Quy tắc cấm trong tông môn:
1: Cấm bất cứ đệ tử nào trêu chọc những người đáp ứng bất kỳ điều kiện nào kể trên.
2: Cấm bất cứ đệ tử nào tùy ý gây hấn với người khác, nguyên tắc của chúng ta là: "người không phạm ta ta không phạm người"
3: Nếu có người gây hấn với ngươi, cần phải tiêu diệt hết, diệt cỏ diệt tận gốc, không được lưu lại người sống, nghiền thành tro cốt, tốt nhất là ngay cả gia tộc, tông môn, hảo hữu chí giao đều cùng giết, không lưu bất kỳ người sống sót nào! Sau đó, còn phải lựa chọn chỗ có gió to đem đổ đi tro cốt, như vậy mới có thể thổi càng xa hơn.
4: Nếu không thể thỏa mãn điều kiện thứ ba, tuyệt đối không được trở mặt, phải lựa chọn nhẫn nhịn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
5: Nếu bởi vì nguyên nhân đặc thù nhất định phải gây hấn với người thỏa mãn "điều kiện chiêu sinh" thì nhất định phải một kích tất sát, cũng trong một thời gian ngắn phải diệt sạch gia tộc, tông môn của hắn, nhất là bạn gái của hắn! Nếu phái người ra tay thì ít nhất phải cao hơn đối phương ba đại cảnh giới, tuyệt đối không thể cho đối phương bất kỳ cơ hội phản kháng. Nếu thực lực không đủ...
Cho dù nguyên nhân đặc thù cũng không được gây hấn với hắn.
Cho dù phải lựa chọn nhận lỗi.
Cho dù là bị đối phương "ngưu đầu nhân"
6: ...
Xem xong một loạt quy định mới, năm vị trưởng lão đầu đều đã tê dại.
Quy định tuyển nhận đệ tử mới ngược lại là khá ổn, tuy rằng không hiểu cái này có ích lợi gì, nhưng tốt xấu còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng quy tắc cấm của tông môn là cái quỷ gì vậy?
Không được gây hấn với người thỏa mãn điều kiện thu đồ đệ?
Chuyện đó cũng ổn thôi.
Không động thủ thì thôi, một khi động thủ diệt người cả nhà, thậm chí ngay cả người thân hảo hữu cũng không buông tha, còn không lưu lại bất kỳ người sống nào, xong còn phải nghiền xương thành tro. Loại hành vi này, thật sự không sợ bị xem là ma giáo sao?
Đại trưởng lão run rẩy nói: "Tông chủ, lệnh cấm này chỉ sợ là có chút không ổn a?"
"Có gì không ổn?" Lâm Phàm trợn trắng mắt hỏi lại.
"Động cái là diệt cả nhà, cái này... quá độc ác lại dễ bị trả thù a!"
"Trả thù cái gì?" Lâm Phàm lại lần nữa hỏi ngược lại: "Đều đã diệt cả nhà hắn, chí giao hảo hữu cũng toàn bộ giết hết, còn giã xương thành tro không lưu lại dấu vết, ai biết là chúng ta làm?"
"Cho dù biết thì cũng không còn ai thân thiết nữa, ai giúp bọn họ báo thù?"
"Hay là Đại trưởng lão ngươi chẳng lẽ cho rằng chỉ giết một người là an toàn? Chẳng lẽ người nhà hảo hữu của hắn không báo thù ư?"
Tô Tinh Hải bị chất vấn, trong lúc nhất thời trừng mắt, không biết nên như thế nào phản bác.
Nhị trưởng lão Vu Hành Vân trầm tư nói: "Tông chủ nếu là như vậy Lãm Nguyệt Tông chúng ta sợ là không có đủ thực lực để làm vậy."
"Cho dù mấy lão già chúng ta cùng ra, cũng chỉ miễn cưỡng có chiến lực tông môn hạng ba."
"Không phải ta viết rất rõ ràng sao?"
"Nếu không có đủ thực lực thì liền chịu đựng cho ta! Không có đủ thực lực diệt cả nhà người ta còn dám gây hấn với người ta? Không sợ bị người ta giết ngược lại sao?"
Hắn nói một hồi liên tục không nhường nhìn bất kỳ ai
Lâm Phàm biết mình muốn cái gì, càng rõ ràng phải làm như thế nào mới có thể "sống sót".
Do đó, các điều khoản này phải được thực thi bằng mọi giá.
Lời này vừa nói ra, Vu Hành Vân mấy lần định nói gì đó, cuối cùng cũng á khẩu không trả lời được, không lên tiếng.
Đương nhiên là muốn phản bác.
Nhưng nói gì được nữa, Lâm Phàm những lời này thật sự rất có đạo lý.
Lời nói cẩu thả nhưng đạo lý không cẩu thả. Đại đạo đơn giản nhất.
"Nhất là những người thoả mãn điều kiện chiêu sinh của chúng ta, nếu thật sự đắc tội bọn họ, nhất định phải một kích tất sát, mang gia tộc bọn họ giết một chỗ! Chớ nói là người, kể cả chó của nhà hắn cũng đều phải giết!
Nói tới đây, Lâm Phàm nhìn bọn họ: "Còn ai có vấn đề gì nữa không?"
Ngũ trưởng lão Đoạn Thanh Dao nhẹ nhàng giơ tay: "Tông chủ, ta có vấn đề, cái Ngưu Đầu Nhân mà ngài vừa nói là có nghĩa gì vậy?"
"Chính là bị người ta cắm sừng." Lâm Phàm thuận miệng đáp lại.
Năm vị trưởng lão biểu tình đồng bộ, mờ mịt: "Hả?"
"Mối hận đoạt vợ, hiểu chưa?"
"Vợ ngươi bị người khác đoạt, chạy theo người khác."
"···"
Năm vị trưởng lão nhất thời hít sâu một hơi.
Loại thù này cũng phải chịu đựng?!
Tứ trưởng lão Trần Nhị Trụ vội vàng nói: "Tông chủ, chỉ sợ là không ổn a, bực này cừu hận nếu cứ để ở trong lòng không cách nào phóng thích, ý niệm không thông đạt, bất lợi cho tu hành, sợ là sẽ sinh ra tâm ma, nhẹ thì không cách nào tiến thêm, nặng thì... tu vi thụt lùi, thậm chí có thể bạo thể mà chết a!"
"Cái này có thể sinh ra tâm ma?"
Bốn vị trưởng lão còn lại đều gật đầu.
Lâm Phàm ôm cánh tay: "Ta biết các ngươi nghĩ gì, nhưng sao các ngươi không nghĩ ngược lại."
"Nữ nhân hoặc đạo lữ của ngươi có thể bị cướp đi thì còn xứng làm đạo lữ của các ngươi sao?"
Năm người sửng sốt, sau đó nhao nhao nhìn nhau lắc đầu.
Nhất định là không xứng.
"Vậy các ngươi đè nén cái gì?"
"Nghĩ khác đi một chút, các ngươi đã coi như được sống phóng túng với đạo lữ của người khác một đoạn thời gian, ngươi đè nén cái gì?"
"Cho dù tốn tiền, nhưng làm gì mà không phải tiêu tiền? Đi dạo kỹ viện chẳng phải là tiêu tiền sao? Gái nhà lành so với đi dạo kỹ viện không phải thoải mái hơn nhiều sao?"
"Thậm chí nếu như khó chịu ngươi còn có thể cố gắng phấn đấu tu hành, xong việc thì đi đánh hắn."
"Ngủ với đạo lữ của người ta, sau đó lại đánh hắn một trận, ngươi đè nén cái gì?"
"Cho dù không làm được thì chuyện này cũng cho ngươi hiểu rõ đạo lữ của mình loại người như nào, từ bỏ sớm còn tốt hơn để người đó làm phản ngay tại thời khắc mấu chốt phải không?"
Năm vị trưởng lão: "A!"
Giờ khắc này tất cả bọn họ đều bối rối.
Đây là loại đạo lý gì vậy?
Đạo lý hoàn toàn chưa từng tưởng tượng qua.
Nhưng nghe cũng có chút đúng a!