.

Alek tiếp tục nói: “Xem ra anh không biết tình hình của pin Graphene, anh không biết gì về thiết kế máy móc hết, anh… hụ, xin lỗi, tôi..”

“Không sao, anh nói thử tình hình cụ thể, mô tô bay phản lực thiết kế lại có tham số liên quan không?” An Lương không để bụng đáp lại.

An Lương có thể nhìn nhận khuyết điểm của mình, hơn nữa anh cũng đồng ý thừa nhận sự ưu tú của người khác.

Đúng thật là anh không biết thiết kế máy móc, thậm chí đối với pin Graphene của tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai cũng không hiểu quá sâu, bởi vì An Lương không cần tìm hiểu được chứ?

Nếu An Lương biết thiết kế máy móc, thế còn cần Alek làm gì?

Nếu An Lương biết kỹ thuật của pin Graphene, còn cần Ngô Xuân Sinh sao? Việc chuyên nghiệp giao cho chuyên gia xử lý mới là cách làm chính xác nhất.

“Trước tiên là ngoại hình của mô tô bay lớn hơn rất nhiều, pin Graphene của bên anh cũng không tồn tại rủi ro gây nổ, nên chúng tôi mở rộng thể tích ổ pin lên gấp 5 lần.” Alek nói rõ.

Lúc này An Lương mới hiểu ra, bởi vì An Lương không hiểu thiết kế máy móc, nên không nhạy bén phát hiện ra vấn đề.

Chương 1765: Át chủ bài của Hoàng Quốc Tường!

“Thứ hai là pin Graphene của tập đoàn pin Graphene Ước Mơ Tương Lai cực kỳ không đơn giản, chỉ từ điện thoại Huawei có thể không thể nhìn ra được, nhưng trước đó lúc các anh làm thí nghiệm bạo lực ở trường đua xe tại thủ đô nước Hạ, chúng tôi phát hiện ra vấn đề quan trọng.” Alek bổ sung.

“Vấn đề quan trọng gì?” An Lương hỏi ngược lại.

“Tính ứng dụng của pin Graphene cực kỳ mạnh, hơn nữa điện trở của nó rất thấp, vậy nên nhiệt năng phát ra của nó khi làm việc rất thấp, từ đó không cần hệ thống tản nhiệt.” Alek nói rõ.

“Bởi vì nó là phát điện tổng thể nên không cần giống như pin kiểu 18650 hoặc kiểu 21700, tiến hành nối tiếp giữa lượng lớn pin, đồng thời còn phải phối hợp các vi mạch của chúng nó, cho dù là hệ thống tản nhiệt, hay là hàn gắn liên tiếp, những cái này gọi là Pack bao bì, nghĩa là xử lý bao bì pin, tạo thành một hệ thống năng lượng tổng thể.” Alek bổ sung.

An Lương lại một lần nữa cắt ngang Alek: “Nói đáp án thẳng đi!”

Những nội dung này, An Lương cần biết sao?

“…” Alek hơi trầm cảm, anh ta hít một hơi thật sau đáp lại: “Đơn giản mà nói, nếu dùng pin Graphene, đặc biệt là khi dùng pin Graphene với quy mô lớn, vì không cần làm hệ thống năng lượng gom lẻ thành một khối, sẽ tiết kiệm lượng lớn không gian, tình hình thể tích tương tự, mật độ năng lượng của cả hệ thống pin Graphene cao hơi.”

“Theo tính toán ngược của chúng tôi, ổ pin dự trữ của pin Graphene có thể tích gấp năm lần, năng lượng mà chúng có thể cung cấp ít nhất là gấp 8 lần của máy ban đầu, thậm chí có trường hợp đạt đến mức gấp 10 lần.” Alek bổ sung nói.

“Cao như vậy sao?” An Lương nhếch mày.

“Đương nhiên!” Alek khẳng định đáp lại.

“Pin Graphene của các anh về mặt mật độ năng lượng vốn dĩ đã là gấp 1,5 lần so với pin Lithium bình thường, thể tích gấp 5 lần chính là gấp 7,5 lần, trừ đi không gian cần thiết để đóng gói, gấp 8 đến 10 lần là trường hợp cực kỳ khiêm tốn rồi, tình hình thực tế cụ thể còn phải để sau khi trao đổi với nhân viên kỹ thuật của tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai mới biết được.” Alek bổ sung.

“Thế khả năng bay liên tục có thể nâng cao bao nhiêu?” An Lương không suy đoán bừa nâng cao lên 8 đến 10 lần, bởi vì thân mô tô bay trở nên to hơn, sức cản gió cũng lớn hơn, trọng lượng bản thân cũng trở nên lớn hơn, những cái này đều là vấn đề cần suy nghĩ.

Alek đáp lại: “Tạm thời không thể tính toán, chúng tôi cần một máy thí nghiệm, nếu tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai có thể cung cấp thông tin kỹ thuật của pin Graphene, tôi đảm bảo có thể làm ra máy thí nghiệm trong vòng nửa tháng.”

“Được, tôi liên hệ ngay với bên tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai để các anh liên hệ với nhau.” An Lương nói rõ.

Trong lòng An Lương tính toán khiêm tốn một chút, nếu khả năng bay liên tục có thể nâng lên gấp ba lần, thế thì đồ chơi này thú vị đó!

“Đúng rồi, Alek, bên chúng tôi có một vấn đề quan trọng!” An Lương nói thêm: “Chúng tôi sẽ không đưa pin Graphene quy mô lớn ra nước ngoài.”

Để tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai thảo luận kỹ thuật pin và tham số tương ứng với Alek không có vấn đề, nhưng pin Graphene sẽ không vận chuyển ra nước ngoài.

Điều đó có nghĩa là Alek cần làm máy thí nghiệm ra, vận chuyển máy thí nghiệm đến nước Hạ tiến hành thí nghiệm.

“Tôi hiểu!” Alek đồng ý: “Chúng tôi làm ra máy thí nghiệm trước, sau đó đưa máy thí nghiệm đến nước Hạ được chứ?”

“Được!” An Lương đồng ý: “Tôi liên hệ tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai trước.”

“Được.” Alek sau khi đáp lại thì cúp máy.

An Lương cũng liên hệ ngay người phụ trách liên quan của tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, sau khi nói rõ tình hình tương ứng thì để hai bên họ liên hệ với nhau.

Bên đây An Lương vừa mới dặn dò xong thì anh nhận được cuộc gọi của Hoàng Quốc Tường, tất nhiên là An Lương trượt màn hình bắt máy.

Hoàng Quốc Tường nói trước một bước: “Nhóc con này lại làm trò gì đó?”

“Cái gì mà trò gì?” An Lương hỏi ngược lại.

“Mô tô bay mới hoàn toàn là cái đồ quỷ gì?” Hoàng Quốc Tường tỏ ra kinh ngạc nói: “Thứ đó hình như có chút thú vị!”

“Trước đó không phải anh nói không có ý nghĩa sao?” An Lương trêu ghẹo.

Hoàng Quốc Tường ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta nói chuyện lại một chút?”

“Có gì đáng nói chứ?” An Lương hỏi ngược lại.

“Cậu muốn giấy phép bay hợp pháp không?” Rõ ràng Hoàng Quốc Tường rất giỏi đàm phán, anh ta quăng hẳn con át chủ bài lớn nhất ra!

Hiện tại vấn đề lớn nhất trước mặt mô tô bay chính là giấy phép bay hợp pháp.

Bởi vì mô tô bay không phải là xe hơi, không thể làm một cái biển rồi lên đường, do nguyên nhân khoảng trống pháp luật nên đề nghị của Hoàng Quốc Tường rất có sức hút.

Đứng trước điều kiện mà Hoàng Quốc Tường quăng ra, An Lương đáp lại: “Đương nhiên là muốn! Lão Hoàng, anh nói đi, anh lại có điều kiện gì?”

“Điều kiện của tôi rất đơn giản.” Hoàng Quốc Tường đáp lại.

“Thứ nhất, chúng tôi mong rằng suy nghĩ ban đầu của cậu không đổi, nghiêm cấm vận chuyển pin Graphene quy mô lớn ra nước ngoài.” Hoàng Quốc Tường nói rõ.

“Đúng rồi, cậu chắc chắn rằng pin Graphene cũng không thể bị nghiên cứu ngược mà mô phỏng chứ?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

An Lương khẳng định đáp lại: “Đương nhiên! Không phải các anh đã từng thảo luận với Ngô Xuân Sinh sao, tôi nhớ các anh còn định thử nghiên cứu ngược đó chứ!”

Chương 1766: Phương án triệu tập!

“Hụ hụ!” Hoàng Quốc Tường hơi ngượng ngùng.

Hoàng Quốc Tường chuyển chủ đề ngay lập tức: “Thứ hai, chúng tôi muốn phương án thiết kế hoàn chỉnh của mô tô bay này.”

An Lương không từ chối: “Các anh cũng muốn nghiên cứu?”

“Chỉ là xem tình hình trước thôi, đợi các cậu là ra máy thật tiến hành kiểm tra, nếu hiệu quả không tồi, có khả năng vũ khí hoá, chúng tôi mới thử nghiên cứu.” Hoàng Quốc Tường nói rõ.

An Lương từ chối thẳng: “Phương án thiết kế và độc quyền tương ứng của mô tô bay này, tôi chỉ lấy được 50% trong đó, các anh muốn lấy cũng được, tôi có thể nhượng quyền cho các anh.” An Lương bổ sung: “Trừ khi chúng ta trao đổi với nhau, tôi cho các anh phương án thiết kế và nhượng quyền, các anh cho tôi giấy phép bay.”

Hoàng Quốc Tường bất lực đồng ý: “Được được được, đợi mô tô bay của cậu thực sự làm được rồi, tôi sẽ cho cậu giấy phép nhượng quyền tương ứng để cậu có quyền hạn thí nghiệm mô tô bay.”

“Giống như quyền hạn thí nghiệm của xe hơi lái tự động vậy, hơn nữa độ cao bay tối đa không vượt quá 30 mét.” Hoàng Quốc Tường nói thêm thông tin giới hạn.

Xe hơi tự động lái cũng là lĩnh vực khoảng trống của pháp luật, lấy xe hơi tự động lái của công ty Hùng Chưởng làm ví dụ, những tuyến đường của xe thí nghiệm này cùng với phương pháp thí nghiệm đều cần phải phê duyệt đặc biệt.

Nếu tự mình lên đường?

Hơ!

Thử xem?

Thử xem thì mất mạng!

“Không có vấn đề!” An Lương đáp lại.

Vốn dĩ An Lương tưởng rằng độ cao bay tối đa chỉ có thể 10 mét thôi chứ, bây giờ cho đến 30 mét, đúng là quá tốt!

Độ cao bay 30 mét tương đương với nhà 10 tầng, hạn chế như vậy đã cực kỳ nới lỏng.

Hoàng Quốc Tường bổ sung lần nữa: “Nếu cậu muốn thí nghiệm ở Đế Đô, khoảng không của các cơ quan nhà nước không được đi, đặc biệt là một số khu vực bên trong Nhị Đạo, tôi tin rằng bản thân cậu cũng hiểu rõ.”

“Lão Hoàng, anh đang nghĩ cái chuyện kỳ lạ gì vậy?” An Lương trêu ghẹo đáp lại: “Đối với tôi mà nói, mô tô bay là đồ chơi, khả năng lớn là để chơi, cùng với khi kẹt xe, có thể thông hành nhanh chóng ở trên không của đường bộ bên trong thành phố.”

Hoàng Quốc Tường thở phào nhẹ nhõm: “Bản thân cậu hiểu rõ thì tốt! Dù gì tôi nhắc nhở cậu, một số cơ quan nhà nước có hệ thống phòng không, cậu tự mà lo liệu.”

“Được được được, tôi hiểu.” An Lương đáp lại.

Sau khi hai bên đạt được điều kiện sơ bộ mới kết thúc cuộc gọi, An Lương quăng phương án thiết kế mô tô bay trong nhóm bạn thân Đế Đô.

‘An Lương: Mô tô bay, có ai có hứng thú không?”

‘Tiền Tiểu Cương: @Vân Hải Dương: Tình yêu của Hải Dương?’

‘Lý Tồn Viễn: Tốc độ của loại mô tô bay này có nhanh không?’

‘Lý Tồn Viễn: Nếu tốc độ quá nhanh, ngang ngửa với siêu xe gì đó, tôi lo lắng cho an toàn của Hải Dương.’

‘Vân Hải Dương: Tôi nứt ra rồi!’

‘Vân Hải Dương: Ba tên các cậu có vấn đề.’

‘Vân Hải Dương: Mô tô bay thực sự có thể bay sao?’

‘An Lương: Đương nhiên!’

‘An Lương: Đội nhóm thiết kế bên Nga làm ra đó, máy nguyên bản đã thử qua rồi, bây giờ là phương án máy đời hai, cải tiến lượng lớn tính năng…’

‘An Lương: Nếu không có gì ngoài ý muốn, tốc độ bay của máy đời thứ hai chắc chắn hơn 100km/h, tôi cảm thấy Hải Dương không phù hợp.’

‘An Lương: Đợi sau khi máy thí nghiệm của máy đời hai làm ra, chúng ta đến Trường đua quốc tế Goldenport chơi thử!’

‘Vân Hải Dương: Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu vãn một chút!’

‘Vân Hải Dương: Trong trường đua xe, một mình tôi lái, chắc chắn không có vấn đề.’

‘Lý Tồn Viễn: An toàn là số một, Hải Dương, tôi khuyên cậu làm khán giả!’

‘Tiền Tiểu Cương: Đúng đúng đúng, an toàn là số một!’

‘An Lương: Tôi cảm thấy Tồn Viễn với Cương Tử nói đúng, Hải Dương, chúng tôi là lo cho cậu.’

‘Vân Hải Dương: Tôi cảm thấy các cậu đang trêu tôi!’

‘An Lương: Tôi không có hứng thú với đàn ông!’

‘Lý Tồn Viễn: Trai thẳng, chỉ thích gái đẹp!’

‘Tiền Tiểu Cương: Không ngờ cậu là anh em như vậy.’

‘Vân Hải Dương: Đàn ông tốt bị ba tên trai tồi vây đánh luân phiên, thời đại này đàn ông tốt không thân thiện quá, tâm trạng nặng nề!’

‘An Lương: Đúng rồi, công ty thiết kế của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh xác định chưa?’

‘Lý Tồn Viễn: Đang trong quá trình tiến hành, chúng tôi đã mời đội nhóm thiết kế mà thiết kế đài truyền hình quốc gia, còn mời đội nhóm thiết kế của đường tài chính, hơn nữa đưa ra lời mời thiết kế công khai với bên ngoài.’

‘An Lương: Tôi cảm thấy tòa nhà trụ sở chính đài truyền hình quốc gia xấu thật đó!’

‘Lý Tồn Viễn: Tôi cũng cảm thấy xấu, hi vọng lần này bọn họ có một phương án tốt hơn chút, nếu không loại bọn họ đầu tiên!’

Phương án thiết kế của trụ sở chính mới của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh là một bài văn có tựa đề, không chỉ phải thiết kế trụ sở chính tháp đôi, còn phải thiết kế căn hộ chung cư, cùng với khu dân cư công nghệ cao.

Đối với công ty thiết kế mà nói muốn thiết kế tốt bài văn có tựa đề này là một thử thách rất lớn.

Không chỉ như thế, phương án thiết kế trụ sở chính của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh cũng đưa ra yêu cầu đặc biệt, nhà thiết kế tương ứng phải hoàn thành thiết kế bên trong nước Hạ, hơn nữa không được sao lưu phương án thiết kế.

Đây là vì nhu cầu bảo mật.

Chương 1767: Từng bước được chấp nhận!

Trên thực tế thiết kế của nội bộ, sau khi công ty thiết kế hoàn thành thiết kế sẽ còn tiến hành điều chỉnh nhỏ, từ đó đảm bảo vấn đề an ninh bên trong.

Những vấn đề an ninh này đều là yêu cầu mà Triệu Uyển Hề đề ra, bởi vì Triệu Uyển Hề cũng muốn sắp xếp một văn phòng ở trụ sở chính mới của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

An Lương và nhóm bạn thân Đế Đô lại thảo luận một phen, lúc gần 12 giờ trưa mới kết thúc cuộc trao đổi, An Lương tiện thể gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt.

‘An Lương: Buổi trưa có thời gian không, ăn cơm ở căng tin số 2 chứ?’

‘Bạch Nguyệt: Được, bạn học An.’

Vốn dĩ Bạch Nguyệt đang xử lý việc hằng ngày của quỹ cứu trợ động vật Tinh Nhân, sau khi nhận được tin nhắn của An Lương đã gửi tin nhắn trả lời ngay, cô rất trân trọng thời gian bên An Lương.

Tuy rằng An Lương lúc nào cũng thích mời Bạch Nguyệt ăn cơm ở căng tin số 2, chưa từng đi qua nhà hàng Tây sang trọng gì, càng chưa từng đi qua quán đồ ăn Nhật Bản màu mè gì đó v.v…

Nhưng Bạch Nguyệt cứ thích cảm giác ăn cơm với An Lương ở căng tin số 2.

Thực ra đây là An Lương nghĩ đến cảm giác của Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt đến từ góc khuất bị thế giới bỏ quên, cô không giống với các cô em khác, nếu An Lương thực sự đưa cô đến nhà hàng Tây và quán ăn Nhật Bản gì đó, Bạch Nguyệt sẽ không thoải mái.

Không phải đắt nhất mới là tốt nhất, mà là thích hợp nhất mới là tốt nhất! Trong căng tin số 2, An Lương và Bạch Nguyệt ngồi ở chỗ cũ.

An Lương tuỳ ý hỏi: “Hôm nay là ngày của mẹ, cậu có liên hệ với mẹ cậu chưa?”

Bạch Nguyệt vội gật đầu: “Ừm!”

“Mẹ ở nhà rất tốt, tình hình kinh tế trong thôn đã trở nên tốt hơn, mọi người đều đồng ý đưa con cái đi học, mẹ cũng có một phần trợ cấp giáo dục có thể duy trì cuộc sống.” Bạch Nguyệt tiếp tục nói.

“Thế thì khá được đó.” An Lương đáp lại.

Góc khuất từng bị thế giới bỏ quên, bây giờ được Vũ Nguyệt thắp lên ngọn đèn, bởi vì có sự thu mua của Vũ Nguyệt, tình hình kinh tế của thôn Vân Pha đã được cải thiện nhất định, thu nhập của hầu hết cư dân của thôn Vân Pha ngày trước đều thấp hơn 1000 tệ, bây giờ đã tăng lên gấp mấy lần.

Theo sự mở rộng của Vũ Nguyệt, mô hình thành công của thôn Vân Pha cũng được mở rộng đến các thôn xã xung quanh, hiện tại Vũ Nguyệt đang tích cực tìm kiếm hợp tác nhiều hơn ngoại trừ khoai tây tím và gà thả vườn cao nguyên.

Chẳng hạn như một số đồ rừng.

Đương nhiên rồi, những đồ rừng được nhắc đến là những đồ vật hợp pháp như nấm, mộc nhĩ, hạt v.v…, Vũ Nguyệt dưới sự lãnh đạo của An Lương, chống chế tất cả giao dịch vi phạm pháp luật!

An Lương kiên định ủng hộ: Không có mua bán, không có sát hại!

“Đúng rồi, bạn học An, hôm nay trại bảo hộ động vật Tinh Nhân cũng tổ chức hoạt động đặc biệt, hôm nay mèo mẹ và chó mẹ, cùng với con của chúng ở trại bảo hộ động vật Tinh Nhân sẽ nhận được chăm sóc đặc biệt thêm đồ ăn.” Bạch Nguyệt nói rõ.

An Lương hơi hơi gật đầu.

Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Trong số chó hoang và mèo hoang mà chúng ta cứu trợ, nếu có thai, chúng ta sẽ tiến hành chăm sóc đặc biệt, đợi sinh sản, đợi sau khi con nhỏ hoàn toàn ổn định, mới tiến hành phẫu thuật triệt sản.”

“Ngoài ra các con nhỏ được sinh ra tại trại bảo hộ động vật Tinh Nhân, từ nhỏ sẽ được nuôi cách ly, từ đó tránh bọn chúng tiếp xúc với chó hoang và mèo hoang, tiện trong việc được nhận nuôi hơn.” Bạch Nguyệt bổ sung.

“Điểm này làm khá được đó!” An Lương khen ngợi.

Bạch Nguyệt nghe An Lương khen, trong mắt cô lộ ra nét vui vẻ.

“Còn có một tin tốt.” Bạch Nguyệt bổ sung: “Động vật hoang được nhận nuôi lần nữa thông qua trại bảo hộ động vật Tinh Nhân đã thành công đạt đến số lượng 10 con!”

“Đây thì đúng là tin tốt thật!” An Lương đáp lại.

Ý nghĩa tồn tại của quỹ cứu trợ động vật Tinh Nhân và trại bảo hộ động vật Tinh Nhân không chỉ là bảo vệ hai hướng, vừa bảo vệ chó hoang và mèo hoang, vừa bảo vệ môi trường sinh thái mỏng manh của thành phố.

Còn có một ý nghĩa quan trọng là tuyên truyền trách nhiệm nuôi dưỡng vật nuôi!

Trách nhiệm này không phải ràng buộc đạo đức, cái gì mà đã nuôi thì phải nuôi cả đời gì đó, mà là hi vọng đừng vứt bỏ tùy tiện, khiến cho chó nuôi và mèo nuôi trở thành chó hoang và mèo hoang.

Khái niệm mà quỹ cứu trợ động vật Tinh Nhân vẫn luôn truyền đạt là khi không muốn nuôi dưỡng nữa, thì đưa động vật không muốn nuôi cho trại cứu trợ động vật Tinh Nhân, thông qua quỹ cứu trợ động vật Tinh Nhân chuyển giao đến người khác nhận nuôi. Quỹ cứu trợ động vật Tinh Nhân cam kết sẽ không thu lấy bất kỳ khoản phí nào, hơn nữa cung cấp thông tin chuyên nghiệp liên quan đến nuôi dưỡng vật nuôi, còn có thể cung cấp vấn đề trị liệu và triệt sản trong sức của mình.

Khi trị liệu và triệt sản, nếu không phải động vật hoang, thì sẽ thu lấy phí vốn.

Chẳng hạn như giá vốn của thuốc men là 10 tệ, thế thì chỉ thu 10 tệ, không thu phí chẩn đoán cũng không thu lợi nhuận kinh doanh.

“Bạn học An, quỹ cứu trợ động vật Tinh Nhân và trại bảo hộ động vật Tinh Nhân của chúng ta, bây giờ đã dần dần được chấp nhận, chúng tôi đã ký hợp đồng với chuỗi cửa hàng vật nuôi lớn nhất Thiên Phủ, khi đối phương bán vật nuôi, sẽ giới thiệu đồng bộ chúng ta cho mỗi người mua, từ đó khiến cho người mua khi không muốn nuôi có thêm một sự lựa chọn.” Bạch Nguyệt lại nói thêm một thông tin tốt.

“Làm tốt lắm!” An Lương khen ngợi.

Điểm này thực sự làm tốt lắm!

Bạch Nguyệt thầm mừng rỡ, cô thích giúp An Lương làm việc thông qua nỗ lực của chính mình như vậy, cho dù chỉ là việc không đáng kể, sau khi nhận được sự chấp nhận của An Lương, cô thực sự rất vui.

Chương 1768: Không phải cậu có hai người bạn gái sao?

Gần 1 giờ 30 phút.

Bên ngoài căng tin số 2, An Lương tiễn Bạch Nguyệt đi, anh nhìn bóng lưng của Bạch Nguyệt sau đó thầm thở dài trong lòng. Có vài chuyện, khiến An Lương rất do dự, làm một người đàn ông tốt không dễ chút nào!

An Lương vừa trở về phòng ký túc xá thì nhận được cuộc gọi của Hạ Như Ý. Anh đeo tai nghe không dây vào sau đó vuốt màn hình trả lời cuộc gọi.

Giọng của Hạ Như Ý truyền đến đầu tiên: “Anh rể, anh ăn trưa chưa?”

“Vừa mới ăn xong ở căng tin, bây giờ đang về lại ký túc xá.” An Lương trả lời.

Hạ Như Ý biết An Lương sẽ ăn ở căng tin, bởi vì An Lương thỉnh thoảng cũng đến căng tin bên trường bọn họ ăn cơm.

“Buổi chiều anh có thời gian không?” Hạ Như Ý hỏi.

“Đương nhiên có.” An Lương trả lời trước, sau đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Ừm!” Hạ Như Ý trả lời: “Ngày mai chị sẽ đi thực tập đứng lớp, vì vậy hôm nay dự định sẽ dọn đến ký túc xá dành cho người sống một mình. Chị gái em có quá nhiều thứ cần phải mang theo, nên em gọi anh rể đến giúp.”

“Được rồi, vậy bây giờ anh quá đó luôn à?” An Lương hỏi.

Hạ Như Ý gật đầu: “Vâng, bọn em thu dọn đồ đạc xong hết rồi, vừa đủ ba cái va li, em phục luôn rồi đấy!!”

An Lương bật cười: “Anh không biết rằng Hòa Tâm lại có một khía cạnh như vậy. Anh luôn nghĩ rằng chỉ có em mới có kiểu như vậy, nhưng hóa ra là Hòa Tâm!”

“Hừ!” Hạ Như Ý khịt mũi: “Đương nhiên không phải em!”

“Rồi, rồi, rồi, không phải em, anh đoán sai, được chưa!” An Lương trả lời: “Anh lập tức qua đó ngay.”

“Vâng.” Hạ Như Ý trả lời.

An Lương cúp điện thoại, chủ động nói: “Các anh em, tôi ra ngoài một chuyến.”

Trầm Thế Trung nói đùa: “Tối nay có về không?”

“Cút, cút, cút. Tôi ra ngoài là có việc đàng hoàng!” An Lương trả lời.

“Suýt nữa tôi tin rồi đó!” Hiển nhiên là Trầm Thế Trung không tin.

Nguyên nhân là do lúc nói chuyện, An Lương đã gọi tên “Hòa Tâm”. Bây giờ, trong Học viện kinh tế Thiên Phủ và Học viện sư phạm Thiên Phủ, có ai lại không biết Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm?

Không chỉ vì cặp song sinh này rất xinh đẹp, mà nguyên nhân còn là vì An Lương. Sinh viên của cả hai trường đều biết quan hệ giữa hai chị em nhà họ Hạ với An Lương không bình thường chút nào.

Lữ Văn Sơn ở bên cạnh lo lắng nói: “An Lương, tôi rất lo lắng cho cậu!”

“Hả?” An Lương khó hiểu.

Lữ Văn Sơn nhắc nhở: “An Lương, cậu tuyệt đối không được biết luật mà phạm luật. Pháp luật nước ta quy định rõ ràng chế độ một vợ một chồng. Mặc dù hai người bọn họ quả thực rất đẹp, và 99,99% đàn ông đều sẽ phạm sai lầm, nhưng vi phạm pháp luật là có vấn đề đấy!”

“Cút, cút, cút. Tên cặn bã biết luật mà vẫn phạm luật như cậu lại có mặt mũi nói tôi sao?” An Lương nôn khan: “Suýt nữa thì cậu đã dẫn anh chàng quán quân bước vào con đường phạm tội, được chứ?”

Mã Long ngồi ở một bên, đồng tình nói: “Tên cặn bã Văn Sơn này, tôi sắp chịu không nổi mà muốn báo án rồi. Chuyện xem mắt của cậu là vi phạm pháp luật đó có biết không vậy?”

Lữ Văn Sơn nhìn Mã Long không nói nên lời: “Anh chàng quán quân, trước kia cậu không hề nói như vậy!”

“Mọi thứ đã thay đổi kể từ khi bạn thân của đối tượng xem mắt của cậu từ chối tôi!” Mã Long nói ra những lời chính nghĩa.

“Không hổ danh là cậu!” Lữ Văn Sơn không nhịn được cười.

An Lương và Trầm Thế Trung cũng bật cười, Mã Long quả thực rất biết đánh tâm lý người khác.

Quả nhiên trong căn phòng này, không có bất kỳ một ai là nhân vật đơn giản. Mỗi người đều là bậc thầy chướng khí, vậy ra đây là câu lạc bộ bậc thầy chướng khí à?

An Lương rời khỏi câu lạc bộ bậc thầy…

À… An Lương rời khỏi phòng ký túc xá 307, anh để cho ba bậc thầy chướng khí kia tiếp tục quyết đấu với nhau. Anh lái chiếc Lamborghini Urus đến Học viện sư phạm Thiên Phủ đối diện.

An Lương đậu chiếc Lamborghini Urus ở bên đường, dưới lầu của tòa ký túc xá nữ số 3 của Học viện sư phạm Thiên Phủ, sau đó đi về phía cửa của ký túc xá.

Dì quản lý ký túc xá, người được mệnh danh là “Kẻ thù lớn nhất của bạn trai” nhìn An Lương, sau đó chủ động nói: “Sao cậu lại đến đây?”

???

Trên mặt An Lương đầy dấu chấm hỏi, dì quản lý ký túc xá nhận ra anh rồi sao?

“E hèm!” An Lương hắng giọng: “Thưa dì, cháu đến đây để giúp bạn gái cháu chuyển va ly ạ, cô ấy ở phòng ký túc xá 303, có ba cái va li cần phải được chuyển xuống.”

Dì quản lý ký túc xá nhìn An Lương, bà ấy cười như không cười, trực tiếp từ chối: “Tôi nhớ cậu có tới hai người bạn gái, nếu bọn họ cùng nhau chuyển va ly xuống vậy thì cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

“…” An Lương lập tức bại trận.

Cái tình huống mẹ kiếp gì đây? Anh có hai người bạn gái khi nào?

Bạn gái thực sự của anh là Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý là em vợ, được chứ?

Chờ đã… hình như cũng không đúng!

Phải bổ sung thêm một số từ vựng giới hạn: Khi An Lương ở Thiên Phủ, bạn gái thực sự của anh là Hạ Hòa Tâm; Khi An Lương ở Đế Đô, bạn gái thực sự của anh là Trần Tư Vũ; Khi Lý Tịch Nhan đang học ở Ma Đô, An Lương thì ở Thịnh Khánh, vậy thì bạn gái thực sự của anh sẽ là Hồ Ly Tinh nhỏ, đợi khi nào Lý Tích Nhan trở về Thịnh Khánh thì bạn gái thực sự sẽ là Lý Tịch Nhan.

Chương 1769: Cái này có bệnh!

Đối với một vấn đề dễ vi phạm trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục, An Lương khẽ hỏi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, xin hỏi 'hư không lượng tử' đã chuẩn bị xong chưa?

Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn ngó lơ An Lương như mọi khi. Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng này cái gì cũng tốt, nhưng có điều bị câm!

Nếu hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có thể thấu hiểu lòng người, hỏi gì trả lời cái đó thì tốt biết mấy. Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn ngó lơ An Lương.

Thôi bỏ đi, đành đợi Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý dưới lầu!

An Lương cũng không cần chờ đợi quá lâu dưới lầu ký túc xá. Sau khi anh gửi tin nhắn cho Hạ Như Ý, hai chị em nhà họ Hạ đã đi xuống lầu cùng với bạn cùng phòng.

An Lương biết bạn cùng phòng của hai chị em nhà họ Hạ, là Khang Ngọc Giai và Tề Nặc. Còn Lâm Lâm thì ở phòng bên cạnh, cô cũng giúp hai chị em nhà họ Hạ xách va ly xuống.

Hai chị em nhà họ Hạ có quan hệ rất tốt với bạn cùng phòng!

An Lương chủ động nói: “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, sau này tôi sẽ mời mọi người đi ăn.”

Khang Ngọc Giai hỏi đùa: “Đại lão uỷ viên đời sống à, sau này là khi nào thế. Chủ yếu là đại lão uỷ viên đời sống đã lâu không đi học. Chúng tôi không dễ dàng gì gặp được đại lão uỷ viên đời sống.”

An Lương không trả lời ngay lập tức, anh nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm: “Tối nay hai người có đi qua bên quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý không?”

Hạ Như Ý lắc đầu: “Vốn dĩ kế hoạch là đi qua đó, nhưng mẹ em nói rằng hôm nay bà rất bận, bọn em có lòng nhớ đến Ngày của Mẹ là tốt rồi, không nhất thiết phải qua đó chúc mừng.”

Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Hôm nay bọn em không qua đó.”

An Lương vừa gật đầu vừa nhìn nhóm ba người của Khang Ngọc Giai: “Vậy hôm nay thế nào?”

An Lương tiếp tục nói thêm: “Trung tâm Quốc Kim, đường Xuân Tây, ẩm thực Nhật Bản, nhà hàng Mính, thấy thế nào?”

Khang Ngọc Giai lộ ra vẻ vui mừng: “Tôi biết nhà hàng Mính. Tôi đã ghé qua đó vài lần khi đi Trung tâm Quốc Kim, ẩm thực Nhật Bản cao cấp, bình quân là 1.000 tệ một người!”

Tề Nặc cũng biết, cô ấy là một người phàm ăn tiêu chuẩn: “Được đó, được đó. Cảm ơn đại lão uỷ viên đời sống, xin được làm móc khoá treo ở chân.”

An Lương trêu đùa: “Móc khoá treo ở chân thì thôi bỏ đi, Hòa Tâm nhà tôi sẽ ghen đấy.”

Hạ Hòa Tâm mỉm cười không nói gì.

Hạ Như Ý hờn dỗi: “Em cũng sẽ ghen!”

“Em ghen cái gì?” An Lương hỏi: “Em vợ phải có ý thức của em vợ!”

Hạ Như Ý khịt mũi, hừ một tiếng.

Nhóm ba người Khang Ngọc Giai thích thú nhìn Hạ Như Ý và An Lương, hai người này diễn kịch thật là tốt. Bọn họ đều biết An Lương muốn làm con báo ăn thịt cả hai, được chứ?

An Lương mở cốp chiếc Lamborghini Urus ra và bỏ 3 chiếc va ly vào đó.

Lúc này mới thấy được sự hữu dụng của Lamborghini Urus, không gian cốp rất lớn, có thể dễ dàng nhét ba chiếc va ly vào.

Ngoài Lamborghini Urus ra thì Ferrari và Lamborghini, thêm McLaren, kẻ nào trong ba thương hiệu “thương nhau lắm cắn nhau đau” này có thể làm được điều đó?

Nhóm ba người của Khang Ngọc Giai nhìn chiếc Lamborghini Urus rời đi, Khang Ngọc Giai nhịn không được, thì thào nói: “Nghiêm túc mà nói, mình ghen tị với hai chị em bọn họ, vừa đẹp người lại vừa đẹp dáng, quan trọng hơn là bạn trai của bọn họ cũng tốt.”

Lâm Lâm trả lời: “Tư tưởng của cậu lệch lạc rồi đấy!”

Tề Nặc đồng tình: “Suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm, bây giờ đã là năm 2020 rồi, được chứ?”

Khang Ngọc Giai nhẹ nhàng trả lời: “Hai cậu không ghen tị sao?”

“Mình cũng ghen tị, nhưng mình ghen tị trong lòng, mình sẽ không nói ra.” Lâm Lâm trả lời.

Tề Nặc đồng tình: “Mình cũng ghen tị trong lòng.”

“Hai cậu thật có bệnh!” Khang Ngọc Giai bất lực nói: “Đi, đi, đi. Chúng ta trở về trang điểm trước đi. Đại lão uỷ viên đời sống đã nói sẽ mời chúng ta đến nhà hàng Mính ăn tối, chúng ta không thể không trang điểm, đúng chứ?”

Tề Nặc đồng tình: “Đúng, đúng, đúng. Trang điểm một chút, tiện cho việc đăng ảnh lên dòng thời gian.”

Lâm Lâm bất lực nhìn hai người họ: “Mình khổ quá mà, hôm nay e là mình chỉ ăn thực phẩm chín.”

Khang Ngọc Giai và Tề Nặc hiểu ra, bọn họ cùng nhau bật cười một cách vô tâm.

Trên đường đến Tây Phổ, An Lương hỏi: “Hòa Tâm, em thực tập đứng lớp ở trường nào của Tây Phổ?”

Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý vẫn ngồi ở hàng ghế sau, đây là đặc điểm của hai chị em nhà bọn họ.

Địa vị giữa Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương là một lớn một nhỏ. Địa vị giữa Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý là ngang nhau, hai trường hợp này khác nhau.

Khi An Lương ở Đế Đô, nếu An Lương lái xe, Trần Tư Vũ có khi ngồi ghế lái phụ, có khi ngồi ở phía sau cùng với Ninh Nhược Sương, tùy tình huống cụ thể mà đưa ra quyết định.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm thì lúc nào cũng ở trạng thái ngang hàng nhau.

Hạ Hòa Tâm trả lời: “Trường tiểu học số 3 Tây Phổ, em dạy môn ngữ văn cho lớp 3/1, thực tập trong hai tuần.”

An Lương đã sử dụng lời nói để điện thoại tìm đường đến trường tiểu học số 3 Tây Phổ, hơn nữa còn sử dụng Carplay để hiển thị thông tin điều hướng trên màn hình.

Chủ nhật không bị kẹt xe, bọn họ đã đến trường tiểu học số 3 Tây Phổ trong vòng nửa tiếng. An Lương đích thân đi chung với Hạ Hòa Tâm và Thang Xuân Mai, trưởng bộ phận giáo vụ của trường tiểu học số 3 Tây Phổ, làm những thủ tục nhận lớp.

Chương 1770: Sao phải chịu khổ?

Tình huống mà An Lương dự liệu hoàn toàn không xảy ra, cả quá trình đều diễn ra suôn sẻ, chẳng lẽ là bởi vì Thang Xuân Mai là một người dì đã 50 tuổi?

Thang Xuân Mai dẫn nhóm của An Lương đến ký túc xá dành cho người sống một mình. Đó là một tòa nhà hai tầng kiểu cũ, sử dụng bếp công cộng và phòng vệ sinh công cộng, thậm chí ngay cả phòng tắm cũng là công cộng.

Đừng nói là Hạ Hòa Tâm không chịu nổi, ngay cả An Lương cũng không chịu nổi, được chứ?

Ký túc xá dành cho người sống một mình quá thê thảm!

Nhưng sau khi nghĩ lại thì anh có thể hiểu được. Dù gì thì đó cũng chỉ là một trường tiểu học mà thôi, có ký túc xá dành cho người sống một mình là tốt lắm rồi?

Thang Xuân Mai chủ động nói: “Điều kiện ở ký túc xá dành cho người sống một mình hơi kém, xin cô giáo Hạ hãy hiểu cho.”

Mặc dù Thang Xuân Mai không biết nhiều về các thương hiệu xa xỉ, nhưng bà ấy cũng biết nhóm của An Lương không phú quý thì cũng là giàu sang. Bà ấy nói thêm: “Nếu cô giáo Hạ không quen với môi trường như vậy, cô giáo Hạ có thể lựa chọn ở ngoài hoặc về nhà mỗi ngày.”

An Lương thở phào nhẹ nhõm, anh thay Hạ Hòa Tâm trả lời: “Vậy làm phiền trưởng bộ phận giáo vụ Thang rồi, chúng tôi sẽ tự giải quyết vấn đề chỗ ở.”

“Được, thầy giáo An.” Thang Xuân Mai trả lời, bà ấy cũng ngầm mặc định An Lương là sinh viên của Học viện sư phạm Thiên Phủ.

An Lương không giải thích rằng anh đến từ Học viện kinh tế Thiên Phủ. Bọn họ rời ký túc xá cùng Thang Xuân Mai, sau đó dùng điện thoại di động dò tìm các khách sạn xung quanh.

Với một ký túc xá dành cho người sống một mình thế này, cho dù Hạ Hòa Tâm muốn ở, An Lương cũng sẽ ngăn cản. An Lương thực sự không thể làm mấy chuyện khiến cho bạn gái mình phải thiệt thòi.

Điều kiện trong ký túc xá dành cho người sống một mình do trường tiểu học số 3 Tây Phổ cung cấp quá khó khăn, An Lương đương nhiên không thể để Hạ Hòa Tâm sống trong đó. Quả thực việc chịu khổ nhọc là một đức tính tốt, nhưng nếu có khả năng tài chính để cung cấp các điều kiện tốt hơn, vậy thì tại sao nhất định phải chịu khổ làm gì?

Sau một hồi sàng lọc, An Lương chọn khách sạn Hòa Phổ, một khách sạn năm sao bình thường, cách trường tiểu học số 3 Tây Phổ khoảng 3 km.

Phòng hạng sang của khách sạn Hòa Phổ chỉ có 1.200 tệ một đêm. Dù sao thì Tây Phổ nằm ở rìa Thiên Phủ, còn khách sạn Hòa Phổ chỉ là một khách sạn năm sao bình thường.

An Lương không đặt phòng tổng thống, chủ yếu là do ứng dụng đặt phòng trên điện thoại di động không cung cấp tùy chọn phòng tổng thống. Tùy chọn cao cấp nhất là phòng hạng sang.

Diện tích của phòng hạng sang là 98 mét vuông, bao gồm một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng làm việc nhỏ, rất thích hợp cho công việc của Hạ Như Ý.

An Lương lên mạng đặt phòng khoảng nửa tháng, sau đó anh lái xe đến đó.

Vì không kẹt xe nên An Lương đến khách sạn Hòa Phổ trong vòng chưa đầy 10 phút, anh đỗ thẳng vào bãi đậu xe ngoài trời của khách sạn Hòa Phổ.

Nhân viên an ninh của khách sạn Hòa Phổ cũng chu đáo đặt những chiếc nón giao thông ở mặt trước và mặt sau xe.

An Lương dẫn hai chị em nhà họ Hạ vào sảnh đợi. Từ phong cách trang trí có thể thấy khách sạn Hòa Phổ thuộc kiểu đơn giản hiện đại, hơn nữa mới được tân trang vào năm ngoái. Đây là một lựa chọn tốt trong số các khách sạn năm sao bình thường. Có một nguyên tắc để lựa chọn khách sạn, đó là thời gian tân trang càng mới thì tình trạng của khách sạn đó cũng sẽ tốt hơn.

Tất nhiên không nên bước vào những khách sạn mới được tân trang trong năm nay, không thì sẽ trở thành công cụ hút bụi, nhất định phải ghi nhớ điểm này.

Trong đại sảnh của khách sạn Hòa Phổ, nhân viên lễ tân liếc nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, sau đó nhìn An Lương: “Xin chào, thưa anh. Xin hỏi anh có đặt chỗ trước không?”

“Xin chào.” An Lương trả lời một cách khẳng định: “Có đặt trước rồi, phòng hạng sang, họ An.”

Nhân viên lễ tân nhanh chóng xác nhận đơn đăng ký: “Xin chào, anh An.”

An Lương đưa chứng minh thư của Hạ Hòa Tâm, ra hiệu cho nhân viên lễ tân đi đăng ký. Nhân viên lễ tân cũng không hỏi nhiều mà bắt đầu đăng ký chứng minh thư cho Hạ Hòa Tâm.

Hầu hết các khách sạn năm sao, đặc biệt là những khách sạn có vị trí địa lý không mấy thuận lợi, gần như không quá vướng mắc về vấn đề chứng minh thư.

Kể cả khi bạn hỏi, bọn họ sẽ trả lời một cách tuỳ tiện rằng: Chỉ có người đăng ký với chứng minh thư tương ứng mới có thể nhận phòng.

Khi nhân viên lễ tân đăng ký, An Lương tiếp tục hỏi: “Khách sạn có cung cấp dịch vụ đón khách không?”

Nhân viên lễ tân trả lời một cách khẳng định: “Bên khách sạn có cung cấp dịch vụ đưa đón tương ứng. Có hai mẫu xe chính, là Audi A6L và Mercedes-Benz S350L. Audi A6L là mẫu 2019 và Mercedes-Benz S350L là mẫu của năm nay.”

Nhân viên lễ tân tiếp tục giải thích về vấn đề giá cả: “Trong vòng 5km, giá của Audi A6L là 100 tệ, giá của Mercedes-Benz S350L là 200 tệ; Hơn 5km, nhưng không quá 20km, giá tăng gấp đôi; Hơn 20km, nhưng không quá 50km, giá lại gấp đôi.”

“Đối với khoảng cách xa hơn, chúng tôi khuyên anh nên sử dụng dịch vụ trọn gói. Dịch vụ trọn gói là 800 tệ và 1.500 tệ, thời gian sử dụng tối đa là 16 tiếng, nhưng phạm vi không được vượt quá Thiên Phủ.” Nhân viên lễ tân giải thích các quy tắc chi tiết.

Chương 1771: Mình tuyên bố, chị mình tiêu rồi!

Khoảng cách giữa trường tiểu học số 3 Tây Phổ và khách sạn Hòa Phổ chỉ có hơn 3km, nhưng giá lại tận 100 tệ.

Khi An Lương định đặt dịch vụ thì bị Hạ Hòa Tâm cản lại.

“Em tự gọi taxi đi là được rồi!” Hạ Hòa Tâm trả lời, sau đó nhỏ giọng nói thêm: “Em cảm thấy mình bị đối xử như một kẻ ngốc với mức giá thuê xe như thế này.”

Đây gọi là cảm thấy tổn thương trong lòng!

Thực ra đối với dịch vụ thuê xe trong khách sạn, mọi người thường bằng lòng mua trọn gói, vì thế mà giá thuê xe mới mắc như vậy.

Suy cho cùng, đó là sự khác biệt giữa bán lẻ và bán sỉ.

An Lương đồng ý với câu nói của Hạ Hòa Tâm, 100 hoặc 200 tệ là một vấn đề nhỏ, nhưng bị đối xử như một kẻ ngốc khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Sau khi nhận phòng, An Lương giải thích rằng có hành lý. Sau đó có một nhân viên phục vụ đã đẩy xe đựng hành lý đến bên hông chiếc Lamborghini Urus. An Lương mở cốp sau của xe ra, nhân viên phục vụ tận tình nhấc ba chiếc va ly xuống.

Phòng hạng sang mà Hạ Hòa Tâm ở là phòng số 3318. Nhân viên phục vụ đẩy xe hành lý đi theo lên lầu, đồng thời còn giúp xách hành lý vào phòng.

Thái độ phục vụ kiểu này rất chuyên nghiệp, An Lương lấy tờ 100 tệ ra và đưa cho đối phương như một khoản tiền boa.

Hạ Quốc không có văn hóa boa tiền, nhưng nếu muốn cho tiền boa, đối phương nhất định sẽ không từ chối, càng không xem đó là một thái độ sỉ nhục.

Suy cho cùng, thái độ của An Lương đối với tiền boa rất bình thường, không phải kiểu bố thí cao thượng gì cả.

Hạ Như Ý đi dạo một vòng trong phòng hạng sang, cô cảm thán: “Chị ơi, những gì chị chuẩn bị đều công cốc cả rồi!”

Hạ Hòa Tâm không trả lời Hạ Như Ý, nếu biết trước điều kiện của ký túc xá dành cho người sống một mình tồi tệ như vậy, cô nhất định sẽ không chuẩn bị quá nhiều thứ.

“Được rồi, được rồi. Như Ý, em mau giúp chị em dọn dẹp đi, lát nữa chúng ta đi Xuân Tây.” An Lương kiểm tra thời gian, đã 4 giờ rưỡi. Anh nhắc nhở hai chị em bọn họ phải thu dọn nhanh hơn, đừng để trễ nải mà ăn tối quá muộn.

Thật ra không có gì để dọn dẹp, chủ yếu là lấy những đồ dùng vệ sinh hằng ngày như khăn tắm và khăn mặt của Hạ Hòa Tâm ra, cô ấy không dùng đồ trong khách sạn.

Ga trải giường và mền cũng vậy, dù sao cũng đã mang theo mấy thứ này, nên đương nhiên phải đổi luôn một lượt. Hai người bọn họ vừa đổi vật dụng vừa gửi tin nhắn vào trong nhóm “Hội chị em bà tám”.

‘Hạ Như Ý: [Hình ảnh]’

‘Hạ Như Ý: [Thông tin vị trí: Khách sạn Hòa Phổ, khu mới Tây Phổ]’

‘Hạ Như Ý: @Hạ Hòa Tâm: Mình chính thức tuyên bố, chị của mình sắp tiêu rồi!’

Trong nhóm “Hội chị em bà tám”, sau khi Hạ Như Ý gửi tin nhắn, ba người còn lại trong nhóm lần lượt đáp lại.

‘Khang Ngọc Giai: Chờ đã! Tại sao lại ở trong khách sạn?’

‘Tề Nặc: Mình ngửi thấy mùi mờ ám!’

‘Lâm Lâm: Mình cảm thấy không phải chị cậu sắp tiêu đời đâu, mà cả hai người đều tiêu đời rồi đấy!’

‘Hạ Hòa Tâm: Môi trường ở ký túc xá dành cho người sống một mình bên đây rất tệ, cho nên mình đã đổi qua khách sạn.’

Hạ Hòa Tâm giải thích tình hình và nhanh chóng thay đổi chủ đề.

‘Hạ Hòa Tâm: Nhân tiện, bọn mình sắp quay lại rồi đấy. Mọi người đã chuẩn bị xong hết chưa, chúng ta sẽ gặp mặt tại Trung tâm Quốc Kim.’

‘Khang Ngọc Giai: Trang điểm xong rồi, mình đã trở thành một tiểu tiên nữ đáng yêu, ngồi chờ đại lão uỷ viên đời sống quay lại.’

‘Tề Nặc: Mình chỉ muốn ăn một bữa thật hoành tráng!’

Tề Nặc là một người thích ăn uống, cô ấy là người mập nhất trong ký túc xá. Mỗi lần cô ấy nói rằng cô ấy muốn giảm cân thì cũng là mỗi lần cô ấy trở thành người ăn nhiều nhất.

‘Lâm Lâm: Mình cũng chuẩn bị xong rồi. Khi nào các cậu xuất phát thì nói một tiếng, bọn mình cũng sẽ xuất phát luôn.’

‘Hạ Như Ý: Ừ.’

‘Hạ Hòa Tâm: Chỗ bọn mình hơi xa, các cậu có thể đi dạo trước.’

‘Lâm Lâm: Mình cũng có ý như vậy.’

Với sự giúp đỡ của Hạ Như Ý, Hạ Hòa Tâm nhanh chóng thay ga trải giường và lấy tất cả những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ra.

‘Anh rể, bọn em thu dọn xong rồi, bây giờ xuất phát luôn không?’ Hạ Như Ý bước tới chỗ An Lương.

Hạ Như Ý xưng hô với An Lương rất là tuỳ hứng, lúc thì gọi là “anh rể”, lúc thì gọi thẳng tên, lúc thì lại gọi là đại lão, hoàn toàn không có quy luật đặc biệt gì cả.

An Lương nghe Hạ Như Ý gọi mình là anh rể, anh khẽ khịt mũi, lập tức kéo Hạ Như Ý qua, ôm cô vào lòng rồi hôn cô. Lần này Hạ Như Ý không phản kháng lại, cô rất hợp tác, vòng tay ôm lấy cổ An Lương.

Đương nhiên Hạ Hòa Tâm nhìn ra tình cảnh của hai người bọn họ, bản thân cô cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chính đạo cự phách – An đạo trưởng. Gần 10 phút sau, An Lương nắm tay hai người họ xuất phát, chuẩn bị đến Trung tâm Quốc Kim trên đường Xuân Tây.

Trên đường đi, An Lương gọi điện cho Phạm Bình, nhờ Phạm Bình đặt một phòng tại nhà hàng Mính, và đặt chỗ ngồi ăn tối cho sáu người.

Công ty đầu tư An Tâm và nhà hàng Mính có thỏa thuận hợp tác với nhau, không chỉ được giảm giá 20% mà món ăn còn được làm một cách tỉ mỉ. Một số món dặn dò trước sẽ được cung cấp cho Công ty đầu tư An Tâm.

Chương 1772: Cuối cùng cơ hội cũng đến!

Gần một tiếng sau khi kẹt xe, cuối cùng An Lương cũng đến Trung tâm Quốc Kim. Bạn cùng phòng của hai chị em nhà họ Hạ đã tới, bọn họ đang đi mua sắm.

An Lương nhắc nhở: “Hai em gọi bọn họ đi, chúng ta sắp xuống hầm đỗ xe rồi.”

“Bọn em đã gọi cho bọn họ rồi, bọn họ đang ở Trung tâm Quốc Kim, xem mẫu mới của Zara.” Hạ Như Ý trả lời.

An Lương nói đùa: “Zara cũng được đấy. Nói thật thì khả năng học hỏi của thương hiệu này rất cao.”

Suy cho cùng, học hỏi ngay trong hội nghị thời trang của các thương hiệu khác, khả năng học hỏi còn có thể yếu được nữa sao?

Khi những mẫu mã mới trong hội nghị thời trang của các thương hiệu khác vẫn chưa được chính thức ra mắt trên thị trường, thì Zara đã tung ngay mẫu thiết kế tương tự như vậy rồi, khả năng học hỏi kiểu này quả thực khiến người khác phải kinh ngạc.

Chính nhờ khả năng học hỏi cao như vậy mà Zara đã vươn lên vị trí hàng đầu trong thương hiệu quần áo bán nhanh toàn cầu.

An Lương đậu xe ở vị trí do Công ty đầu tư An Tâm dành riêng trước cho anh, vị trí này rất tốt, đối diện ngay với thang máy, là một trong những vị trí đẹp nhất.

An Lương dẫn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm bước vào thang máy. Lúc ở ngoài trường, An Lương không cần giả bộ, hai chị em nhà họ Hạ cũng không cần giả vờ, bọn họ cứ để mặc cho An Lương nắm tay.

Ba người bọn họ đến cửa hàng Zara, nhóm của Khang Ngọc Giai đã đợi sẵn ở cửa. Nhìn thấy An Lương nắm tay hai chị em nhà họ Hạ cùng một lúc, nhóm của Khang Ngọc Giai cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.

Dù sao An Lương cũng thường làm điều này ở trường, được chứ?

Khang Ngọc Giai nói đùa: “Đại lão thật đỉnh!”

Tề Nặc cũng tán thành: “Ngưỡng mộ quá đi!”

An Lương nôn khan: “Một cô gái như cậu thì ngưỡng mộ tôi làm gì?”

Vừa nói xong, An Lương trêu ngược lại: “Có phải cậu đã vô tình để lộ gì đó rồi không?”

Khang Ngọc Giai phối hợp với lời nói đùa An Lương, cô bước sang một bên, giả vờ cảnh giác nhìn Tề Nặc: “Vậy ra cậu đã bị lộ rồi sao?”

Tề Nặc bất lực: “Mình không phải, mình không có, mọi người không được nói linh tinh!”

Lâm Lâm nhìn An Lương đang nắm tay Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý cùng một lúc, cô phát hiện ra dù là Hạ Như Ý hay là Hạ Hòa Tâm, hầu như đều không quan tâm việc An Lương đang muốn thể hiện.

Nhưng nghĩ đến việc An Lương đối với Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm tốt như vậy, Lâm Lâm cũng yên tâm. Dù sao cô không phải là Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, cô làm sao có thể biết được hạnh phúc của bọn họ?

“Đi, đi, đi. Chúng ta đi nhà hàng Mính thôi, cảm ơn các mỹ nữ đã đến tham dự, hôm nay mọi người hãy ăn nhiều chút nhé!” An Lương mỉm cười nói.

Tề Nặc trả lời với đôi mắt sáng ngời: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa!”

“Tôi đã nghe danh nhà hàng Mính từ lâu rồi, tôi cũng không khách sáo đâu!” Khang Ngọc Giai đứng bên cạnh nói.

An Lương giễu cợt: “Không cần khách sáo! Công ty của tôi ở trên lầu, mọi người là khách tôi mời, lát nữa ăn xong có thể xuất trình hóa đơn tài chính, trò chơi khăm này thế nào?”

Miệng An Lương thì nói đùa nhưng trong lòng đang suy nghĩ một chuyện. Hôm nay, sau khi ăn cơm xong, hai chị em nhà họ Hạ coi như là tách ra rồi đúng không?

Cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến rồi!

Trong nhà hàng Mính ở trung tâm Quốc Kim.

An Lương và 5 người còn lại cùng nhau gọi món trong phòng. Xét mọi thứ đã đầy đủ, chỉ còn thiếu gió đông, An Lương đặt một tá hàu Gillardeau loại N0. Là một “Hermès” trong thương hiệu hàu, chất lượng hàu Gillardeau rất tốt.

Dù sao, An Lương thích hàu Gillardeau hơn hàu Veron, bởi vì mùi của hàu Veron nặng hơn.

Mấy loại như hàu thì hàu Gillardeau có vị mặn tươi mát của biển và mang theo một chút hương sữa, mùi vị rất thơm.

Veron có mùi vị nặng, dù được mệnh danh là vua của các loài hàu, nhưng mùi vị quá nặng!

Ơ?

Rõ ràng là đang miêu tả về hàu, nhưng An Lương đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, hình như có thứ kỳ quái gì đó đang xâm lấn vào trong đầu anh.

Bàn ăn trong phòng của nhà hàng Mính là một bàn ăn dài kiểu Tây, chứ không phải phong cách của Nhật Bản.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm ngồi bên trái bên phải của An Lương, ba người bạn thân của hai chị em nhà họ Hạ thì ngồi đối diện.

Hạ Như Ý cầm thực đơn lên, hỏi: “Giai Giai, cậu gọi tôm hùm đỏ Úc chưa?”

Khang Ngọc Giai thực sự muốn gọi món tôm hùm đỏ Úc, nhưng nhìn mức giá 3.888 tệ, cô không thể nào mặt dày gọi món.

Mặc dù miệng thì nói là sẽ ăn thật là nhiều, cũng biết An Lương rất có tiền, nhưng lúc này Khang Ngọc Giai lại bắt đầu cảm thấy ngại ngùng.

Khang Ngọc Giai trả lời: “Chưa, mình mới xem phần giới thiệu trong thực đơn thôi. Tôm hùm Úc nặng khoảng ba cân, mình không biết mọi người có ăn không. Mình không thể ăn hết một mình nên vẫn chưa gọi món đó.”

Hạ Như Ý đoán được sự bối rối của Khang Ngọc Giai, cô gọi một con tôm hùm đỏ Úc. Một con chia làm ba phần, bao gồm sashimi hấp và nướng với phô mai.

An Lương ngồi bên cạnh đề nghị: “Hòa Tâm, tôm càng biển Nam Cực rất ngon, thịt chắc, ngọt và ngon, không có mùi tanh, em có muốn nếm thử không?”

Hạ Hòa Tâm trả lời: “Vâng.”

An Lương tiện tay đặt 24 con, vì đó là tôm càng biển Nam Cực ướp lạnh cao cấp nên giá mỗi con lên tới 188 tệ.

Những con tôm càng biển Nam Cực được các nhà hàng Nhật Bản thông thường cung cấp với số lượng không giới hạn, thực ra nó là sản phẩm cấp thấp, ví dụ như phiên bản nhỏ N5, thậm chí còn có thể được làm giả bằng cách dùng tôm càng biển Novi.

Mặc dù tôm càng biển Nam Cực và tôm càng biển Novi rất giống nhau, nhưng giá cả của hai loại lại rất khác nhau.

Chương 1773: Đại lão uỷ viên đời sống rất ngốc nghếch?

Lấy tôm càng biển Nam Cực N1 làm ví dụ, giá của một cân tôm có thể cao tới 1.500 tệ hoặc hơn. Tuy nhiên, giá tôm càng biển Novi chỉ có 100 tệ một cân. Sự chênh lệch giá như thế này khó trách thương gia giở trò dối trá.

Sau khi gọi món xong, Khang Ngọc Giai liếc nhìn thực đơn đã gọi trên máy tính bảng, tổng giá hiện tại là 17.658 tệ, cao hơn nhiều so với mức trung bình 1.000 tệ một người.

Vậy ra mức tiêu thụ bình quân đầu người này được dùng để so sánh?

Nhìn thấy mức tiêu thụ bình quân đầu người như vậy, Khang Ngọc Giai thầm thở dài. Khoảng cách giữa mọi người quá lớn, nếu không phải An Lương mời, e là cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ có mức tiêu thụ như vậy.

Lâm Lâm là lớp trưởng của Lớp Giáo dục 6, cô cũng nhìn thấy giá thực đơn đã gọi trên máy tính bảng, cô nói nửa đùa nửa thật: “Giá của nhà hàng Mính quả thật rất đắt!”

An Lương thản nhiên trả lời: “Tình hình nhà hàng của bọn họ cũng tốt, nếu là tiêu thụ thông thường, hai người khoảng 2000 tệ cũng không có vấn đề gì.”

Người tiêu thụ thông thường sẽ không gọi quá nhiều hải sản, chắc chắn sẽ còn có các khác như món chiên, món luộc, món nướng, cũng như sushi và cơm nắm,… Nếu dùng sashimi hải sản làm món chính thì giá tiêu thụ sẽ giảm xuống.

An Lương và nhóm của anh chủ yếu gọi hải sản, giá cả tất nhiên là khác nhau.

Tề Nặc, người có dáng vẻ hơi mập mạp, cảm khái: “Khi mình còn học cấp 3, thỉnh thoảng có nghe thấy định luật Pareto. Mới đầu mình còn cảm thấy nó không đúng, bây giờ lại cảm thấy định luật Pareto này rất đúng!”

Cái gọi là định luật Pareto, quả thực rất là nổi tiếng.

Định luật Pareto (hay còn gọi là định luật 2-8), ý nghĩa ban đầu của nó không quan trọng nữa, định luật Pareto được dùng để mô tả tình hình kinh tế nhiều hơn.

Ý nghĩa của định luật Pareto là: 20% dân số nắm giữ 80% của cải; 80% dân số chỉ nắm giữ 20% của cải.

Là sinh viên học viện kinh tế, sao An Lương lại không biết đến định luật Pareto nổi tiếng này chứ?

Trước khi An Lương kịp trả lời, Khang Ngọc Giai cũng tán thành: “Chúng ta là một phần của 8, còn đại lão ủy ban sinh hoạt thì chính là 2, phải không?”

(Số 2 trong tiếng Trung còn có nghĩa khác là không thông minh.)

“Đúng, đúng, đúng!” Hạ Như Ý bật cười.

Hạ Hòa Tâm cũng đồng tình: “Giai Giai nói đúng!”

Câu nói này thoạt nghe có vẻ đúng, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, An Lương cho rằng Khang Ngọc Giai hình như có vấn đề, cô ấy có phải đang tung chiêu chướng khí gì đó không?

“Bạn Khang Ngọc Giai à, tôi cảm thấy cậu đang muốn làm trò!” An Lương nhìn Khang Ngọc Giai.

Cái gì mà anh cũng là “2”?

Đế Đô đã trở thành quê hương thứ hai của An Lương, lẽ nào anh còn không biết hàm ý của số 2?

Khang Ngọc Giai trả lời: “Đại lão ủy viên đời sống đừng hiểu lầm, cái tôi nói chính là 20% của định luật Pareto, chứ không phải nói đến số 2 kia.”

Theo lời giải thích của Khang Ngọc Giai, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều bật cười.

An Lương búng trán hai chị em nhà họ Hạ, sau đó nhìn Khang Ngọc Giai: “Suy nghĩ của cậu đã lỗi thời, bây giờ đã là thời đại năm 2020, cậu tưởng rằng còn định luật Pareto nữa à?”

Thời đại của người lớn đã thay đổi!

Khoa học kỹ thuật ngày càng tiến bộ, thời đại cũng vì vậy mà thay đổi, nhà Thanh đã diệt vong từ lâu, những điều như định luật Pareto không còn tồn tại nữa, được chứ?

Thời đại mà định luật Pareto tồn tại có lẽ là trước năm 2000, trong thời đại đơn giản đó, định luật Pareto đã tồn tại.

10 năm sau, vào thời đại 2010, công nghệ mạng và mạng di động bùng nổ, định luật Pareto sụp đổ, bước vào thời đại định luật 2 và 98.

2% số người kiểm soát 98% tài sản!

Nhưng đây có phải hơi nói quá rồi không?

Tốc độ tiến bộ của thời đại đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người!

5 năm sau, vào thời đại năm 2015, kinh doanh tài chính cá nhân trên mạng di động mở màn. Bắt đầu từ Hoa Bối của A Ly, giống như đốt pháo hoa vậy, trong chốc lát đã cực kỳ thịnh vượng.

Định luật 2 và 98 bị loại bỏ một lần nữa, sự giàu có càng được tập trung hơn.

Trong thời đại năm 2020, định luật của cải đã được nâng lên mức 0,02% và 120%, tức là 0,02% dân số nắm giữ 120% của cải.

Đúng vậy!

Sự tập trung của cải đã vượt quá 100%, có phải bạn cảm thấy thật không thể nào lý giải nổi?

Là bởi vì có rất nhiều người đang mắc nợ mà thôi.

Đối với 99,98% dân số, nếu gánh thêm 20% số nợ thì cũng không sao đâu nhỉ?

Năm 2019, dữ liệu thực tế gần nhất do Cục Thống kê Hạ Quốc công bố cho thấy thu nhập bình quân đầu người trên toàn quốc chỉ là 2,560 tệ, và có khoảng 9000 vạn người thuộc nhóm thu nhập có thu nhập hàng tháng trên 5,000 tệ.

Nhóm thu nhập cao với mức lương trên 100 vạn hàng năm chỉ là năm phần một vạn, nhưng mức lương 100 vạn hàng năm đó chỉ mới bước vào ngưỡng thu nhập cao. Nhóm những người thực sự kiểm soát được của cải và nhóm của những người có mức lương 100 vạn hàng năm hoàn toàn là khoảng cách của hai thế giới.

Suy cho cùng, khi nói về tiền lương hàng năm tức có nghĩa là vẫn nằm trong khuôn khổ vốn, vì đã nằm trong khuôn khổ vốn thì họ có tư cách gì để vượt ra ngoài tầm kiểm soát của vốn?

“Định luật Pareto đã kết thúc được 20 năm, hiện tại đã tiến vào một kỷ nguyên mới!” An Lương vừa cười vừa giải thích tình huống cụ thể, đồng thời giải thích tất cả lý thuyết về 0,02% và 99,8%.

Chương 1774: Canh gà đến từ An Lương!

Khang Ngọc Giai, Tề Nặc và Lâm Lâm, cả ba người bọn họ đều rơi vào trầm tư.

Gần 10 giây sau, Khang Ngọc Giai mở miệng trước: “Khi đại lão ủy viên đời sống nói điều này, tôi đột nhiên cảm thấy rất giống như thế này. Rất nhiều người trong vòng bạn bè đã tham gia vào các khoản vay mua nhà và ô tô trong xã hội A, sau đó bọn họ phải đối mặt với vấn đề đào tạo thế hệ con cháu, tiếp đó phải đối mặt với vấn đề lão hóa, bọn họ đột nhiên không còn hi vọng vào cuộc sống. “

An Lương trả lời: “Bạn Khang Ngọc Giai à, cậu nói sai rồi. Chỉ bằng cách nhận ra sự tồn tại của những vấn đề này, cậu mới có thể làm việc chăm chỉ hơn thay vì bị những vấn đề này lật đổ.”

An Lương nói tiếp: “Trong một môi trường vô cùng hạn chế, với nguồn lực tương đối hạn chế, cố gắng đạt được kỳ vọng cao hơn, nhưng lại nhận được kết quả kém hơn, chẳng phải cuộc sống vốn dĩ là như vậy sao?”

“Nhận ra bản chất của cuộc sống và nhận ra sự tồn tại của vấn đề, có vậy mới có thể giải quyết vấn đề một cách hợp lý và hiệu quả hơn.” An Lương nói thêm.

“Kẻ mạnh không ngừng phấn đấu để hoàn thiện bản thân, các bạn cùng lớp, cố lên!” An Lương khích lệ.

Khang Ngọc Giai trả lời một cách bất lực: “Có bát canh gà này của đại lão ủy viên đời sống, tôi nhất định phải làm!”

Lâm Lâm đồng tình: “Bát canh gà này, tôi cũng muốn làm!”

Tề Nặc trả lời: “Cũng may là tôi không muốn giàu có phú quý, chỉ mong có thể ăn uống no đủ là được.”

An Lương trả lời: “Như vậy cũng tốt.”

An Lương nói thật đấy!

Ý tưởng của Tề Nặc thực sự rất hay.

Vì sự tồn tại của mạng xã hội, nó đã đưa người nghèo và người giàu đến gần nhau hơn… Nếu bạn không thể chấp nhận cách nói như thế, vậy hãy thay nó bằng “những người có giá trị ròng thấp và những người có giá trị ròng cao”!

Mạng xã hội đã thu hẹp khoảng cách giữa những người có giá trị ròng thấp và những người có giá trị ròng cao, khiến những người có giá trị ròng thấp cảm thấy rằng những người có giá trị ròng cao chẳng qua cũng có vậy mà thôi. Khoảng cách giữa những người đó và bản thân rất gần, từ đó xuất hiện một vài ảo tưởng không thực tế.

Đây là điển hình cho việc năng lực không xứng với dã tâm!

Hầu hết kết quả chỉ là tiếng than khóc của những con chó bị đánh bại!

Đã gần 9 giờ.

Bữa tối kết thúc, nhóm của Khang Ngọc Giai đang cảm ơn với An Lương.

“Cảm ơn đại lão ủy viên đời sống, hôm nay không chỉ được ăn một bữa hải sản, mà còn được uống một bát canh gà do đại lão ủy viên đời sống nấu, tôi lại tràn đầy hy vọng về tương lai rồi!” Khang Ngọc Giai nói rõ.

Tề Nặc ăn nhiều nhất, cô ấy cảm thán: “Những món hải sản này thật sự rất ngon, cám ơn đại lão ủy viên đời sống đã hỗ trợ.”

Lâm Lâm cũng bày tỏ lòng biết ơn, cô nói đùa: “Ba người bọn tôi rời đi trước, không quấy rầy chuyện tốt của đại lão ủy viên đời sống đâu, cảm ơn lần nữa.”

Đối mặt với sự trêu ghẹo của Lâm Lâm, Hạ Như Ý phản ứng trước: “Lâm Lâm, cậu nói nhảm cái gì vậy. Mình cũng phải về, ngày mai mình có tiết học buổi sáng. Chị mình cũng vậy, ngày mai chị ấy phải đứng lớp buổi sáng.”

“Tạm biệt.” Lâm Lâm vẫn trêu chọc: “Nếu cậu muốn về thì bảo đại lão ủy viên đời sống đưa cậu về. Ba người bọn mình còn có việc phải làm. Tạm biệt.”

Khang Ngọc Giai và Tề Nặc cũng vẫy tay chào tạm biệt, sau đó ba người bọn họ cùng nhau rời đi.

An Lương nắm tay Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, anh thản nhiên hỏi: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn nhau, hai chị em bọn họ đã ngầm hiểu nhau, bọn họ rất hiểu ý nhau.

Hạ Hòa Tâm lên tiếng trước: “Anh đưa em về rồi lại đưa Như Ý đến trường.”

Hạ Như Ý đồng tình: “Ừ, nếu vậy thì em có thể đi cùng chị khi đi về từ Tây Phổ.”

An Lương cười thầm trong lòng, anh đã nhìn thấu thủ đoạn của hai chị em chỉ trong một giây.

Chiến thuật của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm chỉ đến đây thôi!

Theo như ý bọn họ nói, An Lương đi cùng với Hạ Như Ý đưa Hạ Hòa Tâm đến khách sạn Hòa Phổ trước, bởi vì có Hạ Như Ý ở đó nên An Lương không thể làm gì, đúng không?

Sau đó An Lương đưa Hạ Như Ý quay lại trường học, vì là ở trường, Hạ Như Ý cũng dễ dàng qua cửa an ninh.

Chiến thuật của bọn họ đã bị An Lương nhìn thấu một cách dễ dàng.

An Lương cười thầm trong lòng, trực tiếp đồng ý: “Được rồi, chúng ta sẽ đưa Hòa Tâm về lại khách sạn trước. Nhân tiện, Hòa Tâm, ngày mai mấy giờ em lên trường?”

Hạ Hòa Tâm trả lời: “Trước 9 giờ, lớp học đầu tiên bắt đầu lúc 10 giờ.”

An Lương khẽ gật đầu, anh đưa Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm xuống hầm đậu xe.

Thiên Phủ sau 9 giờ tối không có kẹt xe, An Lương lái chiếc Lamborghini Urus chạy tới khách sạn Hòa Phổ, sau đó quẹt thẻ vào thang máy lên tầng 33.

Hầu hết, trong thang máy của các khách sạn năm sao hiện đại đều cần quẹt thẻ để mở khóa nút của tầng tương ứng, An Lương suy nghĩ, đây chẳng lẽ là một chiến thuật của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm?

An Lương không có thẻ phòng nên đương nhiên không thể lên lầu, đúng không? Tuy nhiên, có rất nhiều cách để phá giải!

Cách dễ nhất để thực hiện chính là thuê một căn phòng khác.

Chương 1775: Lỗi không xác định? Cái quái gì đây!

Phòng của Hạ Hòa Tâm là phòng hạng sang số 3318. An Lương có thể thuê một căn phòng hạng sang khác, cũng nằm trên tầng 33, còn việc có thể chọn phòng số 3317 ở phía đối diện hoặc phòng số 3316 bên cạnh hay không.

Xin lỗi!

Năng lực tiền giấy có thể cho bạn bất cứ thứ gì bạn muốn!

Trong phòng khách của phòng hạng sang số 3318, An Lương ngồi trên ghế sô pha, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý ngồi bên cạnh An Lương.

Hạ Hòa Tâm lên tiếng trước: “An Lương, cảm ơn anh vì ngày hôm nay.”

Hạ Hòa Tâm tiếp tục nói: “Nhóm của Giai Giai rất tốt.”

An Lương dùng ngón tay cái xoa xoa Hạ Hòa Tâm, anh mỉm cười trả lời: “Dù gì thì đó cũng là bạn bè của hai em. Anh là bạn trai của hai em, thỉnh thoảng anh dẫn hai em mời bọn họ đi ăn tối, như vậy có thể giúp cho tình cảm của mọi người ngày càng sâu sắc hơn.”

Hạ Như Ý ngồi một bên hờn dỗi: “Anh rể, em không phải là… ư…”

Hạ Như Ý vẫn chưa nói ra hết lời cuối cùng bởi vì cô đã bị An Lương hôn một cái.

Gần 15 phút sau, Hạ Hòa Tâm mới đỏ mặt đẩy đẩy An Lương, cố ý nâng cổ tay lên để lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe 4948R-001 mà An Lương đã tặng cho cô.

“Sắp 10 giờ rồi, hai người mau về đi!” Hạ Hòa Tâm lo lắng nếu cứ trì hoãn nữa, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?

An Lương cười thầm trong lòng, anh nhìn Hạ Hòa Tâm rồi lại nhìn Hạ Như Ý, Hạ Như Ý đã hoàn toàn dựa vào vai anh rồi.

“Chà, đã gần 10 giờ rồi sao, anh và Như Ý về trước đây.” An Lương trả lời.

Nói xong, An Lương kéo Hạ Như Ý rời đi.

Hạ Hòa Tâm nhìn bóng lưng An Lương kéo Hạ Như Ý đi, dường như cô đã nghĩ tới điều gì đó, lông mày khẽ nhăn lại.

An Lương và Hạ Như Ý rời khỏi khách sạn Hòa Phổ. Vì Hạ Hòa Tâm không còn ở đây, Hạ Như Ý Nhiên hiển nhiên ngồi vào vị trí ghế lái phụ, cô ngáp một cái nói: “Anh rể, có phải tức lắm không?”

“Hả?” An Lương khó hiểu: “Anh tức chuyện gì chứ?”

“Rõ ràng hôm nay là một cơ hội tốt, đúng không?” Hạ Như Ý nhếch mép nói.

“Em đang nói về việc quẹt thẻ thang máy?” An Lương hỏi ngược lại.

Hạ Như Ý trả lời một cách khẳng định: “Đúng rồi!”

“Nếu anh thuê thêm một căn phòng hạng sang khác thì sao?” An Lương thản nhiên nói.

Trước khi Hạ Như Ý trả lời, An Lương nói tiếp: “Khách sạn Hòa Phổ chỉ là một khách sạn năm sao bình thường. Dù có mua cũng không quá đắt.”

“…” Hạ Như Ý cứng họng, đây là suy nghĩ của đại lão sao?

Hình như cũng không sai!

Dù là thuê thêm một căn phòng hạng sang khác hay trực tiếp mua lại khách sạn Hòa Phổ, đối với An Lương mà nói, chuyện này không có gì to tát.

Đối mặt với năng lực tiền giấy của An Lương, Hạ Như Ý đã trực tiếp kích hoạt kỹ năng trình diễn “nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Oscar”.

“An Lương, anh có từng nghĩ em là Hạ Hòa Tâm không?” Hạ Như Ý hỏi.

“Hả?” An Lương sửng sốt một chút.

Gần đây Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm rất ít khi hoán đổi thân phận, bọn họ cũng bộc lộ tính cách thật của mình. Ngay cả khi không có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, An Lương cũng có thể dễ dàng xác định ai là ai giữa hai chị em nhà họ Hạ. Trước câu hỏi của Hạ Như Ý, An Lương đã tập tức sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để xác định thân phận của cô ấy.

Có ngốc không vậy? An Lương có phần mềm “hack” đấy…

‘Phát sinh lỗi không xác định!’

‘Không thể nhận dạng mục tiêu!’

? ? ?

Chuyện gì thế này? Hệ thống có ở đó không?

Hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” bị hư rồi…

Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hoàn toàn không ngó ngàng tới An Lương.

An Lương cũng chợt nhớ tới lý do. Mới đầu, hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” đã đưa ra thông báo, nói rằng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” sẽ gặp phải lỗi không xác định trong một số tình huống cực đoan, từ đó sẽ không thể nhận diện chính xác mục tiêu.

Vậy ra bây giờ chính là tình huống cực đoan đó sao?

Khi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm bị tách ra, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không thể nhận diện bọn họ?

Vì đã mất đi sự so sánh đối chiếu?

Khi hai chị em nhà họ Hạ ở cạnh nhau, có lẽ mắt người thường sẽ không thể nào phân biệt được, nhưng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” có thể đánh giá chính xác điều đó?

Đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy, An Lương cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh biết rất rõ Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm có thể chuyển đổi thân phận mà không lộ chút sơ hở nào. Dù là tính cách hay là cách nói chuyện, thậm chí là thói quen sinh hoạt, toàn bộ đều có thể hoán đổi hoàn toàn.

Lúc trước, An Lương có thể phán đoán chính xác hai người bọn họ, tận mắt xem màn biểu diễn của bọn họ, anh biết sự thần thông quảng đại của bọn họ rất lớn.

Bây giờ hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” bị hỏng, xin hỏi anh phải làm sao đây?

Hai chị em Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm có một năng lực đặc biệt, nếu không có trợ giúp của hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, và nếu không phải do bọn họ tự mình chủ động lật thẻ bài, An Lương thật sự không thể đoán ra được ai là Hạ Như Ý và ai là Hạ Hòa Tâm!

Chương 1776: Chúc Phúc Hòa Bích: Vận mệnh may mắn đang được kích hoạt!

‘Tinh!’

‘Ký chủ đã kích hoạt một lỗi không xác định, trường hợp này có thể sử dụng 'hư không lượng tử', giúp tập hợp thông tin nhiều hơn cho 'hư không lượng tử'.’

‘Xét thấy sự can thiệp của 'hư không lượng tử', một số quyết sách của hệ thống sẽ được thực hiện mà không cần nhắc nhở và không cần xử lý.’

‘Bao gồm tất cả nhưng không giới hạn trong việc kích hoạt [Nhiệm vụ ngẫu nhiên], kích hoạt [Phần thưởng ngẫu nhiên].’

‘Theo quy tắc cơ bản cốt lõi của hệ thống, tình huống lỗi không xác định này sẽ không thể nào gây ra mối đe dọa cho ký chủ, xin hãy yên tâm!’

An Lương kiểm tra lời nhắc của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, khi nhìn đến dòng cuối cùng, An Lương thở phào nhẹ nhõm.

“Không cần nhắc nhở và không cần xử lý là ý gì?” An Lương lập tức hỏi.

Theo kinh nghiệm cá nhân của An Lương, hãy hỏi những vấn đề chính khi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đang đưa ra lời nhắc nhở, làm như vậy thì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có thể sẽ trả lời câu hỏi của anh.

Chẳng hạn như ước nguyện sinh nhật trước đây, An Lương đã hỏi rất nhiều câu hỏi, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng rất kiên nhẫn giải thích cho anh.

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, quả nhiên hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra câu trả lời.

‘Vì 'hư không lượng tử' che khuất khả năng phát hiện độc hại ở mức độ không xác định, hệ thống không thể phán đoán chính xác trạng thái hiện tại của ký chủ, đương nhiên càng sẽ không thể kích hoạt chính xác các nhiệm vụ và phần thưởng.’

‘Ví dụ, thẻ [Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về], khi xảy ra lỗi không xác định, nó không thể sử dụng như bình thường để tránh tiết lộ chi tiết, không cho độc hại ở mức độ không xác định phát hiện ra điều bất thường rồi từ đó tấn công vào ký chủ!’

Trước những thông tin mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng giải thích, An Lương miễn cưỡng hiểu được chút chút. Đơn giản mà nói, thẻ “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về” không có hiệu lực khi gặp hai chị em nhà họ Hạ?

Được đấy!

Hai chị em nhà họ Hạ đã mang cho An Lương một tổn thất nhỏ như 1 ức?

Ngoại trừ An Lương ra, những người khác khó có thể chấp nhận một khoản lỗ tài chính lớn như vậy, phải không?

Cũng may không có chuyên gia kinh tế nào biết được tâm tư của An Lương, bằng không chắc sẽ mắng nhiếc vào mặt An Lương

Mẹ nó cái này mà gọi là tổn thất à?

Xin hỏi, An Lương có thể nào giữ chút thể diện được không?

An Lương ngay lập tức nhận được sự nhắc nhở của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, anh liếc nhìn người đang ngồi ở ghế lái phụ với một ánh mắt phức tạp, người này là Hạ Như Ý hay Hạ Hòa Tâm?

Trong tình huống mất đi hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, An Lương hoàn toàn không thể nào xác định được rốt cuộc cô ấy là ai!

Trước phán đoán của An Lương, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra một lời nhắc nhở hệ thống trong im lặng.

‘'Hư không lượng tử' đã che mất thông tin liên quan.’

‘Không thể xác định được thân phận của mục tiêu tương ứng.’

‘Xét theo chiến lược mà 'hư không lượng tử' đã làm ra, hệ thống sẽ tự động sửa đổi thông tin hiển thị ở mức không xác định và chủ động đặt tên cho mục tiêu là [Hạ Như Ý].’

Lời nhắc ẩn lần này được hiển thị.

An Lương không hề biết lời nhắc mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra. Anh chỉ đành hỏi Hạ Như Ý, người đang ngồi ở ghế lái phụ: “Vậy thì em là Hạ Hòa Tâm hay Hạ Như Ý?”

“Anh không đoán sao?” Hạ Như Ý nói một cách rất ấm áp, tựa như là Hạ Hòa Tâm.

“Anh rể, anh đoán thử xem!” Giọng nói của Hạ Như Ý lại trở nên sôi nổi, giống như đang làm nũng, thậm chí còn lộ ra ánh mắt tinh nghịch.

“Không đoán!” An Lương trả lời.

Khóe miệng Hạ Như Ý hơi nhếch lên. Tuy nhiên, Hạ Như Ý đã phát hiện ra một vấn đề! Lộ trình mà An Lương đi có gì đó sai sai, anh không hề quay lại trường học mà lái xe thẳng hướng đến đường Xuân Tây.

Hạ Như Ý nghi ngờ hỏi: “An Lương, anh đi đâu vậy?”

An Lương mỉm cười: “Em đoán xem?”

Hạ Như Ý hơi nhíu mày, cô nhận ra vấn đề không đơn giản.

Gần nửa tiếng sau, An Lương và Hạ Như Ý quay lại Trung tâm Quốc Kim.

Hạ Như Ý hỏi: “Công ty của anh có việc gấp cần giải quyết à?”

An Lương lắc đầu, anh đậu xe vào chỗ đậu xe dành riêng của Công ty đầu tư An Tâm, sau đó mới trả lời: “Hôm nay em sẽ không về trường, được không?”

Hạ Như Ý im lặng.

An Lương không thúc giục Hạ Như Ý, anh kiên nhẫn chờ đợi. Sau gần nửa phút, Hạ Như Ý đỏ mặt gật đầu.

An Lương mỉm cười, anh đã cược thắng rồi. Bởi vì độ thiện cảm trước kia của hai người bọn họ đã đạt tới 89 điểm, chỉ cần hai người bọn họ tách ra, An Lương nhất định sẽ nắm chắc phần thắng.

Tình hình hiện tại đã chứng minh cho phán đoán trước đó!

“An Lương, em là…” Hạ Như Ý muốn mở miệng tiết lộ thân phận của mình.

An Lương ngắt lời Hạ Như Ý: “Anh biết.”

Sau khi An Lương trả lời, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại bắt đầu đưa ra lời nhắc nhở trong im lặng.

‘Lời chúc phúc Hòa Bích tiếp tục phát huy tác dụng!’

‘Ký chủ nhận được sự ban phước của vận mệnh may mắn…’

Bình Luận (0)
Comment