Chương 5129 - Lôi kéo?
Bởi vì An Lương có thể hỏi trực tiếp!
Nếu đã có một cách dễ dàng, tại sao cứ phải làm mọi chuyện phức tạp lên?
An Lương lập tức gửi tin nhắn cho Lưu Linh.
‘An Lương: Dì ơi, dì có ở Thịnh Khánh không?’
Lúc này, Lưu Linh đang thu dọn hành lý ở nhà, nhìn thấy tin nhắn An Lương gửi đến, vẻ mặt Lưu Linh có chút phức tạp...
Mối quan hệ giữa Lưu Linh và An Lương tương đối phức tạp.
Trên thực tế, An Lương không hoàn toàn chịu trách nhiệm về mối quan hệ giữa hai người, bởi vì phù thủy xinh đẹp này cũng chọn thái độ ngầm chấp nhận.
Nhưng giữa bọn họ có Lý Tịch Nhan.
Vì vậy Lưu Linh lựa chọn xử lý bằng thái độ lạnh lùng, An Lương thì thầm đọc thuộc lòng thuần phong mỹ tục.
Bây giờ Lưu Linh lại nhận được tin nhắn từ An Lương, Lưu Linh vốn đang xử lý bằng thái độ lạnh lùng, đột nhiên trở nên bối rối.
Lưu Linh hít sâu một hơi, trả lời tin nhắn.
‘Lưu Linh: Hiện giờ vẫn đang ở Thịnh Khánh, nhưng sắp phải rời đi rồi, dì phải đến Trường An một chuyến.”
Lưu Linh cố ý kể lại hành trình của mình để chứng tỏ bà ấy sẽ không ở lại Thịnh Khánh, bởi vì bà ấy đoán An Lương sẽ quay lại Thịnh Thanh trong Tết Đoan Ngọ.
An Lương nhìn thấy tin nhắn Lưu Linh trả lời, lập tức trả lời.
‘An Lương: Tại sao dì lại đến Trường An?’
An Lương biết Lưu Linh đi Trường An, nhưng An Lương không thể trực tiếp nói ra. Anh có thể công khai nói với bố mẹ mình anh đã bố trí an ninh nhân viên bên cạnh họ, nhưng lại không thể trực tiếp tiết lộ thông tin như vậy cho Lưu Linh, nhằm tránh tạo ra tâm lý phản nghịch của Lưu Linh.
Lòng người là thứ phức tạp nhất.
Đôi khi điều đó không có lợi cho người kia, nhưng chắc chắn người kia sẽ đánh giá cao điều đó.
Sự tự cho mình là đúng nhất trên thế giới là: “Tôi đang làm điều này vì lợi ích của bạn!”
Làm sao một kẻ hiểu rõ lòng người như An Lương lại có thể phạm sai lầm ngu ngốc như vậy?
‘Lưu Linh: Dì sắp tham dự một hội nghị tài chính ngân hàng.’
Với sự giúp đỡ của An Lương, Lưu Linh hiện đã trở thành phó chủ tịch phụ trách tín dụng tại Ngân hàng Công Thương tại chi nhánh Bắc Ngọc. Với tư cách là phó chủ tịch Ngân hàng Công Thương tại chi nhánh Bắc Ngọc, bà ấy đương nhiên phải tham dự một số cuộc họp tài chính ngân hàng.
An Lương nhìn câu trả lời của Lưu Linh, khẽ gật đầu.
Nếu yêu cầu Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa hoặc hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ điều tra, tuy có thể dễ dàng điều tra ra lý do, nhưng làm sao đơn giản bằng việc An Lương trực tiếp hỏi?
‘An Lương: Hôm nay dì qua đó sao?’
‘Lưu Linh: Đúng vậy.’
‘Lưu Linh: [Hành lý đóng gói.jpg]’
Như để chứng minh lời nói của mình, Lưu Linh thậm chí còn gửi cho An Lương một bức ảnh đang đóng gói hành lý. Bà ấy thậm chí còn không nhận ra rằng hành vi gửi ảnh của mình là một cử chỉ tâm lý phụ thuộc, như thể bà ấy hy vọng lấy được lòng tin của An Lương.
Bởi vì tại sao lại có thể làm điều này nếu bạn đang đối mặt với một người mà không liên quan gì đến mình?
An Lương nhìn bức ảnh Lưu Linh gửi trước, rồi mỉm cười.
‘An Lương: Dì ơi, cháu chỉ muốn gửi cho dì một tin nhắn chúc dì Tết Đoan Ngọ khỏe mạnh.’
Lưu Linh nhìn tin nhắn của An Lương, do dự một chút rồi trả lời.
‘Lưu Linh: Bây giờ thì sao?
‘An Lương:[Bản đồ điều hướng mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi.jpg]’
‘An Lương: Dì có ở nhà không?’
Lưu Linh phóng to để kiểm tra thông tin bản đồ dẫn đường do An Lương gửi, bà ấy phát hiện địa chỉ dẫn đường của An Lương là Phồng Hoa Nguyên, chính là vị trí hiện tại của nhà mình.
Nhìn thông tin bản đồ dẫn đường như vậy, Lưu Linh không khỏi hoảng sợ, bà ấy không biết An Lương vì sao lại đến đây.
‘Lưu Linh: Cháu đang làm gì ở đây?’
‘Lưu Linh: Máy bay của dì sẽ cất cánh lúc 4 giờ rưỡi, dọn dẹp xong là sẽ phải ra sân bay.’
Lưu Linh vội vàng gửi tin nhắn giải thích, như thể ngăn chặn ý định An Lương đến đây.
Nhìn thấy tin nhắn Lưu Linh gửi, khóe miệng An Lương hơi nhếch lên, phù thủy xinh đẹp này có phải căng thắng quá không?
‘An Lương: Dì đoán xem?’
Đối mặt với câu trả lời của An Lương, Lưu Linh khẽ cau mày, mím môi bối rối.
An Lương cũng gửi tin nhắn bổ sung một cách thích hợp.
‘An Lương: Ban đầu cháu dự định đến Đế Đô và gửi tin nhắn chúc sức khỏe Tết Đoan Ngọ cho dì trên đường đi.’
‘An Lương: Vì dì sắp đi Trường An, mà cháu cũng đang thuận đường nên muốn đưa dì qua đó.’
‘An Lương: Lần này cháu sẽ ngồi máy bay riêng về.’
‘An Lương: Hàng không dân dụng phải mất hơn một tiếng đồng hồ để đi từ Thịnh Khánh đến Trường An, phải không?’
Khoảng cách đường thẳng từ Thịnh Khánh đến Trường An thực ra chỉ hơn 500 km, cho dù tốc độ bay của hàng không dân dụng chậm hơn cũng chỉ mất chưa đầy một tiếng, phải không?
Tuy nhiên, sự thật thì không phải như vậy.
Nếu chỉ đơn giản sử dụng khoảng cách đường thẳng giữa hai điểm và tốc độ bay của máy bay dân dụng để tính toán, thì quả thực sẽ mất ít hơn một tiếng.
Tuy nhiên, tốc độ của máy bay hàng không dân dụng sẽ giảm đáng kể trong giai đoạn cất cánh và hạ cánh, nên trên thực tế chuyến bay từ Thịnh Khánh đến Trường An thường mất một tiếng rưỡi.
Nếu là máy bay riêng Gulfstream G650ER thì nhanh hơn, không chỉ vì tốc độ bay của nó nhanh hơn mà còn vì nó cất cánh và hạ cánh cũng nhanh.
Quãng đường chỉ hơn 500 km, với Gulfstream G650ER thì chỉ cần mất một tiếng là xong.
Lúc này mới hơn 2 giờ chiều, cho dù An Lương đưa Lưu Linh đi Trường An trước, An Lương vẫn có thể chạy về Đế Đô đủ kịp để tham dự bữa cơm tối của gia đình của Triệu Uyển Hề.
Đó là lợi ích của việc có một chiếc máy bay riêng.
Lưu Linh nhìn tin nhắn An Lương trả lời, bà ấy mới đầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy có chút khó hiểu, cuối cùng thở dài bất lực…