Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 27 - Tông Môn Gặp Nạn (2)

"Đoán chừng Lãm Nguyệt Tông sau hôm nay sợ là không thể gượng dậy nổi rồi."

"Ha ha, đó cũng là một chuyện tốt, Đào Hoa tông của chúng ta là tông môn ở gần Lãm Nguyệt Tông nhất, nếu Lãm Nguyệt Tông phải giải tán, chúng ta ngược lại có thể chiếm lấy địa bàn của Lãm Nguyệt Tông để thu vào trong túi một cách hợp tình hợp lý."

"Đỉnh núi kia tuy rằng khá tầm thường nhưng dù sao thì nó vẫn là một ngọn Linh Sơn, cũng có thể làm tăng thêm uy thế của Đào Hoa Tông chúng ta!"

Nụ cười trên mặt Chu trưởng lão càng thêm tươi tỉnh.

Nhưng ông ta cũng biết chắc chắn Kim Ưng Tông và Bát Kiếm Môn cũng sẽ không hạ tử thủ.

Bởi vì năm lão già ở Lãm Nguyệt Tông kia thực lực thật sự rất mạnh, bọn hắn liều mạng ít nhất cũng có thể kéo theo vài tên Động Thiên Cảnh chết cùng, tội gì phải làm vậy chứ?

Không bao lâu sau.

Ba vị trưởng lão đều phát hiện mục đích của đối phương và mình giống nhau, liền truyền âm cùng nhau trò chuyện.

"Xem ra mục đích của ba tông môn chúng ta đều giống nhau rồi."

"Có vẻ là như vậy."

"Lãm Nguyệt Tông bọn hắn dám coi thường, không đem tông môn của bọn ta để vào trong mắt, đương nhiên bọn ta phải giáo huấn cho bọn hắn biết điều một chút!"

"Hôm nay nhất định phải để cho đám đệ tử mới nhập môn năm nay của bọn hắn biết như thế nào mới gọi là tông môn hạng ba thật sự."

"Đó là điều đương nhiên, nhưng đệ tử Kim Ưng Tông của bọn ta phải được ra tay trước!" Trò chuyện một hồi, trưởng lão Kim Ưng Tông bắt đầu tự mình ra quyết định an bài.

Trưởng lão của Đào Hoa tông và Bát Kiếm Môn đều nhíu mày nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối.

Không phải là bọn hắn sợ Kim Ưng Tông, mà là Kim Ưng Tông bọn hắn mặt quá dày, vô liêm sỉ, điều gì cũng dám làm. Nếu như bây giờ từ chối ý muốn của bọn hắn thì không biết bọn hắn sẽ làm ra sự tình gì.

Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi.

Phương Khôn cùng Tả Thanh Thanh đang ngồi khoanh chân tu luyện ở cửa vào tông môn.

Dù sao đêm qua bọn hắn cũng vừa mới đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh, còn cần tiếp tục tu luyện để củng cố và ổn định tu vi, với lại ban ngày cũng hầu như không có ai đến đây, đương nhiên cũng không cần trừng mắt để ý từng giờ từng phút.

Làm đệ tử canh cửa của Lãm Nguyệt Tông thật sự quá nhàn rỗi, sẽ không chậm trễ tu luyện chút nào.

Nhưng đột nhiên một luồng uy áp kinh người từ trên trời giáng xuống khiến cho cả người của bọn họ run rẩy, cả cơ thể bị té ngã nằm sõng soài trên mặt đất.

Mãi sau đó hai người họ mới có thể cắn răng đứng dậy, mở to mắt định chửi mắng một trận.

"Tên nào dám náo loạn ở Lãm Nguyệt Tông?"

"Kia... kia là cái gì vậy?"

Lời vừa nói ra, bọn họ liền ngay lập tức nhìn thấy ba chiếc phi thuyền dữ tợn kia, sắc mặt không khỏi trở lên vô cùng hoảng hốt.

Trong Lãm Nguyệt cung.

Lâm Phàm đột nhiên mở to hai mắt: "Loại cảm giác này..."

"Uy áp thật mạnh, hơn nữa còn không hề có ý muốn thu liễm, chẳng lẽ là "khảo nghiệm" kẻ địch tìm tới cửa hằng năm của trò chơi?"

"Không phải đã nói mỗi năm chỉ có một lần nguy cơ nhỏ sao? Lúc này mới một tháng mà nguy cơ đã tới rồi sao?"

Lâm Phàm da đầu bắt đầu tê dại: "Cũng không biết lần này tông môn có thể gánh chịu được hay không đây."

Hắn hít thở một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, sau đó nhanh chân bước đi.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở trên núi đều cảm thấy được luồng uy áp kia, lao ra khỏi nơi tu luyện, vừa đưa mắt nhìn một cái họ liền có thể trông thấy ba chiếc phi thuyền kia đang bắt đầu tiến tới, sắc mặt của tất cả đều biến đổi.

"Là phi thuyền của Đào Hoa tông, Bát Kiếm Môn và Kim Ưng Tông!"

Hôm nay nhị trưởng lão Vu Hành Vân đang ở lại trấn giữ và bảo vệ bên trong tông môn, ngay khi cảm nhận thấy luồng uy áp đó, sắc mặt nàng liền trở nên tức giận: "Mấy tên này tới đây chắc chắn là không với mục đích tốt."

"Hừ, ta vẫn còn ở đây mà bọn hắn lại dám động tới tông môn ta, thật can đảm!"

Nàng đứng dậy, lắc mình một cái sau đó như hoá thành một luồng sáng bay ra khỏi căn phòng lao xuống chân núi.

Tiêu Linh Nhi đang tập trung bỗng nhiên mở to mắt, rời khỏi trạng thái tu luyện, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dần trở nên căng thẳng.

"Bọn họ đã đuổi theo đến đây rồi sao?"

Một thanh âm già nua vang lên trong đầu nàng: "Không phải đám người đang truy đuổi chúng ta đâu. Đây là người của mấy tông môn nhỏ xung quanh, nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ họ đến là để trả thù bởi vì hành động quảng cáo lúc trước của Lãm Nguyệt Tông."

Tiêu Linh Nhi lập tức phản ứng lại: "Là những lời quảng cáo lúc trước bọn họ khắc trên con đường khi đi qua tông môn ư?"

"Tám chín phần mười chính là như thế."

Thanh âm già nua lần nữa truyền đến: "Linh nhi, bây giờ gặp sự tình như thế này, ngươi có hối hận vì đã chọn tông môn này không?"

Tiêu Linh Nhi cắn răng, lắc đầu: "Con chưa từng có một chút hối hận!"

"Tông chủ, trưởng lão và những người đồng môn đều lấy đối xử thành tâm với con, chưa từng bạc đãi, chỉ cần là dược liệu con cần, bọn họ đều tận tâm tận lực tìm kiếm và mang đến cho con."

"Cho dù là bảo vật trấn tông Địa Tâm Yêu Hỏa, con vừa nói muốn nó thì tông chủ liền cho con ngay lập tức mà không thèm chớp mắt lấy một cái."

"Phải đi đâu để tìm được một tông môn như này đây?"

"Nếu con gia nhập vào Đào Hoa tông, liệu bọn họ có thể đối xử với con như thế không?"

"Hừ."

Nàng hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay tông môn gặp phiền phức, con nhất định phải góp một phần sức lực để trả ơn cho những ngày qua!"

Nàng đứng dậy, không chần chừ chạy như điên về phía chân núi.

Bình Luận (0)
Comment