"Ngươi cũng không cần phải quá lo lắng."
Thanh âm già nua bắt đầu trấn an nói: "Những tên đang tới đây đều là người của các tông môn hạng ba ở xung quanh đây, hơn nữa lại còn thuộc loại kém cỏi trong số các tông môn hạng ba, Đào Hoa Tông, Kim Ưng Tông, Bát Kiếm Môn bọn họ cũng không dám làm quá mức."
"Dù sao thì Lãm Nguyệt Tông tuy rằng thật sự không có nổi một người để kế tục, đệ tử thì ít ỏi và yếu kém nhưng năm vị trưởng lão thì lại có thực lực khá mạnh, ít nhất vẫn là nổi bật trong các tông môn hạng ba."
"Ta nghĩ bọn họ lần này tới đây có lẽ là vì muốn thể hiện uy nghiêm đồng thời gây chút áp lực lên Lãm Nguyệt Tông."
"Vậy thì con càng không thể ngồi yên để cho bọn họ làm như vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Linh Nhi phồng lên tức giận: "Muốn làm nhục tông môn của ta, làm sao có thể để cho bọn họ toại nguyện?"
Thanh âm già nua không còn truyền đến.
Nhưng trong vòng cổ của nàng, linh hồn không trọn vẹn kia lại đang để lộ ra một nụ cười hài lòng.
Thầm nghĩ: "Tâm tính thật không tồi."
"Tốt hơn nhiều so với tên đồ đệ lòng lang dạ thú trước kia không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc ngày xưa ta chỉ biết quan tâm tới thiên phú rồi xem nhẹ phẩm hạnh, nếu không mọi chuyện cũng không đến mức tồi tệ đến như vậy..."
Mà nói đến Lãm Nguyệt Tông, ta đã sống được nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua tông môn nào kỳ lạ như này.
Nhưng ta đây lại thích loại tông môn như vậy.
Nếu bọn họ thật sự muốn làm hại Linh Nhi, bà già này cũng không ngại phải ra tay một chút đâu...
"···"
Oanh!
Luồng uy áp phát ra từ những chiếc phi thuyền càng ngày càng cường đại.
Cả người của Phương Khôn và Tả Thanh Thanh đều đang run rẩy.
Nếu không phải nhờ đêm qua bọn hắn đã đột phá lên Ngưng Nguyên cảnh, chỉ sợ bây giờ đã nằm rạp cuống sát đất không thể đứng dậy được rồi.
Nhưng cho dù là như thế, bây giờ toàn thân của bọn họ xương cốt máu thịt cũng đều phải chịu một áp lực rất lớn, tim đập nhanh như muốn vỡ ra, lợi đã bị cắn đến chảy máu.
Cho dù bọn họ dùng hết toàn lực thì vào giờ phút này cũng không có cách nào có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng thì ba chiếc phi thuyền mới thay nhau liên tiếp hạ xuống.
Đệ tử của cả ba tông môn đều mặc trang phục riêng của tông môn bọn họ, nối đuôi nhau đi xuống.
Sống lưng của từng người đều thẳng tắp, hiên ngang uy vũ, trái ngược với dáng vẻ đang bị đè còng lưng xuống, chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy của Phương Khôn và Tả Thanh Thanh.
Bọn họ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, giống như đang từ trên cao nhìn xuống mấy con kiến ở dưới chân.
Một tên đệ tử cuồng bạo của Kim Ưng Tông tiến lên, giơ tay lên trời để lấy đà sau đó giáng xuống khuôn mặt của hai đệ tử Lãm Nguyệt Tông hai cái bạt tai.
Bốp, bốp!
Mỗi người một cái bạt tai, lực đánh mạnh tới mức tới khóe miệng Phương Khôn và Tả Thanh Thanh đã bắt đầu tràn đầy máu, dấu bàn tay đỏ ửng in lên trên mặt vô cùng rõ ràng, cả khuôn mặt cũng bắt đầu theo đó sưng to lên.
"Mấy tên Lãm Nguyệt Tông phế vật này mà cũng dám gây sự với Kim Ưng Tông bọn ta sao?"
"Hôm nay chúng ta đến đây để đòi công đạo."
"Các ngươi mau dẫn đường cho ta đến gặp tông chủ của các ngươi, nếu không ta liền ngay lập tức giết hai người các ngươi như giết một con chó!"
Sắc mặt hai người dần trở lên biệt khuất.
Từ lúc bọn họ gia nhập Lãm Nguyệt Tông tới bây giờ cũng chưa từng phải trải qua chuyện gì như vậy.
Hiện giờ bị người ta áp bức, dưới uy áp khủng bố kia thì thậm chí cả việc đứng thẳng cũng vô cùng khó khăn, bây giờ chỉ có thể bất lực để mặc cho đối phương liên tiếp vả mặt, cảm thấy vô cùng uất ức.
Tuy nhiên hai người họ lại không có một chút cảm giác hoảng sợ nào!
Nếu mà có thì đó cũng chỉ là sự phẫn nộ.
Bọn họ căm phẫn trừng mắt nhìn ngược lên mấy tên đệ tử của Kim Ưng Tông, tỏ vẻ hoàn toàn không phục.
"Hả? Còn dám trừng mắt nhìn ta?"
Tên đệ tử Kim Ưng tông rút đao ra, tức giận nói: "Xem ra các ngươi chán sống rồi, vậy thì mau đi chết đi!"
"Dừng tay cho ta!"
Oanh!
Một đạo ánh sáng tràn đầy uy lực bay từ trên núi xuống.
Vu Hành Vân rốt cuộc đã tới.
Tay áo vừa vung lên, trong nháy mắt đã làm phân tán đi hết uy áp của mấy tên trưởng lão Động Thiên Cảnh của đối phương, cuối cùng đã để cho Phương Khôn và Tả Thanh Thanh khôi phục được tự do, hai người ngay lập tức nhảy lui về phía sau né tránh một đao từ tên kia, đồng thời rút kiếm định xông lên chém giết tên đệ tử Kim Ưng Tông.
"Dừng tay!"
Lần này là trưởng lão Kim Ưng Tông mở miệng.
"Ta lặn lội đi đường xa đến đây không phải là để đánh một trận sống còn với Lãm Nguyệt Tông các ngươi."
Nhìn thấy Vu Hành Vân, hắn bắt đầu trở lên sợ hãi.
Nhớ tới những hồi ức chính mình ngày xưa đã từng bị Vu Hành Vân hành hung một trận đến mức phải khiếp đảm, bây giờ lão ta không muốn ép cho Vu Hành Vân trở lên nổi điên.
Nhưng sự tình chính thì vẫn phải làm.