“Cái gì cơ?”
Vu Hành Vân bay vút tới, đứng chắn ngay trước mặt Phương Khôn, vẻ mặt lạnh như băng nói: "Các ngươi không mời mà tới, chưa nói một lời nào mà đã động thủ với đệ tử của Lãm Nguyệt Tông chúng ta, thậm chí còn lấy lớn hiếp nhỏ mang cái uy áp chết giẫm của ngươi để kinh doạ đệ tử tông môn ta."
"Bây giờ các ngươi lại nói với ta là đến không phải vì muốn đánh một trận ư?"
"Các ngươi coi Lãm Nguyệt Tông chúng ta là quả hồng mềm dễ bóp sao?"
"Miệng lưỡi thật sự là rất bén nhọn"
Chu trưởng lão Đào Hoa tông cười lạnh: "Dám đổi trắng thay đen, từ các ngươi bây giờ lại chuyển sang thành chúng ta có lỗi sao?."
"Lần này chúng ta tới là để đòi lại sự công bằng, hành động lúc trước của Lãm Nguyệt Tông các ngươi rõ ràng là việc làm sai trái, bây giờ chúng ta đến đây đòi bồi thường để chấm dứt nợ nần, chẳng lẽ là chúng ta sai hay sao?"
Vu Hành Vân không đổi sắc mặt.
Nàng đương nhiên hiểu rõ đối phương đang muốn nói cái gì.
Ngay từ đầu nàng cũng đã vô cùng lo lắng.
Mà hiện tại, chuyện mà nàng lo lắng cuối cùng cũng vẫn xảy ra.
Nhưng nàng bây giờ không cảm thấy hối hận một chút nào.
Có thể chiêu mộ được một đệ tử thiên kiêu như Tiêu Linh Nhi, đừng nói là phải đắc tội ba tông môn các ngươi, kể cả có phải đắc tội tất cả các tông môn hạng xung quanh cũng sẽ không tiếc!
"Từ đâu đấy lại là lỗi của bọn ta vậy? Bọn ta đâu có vi phạm vào bất kỳ điều luật nào đâu."
"Trước đó các ngươi đã từng có điều luật nào không cho phép khắc xuống vài chữ ở trên đường chưa?"
"Một lũ chỉ biết cưỡng từ đoạt lý!"
Trưởng lão Bát Kiếm Môn tức giận nói: "Cướp đoạt đệ tử của tông môn ta thì có khác gì với việc cướp đoạt tài nguyên của tông môn ta đâu?"
"Hôm nay ngươi nhất định phải cho chúng ta một sự bồi thường thoả đáng!"
"A?"
Lâm Phàm bay từ trên đỉnh núi xuống, chỉ là trong nháy mắt đã đến gần: "Ta hơi thắc mắc một chút, các ngươi muốn chúng ta phải bồi thường cái gì đây?"
Tuy rằng hắn có chút lo lắng, nhưng dù sao cũng không thể trốn đi, sự tình dù như thế nào cũng phải giải quyết.
"Ngươi là ai?" Ngô trưởng lão nhíu mày hỏi.
"Đây là tông chủ của tông môn ta." Vu Hành Vân lộ rõ vẻ tôn kính.
"Hả?"
Chu trưởng lão cười ha ha: "Lãm Nguyệt Tông các ngươi đúng là càng ngày càng xuống dốc, vậy mà hết cách lại phải để một tên tiểu tử thò lò mũi xanh lên làm chức tông chủ, hay đây chỉ là một con rối để các ngươi có thể tuỳ ý điều khiển mà thôi?"
"Đừng có nói năng linh tinh!"
Vu Hành Vân giận dữ: "Ngươi nếu còn dám nói ra một câu làm nhục tông chủ, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
"Ngươi nói xem ta có dám hay không?"
"Ta sợ ngươi sao?" Chu trưởng lão hừ lạnh, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói nhiều.
Sợ thì thật sự chưa chắc là hắn đã sợ.
Nhưng vẫn giống câu nói trước kia, không ai lại nguyện ý trêu trọc khiến mấy lão già Lãm Nguyệt Tông này tức giận cả.
"Nhị trưởng lão, cần gì phải như thế?" Lâm Phàm khoát tay, ý bảo Vu Hành Vân bình tĩnh lại.
Hắn chỉ trong chốc lát đã có thể nhìn ra tình huống bây giờ.
Đám người này mặc dù là tìm tới cửa để gây sự nhưng thực lực của họ lại không phải là quá mạnh, nếu không Lãm Nguyệt Tông bây giờ đã chính thức trực tiếp diệt môn rồi chứ không phải là đang đứng ở dưới chân núi này mà cãi cọ.
Một khi sự tình đã như vậy, vậy thì ta cũng không cần phải kiêng kỵ bọn họ quá mức.
Vù vù vù.
Cũng chính vào lúc này Tiêu Linh Nhi đã chạy tới.
Xa xa phía sau còn có thể nhìn thấy thêm một vài bóng người, đương nhiên đó chỉ có thể là năm tên linh vật còn lại đang chạy tới.
Mặt Tiêu Linh Nhi lộ ra vẻ cảnh giác, thần sắc trở lên rất khó coi.
Liếc mắt một cái nàng cũng có thể nhìn thấy được những vết hằn đỏ ửng trên mặt của Phương Khôn và Tả Thanh Thanh, lửa giận ngày càng tăng lên, nhưng nàng chỉ đang là một tên đệ tử nên cũng không dám nói cái gì, chỉ yên lặng lấy ra vài đan dược cho bọn họ ăn vào, giúp bọn họ chữa thương.
Cuối cùng, cả bảy tên linh vật đã tề tụ đầy đủ.
Mà sắc mặt các trưởng lão của ba tông môn kia cũng có một chút thay đổi, trong lòng trở lên khiếp sợ: "Vậy mà tất cả đề tử đều đã là Ngưng Nguyên cảnh? Chẳng phải nghe nói Lãm Nguyệt Tông gần đây không có nổi một người kế tục sao?"
"Trẻ tuổi như vậy mà tất cả đều đã là Ngưng Nguyên Cảnh? Thậm chí cô gái kia còn là Ngưng Nguyên Cảnh tầng năm, sợ là đã sắp đột phá tới tầng sáu."
"Còn có loại đan dược chữa thương kia không biết là loại nào, tại sao hiệu quả lại tốt đến như vậy? Vết sưng tấy trên mặt của mấy tên đó đã biến mất nhanh đến mức kể cả mắt thường cũng có thể thấy được?"
Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận, Lâm Phàm đã mở miệng nói: "Ta đổi ý rồi."
"Giờ phút này ta không còn muốn nghe các ngươi đòi bồi thường cái gì nữa."
"Các ngươi đã hành hung đệ tử của tông môn chúng ta trước, thù này phải trả sau đó có chuyện gì thì bàn sau."
Lâm Phàm thanh âm dần lạnh lùng nói: "Phương Khôn, Tả Thanh Thanh, các ngươi còn nhớ rõ ai là người đã đánh các ngươi không?"
"Đệ tử nhớ rõ!" Hai người này tức giận đáp lại.
"Tiến lên cho bọn hắn mấy cái bạt tai, để cho hắn nhớ thật lâu rằng Lãm Nguyệt Tông này không dễ trêu trọc!"
"Nếu ai mà dám ngăn cản thì đánh cả họ!"
Oanh, oanh, oanh, oanh!
Bốn phương tám hướng xung quanh bắt đầu có nhiều luồng khí tức kinh người đang dần tiến về nơi này.
Là bốn vị trưởng lão còn lại!
Bọn họ vốn dĩ đều đang ở những khu vực xung quanh để tìm kiếm các loại linh dược, tài liệu để hỗ trợ Linh Nhi luyện đan, bây giờ khi biết được tông môn đang gặp chuyện đương nhiên là sẽ phi hết tốc lực chạy về.