Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 5 - Quy Tắc Tốt (2)

Tam trưởng lão Lý Trường Thọ điên cuồng vỗ đùi mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm: "Nói hay lắm!"

Đến cuối cùng cho dù là đại trưởng lão ngoan cố nhất cũng cảm thấy có một chút đạo lý, nhưng vẫn là cảm thấy không ổn:

"Tông chủ lời nói cũng không phải không có lý, nhưng những thứ này chung quy là không nên đặt làm tông quy a."

"Tông quy như thế, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người ta nhạo báng."

"Mấy lão già chúng ta thì cũng thôi, còn mấy tên đệ tử chỉ sợ là không ổn."

"Không ổn?"

Lâm Phàm than nhẹ: "Cười nhạo?"

"Đến lúc nào rồi, còn muốn mặt mũi?"

"Thể diện quan trọng, hay là tông môn và với mạng ngươi quan trọng?"

"Đại trưởng lão, ngươi đã sống tại Lãm Nguyệt Tông lâu hơn nhiều so với ta, luận bối phận thì ta phải gọi ngươi là tổ tông, vậy ngươi lại nói xem mấy đời trước Lãm Nguyệt Tông chúng ta ngược lại cũng thu được một ít đệ tử không tệ, nhưng vì sao đến bây giờ lại đến phiên ta làm tông chủ?"

Đại trưởng lão sắc mặt khẽ biến, nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện

Sư huynh, sư đệ, sư muội, đệ tử, sư điệt, đồ tôn của mình, thậm chí...

Quá nhiều.

Trong những năm này, đều biến thành một mảnh mộ nhỏ.

Thanh âm hắn dần dần khàn khàn:

"Những người khác đều đã chết, tông chủ là hạt giống tốt nhất của Lãm Nguyệt Tông chúng ta."

"Vậy trong số những người trước đó có một ai sống thọ và chết tại nhà không?"

Thanh âm Đại trưởng lão càng thêm khàn khàn: "Không có."

"Còn không hiểu sao?"

Lâm Phàm cười nhạo: "Đã là thời điểm như thế này còn không nhận ra hiện thực, còn nói với ta thể diện với mặt mũi cái gì?"

"Muốn còn có thể kéo dài hơi tàn thì cẩu đi, đợi đến khi muốn cẩu cũng không có cơ hội, đó mới là lúc thật sự hết thuốc chữa."

"Hơn nữa, ta cũng biết vì sao các ngươi chọn ta làm tông chủ."

Hắn không giấu diếm nói: "Đêm đó mấy người các ngươi nói chuyện, dưới cơ duyên xảo hợp ta đã nghe được. Các ngươi không muốn gánh vác trách nhiệm này liền đưa nó cho ta, ta không sợ."

"Nhưng các ngươi đã chọn ta, thì phải giao quyền lực cho ta, như vậy ta mới có thể yên tâm mạnh dạn dứt khoát làm!"

"Chưa nói thành bại, ít nhất ta đã cố gắng."

"Ta không phụ lòng tông môn, càng không phụ lương tâm của mình!"

"Không nên ngoài mặt coi ta là tông chủ, nhưng thực tế ta làm gì các ngươi đều phủ định, thậm chí biết rõ ta làm như vậy có đạo lý nhưng vẫn phủ định ta như thế..."

Lâm Phàm tự giễu cười.

"Nếu là như thế, cái chức tông chủ này ta không làm cũng được, các ngươi muốn đưa ai lên làm cũng được, với lại ta còn có mấy cái khác sư huynh đệ, các ngươi để cho bọn họ tới làm cái này tông chủ?"

Nói tới đây, Lâm Phàm lại thở dài một tiếng.

"Lãm Nguyệt Tông đang trong thời kỳ vô cùng nguy kịch."

"Thay đổi không nhất định có thể cứu sống nó, nhưng không thay đổi thì tuyệt đối là chỉ có một con đường chết."

"Loạn thế nên dùng trọng điển, trống kêu không cần trọng chùy."

"Đồng ý hay không, các ngươi tự mình xem mà làm đi."

Hắn nhìn thẳng năm vị trưởng lão, trong ánh mắt nhìn không có một chút khiêm tốn.

Giờ khắc này hắn chính là tông chủ chân chính mà không phải là một con rối, lại càng không phải chỉ là người chịu trách nhiệm thay cho các trưởng lão.

Muốn ta làm, ủy quyền cho ta làm, vậy thì ta sẽ cố gắng làm cho tốt.

Không cho ta làm, vậy cái tông môn này cho các ngươi tự mình gánh!

Những lời này rất không khách khí, ở thời đại này, thậm chí có thể cho là phản nghịch đại đạo.

Nhưng những lời đó lại làm cho năm vị trưởng lão đều tức giận đến á khẩu không trả lời được.

Cuối cùng, đại trưởng lão cúi đầu, thở dài: "Làm theo tông chủ nói đi."

"Ta không có ý kiến." Vu Hành Vân gật đầu.

Sau đó, ba vị trưởng lão còn lại cũng nhao nhao tỏ thái độ ủng hộ.

Lâm Phàm thấy thế, lúc này mới lộ ra nụ cười: "Các vị trưởng lão, các ngươi cũng đừng trách ta không tôn kính trưởng bối, mà là ta thật sự không còn cách nào khác."

"Dù sao hiện trạng Lãm Nguyệt Tông, các ngươi so với ta càng rõ ràng hơn."

"Như thế này cũng là biện pháp duy nhất của ta."

"Hơn nữa các ngươi yên tâm, ta cũng không chỉ là nói chơi mà thôi, mà là đã hạ quyết tâm cùng Lãm Nguyệt Tông tồn vong!"

Lời vừa nói ra, năm vị trưởng lão kinh ngạc, cũng không nhịn được mà đặc biệt cảm động.

Một loại cảm giác đồng cảm đang lan tràn.

Cộng tồn vong sao.

Mấy lão gia hỏa chúng ta, làm sao không phải như thế chứ?

Giờ khắc này, bọn họ thậm chí có một loại cảm giác.

Có lẽ tên tiểu bối trước mặt này chỉ bởi vì chính mình không muốn gánh trách nhiệm nên đẩy chức tông chủ cho hắn, thật sự có thể mang đến một ít thay đổi...

"Cho nên, kính xin chư vị trưởng lão giúp ta!"

"Yên tâm."

Đoạn Thanh Dao nở nụ cười, trải qua dự xấu hổ vừa rồi, vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm: "Mục đích của chúng ta đều giống nhau, tất nhiên sẽ toàn lực phụ tá."

"Có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, tự nhiên đem hết toàn lực!" Trần Nhị Trụ đồng dạng vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm.

Sau đó, là đại, nhị, tam trưởng lão.

Đều vỗ vai Lâm Phàm, tỏ vẻ mình cũng sẽ dốc hết toàn lực.

"Vậy chúng ta đi xuống chuẩn bị trước."

Năm vị trưởng lão sắc mặt nghiêm túc: "Tông môn có thể thay đổi tích cực hay không có lẽ phải xem xem ba ngày sau..."

"Ừ, vất vả mọi người rồi." Lâm Phàm gật đầu.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Lâm Phàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may, ít nhất không gây căng thẳng với bọn họ, chỉ cần bọn họ chịu phụ tá hết sức, vẫn còn cơ hội."

Về phần mấy sư huynh sư đệ của ta...

Nghĩ đến bọn họ, Lâm Phàm vò đầu.

Tất cả đều là đệ tử ngoại môn, thiên phú cũng chỉ có chút ít chứ không hoàn toàn là không có.

Nhưng muốn cho bọn họ có thành tựu gì cơ bản là không thể nào.

Tận lực bảo vệ một chút đi, coi như không có thành tựu gì thì ở lại làm linh vật, bổ sung nhân số cũng được.

Bình Luận (0)
Comment