Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 24 - Đột Phá, Đột Phá, Lại Đột Phá (1)

"Ta cũng không cần phải sử dụng nhiều Ngưng Nguyên Đan thất phẩm như vậy, đoán chừng chỉ cần dùng tối đa bốn đến năm viên là ta đã đạt tới Ngưng Nguyên Cảnh đỉnh phong rồi."

Lâm Phàm trầm ngâm nói: "Phần đan dược còn lại các ngươi hãy lấy ra một phần để vào bên trong bảo khố của tông môn, tất cả đệ tử mỗi tháng đều có thể lĩnh một viên, có được loại đan dược tốt như vậy giúp phụ trợ tu luyện so với việc bọn hắn hấp thu nguyên thạch sẽ có hiệu suất cao hơn rất nhiều."

"Đấy là điều tất nhiên rồi."

Lý Trường Thọ liên tục gật đầu nói: "Ngưng Nguyên Đan thất phẩm cho dù là ở những tông môn hạng nhất thì cũng đều rất hiếm lạ, chỉ có những đệ tử thân truyền hay thậm chí là những đệ tử ở trong danh sách truyền thừa mới có tư cách sử dụng, đệ tử bình thường căn bản sẽ không bao giờ được tiếp xúc."

"Mỗi tháng một viên đối với bảy tên linh vật kia đã là quá tốt cho họ rồi."

"Việc này nũng có thể giúp bọn họ nhanh chóng đột phá vào Ngưng Nguyên Cảnh!"

Ngưng Nguyên Đan cũng không phải là chỉ có thể phục dụng khi còn ở Ngưng Nguyên Cảnh, tác dụng chủ yếu của nó là "phụ trợ giúp tăng tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa", bởi vậy tu sĩ Khai Huyền Cảnh cũng có thể ăn, nhưng sau khi đã đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh đỉnh phong mà ăn vào thì sẽ không còn bất kỳ tác dụng gì nữa.

"Vậy là vấn đề tiêu hao nguyên thạch của đệ tử đã có thể giải quyết."

Áp lực ở trong lòng Lý Trường Thọ đã nhẹ đi rất nhiều.

Còn về phần linh thạch phải dùng cho trận pháp...

Tam trưởng lão còn đang suy nghĩ chưa sáng tỏ, lại nghe Lâm Phàm nói: "Những phần đan dược còn dư thừa cầm đem đi bán thì như thế nào?"

Lâm Phàm trầm ngâm nói: "Ngưng Nguyên Đan thất phẩm thì tất nhiên là không cần phải lo nguồn tiêu thụ, giá cả có lẽ cũng sẽ rất khả quan, vậy nếu đem đổi để lấy một chút ít Nguyên Thạch để giải quyết vấn đề khẩn cấp hẳn sẽ không có vấn đề gì đúng không?"

Lý Trường Thọ sửng sốt: "Chuyện này không thành vấn đề, chỉ là... vật hiếm có cỡ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nếu bán thì ngày sau muốn mua lại cơ bản là vô vọng."

"Tại sao lại phải mua về? Chúng ta có thể tự mình luyện ra mà." Lâm Phàm lại nở nụ cười.

Tiêu Linh Nhi có thể luyện, chính mình cũng có thể luyện.

Nếu như không phải là sợ sẽ làm kinh thế hãi tục rồi lại rước hoạ vào thân, các ngươi có tin bây giờ ta đã đang kêu người đi tìm thảo dược ở khắp nơi về không?

Tuy nhiên Lâm Phàm cũng biết không phải việc gì hắn thích làm cũng đều có thể làm được.

Nơi này không đơn giản chỉ là một trò chơi, cũng không có thời kỳ an toàn cho tân thủ, nếu như cho mọi người biết tông môn hắn có người có thiên phú yêu nghiệt như vậy, sợ là ngày hôm sau Tiêu Linh Nhi ngay lập tức liền sẽ bị người khắc bắt đi, trở thành một cỗ máy luyện đan vô cảm.

Còn về phần Lãm Nguyệt Tông...

Có lẽ sẽ hoàn toàn bị diệt sạch, chỉ còn có thể tồn tại trong dòng sông lịch sử.

Cho dù vậy thì Tam trưởng lão Lý Trường Thọ vẫn còn có chút chần chờ.

Lâm Phàm thấy vậy, lắc đầu than nhẹ:

"Tam trưởng lão, ta biết ngươi băn khoăn, nhưng ngươi có biết tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của một con người là gì không?"

"Là cái gì?"

"Là dùng hết sức khoẻ, tuổi thọ của bản thân chỉ để kiếm thêm của cải, nhưng đến khi người mất thì của cải lại vẫn còn."

"Sau đó tất cả của cải đều bị kẻ thù lấy mất, làm áo cưới cho chính hắn."

"Đổi cách nói khác dễ hiểu hơn chính là ngươi bị kẻ thù giết, mà kẻ thù sau đó lại tiêu tiền của ngươi, ở trên giường của ngươi, ngủ với đạo lữ của ngươi, xong việc còn đánh con của ngươi."

"Nhưng thật ra là có cách để ngươi có thể tránh được bi kịch này, chỉ cần ngươi đem tiền của mình tiêu dùng, trang bị cho mình đến tận răng, lúc ấy làm gì có kẻ nào còn có thể giết ngươi được a."

Lý Trường Thọ sửng sốt.

Lập tức mí mắt giật giật.

"Ta hiểu rồi."

"Ta sẽ làm theo lời tông chủ nói."

Con mẹ nó! Đã tiêu tiền của ta lại còn nằm trên giường của ta, ngủ với đạo lữ của ta?

Đây là chuyện mà một người nam nhi không thể nào nhẫn nhục được!

"Mấy viên Ngưng Nguyên Đan này các ngươi hãy lấy năm mươi viên để đem đi bán, còn về chuyện đem bán cho ai thì ngươi cùng bốn vị trưởng lão còn lại tự mình thảo luận là được, nhưng nhớ kỹ phải che dấu thật kỹ tung tích, bằng mọi giá không được để lộ ra rằng chúng được tạo ra tại Lãm Nguyệt Tông này biết chưa."

"Nếu không Lãm Nguyệt Tông chỉ sợ sẽ cách việc diệt môn không xa!"

Tuy rằng Lâm Phàm chưa từng tiếp xúc với xã hội bên ngoài, nhưng dùng mông để suy nghĩ thì cũng biết loại thế giới thực lực vi tôn này tuyệt đối sẽ không đơn giản.

"Tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Bình Luận (0)
Comment