Chương 5130 - Gặp lại yêu nữ Lưu Linh
Một lúc sau, An Lương đã đến Phồn Hoa Nguyên, anh đã đến nhà Lý Tịch Nhan quá nhiều lần, nên hiển nhiên đã quen với đường đi nước bước.
“Ding dong”
Trước cửa phòng 3006, tòa nhà số 1 của Phồn Hoa Nguyên, An Lương bấm chuông.
Lưu Linh đã thu dọn hành lý xong xuôi, đang ngơ ngác trong phòng khách thì nghe thấy tiếng chuông cửa, Lưu Linh nhanh chóng đi đến cửa chính mở cửa.
Khi cửa mở ra, An Lương nhìn phiên bản Lý Tịch Nhan trưởng thành, chủ độ mỉm cười chào hỏi: “Dì, dì thu dọn xong chưa?”
Lưu Linh sửng sốt một chút, bởi vì bà ấy hiểu ẩn ý của An Lương, ý của An Lương chính là trực tiếp xuất phát, cũng không có ý định đi vào ngồi một lát, thậm chí không uống một ly nước.
Trên thực tế, ẩn ý của An Lương quả thực là như vậy.
Bình thường An Lương sẽ vào nghỉ ngơi một lát, còn phải trêu chọc một chút, nhưng tối nay anh đi dự tiệc của gia đình Triệu Uyển Hề, phải về Đế Đô trước nên mới vội vàng như vậy.
Lưu Linh trong lòng có chút cảm giác khó tả, giả vờ bình tĩnh nói: “Dì thu dọn đồ đạc rồi, bây giờ chúng ta ra sân bay à?”
“Vâng!” An Lương trả lời với giọng khẳng định.
“Dì ơi, dì xem thử vé máy bay của dì có thể hoàn trả không?” An Lương hỏi thêm.
“Để dì xem trước đã.” Lưu Linh vừa lấy điện thoại di động ra vừa đáp.
Theo kinh nghiệm của An Lương, lúc này chỉ còn hơn hai tiếng nữa là đến giờ khởi hành chuyến bay theo lịch trình của Lưu Linh, nên khả năng cao là không thể hoàn vé hoặc chỉ được hoàn một số tiền rất nhỏ.
Lưu Linh kiểm tra phần mềm đặt vé trên điện thoại di động của mình, cuối cùng phàn nàn tiêu cực: “Có vẻ như không thể hoàn lại tiền, xem ra có muốn hoàn cũng không được trả tiền...”
An Lương không có gì ngạc nhiên.
“Không thành vấn đề, không trả tiền cũng không sao, dì cứ trực tiếp hoàn trả vế là được, tránh làm phiền đến công ty hàng không.” An Lương giải thích.
Lưu Linh trả lời với giọng khẳng định: “Được.”
Chưa đầy một phút, Lưu Linh đã hoàn tất việc hoàn tiền, bà ấy quay người bước vào phòng, lôi ra một chiếc vali khổng lồ.
An Lương thắc mắc liệu chiếc vali này có phải có kích thước 28 inch không?
An Lương lập tức hỏi: “Dì, dì sẽ họp ở Trường An tận mấy ngày lận sao?”
Nếu không phải thế, có cần thiết phải sử dụng vali cỡ lớn như vậy không?
Lưu Linh phủ nhận: “Không phải, chỉ họp hai ngày thôi.”
Chỉ hai ngày?
An Lương có chút không nói nên lời.
“Vậy…” An Lương liếc nhìn chiếc vali ngoại cỡ.
Lưu Linh có chút xấu hổ nói: “Dì mang theo rất nhiều thứ, bao gồm các loại sản phẩm chăm sóc da, quần áo để thay, đồ ngủ, ga trải giường, vỏ chăn các loại.”
Lưu Linh nói thêm: “Dì không thích khăn trải giường và vỏ chăn của khách sạn, dì thích tự mình mang đến hơn.”
Còn có thể như vậy được sao?
An Lương không quan tâm đến điều này, bởi vì chất lượng chăn ga gối đệm và vệ sinh ở khách sạn cao cấp hầu hết vẫn có thể chấp thuận.
An Lương không có bình luận gay gắt về hành vi của Lưu Linh mà chỉ cầm chiếc vali mà Lưu Linh đang cầm và nói: “Vậy bây giờ chúng ta ra sân bay nhé.”
“Được.” Lưu Linh đáp.
Lưu Linh cũng không nói cho An Lương biết, ngoài bà ấy lần này còn có hai đồng nghiệp đến Trường An, bà ấy suy nghĩ để lát nữa nhắn tin cho hai đồng nghiệp đó.
Cả hai đi thang máy đến bãi đậu xe ngầm, nơi mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi hiệu suất cao đã chờ sẵn.
An Lương thản nhiên đặt vali vào khoang hành lý, sau đó cùng Lưu Linh ngồi ở hàng ghế sau của khoang hành khách.
Mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi hiệu suất cao từ từ cất cánh. Hệ thống điều khiển bay thông minh dễ dàng nhận ra khung cảnh hơi phức tạp của một nhà để xe dưới lòng đất, sau đó nhận ra biểu tượng lối ra rồi bay ra ngoài một cách suôn sẻ.
Trong cabin phi hành đoàn của mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi hiệu suất cao, đầu tiên Lưu Linh gửi tin nhắn cho hai đồng nghiệp rằng bà ấy sẽ đến Trường An trước, sau đó trò chuyện với An Lương.
“... Tích Nhan gần đây thế nào?” Lưu Linh lấy Lý Tịch Nhan ra làm chủ đề.
An Lương mỉm cười đáp lại: “Tịch Nhan rất ổn, hôm nay cháu đã gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy đang đến nhà bạn cùng lớp chơi, còn gửi ảnh cho cháu nữa.”
Lý Tịch Nhan đến nhà bạn thân Quách Vũ Tình vào Tết Đoan Ngọ này. Cô chụp một loạt ảnh và gửi cho An Lương, nhưng cô chưa bao giờ đề cập đến việc An Lương đến cùng mình.
Chỉ cần An Lương không nói trước, Lý Tịch Nhan cũng sẽ không nói trước, tránh gây khó dễ cho An Lương.
Lý Tịch Nhan bề ngoài trông giống như một cô gái ngốc nghếch, nhưng trên thực tế, ai mà coi cô ấy là một cô gái ngốc nghếch thì người đó mới là kẻ ngốc, nhỉ?
Sau khi An Lương và Lưu Linh trò chuyện về Lý Tịch Nhan trong hơn 10 phút, mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi hiệu suất cao đã đến sân bay quốc tế Thịnh Khánh và đậu cạnh máy bay thương gia Gulfstream G650ER.
An Lương và Lưu Linh bước xuống từ khoang hành khách. Lần này, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã hỗ trợ lấy chiếc vali 28 inch từ khoang hành lý ra.
Lưu Linh nhìn chiếc máy bay thương gia Gulfstream G650ER, mặc dù không biết mẫu mã cụ thể của chiếc máy bay thương gia Gulfstream G650ER, cũng như không biết giá trị cụ thể của nó, nhưng bà ấy biết rất rõ rằng loại máy bay thương gia tư nhân này rất đắt tiền và món “đồ chơi” này chỉ có thương gia giàu có mới có thể sở hữu.
Lưu Linh hít một hơi thật sâu, dưới sự dẫn dắt của An Lương, bà ấy lên chiếc máy bay thương gia Gulfstream G650ER. Về phần vali, các tiếp viên tự giúp đỡ mang lên.
Chuyện này mà còn cần Lưu Linh hoặc An Lương đích thân làm sao?
Bên trong chiếc máy bay thương gia Gulfstream G650ER, Lưu Linh lần đầu tiên đi máy bay riêng, bà ấy tò mò nhìn tình hình bên trong cabin với vẻ kinh ngạc trong mắt.
Máy bay phản lực thương gia Gulfstream G650ER đã là một trong những máy bay phản lực tư nhân hàng đầu hiện nay, đặc biệt là mẫu “ER” có nội thất thậm chí còn sang trọng hơn.