Với tiếng nhạc quái đản kỳ dị của bộ phim kinh dị, Hạ Như Ý là người phản ứng đầu tiên, cô vội vàng chạy đến chỗ An Lương phàn nàn: “Em không muốn xem phim kinh dị! Em sợ!”
Hạ Hòa Tâm cũng khẽ cau mày, cô đi đến bên cạnh An Lương, nhõng nhẽo nói: “Chúng ta không xem phim kinh dị có được không?”
“Yên tâm đi, không phải là phim kinh dị gì đâu!” An Lương trả lời: “Đây là một bộ phim tình cảm.”
“Nghe phong cách âm nhạc thì em thấy không giống lắm.” Hạ Như Ý tỏ ra nghi ngờ.
Hạ Hòa Tâm cũng tỏ ra nghi ngờ.
An Lương ôm hai người họ từ hai phía: “Làm vậy đỡ hơn chưa, bộ phim này thật sự không phải là một bộ phim kinh dị, anh đã đọc phần giới thiệu, đó là một bộ phim tình cảm.”
Nội dung phim càng ngày càng đào sâu vào, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm càng ngày càng cảm thấy không đúng, phim điện ảnh kiểu này có phải là phim tình cảm không? Có phải tất cả các bộ phim tình cảm hiện nay đều chuyển thành phim kinh dị?
Ơ?
Xem ra tình hình hiện tại quả thật cũng khiến người ta cảm thấy kinh sợ nhỉ? Nghĩ như vậy thì cảm thấy không có gì bất thường cả!
Đến cuối phim, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng nhau nôn ói.
“Quả nhiên! Giải thích lộn xộn, đây là phim ảo giác, tất cả đều là ảo giác, làm sao có yêu quái được.” Hạ Như Ý phàn nàn về nội dung phim.
Toàn bộ câu chuyện đầy rẫy những âm mưu kinh dị và quái đản, nhưng cuối cùng tất cả đều là ảo giác? Thật không biết phải nói gì nữa!
Hạ Hòa Tâm trả lời: “Mặc dù tất cả đều là ảo giác nhưng em vẫn cảm thấy khá sợ hãi.”
An Lương liếc nhìn thời gian, đã sắp 11 giờ tối, anh nói: “Anh chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, hai em cũng đi tắm rửa rồi ngủ đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai chúng ta tới quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý để nghiên cứu chuyện tăng giá các món ăn.”
Hai chị em nhà họ Hạ cùng nhau liếc nhìn An Lương, bọn họ cảm thấy An Lương lại đang muốn làm trò gì đó!
An Lương đích thân đưa Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đến phòng 6607. Phòng 6607 nằm đối diện với phòng 6606, hai phòng cách nhau một hành lang.
Sau khi đưa hai chị em nhà họ Hạ về phòng, An Lương trở về phòng tắm rửa, con trai tắm rửa rất nhanh.
Dù gì thì hôm nay Hạ Hòa Tâm cũng ở đây, An Lương không thể dẫn Hạ Như Ý chơi trò chơi Hiệp Cốc, nên chỉ trong 15 phút, anh đã tắm rửa xong.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, An Lương vẫn chưa có ý định đi ngủ, anh tiện tay mở phim tài liệu xem.
Lời tường thuật mở đầu của bộ phim tài liệu được phát trên truyền hình Internet : “Mùa xuân đã đến rồi, mọi thứ đang hồi phục.”
An Lương đang kiểm tra thông tin của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
Các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đang thành lập một nhóm để dọn dẹp quái vật… Không đúng!
Các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã thành lập một nhóm để làm điên đảo Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, từng người bọn họ vẫn theo sát cổ phiếu của iQiyi Video.
Hiện tại, giá cổ phiếu của iQiyi Video đã được đẩy lên mức 48,90 đô la Mỹ. Giá cổ phiếu này đồng nghĩa với việc giá cổ phiếu của iQiyi Video đã tăng gấp ba chỉ trong một tuần!
An Lương đã mua 5000 vạn cổ phiếu với giá trung bình là 16 đô la Mỹ, quả là một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Tất nhiên, An Lương luôn nhấn mạnh rằng giá cổ phiếu là một thông tin ước tính giá trị biến động, và điều đó không có nghĩa là An Lương có thể bán 5000 vạn cổ phiếu của iQiyi Video với giá 48,90 đô la Mỹ.
Nếu An Lương trực tiếp bán 5000 vạn cổ phiếu iQiyi Video, đồng nghĩa với việc An Lương sẽ lỗ!
Giá cổ phiếu của iQiyi Video bây giờ tới đâu?
An Lương dự định dành 3 năm để đảo ngược tình trạng thua lỗ của iQiyi Video và sẽ bắt đầu có lãi vào năm thứ 4. Sự tự tin như vậy đến từ năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”!
An Lương thật sự không hiểu các quy tắc hoạt động chi tiết của trang web video dài, chẳng hạn như cách mua phim truyền hình, nếu là phim truyền hình tự sản xuất thì cần điều chỉnh như thế nào, v.v..
Nhưng An Lương có năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, hiểu chứ!
Nếu muốn mua [Truyền Thuyết Cổ Thần], nếu Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du báo giá một ức, An Lương có thể thông qua năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” biết được may mắn và xui xẻo trong tương lai.
Ví dụ nếu thua lỗ, vậy thì nhất định sẽ có bất lợi cho An Lương. Cho nên năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” sẽ nhắc nhở An Lương. An Lương hiện đang sử năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” rất là phí phạm!
Chính vì năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” mà An Lương có thể đảm bảo rằng iQiyi Video chắc chắn sẽ hái ra tiền. Chẳng lẽ điều này không thể khiến cho iQiyi Video chuyển lỗ thành lãi?
Vậy coi như An Lương đã thua rồi!
‘An Lương: @Hồ Tiểu Ngư: Tiểu Ngư mua bao nhiêu rồi?’
‘Hồ Tiểu Ngư: Wow! An Lương đã xuất hiện rồi?’
‘Hồ Tiểu Ngư: 120 vạn cổ phiếu, giá trung bình là 18 đô la Mỹ.’
‘An Lương: Giữ lại, không bán.’
‘Hồ Tiểu Ngư: Ừ!’
‘Từ Tư Văn: Tôi thật ghen tị với Tiểu Ngư. Tôi đã mua 20 vạn cổ phiếu với giá trung bình là 30 đô la Mỹ. Quan trọng hơn là, bây giờ không còn mua được nữa. Mọi người đều ý thức được rằng iQiyi Video là một miếng mồi ngon.’
Chương 1818: Ngày lễ Valentine 20/5 nên làm thế nào?(Theo cách viết ngày tháng bên Trung là tháng trước ngày sau tức 520, con số này phát âm gần giống "Wǒ ài nǐ" đồng nghĩa với từ “I love you” nên ngày lễ Valentine 520 ra đời từ đây.)
‘An Lương: Mọi người mua được tổng cộng bao nhiêu?’
‘Lâm Nghị Lực: m thầm mua được 200 vạn cổ phiếu.’
‘Diệp Tường Tự: Cũng 200 vạn cổ phiếu.’
‘Hồ Tiểu Ngư: Hai người có bệnh, rõ ràng hai người đã mua nhiều hơn tôi!’
‘Lâm Vân Tư: Tôi giật được 300 vạn cổ phiếu.’
‘Diệp Chi Di: Tôi cũng giành được 300 vạn cổ phiếu.’
‘Lâm Nghị Lực: Đừng nói nữa, tôi khóc rồi!’
‘Diệp Tường Tự: [Khóc lớn]’
‘Diệp Chi Di: Tiểu Ngư, tôi nghe nói có ai đó đã giúp sức cho cô, hình như còn giúp cô giành được 200 vạn cổ phiếu?’
‘Lâm Vân Tư: Có phải là @Vân Hải Dương không?’
An Lương xem cuộc trò chuyện của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, anh nhướng mày, Vân Hải Dương và Hồ Tiểu Ngư lại quen nhau rồi?
Có bệnh quá vậy!
An Lương gửi tin nhắn vào nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
‘An Lương: Hải Dương và Tiểu Ngư đã tái hợp rồi sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi cũng đoán như vậy, nhưng cậu ta không thừa nhận.’
‘Tiền Tiểu Cương: Hải Dương đã mua thêm 200 vạn cổ phiếu iQiyi Video, cậu ta chuẩn bị chuyển nó cho Tiểu Ngư, tuy nhiên Tiểu Ngư không nhận. Tôi đoán Hải Dương thất bại nữa rồi?’
‘Vân Hải Dương: …’
‘Vân Hải Dương: Tôi mới lượn đi uống nước có một chút mà ba người đã ngồi đây nói xấu tôi?’
‘Vân Hải Dương: Cả đời là anh em như đã nói đâu, kết quả mọi người đều đâm tôi một nhát dao thế này!’
‘Vân Hải Dương: Không phải là quen lại, chỉ là cảm thấy trước đây còn nợ nên định bồi thường một chút ấy mà.’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Làm phiền rồi!’
Vân Hải Dương quả thật có bệnh!
Thực ra, sau một cuộc chia tay êm đềm, điều bồi thường lớn nhất chính là không nên làm phiền nhau.
Người yêu cũ dù có ưu tú thì cũng giống như một người đã chết, tựa hồ người này không tồn tại vậy. Cho nên mới có câu: không có người yêu trên mạng, có cũng không thừa nhận!
Dù sao thì người chết rồi thì thôi, ai cũng chết thì còn tính toán làm gì nữa?
‘Tiền Tiểu Cương: @An Lương: Lương ca, ngày lễ Valentine 20 tháng 5 này, cậu sẽ đến Đế Đô chứ?’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi cảm giác Lương ca không rảnh?’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng nghĩ rằng Lương ca không rảnh. Dù sao thì ở Thiên Phủ cũng có bạn gái. Thời gian đặc biệt như ngày lễ Valentine này nếu đột nhiên không thấy người nữa, vậy chẳng phải là tiêu đời rồi sao?’
An Lương nhìn ba người anh em của mình, khóe miệng anh lộ ra một nét cười.
‘An Lương: 20/5 cũng là một ngày lễ sao?’
‘An Lương: Thứ ba, ngày 20 tháng 5, tôi muốn chăm chỉ học hành, sau đó tôi sẽ gửi trên dòng thời gian rằng: Vì tôi đã nỗ lực nên tôi mới ưu tú!’
‘An Lương: Tôi ưu tú như vậy mà còn đang nỗ lực, các cậu không nỗ lực sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Không hổ danh là cậu!’
‘Tiền Tiểu Cương: Bội phục, bội phục!’
‘Vân Hải Dương: Tôi nôn luôn rồi.’
‘An Lương: Lúc này, chăm chỉ học hành là điều quan trọng nhất. Kỳ thi cuối kỳ của chúng tôi sẽ diễn ra rất sớm, tôi chăm chỉ học hành thì có vấn đề gì chứ?’
‘An Lương: Các cậu yên tâm, tôi sẽ không thất bại đâu!’
‘Lý Tồn Viễn: Ghen tị quá!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng ghen tị!’
‘Vân Hải Dương: Tôi nữa, tôi nữa, tôi cũng rất là ghen tị.’
‘An Lương: Đồ cặn bã như cậu thì ghen tị cái gì?’
‘Lý Tồn Viễn: Đúng vậy, cậu là đồ cặn bã, ghen tị cũng vô dụng!’
Khi An Lương đang trò chuyện với nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”, phòng của anh phát ra tiếng mở cửa…
Bíp!
Một tiếng tít vang nhẹ, sau đó là âm thanh xoay tròn từ cấu trúc cơ học bên trong của khóa điện tử, cánh cửa phòng 6606 được mở ra. An Lương nghe tiếng, anh nhìn sang.
“Như Ý?” An Lương hỏi.
“Suỵt!” Hạ Như Ý giơ ngón trỏ phải lên và làm hành động “Suỵt”.
An Lương mỉm cười, anh đứng dậy đi về phía Hạ Như Ý, ôm Hạ Như Ý lên: “Em đi tắm chưa?”
Hạ Như Ý gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng: “Rồi!”
“Vậy anh sẽ dẫn em lên điểm!” An Lương mỉm cười.
Vậy ra vẫn là: “Như ý như ý, thuận theo tâm ý của anh.”
An Lương bế Hạ Như Ý trở về phòng ngủ, bắt đầu hành trình thăng cấp của trò chơi Hiệp Cốc. Với vị trí sát thương chí mạng rank Thách Đấu và trợ thủ tuyển chọn Hạ Như Ý, cả hai người dễ dàng lên điểm.
Vì Hạ Như Ý không còn là tân binh nên trận đấu này kéo dài gần 40 phút, đương nhiên lại là An Lương, với vị trí sát thương chí mạng cao, chăm sóc toàn diện trận đấu, giúp cho trận đấu thắng lợi đến phút cuối cùng.
Sau khi Hạ Như Ý tắm rửa sạch sẽ, cô ấy thì thầm: “Em phải về trước đây, tránh chị em phát hiện ra.”
An Lương gật đầu khẳng định: “Ừ.”
Chờ Hạ Như Ý đi rồi, An Lương mới kiểm tra thời gian, đã gần 1 giờ sáng. Anh bấm vào Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, kiểm tra trạng thái của iQiyi Video.
Trên Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, iQiyi Video là một lực lượng xuất hiện đột ngột. Với một tình huống bất thường như vậy, tất nhiên đã gây ra bất ngờ cho Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ. Mọi người đều suy đoán liệu có phải iQiyi Video đã xảy ra biến cố nghiêm trọng gì không.
Chương 1819: Sao em lại đến nữa rồi?Trước tình hình này, An Lương cân nhắc làm sao để iQiyi Video có thể hạ cánh an toàn.
Mặc dù An Lương không sợ bị nước Bạch Đầu Ưng điều tra, nhưng anh cũng nên cho nước Bạch Đầu Ưng một chút thể diện, vẫn là nên cho một chút thể diện thì hơn. Như là tiết lộ một chút về việc phát hiện những ông lớn của iQiyi Video đã tiếp xúc với Công ty đầu tư An Tâm?
Từ đó người ta sẽ suy đoán rằng iQiyi Video nhận được tài trợ từ Công ty đầu tư An Tâm?
Hơn nữa, iQiyi Video còn hứa với Công ty đầu tư An Tâm sẽ tạo ra lợi nhuận trong một khoảng thời gian nào đó.
Sau khi thông tin nửa thật nửa giả này được phát tán, nó có thể giải thích sự biến động giá cổ phiếu của iQiyi Video. Bởi vì có ai đó đã phát hiện tra trước thông tin này và thông tin này cũng không hẳn là thông tin nội bộ.
Nếu thông tin này thật sự được tung ra, Công ty đầu tư An Tâm có thể đứng lên và nói rằng bọn họ không cung cấp bất kỳ khoản tài chính nào cho iQiyi Video!
Như vậy thì giá của iQiyi Video trên Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ sẽ giảm, phải không?
Đây không phải là tin đồn lung tung!
Vì Công ty đầu tư An Tâm cuối cùng đã mua lại iQiyi Video, chứ không phải muốn cấp vốn cho iQiyi Video, và Công ty đầu tư An Tâm đã không dại dột.
Khi An Lương đang kiểm tra Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, anh lại nghe thấy tiếng bíp của cánh cửa, cho thấy cửa lại được mở một lần nữa.
Lẽ nào Hạ Như Ý lại muốn chơi thêm một trận Hiệp Cốc nữa sao?
An Lương trực tiếp bước tới chỗ Hạ Như Ý, anh hôn Hạ Như Ý, sau đó bế Hạ Như Ý lên.
Trong phòng ngủ, Hạ Như Ý vẫn lựa chọn làm trợ thủ, An Lương đảm nhiệm gây sát thương chí mạng. Khi Hạ Như Ý hợp tác với tuyển thủ gây sát thương chí mạng như An Lương đây, hai người bọn họ còn khen ngợi lẫn nhau.
Trận dẫn gái lên điểm lần hai này khiến cho sự kiên nhẫn của An Lương tốt hơn một chút. Vì để giành chiến thắng, An Lương đã dành hơn 40 phút mới có thể hoàn toàn thắng lợi.
“Như Ý, gần đây em thật sự đã mập lên một chút rồi đấy.” An Lương nói.
Hạ Như Ý hờn dỗi: “Em không có!”
An Lương ôm Hạ Như Ý, sau đó chuyển đề tài: “Lát nữa em phải qua đó sao?”
“Ngày mai em mới qua, chị em đã ngủ rồi, em không muốn làm ồn chị em.” Hạ Như Ý trả lời.
“Ừ. Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi ngủ thôi!” An Lương trả lời.
Sau khi hai người tắm rửa sơ qua, Hạ Như Ý rúc vào trong lòng của An Lương ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Thời gian còn chưa tới 6 giờ sáng, chuông báo thức trên điện thoại di động của Hạ Như Ý vang lên trước, cô ngáp một cái rồi nói: “Em đi trước đây, tránh cho chị em phát hiện ra.”
“Ừ.” An Lương cũng ngáp một cái.
Hạ Như Ý quay trở lại phòng số 6607 đối diện, Hạ Hòa Tâm vẫn chưa tỉnh lại, mọi chuyện có vẻ rất tốt!
Đã gần 9 giờ sáng.
An Lương tỉnh lại, phát hiện xung quanh không có ai, chợt nhớ ra Hạ Như Ý đã đi về trước. An Lương hỏi thời gian hiện tại thông qua trợ lý thông minh Siri, anh phát hiện đã gần 9 giờ, anh chầm chậm ngồi dậy.
An Lương lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn trong nhóm Wechat của hai chị em Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.
‘An Lương: @Hạ Hòa Tâm: @Hạ Như Ý: Bảo bối lớn, bảo bối nhỏ, hai em đã dậy chưa?’
‘Hạ Hòa Tâm: Dậy được một lúc rồi.’
‘Hạ Như Ý: Em cũng dậy rồi!’
‘An Lương: Dậy là tốt, sắp 9 giờ rồi đấy. Chúng ta ra ngoài ăn sáng thôi, sau đó đến quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý để thảo luận về chuyện tăng giá.’
‘Hạ Như Ý: Ừm ừm!’
‘Hạ Hòa Tâm: Được.’
An Lương lại gửi tin nhắn cho Hồ Ly Tinh nhỏ.
‘An Lương: Em đến chưa?’
‘Dương Mậu Di: [Bản đồ thông tin dẫn đường thời gian thực]’
‘Dương Mậu Di: 4km phía trước vẫn còn kẹt xe, em đoán phía trước chắc đã xảy ra tai nạn xe cộ.’
‘An Lương: Chú ý an toàn.’
‘An Lương: Anh sẽ sắp xếp một buổi đón khách cho em.’
‘Dương Mậu Di: Cảm ơn đại vương!’
‘An Lương: [xoa xoa đầu]’
‘An Lương: Anh đi trước đây, còn một số việc cần phải giải quyết.’
An Lương sở hữu 50% cổ phần của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý, nên chuyện thảo luận tăng giá món ăn của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý quả thật có liên quan đến công việc, không sao đúng không?
…
‘Tinh!’
‘[Lựa chọn của số phận: Hư không lượng tử] đã tự động điều chỉnh…’
‘Điều chỉnh đã hoàn thành…’
‘Lời nhắc này sử dụng chế độ ẩn.’
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng bảo vệ An Lương mọi lúc. Cho dù đó là mối đe dọa vô hình hay mối đe dọa hữu hình, tất cả đều bị hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đẩy ra ngoài phạm vi đe dọa.
Lúc này đã gần 10 giờ sáng.
An Lương, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đã đến quán bếp riêng “Hòa Tâm Như Ý”. Hôm qua, tất cả những món đồ mua từ cửa hàng Louis Vuitton đã được nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đóng giả làm nhân viên của Công ty đầu tư An Tâm, đem đến học viện sư phạm Thiên Phủ và học viện kinh tế Thiên Phủ.
Khoảng nửa tiếng sau, ba người bọn họ đến quán bếp riêng “Hòa Tâm Như Ý”.
Chương 1820: Dựa vào cái gì không thể tăng giá?Trên đường đi, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm liên lạc với Thái Vũ San, bọn họ giải thích trước rằng An Lương sẽ đến để bàn bạc về việc tăng giá các món ăn, Thái Vũ San đang đợi bọn họ ở phòng ăn số 1.
Mới 10 giờ 30 phút sáng, Thái Vũ San pha trà cho An Lương và hai chị em nhà họ Hạ tại quán bếp riêng “Hòa Tâm Như Ý”. Bà ấy liếc nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, trong lòng bà lại dấy lên nghi ngờ.
An Lương ngồi ở khu vực phòng chờ ở phòng số 1. Anh lướt nhìn thực đơn, hiện tại giá món ăn của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý cũng không đắt lắm, có thể nói mức giá này là mức giá trung bình của mấy quán bếp riêng.
Món đắt nhất là thịt kho tàu đặc chế, giá “chỉ” 888 tệ mà thôi.
Các món thịt ở cấp độ tiếp theo, bao gồm lươn xào ớt Anh Đàn Phao, cá luộc gia truyền, canh gà nấu bằng niêu đất, v.v.: “chỉ” có 588 tệ!
Các món mặn ở cấp độ tiếp theo nằm trong khoảng từ 188 tệ đến 388 tệ, đây là mức giá phù hợp của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý, ví dụ như món lươn xào ớt Anh Đàn Phao 188 tệ, quả thật là vua của tỷ suất chi phí - hiệu quả.
Đương nhiên, nếu cứ phải nói gì mà gan heo chỉ có mười mấy tệ 1 cân, một phần gan heo ớt Anh Đàn Phao cũng chưa tới nửa cân gan heo, vậy thì xem ra quả thật không có tỷ suất chi phí - hiệu quả.
Nhưng mà!
Nhưng mà, việc xử lý gan heo của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý không như bình thường.
Quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý chỉ chọn phần mềm nhất của gan heo, mấy cái mô mạc gì đó thì không cần, tránh ảnh hưởng tới mùi vị.
Triết lý kinh doanh của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý chịu ảnh hưởng của An Lương, anh luôn cố gắng hết sức để hoàn thiện từ đầu đến cuối các chi tiết.
Lấy món thịt kho tàu đặc chế với giá 888 tệ làm ví dụ. Tất cả phần mỡ và nạc phù hợp của ức bò đều được chọn làm nguyên liệu. Phần mỡ thừa và nạc thừa đều sẽ được cắt bỏ để tạo ra hương vị ngon nhất.
Các món chay như đậu que bốn mùa cũng được làm rất tỉ mỉ, ít nhất cũng phải loại bỏ hết gân của đậu que bốn mùa, cái nào quá mềm và quá già sẽ bị loại bỏ.
Quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý không sử dụng các nguyên liệu quý giá làm điểm đặc sắc của mình, mà sử dụng sự tỉ mỉ hoàn hảo nhất có thể để giành chiến thắng. Nếu chỉ xét riêng về chi phí nguyên liệu thì giá của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý quả thực tương đối cao, nhưng có quá nhiều chi phí vô hình chung, bao gồm nhân lực cần thiết để chế biến nguyên liệu tỉ mỉ, chi phí môi trường ăn uống và chi phí dịch vụ.
Những điều này hoàn toàn vượt xa với những quán bếp riêng thông thường. Sau khi An Lương đọc thực đơn của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý, anh nhìn Thái Vũ San và hỏi: “Dì ơi, dì có suy nghĩ gì về việc tăng giá không?”
Thái Vũ San trả lời: “Theo những gì cháu đã nói trước đây, mức tăng tổng thể là khoảng 10%.”
“Giá của món thịt kho tàu đặc chế hiện tại là 888 tệ, sau khi tăng giá sẽ là 998 tệ.” Thái Vũ San trả lời.
Mức tăng giá như vậy tương đương với mức tăng 12%, hoàn toàn là mức tăng giá phù hợp!
“Dì có ý kiến gì về sự tăng giá của các món ăn khác không?” An Lương hỏi lại.
Thái Vũ San trả lời một cách khẳng định: “Có một vài ý kiến nhất định.”
Thái Vũ San tiếp tục liệt kê: “Giá các món ăn 588 tệ như lươn xào ớt Anh Đàn Phao đều được tăng lên 658 tệ một phần. Tỷ lệ phần trăm tăng giá gần giống như thịt kho tàu đặc chế.”
An Lương đã sử dụng máy tính có trong điện thoại của mình để tính toán. Mức tăng giá là 11,9%, từ 588 tệ lên 658 tệ, gần bằng với mức tăng phần trăm của thịt kho tàu đặc chế.
Thái Vũ San nói thêm: “Các món ăn ở mức 388 tệ sẽ được nâng lên 438 tệ, các món ăn ở mức 288 tệ sẽ được nâng lên 328 tệ và mức 188 tệ sẽ được nâng lên 218 tệ. Tỷ lệ tăng giá của hai mức sau cao hơn một chút.”
An Lương tiếp tục tính toán, giá món ăn ở mức 288 tệ tăng gần 14% và giá món ăn ở mức 188 tệ tăng gần 16%. Mức tăng phần trăm này quả thật có hơi cao.
Vấn đề duy nhất là món ăn ở mức 388 tệ được tăng lên 438 tệ, mặc dù mức tăng giá rất hợp lý, chỉ 12,89%, nhưng mức giá 438 tệ có vấn đề.
Nó tồn tại ý nghĩa đồng âm!
(438 đồng âm với một câu chửi phụ nữ.)
An Lương nhắc nhở nói: “Dì ơi, tăng mức món ăn 388 tệ lên 468 tệ thì thích hợp hơn.”
Hạ Như Ý đồng tình: “Con cũng nghĩ rằng mức giá 438 tệ có vấn đề.”
Thái Vũ San như bừng tỉnh ngộ, bà gật đầu: “Ừ!”
Mặc dù mức tăng từ 388 tệ lên 468 tệ là mức tăng vừa đủ 20,62%, nhưng nó tránh được sự đồng âm của 438, ngoài ra thì không có vấn đề gì.
An Lương nói thêm: “Mà dì ơi, dì đã tăng giá của các món chay chưa?”
Thái Vũ San lắc đầu: “Giá các món chay cũng phải tăng sao?”
Vì sao giá các món chay lại không thể tăng?
Các món chay của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý rất ngon, đặc biệt là về độ chi tiết, dễ dàng vượt nhà hàng Thiên Nga Đen và khá nhiều nhà hàng được trao sao Michelin.
Với tình hình như vậy, tại sao không thể tăng giá?
Chương 1821: Giám khảo đến từ Thiên Nga Đen!Trong phòng số 1 của quán bếp riêng “Hòa Tâm Như Ý.”
Thái Vũ San có năng lực làm việc rất giỏi. Về kế hoạch tăng giá, Thái Vũ San đã hoàn thành rất tốt công việc trừ chuyện đồng âm kia ra.
“Dì ơi, món chay của quán chúng ta làm không ngon à?” An Lương hỏi.
Thái Vũ San giải thích rằng có tổng cộng bốn đầu bếp trong quán bếp riêng, bao gồm đầu bếp chính Thái Vũ San, đầu bếp thứ hai Vương Tuệ, và đầu bếp thứ ba Thái Vũ Nhu và Liễu Phương.
Ban đầu Liễu Phương là một bếp phó, nhưng giờ bà ấy đã được thăng cấp lên vị trí bếp trưởng thứ ba, lương hàng tháng của bà ấy tăng từ 8.000 tệ lên 12.000 tệ.
Thông thường, các món chay do đầu bếp thứ hai và thứ ba nấu, Thái Vũ San chỉ nấu món mặn. Chỉ có những vị khách trong phòng riêng mới được thưởng thức những món chay do đầu bếp chính nấu. Do đó, Thái Vũ San chỉ tăng giá các món mặn.
An Lương khẳng định: “Các món chay bắt buộc cũng phải tăng giá, nhưng sau khi tăng giá, chúng ta cần tỉ mỉ hơn về chất lượng của các món chay.”
Thái Vũ San gật đầu: “Chúng ta có thể thuê một nhân viên thái rau khác và nâng cao đãi ngộ dành cho nhân viên thái rau.”
“Không thành vấn đề.” An Lương đồng ý.
Sau khi hai bên thảo luận một hồi, bọn họ vui vẻ quyết định việc tăng giá các món ăn chay. Các món ăn ban đầu có giá 128 tệ đều được tăng lên 168 tệ, tức là tăng 31,25%.
Nhưng đây không phải là mức tăng cao nhất!
Sau khi thảo luận với Thái Vũ San, An Lương và Thái Vũ San quyết định tăng tất cả các món chay từ 68 tệ lên 98 tệ. Nhìn thì chỉ tăng có 30 tệ mà thôi, nhưng tính theo tỷ lệ phần trăm thì nó đã tăng tới 44,12%.
Lợi nhuận 30 tệ đối với giá của món chay vượt xa lợi nhuận 30 tệ đối với các món mặn.
Gần 11 giờ 30 phút, Đàm Yến bước vào phòng số 1 nhắc nhở: “Bếp trưởng, có khách đến.”
Thái Vũ San gật đầu: “Dì bận trước đây, buổi trưa mấy đứa có ăn cơm bên này không?”
“Đương nhiên có ạ!” An Lương khẳng định: “Kỹ năng nấu nướng của dì thật là giỏi. Trong tương lai, quán bếp riêng của chúng ta chắc chắn sẽ trở thành nhà hàng kim cương Thiên Nga Đen và nhà hàng sao Michelin.”
“Hi vọng thật sự có ngày đó!” Thái Vũ San cũng đầy khao khát.
…
Trong sảnh của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý, hai người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ nhìn hồ nước nhân tạo, bọn họ đã gọi xong món, hai món mặn, hai món chay và một món canh.
Hai người đàn ông trung niên chính là giám khảo của vòng xếp hạng đầu tiên cho nhà hàng Thiên Nga Đen, một trong số họ là Tiêu Dương và người còn lại là Nhạc Gia Thụy.
Tiêu Dương hỏi một cách thản nhiên: “Anh cảm thấy thế nào?”
Nhạc Gia Thụy trả lời: “Môi trường ăn uống tốt, phong cách bố trí trong ồn ào có sự yên tĩnh rất tốt, phong cảnh bên trong cũng rất tốt, quan trọng hơn là anh thử nhìn cái hồ nhân tạo này, thật không đơn giản chút nào!”
“Ồ?” Tiêu Dương tò mò: “Tôi không hiểu lắm, anh đang nói về cánh cửa à?”
“Anh hãy chú ý đến mặt trong của hồ nước và bờ hồ. Anh có để ý thấy dòng chảy nào không?” Nhạc Gia Thụy hỏi.
Tiêu Dương cẩn thận quan sát, xem ra thật sự là như vậy!
“Anh thử nhìn những chiếc lá rơi dưới nước một lần nữa. Tôi đã quan sát rất lâu, nhưng tôi chỉ tìm thấy một vài chiếc lá rơi, chúng bị đẩy vào bờ hồ dưới tác động của dòng chảy, và sau đó chúng biến mất, phải không?” Nhạc Gia Thụy hỏi lại.
Tiêu Dương quan sát một lúc, sau đó gật đầu khẳng định: “Ừ!”
“Hồ nhân tạo này có hệ thống lọc tuần hoàn và hệ thống lọc hoàn chỉnh. Những hệ thống này không phải là thứ làm một mẻ, khoẻ suốt đời. Thậm chí, chúng cần được kiểm tra liên tục và thay thế bộ lọc hàng tuần.” Nhạc Gia Thụy giải thích.
Sự thật chính là như vậy!
Hồ nhân tạo của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý thật ra do một công ty chuyên làm vườn quản lý. Hồ này sẽ được kiểm tra hàng tuần và thay thế các vật tư tiêu hao của bộ lọc, bọn họ cũng sẽ chịu trách nhiệm giữ gìn quan cảnh.
“Vấn đề duy nhất bây giờ là mùi vị!” Tiêu Dương hạ giọng: “Chỉ cần hương vị đủ tiêu chuẩn, quán của bọn họ nhất định sẽ trở thành nhà hàng kim cương Thiên Nga Đen.”
Nhạc Gia Thụy khẳng định: “Tôi đã hỏi thăm tin tức. Tất cả bạn bè của tôi từng đến quán ăn này đều khen ngợi quán ăn này. Điều thiếu sót duy nhất là khách hàng ăn ở sảnh sẽ không thể ăn được món chay do đầu bếp chính làm.”
“Quy tắc ngành, có thể hiểu được.” Tiêu Dương thở dài.
Thật ra đây chính là cách làm có tâm!
Các món mặn của một số nhà hàng được trao sao Michelin có thể không phải do đầu bếp chính làm, đầu bếp chính chỉ làm món đặc trưng, hoặc thậm chí là món đặc trưng cho những vị khách quan trọng.
Nhạc Gia Thụy và Tiêu Dương đã gọi món thịt kho tàu đặc chế, đây là món ăn có giá cao nhất của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý.
Bọn họ cũng gọi món gan heo xào ớt Anh Đàn Phao, đây là món mặn có giá thấp nhất trong các món mặn, sau đó gọi thêm món đậu que xào bốn mùa, rau xào theo mùa, còn có canh cà chua trứng.
Chỉ chưa đầy 15 phút, các món ăn mà hai người bọn họ gọi đã được bưng lên, bao gồm cả súp, tất cả các món ăn đều được dọn ra cùng một lúc.
Nhạc Gia Thụy và Tiêu Dương nhìn nhau. Mặc dù các món ăn được bưng lên đều rất ngon, nhưng vấn đề tới rồi, món chay và món súp chắc chắn không phải là do đầu bếp chính làm. Có lẽ khi đầu bếp chính đang làm đồ ăn thì đầu bếp thứ hai và những đầu bếp khác cũng đang làm món chay?
Nếu không lẽ nào đầu bếp chính có kỹ thuật phân thân à?
Chương 1822: Rất được ưa chuộngNhững chi tiết trong món ăn sẽ tiết lộ phần công việc của những người đứng ở phòng bếp, chỉ là người bình thường không bao giờ tìm hiểu sâu về điều đó mà thôi, tóm lại thì thức ăn được bưng lên nhanh là chuyện tốt.
Nhạc Gia Thụy và Tiêu Dương đã phát hiện ra hai chi tiết.
Đầu tiên là quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý sử dụng nắp cách nhiệt. Ngay cả khi nhiệt độ ở Thiên Phủ đã tăng cao vào tháng 5, quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý vẫn sử dụng nắp cách nhiệt để đảm bảo nhiệt độ của các món ăn, cũng như bảo đảm về vấn đề vệ sinh.
Chi tiết thứ hai chính là chén đĩa của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý là loại tự gia nhiệt, chén đĩa tự gia nhiệt này đã được những khách hàng của Xiaohongshu và Zhihu thổi phồng lên được chứ?
(Xiaohongshu ( 小 红书 ), Zhihu ( 知乎 ): nền tảng truyền thông xã hội và thương mại điện tử.)
Nhạc Gia Thụy và Tiêu Dương nếm thử thịt kho tàu đặc chế trước. Bọn họ muốn xem rốt cuộc món thịt kho tàu với giá 888 tệ này ngon cỡ nào?
Những miếng ức bò được lựa chọn kỹ lưỡng để có cả mỡ và nạc, giúp cho miếng thịt thấm đầy đủ nước thịt om khiến miếng thịt dai và không bị ngấy, vừa ngon vừa không ngán.
Dù là Nhạc Gia Thụy hay Tiêu Dương, hai người bọn họ đều gắp thêm miếng thứ hai, rồi gật đầu với nhau, bọn họ âm thầm chấm điểm cao cho món thịt kho tàu đặc chế.
Món thứ hai được nếm thử là gan heo xào ớt Anh Đàn Phao, mặc dù giá chỉ có 188 tệ nhưng cả Nhạc Gia Thụy và Tiêu Dương đều không tiếc lời khen ngợi nó, ngầm thêm nó vào danh sách các món phải gọi của quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý.
Vì giá rất rẻ và hương vị rất ngon nên món ăn này nghiễm nhiên nằm trong danh sách các món phải gọi!
Sau khi hai người bọn họ nếm xong món mặn, lại tiếp tục nếm thử món chay. Cả hai người đều hơi nhíu mày, so với món mặn khiến người khác kinh ngạc kia thì món chay lại là kiểu không phải xuất sắc nhưng cũng không đến mức quá tệ.
Sau khi thanh toán, Nhạc Gia Thụy và Tiêu Dương cùng rời khỏi quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý. Hai người bọn họ bước vào một chiếc xe đang đậu ở bãi đậu xe sử dụng tạm thời bên lòng lề đường, ngay khi bước vào xe, hai người đàn ông bắt đầu thảo luận với nhau.
“Anh Nhạc, anh nghĩ như thế nào?” Tiêu Dương hỏi.
“Tôi cảm thấy rất ngon!” Nhạc Gia Thụy trả lời: “Trình độ của hai món mặn rất cao. Món thịt kho tàu này gần như là món thịt kho tàu ngon nhất mà tôi từng ăn.”
Tiêu Dương đồng tình: “Tôi cũng có cảm giác rằng các nguyên liệu mà bọn họ chọn vô cùng rất tinh tế, thịt ức được lựa chọn rất kỹ lưỡng.”
“Đúng là như vậy, nhưng tôi đề xuất món gan heo xào ớt hơn. Tỷ suất chi phí - hiệu quả của món này rất cao, chỉ cần 188 tệ là có thể nếm được tài nấu nướng bậc thầy. Điều quan trọng hơn là, gan heo của bọn họ cũng được lựa chọn rất kỹ lưỡng. Không hề có một miếng mô nào trong gan heo.” Nhạc Gia Thụy cảm thán.
Tiêu Dương cũng cảm thán: “Tôi cũng thế!”
“Nhưng các món ăn chay quả thật do đầu bếp thứ hai và thứ ba làm.” Nhạc Gia Thụy thở dài.
“Quá bình thường!” Tiêu Dương trả lời: “Vậy phần đánh giá đầu tiên của chúng ta coi như đã thông qua?”
“Ừ! Báo cáo lên trên đi, để cho nhân viên phần đánh giá thứ hai tiếp quản. Tôi nghĩ quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý này có lẽ sẽ trực tiếp đi thẳng đến phần đánh giá thứ ba!” Nhạc Gia Thụy nói với giọng đầy mong đợi.
Tiêu Dương nói thêm: “Nhân tiện, anh có thấy thông báo đính kèm thực đơn của đối phương không?”
Quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý có đưa ra một thông báo đặc biệt trên thực đơn, nói rằng quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý sẽ tăng giá hợp lý trong thời gian tới.
“Tăng giá?” Nhạc Gia Thụy hỏi ngược lại.
“Ừ!” Tiêu Dương khẳng định: “Tôi không biết sẽ tăng lên bao nhiêu.”
“Trước mắt thì giá của quán đó thật sự cũng không cao lắm, cho nên việc tăng giá cũng không có vấn đề gì.” Nhạc Gia Thụy trả lời: “Nhưng chúng ta không quan tâm đến giá cả, chúng ta chỉ quan tâm xem nó có ngon hay không.”
Tiêu Dương trả lời với một nụ cười: “Khách hàng mới xem xét giá cả, chúng ta chỉ xem xét trình độ tổng thể.”
Nhạc Gia Thụy nôn khan: “Nghiêm túc mà nói, trải nghiệm ở quán của bọn họ vượt xa cả quán kia. Bên kia 2.000 tệ một người, đó là viên kim cương Thiên Nga Đen thứ hai của chúng ta, còn là một sao Michelin. Kết quả thì… ha ha!”
Tiêu Dương giễu cợt: “Nhà hàng Mangolia đúng không? Nghe đồn là người phát minh ra món chân gà ngâm tiêu? Thái độ phục vụ của bọn họ thực sự rất tệ, khiến người khác có cảm giác như là ăn nhanh rồi cút đi, nhân viên phục vụ toàn trưng bộ mặt cười gượng gạo nhưng không thất lễ.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Nhạc Gia Thụy không nói thêm nữa.
…
Cả An Lương và Thái Vũ San đều không biết những gì hai người kia đã nói trong phòng, tương lai có thể sẽ trở thành trò cười cho Nhà hàng kim cương Thiên Nga Đen, bây giờ quán của anh đã bước vào vòng xét duyệt của Nhà hàng kim cương Thiên Nga Đen.
Chỉ có thể nói rằng dạo gần đây quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý rất được ưa chuộng!
Chương 1823: Không muốn bị lừa mà thôi!2 giờ chiều, An Lương đưa Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đến trường dạy lái xe, hai người bọn họ tiếp tục học lái xe, An Lương quay lại Công ty đầu tư An Tâm ở Trung tâm Quốc Kim trước, sau đó mới gửi tin nhắn cho tiểu Hồ Ly Tinh.
‘An Lương: Tiểu Hồ Ly, bên anh gần như đã xong rồi, em đang ở đâu?’
‘Dương Mậu Di: Xin chào, anh An, tôi là trợ lý Thu Cúc.’
Thu Cúc là nhân viên an ninh mà Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sắp xếp cho Dương Mậu Di, hiện đang là trợ lý của Dương Mậu Di.
‘An Lương: Bây giờ hai người đang ở đâu?’
‘Dương Mậu Di: [Thông tin vị trí]’
‘Dương Mậu Di: Streamer Hồ Ly đang tiến hành phỏng vấn bà lão nhặt ve chai. Chúng tôi dự kiến sẽ hoàn thành vào lúc 6 giờ.’
‘Dương Mậu Di: Kế hoạch hôm nay của chúng tôi là giúp bà lão nhặt ve chai cải thiện môi trường sinh hoạt, mua một số đồ dùng sinh hoạt cũng như quyên góp cho bà lão.’
‘An Lương: Được rồi!’
‘An Lương: Tôi sẽ qua đó xem tình hình.’
‘Dương Mậu Di: Vâng, anh An.’
Sau khi trao đổi xong, An Lương lái chiếc Ferrari 488 Pista đến địa điểm mà Thu Cúc đã gửi cho anh.
Lý do chọn Ferrari 488 Pista rất đơn giản, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm thường hay ngồi trên chiếc Lamborghini Urus, mùi nước hoa của bọn họ rất rõ ràng trên xe.
Vì vậy lựa chọn Ferrari 488 Pista là phù hợp hơn cả!
Buổi chiều Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đi học lái xe, An Lương đã nói trước với bọn họ rằng tối nay anh có buổi tiệc kinh doanh, tài năng quản lý thời gian của An Lương rất giỏi.
Không đến nửa tiếng sau An Lương đã đến nơi cần đến. Anh không xuống xe mà chỉ ngồi trong xe kiểm tra buổi livestream của Dương Mậu Di.
Hiện tại, livestream từ thiện của Dương Mậu Di đã ngày càng phát triển, các phần thưởng do người xem tặng vẫn nhiều như tuyết. Dương Mậu Di không không kiếm tiền từ những đồng tiền này, cô đã nhiều lần công khai rằng thu nhập của livestream sau khi trừ thuế sẽ được đem đi quyên góp cho những người cần sự giúp đỡ.
Ví dụ như, hôm nay là buổi livestream từ thiện về bà lão nhặt ve chai, phần thưởng của ngày hôm nay sau khi trừ thuế xong xuôi sẽ được trao cho bà lão nhặt ve chai.
Những buổi livestream của Dương Mậu Di đều công khai địa chỉ, hơn nữa còn hoan nghênh những người bạn trên mạng có thể đến địa điểm thực tế để kiểm tra. Chính vì thế mà buổi livestream từ thiện của cô ấy càng ngày càng được nhiều người biết đến.
Không phải các khán giả không thích xem livestream từ thiện, chỉ là không muốn bị lừa gạt mà thôi!
5 giờ 30 phút tối.
Buổi livestream từ thiện của Dương Mậu Di đã kết thúc. Tổng thu nhập của buổi livestream từ thiện này là 78.572 tệ. Dương Mậu Di tuyên bố sẽ trao tặng 80.000 tệ cho bà lão nhặt ve chai ngay trước khi buổi livestream kết thúc.
Điều này có nghĩa là Dương Mậu Di chịu lỗ!
Không chỉ tự mình rút tiền túi để bù vào cho đủ 80.000 tệ, Dương Mậu Di còn bù thêm cả tiền nộp thuế, tính ra cô lỗ tới 17.000 tệ.
“Đại Vương!” Dương Mậu Di ôm chầm lấy An Lương.
An Lương ôm chặt Dương Mậu Di, anh nói đùa: “Có nhớ anh không?”
“Có, có, có! Em rất nhớ đại vương!” Dương Mậu Di không giấu giếm suy nghĩ của mình.
An Lương vỗ về Dương Mậu Di: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Đại vương muốn ăn gì?” Dương Mậu Di hỏi ngược lại.
Dương Mậu Di quan tâm đến cảm xúc của An Lương hơn, cô ấy tự đặt mình vào vị trí thiệt thòi.
“Vậy thì anh sẽ dẫn em đi ăn quán gà rút xương có lịch sử 35 năm.” An Lương nói.
Tất nhiên đó không phải là quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ” ở Phố Văn Hóa. Ông chủ ở đó biết Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, còn biết cả An Lương. Nếu dẫn Dương Mậu Di đến đó, há chẳng phải là tự mình chui đầu vào lưới à?
Quán gà rút xương mà An Lương chọn chính là quán do Thẩm Thể Trung giới thiệu, nằm ở một nơi hẻo lánh ở Trường Y tế, tuy nhiên mùi vị rất ngon.
“Được đó, được đó!” Dương Mậu Di vui vẻ trả lời: “Em thích mấy quán cũ cũ.”
“Lẽ nào em lại muốn quay phim tài liệu về ẩm thực nữa sao?” An Lương nói đùa.
Nghề nghiệp chính hiện tại của Dương Mậu Di là làm phim tài liệu về ẩm thực, một khi gặp phải món ăn đặc biệt, cô sẽ mắc bệnh nghề nghiệp.
“Hừ!” Dương Mậu Di hờn dỗi: “Nếu ăn ngon, làm một bộ phim tài liệu ẩm thực cũng tốt.”
“Rồi, rồi, rồi. Vậy thì chúng ta qua đó xem tình hình thế nào.” An Lương lấy chìa khóa xe ra: “Em lái xe?”
Dương Mậu Di gật đầu: “Vâng! Đường ở bên Thiên Phủ rất bằng phẳng, lái xe thoải mái hơn.”
“Chú ý an toàn.” An Lương nhắc nhở.
Tuy nhiên, khi Dương Mậu Di vừa lên đường thì nhận được một cuộc gọi, cô ấy mở loa ngoài để nghe.
“Dương Mậu Di, em đang ở Thiên Phủ à?” Giọng của một người phụ nữ trung niên truyền đến.
Dương Mậu Di trả lời một cách khẳng định: “Vâng, cô Chu, có chuyện gì không ạ?”
“Hôm nay em có thể về không?” Cô giáo Chu hỏi, sau đó tiếp tục nói: “Em có biết ngày mai trong trường tổ chức một cuộc thi hát tiếng nước ngoài không?”
“Em không đăng ký.” Dương Mậu Di trả lời.
“Cô biết em không đăng ký.” Cô giáo Chu khẳng định: “Em Lương Trân Trân vừa vào viện vì căn bệnh viêm ruột thừa cấp. Em ấy là người dẫn chương trình cuộc thi hát tiếng nước ngoài. Bây giờ em ấy đã ở bệnh viện, em ấy chắc chắn sẽ không thể tiếp tục làm người dẫn chương trình, cho nên bên cô rất mong em có thể quay lại giúp đỡ.”
“Cái gì?” Dương Mậu Di có chút bất đắc dĩ, khó khăn lắm cô mới đến Thiên Phủ và đi chơi cùng với An Lương, cô không muốn quay lại.
Chương 1824: Ngoài ý muốn?An Lương chỉ vào chỗ đậu xe sử dụng tạm thời ở bên đường và ra hiệu cho Dương Mậu Di dừng lại.
Cô giáo Chu tiếp tục nói: “Em Dương Mậu Di à, cuộc thi hát tiếng nước ngoài lần này rất quan trọng, nếu không có người dẫn chương trình thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn, cô rất mong em có thể quay lại trường để giúp đỡ.”
Dương Mậu Di đã dừng xe, An Lương đưa điện thoại di động cho Dương Mậu Di, trên đó hiển thị một tin nhắn.
‘Anh về Thịnh Khánh cùng với em và chúng ta sẽ trở lại ngay trong đêm.’
Dương Mậu Di mỉm cười, cô ấy đồng ý: “Được rồi, cô Chu, em sẽ quay lại Thịnh Khánh sau bữa tối.”
“Cảm ơn Dương Mậu Di!” Cô giáo Chu khách sáo nói.
Dương Mậu Di trả lời: “Em cũng là một thành viên của Học viện Ngoại ngữ.”
Hai người trao đổi vài câu sau đó cúp điện thoại.
“Đại vương, anh thật sự sẽ về lại Thịnh Khánh cùng với em sao?” Dương Mậu Di nhìn An Lương đầy mong đợi.
An Lương vươn tay bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Tất nhiên là thật rồi. Chúng ta đi ăn gà rút xương trước, sau đó về lại Thịnh Khánh.”
“Vâng vâng!” Dương Mậu Di vui vẻ gật đầu.
Khoảng gần một tiếng đồng hồ sau, An Lương và Dương Mậu Di cũng đã đến quán gà rút xương do Trầm Thế Trung giới thiệu. Trầm Thế Trung rất đáng tin cậy, gà rút xương do cậu ta giới thiệu ăn rất ngon.
Đến gần 8 giờ tối, An Lương và Dương Mậu Di bắt Lexus LX570 trở về Thịnh Khánh.
Còn chiếc Ferrari 488 Pista?
An Lương đã từng lái chiếc Ferrari 488 Pista cùng với Dương Mậu Di đến Học viện kinh tế Thiên Phủ để đăng ký, trải nghiệm lái xe khi đó chắc chắn không phải là một kỷ niệm đẹp.
Ferrari 488 Pista được bàn giao cho các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, bọn họ sẽ đưa nó trở lại hầm đậu xe của Trung tâm Quốc Kim.
Khoảng 11 giờ tối, An Lương và Dương Mậu Di đến Thịnh Khánh, bọn họ đương nhiên sẽ chọn ở Lâm Sơn Cư.
Dương Mậu Di thích sống ở đây, cho dù An Lương cho cô một căn biệt thự trị giá gần 1 ức, nhưng Dương Mậu Di chưa bao giờ sống một mình ở đó. Dương Mậu Di cảm thấy bên đó quá rộng, quá lớn, cô thiếu chút nữa sẽ phát điên.
Trong Lâm Sơn Cư, An Lương bắt đầu kéo Dương Mậu Di vào trò chơi Hiệp Cốc, cấp bậc của Dương Mậu Di cao hơn, An Lương trực tiếp bật chế độ hỏa lực không giới hạn, hai người cùng nhau rơi vào niềm vui của chế độ hỏa lực không dây.
Gần 12 giờ, Dương Mậu Di ngáp một cái. Cô ấy nép vào trong lòng của An Lương, nói với vẻ đau khổ: “Đại vương, em muốn xem lời thoại của người dẫn chương trình một chút.”
“Vậy anh cho em nghỉ ngơi nửa tiếng?” An Lương nhếch mép.
Mặt của Dương Mậu Di đỏ bừng: “Vậy em đi xem trước đây!”
Sau khi nói xong, Dương Mậu Di lập tức đi đến phòng làm việc bên cạnh và bắt đầu kiểm tra lời thoại của người dẫn chương trình do cô giáo Chu gửi đến.
An Lương gửi tin nhắn cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm trong phòng ngủ, nói rằng ở nhà có việc nên tuần này anh phải về nhà xem tình hình.
Sau đó An Lương lại hỏi về chuyện Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm học lái xe. Với năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, An Lương đã vượt qua ải một cách dễ dàng.
Thật ra anh có thể vượt qua ải một cách dễ dàng như vậy đều là do hiệu quả của “Chúc Phúc Hòa Bích”, được chứ?
Ngày hôm sau.
8 giờ sáng, Dương Mậu Di và An Lương bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cuộc thi hát tiếng nước ngoài của Học viện Ngoại Ngữ - Đại học Thịnh Khánh bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút. Dương Mậu Di phải đến đó chuẩn bị trước, vì thế mà An Lương đã không chơi trò chơi gì vào buổi sáng.
Nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa lái chiếc Audi A8L đưa An Lương về nhà. Trên đường đi, An Lương gọi điện thoại cho An Thịnh Vũ.
“Bố, bố có ở nhà không?” An Lương hỏi.
An Thịnh Vũ hỏi: “Nghe giọng điệu của con, đoán rằng con lại về rồi?”
“Lại về là ý gì?” An Lương nôn khan.
“Con cứ cách 3 đến 5 ngày là về nhà, lẽ nào không phải là ‘lại’ à?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.
“…” An Lương không nói nên lời.
“Con lại về làm gì đấy?” An Thịnh Vũ hỏi.
“Tất nhiên là nhớ hai người nên con về. Mẹ vẫn chưa đi làm đúng không bố?” An Lương thản nhiên hỏi.
An Thịnh Vũ phủ nhận: “Mẹ và bố đã đi rồi. Bố đang ở trên đường cao tốc. Mẹ con chắc cũng sắp đến công ty rồi đó?”
“Hôm nay là chủ nhật!” An Lương nhắc nhở.
Chủ nhật mà vẫn đi làm à?
Hoang đường! Để xuôi theo sự hoang đường này, An Thịnh Vũ trả lời rất trịnh trọng: “Thứ bảy và chủ nhật có khác gì nhau đối với những người làm kiến trúc như chúng ta?”
Điều này không sai!
“Lẽ nào chủ nhật mẹ cũng phải đi làm sao?” An Lương tỏ vẻ không tin.
“Vậy thì trùng hợp quá!” An Thịnh Vũ trả lời: “Hôm nay, mẹ con đã xem xét báo cáo tài chính của mỏ vàng Linh Khúc. Mặc dù công ty của mẹ con có một đội ngũ kế toán chuyên xử lý các vấn đề tài chính của mỏ vàng Linh Khúc, nhưng mẹ con cũng muốn tự mình xem xét một số báo cáo.”
“Rồi, rồi!” An Lương nôn khan: “Có phải mẹ con quên mất việc đã lâu rồi chưa nấu cơm cho con?”
“Con lại bắt đầu nữa?” An Thịnh Vũ phàn nàn: “Con sắp nghỉ hè rồi. Trước đây mẹ con đã nói đi nói lại rất nhiều lần, mẹ con sẽ nấu cơm cho con vào thời gian con nghỉ hè, con cứ yên tâm đi.”
“Con miễn cưỡng tin vậy!” An Lương trả lời: “Đúng rồi, trưa nay con sẽ qua bên chỗ bố ăn cơm.”
“Ừ! Vậy bố sẽ dặn dò với căng tin, bảo bọn họ làm món thịt viên mà con thích.” An Thịnh Vũ trả lời.
“Phải vậy chứ.” An Lương nói phương ngữ Thịnh Khánh.
An Lương trở về Thiên Không Cảnh, anh cầm lấy chìa khóa của chiếc Porsche 718 Cayman, sau đó lái xe đến công trường của kế hoạch phát triển Tây Thành.
Chương 1825: Nhiều chiêu trò quá!Hoàn toàn không thể nào hiểu nổi chuyện kẹt xe ở Thịnh Khánh. Rõ ràng đã gần 9 giờ rồi mà đường cao tốc lại biến thành đường “chậm” tốc. Phải tới 10 giờ 30 phút, An Lương mới đến được công trường của kế hoạch phát triển Tây Thành.
Anh đến văn phòng công trường của Công ty kiến trúc An Thịnh, vừa nhìn thấy An Thịnh Vũ, anh nôn khan: “Tại sao cao tốc vòng trong lại kẹt xe đến nỗi muốn thành quỷ luôn thế này?”
An Thịnh Vũ trả lời: “Đang sửa đường, đó là lý do tại sao bố khởi hành từ rất sớm, đi sớm một chút thì sẽ không bị kẹt xe.”
An Lương bất lực nói: “Thịnh Khánh của chúng ta không hổ danh là nơi kẹt xe số một của nước!”
“Đế Đô cũng gần như vậy.” An Thịnh Vũ phản bác một cách hài hước.
Được rồi, chuyện này không sai, giao thông ở Đế Đô quả thật cũng rất tệ.
An Lương lại mong có mô tô bay, nếu có mô tô bay thì kẹt xe cũng chẳng là gì.
An Lương lấy ra một túi hồ sơ trong chiếc túi đeo chéo Louis Vuitton mà anh đang đeo trên người: “Nhân tiện, đây là quà cho Ngày của Bố.”
An Thịnh Vũ cầm lấy túi hồ sơ, vừa mở túi vừa hỏi: “Con thật sự đã mua một chiếc Rolls Royce Cullinan?”
“Còn là phiên bản BB.” An Lương trả lời.
“Mất bao lâu vậy?” An Thịnh Vũ hỏi.
An Thịnh Vũ cũng hiểu các quy trình của Rolls-Royce, quy trình [Chờ đợi chỉnh sửa] rất là phức tạp.
“Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, năm nay chắc sẽ không có vấn đề gì, chúng ta có thể nhận được nó vào trước mùa xuân.” An Lương giải thích: “Bố, bố có thể lái chiếc Cullinan đi khoe khoang một chút trong lễ hội mùa xuân.”
An Thịnh Vũ nôn khan: “Bố là loại người như vậy à?”
“Nào, nào, nào. Để bố kể con nghe một chút mô hình vận hành của An Thịnh.” An Thịnh Vũ gọi An Lương.
An Lương liên tục xua tay: “Đừng, đừng, đừng. Bố, con sai rồi, con sai rồi được chưa. Bố vẫn còn trẻ, con không muốn tiếp quản.”
An Thịnh Vũ nở nụ cười, thằng nhóc An Lương này muốn đấu với ông? Còn khuya!
Buổi trưa, An Lương ăn cơm ở căng tin công trường của Công ty kiến trúc An Thịnh, anh rất thích ăn món thịt viên ở căng tin công trường, nó có một mùi vị ký ức.
‘Tinh!’
‘Chúc mừng ký chủ nhận được [Thẻ Hoàn Tiền Ẩm Thực Trong Ký Ức].’
‘Thẻ hoàn tiền ẩm thực trong ký ức: Ký chủ chia sẻ ẩm thực trong ký ức nhiều nhất chỉ với một người. Dựa theo mức độ vui vẻ của người được chia sẻ, dựa theo mức độ ăn khớp của ẩm thực trong ký ức và thêm cả mức độ hài lòng của ký chủ, hệ số hoàn tiền ngẫu nhiên từ 1 đến 1000 lần.’
‘Hệ số hoàn tiền: 1 đến 1000.’
‘Hệ số vui vẻ: 0 đến 2.’
‘Hệ số ký ức: 0 đến 1.’
‘Mức độ hài lòng: 0 đến 1.’
…
Lại là một thẻ thưởng khác, tuyệt vời!
Tuy chỉ là phần thưởng “vặt vãnh” nhưng có thưởng thì có vui. An Lương suy nghĩ đến việc tìm một thời cơ thích hợp để sử dụng cho tốt!
Có điều, ứng viên Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đã bị loại trừ, bởi vì “Thẻ Hoàn Tiền Ẩm Thực Trong Ký Ức” chỉ cho phép chia sẻ ẩm thực trong ký ức với một người mà thôi, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm là hai người, không phù hợp với điều kiện.
Sau bữa trưa, An Lương gửi tin nhắn cho Dương Mậu Di, hỏi Dương Mậu Di khi nào thì kết thúc, anh muốn tiếp tục triển khai mô hình hỏa lực không giới hạn!
‘An Lương: Khi nào thì bên em xong?’
‘Dương Mậu Di: Bây giờ đang là giờ giải lao. Cuộc thi sẽ bắt đầu lúc 1 giờ 30 phút và dự kiến sẽ kết thúc lúc 5 giờ 30 phút chiều.’
‘Dương Mậu Di: Đại vương, anh có muốn đến xem không?’
‘Dương Mậu Di: Em sẽ dẫn anh vào.’
‘An Lương: OK!’
‘An Lương: Anh sẽ đến ngay.’
‘Dương Mậu Di: Nhân tiện, đại vương, em đã nói chuyện này với Đường Bình. Anh còn nhớ cậu ấy không, trước đây anh đã từng gặp Đường Bình đấy?’
‘An Lương: Có phải là cô gái chân ngắn và mũm mĩm không?’
‘Dương Mậu Di: …’
‘Dương Mậu Di: Đại vương!’
‘Dương Mậu Di: Tính cách của Đường Bình rất tốt!’
Tính cách tốt là được!
Mà vẫn chân ngắn và mũm mĩm phải không?
An Lương nhớ chiều cao của Đường Bình hình như là 1m55, cân nặng của cô ấy là 69 kg? Nếu nhớ không lầm thì là những con số này!
Theo như số liệu này thì không thể nào là cô gái đáng yêu được, An Lương chỉ có thể dùng chân ngắn và mũm mĩm để hình dung, anh không thể nào phản bội lương tâm của mình.
‘An Lương: Được rồi, nếu không bị kẹt xe thì chắc chắn anh sẽ tới kịp.’
Mới 12 giờ 30 phút, An Lương nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì trong vòng 50 phút tới. Quả nhiên, buổi trưa không hề có kẹt xe!
Ngay cả Thịnh Khánh, thành phố được mệnh danh là thành phố tắc đường cũng không bị kẹt xe.
An Lương lái chiếc 718 Cayman đến Học viện ngoại ngữ Đại học Thịnh Khánh. Dưới sự dẫn dắt của Dương Mậu Di, anh đã trà trộn thành công vào giảng đường của Đại học Thịnh Khánh. Anh chọn vị trí hàng ghế cuối không nổi bật. Dù gì thì anh cũng không phải đến để xem buổi biểu diễn, anh chỉ đến để đợi Dương Mậu Di.
Buổi sáng nay Dương Mậu Di không lái xe. Nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã sử dụng chiếc Lexus LX570 để đưa cô ấy đến. Khi đi trên đường, Dương Mậu Di sẵn tiện trang điểm, như vậy có thể tiết kiệm được thời gian.
1 giờ 30 phút chiều, cuộc thi hát tiếng nước ngoài của Học viện ngoại ngữ tiếp tục bắt đầu. Sau khi nghe thí sinh đầu tiên hát, An Lương đã âm thầm đưa ra nhận xét tiêu cực. Thí sinh này hát không rõ lời, còn cố ý mô phỏng phát âm của khu vực nước ngoài, hoàn toàn là lợi bất cập hại.
Chương 1826: Lần này Nhật Bản sắp xui xẻo ư?Tiếng Anh kiểu Hạ Quốc thì làm sao?
Người Hạ Quốc nói tiếng Anh kiểu Hạ Quốc thì có vấn đề gì à?
Ngay cả người nước ngoài cũng nghĩ rằng người Hạ Quốc nói tiếng Anh kiểu Hạ Quốc là bình thường, bọn họ còn chuyên học tiếng Anh kiểu Hạ Quốc, điều này giúp bọn họ giao tiếp với người Hạ Quốc dễ dàng hơn.
Hầu hết khẩu âm của người nước ngoài nói tiếng Hạ Quốc đều rất kỳ lạ, nhưng người Hạ Quốc cảm thấy không có vấn đề gì cả.
Cho nên khi nghe thí sinh hát đầu tiên cố ý mô phỏng khẩu âm của khu vực nước ngoài, An Lương thầm đưa ra ý kiến phản bác trong lòng. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra định xem thử mấy cư dân mạng ngáo ngơ trên Weibo lại tính tạo trò vui gì hôm nay.
Trên Weibo có rất nhiều người ba láp ba xàm, mỗi ngày đều có niềm vui mới.
An Lương vừa mở Weibo là nhìn thấy tài liệu tuyệt mật [Công khai thông tin và nghiên cứu tâm lý nghịch đảo] do Liêu Hiểu Bằng đăng trên các nhóm chủ đề hot.
Tài liệu tuyệt mật này đã công khai giải pháp xử lý chuyển trọng tâm của chính phủ Nhật Bản đối với [Báo cáo thử nghiệm phương án lọc nước biển].
Năm 1998, Công ty điện lực Tây Quan đã đưa 1kg chất thải hạt nhân chưa qua xử lý vào Vịnh Mie, thử nghiệm thí nghiệm làm sạch chất thải hạt nhân bằng nước biển.
Ngư dân ở khu vực Vịnh Mie đã bắt được hai con bạch tuộc giống Cthulhu. Một con bạch tuộc có 85 xúc tu và con bạch tuộc còn lại có 46 xúc tu.
Nếu dựa theo giải pháp xử lý thông thường, phải tận lực che giấu những tình huống này.
Tuy nhiên, chính phủ Nhật Bản đã làm ngược lại, thông qua tiếng nói của nhà sinh vật học biển, bạch tuộc có khả năng tái sinh các chi khi bị cắt rời. Khi chi bị đứt lìa được tái sinh, một khi gặp phải phản ứng căng thẳng, có khả năng sẽ xảy ra tình huống mọc thêm xúc tu.
Cho nên trường hợp bạch tuộc có hơn mười mấy cái xúc tu là chuyện vô cùng bình thường!
Chính phủ Nhật Bản còn hào phóng làm hai tiêu bản bạch tuộc và triển lãm chúng tại Bảo tàng sinh vật biển thuộc quận Mie, cho phép người dân đến gần quan sát hai con bạch tuộc đột biến, từ đó xóa bỏ nỗi sợ hãi và nghi ngờ trong lòng người dân.
Bằng cách này, vụ thí nghiệm chất thải hạt nhân của Công ty điện lực Tây Quan ở Vịnh Mie đã được che đậy một cách âm thầm, dẫn đến việc lần này Công ty điện lực Tây Quan cũng sử dụng lại phương pháp cũ để che đậy sự thật.
Nếu thông tin bí mật của Công ty điện lực Tây Quan không bị đánh cắp, nhiều tài liệu bí mật khác không bị hacker lấy được, e là âm mưu của chính phủ Nhật Bản vẫn tiếp tục diễn ra.
Sau khi tài liệu tuyệt mật [Công khai thông tin và nghiên cứu tâm lý nghịch đảo] nổ ra trên mạng xã hội, một số người dân hóng chuyện ở Hạ Quốc đã thực hiện tinh thần nhân đạo cứu khổ cứu nạn. Bọn họ đã chia sẻ tài liệu [Công khai thông tin và nghiên cứu tâm lý nghịch đảo] qua mạng xã hội của Nhật Bản, hơn nữa còn chu đáo phiên dịch sang tiếng Nhật.
Thật ra chuyện này là do Liêu Hiểu Bằng đứng sau chỉ đạo, nhưng hiệu quả vô cùng tốt. Rất đông những kẻ hóng chuyện góp mặt, dù sao thì xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Chuyện rác rưởi này do chính phủ Nhật Bản làm ra, đương nhiên phải để cho nhân dân Nhật Bản có quyền được biết.
Sau khi những kẻ hóng chuyện của Hạ Quốc bắt tay hành động, mạng xã hội Nhật Bản đột nhiên bùng nổ!
Nếu chỉ có mỗi tài liệu tuyệt mật [Công khai thông tin và nghiên cứu tâm lý nghịch đảo] xuất hiện đơn độc, e rằng hầu hết cư dân mạng của Nhật Bản sẽ không tin, mà sẽ nghĩ rằng đó là âm mưu của Hạ Quốc.
Tuy nhiên, dựa theo tài liệu tuyệt mật [Kế hoạch thử nghiệm - Giai đoạn 1], hội nghề cá của thị trấn Minamisanriku và cơ quan kiểm tra của bên thứ ba đã xác định rằng, dấu vết phóng xạ ở Vịnh Minamisanriku đã vượt quá tiêu chuẩn, đây là một đòn giáng vào [Công khai thông tin và nghiên cứu tâm lý nghịch đảo].
Vậy ra, chính phủ Nhật Bản của bọn họ thật sự đã làm một chuyện điên rồ như vậy sao?
Không chỉ ngang nhiên che giấu sự thật của sự việc mà còn trực tiếp phơi bày bức xạ hạt nhân trước mặt người dân?
Tiếng nói trên mạng xã hội Nhật Bản ngày càng lớn hơn, ngày càng có nhiều người yêu cầu Nhật Bản đưa ra một tuyên bố chính thức.
Còn có thành viên của chính phủ Nhật Bản công khai chất vấn bộ trưởng đã đưa ra quyết định ban đầu. Bọn họ hi vọng rằng Cục điều tra tình báo Nhật Bản sẽ điều tra chuyện của Công ty điện lực Tây Quan và Công ty điện lực Kyoto.
Nhìn thấy tình huống như vậy, An Lương chỉ mỉm cười, Nhật Bản có mạnh thì sao chứ. An Lương không đối đầu trực diện với nó, anh luôn có thể tìm ra cách để hãm hại nó.
Chỉ với ba tài liệu tuyệt mật cũng đủ khiến cho người dân Nhật Bản liên tục kháng nghị. Tỷ lệ ủng hộ cho nghị sự Nhật Bản đợt 1 đã giảm mạnh!
Nhật Bản này cuối cùng cũng sắp gặp xui xẻo rồi nhỉ?
Nhật Bản hiện đang phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn hơn Bảo Tỉnh!
Bảo Tỉnh gặp khó khăn về kinh tế, là điều xui xẻo cho cả Bảo Tỉnh. Nhiều người dân bình thường phải chịu áp lực kinh tế rất lớn nên bọn họ bận rộn với cuộc sống mưu sinh, chỉ có một số người kêu gào để trút bỏ cảm xúc của bọn họ.
Nhưng Nhật Bản thì khác!
Các vấn đề của Nhật Bản vẫn chưa đe dọa đến toàn bộ đất nước. Chỉ có một số khu vực bị đe dọa trực tiếp. Ngay cả khi tính mạng bị đe dọa, thì đó cũng chỉ là số ít mà thôi. Các khu vực khác có thể theo dõi sự náo nhiệt, còn có thể mở rộng vòng tay giúp đỡ.
Ví dụ như đã xuất hiện cuộc biểu tình ở khu vực Kyoto của Nhật Bản, yêu cầu chính phủ Nhật Bản điều tra nghiêm ngặt tình hình.
Những thông tin bí mật bị tiết lộ trên mạng xã hội như một bằng chứng thép, chính phủ Nhật Bản không thể nào giả vờ làm ngơ được, chỉ có thể công khai bày tỏ sẽ nghiêm túc điều tra tình hình tương ứng.
Chương 1827: Thành ý!An Lương nhìn thông tin trên mạng xã hội Nhật Bản, anh cười thầm trong lòng.
Ai có thể ngờ được chuyện lớn ảnh hưởng đến cả toàn bộ chính phủ lại do một tay anh đứng sau hậu trường thao túng?
Không!
Thật ra có người đã ngờ được!
Hoàng Quốc Tường và những người có liên quan đến Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia đều nghĩ đến An Lương, bởi vì bọn họ theo dõi sát hành động của An Lương, hiển nhiên bọn họ có thể đoán được tình hình.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ đoán thế thôi, bọn họ không hề có bất kỳ bằng chứng nào. Có một điểm khác biệt lớn nhất giữa An Lương và Hoàng Quốc Tường.
Hoàng Quốc Tường coi trọng chứng cứ, An Lương thì không.
Nếu có một ngày, Hoàng Quốc Tường và An Lương nổ ra xung đột, Hoàng Quốc Tường muốn nhắm vào An Lương, anh ta phải tìm những chứng cứ có liên quan, làm vậy mới có thể lật đổ được An Lương.
Quá trình này sẽ rất phức tạp và lâu dài!
Không chỉ phải đối mặt với sự phản công của lực lượng thuộc về An Lương, mà còn phải đối mặt với sự cản trở của mạng lưới liên lạc đan xen của An Lương, thậm chí có thể gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ từ việc trao đổi quyền lợi của An Lương.
Mà An Lương muốn đối phó với Hoàng Quốc Tường thì rất đơn giản!
An Lương không cần bất kỳ bằng chứng nào, đồng thời cũng không có bất kỳ hạn chế nào mà vẫn có thể trực tiếp nhắm vào Hoàng Quốc Tường. Nói tóm lại, trừ khi Hoàng Quốc Tường đột nhiên nổi cơn, quét sạch An Lương và cả lực lượng mạng lưới của An Lương trong thời gian cực ngắn, nếu không Hoàng Quốc Tường sẽ thất bại hoàn toàn.
Tất nhiên, đây chỉ là một ví dụ. Hoàng Quốc Tường không có ý nhắm vào An Lương, ưu điểm khi hai người bọn họ hợp tác nhiều hơn là bất lợi. Hoàng Quốc Tường đồng ý với một số điều về An Lương, và An Lương cũng đồng ý hỗ trợ nhất định cho Hoàng Quốc Tường, đôi bên cùng có lợi. Chưa kể hai bên đều tình nguyện mối quan hệ đôi bên cùng có lợi như thế này.
Hoàng Quốc Tường phát hiện ra trong thời gian gần đây, khi bọn họ đang hoạt động ở Thái Lan, tỷ lệ thành công của chiến dịch đã tăng lên rất nhiều, và tỷ lệ thương vong trực tiếp giảm xuống 0. Tỷ lệ thành công của chiến dịch và tỷ lệ thương vong ở các khu vực khác của Đông Nam Á cũng đã được cải thiện toàn diện.
. . .
Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia tại Đế Đô.
Hoàng Quốc Tường cũng đang xem tình hình bên Nhật Bản, anh ta cảm thán: “Thằng nhóc An Lương này quả thật là quá đỉnh!”
Thạch Phong trả lời: “Bọn họ có rất nhiều sự hỗ trợ trên mạng xã hội, nhiều bài đăng được chia sẻ trên mạng xã hội Nhật Bản. Chúng trông không giống như những bài đăng của người dùng bình thường, chắc là đã dùng tới thủy quân hoặc phương tiện kỹ thuật.”
(Thủy quân: là một nhóm người viết bài trên mạng xã hội được trả tiền để đăng các bình luận với nội dung cụ thể.)
Hoàng Quốc Tường gật đầu: “Cậu để ý tình hình một chút.”
Thạch Phong khẳng định nói: “Ừ.”
Sau khi suy nghĩ, Hoàng Quốc Tường quyết định gửi tin nhắn cho An Lương, anh ta gửi tin nhắn trong phần mềm liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia để đảm bảo an toàn cho thông tin.
‘Hoàng Quốc Tường: Cái tên này, mục đích của cậu là gì?’
An Lương, người đang ở trong giảng đường của Đại học Thịnh Khánh, đã nhận được tin nhắn của Hoàng Quốc Tường. Anh cân nhắc một lúc sau đó mới trả lời tin nhắn.
‘An Lương: ?’
‘An Lương: Cái gì mà mục đích gì?’
‘An Lương: Anh Hoàng, có phải anh lại đem mấy chuyện kỳ quái đổ hết lên đầu tôi không?’
‘Hoàng Quốc Tường: [Hình ảnh]’
‘Hoàng Quốc Tường: Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, tôi cũng hay lên mạng, tại sao cậu cho rằng tôi không biết gì về chuyện của Nhật Bản?’
‘An Lương: Tại sao anh lại nghĩ rằng tôi đã làm chuyện đó với Nhật Bản?’
‘Hoàng Quốc Tường: Vậy cậu nghĩ rằng ba tài liệu tuyệt mật kia từ đâu mà có?’
An Lương nhướng mày, Hoàng Quốc Tường có vấn đề!
Đệch?
An Lương đột nhiên nghĩ tới một khả năng!
‘An Lương: Anh chơi khăm tôi?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu cũng đâu có thiếu chút tiền đó đâu!’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Tôi nôn!’
‘An Lương: Anh Hoàng, anh thật sự là một con chó mà!’
‘An Lương: Tài liệu này do Thuộc Phong, cấp dưới của anh đánh cắp phải không?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu thậm chí còn nhớ cả tên à?’
‘An Lương: Trí nhớ tốt!’
‘An Lương: Anh đi vòng vèo như thế để làm gì?’
Ý của An Lương là dù muốn bán lấy tiền thì cứ trực tiếp liên hệ với anh là được, tiền trao cháo múc, hà tất gì phải vào Deep Web rồi lượn lờ một vòng như thế?
Hoàng Quốc Tường hiểu rất rõ ý của An Lương!
‘Hoàng Quốc Tường: Nuôi dưỡng chút áo giáp mà thôi!’
‘Hoàng Quốc Tường: Có đôi lúc, thông tin trên Deep Web lan truyền rất nhanh. Nếu cậu có danh tiếng tốt trên Deep Web, cậu còn có thể nhận được một số thông tin bí mật.’
‘An Lương: Hóa ra là vậy!’
Chuyện quả thực là như vậy!
Có rất nhiều lời đồn đại trên Deep Web. Mặc dù hầu hết các lời đồn thổi đều không chính xác, nhưng có một số lời đồn thổi rất chính xác, là hàng thật giá thật.
‘Hoàng Quốc Tường: Vậy mục đích của cậu là gì?’
Mặc dù các nhà tâm lý học từ Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia đã phân tích tâm lý của An Lương, bọn họ cho rằng An Lương đang ở mức độ thỏa mãn nhu cầu của bản thân trong lý thuyết “Tháp nhu cầu của Maslow”.
Nhưng Hoàng Quốc Tường vẫn muốn tự mình hỏi An Lương rằng mục đích của An Lương là gì.
Hoàng Quốc Tường đã thể hiện sự thành ý của mình, anh ta tiết lộ nguồn gốc của ba tài liệu tuyệt mật cho An Lương, hơn nữa còn tiết lộ áo giáp của anh ta chính là Thạch Phong, điều này cho thấy rõ thành ý của anh ta.
Đối mặt với câu hỏi của Hoàng Quốc Tường, An Lương đã đưa ra câu trả lời sau khi cân nhắc cẩn thận!
Chương 1828: Chuyện này cũng hài hòa quá đi?An Lương có thể hiểu được thành ý của Hoàng Quốc Tường.
Nếu Hoàng Quốc Tường không nói về chuyện ba tài liệu tuyệt mật, An Lương thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ đến nguồn gốc của ba tài liệu tuyệt mật, dù gì thì đó cũng là một giao dịch trên Deep Web. Có quỷ mới biết danh tính của người bán là ai?
Nguyên tắc cơ bản khi giao dịch trên Deep Web là che giấu danh tính.
Dù là người mua, người bán hay người trung gian, tất cả đều phải che giấu danh tính của mình.
Dù gì 99,99% giao dịch trên Deep Web là giao dịch xám, ai dám tiết lộ danh tính của bản thân chứ? Cho nên việc Hoàng Quốc Tường tiết lộ thân phận của mình là một hành động có thành ý.
‘An Lương: Tôi nhớ tôi đã nói rồi, là do tôi khó chịu khi nhìn thấy bọn họ mà thôi.’
‘An Lương: Đại khái là tôi rất thích ăn hải sản. Nếu mấy tên chết tiệt này đổ nước thải nhiễm phóng xạ hạt nhân ra biển, sau này tôi phải ăn hải sản thế nào đây?”
‘Hoàng Quốc Tường: …’
Lý do có thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi không?
Thật sự chỉ là thỏa mãn nhu cầu của bản thân, mức độ cao nhất trong lý thuyết “Tháp nhu cầu của Maslow”? Bởi vì An Lương muốn làm điều đó cho nên An Lương hành động?
‘An Lương: Nhân tiện, anh Hoàng. Anh hãy nói với Thạch Phong rằng, nếu như cậu ta có thể tìm thêm được tài liệu đen của chính phủ Nhật Bản, tôi sẽ mua nó.’
‘An Lương: Quy tắc cũ, giao dịch trên Deep Web!’
‘Hoàng Quốc Tường: Không thành vấn đề!’
‘Hoàng Quốc Tường: Lần này cậu muốn làm tới mức nào?’
‘An Lương: Chỉ để cho vui thôi, làm gì có mức nào chứ, tùy tiện giày vò một chút.’
‘Hoàng Quốc Tường: …’
Đây gọi là chỉ để cho vui? Lại còn tùy tiện giày vò?
‘An Lương: Mà này, bên Bảo Tỉnh vẫn tiếp tục chứ?’
‘An Lương: Chuyên gia bên tôi đã tạo ra được một kế hoạch có thể đi xa hơn.’
‘Hoàng Quốc Tường: Tiếp tục!’
‘An Lương: Xem ra bên anh đã hạ quyết tâm!’
‘Hoàng Quốc Tường: Thật ra do phiền quá thôi.’
‘Hoàng Quốc Tường: Không phải cậu thường nói thời thế đã thay đổi? Thời thế thật sự đã thay đổi, cậu chắc cũng đã phát hiện ra sự thay đổi của Hồng Kông rồi đúng không?
‘An Lương: Quả thật!’
‘An Lương: Bây giờ địa vị của Hồng Kông đã giảm mạnh, huống hồ chi kia chỉ là một Bảo Tỉnh?’
‘An Lương: Có điều, tôi không ôm tội đâu!’
‘Hoàng Quốc Tường: Kể cả khi bảo cậu ôm tội, có ai tin được chứ?’
‘An Lương: Có lý.’
‘An Lương: Không nói nữa, bên tôi còn có việc.’
‘Hoàng Quốc Tường: Được.’
Cuộc trao đổi của An Lương và Hoàng Quốc Tường kết thúc. Anh sẵn tay mua phiếu ăn tối ở Sky Wings trên điện thoại di động, không phải An Lương muốn đưa Dương Mậu Di đến Sky Wings mà là muốn đối đãi với “bóng đèn”.
Lần trước, khi An Lương đến đây, An Lương đã hứa sẽ đưa bạn cùng phòng của Dương Mậu Di đi ăn tối. Nhưng lần này, thời gian rất quý giá, để tránh việc bị “bóng đèn” đả kích, An Lương mua luôn bốn phiếu Sky Wings để giải quyết vấn đề.
Sky Wings là nhà hàng ẩm thực tương đối cao cấp của Thịnh Khánh, chắc sẽ giải quyết được vấn đề nhỉ?
Gần 5 giờ 35 phút chiều.
Cuộc thi hát tiếng nước ngoài của Học viện ngoại ngữ - Đại học Thịnh Khánh kết thúc, An Lương đã ngủ gật tới cuối buổi, dù là quán quân hay á quân thì trong mắt An Lương cũng không hơn không kém.
10 phút sau, ngay gần cửa của khán phòng, Dương Mậu Di giới thiệu bạn cùng phòng của cô với An Lương. An Lương đã bí mật cất nhắc, ngoại trừ Đường Bình, quan hệ của hai người bạn cùng phòng còn lại tương đối bình thường.
Đặc biệt là Tôn Hiểu Lộ, trông như một người nổi tiếng, cô ấy có thể kể ra đủ thứ hàng hiệu xa xỉ, trong đó có cả chiếc Patek Philippe 5270R-001 trị giá trăm vạn trên cổ tay trái của An Lương, cô ấy vừa nhìn cũng đoán ra được.
Làm gì có người bình thường nào biết tới Patek Philippe?
Ngay cả khi biết Patek Philippe thì hầu như cũng không thể biết số mẫu chi tiết của nó. Đó là lý do tại sao An Lương cảm thấy Tôn Hiểu Lộ trông giống như một người nổi tiếng.
Bạn cùng phòng còn lại có cái tên khá hay, tên là “Hứa Nặc”, cũng rất xinh đẹp, thuộc cấp bậc “ngàn dặm có một”. Ngoại hình tương đối cao, lạnh lùng, nhưng An Lương lại không có hứng thú chút nào.
Chủ yếu là An Lương không muốn có lỗi với Dương Mậu Di! Ít nhất cũng không thể nào kiếm tới bạn cùng phòng của Dương Mậu Di, phải không?
“Anh chàng đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau!” Đường Bình chào hỏi thân thương.
An Lương mỉm cười trả lời: “Ừ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Vậy cậu có nhớ, lần trước cậu nói sẽ đưa bọn tôi đi ăn tối không?” Đường Bình hỏi thẳng, cô ấy là mẫu người ăn hàng tiêu chuẩn.
Nếu cô ấy không phải là mẫu người ăn hàng, liệu cô ấy có thể mũm mĩm như vậy được không?
Dương Mậu Di suýt nữa che mặt, người bạn thân này cũng khiến người khác hơi mất mặt đấy?
“Đương nhiên nhớ!” An Lương mỉm cười trả lời: “Tôi tình cờ có bốn phiếu ăn tối ở Sky Wings. Tôi sẽ gửi cho Dương Mậu Di và Dương Mậu Di gửi phiếu cho mọi người. Mọi người tự đi ăn đi, tôi và Dương Mậu Di vẫn còn việc phải giải quyết.”
Đường Bình trêu chọc: “Đúng, đúng, đúng. Dù sao thì đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vạn mà!”
Khuôn mặt của Dương Mậu Di đỏ bừng: “Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy!”
Tôn Hiểu Lộ đứng một bên nghe được, cô ta cảm thán: “Bạn trai của Dương Mậu Di quả không hổ danh là đại gia. Phất cái là có thể đưa ngay bốn phiếu ăn ở Sky Wings, chỉ tiếc là Dương Mậu Di quá mạnh…”
Tôn Hiểu Lộ biết khoảng cách giữa mình và Dương Mậu Di, cô ta chợt nhìn Hứa Nặc, phát hiện nếu là Hứa Nặc, chắc sẽ có cơ hội?
Nhưng Tôn Hiểu Lộ phát hiện ra rằng An Lương hoàn toàn không để ý tới Hứa Nặc.
Chương 1829: Điểm siêu cao!“Anh gửi phiếu cho em rồi, em gửi cho Đường Bình đi, chúng ta phải về trước để giải quyết công việc.” An Lương nói với Dương Mậu Di.
Dương Mậu Di gật đầu khẳng định: “Vâng vâng!”
Dương Mậu Di đã gửi bốn mã QR mà An Lương đã gửi cho cô trên Wechat cho Đường Bình: “Bình Bình, các cậu tự đi đi nhé, mình không đi đâu, mình còn có việc phải giải quyết.”
Đường Bình cười nham hiểm: “Mình hiểu, mình hiểu, hai người cứ bận đi!”
An Lương dẫn Dương Mậu Di đến chiếc Porsche 718 Cayman đậu bên đường, lần này anh tự mình lái xe, hai người bọn họ trở về Lâm Sơn Cư.
Tôn Hiểu Lộ hơi bối rối: “Sao bạn trai của cậu ta lại lái chiếc 718 vậy?”
Đường Bình cong môi: “Cậu bớt nói vài câu đi!”
Hứa Nặc đứng bên cạnh, lạnh lùng trả lời: “Có lẽ người ta không thiếu tiền. Có 718 thì ắt cũng có 911, chưa kể còn có Ferrari. Chẳng phải cậu đã xem livestream của cậu ta rồi sao, còn không biết tình hình của bạn trai cậu ta nữa à?”
Đường Bình ho một tiếng: “Miêu Miêu đã đưa cho chúng ta bốn phiếu ăn, chúng ta là ba người, còn có ai nữa không?”
Hứa Nắc lắc đầu: “Mình không đi đâu, hai người tự đi đi!”
Mắt của Tôn Hiểu Lộ lóe sáng: “Vậy mình gọi người nhé?”
Đường Bình cau mày, cô trả lời: “Như vậy đi, mình đưa cho mỗi người các cậu một phiếu ăn, các cậu tự giải quyết.”
Mối quan hệ ký túc xá của bọn họ không tốt!
Tôn Hiểu Lộ một hướng, Hứa Nặc cũng một hướng, Đường Bình và Dương Mậu Di thì chung một hướng, đây chắc là trường hợp thường thấy trong ký túc xá đại học nhỉ?
Gần 7 giờ tối tại Lâm Sơn Cư.
Sau khi An Lương và Dương Mậu Di về nhà, bọn họ tắm rửa thay quần áo và bắt đầu trò chơi Hiệp Cốc.
Cấp bậc của tiểu Hồ Ly Tinh rất cao, nếu cấp bậc của An Lương là Thách Đấu thì tiểu Hồ Ly Tinh ít nhất cũng là Đại Cao Thủ. Bởi vì tiểu Hồ Ly Tinh có thể vật qua vật lại với An Lương, cho dù cuối cùng tiểu Hồ Ly Tinh thất bại, nhưng may mắn là hai người có thể đấu được hai ba trận, hơn nữa còn kéo dài tới hơn 8 giờ mới xong.
Tiểu Hồ Ly Tinh nép vào lòng của An Lương lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
“Đại vương, hôm nay anh phải về sao?” Dương Mậu Di hỏi.
“Hôm nay không có đường sắt cao tốc, ngày mai rồi tính.” An Lương trả lời.
Là một sinh viên khi tốt nghiệp có thể ghi danh vào cựu sinh viên nổi tiếng, nếu An Lương muốn xin nghỉ phép thì hầu như không có chuyện gì không thể phê chuẩn.
Học tài chính ấy mà, xin nghỉ phép để làm nghiên cứu thị trường!
“Hôm nay anh sẽ ở lại cùng với em.” An Lương vỗ nhẹ vào lưng Dương Mậu Di.
Ánh mắt của Dương Mậu Di hiện lên sự vui vẻ: “Cảm ơn đại vương.”
An Lương thở dài trong lòng, yêu cầu của tiểu Hồ Ly Tinh rất thấp. Lúc nào cũng nghĩ cho anh hết lần này tới lần khác, có lúc An Lương cứ cảm thấy bản thân muốn mê đắm sự dịu dàng này của cô.
“Em có đói không?” An Lương hỏi.
“Một chút.” Dương Mậu Di trả lời: “Đại vương, anh muốn ăn cái gì, gần đây em tìm được rất nhiều đồ ăn ngon.”
“Bây giờ đã hơn 8 giờ, chúng ta ăn thanh đạm một chút, được không?” An Lương hỏi.
“Vâng vâng!” Dương Mậu Di gật đầu: “Để em nghĩ xem, thanh đạm thì có món nào.”
Không đến 1 phút sau, Dương Mậu Di tiếp tục nói: “Có một nhà hàng làm về cá hấp ở phía Bắc của núi Mộc Linh. Món cá hấp của bọn họ rất đỉnh, bọn họ có tất cả các loại cá. Theo tiêu chuẩn chấm điểm của em, có thể đạt tới 45 điểm.”
Phía Bắc của núi Mộc Linh là khu ăn uống cao cấp, cách Lâm Sơn Cư khoảng nửa tiếng.
Tiêu chuẩn chấm điểm của Dương Mậu Di có tổng cộng 50 điểm, được chia thành 5 khía cạnh: mùi vị, thị giác, môi trường, dịch vụ và giao thông. Mỗi thứ đều 10 điểm.
Không dễ để đạt 45 điểm theo tiêu chuẩn này, vì điểm trung bình cũng phải 9 điểm!
Dương Mậu Di rất nghiêm khắc trong việc đánh giá đồ ăn, nếu có thể đạt điểm trung bình là 9 điểm, vậy tức là nhà hàng đó thật sự tốt ở mọi mặt.
Khi đi từ Lâm Sơn Cư đến khu ăn uống cao cấp ở phía Bắc của núi Mộc Linh, Dương Mậu Di là người lái, bọn họ lái chiếc Mercedes-Benz AMG GLC 63 khiêm tốn. Mặc dù giá của chiếc Mercedes-Benz AMG GLC 63 cũng rất đắt, nhưng hầu hết mọi người không biết cách phân biệt, chỉ nghĩ rằng nó là Mercedes-Benz loại nhỏ mà thôi.
Dương Mậu Di lái chiếc Mercedes-Benz AMG GLC 63 đến phía Bắc của núi Mộc Linh, giao thông ở đây rất thuận tiện cho việc tự lái.
Còn giao thông công cộng thì sao?
Xin lỗi!
Phía Bắc của núi Mộc Linh cách khá xa đường chính, ngay cả xe buýt còn không có chứ đừng nói đến giao thông đường sắt, dù sao đây cũng là một khu ăn uống cao cấp, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thực khách sẽ đến bằng phương tiện công cộng.
Dương Mậu Di lái xe vào bãi đậu xe, An Lương thản nhiên hỏi: “Em đã chấm bao nhiêu điểm cho hạng mục giao thông vậy?”
“Tính luôn cả chuyện kẹt xe thì chỗ đậu xe khá tiện lợi, khoảng cách xa trung tâm thành phố, em cho 9 điểm.” Dương Mậu Di trả lời: “Núi Mộc Linh là công viên rừng lớn nhất trong thành phố chính. Mặc dù phương tiện công cộng không thân thiện lắm, nhưng hầu như không ai đến đây bằng phương tiện công cộng.”
An Lương gật đầu đồng ý.
Sau khi Dương Mậu Di dừng lại, cô ấy nói: “Đại vương, chúng ta tới rồi, đây là nhà hàng Cá Hấp Thật.”
An Lương nhìn tên nhà hàng “Cá Hấp Thật”, suýt nữa thì bật cười.
Bảng hiệu này nghiêm túc đấy à?
“Ông chủ của nhà hàng này thật biết đùa!” An Lương nói đùa.
Dương Mậu Di gật đầu: “Tên của nhà hàng quả thật hơi thẳng thắn!”
Chương 1830: Món ngon 10 điểmKhi cả hai bước đến cửa của nhà hàng, nhân viên tiếp đón lập tức chào hỏi nồng nhiệt: “Chào mừng đến với nhà hàng Cá Hấp Thật, xin hỏi quý khách đã đặt bàn trước chưa?”
Dương Mậu Di lắc đầu: “Vẫn chưa, bây giờ có cần xếp hàng không?”
“Không cần, xin mời qua bên này.” Nhân viên tiếp đón mời bọn họ vào nhà hàng.
Dương Mậu Di giải thích với An Lương: “Nếu chúng ta đến sớm hơn một chút, e là không còn chỗ ngồi, việc kinh doanh của bọn họ rất tốt.”
“Cảm ơn quý khách đã khen.” Nhân viên tiếp đón bày tỏ lòng biết ơn.
“Xin hỏi hai người, vị trí góc gần cửa sổ có được không?” Nhân viên tiếp đón dẫn An Lương và Dương Mậu Di đến vị trí góc gần cửa sổ.
An Lương gật đầu.
Khi An Lương và Dương Mậu Di đã yên vị, một nhân viên phục vụ lập tức bước tới giao khăn nóng, hơn nữa một người còn được tới hai cái khăn nóng.
Trong trường hợp bình thường, một khăn nóng dùng để lau mặt, một khăn nóng dùng để lau tay, đối với phụ nữ không cần lau mặt sau khi trang điểm cũng sẽ được cung cấp khăn nóng.
“Đại vương, anh xem chúng ta ăn gì đây.” Dương Mậu Di ra hiệu cho An Lương gọi món.
Cả hai đều có thực đơn, đây là thao tác thông thường của dịch vụ ăn uống cao cấp.
An Lương xem qua thực đơn, phát hiện nhà hàng này thật sự là cá hấp thật!
Vì các món đặc trưng đều là cá hấp, không có món mặn nào khác, chẳng hạn như thịt lợn nấu chín hai lần ở Thịnh Khánh. Nhà hàng này chỉ cung cấp cá hấp và một số món chay, ngoài ra không cung cấp gì thêm.
Tuy nhiên, có rất nhiều loại cá hấp, từ cá sông đến cá biển, từ trong nước đến ngoài nước, có thể nói có đủ tất cả mọi thứ.
“Em thích ăn gì?” An Lương hỏi Dương Mậu Di.
An Lương hỏi Dương Mậu Di thích ăn gì, đây là biểu hiện quan tâm của anh dành cho Dương Mậu Di. Mặc dù trong mối quan hệ này, Dương Mậu Di luôn chọn đứng ở vị trí lép vế hơn, cho dù không nghe không hỏi gì thì cũng không sao cả, thế nhưng An Lương không muốn như vậy.
An Lương chỉ mong rằng Dương Mậu Di có thể bớt thiệt thòi hơn.
“Em không phải người kén ăn. Đại vương thích cái gì em thích cái đó.” Dương Mậu Di vui vẻ trong lòng.
An Lương nhìn thực đơn và hỏi: “Không ngờ nhà hàng này cũng có cá háo sọc?”
Nhân viên phục vụ đã trả lời ngay lập tức: “Vâng, thưa anh, cá háo sọc của chúng tôi đến từ đảo Thiên Thuận ở Ấn Độ. Nó được nuôi trong nước biển tinh khiết tự nhiên, sau quá trình lựa chọn cẩn thận, nó được vận chuyển trực tiếp bằng đường hàng không.”
Cho nên giá của nó tận 998 tệ 1 cân sao?
“Vậy cho một con cá háo sọc hấp, một con cá song da báo hấp, kèm thêm một phần dưa leo xào tỏi và một đĩa đậu phộng.” An Lương dặn dò.
“Vâng, thưa anh.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi món cho bàn của An Lương, sau đó bưng trái cây ăn nhẹ lên, bao gồm dưa hấu đỏ và dưa vàng.
Nhân viên phục vụ đặt trái cây ăn nhẹ lên bàn sau đó rời đi, không có chuyện một kèm một. Thật ra dịch vụ một kèm một rất phiền phức!
Bởi vì người Hạ Quốc thích trò chuyện trong khi ăn, nếu luôn có người phục vụ đứng bên cạnh, vậy thì lúc trò chuyện không thể nào thoải mái được.
Trong quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý, ngay cả người phục vụ trong phòng cũng sẽ không đứng ở trong phòng. Sau khi phục vụ xong, bọn họ sẽ rời khỏi phòng và đứng bên ngoài phòng, chỉ cần khách hàng nhấn chuông phục vụ, người phục vụ sẽ bước vào phòng một lần nữa.
“Cả dịch vụ và môi trường đều được 9 điểm sao?” An Lương hỏi.
Dương Mậu Di lắc đầu: “Không, dịch vụ có thể cho 9 điểm, môi trường chỉ có thể cho 8 điểm. Môi trường của nhà hàng này hơi cứng nhắc, không đặc sắc cũng không có gì để chê, vì vậy chỉ có thể cho 8 điểm thôi.”
An Lương tò mò: “Thị giác hay mùi vị được 10 điểm?”
“Lát nữa đại vương sẽ biết thôi!” Dương Mậu Di không trực tiếp công bố câu trả lời.
Khoảng nửa tiếng sau, hai phần cá hấp đã được bưng lên. Từ cách trình bày có thể nói, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng An Lương lại cảm thấy chỉ tầm 9 điểm, không thể nào cho tròn điểm được.
“Đại vương, anh nếm thử xem?” Dương Mậu Di đưa ra lời mời.
An Lương nếm thử cá song da báo trước, anh đã từng ăn món cá song da báo hấp, nhưng chưa ăn món cá háo sọc hấp bao giờ. Anh chỉ ăn sashimi cá háo sọc trong nhà hàng ẩm thực Nhật Bản cao cấp, cho nên không có cách nào để so sánh.
Món cá song da báo hấp vẫn ngon như trước giờ!
Theo ấn tượng của An Lương, không dễ để lật đổ món cá song da báo. Dù sao thì nó cũng là món cá hấp quý hiếm mang tính biểu tượng, trình độ đầu bếp gì chứ?
Nếu là món cá song da báo, An Lương chỉ có thể cho 9 điểm, chắc chắn không thể nào cho 10 điểm.
Không dễ để lật đổ món cá song da báo hấp, khoảng cách giữa các món khá là nhỏ, được 9 điểm là do bản lĩnh của cá song da báo.
An Lương nếm món cá háo sọc hấp cuối cùng, món cá háo sọc hấp có vị ngọt và hàm lượng chất béo rất thấp, thuộc loại nguyên liệu sashimi hàng đầu, An Lương thật sự chưa bao giờ ăn món cá háo sọc hấp.
An Lương gắp một miếng cá háo sọc hấp đưa vào miệng, dùng cách miêu tả phổ biến chính là tan trong miệng, nó thật sự là cảm giác tan trong miệng, không hề có mùi tanh, còn đọng lại một chút vị ngọt.
Vì đã gần đến mùa hè, nên cá háo sọc vốn ban đầu không có dầu mỡ, giờ đây cũng đã có chút mùi dầu mỡ. Nhưng mùi dầu mỡ này không những không làm mất đi hương vị của cá háo sọc mà còn khiến cho món cá háo sọc hấp có một hương vị mới, hoàn toàn khác với sashimi.
Chương 1831: Đàn ông đích thực phiên bản trồng cây?…
‘Tinh!’
‘Chúc mừng ký chủ đã nếm được món ăn khó quên, ký chủ nhận được một [Thẻ May Mắn Chia Sẻ Đồ Ngon], và một gói rút thăm trúng thưởng ngẫu nhiên.’
‘Thẻ may mắn chia sẻ đồ ngon: Ký chủ có được một lần chia sẻ đồ ăn ngon với nhiều nhất là ba người. Khi mức độ hài lòng tổng hợp vượt quá 2,7 điểm, tất cả các thành viên được chia sẻ đồ ăn ngon, bao gồm cả ký chủ, sẽ nhận được một lần chúc phúc may mắn kéo dài trong vòng 30 ngày.’
‘Nếu trong vòng 30 ngày mà gặp xui xẻo thì một lần chúc phúc may mắn sẽ triệt tiêu vận xui.’
…
Thẻ phần thưởng mới?
An Lương không nghiên cứu chi tiết, anh âm thầm mở gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên.
‘Tinh!’
‘Ký chủ đã mở gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên, chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng đặc biệt [Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây - Bản Trồng Cây].’
‘Đàn ông đích thực chắc chắn không chỉ có 5 giây - bản trồng cây: Trong sân nhà cũ của ký chủ có ba cây Đông Thanh Tử đột biến, Đông Thanh Tử có tác dụng tốt cho [Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây] và không có tác dụng phụ.’
‘Sản lượng hàng năm: 100kg, một lần sử dụng 20 gam là có thể kích hoạt 2 lần hiệu quả của [Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây], mỗi ngày chỉ giới hạn 50 gam.’
‘Đặc biệt lưu ý: Không thể cấy ghép, không thể lai tạo.’
…
Nhà cũ sao?
Kể từ cấp 2 trở đi, An Lương chưa bao giờ quay lại nhà cũ. Mỗi năm, An Thịnh Vũ đều sắp xếp người đến dọn dẹp nhà cũ. Theo như An Thịnh Vũ nói, sau khi ông ấy nghỉ hưu, có khả năng sẽ trở về nhà cũ để an dưỡng tuổi già!
Đối với câu nói này, An Lương chỉ cười thầm. Xem ra, ngày mai anh cần phải về lại nhà cũ để xem tình hình!
“Đại vương, anh cảm thấy thế nào?” Dương Mậu Di hỏi.
An Lương trả lời một cách khẳng định: “Mùi vị quả thật rất ngon, đặc biệt là cá háo sọc, quả là một thu hoạch vượt ngoài dự đoán!”
Dương Mậu Di vui vẻ nói: “Thật ra món ăn mà em muốn đề xuất cho anh chính là cá háo sọc!”
“Nếu khi nãy anh không chọn cá háo sọc, em sẽ thêm món cá háo sọc vào thực đơn, đây chính là món ăn hàng đầu của nhà hàng này!” Dương Mậu Di nói thêm.
An Lương hỏi: “Em không quay phim tài liệu à?”
“Em dự định cuối tuần này mới quay.” Dương Mậu Di trả lời.
Vậy đây không phải là lỗi của An Lương!
Cuộc thi hát tiếng nước ngoài của Học viện ngoại ngữ Đại học Thịnh Khánh đã làm lỡ chuyện của Dương Mậu Di. Vậy thì có liên quan gì đến An Lương đâu?
Buổi tối, 8 giờ 40 phút.
An Lương và Dương Mậu Di đã ăn xong món cá hấp, Dương Mậu Di thanh toán hóa đơn tại quầy thanh toán, khi cô thanh toán sẽ được chiết khấu 40%.
“Quá đỉnh, Hồ Ly nhỏ của anh!” An Lương nói đùa.
Mặt của Dương Mậu Di đỏ ửng: “Đại vương!”
Cô ấy tiếp tục giải thích: “Trước đó em có nói sẽ quay một bộ phim tài liệu về thực phẩm cho nhà hàng của bọn họ, ông chủ của bọn họ nói rằng sau này em sẽ được giảm 40%!”
“Vậy không phải tốt lắm sao?” An Lương mỉm cười trả lời.
Dương Mậu Di hừ nhẹ: “Nếu chỉ nói về giá trị thì giá trị bộ phim tài liệu về ẩm thực của em có giá trị hơn nhiều!”
Chuyện này không có gì sai!
Hiện tại, phim tài liệu về ẩm thực của Dương Mậu Di đã hình thành một quy mô, cho dù là phiên bản Youtube ở nước ngoài hay phiên bản Bilibili trong nước, tất cả đều rất được yêu thích.
Trong tình huống bình thường, nếu Dương Mậu Di chịu kiếm tiền đen, giá một bộ phim tài liệu về ẩm thực ít nhất cũng phải hơn 100 vạn!
Bởi vì số lượt xem trong 24 giờ trên Youtube của Dương Mậu Di có thể lên tới con số 500 vạn.
Nếu số lượt xem trên trang Youtube ở nước ngoài không hữu ích lắm cho việc chào hàng, thì phim tài liệu về ẩm thực của Dương Mậu Di trên trang Bilibili trong nước cũng dễ dàng bứt phá con số 100 vạn chỉ trong vòng 24 giờ, được chứ?
Quan trọng hơn, số lượt xem trong vòng một tuần có khả năng vượt qua con số một nghìn vạn!
Trong ngành công nghiệp video ngắn, một video ngắn của blogger ẩm thực có vài vạn lượt xem đã thu ít nhất 2000 tệ rồi, streamer với lượng phát sóng như Dương Mậu Di muốn giá 100 vạn cũng không phải quá đáng.
Hai người bọn họ bước ra khỏi nhà hàng Cá Hấp Thật, An Lương chỉ vào núi Mộc Linh: “Hay là chúng ta đi lên đó xem cảnh đêm đi?”
“Được đó!” Dương Mậu Di vui vẻ trả lời.
Vốn dĩ cô tưởng rằng An Lương định ăn cơm xong sẽ trở về chơi trò chơi!
Mặc dù Dương Mậu Di không từ chối chơi trò chơi, nhưng An Lương sẵn lòng đi cùng cô khiến trong lòng cô vui hơn.
Lần này, An Lương lái xe đến bãi đậu xe trên sườn núi Mộc Linh, sau đó dẫn Dương Mậu Di lên đỉnh núi Mộc Linh.
Mặc dù đã gần 10 giờ tối nhưng ở núi Mộc Linh vẫn có rất nhiều người chạy bộ tập thể dục. Núi Mộc Linh là công viên rừng quốc tế, cơ sở vật chất khá đầy đủ, bao gồm hệ thống đèn chiếu sáng và hệ thống phát sóng, vì thế mà chạy bộ tập thể dục vào ban đêm cũng khá an toàn.
An Lương dắt Dương Mậu Di đi dọc trên con đường mòn rộng lớn của núi Mộc Linh, bọn họ không có ý định chạy bộ, vừa mới ăn cơm xong, đi dạo là được rồi, chạy bộ sẽ có hại cho sức khỏe.
Hai người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện về những vấn đề liên quan đến đồ ăn, Dương Mậu Di nói rất nhiều về đồ ăn.
An Lương mỉm cười trả lời: “Đợi đến nghỉ hè, anh sẽ cùng em đi nếm thử những món ăn đó.”
Dương Mậu Di vui vẻ trả lời: “Vậy em sẽ chờ đại vương nghỉ hè!”
Thật ra, Dương Mậu Di hi vọng An Lương có thể đi cùng cô, nếu chỉ có đồ ăn mà không có người đi cùng, há chẳng phải rất nhạt nhẽo vô vị sao?
Chương 1832: Đang dạy An Lương làm việc đấy à?Hai người bọn họ đi bộ trong công viên rừng của núi Mộc Linh khoảng hơn một tiếng, sau đó An Lương lái xe trở về Lâm Sơn Cư.
Tất nhiên, việc đầu tiên sau khi về nhà không phải là chơi trò chơi, chơi trò chơi thì phải có trái tim thiêng liêng, hai người cùng nhau tắm rửa thay quần áo rồi mới bắt đầu chơi trò chơi Hiệp Cốc.
Vì ngày thứ hai Dương Mậu Di phải lên lớp, hai người bọn họ chỉ chơi một trận, cho dù Dương Mậu Di biểu thị cô có thể chơi thêm trận nữa, An Lương cũng chỉ ôm Hồ Ly Tinh trong lòng.
Ngày hôm sau.
7 giờ sáng, đồng hồ báo thức của Dương Mậu Di vang lên, cô ngáp một cái rồi đẩy An Lương ra: “Đại vương, mau dậy đi!”
An Lương mắt nhắm mắt mở nói: “Mấy giờ rồi?”
“Vừa đúng 7 giờ.” Dương Mậu Di trả lời: “Đại vương, anh mau dậy đi. Em đã mua cho anh phiếu đường sắt cao tốc lúc 7 giờ 50 phút, bây giờ mau chóng đi thì còn kịp.”
“Được rồi.” Trong lòng An Lương rất hài lòng. Tiểu Hồ Ly Tinh này thật là hiểu chuyện!
An Lương và Dương Mậu Di cùng nhau dậy tắm rửa, sau đó nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã lái xe đưa Dương Mậu Di đến trường, còn An Lương tự mình lái chiếc 718 Cayman quay về Thiên Không Cảnh.
Hôm qua, An Lương đã nhận được phần thưởng đặc biệt từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, hôm nay anh sẽ trở lại nhà cũ để xem tình hình thế nào.
Tuy nhiên An Lương vẫn chưa đến Thiên Không Cảnh thì đã nhận được cuộc gọi của An Thịnh Vũ.
“An Lương, con về Thiên Phủ chưa?” An Thịnh Vũ hỏi.
“Con đang chuẩn bị trở về.” An Lương trả lời, anh đang tìm lý do để trở về nhà cũ.
“Trước tiên không cần về đây đâu, con đi về nhà cũ xem thế nào, chú Hoàng nói trong vườn của chúng ta có gì đó, hình như có rất nhiều rắn.” An Thịnh Vũ giải thích.
An Lương nôn khan: “Con không đi đâu!”
Vốn dĩ An Lương đang tìm một lý do, kết quả lý do tới rồi nhưng có nhiều rắn là có ý gì đây?
“Bố, bố cũng biết con sợ rắn mà, thứ quái quỷ đó chỉ cần nhìn thôi là nổi hết da gà rồi.” An Lương tiếp tục than thở.
“Không phải bảo con qua đó bắt rắn, bố bảo con qua đó xem tình hình, sau đó thì liên lạc với đội tuần tra rừng. Hầu hết rắn đều là loài động vật bảo tồn, chuyện này đương nhiên phải bảo đội tuần tra rừng giải quyết rồi.” An Thịnh Vũ dạy An Lương làm việc.
An Lương tiếp tục phàn nàn: “Được rồi, được rồi. Con sẽ đi xem, hầy, nhà người ta toàn là con chơi khăm bố, nhà chúng ta thì bố chơi khăm con?”
“Cút, cút, cút. Hôm nay bố có cuộc họp quan trọng, lãnh đạo muốn qua kiểm tra kế hoạch phát triển của Tây Thành, hay là con muốn đi giùm bố?” An Thịnh Vũ hừ hừ nói.
“Rồi, rồi, rồi. Con đi, con đi, vấn đề nhỏ!” An Lương trả lời.
Trong lòng An Lương đã đoán được đáp án. Những con rắn đó không liên quan gì đến “Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây - Bản Trồng Cây”, đúng không?
Nhưng An Lương sợ rắn là thật!
Lát nữa về nhà cũ xem chút là biết ngay, nếu thật sự có rắn thì liên lạc với đội tuần tra rừng. Có chuyện gì thì cứ liên lạc với đội tuần tra, không sai đúng không?
Nhà cũ của An Lương ở gần Thập Lý Loan, quận Bắc Ngọc. Từ núi Mộc Linh qua tốn khoảng một tiếng. Sau khi An Lương và An Thịnh Vũ cúp máy, anh gọi cho Dương Mậu Di.
Chờ cuộc gọi kết nối, An Lương lên tiếng trước: “Tiểu Hồ Ly Tinh, em thu hồi vé đường sắt cao tốc đi, anh vừa nhận được cuộc điện thoại từ bố anh.”
An Lương giải thích tình huống cụ thể.
Dương Mậu Di đáp: “Vâng. Đại vương, anh chú ý an toàn đấy!”
“Đừng lo lắng, anh sẽ đứng từ xa quan sát. Nếu có vấn đề, anh sẽ liên hệ với đội tuần tra rừng.” An Lương trả lời: “Anh đi giải quyết trước đây, lát nữa gửi tin nhắn cho em.”
“Vâng!” Dương Mậu Di trả lời một cách ngoan ngoãn.
An Lương cúp máy, anh thay đổi lộ trình, đến thẳng Thập Lý Loan.
Tình hình đường xá ở Thập Lý Loan rất tốt, có thể lái chiếc 718 Cayman bon bon trên đường, anh không cần phải lo lắng về tình hình đường xá xấu xí.
Gần 8 giờ 30 phút An Lương đến Thập Lý Loan, đây là một nơi gần sông Gia Thịnh. Nói chung, nó thuộc một thị trấn nhỏ, nhà cũ của An Lương nằm ở rìa thị trấn. Khi An Lương đến, có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang đứng bên đường.
“Chú Hoàng.” An Lương dừng xe và hô lên.
Đối phương chính là chú Hoàng mà An Thịnh Vũ đã nói, tên là Hoàng Tùng. Vì là con thứ hai trong nhà họ Hoàng nên được mọi người gọi là “Hoàng lão nhị”.
“Là An Lương đấy à!”
Hoàng Tùng làm việc tại Công ty kiến trúc An Thịnh, trước đây ông ấy đã từng đến trụ sở Công ty kiến trúc An Thịnh, đương nhiên có nhận ra An Lương.
“Hiện tại là như thế nào vậy chú?” An Lương hỏi thẳng.
Hoàng Tùng trả lời: “Trong vườn nhà cháu có rắn, đã vậy còn rất nhiều là đằng khác.”
“Hả?” An Lương khó hiểu.
“Cháu đi xem là biết ngay thôi. Có ít nhất 17 hoặc 18 con rắn trong sân nhà của cháu, trên cây cũng có vài con. Chú chỉ đếm sơ sơ thôi, e là cũng phải hơn 20 con trở lên.” Hoàng Tùng nói phương ngữ Thịnh Khánh.
Tuy nhiên, phương ngữ Thịnh Khánh không khác lắm so với tiếng Quan Thoại.
An Lương cảm thấy da đầu có chút tê dại, anh thật sự rất sợ những cái thứ quái quỷ không có chân kia!
Chương 1833: Trông có vẻ rất ngon?“Những con rắn đó đang làm gì trong nhà của chúng ta vậy chú?” An Lương biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
Những con rắn đó có lẽ bị Đông Thanh Tử đột biến thu hút chăng?
“Chú không biết nữa.” Hoàng Tùng phủ định.
“Trước đây có xảy ra chuyện này không chú?” An Lương hỏi lại.
Hoàng Tùng lắc đầu: “Không có, đây là lần đầu tiên chú phát hiện. Ngày nào chú cũng phải qua xem xét tình hình nhà của cháu. Trước nay chưa từng có chuyện như vậy.”
“Chúng ta qua đó xem một chút.” An Lương nói, sau đó bổ sung: “Nhân tiện, chú Hoàng. Chú có gậy hay dao cắt dưa hấu nào trong nhà không, chúng ta đứng xa xa theo dõi thế nào.”
Hoàng Tùng đoán rằng An Lương sợ rắn, bèn lấy một cây sào tre đưa cho An Lương, ông ấy cũng cầm một cây.
Cả hai người cùng nhau đến nhà cũ của nhà họ An. An Lương đã nhìn thấy điều bất thường cách đó khoảng 7 đến 8 mét.
Trong sân vườn của An Lương có ba cây Đông Thanh Tử, ba cây này cao hơn 20 mét, cành lá xum xuê, trông có vẻ phát triển rất nhanh.
Tuy nhiên, đúng lúc này, có một con rắn đang cố bám vào những cây Đông Thanh Tử đó.
“Đừng qua đó chú Hoàng. Chúng ta hãy liên hệ với đội tuần tra.” An Lương nhắc nhở.
Hoàng Tùng dừng lại, bối rối nhìn An Lương.
An Lương dùng sào tre chỉ vào cổng sân: “Đó là rắn gloydius brevicaudatus nổi tiếng ở Thịnh Khánh của chúng ta, một loại cực độc.”
Khi nhìn qua cổng sân, An Lương phát hiện có nhiều rắn trong sân hơn anh dự kiến, tuyệt đối không chỉ có 17, 18 con rắn, lướt sơ thì ít nhất cũng phải tới 30 con.
An Lương không chút do dự lựa chọn liên hệ với đội tuần tra!
Sau khi cuộc gọi được kết nối, An Lương nhanh chóng giải thích tình hình, trung tâm báo án của đội tuần tra lập tức cho biết sẽ bố trí người tới giải quyết vấn đề.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương bắt đầu chụp ảnh.
Không chỉ chụp ảnh tình hình trong sân, mà còn chụp ảnh những con rắn trên cây Đông Thanh Tử và gửi cho An Thịnh Vũ.
‘An Lương: Bố, tình hình có chút nghiêm trọng, nhà cũ của chúng ta đã trở thành ổ rắn.’
‘An Thịnh Vũ: Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy!’
‘An Thịnh Vũ: Con có liên lạc với đội tuần tra chưa?’
‘An Lương: Rồi, vừa nhìn thấy là con liên lạc với đội tuần tra ngay, bảo bọn họ qua giải quyết.’
‘An Lương: Sau khi đội tuần tra bắn hết rắn, con sẽ mua một ít lưu huỳnh và vôi sống để rắc vào mọi ngóc ngách trong sân.’
‘An Thịnh Vũ: Bố sẽ bảo người gửi qua đó cho con ngay, lát nữa con bảo bọn họ giải quyết là được.’
‘An Lương: Vâng!’
‘An Thịnh Vũ: Đừng nói với mẹ con chuyện này. Bà ấy sợ rắn, sợ là sau khi xem xong sẽ gặp ác mộng.’
‘An Lương: Vâng!’
Đừng nói là Tôn Hạ gặp ác mộng, cả An Lương cũng gặp ác mộng, được chứ? Mấy con quỷ chết tiệt này!
Hệ thống có ở đó không?
Tại sao lại có rắn?
Phần thưởng “Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây - Bản Trồng Cây” như đã nói đâu, gì mà toàn rắn là rắn thế này? Lẽ nào muốn chơi rắn à?
Làm ơn cử một đàn em mập mạp nào đó qua bắt rắn giúp!
An Lương quay trở về sân nhà cùng Hoàng Tùng, anh ngồi trên ghế chiếc ghế gỗ, kiên nhẫn chờ đợi đội tuần tra đến.
‘An Lương: Tiểu Hồ Ly, em có sợ rắn không?’
‘Dương Mậu Di: Không sợ lắm.’
‘Dương Mậu Di: Đại vương, trong sân vườn nhà anh thật sự có rắn à?’
‘An Lương: Rất nhiều là đằng khác!’
‘An Lương: Anh còn chụp ảnh lại nữa, em muốn xem không?’
‘Dương Mậu Di: Em xem thử!’
‘An Lương: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]’
‘An Lương: Xem đi!’
‘An Lương: Ít nhiều cũng phải 30 con trở lên.’
‘Dương Mậu Di: Nhìn có vẻ rất ngon!’
‘An Lương: ???’
Tiểu Hồ Ly Tinh này có biết bản thân đã phạm luật không vậy?
Hầu hết các loài rắn đều là động vật cần được bảo tồn. Ví dụ như loài rắn gloydius brevicaudatus vừa nãy An Lương nhìn thấy, đó là loại động vật cần được bảo tồn của quốc gia.
Vậy mà còn muốn ăn?
E là muốn bộ quần áo tù nhân thời trang với cái còng tay gợi cảm thì có!
Tại Thập Lý Loan quận Bắc Ngọc.
An Lương đang nghịch điện thoại trong sân nhà cùng Hoàng Tùng, anh đang đợi đội tuần tra rừng đến. Công việc bắt rắn vẫn nên để cho đội tuần tra rừng giải quyết thì hơn, bản thân An Lương không thể nào đảm đương chuyện này được.
An Lương tiện tay gửi những tấm hình anh đã chụp vào trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
‘An Lương: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]’
‘Lý Tồn Viễn: Đệch!”
‘Lý Tồn Viễn: Chuyện gì vậy?’
‘Vân Hải Dương: Phát tài rồi, phát tài rồi!’
‘Vân Hải Dương: An Lương, cậu đang ở đâu vậy, sao có nhiều rắn thế, mau bắt lại đi, tôi muốn ăn rắn elaphe carinata.’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Đây là loài động vật hoang dã cần được bảo tồn, từ chối ăn thịt thú rừng, bọn chúng không phải đồ ăn!’
‘Tiền Tiểu Cương: Ha ha ha ha!’
‘Tiền Tiểu Cương: An Lương đỉnh thật!’
‘Tiền Tiểu Cương: An Lương lại thắng trận này nữa rồi!’
‘An Lương: [Thông tin vị trí: Thập Lý Loan, Quận Bắc Ngọc, Thành phố Thịnh Khánh]’
‘An Lương: Tôi đang ở quê.’
‘An Lương: Sân vườn nhà tôi bỗng nhiên trở thành hang ổ của rắn.’
‘Vân Hải Dương: Dữ dội vậy?’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương cẩn thận, tôi đã nhìn thấy rắn độc trong bức ảnh mà cậu gửi. Phần đầu của bọn chúng trông giống hình tam giác ngược, chúng là rắn độc!’
‘An Lương: Cảm ơn Tồn Viễn đã quan tâm, tôi đã liên hệ với đội tuần tra rừng.’
‘Tiền Tiểu Cương: @An Lương: An Lương, những cái cây đó có phải là cây Đông Thanh Tử không?’
‘An Lương: Ừ, đúng vậy.’
‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, cậu có thể đi xem lũ rắn đang làm gì trên những cái cây đó không?’
‘An Lương: ???’
‘An Lương: Tiểu Cương, cậu độc ác quá, cậu đang làm khó tôi đấy, tôi thật sự rất sợ rắn.’
‘An Lương: Đợi một lát, tôi bảo người khác qua đó xem sao.’
Chương 1834: Chuyện này vô cùng hợp tình hợp lý?An Lương nhìn Hoàng Tùng: “Chú Hoàng, làm phiền chú có thể qua vườn nhà cháu xem thử mấy con rắn trên cây đang làm gì không?”
An Lương nhắc nhở thêm: “Chú chú ý an toàn! Đứng xa nhìn là được rồi!”
Hoàng Tùng trả lời: “Được rồi, chú qua đó xem sao.”
‘An Lương: Tôi đã sắp xếp người qua đó xem rồi, Tiểu Cương, cậu có ý kiến gì à?”
‘Tiền Tiểu Cương: Trong tình huống bình thường, phải có nguyên nhân gì đó mới khiến những con rắn này tập hợp lại với nhau.’
‘Tiền Tiểu Cương: Trước đây tôi từng xem tin tức, có rất nhiều cóc vàng tập hợp tại một cánh đồng ở Ấn Độ, mục đích của bọn chúng là để sinh sản.’
‘Tiền Tiểu Cương: Vừa nãy tôi mới xem kỹ lại bức ảnh mà cậu gửi. Trong ảnh có rắn elaphe carinata, rắn cyclophiops, rắn achalinus inalis, rắn dinodon flavor zonatum, và cả rắn gloydius brevicaudatus, rắn bungarus multicinctus, rắn azemiops feae.’
‘Tiền Tiểu Cương: Một đống lộn xộn như thế này chắc chắn không phải là để sinh sản, tức là có nguyên do khác nữa.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi nghi ngờ những cây Đông Thanh Tử đó có vấn đề.’
Tiền Tiểu Cương, một chàng trai ăn mặc theo phong cách hip-hop với đầu nhím, dáng vẻ trông không đáng tin cậy cho lắm, thật ra lại là sinh viên giỏi của Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô.
Có gì nói đó, trong bốn người thì Tiền Tiểu Cương chính là học sinh giỏi!
‘An Lương: Có đoán ra được là gì không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng đoán ra được chút chút, nhưng vẫn đang chờ tin tức bên phía An Lương.’
‘Vân Hải Dương: Tiểu Cương, đừng có úp úp mở mở nữa!’
‘Lý Tồn Viễn: Tò mò quá.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi không có úp úp mở mở, chỉ là có một vài chỗ vẫn chưa đoán ra được.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi nghi những con rắn đó đang ăn hạt Đông Thanh Tử.’
‘An Lương: Rắn cũng ăn hạt Đông Thanh Tử nữa à?’
‘Lý Tồn Viễn: Điều này nằm ngoài kiến thức của tôi rồi.’
‘Vân Hải Dương: Giống như sách trên trời.’
Khi những chàng trai đang trò chuyện vớ vẩn trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”, Hoàng Tùng đã quay trở về sân nhà.
“Những con rắn trên cây hình như đang ăn hạt Đông Thanh Tử.” Hoàng Tùng giải thích: “Khi hạt Đông Thanh Tử trưởng thành, không có ai hái chúng. Một số con rắn vẫn đang vắt trên cây, hình như bọn chúng đang ăn hạt Đông Thanh Tử.”
An Lương giả vờ ngạc nhiên: “Rắn cũng ăn hạt Đông Thanh Tử nữa sao?”
“Không rõ nữa.” Hoàng Tùng lắc đầu phủ định.
An Lương gửi tin nhắn trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
‘An Lương: @Tiền Tiểu Cương: Tiểu Cương, cậu đoán đúng rồi, những con rắn đó thật sự đang ăn hạt Đông Thanh Tử.’
‘Tiền Tiểu Cương: @An Lương: An Lương, hôm nay tôi sẽ đến Thịnh Khánh, tôi muốn đến để nghiên cứu những hạt Đông Thanh Tử này!’
‘An Lương: ???’
‘Tiền Tiểu Cương: Chuyên ngành của tôi là nghiên cứu kỹ thuật robot, môn tự chọn là công nghệ sinh học. Tôi nghĩ cây Đông Thanh Tử này có vấn đề, tôi muốn qua đó nghiên cứu một chút.’
‘Tiền Tiểu Cương: @Lý Tồn Viễn @Vân Hải Dương: Đi chung không?’
‘Lý Tồn Viễn: Chúng tôi không có ngày nghỉ.’
‘Tiền Tiểu Cương: Đừng giỡn nữa, Tồn Viễn, thời gian trốn tiết của cậu chắc ít quá?’
‘Vân Hải Dương: Đi, đi, đi!’
‘Vân Hải Dương: Tôi xin nghỉ là được.’
‘Lý Tồn Viễn: Ok, vậy chúng ta đi chung.’
‘An Lương: Ok!’
‘An Lương: Mọi người qua đây đi, trực tiếp đến chỗ định vị mà hồi nãy tôi đã gửi. Hôm nay tôi không thể rời khỏi đây.’
‘Tiền Tiểu Cương: Không thành vấn đề!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi muốn mang theo giáo viên cố vấn của mình. Tôi đoán giáo viên cố vấn của tôi sẽ rất hứng thú.’
‘Tiền Tiểu Cương: Đây là một chủ đề hoàn toàn mới.’
‘An Lương: Tùy mọi người, tóm lại thì tôi không hiểu gì cả.’
Vậy ra đây là hiệu quả của “Chúc Phúc Hòa Bích” sao?
Để cho cây Đông Thanh Tử đột biến xuất hiện một cách thuận lợi và hợp tình hợp lý?
Nếu Tiền Tiểu Cương và giáo viên cố vấn của cậu ta nghiên cứu được tình trạng đột biến của cây Đông Thanh Tử, vậy thì tất cả đều hợp lý phải không?
Về chuyện tại sao cây Đông Thanh Tử lại đột biến?
Mấy câu hỏi này nên hỏi chuyên gia thực vật hoặc chuyên gia sinh học. Làm sao An Lương biết được chứ?
Ngay từ đầu, An Lương tham gia một cách bị động, chuyện quay về nhà cũ là do An Thịnh Vũ nhờ vả, An Lương không hề liên quan gì đến chuyện này!
Ưu điểm lớn nhất của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng là hợp lý hóa phần thưởng của An Lương. Cho dù đó là tiền bạc, công nghệ, hay là tình trạng đột biến của cây Đông Thanh Tử, tất cả chúng đều hòa nhập vào thế giới này một cách hợp tình hợp lý thông qua sự sắp xếp của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe tuần tra đã đến.
Hai nhân viên tuần tra bước xuống xe, Hoàng Tùng chủ động chào hỏi sau đó giải thích sự tình, đồng thời cũng lấy thân phận của An Lương và Công ty kiến trúc An Thịnh ra báo cáo.
Công ty kiến trúc An Thịnh hiện tại đã không còn như xưa. Tết Nguyên Đán năm ngoái, Công ty kiến trúc An Thịnh đã gửi lời chúc mừng năm mới đến các nhân viên tuyến một của công tác bảo vệ môi trường, Công ty kiến trúc An Thịnh khá có danh tiếng ở Thịnh Khánh.
“Xin chào, cậu An, tên tôi là Cao Lộ, đội trưởng đội tuần tra ở Thập Lý Loan, đây là đồng nghiệp Phùng Thế Hoa của tôi.” Cao Lộ chủ động giới thiệu bản thân.
An Lương khẽ gật đầu: “Đội trưởng Cao, tuần tra Phùng, hai anh cũng đã thấy tình hình cụ thể rồi, tôi đề nghị hai anh nên gọi thêm viện trợ.”
Cao Lộ đã khẳng định: “Tôi biết rồi.”
Cao Lộ rõ ràng đã đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ cho rằng chỉ cần đuổi rắn là được. Dù sao thì Thập Lý Loan cũng không ở trong thành phố, đây là thị trấn, chỉ cần đuổi rắn đi thì cũng tương đương với việc thả rắn về tự nhiên.
Kết quả, khi nhìn thấy thì anh ta đã biết mình quá sơ suất! Không ngờ rắn lại nhiều đến như vậy?
Điều quan trọng hơn là, bọn họ đã thử ném một vài viên đá để dọa rắn, nhưng không có tác dụng gì cả!
Chương 1835: Chuẩn bị rất đầy đủ!An Lương tiếp tục trò chuyện với anh em của mình.
Gần 12 giờ trưa, nhóm ba người của Lý Tồn Viễn đã đến nơi, những con rắn trong sân nhà An Lương vẫn chưa bị đuổi đi.
Tiền Tiểu Cương giới thiệu chuyên gia của Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô mà cậu ta đã dẫn qua đây cho An Lương: “An Lương, để tôi giới thiệu với cậu. Đây là giáo sư Tằng Bá Điếu, cố vấn tiến sĩ sinh vật học và thực vật học, đã xuất bản rất nhiều ấn phẩm định kỳ SCI.”
Tiền Tiểu Cương giới thiệu An Lương với Tằng Bá Điếu.
Tằng Bá Điếu không phải là chuyên gia học thuật cổ hủ, ông ấy biết lý lịch của Tiền Tiểu Cương, Tiền Tiểu Cương coi trọng An Lương như vậy, trong lòng ông ấy cũng đoán được phần nào về lý lịch của An Lương.
Sau màn chào hỏi lịch sự của hai bên, Tiền Tiểu Cương lại giới thiệu tiếp sáu nghiên cứu sinh mà Tằng Bá Điếu đã đưa đến, nhưng An Lương không nhớ kỹ tên của bọn họ, điều đó hoàn toàn không cần thiết, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có thể đọc thông tin bất cứ lúc nào.
“Trò An, chúng ta đi xem sân nhà của em trước được không?” Tằng Bá Điếu hỏi.
An Lương mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là được ạ.”
Sau khi nói xong, An Lương nhìn Hoàng Tùng: “Chú Hoàng, chú bảo với Khổng Đại Oa làm bữa cơm thịnh soạn một chút, những người bạn của cháu đều từ Đế Đô qua đây.”
“Khổng Đại Oa” mà An Lương nói tên là Khổng Đại Chính, là đầu bếp của thị trấn Thập Lý Loan. Việc kinh doanh của Khổng Đại Chính rất tốt ở mảng làm buffet.
Trước cổng sân nhà An Lương, có hơn mười mấy nhân viên tuần tra rừng đang thảo luận làm thế nào để xử lý vấn đề.
Rắn dưới đất trong sân không thành vấn đề, vấn đề chính là rắn ở trên cây. Đội tuần tra rừng không thể nào giải quyết những con rắn đang nằm ở trên cây, bởi vì cây Đông Thanh Tử quá cao!
Tằng Bá Điếu đã chủ động nói chuyện với đội tuần tra, ông ấy lấy danh nghĩa giáo sư tại Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô để có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng.
Tằng Bá Điếu đứng ở trước cổng sân, dùng kính viễn vọng kiểm tra tình hình trên cây Đông Thanh Tử. Một khi phát hiện có vấn đề, ông ấy sẽ bảo các nghiên cứu sinh dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp hình.
Chỉ trong nửa tiếng, Tằng Bá Điếu đã hiểu sơ sơ tình hình, ông ấy nói: “Dự đoán của trò Tiền không sai, cây Đông Thanh Tử trong vườn nhà em có vấn đề. Tôi vừa tận mắt nhìn thấy một con rắn ăn hạt Đông Thanh Tử ở trên cây.”
“Việc chúng ta phải làm bây giờ là tìm cách lấy một số hạt Đông Thanh Tử từ trên cây xuống để thử nghiệm.” Tằng Bá Điếu nói thêm.
An Lương phàn nàn: “Nãy giờ đội tuần tra rừng vẫn không biết làm thế nào để giải quyết những con rắn ở trên cây, có ít nhất 30 con rắn trên cây. Giáo sư Tằng, thầy nghĩ xem, làm thế nào để chúng ta có thể lấy được hạt Đông Thanh Tử trên cây đây?”
Tiền Tiểu Cương đứng một bên cười ha ha: “An Lương, không phải cậu luôn nói thời thế thay đổi sao?”
Sau khi nói xong, Tiền Tiểu Cương lấy ra một cây gậy co duỗi cầm tay bằng hợp kim nhôm trong hộp dụng cụ. Ở đầu cây gậy co duỗi cầm tay bằng hợp kim nhôm là một chiếc kìm cắt.
“Anh Vạn, anh lên không?” Tiền Tiểu Cương gắn kìm cắt vào cây gậy co duỗi cầm tay.
Vạn Đống Lương là nghiên cứu sinh của Tằng Bá Điếu, anh ta gật đầu: “Ok!”
Sau khi đồng ý, Vạn Đống Lương lấy bộ quần áo bảo hộ trong hộp dụng cụ, rồi bước vào sân với cây kìm cắt tỉa bằng hợp kim nhôm do Tiền Tiểu Cương lắp ráp.
Tiền Tiểu Cương đứng bên cạnh An Lương và nói: “Bọn tôi đã xem bức ảnh mà cậu gửi, bọn tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ.”
Tiền Tiểu Cương nói tiếp: “Sau khi anh Vạn Đống Lương lấy được hạt Đông Thanh Tử, bọn tôi sẽ làm một thí nghiệm nhanh để đưa ra đáp án sơ bộ.”
An Lương nôn khan: “Mọi người chuẩn bị thật sự quá đầy đủ!”
“Hê hê, An Lương, khi nói đến đầu tư thì cậu chuyên nghiệp, nhưng trong tình trạng hiện giờ, bọn tôi mới là người chuyên nghiệp!” Tiền Tiểu Cương nói nhanh.
An Lương xua tay: “Rồi, rồi, rồi. Tôi đang chờ kết luận của chuyên gia.”
An Lương đi về phía của Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương, hai người đó đứng khá xa.
Đợi khi An Lương đi tới, Lý Tồn Viễn đã hỏi trước: “Tình hình đằng kia thế nào?”
“Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ thì phải?” An Lương thản nhiên nói.
“Dù sao thì bọn họ cũng chuẩn bị rất đầy đủ.” Nói xong, An Lương nhìn về phía Vân Hải Dương: “Hải Dương này, bây giờ cậu là diệp công thích rồng đấy à?”
(Diệp công thích rồng: ám chỉ những người luôn ba hoa, bốc phét nhưng khi thực sự gặp chuyện thì lại thoái thác, hoảng sợ không dám làm.)
Lý Tồn Viễn đứng bên cạnh trêu chọc: “Hải Dương thích rắn?”
Vân Hải Dương thề thốt trong nhóm trên Wechat rằng cậu ta thấy những con rắn này rất là ngon miệng, nhưng khi đến hiện trường thì cái tên bốc phét này lại sợ co đít lại, hoàn toàn không dám đứng gần sân nhà của An Lương.
Vân Hải Dương nôn khan: “Tôi không có sợ, tôi chỉ lo là mình sẽ làm gián đoạn công việc của bọn họ!”
Chương 1836: Trở lại và nghiên cứu!Trong sân vườn của nhà họ An ở Thập Lý Loan.
Vạn Đống Lương bước vào sân nhà họ An với đầy đủ quần áo bảo hộ, anh ta cẩn thận tránh những con rắn trên mặt đất, sau đó dùng cây kìm cắt tỉa bằng nhôm hợp kim cắt một chùm hạt Đông Thanh Tử đã trưởng thành ở trên cây.
Tuy nhiên, hành động này chẳng khác gì động vào tổ ong!
Sau khi chùm Đông Thanh Tử rơi xuống đất, một số con rắn lập tức bò tới. Lúc Vạn Đống Lương đang nhặt chùm Đông Thanh Tử đó, hai con rắn độc lao tới tấn công Vạn Đống Lương.
May mắn thay, Vạn Đống Lương đã mặc đầy đủ quần áo bảo hộ, cuộc tấn công của những con rắn không có tác dụng gì cả.
Vạn Đống Lương nhanh chóng rút khỏi sân nhà họ An, lũ rắn độc còn đuổi ra ngoài khiến mọi người như gà bay chó chạy. May mà đội tuần tra rừng cũng đã chuẩn bị dụng cụ bắt rắn, bọn họ bắt được hai con rắn gloydius brevicaudatus bò ra khỏi sân nhà.
“Thầy ơi.” Vạn Đống Lương đưa chùm Đông Thanh Tử cho Tằng Bá Điếu.
Tằng Bá Điếu cầm lên kiểm tra thì thấy những hạt Đông Thanh Tử này có hình dáng hơi giống quả thận, chúng có màu tím đậm và phần vỏ thì nhăn nheo, cho thấy chúng đã khô héo ở trên cây từ lâu.
Tằng Bá Điếu quan sát một lúc, sau đó đưa Đông Thanh Tử cho Nghiêm Thần Vũ, một nghiên cứu sinh khác: “Nghiêm Thần Vũ, em thí nghiệm nó xem.”
Nghiêm Thần Vũ gật đầu: “Vâng, thưa thầy.”
An Lương và Tằng Bá Điếu cùng nhau quay về sân nhà. Nghiêm Thần Vũ lập tức bắt đầu một bài kiểm tra đơn giản trong phòng thí nghiệm. An Lương dặn dò mọi người chuẩn bị ăn trưa.
Vì đây là Thập Lý Loan, buổi trưa chỉ có thể do đầu bếp Đổng Đại Chính ở thị trấn này nấu.
Thật ra, tay nghề nấu nướng của Đổng Đại Chính rất tốt, nguyên liệu sử dụng đều là đồ xịn, bữa trưa trông không được bắt mắt lắm nhưng hương vị cũng ổn.
Gần 2 giờ chiều.
Nghiêm Thần Vũ đưa một bản báo cáo viết tay cho Tằng Bá Điếu, anh ta nói: “Thưa thầy, hạt Đông Thanh Tử quả thật có vấn đề, các thành phần có lợi của nó đã được cải thiện rất nhiều.”
“Kết luận sơ bộ là tác dụng dược liệu của nó được nâng cao, điều này đã thu hút rất nhiều rắn đến. Còn việc tác dụng dược liệu của nó được nâng cao thế nào thì em vẫn chưa rõ. Em đề nghị chúng ta hãy mang thêm mẫu của nó về Đế Đô để tiến hành phân tích.” Nghiêm Thần Vũ đưa ra ý kiến.
Tằng Bá Điếu khẽ gật đầu, ông ấy nhìn về phía An Lương: “Trò An, thầy lấy thêm mẫu được không?”
“Vâng, được ạ!” An Lương trả lời.
Đến 2 giờ 30 phút chiều, đội tuần tra rừng đã cử thêm người đến hiện trường, đồng thời mang theo rất nhiều dụng cụ nghiệp vụ, bao gồm quần áo bảo hộ, thang nhôm và cả kìm bắt rắn, v.v.
Với sự hỗ trợ của các dụng cụ nghiệp vụ và nhân lực, công việc bắt rắn đã hoàn thành trong vòng một tiếng. Tổng cộng có 55 con rắn, quả thật khiến cho người ta tê hết cả da đầu. Vừa hay lưu huỳnh và vôi sống mà An Thịnh Vũ chuẩn bị cũng đã đến. Dưới sự chỉ đạo của Tằng Bá Điếu, các nhân viên của Công ty kiến trúc An Thịnh đã rắc lưu huỳnh và vôi sống xung quanh sân nhà họ An, làm vậy có thể tránh lũ rắn tụ tập thành đàn.
Các nghiên cứu sinh do Tằng Bá Điếu dẫn tới đã mượn thang nhôm từ đội tuần tra rừng, bọn họ hái hết hạt Đông Thanh Tử trên cả ba cây Đông Thanh Tử, tổng cộng chỉ nặng 11,86 kg.
Hạt Đông Thanh Tử trưởng thành vào mùa đông, số lượng còn lại trên cây bây giờ rất ít.
May mắn thay, hiện tại đã là tháng 5, Đông Thanh Tử đã bắt đầu nở hoa. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chắc có thể thu hoạch được 100kg trong mùa đông này rồi phải không?
An Lương biết rất rõ những hạt Đông Thanh Tử này có tác dụng gì. Hiện tại, anh đã hái được 11,86 kg hạt Đông Thanh Tử, đương nhiên anh không muốn giao hết cho Tằng Bá Điếu.
“Giáo sư Tằng, thầy muốn mang những hạt Đông Thanh Tử này về để thí nghiệm sao?” An Lương hỏi.
Tằng Bá Điếu gật đầu khẳng định: “Đúng rồi. Thành phần của những hạt Đông Thanh Tử này có vấn đề, thầy định mang về để nghiên cứu kỹ hơn.”
“Nếu là để nghiên cứu thì cũng không cần nhiều quá làm gì. Tổng cộng là 11,86 kg, em sẽ đưa cho thầy 0,86 kg, số còn lại thì em đem về nhà ngâm nước cho bố em uống.” An Lương nói.
An Lương nói tiếp: “Trước đây em nghe những người lớn tuổi trong nhà nói rằng, ngâm hạt Đông Thanh Tử trong nước rồi uống, nó có thể giúp cải thiện gan và thị lực, nhưng em cũng không biết có phải là thật không.”
Tằng Bá Điếu gật đầu khẳng định: “Nó quả thật có công hiệu như vậy.”
Có công hiệu thì có công hiệu, nhưng về việc có thể phát huy tác dụng hay không còn phải xem các nhân tố khác nữa.
“Trò An, thầy đề nghị em tạm thời không nên ngâm hạt Đông Thanh Tử uống, những hạt Đông Thanh Tử này không phải là loại thông thường. Thầy sẽ đem về nghiên cứu xem nó có vấn đề gì.” Tằng Bá Điếu nhắc nhở An Lương.
An Lương thầm cười trong lòng, ngoài mặt thì khách sáo nói: “Vâng, cảm ơn giáo sư Tằng.”
“Không có gì!” Tằng Bá Điếu trả lời.
Sau khi Tằng Bá Điếu nói xong, ông ấy chia 11,86 kg hạt Đông Thanh Tử thành hai phần theo phương án mà An Lương đề xuất. Bọn họ mang 0,86 kg hạt Đông Thanh Tử về lại Đế Đô để nghiên cứu.
Nói thật thì, nếu chỉ để nghiên cứu, 0,86 kg hạt Đông Thanh Tử cũng coi là nhiều rồi.