Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 98 - Chương 1837: Lén Lút Giấu Một Ít, Chắc Là Bình Thường Mà Nhỉ?

Chương 1837: Lén lút giấu một ít, chắc là bình thường mà nhỉ?

5 giờ tối.

Tại sân bay quốc tế Thịnh Khánh, An Lương chia tay Lý Tồn Viễn và nhóm của cậu ta.

“An Lương, cậu thật sự không về Đế Đô chung với bọn tôi à?” Lý Tồn Viễn hỏi.

An Lương lắc đầu: “Cuối tháng tôi mới đi, tôi còn phải trở về trường một chuyến.”

Vân Hải Dương nói đùa: “Bạn gái ở Thiên Phủ cần an ủi hả?”

An Lương bất lực nhìn Vân Hải Dương: “Nhìn thấu nhưng không nói ra là một đức hạnh tốt. Vân Hải Dương, cậu quả thật độc ác!”

Tiền Tiểu Cương đứng bên cạnh, nhắc nhở: “An Lương, cậu tạm thời đừng động vào những hạt Đông Thanh Tử đó. Tôi sẽ đi về cùng với thầy Tằng, nếu có gì thì tôi sẽ báo cho cậu ngay!”

“Được rồi!” An Lương trả lời một cách khẳng định.

Thật ra An Lương đã biết tác dụng của những hạt Đông Thanh Tử đó từ lâu rồi, được chứ?

Sân bay quốc tế Thịnh Khánh.

An Lương tiễn Lý Tồn Viễn và nhóm của cậu ta về, sau đó anh gọi điện thoại cho An Thịnh Vũ, giải thích tình ở sân vườn nhà mình.

“Mà này bố, bạn ở Đế Đô của con mới qua đây, tối nay con sẽ đi chơi cùng với bọn họ cho nên con sẽ không về nhà đâu.” An Lương đổ tội cho nhóm của Lý Tồn Viễn.

An Thịnh Vũ gật đầu: “Chú ý an toàn!”

An Lương hiểu ý của An Thịnh Vũ, chú ý an toàn và 'chú ý an toàn' hoàn toàn khác nhau, điều mà An Thịnh Vũ nói đến chắc chắn là 'chú ý an toàn' ở vế thứ hai.

“Khụ, khụ!” An Lương ho hai lần: “Bố, con đi trước đây!”

An Lương hiển nhiên quay về Lâm Sơn Cư.

Gần 6 giờ, khi An Lương trở về Lâm Sơn Cư, tiểu Hồ Ly Tinh đã ở nhà. Trò chơi liên minh vốn dĩ phải bắt đầu từ lúc sáng đã bị trì hoãn cho đến bây giờ.

Trước sức mạnh của tiểu Hồ Ly Tinh, An Lương đã chọn chế độ hỏa lực không giới hạn, bọn họ liên tục đấu tới hai trận. Còn bữa tối tối nay, theo lời đề xuất của Dương Mậu Di, cả hai người chọn món thịt cừu ướp đá.

Khi An Lương đang vui vẻ chơi trò chơi và cùng nhau ăn uống với tiểu Hồ Ly Tinh, Lý Tồn Viễn và Tằng Bá Điếu đã trở về tới Đế Đô.

Vì tò mò, Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương cùng với Tiền Tiểu Cương, cả ba người đi đến Bọn học viện kỹ thuật Đế Đô, ngồi chờ đợi kết quả thí nghiệm của Tằng Bá Điếu.

Lúc này đã gần 10 giờ tối.

Nghiêm Thần Vũ đưa kết quả thí nghiệm cho Tằng Bá Điếu: “Thưa thầy, những hạt Đông Thanh Tử này quả nhiên có vấn đề!”

Tằng Bá Điếu kiểm tra kết quả của thí nghiệm, số liệu của những hạt Đông Thanh Tử lấy được từ sân vườn của An Lương khác rất nhiều so với số liệu của những hạt Đông Thanh Tử thông thường.

“Kiểm tra lần nữa!” Tằng Bá Điếu đưa báo cáo kết quả kiểm tra cho Nghiêm Thần Vũ.

Nghiêm Thần Vũ đồng ý: “Vâng, thưa thầy.”

Sau đó, anh ta nói tiếp: “Nhân tiện, thưa thầy. Kết quả này là của em, còn có kết quả kiểm tra riêng biệt của Vạn Đống Lương và Chu Lãng. Cả ba chúng em đã chia nhau ra tiến hành kiểm tra, kết quả cuối cùng đều y như nhau.”

Tằng Bá Điếu gật đầu khẳng định: “Ba người các em chia ra kiểm tra thêm một lần nữa đi.”

“Em hiểu rồi.” Nghiêm Thần Vũ trả lời.

Nửa tiếng sau, Nghiêm Thần Vũ mang ba bản báo cáo đến.

“Thưa thầy, kết quả vẫn vậy. Theo kết quả kiểm tra trong phòng thí nghiệm của bọn em, những hạt Đông Thanh Tử này có tác dụng chữa bệnh rất mạnh. Theo như ghi chép trong sách ‘Bản Thảo Cầu Chân’, chúng có tác dụng rất tốt trong việc bổ thận tráng dương.” Nghiêm Thần Vũ trả lời.

Tằng Bá Điếu hỏi: “Có tác dụng phụ nào không?”

Nghiêm Thần Vũ phủ nhận: “Bọn em không phát hiện ra chất độc hại và những thành phần lạ nào cả. Về lý thuyết, chúng không có tác dụng phụ.”

“Tối nay thầy sẽ tự làm thí nghiệm kiểm tra thêm lần nữa, ngày mai các em thử thí nghiệm trên con chuột xem sao. Thời gian không còn sớm, hôm nay các em về nghỉ ngơi đi!” Tằng Bá Điếu dặn dò.

Nghiêm Thần Vũ trả lời: “Vâng.”

Tuy nhiên, Nghiêm Thần Vũ không rời đi ngay lập tức mà quay lại phòng thí nghiệm, anh ta lấy một ít Đông Thanh Tử có được từ sân vườn nhà bọn họ An, tầm khoảng 25 gram, sau đó mang về.

Thật ra, ngoài Nghiêm Thần Vũ, Vạn Đống Lương và Chu Lãng cũng đã mang một ít Đông Thanh Tử về nhà.

Tiền Tiểu Cương cầm lấy báo cáo thí nghiệm rồi đi tìm Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương: “Tồn Viễn, Hải Dương, xem bản báo cáo kết quả kiểm tra này.”

Lý Tồn Viễn phàn nàn: “Cậu cảm thấy tôi hiểu mấy cái này à?”

Vân Hải Dương tán thành: “Chuyên ngành của chúng tôi là sư phạm, hiểu mấy cái này chết liền!”

Tiền Tiểu Cương bắt đầu giải thích, kết luận của cậu ta đương nhiên y hệt với Nghiêm Thần Vũ.

Sau khi Tiền Tiểu Cương nói xong, Vân Hải Dương hỏi: “Vậy thứ này là để bổ thận tráng dương?”

Vân Hải Dương tiếp tục nói với thái độ nghi ngờ: “Hình như tôi biết bí mật của An Lương rồi?”

Lý Tồn Viễn bật cười: “Cút, cút, cút, cậu chỉ biết bôi nhọ An Lương. Rõ ràng An Lương không hề biết tình hình của mấy thứ này. Hôm nay cậu ta đã nói rồi, từ hồi cấp 2 trở đi, cậu ta chưa về lại quê nhà.”

Tiền Tiểu Cương tán thành: “An Lương chắc không biết đâu, nhưng tác dụng của mấy thứ này xem ra không có vấn đề gì. Thật đáng tiếc, những hạt Đông Thanh Tử này bị nhốt trong phòng thí nghiệm rồi, tôi không có chìa khóa.”

Nói đến đây, Tiền Tiểu Cương hạ giọng: “Nhưng tôi thấy Vạn Đống Lương có lén lút giấu một ít, đoán chắc tên này muốn thử tác dụng của nó?”

Chương 1838: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế!

Tiền Tiểu Cương chỉ nhìn thấy Vạn Đống Lương lén lút giấu một ít, cậu ta không nhìn thấy Chu Lăng và Nghiêm Thần Vũ cũng lén lút giấu một ít.

“Ngày mai tôi sẽ hỏi Vạn Đống Lương, nếu hiệu quả tốt…” Tiền Tiểu Cương nhếch mép cười.

Vân Hải Dương trả lời: “Nếu hiệu quả tốt, ngày mai bay thẳng đến Thịnh Khánh. Tôi nhớ An Lương mang về hơn 10 kg cơ nhỉ?”

Lý Tồn Viễn nói một cách thận trọng: “Trước tiên cứ đợi tình hình sao đã, xem xem nó có tác dụng phụ gì không.”

“Được rồi, tối nay giáo sư Tằng vẫn làm thêm giờ ở phòng thí nghiệm, tôi đoán ngày mai sẽ có kết quả. Dù sao thì hạt Đông Thanh Tử cũng không phải thứ phức tạp gì. Báo cáo thí nghiệm hôm nay đã nói rõ hạt Đông Thanh Tử này không có chất độc hại và những thành phần lạ nào, có vẻ đã xác nhận rằng nó không có vấn đề gì.” Tiền Tiểu Cương nói một cách khẳng định.

Giống như Tiền Tiểu Cương đã nói, Tằng Bá Điếu đang ở trong phòng thí nghiệm, ông ấy đang tăng ca để nghiên cứu những hạt Đông Thanh Tử này. Ông ấy không phải là chuyên gia gọi thú, ông ấy là một chuyên gia, một giáo sư thực thụ.

Tằng Bá Điếu rất quan tâm đến những hạt Đông Thanh Tử này!

Sắc trời càng ngày càng tối.

Khi Nghiêm Thần Vũ về tới chung cư, anh ta phát hiện bạn gái của mình vẫn chưa về, anh ta lập tức bắt tay xử lý Đông Thanh Tử.

Trước tiên là rửa sạch, sau đó thì hong khô. Vì ở nhà không có máy hong khô nên anh ta dùng máy sấy tóc thay thế, dù sao thì hiệu quả vẫn như nhau mà thôi.

Sấy xong thì mài, nhưng trong nhà lại không có máy mài, hơn nữa bây giờ đã nửa đêm canh ba, không thích hợp sử dụng đồ đục đẽo. Vì thế mà anh ta đã dứt khoát dùng răng nghiền nhuyễn ra.

Kết quả thí nghiệm trước đó đã chỉ ra rằng, những hạt Đông Thanh Tử này khác với những hạt Đông Thanh Tử thông thường. Những hạt Đông Thanh Tử thông thường có vị đắng, nhưng vị của những hạt Đông Thanh Tử này lại hơi ngọt, còn có một chút vị của cam thảo.

Sau khi Nghiêm Thần Vũ ăn hết 25 gram Đông Thanh Tử mà anh ta đã lén mang về, toàn thân anh ta đột nhiên nóng ran, hơn nữa còn cảm thấy hơi kích động. Anh ta nhắn tin ngay cho bạn gái, cũng là nghiên cứu sinh, hỏi cô ấy khi nào thì về nhà…

Hôm sau, ngày 19 tháng 5.

7 giờ sáng, Nghiêm Thần Vũ vội vàng rời khỏi chung cư với đôi mắt thâm quầng, anh ta không ăn sáng mà đến thẳng phòng thí nghiệm của trường. Vừa đến nơi thì thấy Vạn Đống Lương và Chu Lăng còn đến sớm hơn cả anh ta!

Nghiêm Thần Vũ thản nhiên chào: “Chào buổi sáng.”

Vạn Đống Lương và Chu Lăng cũng chào hỏi lại.

Nghiêm Thần Vũ bước đến tủ thí nghiệm, nơi cất giữ Đông Thanh Tử. Sau khi anh ta sử dụng chìa khóa mở tủ ra, anh phát hiện Đông Thanh Tử đã biến mất, anh nhìn Vạn Đống Lương và Chu Lăng.

“Đống Lương, Chu Lăng. Hai người có nhìn thấy Đông Thanh Tử không vậy, tôi còn phải làm thí nghiệm lần nữa.” Nghiêm Thần Vũ chủ động hỏi.

Vạn Đống Lương bật cười: “Lại thêm một cái!”

Chu Lăng phàn nàn: “Quả thật lại thêm một cái!”

Nghiêm Thần Vũ hỏi: “Hôm qua hai người…”

Vạn Đống Lương duỗi tay phải ra và làm động tác giơ “3’ ngón tay ra, Chu Lăng thì giơ số “2”. Nghiêm Thần Vũ do dự một hồi, sau đó mới giơ số “3”.

“Cậu lấy bao nhiêu vậy?” Vạn Đống Lương hỏi.

Nghiêm Thần Vũ hỏi ngược lại: “Hai người thì sao?”

Vạn Đống Lương nôn khan: “Còn thận trọng nữa à! Tôi lấy 20 gram, Chu Lăng lấy 10 gram. Cậu lấy bao nhiêu?”

“25 gram, tác dụng mạnh một chút, mấu chốt là không có đau lưng.” Nghiêm Thần Vũ giải thích những lợi thế.

Quả nhiên có tác dụng bổ thận tráng dương, chắc xương chắc cốt phải không?

“Cậu hơi tham lam đấy!” Chu Lăng phàn nàn.

Nghiêm Thần Vũ trả lời: “Không phải kết quả thử nghiệm của chúng ta có hiển thị thông tin tương ứng sao. Tôi thấy tác dụng của 20 gram cũng ổn phết.”

Vạn Đống Lương nói: “Cho nên tôi chỉ lấy 20 gram.”

Chu Lăng phàn nàn: “Tôi lo lắng về các tác dụng phụ cho nên đã lấy ít đi một nửa.”

“Tôi thì nghĩ đến điều kiện không có phòng thí nghiệm giải quyết, vì vậy tôi đã lấy thêm 5 gram.” Nghiêm Thần Vũ là một con sói, anh ta giải quyết với một liều lượng khá nhiều.

“Còn lại bao nhiêu?” Nghiêm Thần Vũ hỏi.

Bọn họ đã mang về tổng cộng 0,86 kg từ Thịnh Khánh, hôm qua bọn họ đã dùng một ít để làm thí nghiệm, tính thêm cả việc ba người này lấy đi 0,055 kg nữa, bây giờ chắc còn khoảng hơn 0,7 kg nhỉ?

“Tôi vừa cân lại, còn 0,746 kg.” Vạn Đống Lương trả lời.

“Chúng ta phân chia như thế nào đây?” Chu Lăng hỏi: “Nếu thầy muốn lấy thêm để làm thí nghiệm, chúng ta phải tìm lý do gì?”

Nghiêm Thần Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Mỗi người chúng ta lấy khoảng 0,24 kg, chừa lại 0,26 kg. Nếu thầy có hỏi thì nói ngày hôm qua đã làm kiểm tra và đem đi thí nghiệm rồi. Tóm lại thì bên chỗ cậu An kia vẫn còn rất nhiều Đông Thanh Tử, tôi nghĩ thầy sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu.”

“Khiếp, tôi phải thốt lên rằng cậu thật táo bạo!” Vạn Đống Lương giơ ngón tay cái khen ngợi Nghiêm Thần Vũ.

Chu Lăng do dự: “Có lấy nhiều quá không?”

“Lẽ nào cậu không muốn à?” Nghiêm Thần Vũ hỏi ngược lại.

“Tôi muốn chứ!” Chu Lăng phàn nàn: “Không nói nữa, mau chia ra đi. Phòng thí nghiệm của chúng ta không có camera giám sát, vừa hay có thể chia lẹ lẹ rồi chạy.”

Vạn Đống Lương gật đầu khẳng định: “Chạy trước rồi nói sau!”

Chương 1839: Đã có kết quả

Ba người bọn họ nhanh chóng phân chia chiến lợi phẩm, ngày nào bọn họ cũng bị Tằng Bá Điếu vắt kiệt sức lực, chẳng khác gì làm việc không công cho Tằng Bá Điếu. Giờ đây, bọn họ cũng có thể lấy lại được một chút lợi ích rồi.

Vọt đây, vọt đây!

Sau khi chia chiến lợi phẩm, ba người bọn họ cùng rời đi.

Tằng Bá Điếu bận rộn gần như là cả đêm, ông ấy nhìn vào các số liệu thử nghiệm khác nhau của hạt Đông Thanh Tử, sắc mặt ông ấy lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó ông ấy đến phòng thí nghiệm của nhóm nghiên cứu sinh để tìm những hạt Đông Thanh Tử còn lại.

Tuy nhiên, ông ấy thấy chỉ còn lại một ít Đông Thanh Tử, quả thật là không nói nên lời. Tằng Bá Điếu lẽ nào lại không biết số Đông Thanh Tử này là do mấy tên nghiên cứu sinh Nghiêm Thần Vũ lấy hay sao?

Có điều, Tằng Bá Điếu không quan tâm, giống y như Nghiêm Thần Vũ đã đoán, dù sao ở chỗ An Lương vẫn còn, ông ấy có thể đi khất thực với danh nghĩa nghiên cứu khoa học!

Vài phút sau, Tiền Tiểu Cương tìm thấy Tằng Bá Điếu: “Thầy Tằng, rốt cuộc tình hình của những hạt Đông Thanh Tử đó là như thế nào?”

Tằng Bá Điếu cân nhắc một lát, sau đó ông ấy quyết định nói ra sự thật. Tằng Bá Điếu biết gia thế của Tiền Tiểu Cương, ông ấy không thể nào đắc tội với Tiền Tiểu Cương ở Đế Đô.

Sau một hồi giải thích, Tiền Tiểu Cương nói với vẻ vui mừng: “Vậy là những hạt Đông Thanh Tử đó thật sự giúp bổ thận tráng dương sao?”

Tằng Bá Điếu gật đầu khẳng định, tiếp đó nói: “Từ kết quả kiểm tra sơ bộ thì có vẻ là như vậy. Nhưng tình hình cụ thể cần phải có các thí nghiệm sinh học và phân tích trình tự gen chuyên sâu hơn, rồi từ đó mới có thể đưa ra kết luận.”

“Nhân tiện, Tiểu Cương này. Bên thầy vẫn còn cần thêm một ít Đông Thanh Tử, làm phiền em có thể nói với An Lương gửi qua đây cho thầy một ít được không?” Tằng Bá Điếu hỏi.

Ngoài mặt Tiền Tiểu Cương đồng ý: “Không thành vấn đề, em sẽ liên lạc với bạn của em.”

Nói xong, Tiền Tiểu Cương xoay người rời đi. Thay vì lập tức liên lạc với An Lương, cậu ta lại liên lạc với Vạn Đống Lương. Vì hôm qua cậu ta đã thấy Vạn Đống Lương lén lút giấu một ít Đông Thanh Tử.

“Này, anh Vạn, anh đang ở đâu vậy?” Tiền Tiểu Cương hỏi.

Vạn Đống Lương sững sờ khi nhận được cuộc gọi của Tiền Tiểu Cương, bởi vì anh ta và Tiền Tiểu Cương gần như chẳng qua lại gì nhiều. Dù sao thì Tiền Tiểu Cương cũng là người có địa vị cao, khá nhiều người biết lai lịch của Tiền Tiểu Cương không hề đơn giản.

Vì Tiền Tiểu Cương trở thành sinh viên của Tằng Bá Điếu từ rất sớm, nên Vạn Đống Lương càng biết rõ lai lịch của Tiền Tiểu Cương hơn các sinh viên bình thường khác.

Do đó, khi đối mặt với câu hỏi của Tiền Tiểu Cương, anh ta đã trả lời mà không hề giấu giếm: “Trong căng tin của trường.”

“Tôi sẽ đến đó ngay.” Tiền Tiểu Cương cúp điện thoại.

Vạn Đống Lương đặt điện thoại xuống, anh ta nhìn Chu Lăng và Nghiêm Thần Vũ, sau đó nhanh chóng giải thích tình hình: “Hôm qua lúc tôi lấy trộm, e là đã bị cậu ta nhìn thấy. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, có nên chia cho cậu ta một phần không?”

Nghiêm Thần Vũ phàn nàn: “Cậu nghĩ cái quái gì vậy?”

“Tên đó chắc muốn hỏi chúng ta về hiệu quả của Đông Thanh Tử. Cậu ta có quan hệ rất tốt với cái tên ở Thịnh Khánh, đợi sau khi cậu ta xác nhận hiệu quả xong, chắc sẽ đi Thịnh Khánh tìm tên kia. Chúng ta không cần lo lắng.” Nghiêm Thần Vũ phân tích.

Chu Lăng tán thành: “Tôi cũng nghĩ thế.”

Chưa tới 5 phút sau, Tiền Tiểu Cương đã đến căng tin của trường. Cậu ta tìm thấy Vạn Đống Lương, đồng thời nhìn thấy Nghiêm Thần Vũ và Chu Lăng. Cậu lập tức hiểu ngay đáp án, ba người này e là đều đã lấy Đông Thanh Tử?

Tiền Tiểu Cương cũng gọi cháo và màn thầu để nhập cuộc với ba người bọn họ, cậu nhỏ giọng hỏi: “Hiệu quả thế nào?”

Vạn Đống Lương nhìn Nghiêm Thần Vũ, quả nhiên y hệ như Nghiêm Thần Vũ đã đoán!

“Kết quả rất tốt!” Vạn Đống Lương khẳng định.

Nghiêm Thần Vũ ngồi bên cạnh, tán thành: “Ba người chúng tôi đều đã thử nghiệm. 20 gram có hiệu quả tiêu chuẩn, chúng tôi đề xuất nên dùng 20 gram. Có thể nghiền nhuyễn rồi nuốt luôn, vị của nó cũng đã thay đổi, không còn vị đắng như hạt Đông Thanh Tử thông thường.”

“Hiệu quả thì đại khái giống như hai cộng một, vốn dĩ chỉ là một lần nhưng có thể thêm hai lần.” Nghiêm Thần Vũ nói thêm.

“Còn về sự an toàn?” Tiền Tiểu Cương hỏi.

Nghiêm Thần Vũ không nói gì, anh ta lấy một phần Đông Thanh Tử ra khoe khoang.

Tiền Tiểu Cương không thể nhịn được cười, cậu ta giơ ngón tay cái khen Nghiêm Thần Vũ: “Khó trách vừa nãy thầy Tằng phát hiện Đông Thanh Tử không còn nữa, hóa ra đều đã bị ba người các anh ra tay chiếm lợi trước.”

Nghiêm Thần Vũ không trả lời.

Tiền Tiểu Cương nói thêm: “Các anh yên tâm, tôi sẽ không lấy của các anh đâu, tôi cũng sẽ không báo cáo các anh. Lát nữa tôi sẽ đi Thịnh Khánh.”

Khoảng 9 giờ sáng, Tiền Tiểu Cương rời khỏi Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô với một xấp báo cáo.

Khi ở trong xe, Tiền Tiểu Cương bắt đầu gọi điện thoại nhóm, cậu ta liên lạc với Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương.

“Tồn Viễn, Hải Dương, mọi chuyện đã có kết quả rồi!” Tiền Tiểu Cương nhanh chóng giải thích tình hình của hạt Đông Thanh Tử đột biến. Sau đó nói thêm: “Tôi đã đặt vé đi Thịnh Khánh, tôi cũng đặt vé cho hai cậu, chúng ta sẽ gặp nhau tại sân bay.”

Lý Tồn Viễn trả lời: “Được rồi, tôi và Hải Dương sẽ lên đường ngay lập tức.”

Vân Hải Dương tán thành: “Đi, đi, đi. Chúng ta đi ăn cướp nào!”

Chương 1840: Lại thêm một át chủ bài!

Thịnh Khánh.

9 giờ sáng, An Lương lại đến Thập Lý Loan một lần nữa, anh đang xem xét sự an toàn của sân vừa nhà họ An ở Thập Lý Loan.

Một khi hiệu quả của hạt Đông Thanh Tử đột biến được nghiên cứu ra, những hạt Đông Thanh Tử này sẽ là vô giá! Đừng nhìn thấy một viên thuốc nhỏ màu xanh lam chỉ có 100mg mà chê, giá của nó cũng phải tới 100 tệ.

Phổ cập kiến thức một cách thân thiện, 1g bằng 1000mg và 1kg bằng 1.000.000mg. Tức có nghĩa giá của 1.000.000mg vượt hơn cả 100 vạn, mức giá này còn vượt xa hơn cả vàng!

Hiện tại, giá vàng trên thị trường vàng giao ngay quốc tế chưa đến 400 tệ / 1g, nhưng giá viên thuốc nhỏ màu xanh lam đã lên tới hơn 1.000 tệ / 1g.

Nhắc nhở thân thiện lần nữa, một số loại thuốc màu xanh lam có tác dụng phụ nhất định.

Theo giải thích của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, hạt Đông Thanh Tử đột biến là một loại thực phẩm chức năng nhẹ. Chúng không những không có tác dụng phụ mà còn bổ thận tráng dương. Với trường hợp này, những hạt Đông Thanh Tử đột biến không phải rất vô giá sao?

Mặc dù hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng nói ra những hạn chế, ba cây Đông Thanh Tử đột biến không thể cấy và không thể lai tạo, nhưng những người khác không biết rằng một khi xác định được hiệu quả của hạt Đông Thanh Tử đột biến, chắc chắn sẽ có người muốn thử cấy ghép và lai tạo, đúng không?

Để ngăn chặn người khác làm hại hạt Đông Thanh Tử đột biến, An Lương đã tự hỏi làm cách nào để bảo vệ ba cây Đông Thanh Tử đột biến này.

Hay là trực tiếp phái nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đến đóng quân? Hình như có vẻ hơi lố so với mức cần thiết!

“Chú Hoàng, tối hôm qua có chuyện gì bất thường không?” An Lương hỏi.

Hoàng Tùng phủ nhận: “Không có gì bất thường.”

Kết quả, khi An Lương và Hoàng Tùng đến sân vườn của nhà họ An, suýt chút nữa An Lương đã chửi thề, bởi vì trong sân vườn lại xuất hiện ba con rắn.

Hệ thống có ở đó không?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không phản hồi.

An Lương chỉ có thể kiểm tra đáp án trên điện thoại di động, sau khi kiểm tra thông tin một hồi, anh đoán đáp án có khả năng do rắn khá nhạy cảm với mùi, cho nên những con rắn này đã bị Đông Thanh Tử thu hút tới đây?

Nhưng xung quanh sân vườn của nhà họ An rải rất nhiều vôi và lưu huỳnh, cách này có vẻ không hiệu quả lắm.

Hoàng Tùng lại nhìn thấy có rắn trong sân, ông ấy xấu hổ nói: “Chờ một chút, để chú dọn sạch bọn chúng.”

“Thôi bỏ đi, chú đừng qua đó. Có một con rắn rất giống rắn độc, nếu bị cắn sẽ phiền phức lắm.” An Lương ngăn cản Hoàng Tùng.

Dù sao trên cây cũng không còn hạt Đông Thanh Tử nào, chỉ còn những hạt Đông Thanh Tử rải rác trong sân vườn.

Sau khi An Lương nói xong, điện thoại di động của anh vang lên, thông tin người gọi đến là Tiền Tiểu Cương. An Lương đeo tai nghe không dây vào, sau đó bấm kết nối cuộc gọi.

“An Lương, cậu đang ở đâu?” Tiền Tiểu Cương hỏi trước.

An Lương trả lời: “Tôi vừa đến Thập Lý Loan, tôi đang rất đau đầu. Hôm nay lại có rắn.”

Tiền Tiểu Cương cười: “Thật ra có rắn càng tốt, những hạt Đông Thanh Tử đó có giá trị rất lớn.”

“Ồ?” An Lương biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Bên chỗ của cậu đã nghiên cứu ra kết quả gì?”

Tiền Tiểu Cương nhanh chóng giải thích tình hình, nói hết hiệu quả và công dụng của hạt Đông Thanh Tử đột biến, bao gồm cả việc thử nghiệm và phân lượng của nhóm Nghiêm Thần Vũ.

Phỏng đoán này gần như phù hợp với dữ liệu được đưa ra bởi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

“An Lương, bên cậu còn bao nhiêu vậy?” Tiền Tiểu Cương hỏi.

An Lương trả lời: “Trước mắt thì còn 11 kg. Thầy Tằng đã nói rồi, bảo tôi giữ trước nhiêu đó, đợi sau khi nghiên cứu rõ ràng thì tính tiếp. Tôi vẫn giữ toàn bộ ở bên này.”

“Không ngờ lại còn nhiều như vậy!” Tiền Tiểu Cương hào hứng nói: “An Lương, chờ anh em, chúng tôi đã đến sân bay, trước 12 giờ sẽ tới chỗ cậu.”

An Lương phàn nàn: “Các cậu đến làm gì nữa?”

“An Lương, lẽ nào cậu định ăn một mình?” Tiền Tiểu Cương hỏi đùa.

An Lương hừ hừ nói: “Tôi không cần mấy thứ này!”

“Vậy thì tốt quá, tôi cần, hơn nữa còn cần rất nhiều là khác!” Tiền Tiểu Cương trả lời: “Lương ca, đợi chúng tôi, trước 12 giờ chúng tôi sẽ tới đó.”

“Được rồi!” An Lương trả lời.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương thăm dò hỏi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, xem thử hạt Đông Thanh Tử đột biến này có tác dụng gì với anh không.

Lần này hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng đã phản hồi.

‘Ký chủ đã có [Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây], hiệu quả của [Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây - Bản Trồng Cây] cũng không khác là mấy.’

Câu trả lời nằm trong dự đoán của An Lương, dù sao thì đó là “Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây - Bản Trồng Cây’ của Đông Thanh Tử đột biến.

Mặc dù Đông Thanh Tử đột biến không có tác dụng với An Lương, nhưng nó sẽ trở thành át chủ bài của An Lương, chẳng hạn như tặng nó cho đối tác?

Đó chẳng phải là vũ khí để làm sâu sắc thêm mối quan hệ của nhau sao?

Vấn đề duy nhất bây giờ là nên phân bổ nó như thế nào. Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hơi keo kiệt, sản lượng hằng năm của ba cây Đông Thanh Tử đột biến chỉ có 100kg, sản lượng này rất khó để thỏa mãn nhu cầu, phải không?

Tuy nhiên lần này hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn phớt lờ An Lương, hoàn toàn không trả lời ý kiến tăng sản lượng mà An Lương đã đề xuất.

Chương 1841: Người trẻ tuổi không cần đâu nhỉ?

Thập Lý Loan quận Bắc Ngọc.

An Lương và Hoàng Tùng đi vòng quanh sân vườn nhà họ An, An Lương phát hiện có sơ hở trong phòng ngự, hóa ra có chỗ thiếu vôi sống và lưu huỳnh, An Lương thậm chí còn nhìn thấy dấu vết của rắn bò trên vôi sống và lưu huỳnh.

An Lương không bổ sung thêm vôi sống và lưu huỳnh, trong sân vẫn còn ba con rắn, nếu bây giờ bổ sung vôi sống và lưu huỳnh, ba con rắn sẽ bị nhốt trong sân và không thể ra ngoài được nữa.

Sau khi trở lại sân vườn nhà Hoàng Tùng, An Lương gọi điện cho An Thịnh Vũ.

An Thịnh Vũ nói trước: “Tình hình nhà cửa thế nào rồi?”

An Lương nhanh chóng giải thích tình hình, bao gồm cả hiệu quả của hạt Đông Thanh Tử đột biến, v.v.

“Hiệu quả vậy thật sao?” An Thịnh Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Chắc là thật.” An Lương nói thêm: “Hôm qua, giáo sư của Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô đã đến, những kết luận này đều được bọn họ nghiên cứu suốt cả đêm.”

“Vậy Đông Thanh Tử ở trong sân vườn nhà chúng ta đã trở thành báu vật?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.

“Trên lý thuyết thì quả thật là như vậy.” An Lương trả lời.

An Thịnh Vũ cảm thán: “Nói đến ba cây Đông Thanh Tử, hồi nhỏ bố còn trèo lên cây nữa, không ngờ bọn chúng lại có tác dụng như vậy. Trước kia toàn là vặt đại vài trái bóp bóp lấy nước, hóa ra phải ăn 20g mới có hữu hiệu sao?”

An Lương cười thầm trong lòng, Đông Thanh Tử trước kia không có tác dụng thế đâu!

“Theo kết luận được nghiên cứu bởi Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô thì chính là như vậy.” An Lương trả lời một cách phù hợp quy củ.

“Bây giờ trong tay con có bao nhiêu?” An Thịnh Vũ hỏi.

An Lương trả lời với thái độ bảo thủ: “Còn 1kg.”

“Hả?” An Thịnh Vũ không tin điều đó: “Thằng nhỏ này, con còn trẻ, chắc không cần mấy thứ này đâu, con phải châm chước cho người lớn tuổi chứ!”

“…” An Lương không nói nên lời. Lý do của An Thịnh Vũ quá hoàn hảo!

“Rồi, rồi. Con vẫn còn khoảng 10kg.” An Lương trả lời.

“Bố muốn một nửa.” An Thịnh Vũ trả lời.

“E hèm!” An Lương ho khan một tiếng: “Bố, bố muốn nhiều như vậy làm gì?”

An Thịnh Vũ ngượng ngùng nói: “Bố còn có bạn của bố nữa.”

“Nhiều quá!” An Lương không đồng ý: “Bên Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô muốn lấy một ít để tiếp tục nghiên cứu, bạn bè ở Đế Đô của con cũng cần một ít.”

An Thịnh Vũ phân biệt rõ tầm quan trọng, ông ấy biết Công ty kiến trúc An Thịnh có được như ngày hôm nay thật ra toàn là nhờ vào bạn bè của An Lương.

“Tóm lại, có đưa cho bố một ít không?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.

“Một phần tư!” An Lương trả lời: “Con sẽ cho bố 2,5kg. Liều lượng tốt nhất là 20g, 2,5kg có thể dùng được rất lâu.”

Trọng lượng 20 gram là hiệu ứng của hai cộng một, vốn đã rất mạnh, được chứ?

“Được!” An Thịnh Vũ trả lời: “Hôm nay con có về nhà không?”

“Ngay cả khi hôm nay con không về nhà, con cũng sẽ đưa Đông Thanh Tử về nhà trong hôm nay.” An Lương hiểu ý An Thịnh Vũ.

An Thịnh Vũ phàn nàn: “Cái thằng nhóc này! Cúp máy trước đây, bố còn công chuyện.”

“Đợi đã!” An Lương nói.

“Hả?” An Thịnh Vũ cảm thấy khó hiểu.

“Bố, con nghĩ chúng ta có nên phái nhân viên an ninh đến bảo vệ ba cây Đông Thanh Tử trong sân vườn nhà chúng ta không?” An Lương hỏi: “Nếu cứ trông cậy vào chú Hoàng, con lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

An Thịnh Vũ đồng ý: “Có lý, con tự sắp xếp đi!”

“Vâng.” An Lương nói thêm: “Vậy thì chúng ta sẽ treo biểu ngữ của Công ty kiến trúc An Thịnh, lấy danh nghĩa tuyển dụng nhân viên an ninh, bố thấy sao?”

“Không thành vấn đề.” An Thịnh Vũ đồng ý.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương suy nghĩ đến việc tuyển dụng nhân viên an ninh.

An Lương quyết định tuyển dụng nhân viên an ninh khu vực địa phương, tốt nhất là người có nhà và lập gia đình, người có nhiều mối quan tâm lo lắng như thế sẽ không dễ xảy ra chuyện gì.

Thứ hai là hệ thống giám sát an ninh. An Lương có kế hoạch thiết lập một hệ thống giám sát an ninh không có điểm mù ở sân vườn nhà mình, bao gồm cả hệ thống camera hồng ngoại, để đảm bảo rằng Đông Thanh Tử vẫn an toàn vào ban đêm.

Theo kế hoạch của An Lương, anh dự định tuyển dụng 10 người, trong đó có 1 người là nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, 9 người còn lại sẽ là người dân địa phương Thập Lý Loan.

Sau đó, 9 người dân sẽ được các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa huấn luyện để trở thành lực lượng bảo vệ an ninh 24/7.

Sau khi An Lương vạch xong kế hoạch trong đầu, anh lập tức điều động một nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa từ phía Thịnh Khánh đến, nhân viên này tên là Trọng Hồng Lâm.

“Chú Hoàng, cháu có một chuyến muốn hỏi.” An Lương gọi Hoàng Tùng đang đứng cách đó không xa.

Hoàng Tùng bước tới nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Cháu định thuê một vài nhân viên an ninh tuần tra và bảo vệ ba cây Đông Thanh Tử, đề phòng có người muốn âm thầm phá hoại chúng, chú có người nào để đề xuất không?” An Lương hỏi.

Hoàng Tùng ngượng ngùng chỉ vào bản thân: “Chú thì sao?”

An Lương lắc đầu: “Sau này chú còn phải đổi công việc. Chuyện bảo vệ cây Đông Thanh Tử sẽ được giao cho những nhân viên an ninh chuyên nghiệp. Chú có trách nhiệm cung cấp thức ăn cho những nhân viên an ninh đó và bí mật giám sát công việc của bọn họ.”

“Đúng rồi, chú với thím có thể cùng nhau đảm nhiệm công việc cung cấp thức ăn. Tiền lương của chú sẽ tăng lên 4.000 tệ, của thím là 3.000 tệ, chú thấy thế nào?” An Lương đưa ra chính sách đãi ngộ.

Chính sách đãi ngộ này không là gì so với các khu vực trung tâm thương mại, nhưng nếu đặt ở khu vực Thập Lý Loan thì đây là một đãi ngộ lớn! Tiền lương trước đây của Hoàng Tùng chỉ có 2.000 tệ một tháng, làm sao ông ấy có thể không đồng ý?

“Được, được, chú sẽ lập tức liên hệ với Hạ Đông Mai!” Hoàng Tùng nhanh chóng đồng ý!

Chương 1842: Hóa ra đã từng thất bại!

Đội nhân viên an ninh trong sân vườn nhà họ An được thành lập rất suôn sẻ. Dưới sự đề xuất của hai người dân địa phương Hoàng Tùng và Hạ Đông Mai, cùng với sự kiểm tra của Trọng Hồng Lâm - nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, cuối cùng cũng đã tuyển chọn xong 9 nhân viên an ninh trong một buổi sáng.

An Lương không nhúng tay vào công việc. Anh thích để những người chuyên nghiệp làm những công việc chuyên nghiệp, Trọng Hồng Lâm là nhân viên an ninh chuyên nghiệp của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, hiển nhiên sẽ do anh ta sắp xếp nhân viên.

Ví dụ, đầu tiên hãy vẽ một chiếc bánh!

Trọng Hồng Lâm được An Lương bổ nhiệm làm đội trưởng đội an ninh nhà họ An, anh ta vứt miếng bánh “vị trí đội phó” ra, nói rằng anh ta sẽ quyết định tuyển chọn người làm đội phó trong vòng 3 tháng thực tập.

Mức lương của đội phó sẽ tăng lên 7.000 tệ một tháng, mức lương của nhân viên an ninh bình thường chỉ là 3.500 tệ, tương đương với việc gấp đôi giá trị.

Với kỹ thuật vẽ bánh này, cho dù Trọng Hồng Lâm là người ngoài, cho dù 9 nhân viên an ninh đều là người dân của Thập Lý Loan, tất cả đều bị Trọng Hồng Lâm sai khiến. Bọn họ không chỉ nghe lời mà còn khơi dậy được sự chuyên tâm của bọn họ.

Đây chính là người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp. Nếu để An Lương ra tay?

Xin lỗi!

An Lương thực sự không biết nên giải quyết đội an ninh này như thế nào.

. . .

Gần trưa.

An Lương nhận được một cuộc gọi từ Tiền Tiểu Cương.

“An Lương, chúng tôi đã đến Thịnh Khánh, cậu còn ở Thập Lý Loan không?” Tiền Tiểu Cương hỏi trước.

“Còn!” An Lương trả lời.

“Bây giờ chúng tôi sẽ qua đó.” Tiền Tiểu Cương trả lời.

An Lương từ chối: “Đừng tới đây, chuyện ở đây đã xử lý xong, tôi sẽ trở về thành phố nhanh thôi.”

“Ồ!” Tiền Tiểu Cương trả lời: “Vậy thì chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, mọi người đi trước đi, tôi sẽ qua ngay.” An Lương giải thích.

“Không thành vấn đề.” Tiền Tiểu Cương trả lời.

Sau khi gọi điện xong, An Lương gửi địa chỉ của nhà hàng Cá Hấp Thật ở phía Bắc núi Mộc Linh vào nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”. Lúc trước anh và Dương Mậu Di đã từng ăn ở đây, anh cảm thấy nhà hàng này khá ngon.

Sau khi An Lương gửi định vị, anh suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Vân Hi Nguyệt.

‘An Lương: Chị Hi Nguyệt, Hải Dương đến Thịnh Khánh rồi. Mọi người định hẹn ăn trưa với nhau, buổi trưa chị qua đây không?’

‘Vân Hi Nguyệt: Hải Dương qua đây làm gì?’

‘An Lương: Bọn họ đến chơi với tôi.’

‘Vân Hi Nguyệt: Buổi trưa không được rồi, tối đi!’

‘Vân Hi Nguyệt: Đúng lúc Hinh Hinh bảo gần đây không thấy cậu đến tìm con bé chơi nữa, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm.’

‘Vân Hi Nguyệt: Lát nữa tôi sẽ gửi vị trí nhà hàng cho cậu.’

‘An Lương: Được.’

Trò chuyện xong, An Lương chụp màn hình gửi cho nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.

‘An Lương: Đã ăn ké được buổi tối hôm nay, cảm ơn Hải Dương.’

‘Lý Tồn Viễn: Cảm ơn Hải Dương!’

‘Tiền Tiểu Cương: Cảm ơn Hải Dương!’

‘Vân Hải Dương: Tôi cảm giác mọi người có gì đó không bình thường!’

‘Vân Hải Dương: An Lương, tối nay chúng tôi còn muốn đi bar, cậu lại gọi chị họ của tôi qua đây, không phải tối nay chúng ta xõa sao?’

‘An Lương: ???’

‘An Lương: Lẽ nào cậu chưa nói cho chị họ cậu biết?’

‘Vân Hải Dương: …’

‘Lý Tồn Viễn: Cậu ta quả thật đã không nói!’

‘An Lương: Đỉnh đấy!’

‘An Lương: Chúng ta đi ăn tối chung với nhau, sau đó bọn họ tự về, chúng ta tự đi chơi.’

‘An Lương: Hôm nay tôi sẽ đi chơi cùng với mọi người.’

‘Tiền Tiểu Cương: Đệch?’

‘Tiền Tiểu Cương: An Lương định cưỡi cá mập?’

‘Vân Hải Dương: An Lương điên rồi!’

‘Lý Tồn Viễn: Ngày mai là ngày lễ Valentine, hôm nay phát điên vậy mai có chịu nổi không đấy?’

‘An Lương: Tôi có dẫn theo bạn gái!’

‘Tiền Tiểu Cương: Bạn gái nào?’

‘Tiền Tiểu Cương: Chủ yếu là vì bạn gái của cậu quá nhiều, cậu không nói rõ ràng chúng tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc là bạn gái nào.’

‘An Lương: Dương Mậu Di.’

‘Tiền Tiểu Cương: Cô Streamer đó à!’

‘Vân Hải Dương: Quả nhiên An Lương vẫn rất đỉnh. Lần này sau khi về Đế Đô, tôi cũng sẽ kiếm cho mình một streamer cùng thành phố, tôi sẽ làm đại gia trong phòng stream của cô ấy.’

‘Lý Tồn Viễn: ???’

‘An Lương: ???’

‘Tiền Tiểu Cương: Hải Dương, cậu thay đổi rồi!’

‘Vân Hải Dương: Tôi đã không còn là tên keo kiệt ở Đế Đô từ lâu, được chứ?’

‘An Lương: Vẻ đẹp dữ dội, filter vô tình!’

‘An Lương: Livestream có rủi ro, khen thưởng phải thận trọng!’

‘An Lương: Dương Mậu Di và tôi quen biết ở thế giới thật trước, sau đó mới bắt đầu mối quan hệ.’

‘Vân Hải Dương: Tôi nôn mất!’

‘An Lương: Bằng không cậu tưởng tôi cứ vậy mà tới luôn sao?’

‘An Lương: Tôi khuyên cậu nên tìm hiểu một chút về nhan sắc kèm filter.’

‘Tiền Tiểu Cương: Thành thật mà nói, trước đây tôi từng trải qua chuyện giống vậy, kết quả ấy hả…’

‘Tiền Tiểu Cương: [Hình ảnh]’

‘Tiền Tiểu Cương: Đây là ảnh chụp màn hình trong buổi livestream của cô ấy, tôi vừa nhìn là đã rung động!’

‘Tiền Tiểu Cương: [Hình ảnh]’

‘Tiền Tiểu Cương: Đây là ảnh chụp ngoài đời khi tôi gặp cô ấy, tim tôi như chết lặng!’

‘Lý Tồn Viễn: Chuyện đã lỡ rồi, mếu máo à?

‘Vân Hải Dương: Đây… hoàn toàn là hai người đúng không?’

‘An Lương: Đó là lý do tại sao tôi nói nhan sắc kèm filter rất khủng khiếp!’

‘Tiền Tiểu Cương: Không thể mếu máo, tôi muốn tự kỷ!’

An Lương nhìn những gì Tiền Tiểu Cương gửi qua, anh cười thành tiếng. Cậu ta tưởng rằng tất cả những người làm streamer đều là người đẹp hết sao?

Đừng ngây thơ được không!

Chẳng phải có rất nhiều trường hợp livestream thất bại à?

Chương 1843: Có vấn đề!

Khoảng 1 giờ trưa, An Lương đến nhà hàng Cá Hấp Thật, nhóm ba người Lý Tồn Viễn đến từ rất sớm, bọn họ cũng đã chọn một góc ngồi.

Tiền Tiểu Cương ngồi với Vân Hải Dương, Lý Tồn Viễn ngồi bên trong, chừa một chỗ bên ngoài cho An Lương, để An Lương có thể thuận tiện bước vào.

“Các cậu gọi món chưa?” An Lương hỏi.

Lý Tồn Viễn lắc đầu: “Vẫn chưa. Chúng tôi cũng vừa tới chưa đầy 10 phút. An Lương, cậu có đề xuất gì không?”

“Trước tiên gọi một cá háo sọc hấp, đây là át chủ bài của nhà hàng, hương vị rất ngon.” An Lương nói.

An Lương nhìn thực đơn, anh gọi cá thu đao, sau đó hỏi: “Tình trạng của cá thu đao ở đây là như thế nào?”

Mặc dù cá thu đao được biết đến là một trong ba loài cá đứng đầu ở Trường Giang, nó được đồn đại rất ngon. Vấn đề là, nếu An Lương nhớ không lầm thì loài này hình như bị cấm đánh bắt thì phải?

Hơn nữa còn bị cấm đánh bắt cả năm.

Việc đánh bắt cá thu đao là hoàn toàn bất hợp pháp!

Nhân viên phục vụ nhắc nhở: “Xin chào, thưa anh, xin vui lòng đọc kỹ chữ in nhỏ trên thực đơn.”

An Lương phát hiện bên cạnh hình cá thu đao có bốn ký tự nhỏ: “Sinh sản nhân tạo”.

???

Khốn kiếp, đây là cái quái gì vậy?

Chẳng lẽ chính là kiểu như trong lời đồn: mua nhà tặng bánh… bà xã, mua xe tặng xe… mô hình?

Nhân viên phục vụ giải thích: “Cá thu đao của chúng tôi là cá thu đao được nuôi nhân tạo. Công nghệ nuôi nhân tạo hiện nay đã tạo ra một bước đột phá. Cá thu đao có thể được lai tạo, hơn nữa chúng còn có mùi vị và hương vị ngon hơn nhiều.”

“Vậy thì lấy bốn con ba lạng!” An Lương gọi.

“Vâng.” Nhân viên phục vụ trả lời.

“Thêm một con cá kinki và một con cá song da báo hấp.” An Lương gọi thêm cá song da báo.

Cá kinki được mệnh danh là loài cá đại diện cho Nhật Bản, trước đây An Lương đã từng ăn ở Đế Đô. Mùi vị khi làm món sashimi và nướng than rất tuyệt, có điều An Lương vẫn chưa nếm thử món hấp bao giờ, hôm nay đến đây chính là muốn thử một chút.

Còn về cá song da báo thì đương nhiên là không có vấn đề gì cả!

Sau khi chọn xong bốn loại cá hấp, An Lương gọi thêm mấy món chay, anh ước chừng mọi người sẽ ăn hết nhiêu đây nên đã dừng lại, không tiếp tục gọi nữa. Cái này không phải do anh không nỡ tiêu tiền mà là anh không muốn lãng phí.

Nhân viên phục vụ rời đi, Tiền Tiểu Cương là người đầu tiên hỏi: “An Lương, cậu có mang theo cái ấy không?”

An Lương phàn nàn: “Tiểu Cương, cậu có thể đừng hỏi mấy câu khó hiểu nữa được không?”

An Lương tiếp tục phàn nàn: “Lỡ như bàn bên cạnh nghe thấy, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta đã làm chuyện gì đó không đàng hoàng.”

Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương đều bật cười.

Tiền Tiểu Cương bất lực nói: “Tôi đang nói về Đông Thanh Tử biến dị!”

“An Lương, tôi cảm thấy thật khó để làm một người đàn ông tốt. Hạ Thi Hàm bên này nói muốn muốn muốn, Hoàng Bội Lôi bên kia lại hô hoán, Hạ Thi Hàm lại nói rằng cô ấy muốn nữa, muốn nữa. Tôi nghe xong thấy da đầu tê dại, này cũng muốn, kia cũng muốn, sao tôi cho nổi chứ?” Tiền Tiểu Cương đã học một câu nói nổi tiếng của ai đó.

“Có sao nói vậy, An Lương, tôi cảm thấy cậu có vấn đề. Cậu không cảm thấy thật khó để làm một người đàn ông tốt à?” Tiền Tiểu Cương nhìn An Lương.

An Lương trêu chọc: “Đừng hỏi, hỏi nữa là thiên phú dị bẩm!”

“Tôi…” Tiền Tiểu Cương bất lực.

Thiên phú dị bẩm, vậy cũng được nữa sao?

An Lương gạt đi ý định đùa giỡn của mình, anh nói: “Hôm qua các cậu cũng ở đó, tổng cộng có 11,86kg hạt Đông Thanh Tử. Giáo sư Tằng đã lấy đi 0,86kg, tôi chỉ còn lại 11kg, đúng không?”

An Lương nói tiếp: “11kg chính là 22 cân, bố tôi lấy 5 cân còn 17 cân, tôi lấy thêm 5 cân nữa, các cậu mỗi người 4 cân, chia như vậy ổn chưa?”

“Không thành vấn đề!” Vân Hải Dương là người đầu tiên đồng ý.

Mặc dù An Lương chia cho bản thân nhiều hơn 1 cân, nhưng những hạt Đông Thanh Tử này thuộc về nhà họ An, chia cho bản thân nhiều hơn 1 cân thì có vấn đề gì đâu?

“Có vấn đề!” Tiền Tiểu Cương nói rằng cậu ta có vấn đề.

“Tôi cảm thấy không thỏa đáng.” Lý Tồn Viễn cũng bày tỏ rằng có vấn đề trong việc phân chia như này.

An Lương nhìn Tiền Tiểu Cương và Lý Tồn Viễn: “Có vấn đề gì?”

“Ngay cả bạn gái mà Hải Dương còn không có, tại sao phải cần đến thứ này chứ?” Tiền Tiểu Cương đã đánh Vân Hải Dương một cú.

Lý Tồn Viễn tán thành: “Đúng! Ngay cả bạn gái mà Hải Dương còn không có, tôi cảm thấy cậu ta không cần thiết.”

Vân Hải Dương bất lực nói: “Tôi nôn mất, các cậu thật là khốn nạn!”

Vân Hải Dương nhìn chằm chằm vào Tiền Tiểu Cương và Lý Tồn Viễn.

An Lương cố ý trêu chọc: “Tôi cảm thấy cũng hơi có lý, Hải Dương à, cậu không thể cứ sử dụng mấy thứ này với những cô gái trong nhóm tạo bầu không khí được, làm thế thì sẽ có người lỗ đó.”

Tiền Tiểu Cương đồng ý: “An Lương nói đúng!”

“Tôi cũng cảm thấy Hải Dương bị tổn thất, đó là một tổn thất khá lớn!” Lý Tồn Viễn tán thành.

Bản thân Vân Hải Dương cũng hơi giao động, quả thật có hơi lỗ?

“Tôi không nghe, tôi không nghe, mấy cái lý thuyết tào lao của ba tên cặn bã các cậu hơi bị nhiều đấy. Tôi đồng ý với sự phân chia lúc nãy, tôi cũng muốn 4 cân.” Vân Hải Dương trả lời.

Thật ra ba người kia chỉ đang nói đùa mà thôi, cho dù Vân Hải Dương không có bạn gái, cũng không thể nào không chia cho cậu ta một ít được.

Chỉ là đùa giỡn thế thôi!

Chương 1844: Đàn ông mà đi trộm cây?

Sau bữa trưa, An Lương phụ trách tính tiền, vẫn được giảm 40%, quả là một niềm vui bất ngờ.

Trong bãi đậu xe, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đưa chiếc Audi A8L cho An Lương, An Lương đưa chiếc Porsche 718 Cayman giao cho đối phương lái đến Lâm Sơn Cư.

Tiền Tiểu Cương phụ trách lái xe. Mặc dù Audi A8L không thể kích hoạt danh hiệu kẻ hủy diệt siêu xe của Vân Hải Dương, nhưng cả ba người còn lại vẫn run cầm cập, vẫn nên để cho Tiền Tiểu Cương lái thì hơn.

“Trước tiên, chúng ta hãy mua một chiếc cân điện tử và một chiếc máy xay cà phê.” Tiền Tiểu Cương đề xuất.

“Theo như nghiên cứu của giáo sư Tằng, mỗi lần chỉ cần sử dụng 20 gram, sau khi xay nát thì ngâm nước uống, như vậy sẽ không có vấn đề gì.” Tiền Tiểu Cương tiếp tục: “Chúng ta mua máy xay thủ công, sau khi xay xong có thể dùng nước sôi để lọc sạch cặn bẩn còn nằm trong cối xay, tránh lãng phí đồ tốt.”

“Được!” An Lương trả lời.

Anh tìm kiếm trên bản đồ dẫn đường, sau đó tìm được vị trí bán những dụng cụ như đã nói. Tiền Tiểu Cương nóng lòng lên đường, tất cả đều mong chờ tác dụng của Đông Thanh Tử đột biến!

Bốn người bọn họ tìm hiểu về máy xay thủ công, tuy nhiên lát sau lại từ bỏ ý định. Kế hoạch của Tiền Tiểu Cương quả thật rất tốt, nhưng rắc rối quá!

Lẽ nào mỗi lần sử dụng đều phải cân cho đúng 20 gram?

Hạt Đông Thanh Tử cũng tương tự như hạt kỷ tử, to nhỏ khác nhau. Làm sao để kiểm soát chính xác 20 gram cho mỗi lần sử dụng?

Kể cả khi lược bỏ vấn đề này, nhưng máy xay thủ công cũng cần phải sử dụng thủ công, hơn nữa thành bên trong của máy xay cần phải được rửa sạch bằng nước, để tránh lãng phí bột còn đọng sau khi xay.

Chẳng phải có quá nhiều rắc rối sao?

Trước tình huống này, bốn người bọn họ đổi qua cách khác.

An Lương tìm được một công ty dược Đông y thông qua Ngô Chính Phong của Công ty bất động sản Thành Nguyên. Sau đó bốn người bọn họ cùng nhau phóng qua, chế biến hạt Đông Thanh Tử thông qua thiết bị chế biến thuốc thảo dược Đông y.

Trong công ty dược Đông y, 22kg hạt Đông Thanh Tử đột biến do An Lương mang theo đã được làm sạch, sàng lọc, sấy khô, và nghiền nát bằng thiết bị chuyên nghiệp. Tiếp đó bỏ vào máy chiết rót chất lỏng chân không, đổ vào những chai thuốc nhỏ tương tự như thuốc uống.

Chai thuốc được làm từ chất liệu nhựa PET, có nắp vặn giống mấy chai nước khoáng, cả quá trình chiết rót được vô trùng kỹ càng, hạn sử dụng đầy đủ là 12 tháng.

Sau khi trải qua một loạt xử lý, nó rất dễ sử dụng, chỉ cần mở nắp ra làm một hơi, 1 chai có hàm lượng khoảng 20 gram, và quan trọng hơn là rất tiện lợi để mang theo!

Cho dù là bỏ vào trong túi xách, trong xe hay thậm chí là bỏ 1 chai vào trong túi quần cũng không thành vấn đề, nó tương đương với việc bỏ thêm một chiếc bật lửa mà thôi.

Về lý thuyết, 11kg hạt Đông Thanh Tử đột biến có thể sản xuất được 550 chai nước Đông Thanh Tử, nhưng một số chai không tốt đã bị loại bỏ trong quá trình sàng lọc, thêm cả việc máy móc bị hư hại, cuối cùng chỉ có 510 chai được sản xuất.

“Mỗi người chúng ta 100 chai, bố tôi cũng 100 chai. 10 chai còn lại tôi sẽ đem đi biếu.” An Lương giải thích ngắn gọn về chuyện của Ngô Chính Phong.

Cách phân chia thế này rất hợp lý!

Bốn người bọn họ rời đi cùng với sản phẩm “ba không”.

Trên đường đi, An Lương đã gọi điện cho Ngô Chính Phong.

“Chú Ngô, chú có ở Thành Nguyên không?” An Lương hỏi.

“Có, chú đang ở trụ sở của Thành Nguyên.” Ngô Chính Phong trả lời: “Mà này, chuyện của cháu với ông Mã bên đó đã giải quyết xong chưa?”

“Xong rồi! Cháu sắp đến Thành Nguyên, cháu muốn tặng cho chú một món đồ tốt.” An Lương nói.

“Món đồ gì tốt?” Ngô Chính Phong vội vàng hỏi.

“Lát nữa chú sẽ biết.” An Lương nói xong liền cúp điện thoại.

Không đến nửa tiếng, bốn người bọn họ đã đến trụ sở Bất động sản Thành Nguyên, chỉ có một mình An Lương xuống xe, anh cầm theo 10 chai nước Đông Thanh Tử.

“Chú Ngô, chỗ cháu vẫn còn việc phải giải quyết, cháu đi trước đây, lát nữa cháu sẽ gửi tin nhắn Wechat cho chú.” An Lương nói thêm.

Ngô Chính Phong ngạc nhiên cầm lấy 10 chai nước Đông Thanh Tử. Vừa nhìn chai nước Đông Thanh Tử này là đã biết nó là sản phẩm “ba không”, không có thông tin của nhãn hiệu, không có thông tin công thức, cũng không có bất kỳ thông tin nguồn gốc xuất xứ, chỉ có mỗi duy nhất thông tin về ngày sản xuất.

Nhưng mà, Ngô Chính Phong lập tức nhận được tin nhắn Wechat do An Lương gửi. Ông ấy đọc xong là nhướng mày, nếu người khác gửi tin nhắn như vậy, Ngô Chính Phong nhất định sẽ không tin, nhưng người gửi là An Lương, ông ấy tin ngay!

Sau khi Ngô Chính Phong đọc xong tin nhắn, ông ấy gọi điện thoại ngay cho Mã Vĩnh Thuần. Lúc điện thoại vừa được kết nối, Ngô Chính Phong nói trước: “Anh Mã, hồi nãy thằng nhóc An đã làm cái món gì vậy?”

“Nghe đồn Đông Thanh Tử trong vườn nhà cũ của họ An có công hiệu rất thần kỳ về bổ thận tráng dương. Tôi đang sắp xếp cho người thu thập hao tổn của dây chuyền sản xuất, anh không biết à?” Mã Vĩnh Thuần nghi ngờ hỏi.

“Anh lấy thông tin từ đâu thế?” Ngô Chính Phong hỏi ngược lại.

“Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô. Theo lời đồn bên phía Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô, hạt Đông Thanh Tử này bất bại, hiện giờ giới y học đang sôi sục. Anh nhắc nhở với lão An một chút, bảo anh ấy phái người chú ý đến những cái cây trong vườn nhà của anh ấy, tránh việc mới tỉnh dậy thì cây đã trụi lá!” Mã Vĩnh Thuần nhắc nhở.

Mã Vĩnh Thuần nói thêm: “Dù sao theo như tôi biết, các công ty dược phẩm ở Đế Đô đều đã bắt đầu hành động, nghe nói bọn họ muốn bí mật hái một ít để nhân giống.”

Chương 1845: Hóa ra có người lại có thể vô sỉ đến mức này sao?

“Anh không ra tay à?” Ngô Chính Phong tò mò.

“Tôi còn cần phải ra tay nữa sao?” Mã Vĩnh Thuần phàn nàn: “Tôi và ông An quen nhau nhiều năm rồi, có thể ký thỏa thuận cùng nhau thành lập công ty dược phẩm mới, mọi người cùng nhau kiếm tiền, được chứ?”

“Không nói nữa, tôi còn có việc.” Sau khi Mã Vĩnh Thuần nói xong, ông ấy cúp máy.

Ngô Chính Phong lại nhìn 10 chai Đông Thanh Tử trong tay, đột nhiên cảm thấy An Lương nói không sai, đây quả thật là đồ tốt!

Gần 5 giờ, An Lương trở về Thiên Không Cảnh trước, anh mang 100 chai Đông Thanh Tử về nhà, sau đó nhắn cho An Thịnh Vũ, yêu cầu An Thịnh Vũ về nhà tự mình kiểm tra.

‘An Thịnh Vũ: Con đã giải quyết xong vụ an ninh bên đó chưa?’

‘An Thịnh Vũ: Bố nghe nói có người muốn trộm cây của chúng ta!’

‘An Lương: …Ăn trộm cây?’

Đàn ông mà đi trộm cây?

‘An Lương: Bố yên tâm, yên tâm đi, đã bố trí xong xuôi 10 nhân viên an ninh.’

‘An Thịnh Vũ: Vậy được rồi!’

‘An Thịnh Vũ: Đặt mức lương cao hơn cho nhân viên an ninh, cố gắng hoàn thiện hệ thống giám sát càng sớm càng tốt, tránh xảy ra chuyện bên trong hợp tác với bên ngoài.’

‘An Lương: Vâng!’

An Lương đã bố trí một nhân viên an ninh từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở nhà cũ của mình. Khả năng xảy ra vấn đề là rất nhỏ. Nếu bên đó xảy ra sự cố, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở Thịnh Khánh cũng có nhân viên ẩn nấp, có thể tiếp viện bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu.

Về cơ bản nó có thể được đánh lừa!

Hiệu quả của hạt Đông Thanh Tử đột biến được lan truyền từ Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô, các công ty liên quan tới lĩnh vực y tế đã bắt đầu hành động.

Trước tiên, bọn họ xác định tình hình thực tế về tin tức của Đông Thanh Tử đột biến, sau khi xác định rằng nó có hiệu quả, bọn họ ngay lập tức xem xét làm thế nào để tối đa hóa lợi ích của mình.

An Lương quả thật có tiếng tăm ở Đế Đô, nhưng các công ty dược phẩm đều giống như sói dữ, dù An Lương mạnh đến đâu, bọn họ cũng muốn cắt một đoạn cành.

Cắt một đoạn cành có vấn đề gì không?

Vấn đề lớn là đằng khác. Vì phương thức nhân giống thông thường của Đông Thanh Tử có cả việc giâm cành. Nếu cắt một đoạn cành, vậy là có thể nhân giống Đông Thanh Tử mới, hơn nữa còn có thể tạo ra một Đông Thanh Tử hoàn toàn y hệt với cây gốc.

Tuy nhiên, các công ty dược phẩm này không biết đến sự tồn tại của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, càng không biết đến việc hệ thống Nhân Sinh Người Thắng chỉ giới hạn có ba cây Đông Thanh Tử, không thể cấy ghép hoặc nhân giống.

Nếu không phải vì lo lắng không hợp lý, An Lương cũng không ngại kiếm chác mấy công ty dược phẩm này đâu. Bọn họ cứ thoải mái chơi, nếu lấy được thì coi như An Lương thua.

An Lương là vua của mấy vụ kiếm chác chuyên nghiệp. Trong lĩnh vực kiếm chác, An Lương chưa bao giờ sợ người khác.

Hơn 6 giờ tối.

Vân Hi Nguyệt mời nhóm của An Lương đến Nông Gia Yến ở núi Mộc Linh. Khi An Lương đến, anh thấy đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh đang cầm cái búa bơm hơi đại chiến ba trăm hiệp với con ngỗng trắng.

“A!” Giọng của Vân Hinh ngọt ngào như sữa, cô bé cầm lấy cái búa bơm hơi nện đầu con ngỗng trắng, cười hi hi ha ha.

Con ngỗng trắng to lớn này rõ ràng có thể khiến nhiều người khiếp sợ, giờ lại bị cô nhóc nghịch ngợm Vân Hinh thống trị. Mấu chốt là nó không thể chạy thoát được, mỗi lần nó muốn chạy thì Vân Hinh sẽ đuổi theo khiêu khích.

Vân Hải Dương, Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương cũng thấy tình cảnh này, ba người bọn họ đều mỉm cười.

Tiền Tiểu Cương nói đùa: “Hải Dương, tiểu công chúa nhà cậu cũng ghê gớm đấy nhỉ!”

Lý Tồn Viễn giơ ngón tay cái lên.

Vân Hải Dương có chút xấu hổ, cậu ta hét to: “Hinh Hinh, cháu đang làm gì đấy?”

Vân Hinh ngừng đuổi theo con ngỗng trắng lớn, con ngỗng ấy cuối cùng cũng đã thoát được một kiếp nạn.

Một nhân viên phục vụ trong Nông Gia Yến cũng thở phào nhẹ nhõm, con ngỗng trắng này đã được một khách hàng khác đặt trước, lỡ bị Vân Hinh làm hại thì sao!

“Anh An!” Vân Hinh phớt lờ Vân Hải Dương, cô bé nhìn thẳng An Lương.

?

Vân Hải Dương chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi, tình huống quái quỷ gì thế này?

An Lương dường như đã đoán được suy nghĩ của Vân Hải Dương, anh mỉm cười trả lời: “Xin lỗi, tôi đẹp trai hơn!”

“…” Vân Hải Dương tự kỷ.

An Lương bế Vân Hinh lên, Vân Hinh tiện tay cầm búa bơm hơi gõ vào đầu của Vân Hải Dương. Mặc dù đánh người bằng búa bơm hơi không gây đau đớn gì, nhưng Vân Hải Dương vẫn cảm thấy đau khổ trước cách đối xử khác biệt này.

“Anh An, đã lâu rồi anh không đến chơi với em!” Vân Hinh hôn lên má An Lương.

Tiền Tiểu Cương ngưỡng mộ nói: “Đây có phải là lợi thế của những anh chàng đẹp trai không?”

An Lương gật đầu khẳng định: “Đương nhiên!”

An Lương bế Vân Hinh đi về phía Vân Hi Nguyệt, đối phương vẫn rực rỡ như vậy, tựa như một đoá hoa lan duyên dáng trong thung lũng, tách biệt với thế giới bên ngoài.

“Chị Hi Nguyệt, hôm nay có phải là tiệc giết heo không?” An Lương hỏi.

Vân Hi Nguyệt gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, tôi quen biết với ông chủ nhà hàng, tạm thời đã sắp xếp một bữa tiệc giết heo.”

“Thật tuyệt!” An Lương trả lời: “Các anh em, hôm nay sẽ cử hành tiệc giết heo nổi tiếng!”

Tiền Tiểu Cương cười nghịch ngợm: “Cảm ơn chị Vân!”

Lý Tồn Viễn chảy nước miếng, nói: “Làm phiền chị Vân!”

Vân Hải Dương chảy nước miếng, nói: “Đã lâu rồi không mở tiệc giết heo. Ở Đế Đô không có trò này, hôm nay em muốn ăn nhiều một chút.”

Chương 1846: Cắt một đoạn cành

Hiệu suất làm việc của Nông Gia Yến rất tốt, thật ra thì hầu hết các món ăn cho bữa tiệc giết lợn đều đã được chuẩn bị từ trước. Ngay sau khi mọi người yên vị, các món ăn lần lượt được bưng ra.

An Lương rất ngạc nhiên khi thấy chén bát của Nông Gia Yến đã được nâng cấp, chúng đều được thay thế bằng chén bát giữ nhiệt tương tự như chén bát ở quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý.

Được rồi!

Đây tức là học hỏi?

Nhưng mà học hỏi nhanh như vậy sao?

Chỉ có thể nói rằng ông chủ của những nhà hàng từ trung cấp đến cao cấp này đều là những người tài giỏi, không ai trong số bọn họ từng đến quán bếp riêng Hòa Tâm Như Ý, nhưng bọn họ lại tìm hiểu chén bát loại này trên mạng xã hội, sau đó nhanh chóng đổi mới chén bát trong quán của chính mình.

Khi ăn, Vân Hinh nhất quyết muốn ngồi cạnh An Lương, An Lương không từ chối, thỉnh thoảng anh sẽ gắp đồ ăn cho Vân Hinh, để cho Vân Hinh chăm chú ăn uống.

Vân Hải Dương nghi hoặc nhìn Vân Hinh, tiểu quỷ này đâu có như vậy khi ở nhà đâu! Nếu như ăn cơm ở nhà, Vân Hinh có thể ngoan ngoãn như vậy sao?

“Chuyện gì thế này?” Vân Hải Dương nhìn về phía Vân Hi Nguyệt.

Vân Hi Nguyệt mỉm cười không nói lời nào.

Vân Hải Dương lại nhìn về phía An Lương: “An Lương, cậu có biết khi ở nhà Hinh Hinh ăn uống như thế nào không?”

An Lương trực tiếp phủ định trả lời: “Tôi không biết, nhưng khi tôi ăn cơm cùng với Hinh Hinh, em ấy rất ngoan. Nếu em ấy không nghe lời, tôi sẽ đánh em ấy!”

“Hinh Hinh rất ngoan!” Vân Hinh nhanh chóng nói.

Vân Hải Dương không nói nên lời.

Bữa tiệc giết lợn diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, Vân Hi Nguyệt hỏi: “Các cậu ăn xong muốn ra ngoài chơi à?”

Nhóm của Lý Tồn Viễn vội vàng cúi đầu ăn rau, câu hỏi này có vấn đề!

An Lương liếc nhìn ba người bán đứng đồng đội kia, cậu cũng lựa chọn bán đứng đồng đội mình: “Tôi chỉ dẫn đường, bọn họ đi chơi, tôi dẫn tới nơi thì về.”

???

Nhóm ba người của Lý Tồn Viễn cảm thấy kinh ngạc, không ngờ lại có người vô liêm sỉ như thế?

Chuyện này… cuối cùng vẫn là bọn họ thua cuộc…

Mối quan hệ giữa An Lương và nhóm ba người Lý Tồn Viễn rất tốt, bọn họ thường xuyên vu oan đổ tội cho nhau.

Mới hơn 8 giờ 30 phút tối.

Khi bữa tiệc giết heo kết thúc, Vân Hi Nguyệt và Vân Hinh về trước. An Lương chuẩn bị đưa nhóm ba người Lý Tồn Viễn đến quán bar Surprise.

Bốn người bọn họ vừa đến bãi đậu xe thì phát hiện có ba người đàn ông đứng bên cạnh xe của bọn họ, trong đó có một người đang ngồi xổm trên mặt đất.

Lý Tồn Viễn thấp giọng hỏi: “Hình như gặp rắc rối?”

An Lương lắc đầu: “Không sao.”

Sau đó anh chủ động hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tổng giám đốc An, tên này định gõ cửa kính xe của cậu.” Một người đàn ông trả lời An Lương.

Tổng giám đốc An?

Nhóm ba người Lý Tồn Viễn nhìn nhau, trong lòng đoán rằng đối phương hẳn là nhân viên an ninh của An Lương.

An Lương khẽ gật đầu: “Giao hắn cho đội tuần tra giải quyết.”

“Vâng, hiểu rồi.” Người đàn ông trả lời An Lương lần nữa.

Sau đó An Lương và nhóm của Lý Tồn Viễn bước lên xe, vẫn là Tiền Tiểu Cương lái xe. Phần Đông Thanh Tử của Vân Hải Dương được đặt ngay chỗ ghế lái phụ, chắc đây chính là nguyên nhân mà suýt chút nữa bị đập cửa kính xe?

Tiền Tiểu Cương thiết lập hướng dẫn chỉ đường xong thì xuất phát. Trong lòng của Lý Tồn Viễn vẫn đang suy nghĩ về nhân viên an ninh vừa nãy của An Lương. Cậu ta ngạc nhiên vì phát hiện ra mình không hề có ấn tượng sâu sắc với nhân viên an ninh.

Cậu ta không tài nào nhớ được dáng vẻ của đối phương!

Tình huống này khiến Lý Tồn Viễn rất ngạc nhiên, cậu ta tự hỏi liệu có nên trang bị cho mình những nhân viên an ninh giống như vậy không?

Suy cho cùng, địa vị của Lý Tồn Viễn cũng rất cao, đúng không?

Lúc ở trên xe, An Lương gửi tin nhắn cho Dương Mậu Di.

‘An Lương: Tiểu Hồ Ly, em xong chưa?’

‘An Lương: Bọn anh định đến quán bar Surprise, em muốn đi chung không?’

‘Dương Mậu Di: Đại vương, em có thể không đi được không?’

‘An Lương: ?’

‘Dương Mậu Di: [Hình ảnh]’

‘Dương Mậu Di: Em đang viết kịch bản, thứ bảy này bắt buộc phải quay bù một bộ phim tài liệu ẩm thực.’

‘Dương Mậu Di: Em thật sự không có thời gian, đại vương chơi vui vẻ.’

‘An Lương: …’

Không hổ danh là tiểu Hồ Ly khiêm tốn nhất, cứ để mặc An Lương đi đến quán bar chơi?

An Lương suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời.

‘An Lương: Vậy anh sẽ quay về sớm.’

‘Dương Mậu Di: Ừ, ừ!’

‘Dương Mậu Di: Đại vương chú ý an toàn.’

‘An Lương: Yên tâm, anh không có lái xe.’

9 giờ 15 phút, nhóm của An Lương đã đến quán bar Surprise. Trước khi xuống xe, ba người kia đã cùng nhau mở nắp và uống một chai Đông Thanh Tử.

An Lương suýt chút nữa đã làm hành động đưa tay lên trán, ba cái tên này muốn làm trò cười à?

“Các cậu thật có bệnh!” An Lương nôn khan.

Vân Hải Dương hừ hừ nói: “Hôm nay tôi có thể chơi với 2 người!”

Tiền Tiểu Cương nhếch mép: “Tôi nghĩ cậu có thể tự tin hơn.”

Lý Tồn Viễn tán thành: “Ngay cả khi không uống cái này, tôi vẫn có thể chơi với 2 người!”

“Còn chưa uống rượu nữa mà, sao nổ dữ vậy?” Vân Hải Dương nôn khan.

Chương 1847: Mua bảo hiểm đương nhiên phải chăm sóc cho bản thân!

Sau khi bốn người bọn họ xuống xe, Tiểu Tôn, nhân viên tiếp thị của quán bar Surprise đã đợi sẵn ở cửa, vừa nhìn thấy nhóm của An Lương, cậu ta vội vàng đi tới nghênh đón.

“Chào buổi tối, bốn vị đại ca.” Tiểu Tôn tâng bốc nói.

Không phải Tiểu Tôn có trí nhớ tốt, có thể nhớ được từng vị khách, mà vì nhóm của An Lương tiêu tiền rất nhiều, nhiều đến mức đủ để Tiểu Tôn có thể nhớ bọn họ.

An Lương khẽ gật đầu: “Hãy sắp xếp một set rượu Armand de Brignac, sẵn gọi thêm nhóm tạo bầu không khí, ai nên đưa vào và ai không nên đưa vào, cậu kiểm tra kỹ một chút.”

Tiểu Tôn gật đầu liên tục: “Không thành vấn đề, anh An.”

Tiểu Tôn vẫn nhớ An Lương, dù sao thì trước đây Tống Chí Phong cũng đã từng nhắc nhở Tiểu Tôn, An Lương chính là thiếu gia của Công ty kiến trúc An Thịnh. Lần trước, vị thiếu gia của nhà An Thịnh này nổi giận, một công ty hàng ức đã biến mất!

Vì vậy, thái độ của Tiểu Tôn vô cùng nịnh nọt

Trong quán bar Surprise, nhóm của An Lương vừa ngồi xuống thì set rượu Armand de Brignac cũng được bưng lên, mấy bảng hiệu đèn led nhấp nháy điên cuồng, ánh sáng cũng chiếu rọi qua. Trong phút chốc, bọn họ trở thành tâm điểm.

Khi nhóm ba người Lý Tồn Viễn đang đi săn thì An Lương gửi tin nhắn trên điện thoại di động, anh gửi tin nhắn cho hai chị em nhà họ Hạ trước.

‘An Lương: @Hạ Hòa Tâm @Hạ Như Ý: Bảo bối lớn, bảo bối nhỏ, anh vẫn đang ở Thịnh Khánh, chuyện gia đình vẫn chưa giải quyết xong nữa.’

‘Hạ Hòa Tâm: Ồ.’

‘Hạ Như Ý: Những cây Đông Thanh Tử ở nhà cũ của anh thế nào rồi?’

‘An Lương: Khá tốt.’

‘An Lương: Sau những nghiên cứu sơ bộ của Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô, giá trị dược liệu của bọn chúng rất cao.’

‘An Lương: Lô đầu tiên của Đông Thanh Tử sinh trưởng trên cây vào mùa đông năm ngoái đã được chế tạo thành thuốc Đông y. Hôm nay anh dẫn bạn bè ra ngoài để thử tác dụng của thuốc.’

Nhóm ba người Lý Tồn Viễn đã nốc một chai rồi, chắc cũng tính là đang thử tác dụng nhỉ?

‘An Lương: [Hình ảnh]’

‘An Lương: Mọi người đang ở trong quán bar, bạn bè của anh toàn trái ôm phải ấp, còn anh thì thui thủi một mình chơi điện thoại. Đợi sau khi anh về, hai em cũng nên làm gì đó đi chứ?’

‘Hạ Như Ý: Hừ!’

‘Hạ Hòa Tâm: Ai mà biết lát nữa anh có trái ôm phải ấp hay không?’

‘Hạ Hòa Tâm: [Cười mỉm] [Cười mỉm] [Cười mỉm]’

‘An Lương: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]’

‘An Lương: Hai em nhìn đi, toàn yêu ma quỷ quái không đấy?’

‘An Lương: Quá xấu!’

‘An Lương: Anh ngồi với bạn anh một lát rồi về, anh còn phải trở lại nhà để giải quyết chuyện mua bảo hiểm cho ba cây Đông Thanh Tử nữa.’

‘Hạ Hòa Tâm: Cây cối cũng có thể mua bảo hiểm sao?’

Hạ Như Ý tỏ ra ngạc nhiên, hoá ra còn có kiểu này nữa ư?

Cây cối đương nhiên có thể mua bảo hiểm!

Ngay từ năm 2003, để bảo vệ cây mẹ Đại Hồng Bao tránh khỏi những tai nạn ngoài ý muốn, chính quyền địa phương của Vũ Sơn đã phải mua bảo hiểm tai nạn cho cây Đại Hồng Bao với giá hơn 100 triệu tệ từ Công ty bảo hiểm nhân dân Hạ Quốc.

Những cây thông ở Hoàng Sơn cũng được mua bảo hiểm giống y như vậy, hơn nữa còn có người chăm sóc nó suốt ngày suốt đêm.

Dựa theo tình hình hiện giờ của ba cây Đông Thanh Tử, nếu phân tích logic thì An Lương cảm thấy mua bảo hiểm cũng không có vấn đề gì.

‘An Lương: Tất nhiên là được!’

‘An Lương: Giá trị kinh tế của chúng tương đối lớn nên mua bảo hiểm sẽ an toàn hơn.’

‘Hạ Hòa Tâm: [Hình ảnh]’

‘Hạ Hòa Tâm: Em vừa mới kiểm tra, có vẻ như các công ty bảo hiểm có những hạn chế rất nghiêm ngặt đối với việc bảo hiểm cho động vật và thực vật.’

‘Hạ Như Ý: Ừ, em cũng đã xem qua, quả thật rất nghiêm ngặt.’

‘An Lương: Yên tâm, không có gì cả, anh sẽ tìm ngân hàng giúp đỡ.’

Ngân hàng có chứng chỉ đại lý bảo hiểm và có đủ điều kiện bán bảo hiểm, An Lương sẽ nói chuyện với Lưu Linh, thu xếp việc bảo hiểm ba cây Đông Thanh Tử một cách riêng biệt.

Bảo hiểm đặc biệt này phải được tùy chỉnh riêng biệt!

An Lương nói chuyện với hai chị em nhà họ Hạ gần nửa tiếng, sau đó anh gửi tin nhắn cho Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương.

‘An Lương: Tư Vũ, Sương Sương, đoán xem anh đang ở đâu?’

‘Trần Tư Vũ: Anh đang ở Thịnh Khánh.’

‘Ninh Nhược Sương: Tồn Viễn và những người khác cũng đang ở Thịnh Khánh.’

‘An Lương: ???’

‘Trần Tư Vũ: Hải Dương nói với Tiểu Ngư, Tiểu Ngư nói với bọn em.’

‘An Lương: …’

Không có bí mật trong thế giới của bạn bè?

Tên Vân Hải Dương này có bệnh!

Không phải bảo là không liên quan gì đến Hồ Tiểu Ngư nữa sao? Chuyện này có khác gì bán đứng anh em trong chớp mắt đâu?

An Lương khổ quá mà!

Anh nói chuyện với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương một hồi, sau đó gửi lại tin nhắn cho các cô gái khác. Đến khoảng 10 giờ 30 phút, anh liếc nhìn ba người kia. Ba tên cặn bã này mỗi người đều trái ôm phải ấp, lẽ nào bọn họ đều quên rằng bản thân có bạn gái rồi à?

Ờ… Được rồi!

Vân Hải Dương không có bạn gái.

Chương 1848: Thử tác dụng?

“Các anh em, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cùng nhau cụng một ly, tôi phải về trước đây!” An Lương nói.

Vân Hải Dương nói đùa: “An Lương, cậu thật sự không ở lại sao?”

Lý Tồn Viễn bĩu môi: “Bên đó có một em gái cũng không tồi đâu, An Lương không đi xem à?”

Tiền Tiểu Cương nâng ly lên, cụng với An Lương: “Tôi đoán là do các chị dâu quản nghiêm quá!”

An Lương liếc Tiền Tiểu Cương, sau đó anh phàn nàn: “Hải Dương nói với Tiểu Ngư, các cậu đang ở Thịnh Khánh, Tiểu Ngư lại nói với Trần Tư Vũ và những người khác, các cậu thấy thế nào?”

Vân Hải Dương nhanh chóng phủ nhận: “Tôi không có, tôi không hề, An Lương cậu đừng có bôi nhọ tôi!”

Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương đều mỉm cười, bọn họ hiển nhiên không tin Vân Hải Dương.

“Tôi cảm thấy hôm nay nên để Vân Hải Dương mời, mọi người thấy sao?” An Lương đề xuất.

Lý Tồn Viễn tán thành: “Tôi cũng thấy vậy!”

Tiền Tiểu Cương gật đầu khẳng định: “Hải Dương, cậu thừa nhận đi!”

Vân Hải Dương trả lời: “Được, được, tôi mời, tôi mời!”

Tiền Tiểu Cương hô lên: “Tiểu Tôn, thêm một set rượu Armand de Brignac, lần này cậu đừng chạy nữa, hiểu không?”

Tiểu Tôn gật đầu liên tục: “Xin yên tâm, anh Tiểu Cương, tôi hiểu.”

An Lương vừa mỉm cười lắc đầu vừa dùng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” giúp nhóm của Lý Tồn Viễn xác định xem các cô gái này có vấn đề gì không, sau khi xác nhận tất cả các cô gái đều không có vấn đề gì, An Lương đứng dậy rời đi.

“Tôi đi đây, ngày mai gặp.” An Lương vẫy tay.

“Được!” Lý Tồn Viễn vẫy tay.

Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương cũng vẫy tay chào tạm biệt.

Khi An Lương trở về Lâm Sơn Cư, Dương Mậu Di vẫn đang viết kịch bản, nhìn thấy tiểu Hồ Ly nghiêm túc như vậy, phim tài liệu về ẩm thực của cô ấy trở nên nổi tiếng không chỉ vì may mắn, mà còn bởi vì cô ấy rất chăm chỉ.

“Còn chưa viết xong à?” An Lương hỏi.

“Hả?” Dương Mậu Di sửng sốt.

“Đại vương, anh về rồi!” Dương Mậu Di đứng dậy và đi về phía An Lương.

An Lương ôm Dương Mậu Di vào lòng, tiểu Hồ Ly Tinh này còn lén lút ngửi ngửi An Lương nữa!

Khi tiểu Hồ Ly Tinh không ngửi thấy mùi lạ trên người An Lương, thêm việc An Lương cũng không thay quần áo, trong ánh mắt cô lộ ra nét cười.

“Kịch bản của em còn bao lâu nữa?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di trả lời: “Chỉ còn chút phần cuối nữa thôi.”

“Để anh xem nào.” An Lương đi tới máy tính làm việc, Dương Mậu Di ngồi trong lòng của An Lương, hai người cùng nhau kiểm tra.

Trước đây, An Lương đã tham gia vào việc tạo ra các bộ phim tài liệu về ẩm thực trong thời kỳ đầu, hơn nữa anh còn có một bản thuyết minh lồng tiếng riêng.

Bây giờ anh lại bắt tay vào công việc viết kịch bản cho phim tài liệu ẩm thực, An Lương giải quyết rất thuận buồm xuôi gió, chỉ hơn 10 phút sau, anh đã xử lý xong việc viết kịch bản.

“Đại vương thật tuyệt vời!” Dương Mậu Di ngồi trong lòng An Lương, cô vòng tay ôm lấy cổ của anh.

An Lương mỉm cười trả lời: “Anh đã giúp em giải quyết vấn đề, vậy em cũng nên báo đáp anh gì đó chứ nhỉ?”

Dương Mậu Di trả lời với thái độ quyến rũ: “Đến đây, đại vương. Em không có sợ anh đâu!”

Sức chiến đấu của tiểu Hồ Ly Tinh đứng đầu trong số các bạn gái của An Lương, cô ấy có thể đấu với An Lương tận ba trận.

Sắc trời càng ngày càng tối.

An Lương dẫn Hồ Ly Tinh bắt đầu tiếp trò chơi Hiệp Cốc.

Ở nơi khác, trong quán bar Surprise, nhóm của Lý Tồn Viễn cũng đang chuẩn bị rời đi. Bọn họ muốn bắt đầu trò chơi Hiệp Cốc, dù sao trước đó bọn họ đều đã uống Đông Thanh Tử, sao lại không đánh vài ba trận chứ?

. . .

Ngày hôm sau, ngày 20 tháng 5.

Một ngày bình thường một lần nữa cứ thế mà bị các thương gia thổi phồng thành ngày Lễ Tình Nhân, do đó thuận tiện để lừa dối những người trẻ tuổi tiêu phí.

Bây giờ ngày Lễ Tình Nhân vượt qua lẽ thường nhiều!

Ví dụ như đầu tháng 7 âm lịch truyền thống của nước Hạ là lễ Thất Tịch, thuộc về lễ thất tịch truyền thống nhất của nước Hạ, hiện tại độ hot của lễ hội này càng ngày càng cao.

Tiếp theo là ngày 14 tháng 2 - ngày Lễ Tình Nhân chuẩn phương Tây, lễ hội này là ngày Lễ Tình Nhân truyền thống nhất ở phương Tây, hiện nay ở nước Hạ cũng rất hot, mặc dù không phải là ngày lễ theo luật định, nhưng được các thương gia lăng xê nên rất hot.

Những ngày như hôm nay ngày 20 tháng 5 cũng trở thành ngày Lễ Tình Nhân, bởi vì con số 520 tượng trưng cho hài âm 'anh yêu em', tự nhiên trở thành ngày Lễ Tình Nhân.

Ngoài ra còn có ngày 14 tháng 3 ngày Lễ Valentine trắng, ngày Lễ Valentine này ngày càng hot, trên thực tế, cũng là do các thương gia thổi phồng, ngày 14 hàng tháng là một ngày Lễ Tình Nhân.

Trong thực tế, An Lương rất tò mò về một điều, một con số như 520, có thể tượng trưng cho hài âm 'anh yêu em', từ đó trở thành ngày Lễ Tình Nhân.

"Con số như 14, hài âm không phải là "muốn chết" sao? Ví dụ, vào ngày 14 tháng 2, đó là "yêu đến chết" à?

Sao nó vẫn là ngày Lễ Tình Nhân? Chẳng lẽ không sợ "yêu đến chết"?

Cái này hình như không có gì sai lắm.

Và còn ngày cá tháng tư truyền thống phương Tây - ngày 1 tháng 4 bây giờ trở thành ngày Lễ Tình Nhân luôn rồi.

Lý do rất đơn giản, thổ lộ vào ngày cá tháng tư, nếu đối phương không đồng ý, vậy có thể lịch sự đáp lại một câu, thổ lộ cái gì đó chỉ là nói giỡn thôi, dù sao cũng là ngày cá tháng tư mà, ít ra giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng.

Vì vậy, nhiều ngày Lễ Tình Nhân như vậy thực sự có bệnh, túi tiền của đồng bào nam sao chịu nổi đây?

Chương 1849: Thời gian ngừng trôi

Dương Mậu Di đã đi học từ sáng sớm, hôm nay là thứ tư, trường học cũng không cho nghỉ vào ngày 20 tháng 5.

An Lương gửi tin nhắn trong đám đồng bọn nhỏ ở Đế Đô.

'An Lương: @All: Các cậu dậy chưa?'

Nhưng bất kể là Lý Tồn Viễn, Tiền Tiểu Cương, hay là Vân Hải Dương, ba người đều không trả lời tin nhắn. Cho nên, An Lương hiểu!

An Lương gửi một tin nhắn cho Lưu Linh.

'An Lương: Dì, dì đi làm chưa?'

'Lưu Linh: ?'

'An Lương: Cháu ở Thịnh Khánh, có chút chuyện muốn thương lượng với dì.'

Lưu Linh nhìn tin nhắn An Lương gửi tới, bà ấy hơi nhíu mày chần chừ, nhưng vẫn trả lời tin nhắn.

'Lưu Linh: Có chuyện gì vậy?'

'An Lương: Đợi lát nữa gặp mặt nói chuyện đi!'

'Lưu Linh: Được.'

'An Lương: [Thông tin vị trí: Cà phê vườn hoa trên không.]'

'An Lương: Chúng ta đến đây nói chuyện đi, ngân hàng của dì ngay cả một phòng tiếp khách cũng không có.'

Lưu Linh nhìn tin nhắn An Lương gửi tới, lại nghĩ đến ngày hôm nay, bà ấy lại do dự mấy giây vẫn trả lời tin nhắn.

'Lưu Linh: Ừm.'

'Lưu Linh: Cháu nói trước sơ qua tình hình, dì chuẩn bị tư liệu tương ứng.'

'An Lương: Cháu muốn mua bảo hiểm tai nạn cho ba cái cây.'

'An Lương: Ba cây đại thụ cao khoảng 20 mét trở lên.'

An Lương giới thiệu tình hình của ba cây Đông Thanh Tử, điều kiện hạn chế bảo hiểm thực vật tương đối nhiều, cho nên An Lương tận lực nói rõ trường hợp này.

Lưu Linh đọc xong tin nhắn An Lương gửi qua, bà ấy trả lời tin nhắn.

'Lưu Linh: Dì liên hệ với chuyên gia của công ty bảo hiểm trước.'

'Lưu Linh: Dì đề nghị chúng ta đi thẳng đến Thập Lý Loan, khảo sát hiện trường về ba cây Đông Thanh Tử trước, sau đó thảo luận về kế hoạch bảo hiểm với các chuyên gia của công ty bảo hiểm.'

Nhìn tin nhắn Lưu Linh trả lời, An Lương lộ ra một nụ cười.

'An Lương: Không thành vấn đề!'

'An Lương: Vậy chúng ta gặp trực tiếp ở Thập Lý Loan.'

'Lưu Linh: Được, sau khi dì liên lạc với công ty bảo hiểm, khoảng 10 giờ dì sẽ đến.'

'An Lương: Vậy đi!'

9 giờ 30 sáng, An Lương đến Thập Lý Loan trước, trước tiên anh gửi tin nhắn định vị cho Lưu Linh để tiện định vị vị trí của Lưu Linh.

Tại nhà cũ ở Thập Lý Loan, Trọng Hồng Lâm đang chỉ huy nhân viên công ty thiết bị an ninh lắp đặt hệ thống giám sát an ninh.

Theo phương án mà công ty Nhân Nghĩa An Toàn đưa ra, nhà họ An cần hệ thống giám sát an ninh 360 độ không góc chết để bảo vệ an toàn cho ba gốc cây Đông Thanh Tử.

Trọng Hồng Lâm nhìn An Lương đến, anh ta đi tới hỏi thăm.

"Buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc An."

An Lương khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng, hệ thống giám sát an ninh đã làm được gì rồi?"

Trọng Hồng Lâm trả lời: "Hôm nay là có thể hoàn thành."

Hiệu quả lắp đặt của hệ thống giám sát rất cao, chủ yếu là do cung cấp đủ tiền, tất cả đều được bố trí rõ ràng, không gian lắp đặt cũng rất đầy đủ, còn thi công trên mặt đất bằng phẳng nữa.

Nếu không cần phải lắp đặt riêng camera hồng ngoại và máy dò xét chuyển động cùng với lưới hồng ngoại, hơn nữa hệ thống giám sát an ninh thiết lập hai chế độ truyền dữ liệu có dây và không dây, trên thực tế, buổi sáng là có thể được xử lý xong rồi.

Để đảm bảo sự ổn định của hệ thống giám sát an ninh, việc truyền dữ liệu ở chế độ kép là cần thiết để tránh nhiễu loạn trong vòng chưa đầy nửa tiếng.

Lưu Linh lái chiếc Porsche Cayenne Coupe-S màu cam dung nham đến Thập Lý Loan, theo sau bà ấy là nhiều chiếc xe Việt Dã Toyota Pula.

An Lương chủ động chào hỏi: "Đã lâu không gặp."

Lưu Linh gật đầu: "Đã lâu không gặp."

Lưu Linh vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, giống như thời gian ngừng trôi vậy, nếu không phải Lý Tịch Nhan ở Đế Đô, hơn nữa phong cách ăn mặc của hai người không giống nhau, An Lương đã cho rằng bà ấy chính là Lý Tịch Nhan.

Tại nhà cũ của nhà họ An, Lưu Linh giới thiệu những nhân viên của Công ty Bảo hiểm An ninh Thịnh Khánh cho An Lương. Lần này người phụ trách liên quan của Công ty Bảo hiểm An ninh Thịnh Khánh là Phương Trúc Vi, dáng vẻ tầm khoảng ngoài ba mươi tuổi, thông tin chính xác thu được thông qua hệ thống Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp là Phương Trúc Vi 35 tuổi, diện mạo phù hợp với tuổi tác! Có lẽ bán bảo hiểm rất vất vả rồi?

Công ty Bảo hiểm An ninh Thịnh Khánh còn mời thêm một vị chuyên gia thực vật học từ đại học Thịnh Khánh - Biên Tiểu Cương, dường như người này nói năng rất thận trọng, chắc có lẽ là một chuyên gia chuyên về học thuật?

Hai người còn lại là nhân viên do Phương Trúc Vi đưa tới thì bị An Lương trực tiếp bỏ qua. Sau khi Lưu Linh vừa giới thiệu hai bên với nhau, Phương Trúc Vi lập tức đặt câu hỏi: “Xin chào, tổng giám đốc An, xin hỏi ngài muốn đặt loại bảo hiểm nào cho ba cây Đông Thanh Tử?”

Phương Trúc Vi hỏi vậy vì cô cần biết được yêu cầu của An Lương rồi mới có thể xem xét ứng phó tình thế, từ đó phán đoán xem đơn bảo hiểm lần này có thể thành công hay không.

An Lương trả lời qua loa đáp: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi chỉ cần bảo vệ ba cây Đông Thanh Tử để tránh cho chúng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Phương Trúc Vi gật đầu rồi đáp: “Yêu cầu của tổng giám đốc An quả thực rất đơn giản, nhưng khi chúng tôi cung cấp bảo hiểm cho thực vật và động vật, thực ra cũng có những điều khoản hạn chế.”

Phương Trúc Vi tiếp tục trả lời: “Lấy thực vật làm ví dụ, vì thực vật là sinh vật sống cực kỳ phức tạp và tồn tại rất nhiều tình huống ngoài ý muốn, nên khi nhận bảo hiểm thực vật, chúng tôi sẽ chỉ cung cấp bảo hiểm một cách hạn chế.”

Chương 1850: Thực ra bị mù!

“Ví dụ như?” An Lương hỏi ngược lại.

Phương Trúc Vi không lập tức giải thích điều kiện hạn chế và phạm vi bảo hiểm ngay, mà nhìn An Lương rồi hỏi ngược lại: “Tổng giám đốc An từng nghe về việc mua bảo hiểm cho cây mẹ Đại Hồng Bào 1 ức nhân dân tệ chưa?”

An Lương gật đầu: “Có nghe qua.”

“Trước tiên tôi xin phép kể cho tổng giám đốc An về tình trạng bảo hiểm của cây mẹ Đại Hồng Bào, chúng là bảo hiểm tai nạn với khoản bồi thường 1 ức nhân dân tệ do công ty bảo hiểm nhân dân Hạ Quốc cung cấp.” Phương Trúc Vi giải thích.

An Lương có biết điều này.

“Phạm vi bảo hiểm của phần bảo hiểm này cực kỳ hạn chế, chỉ khi cây mẹ Đại Hồng Bao bị con người phá hoại và phải chết hoàn toàn mới có thể nhận được bồi thường 1 ức tệ.” Phương Trúc Vi giải thích:

“Hơn nữa người phá hoại đó còn cần được công ty bảo hiểm nhân dân Hạ Quốc điều tra, ví dụ kẻ phá hoại cây mẹ Đại Hồng Bào có quan hệ lợi ích với bên mua bảo hiểm, thậm chí là do bên mua bảo hiểm sai khiến, như vậy sẽ cấu thành tình huống gian lận bảo hiểm và sẽ không nhận được bất kỳ khoản bồi thường nào.” Phương Trúc Vi tiếp tục giải thích.

“Nếu là do người không liên quan phá hoại cây mẹ Đại Hồng Bào, vậy cần phải xem xét tình trạng tổn hại của cây mẹ Đại Hồng Bào rồi mới bồi thường tương ứng theo tình trạng tổn hại của cây.” Phương Trúc Vi bổ sung.

“Còn về các thiên tai nhân họa khác, như sét đánh, nạn sâu bệnh, sự thay đổi của môi trường sinh thái xung quanh, các loại thời tiết cực đoan..., và cả sự cố do nhân viên liên quan chăm sóc cây tạo thành, toàn bộ đều không nằm trong phạm vi bảo hiểm, những điều này yêu cầu bên mua bảo hiểm phải tự chịu hậu quả.” Phương Trúc Vi nói thêm.

An Lương nghe Phương Trúc Vi nói xong, trêu chọc đáp lại: “Như vậy cũng chưa đủ đảm bảo.”

“Vậy chưa đủ đảm bảo đúng không?” Đối với sự trêu chọc này, Phương Trúc Vi không hề để ý.

“Tất cả các điều khoản bảo hiểm đều sẽ được viết rõ ràng, nếu có bất kỳ điều khoản nào không hiểu thì đều có thể hỏi lại công ty bảo hiểm, nếu sợ bị công ty bảo hiểm cố ý lừa, xuyên tạc sai các điều khoản vậy có thể quay lại video trong khi nhân viên công ty bảo hiểm đang giải thích để tránh vấn đề này không được đảm bảo, vấn đề kia không được đảm bảo.” Phương Trúc Vi trả lời.

“Trong ngành bảo hiểm quả thực có tồn tại một vài vấn đề, nhưng chỉ cần nghiêm túc tìm hiểu thì có thể tránh khỏi rất nhiều cạm bẫy.” Phương Trúc Vi giải thích thêm.

An Lương gật đầu tán thành, hầu hết mọi người đều không hiểu về bảo hiểm, mua bảo hiểm một cách bừa bãi. Lấy bảo hiểm bệnh hiểm nghèo làm ví dụ, e là phần lớn những người mua loại bảo hiểm này đều không hiểu rõ về các điều khoản của nó và cả phạm vi bồi thường thích hợp đúng không?

Sau đó khi thực sự xảy ra chuyện mới biết cái này không được đảm bảo, cái kia không được đảm bảo?

Công ty bảo hiểm cũng quá tinh ranh, các loại hình bảo hiểm phổ thông đại chúng từ lâu đã được các chuyên gia tính toán nghiệm chứng nhiều lần bằng các mô hình dữ liệu khác nhau, làm sao công ty bảo hiểm có thể lỗ vốn chứ?

Cho nên trước khi mua bảo hiểm, nhất định phải đọc thật kỹ các điều khoản bảo hiểm, hiểu rõ phạm vi bảo hiểm của bảo hiểm, điều khoản nào không hiểu thì phải hỏi lại nhân viên ngay, để tránh nhân viên bảo hiểm nói không thật thì nên dùng điện thoại quay video lại.

Đây mới là dáng vẻ đúng đắn để mua bảo hiểm!

Nếu như cái gì cũng không hiểu, chỉ nghe vài câu nói, nghe nói cái bảo hiểm gì đó sẽ được bồi thường bảo hiểm cái gì gì đó, bệnh nặng đến đâu cũng không sợ, xong mua ngay loại bảo hiểm như vậy.

Một khi chịu thiệt không phải chính bản thân đen đủi sao?

Trong ngành bảo hiểm có rất nhiều loại bảo hiểm đều làm theo cách như thế này, để mức giá tương đối thấp và quảng bá rộng rãi, như vậy liền có thể bán được rất nhiều bảo hiểm.

Còn về vấn đề bồi thường sau đó?

Hả?

“Chủ quản Phương, nếu như tôi muốn mua bảo hiểm cho ba cây Đông Thanh Tử, các cô có thể cung cấp loại bảo hiểm như thế nào?” An Lương hỏi Phương Trúc Vi.

An Lương đương nhiên sẽ đọc kỹ các điều khoản bảo hiểm!

Phương Trúc Vi không lập tức trả lời ngay, cô đang suy nghĩ xem phạm vi bảo hiểm nào có thể cung cấp được.

An Lương cũng không quấy rầy Phương Trúc Vi, anh đang nhắn tin với Lưu Linh.

'An Lương: Đơn bảo hiểm này, dì có được chia phần trăm không?'

Lưu Linh nhìn thoáng qua An Lương ở bên cạnh rồi mới trả lời tin nhắn.

'Lưu Linh: Có.'

'Lưu Linh: Vụ này do tôi giới thiệu, sẽ được chia một phần ba lợi ích.'

'An Lương: Vậy còn nghe được!'

‘An Lương: Chờ xem xét phạm vi bảo hiểm, hạn mức và phí bảo hiểm cụ thể, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay sẽ quyết định.’

'Lưu Linh: Không cần phải nghĩ cho dì đâu, nếu không chấp nhận được phạm vi và hạn chế bồi thường bảo hiểm của họ, không hợp tác cũng không sao cả.'

'An Lương: Cháu sẽ suy nghĩ.'

Hai người ngừng trao đổi, An Lương nhìn giờ, sắp đến 10 giờ 15 phút rồi, nhóm chat bạn thân Đế Đô vẫn không có động tĩnh gì, rốt cuộc tối qua ba tên này uống muộn đến đâu chứ?

An Lương lại gửi tin nhắn trong nhóm chat bạn thân Đế Đô.

'An Lương: @All: Dậy rồi thì nhắn một cái đi.'

Nhưng vẫn không có ai trả lời anh.

------

Chương 1851: Sự bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt!

Đại khái khoảng ba phút sau, Phương Trúc Vi mới bắt đầu nói tiếp: "Tổng giám đốc An, chúng tôi có thể đưa ra cho anh hai phương án.”

“Nói phương án cụ thể thế nào đi.” An Lương đáp lại.

“Phương án đầu tiên, chúng tôi tham khảo phạm vi bồi thường bảo hiểm của cây mẹ Đại Hồng Bào, chỉ bồi thường những thiệt hại do con người phá hoại gây ra, mức bồi thường có thể lên đến 1 ức.” Phương Trúc Vi giảng giải.

“Về phần chi phí mua bảo hiểm, chúng tôi phải căn cứ vào lực lượng an ninh của các anh mới xác định được phí mua bảo hiểm cuối cùng.” Phương Trúc Vi bổ sung thêm.

“Phương án thứ hai thì phạm vi bảo hiểm còn toàn diện hơn thế nữa, những bộ phận bị hạn chế như thiên tai, nhân họa cũng được thêm vào phạm vi được nhận tiền bảo hiểm. Ví dụ như bị sâu bệnh, bón phân không phù hợp, các loại thiên tai, nhân họa khác đều sẽ được thêm vào phạm vi nhận tiền bảo hiểm.” Phương Trúc Vi tiếp tục giới thiệu phương án thứ hai.

“Thế nhưng khi lựa chọn phương án này sẽ kéo theo đoàn phụ trách chăm sóc do giáo sư Biên dẫn dắt để chăm sóc ba cây Đông Thanh Tử, cùng với đó chi phí mua bảo hiểm cũng sẽ tăng lên rất nhiều.” Phương Trúc Vi giải thích trước.

An Lương hỏi Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng trong ý niệm về vấn đề chăm sóc ba cây Đồng Thanh Tử. Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng không hề lờ An Lương đi, ngay lập tức đưa ra câu trả lời anh cần.

'Xin ký chủ đừng lo, ba cây Đông Thanh Tử có thể sinh trưởng tự nhiên, không cần bón phân hay phun thuốc trừ sâu, đến khi cần thêm phân tro và phân tự nhiên hệ thống sẽ nhắc nhở ký chủ.'

'Xin ký chủ cũng đừng lo lắng về thiên tai nhân họa, ký chủ đã có danh hiệu [Thiên Mệnh May Mắn], ba cây Đông Thanh Tử sẽ không phải chịu bất cứ thiên tai, nhân họa nào.'

Không tồi, không tồi!

Không hổ là Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng!

Trong lòng An Lương âm thầm thỏa mãn, ngoài mặt thì trả lời: “Không cần đến phương án thứ hai. Ba cây Đông Thanh Tử này đã có từ khi bố tôi còn bé, mưa gió mấy mươi năm qua chúng tôi cũng chưa hề bón phân, trừ sâu hay gì hết, chúng nó có được chăm sóc đặc biệt gì đâu.”

Mà thực tế đúng là như vậy thật!

Cây Đông Thanh Tử có sức sống vô cùng mạnh mẽ, đâu cần sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ đến mức đó.

An Lương nói thêm: “Chúng tôi chọn phương án đầu tiên, tôi dẫn phía các cô đi xem lực lượng an ninh của chúng tôi ra sao.”

Phương Trúc Vi hơi thất vọng một chút, thực ra cô muốn An Lương chọn phương án thứ hai hơn, bởi lẽ giá phương án thứ hai rất cao.

An Lương dẫn Phương Trúc Vi đến xem lực lượng an ninh tại nơi ở cũ của nhà họ An.

“Hồng Lâm, anh giới thiệu một chút tình hình an ninh của chúng ta đi.” An Lương giao cho Trọng Hồng Lâm việc giới thiệu.

“Vâng, thưa tổng giám đốc An.”

Trọng Hồng Lâm ngay lập tức giới thiệu, hệ thống theo dõi an toàn 360 độ không có góc chết, camera hồng ngoại để ứng phó với các tình huống ban đêm, còn bố trí xung quanh ba cây Đông Thanh Tử máy cảm biến chuyển động.

“Đợi đến khi hệ thống theo dõi an ninh của chúng tôi được thiết lập, chúng tôi còn có thể bố trí vách ngăn tia hồng ngoại xung quanh ba cây Đông Thanh Tử, đảm bảo không xảy ra những tình huống ngoài ý muốn.”

Trọng Hồng Lâm nói thêm.

Cái gọi là vách ngăn tia hồng ngoại chính là sử dụng các tia hồng ngoại tạo thành một hàng rào, bao quanh ba cây Đông Thanh Tử thành những vách thẳng đứng. Trừ khi kẻ đột nhập biết bay, nếu không thì cơ bản sẽ không ai có khả năng vượt qua vách ngăn tia hồng ngoại cao hai mét này.

Trọng Hồng Lâm lại bổ sung thông tin thêm: “Để tránh có phương tiện bay không người lái đột nhập từ trên không, sau này chúng tôi sẽ thiết lập một hệ thống kiểm soát phương tiện bay không người lái trên vùng trời, nếu như bất kỳ phương tiện bay không người lái nào tiến vào, kết cục duy nhất của nó là bị phá hủy.”

“…” Phương Trúc Vi nghe xong một hồi thì không biết nói gì hơn.

Xin hỏi rốt cuộc ba cây Đông Thanh Tử này có tác dụng đặc biệt gì mà lại được bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy chứ?

Nhân viên an ninh bảo vệ suốt hai mươi tư giờ?

Hơn nữa còn có các loại hệ thống bảo vệ an ninh khác, cho hỏi chút chúng nó có phải bảo vật quốc gia hay không vậy? Phương Trúc Vi thực muốn mắng người một chút.

Biên Tiểu Cương đột nhiên đặt câu hỏi: “Xin hỏi ba cây Đông Thanh Tử này có phải ba cây Đông Thanh Tử trong lời đồn của trường Đại học Công nghệ Đế Đô hay không?”

An Lương hỏi ngược lại anh ta: “Tin tức bên Đại học Công nghệ Đế Đô đã truyền ra đến đây rồi sao?”

Quả nhiên là vậy!

Biên Tiểu Cương thở dài một hơi: “Nếu là ba cây Đông Thanh Tử trong lời đồn của Đại học Công nghệ Đế Đô thì các anh bảo vệ nó đến mức nào rồi, tôi có thể cung cấp cho các anh kỹ thuật gieo trồng và nhân giống cây Đông Thanh Tử, chỉ cần các anh cho phép tôi nghiên cứu cây Đông Thanh Tử này một chút.”

“Đúng rồi, tôi quên chưa giới thiệu, tôi là Biên Tiểu Cương từ Đại học Thịnh Khánh, là chuyên gia thực vật học, trong lĩnh vực thực vật học cũng có chút tên tuổi.” Biên Tiểu Cương kết thúc phần tự giới thiệu.

Tuy Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng nói rằng ba cây Đông Thanh Tử không thể gây giống, không thể cấy ghép, nhưng về mặt logic mà nói, An Lương không biết là có chuyện như vậy. An Lương ắt hẳn có hi vọng gây giống chúng nó càng nhiều càng tốt.

Vì vậy, An Lương không hề từ chối Biên Tiểu Cương, anh đùa lại với ông ta: “Miễn phí đấy à?”

Chương 1852: Dựa vào đâu để bị người ta gạt?

Đẳng cấp an ninh của nhà cũ nhà họ An mà Trọng Hồng Lâm miêu tả khiến ba người của Công ty Bảo hiểm An ninh Thịnh Khánh đều âm thầm khiếp sợ, nhưng Biên Tiểu Cương biết chuyện bên trong một chút.

“Thật ra trước đây tôi đã phỏng đoán một chút, ba cây Đông Thanh Tử này có thể chính là cây Đông Thanh Tử trong lời đồn của Đại học Công nghệ Đế Đô, nếu như các anh bằng lòng để tôi nghiên cứu nó một chút, tôi có thể gây giống miễn phí cho các anh, hơn nữa cung cấp dịch vụ tư vấn kỹ thuật trồng liên quan.” Biên Tiểu Cương đáp lại.

“Chào ông, giáo sư Biên, hợp tác vui vẻ.” An Lương chìa tay phải ra, Biên Tiểu Cương bắt tay với An Lương.

“Bây giờ tôi có thể đi xem thử chứ?”

Phương Trúc Vi ở một bên hơi e thẹn, cô ta vốn đang lập kế hoạch làm một phục vụ thu phí như vậy, kết quả Biên Tiểu Cương trực tiếp không lấy tiền cũng được luôn à?

An Lương nhìn về phía Trọng Hồng Lâm: “Trong sân với trên cây còn rắn không?”

Trọng Hồng Lâm trả lời: “Chúng tôi đã sớm kiểm tra rồi, cho dù trong sân hay trên cây đều không có rắn.”

An Lương đơn giản nói rõ tình huống về rắn một chút cho Biên Tiểu Cương, sau đó bổ sung thêm: “Giáo sư Biên, tôi hy vọng việc nghiên cứu giới hạn trong sân nhà chúng tôi, không có vấn đề chứ?”

Biên Tiểu Cương biết giá trị kinh tế của Đông Thanh Tử, đương nhiên ông ta đoán được An Lương không thể cho phép ông ta mang nhánh cây Đông Thanh Tử đi.

Thật ra An Lương cho phép!

Chỉ là dựa theo logic suy luận, An Lương không thể đồng ý chuyện như vậy, cho nên An Lương mới không cho phép, cho nên về mặt chi tiết phải làm logic và trải qua cân nhắc và phân tích.

Nếu không An Lương trực tiếp cho phép Biên Tiểu Cương mang nhánh cây Đông Thanh Tử đi sao? Tìm hiểu một chút về trồng cây gây giống?

Quan trọng là sau khi trồng cây gây giống, bồi dưỡng ra được Đông Thanh Tử không có hiệu quả của Đông Thanh Tử trong sân nhà họ An bên này, đó có phải nên lập tức hoài nghi An Lương đã sớm biết chuyện này hay không, cho nên mới cho phép mang nhánh cây đi?

Hơn nữa có phải nên đoán An Lương vì sao đã sớm biết? Còn truy đến cùng vì sao Đông Thanh Tử của sân trong nhà họ An mới có hiệu quả? Chỉ sợ suy nghĩ lại hỏi một vạn câu hỏi “Vì sao?”.

An Lương vì để tránh chuyện như vậy mới có thể không bỏ sót một chi tiết nào, đó cũng là vì sao tránh hết cái này đến cái khác.

“Có thể.”

Biên Tiểu Cương đồng ý.

An Lương lại nhìn về phía Lương Trúc Vi.

“Đúng rồi, giám đốc Phương, nếu như chúng tôi lựa chọn phương án đầu, cô cảm thấy mua bao nhiêu phí bảo hiểm mới phù hợp, theo hạn mức nhận tiền là một ức.”

“Chờ một lát, chúng tôi cần phải thương lượng một chút.” Phương Trúc Vi không lập tức trả lời, sau khi cô ta nói xong, cô ta mang theo hai người cấp dưới rời khỏi sân nhà họ An, trở vào trong xe dùng điện thoại mở cuộc họp video.

Phương Trúc Vi nói cặn kẽ trong cuộc họp video về tình huống an ninh của sân trong nhà họ An, hơn nữa nói rõ hơn tình huống đào ngũ của Biên Tiểu Cương, cuối cùng thảo luận chuyện phí mua bảo hiểm trong cuộc họp video.

Sau khi trải qua một phen thảo luận, Phương Trúc Vi đã tính xong, kết thúc cuộc họp video, lần nữa trở về sân trong nhà họ An, đưa ra giá chào hàng với An Lương.

“Tổng giám đốc An, mặc dù giá trị ba cây Đông Thanh Tử cực kỳ lớn, nhưng xét thấy đẳng cấp an ninh của các anh vô cùng cao, sau khi chúng tôi thảo luận một phen, hạn mức bồi thường cho phí mua bảo hiểm 1 ức tệ là 120 vạn tệ một năm.” Phương Trúc Vi đáp lại.

“Trong phí mua bảo hiểm này, bao gồm các loại phí tư vấn của chúng tôi, nếu như anh An có nhu cầu, chúng tôi thậm chí có thể giúp các anh đề cử tiêu thụ thành phẩm của Đông Thanh Tử.” Phương Trúc Vi bổ sung.

An Lương không nhịn được bật cười.

Phương Trúc Vi này không khỏi nghĩ quá hay đi?

Dựa theo nhắc nhở của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng, sản lượng hàng năm của ba cây Đông Thanh Tử là 100kg, chỉ là 100kg mà thôi, vòng bạn bè của An Lương còn không đủ được không?

Chỉ cần muốn bán thì trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh cũng có thể lập tức bán hết toàn bộ.

Đó là còn chưa nói đến An Thịnh Vũ bên này, có vòng bạn bè, còn trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh cũng có vòng bạn bè của mình, chỉ là sản lượng 100kg hàng năm, tất nhiên tồn tại lỗ hổng to lớn.

An Lương lại làm sao có thể tiêu thụ ra ngoài: “Xem ra trưởng phòng Phương không có ý hợp tác.”

An Lương chối bỏ, Phương Trúc Vi lập tức hạ giá: “100 vạn một năm.”

An Lương vẫn lắc đầu: “Quá đắt! Nói thật, đẳng cấp an ninh của chúng tôi vô cùng cao, gần như tặng không đống tiền đó cho các cô, hiểu chứ?”

Phương Trúc Vi im lặng, một câu nói không kia của An Lương…

“Chỉ là đề phòng lỡ như mà thôi, cho nên 30 vạn một năm, nếu như có thể hợp tác thì lập tức hợp tác, không thể hợp tác thì thôi, các cô chỉ cần cung cấp phạm vi nhận tiền bảo hiểm bị phá hư bởi những người không liên quan.”

An Lương nói ra điểm quan trọng.

Thật ra cho dù là 30 vạn, hay là 120 vạn một năm, đối với An Lương mà nói không có khác nhau quá lớn bởi vì tài sản An Lương đủ nhiều.

Nhưng An Lương lại không coi tiền như rác!

Ví dụ như tiền tiêu dù là 1000 ức, An Lương cũng sẽ không cau mày, ví dụ như nói bỏ vốn vào lĩnh vực Chip, An Lương lập tức vạch kế hoạch đầu tư hơn 1000 ức.

Nhưng nếu những kẻ khác muốn lừa anh, vậy 1 ngàn tệ cũng không được!

Tiền của An Lương cũng là cực khổ kiếm được, đừng tưởng rằng có hệ thống thì dễ, nếu như An Lương xử lý không tốt một cái, kết cục sẽ là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Dựa vào đâu để bị người ta gạt?

Chương 1853: Dì, ngày lễ vui vẻ!

Triết lý của An Lương rất đơn giản, anh có thể cho, nhưng những người khác không thể đòi hỏi, tính chất của cả hai hoàn toàn khác! Đối mặt giá cả An Lương nói ra, cuối cùng Phương Trúc Vi lựa chọn đồng ý.

Giống như An Lương nói, đẳng cấp an ninh của nhà cũ nhà họ An vô cùng cao, chỉ là tình huống đề phòng lỡ như mà thôi, Phương Trúc Vi vừa nãy là giở công phu sư tử ngoạm, lỡ như thành công thì sao?

Đôi bên đạt được hiệp nghị ban đầu, điều khoản bảo hiểm cụ thể còn cần chờ đợi sau khi xây dựng hoàn thiện công trình an ninh nhà cũ của nhà họ An, thông qua kiểm tra của Công ty Bảo hiểm An ninh Thịnh Khánh mới có thể ký kết hợp đồng bảo hiểm liên quan.

Một đoàn người Phương Trúc Vi rời đi trước một bước, Lưu Linh đứng bên cạnh An Lương cười nói: “Cháu đúng là cao thủ trả giá.”

Trả giá từ 120 vạn xuống 30 vạn, đúng là cao thủ trả giá nhỉ?

An Lương mỉm cười đáp: “Dì, ngày lễ vui vẻ!”

Lưu Linh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó gương mặt đỏ lên.

Nhà cũ nhà họ An ở Thập Lý Loan.

An Lương nhìn về phía Lưu Linh, chủ động đề nghị: “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm chứ dì?”

Lưu Linh im lặng một lát, mới từ chối: “Lần sau đi.”

An Lương cũng không ép, anh gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Dù sao cũng sắp nghỉ hè, lúc An Lương nghỉ hè, có lẽ sẽ ở Thịnh Khánh, chờ sau khi Tịch Nhan trở về, cơ hội qua lại càng nhiều.

Hai người chia nhau lái xe rời khỏi Thập Lý Loan.

An Lương lái xe tới khách sạn lớn trên đỉnh núi Mộc Linh, bởi vì ba người Lý Tồn Viễn vẫn chưa trả lời tin nhắn, anh chuẩn bị đi xem thử ba người này một chút xem xảy ra chuyện gì.

Trên đại sảnh của khách sạn lớn trên đỉnh núi Mộc Linh, quản lý đại sảnh Tạ Xuân Lan tự mình tiếp đãi An Lương.

“Quản lý Tạ, tôi muốn tới phòng số 3808 xem thử.” An Lương mở miệng.

Dưới tình huống bình thường, Tạ Xuân Lan chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu như vậy.

Nhưng Tạ Xuân Lan quen biết An Lương, cô ấy biết An Lương là thái tử gia của Kiến trúc An Thịnh, hơn nữa là An Lương giúp đặt phòng, còn biết ba người Lý Tồn Viễn đều là bạn của An Lương.

“Được, mời đi theo tôi.” Tạ Xuân Lan tự mình dẫn đường.

Một lát sau, hai người tới cửa phòng số 3808, Tạ Xuân Lan nhấn chuông cửa trước, mới ấn hai tiếng, một giọng nói không kiên nhẫn truyền đến: “Ai vậy?”

An Lương đáp lại: “Tồn Viễn, mở cửa ra.”

“A?”

Lý Tồn Viễn sửng sốt một chút: “An Lương, sao cậu tới đây, cậu chờ một chút.”

“Tình huống gì đây?” Hơn một phút sau, Lý Tồn Viễn mở cửa phòng ra, anh ta nhìn An Lương và Tạ Xuân Lan, nghi ngờ hỏi.

“Cái gì à?” An Lương lắc lắc điện thoại.

“Tôi gửi tin nhắn cho các cậu, nhìn xem sắp 12 giờ, các cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn, cho nên tôi tới xem thử tình huống thế nào.”

Lý Tồn Viễn lúng túng đáp lại: “Khụ khụ, đêm qua ở bên Surprise chơi muộn quá cho nên hôm nay có hơi buồn ngủ.”

An Lương cười gật đầu: “Vậy được, tôi chờ cậu ở đại sảnh dưới lầu.”

Lý Tồn Viễn thở phào một hơi: “Được được.”

An Lương lại đánh thức Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương rồi mới cùng xuống lầu với Tạ Xuân Lan, sau đó vừa chơi điện thoại ở khu nghỉ ngơi lầu một, vừa chờ ba người Lý Tồn Viễn.

Gần nửa tiếng sau, ba người Lý Tồn Viễn cùng xuống lầu, chờ lúc bọn họ đi tới khu nghỉ ngơi, sáu em gái oanh oanh yến yến từ giữa thang máy đi ra.

An Lương liếc một cái, rõ ràng là những em gái nhóm tạo không khí của quán bar Surprise kia, cho nên khó trách ba người Lý Tồn Viễn đều chưa tỉnh ngủ nhỉ?

“Trâu bò!” An Lương giơ ngón tay cái lên với ba người, làm họ hơi lúng túng.

Lý Tồn Viễn đổi đề tài: “Lương ca, buổi trưa chúng ta ăn gì?”

“Canh gà keo hoa, để các cậu tẩm bổ một chút.”

An Lương lựa chọn gà keo hoa phong cách cổ, thật ra quán cơm gà keo hoa Mân Long mà Dương Mậu Di đã từng dẫn anh đi càng ngon hơn, nhưng hơi xa một chút, gà keo hoa phong cách cổ khoảng cách gần hơn.

Gà keo hoa phong cách cổ ở ngay cầu Quan Tâm, từ núi Mộc Linh đi qua chỉ cần hơn mười phút, lần này An Lương phụ trách lái xe, Lý Tồn Viễn ngồi ở ghế lái phụ, Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương ngồi ghế sau.

Lúc ở trên xe, Lý Tồn Viễn cảm thán nói: “Tinh chất Đông Thanh Tử kia quá tuyệt!”

Vân Hải Dương tán thành: “Quả thật vô cùng tuyệt, hôm qua tôi chính là chiến thần.”

Tiền Tiểu Cương ngáp một cái: “Tôi muốn phê bình khách sạn này, hiệu quả cách âm vẫn hơi kém, hôm qua bên kia anh Hải Dương luôn truyền ra tiếng.”

Vân Hải Dương chửi bậy: “Mẹ nó, Cương Tử, cậu còn không biết xấu hổ, bên cậu không truyền ra tiếng à?”

Lý Tồn Viễn mừng rỡ nói: “Còn may, tôi và bọn họ cách một cái hành lang.”

Lý Tồn Viễn nói tiếp: “Hiệu quả của tinh chất Đông Thanh Tử này xem như không tệ, hôm qua chúng tôi khoảng nửa đêm mới về rồi sau đó đấu địa chủ đến ba giờ, thế mà eo không đau một chút nào.”

Còn đấu địa chủ được? An Lương bất lực chửi bậy!

Vân Hải Dương tán thành: “Tôi cảm thấy hiệu quả của tinh chất Đông Thanh Tử này cũng rất tốt.”

Tiền Tiểu Cương gật đầu tán thành, cậu ta nhìn về phía An Lương mở miệng: “Lương ca, không phải lúc trước cậu nói không cần những thứ lòe loẹt này, cậu cũng có thể mạnh như chiến thần sao?”

“Đương nhiên!” An Lương khẳng định.

An Lương là đàn ông đích thực, tuyệt đối không năm giây và sức lực khỏe mạnh, chính là chiến sĩ song thiên phú mạnh mẽ, anh đã từng có kỷ lục quất sáu hiệp một ngày với tiểu Hồ Ly Tinh.

Nói thật, anh quả thật không cần tinh chất Đông Thanh Tử.

Chương 1854: Bước vào một ngành mới?

“Khụ khụ!” Tiền Tiểu Cương tằng hắng giọng một cái trước rồi mới tiếp tục nói.

“Đã như vậy, Lương ca, vậy cậu chia một phần cho chúng tôi đi!” Tiền Tiểu Cương nói tiếp; “Tổng cộng 100 lọ, chúng tôi mỗi người giữ 33 lọ, cậu giữ một lọ làm kỷ niệm.”

Vân Hải Dương tán thành: “Tôi cảm thấy không có vấn đề gì!”

Lý Tồn Viễn khẳng định: “Đề nghị lần này của Cương Tử vô cùng đáng tin, Lương ca đã không cần, thì nên chăm sóc đám anh em chứ?”

“…”

An Lương im lặng.

Tiền Tiểu Cương này thật sự có bệnh!

“Cút mau!” An Lương chửi bậy đáp lại ba người.

Có điều nhìn thái độ của ba người, hiệu quả của tinh chất Đông Thanh Tử quả thật rất tốt sao?

Tiền Tiểu Cương thu lại những suy nghĩ đùa cợt, cậu ta mở miệng nói: “Lương ca, tôi nhớ Đông Thanh Tử một năm mới chín, cho nên Đông Thanh Tử năm sau cậu chuẩn bị xử lý thế nào?”

Vân Hải Dương hỏi thăm theo: “Không biết sản lượng Đông Thanh Tử thế nào?”

Lý Tồn Viễn đề nghị: “Tôi cảm thấy Lương ca có thể mở một công ty vật phẩm chăm sóc sức khỏe, chế tạo Đông Thanh Tử thành vật phẩm chăm sóc sức khỏe, chính thức đưa ra thị trường tiêu thụ, thế nào?”

Chương 1756: Lại là thị trường 1000 ức khác?

Đối mặt với đề nghị của Lý Tồn Viễn, Tiền Tiểu Cương tán thành nói: "Đề nghị của Tồn Viễn thật là hay!"

Tiền Tiểu Cương lại tiếp tục: "Đông Thanh Tử có thể được nhân giống vô tính bằng cách giâm cành. Nhân giống theo cách này cây con sẽ giống hệt cây mẹ về mặt di truyền, từ đó có thể trồng Đông Thanh Tử theo quy mô lớn."

"Cần tối đa 5 năm, để hình thành quy mô; cần mười năm, để mở rộng quy mô." Tiền Tiểu Cương mô tả về tương lai.

"Theo tác dụng của tinh chất Đông Thanh Tử, nó chắc chắn có thể trở thành bá chủ trong thị trường thực phẩm chức năng. Khi được tiếp thị trên toàn cầu trong tương lai, nó sẽ là một thị trường cấp 1000 ức và công ty bá chủ cấp 10000 ức." Tiền Tiểu Cương cảm thán.

Vân Hải Dương ngưỡng mộ nói: "Vận may của Lương ca thật tốt!"

Tiền Tiểu Cương tán thành đáp: "Quả thực vận may rất tốt. Ba cây Đông Thanh Tử đáng lẽ phải trải qua đột biến lành tính, thông qua giâm cành và nhân giống, có thể hình thành quy mô lớn. Lần này, Lương ca sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"

An Lương đứng bên cạnh than thở: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, mọi người lại nói quá rồi?"

Tiền Tiểu Cương trả lời: "Đây gọi là có tương lai!"

"Nếu cậu xem trọng ngành nghề này, còn hy vọng phát triển cái gì mà thị trường cấp ngàn ức, công ty bá chủ cấp vạn ức, thế cậu có hứng thú tham gia không?" An Lương tiện miệng hỏi.

Tiền Tiểu Cương sửng sốt trong giây lát: "Lương ca, cậu đang đùa à?"

Theo phân tích của Tiền Tiểu Cương, những cây Đông Thanh Tử này giống như tiền được bày sẵn ra trước mặt vậy, chỉ cần lấy tiền cho vào túi, thì chúng sẽ trở thành tiền của mình.

Trong hoàn cảnh như vậy, An Lương còn tình nguyện chia sẻ sao?

"Tôi không giỡn đâu.” An Lương đáp lại: “Nếu muốn tham gia, thì gia nhập vào nhé."

Tiền Tiểu Cương do dự một lát, anh ta nhìn Vân Hải Dương bên cạnh, rồi mới từ chối trả lời: "Cảm ơn Lương ca đã quan tâm, nhưng chuyện này giống lợi dụng quá, tôi sẽ không tham gia đâu. Lương ca, tôi đề nghị cậu tự mình kinh doanh ngành nghề này, lợi ích tạo ra trong tương lai là không thể lường trước được."

Lý Tồn Viễn tán thành: "Chúng tôi cũng không tham gia!"

Vân Hải Dương tiếp lời: "Mặc dù chúng tôi không tham gia, nhưng Lương ca đừng quên chúng tôi nhé, cậu thầu khoán luôn tinh chất Đông Thanh Tử của chúng tôi rồi mà?"

An Lương than thở: "Nghe mọi người nói, cứ như là tôi đang sở hữu một đế quốc thực phẩm chức năng khổng lồ vậy, nhưng thật ra tôi chỉ mới phát hiện ra ba cây Đông Thanh Tử thôi."

An Lương tiếp tục nói thêm: "Tôi đã liên hệ với giáo sư Biên Tiểu Cương để giúp nhân giống Đông Thanh Tử. Đúng rồi, Tiền Tiểu Cương, cậu có biết giáo sư Biên Tiểu Cương không?"

Tiền Tiểu Cương trả lời một cách chắc chắn: "Tất nhiên biết rồi! Vị chuyên gia có tên trùng với tôi này khá là nổi tiếng trong lĩnh vực liên quan đến thực vật học, về lĩnh vực này ông ấy giỏi hơn nhiều so với giáo sư Cường."

Tiền Tiểu Cương tiếp lời: "Đúng rồi. Cậu mời đâu ra ông ấy vậy?"

"Tự tìm đến tận cửa, còn miễn phí nữa." An Lương nhanh chóng giải thích sự tình.

Tiền Tiểu Cương cười khà khà: “Đối với những chuyện nhỏ nhặt như nhân giống, cứ giao cho giáo sư Biên xử lý, như là đại bác đánh muỗi thôi mà.”

"Việc nhân giống Đông Thanh Tử này rồi sẽ đâu vào đấy.” Tiền Tiểu Cương nói.

Tiền Tiểu Cương rõ ràng rất tin tưởng vào khả năng của giáo sư Biên Tiểu Cương. An Lương cười thầm trong bụng, lần này Tiền Tiểu Cương đã tính toán sai rồi!

Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra giới hạn, lượng giống Đông Thanh Tử là cố định, không được cấy ghép và nhân giống, bất kỳ ai muốn thay đổi cũng không thể được. Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng nói rằng không thể nhân giống, thì tức là không thể nhân giống.

Trong tiệm súp gà Cổ Bản, Lý Tồn Viễn và ba người rối rít húp súp gà để bổ sung dinh dưỡng.

Người đàn ông thực thụ nhất định không chỉ là anh hùng trong năm giây. Mặc dù có thể là một người đàn thực thụ, nhưng cần phải duy trì chế độ dinh dưỡng. Nếu không, làm thế nào để trở thành một người đàn ông thực thụ?

"Hỏng rồi!" Lý Tồn Viễn đột ngột lên tiếng.

"Hả?" An Lương nhìn qua Lý Tồn Viễn một cách nghi ngờ.

Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương cũng nhìn qua Lý Tồn Viễn, đợi Lý Tồn Viễn nói tiếp: "Đại học Khoa học Kỹ thuật Đế Đô chính là một cái rây lọc, tất cả các thông tin đều bị tiết lộ ra ngoài, bao gồm cả tác dụng của Đông Thanh Tử."

Chương 1855: Một hội fan hâm mộ liên minh rực sáng!

Lý Tồn Viễn vừa nói vừa gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn vào nhóm bạn. An Lương xem ảnh chụp màn hình tin nhắn, đó là đoạn chụp lại cuộc trò chuyện giữa Lý Tồn Viễn và Lâm Nghị Lực, Lâm nghị Lực hỏi thẳng về Đông Thanh Tử, đồng thời bày tỏ rằng anh ta muốn lấy một ít.

Sau khi Vân Hải Dương xem xong, trực tiếp trêu chọc rằng: "Tôi nôn luôn rồi, Cương Tử, trường học của cậu có bệnh!"

Tiền Tiểu Cương cũng châm biếm theo: "Thật sự là có bệnh, những tên rác rưởi đó không có ý thức bảo mật gì hết."

An Lương tiện thể nói: "Thực ra thì cũng bình thường thôi. Dù gì thì đó cũng không phải là chuyện gì bí mật."

Ngay từ đầu An Lương cũng không định giữ bí mật, chính bản thân anh cũng không cần [Đàn ông thực nhất định không chỉ năm giây • Bản thực vật] Đông Thanh Tử, vậy giữ bí mật để làm gì?

Lý Tồn Viễn thở dài nói: "Lương ca, tôi phải làm sao bây giờ?"

Vân Hải Dương hả hê nói: "Gặp phải những chuyện như vậy, đừng nhìn mặt hòa thượng, hãy nhìn mặt Phật, ít nhiều cũng phải chia sẻ một ít."

Tiền Tiểu Cương tán thành: "Đúng vậy, nhất định phải chia sẻ, nếu không sẽ quá nhỏ mọn!"

Lý Tồn Viễn than thở: "Viên thuốc màu xanh lam không phải là không có tác dụng. Những người này đơn giản là đều có bệnh."

Tiền Tiểu Cương phản bác: "Khác nhau chứ. Viên thuốc màu xanh lam gây khó chịu và có tác dụng phụ, tăng thêm vấn đề đau mỏi lưng eo, có sự khác biệt nhất định giữa nó và tinh chất Đông Thanh Tử."

"Hải Dương, Cương Tử, các cậu có vẻ hả hê nhỉ?" Lý Tồn Viễn nhìn hai người. Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương đột nhiên cảm thấy họ đang bị nguy hiểm vây quanh!

"Ôi trời ơi, anh Viễn, đừng đùa với em!" Vân Hải Dương cảnh giác nói.

Tiền Tiểu Cương cũng nhận ra vấn đề: "Anh Viễn, em sai rồi, anh bỏ qua cho!"

Lý Tồn Viễn cười nhạt nói: "Muộn rồi!"

Đối diện với vấn đề bị hóa duyên, Lý Tồn Viễn không chút do dự mà lựa chọn lôi kéo anh em mình vào cuộc.

“Tôi đã nói với Lâm Nghị Lực rồi, bốn người chúng ta ai cũng đều có phần.”

Lý Tồn Viễn đáp: "???"

An Lương lặng người nhìn Lý Tồn Viễn. Chuyện này liên quan gì đến cậu ta cơ chứ?

Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương rõ ràng là đã cười trên nỗi đau của người khác, kết quả là cũng kéo An Lương vào cuộc hay sao?

An Lương nhìn vào điện thoại. Quả nhiên là nhận được tin nhắn của một đống người. Bắt đầu từ Lâm Nghị Lực, Diệp Tường Tự cũng gửi tin nhắn đến. Những tên như Châu Vinh Hoa, Lý Minh Phi, La Tấn, Từ Triết Khải, Bàng Chính Phong tất cả đều gửi tin nhắn cho An Lương.

Bọn họ đều giả vờ ra vẻ đáng thương, để xin một ít Đông Thanh Tử.

Đối diện tình thế này, An Lương suy nghĩ một hồi, bèn quyết định lập “Liên minh Đông Thanh Tử”. Mấy tên này đều là fan hâm mộ trò chơi Hiệp Cốc hay sao?

Nếu không thì tại sao lại kích động đến vậy?

“Anh em này, các cậu xem xem chúng ta cần kéo thêm ai vào Liên minh Đông Thanh Tử nữa?”

An Lương hỏi ba người bọn Lý Tồn Viễn. Ba người họ xem một lúc rồi chia nhau ra kéo thêm vài người nữa vào nhóm. Cuối cùng, tổng số người lên đến 15 người.

‘An Lương: @All: Số lượng Đông Thanh Tử cực kỳ ít, tuy rằng nó có hiệu lực, nhưng không tốt bằng thuốc màu lam được.’

‘Lý Tồn Viễn: Phải, phải. Nói thật chứ hiệu lực rất tầm thường.’

‘Vân Hải Dương: Tôi làm chứng, số lượng thật sự không được nhiều lắm.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tổng cộng mới có 11kg. Trong quá trình gia công đã hao bớt gần 1kg. Thực sự chúng ta chẳng còn lại bao nhiêu đâu.’

‘Lâm Nghị Lực: Tôi xin 10 phần!’

‘Lâm Nghị Lực: Các anh em, xin các người luôn đấy. Tôi chỉ xin 10 phần thôi!’

‘Diệp Dương Tự: Tôi cũng xin y vậy luôn. Tôi cũng chỉ cần 10 phần thôi.’

‘Châu Vinh Hoa: Tôi quỳ xuống khẩn cầu các vị, xin hãy hé tay san sẻ chút ít. Tiểu đệ quỳ dưới trời băng đất tuyết cầu xin đấy.’

‘Bàng Chính Phong: Tôi thanh niên ngót nghét 26 tuổi đầu than khóc cầu xin, tôi chỉ cần 5 phần, 5 phần thôi là được rồi.’

‘Từ Triết Khải: Các anh em, Đại học Công nghệ Đế Đô đều bán các anh em đi cả rồi, bao gồm cả hiệu lực của Đông Thanh Tử, kể cả số liệu thực nghiệm có liên quan và phần kết luận.’

‘Lâm Nghị Lực: ...’

‘Diệp Tường Tự: ...’

‘La Tấn: ...’

‘Châu Tấn Hoa: ...’

‘Bàng Chính Long: Ở đây có một thanh niên nghiêm túc kìa.’

‘Tóm hắn nhanh thôi nào!’

Về thực tế Đông Thanh Tử rất có hiệu lực, Lâm Nghị Lực bọn họ không biết thật hay sao? Cứ nói đùa!

Chính là vì biết có hiệu lực, người người mới không màng sĩ diện mà cầu xin bốn người An Lương bọn họ chia sẻ ra chút ít, nếu không thì cứ mua thuốc màu lam luôn chẳng phải là được hay sao?

Nhưng mà chuyện Từ Triết Khải bóc trần sự thật cũng là điều bình thường. Bởi tâm địa cậu ta chẳng xảo trá là bao. Nếu không phải vì gia đình ép cậu ta gia nhập bộ máy chính quyền thì giấc mơ của cậu ta là trở thành một tay trống Jazz.

“Lương ca, chúng ta phải làm sao đây?” Lý Tồn Viễn thắc mắc.

Những kẻ hóa duyên này không chỉ là thành viên của hội Đế Đô, mà còn là thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Mọi người đều thường xuyên chạm mặt, dù sao đi nữa cũng là một mối quen biết sơ sơ.

Nếu như từ chối thẳng thừng, thực sự không thích hợp cho lắm.

Chương 1856: Một hội fan hâm mộ liên minh rực sáng! (2)

An Lương suy ngẫm một lúc mới đáp: “San sẻ một chút vậy! Nhưng chẳng phải cho không đâu đấy!”

An Lương tiếp lời: “Thu nhập lần này tôi sẽ quyên góp hết cho hội người già neo đơn cần được hỗ trợ ở bên Thịnh Khánh.”

“Một phần bao nhiêu tiền thế?” Tiền Tiểu Cương hỏi lại, rồi sau đó lại nói thêm.

“Lương ca, hiệu quả của tinh chất Đông Thanh Tử tốt lắm luôn. Tôi đề nghị phải ra giá đắt một chút.”

“Cậu thấy giá bao nhiêu thì phù hợp?” An Lương giao quyền định giá cho Tiền Tiểu Cương.

Tiền Tiểu Cương ngẫm nghĩ một lúc mới cất giọng trả lời.

“Nếu là làm từ thiện thì tôi thấy một phần 8888 tệ là hợp lý.”

Cái giá này thực ra đâu có đắt, đúng không nào?

“Được!” An Lương tán thành.

Lý Tồn Viễn tiếp lời: “Chúng ta chia sẻ bao nhiêu đây?”

An Lương chủ động lên tiếng: “Trừ bốn người chúng ta ra, trong nhóm còn 11 người. Theo trung bình cứ mỗi người sẽ là 5 phần mà tính tổng cộng thì cần 55 phần. Trong đó, tôi đảm nhận 25 phần, các cậu mỗi người đảm nhận mười phần, như vậy có vấn đề gì không?”

Lý Tồn Viễn thở phào nhẹ nhõm.

“Ổn, rất ổn. Cảm ơn Lương ca!”

Vân Hải Dương cũng thở phào nhẹ nhõm y vậy.

“Cảm ơn sự chu toàn của Lương ca.”

Tiền Tiểu Cương tiếp lời: “Tôi tin là Lương ca quả thật là có tố chất trời ban. Suy cho cùng thì hiệu lực mạnh mẽ của tinh chất Đông Thanh Tử người nào dùng người nấy biết, dù sao tôi cũng không nỡ góp vào nhiều như vậy.”

An Lương giở giọng châm biếm: “Xem ra mùa đông năm nay sau khi thu hoạch Đông Thanh Tử, tôi phải tiếp tục hét giá lên, nhân cơ hội này mà kiếm một mớ tiền khủng!”

“Tôi có thể đặt trước 500 phần không?”

Tiền Tiểu Cương vội vã ra ý muốn đặt trước. Lý Tồn Viễn mắng đùa: “Sao mà cậu tham lam vậy hả?”

Vân Hải Dương tán đồng: “Cương Tử, cậu ác quá vậy. Tôi chỉ cần 365 phần trải đều cho cả năm là được rồi!”

An Lương bất lực cạn lời: “Chuyện tương lai, tương lai hẵng nói. Đợi sản lượng Đông Thanh Tử năm nay có rồi phân chia sau.”

An Lương nói thêm: “Chỉ mong sao cho công tác nhân giống bên giáo sư Biên Tiểu Cương nhanh chóng một chút, để sản lượng Đông Thanh Tử được gia tăng một cách đáng kể. Đông Thanh Tử của các cậu sau này tôi sẽ có thể nhận thầu tất thảy.”

“Tiền Tiểu Cương có đôi chút cảm kích, nói: “Ha ha ha, Lương ca độ lượng!”

“Ngồi đó mà đợi đi!” Vân Hải Dương cũng kỳ vọng y như vậy.

Lý Tồn Viễn đáp lời: “Chỉ mong vị giáo sư đó gắng sức một chút.”

Song, vị giáo sư đó vốn dĩ chẳng thể nào mà gắng sức cho được...

An Lương chỉ là bổ sung chi tiết cho hợp logic mà thôi!

Hơn 2 giờ chiều.

Mọi người đi ra từ tiệm canh gà hoa keo, An Lương thuận miệng hỏi: “Tối nay các cậu định đến quán bar Surprise tiếp à?”

Lý Tồn Viễn phủ nhận đáp: “Không, không, chúng tôi trở về Đế Đô!”

Vân Hải Dương bổ sung: “Chúng tôi đã hẹn ăn chơi đập phá bên Đế Đô rồi!”

Tiền Tiểu Cương tán thành nói: “Đúng vậy, chúng tôi phải đập phá hết mình! Đúng rồi, Lương ca, cậu có đi cùng không?”

An Lương từ chối đáp: “Thật sự phải đến cuối tháng tôi mới qua đó được, nếu tôi qua đó sớm như vậy, e là giáo viên của Trần Tư Vũ muốn giết chết tôi mất!”

Mỗi lần An Lương đến Đế Đô đều là lúc Trần Tư Vũ đi muộn về sớm, Tôn Mẫn Chi thực sự như phát điên lên, dù cho tiến độ của Trần Tư Vũ vẫn theo kịp, nhưng Tôn Mẫn Chi muốn nhiều hơn nữa, bà ấy hi vọng Trần Tư Vũ sẽ giành được giải thưởng trong cuộc thi Piano quốc tế.

“Tại sao bà ấy lại muốn giết cậu?” Lý Tồn Viễn hiếu kỳ.

An Lương giải thích đơn giản một chút về tình hình, ba người Lý Tồn Viễn đều lần lượt bật ngón tay cái với An Lương.

“Nếu các cậu đã muốn về Đế Đô, vậy thì tôi cũng không giữ các cậu nữa, chúc các cậu ở Đế Đô chơi vui vẻ!” An Lương trả lời.

An Lương bổ sung: “Các cậu xử lý việc của tinh chất Đông Thanh Tử trước đi.”

Ba người Lý Tồn Viễn tất nhiên là đồng ý.

An Lương gửi thông tin phân phối trong nhóm Liên minh Đông Thanh Tử, mỗi người 5 phần, mỗi phần 8888 tệ, nếu ai không chấp nhận giá đó thì những người còn lại có thể phân phối số lượng tương ứng.

Tuy nhiên, chẳng có một ai là không chấp nhận cả!

Đối với người bình thường mà nói, giá cả của một phần tinh chất Đông Thanh Tử quả thực cực kỳ đắt, nhưng đối với thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh thì lại là chuyện hết sức đơn giản.

Bốn người An Lương quay về khách sạn lớn trên núi Mộc Linh trước, ở trong khách sạn phân phối ổn thỏa chỗ tinh chất Đông Thanh Tử, sau đó An Lương lại sắp xếp nhân viên an ninh của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đưa ba người Lý Tồn Viễn đến sân bay quốc tế Thịnh Khánh.

An Lương không đích thân đi tiễn bọn họ, anh vẫn còn việc riêng của mình.

Hôm nay là ngày 20 tháng 5, mặc dù An Lương đã cố ý phớt lờ ngày lễ tình nhân này, anh nhắn tin cho các cô gái đều nói là mình đang giải quyết công việc doanh nghiệp của gia đình, nhưng với tiểu Hồ Ly Tinh ở đây thì vẫn cần phải thể hiện một chút.

An Lương lái chiếc Porsche 718 Cayman đến trung tâm tài chính quốc tế Thịnh Khánh, xét thấy 718 Cayman không có chỗ đỗ nên đương nhiên không thể dùng tiểu kỹ xảo đỗ xe, chỉ có thể thành thật đỗ xe ở dưới hầm để xe.

Trong trung tâm tài chính quốc tế, An Lương đi thẳng đến Van Cleef & Arpels, tiểu Hồ Ly Tinh thích Van Cleef & Arpels chứ không phải Bulgari lòe loẹt sặc sỡ, anh đã mua một mặt dây chuyền Ruby sang trọng trong Van Cleef & Arpels.

Đó là một viên Ruby điêu khắc hình trái tim, mặc dù Ruby không đắt bằng kim cương đỏ, chỉ là kim cương đỏ phù hợp rất khó có được, ngay cả Van Cleef & Arpels trong trung tâm tài chính quốc tế Thịnh Khánh này cũng không có hàng có sẵn.

Bình Luận (0)
Comment