Nếu như là không có thêm mấy tên đệ tử kia, chỉ có năm vị trưởng lão cùng với tông chủ là mình.
Vậy thì có lẽ những người đến để bái sư chỉ sợ là vừa nhìn thấy liền ngay lập tức muốn rút lui đi?
Loại tông môn như đáng sợ vậy thì ai mà dám tới a?
Có bảy người đệ tử ở đây, mặc kệ là có thiên phú, thực lực như thế nào, tốt xấu gì số lượng đệ tử vẫn nhiều hơn số lượng trưởng lão, nhìn qua thì những người muốn tới bái sư cũng sẽ cảm thấy bớt áp lực hơn một chút.
Hơn nữa đối với những người còn chưa bao giờ được gia nhập tông môn, chưa được tiếp xúc với con đường tu hành mà nói, bảy tên đệ tử bọn hắn tốt xấu gì thì cũng được coi như là những người đã nhập môn tu hành, đã là "Tu sĩ" mở được ra mấy đạo huyền môn.
Kém thì cũng kém thật, nhưng ít nhất trình độ và thực lực của bọn hắn vẫn hơn xa so với người bình thường.
"Ba ngày sau a."
Lâm Phàm cũng suy nghĩ giống với các vị trưởng lão, đồng dạng cho rằng ba ngày nữa chính là ngày quyết định số phận của tông môn, là cơ hội cuối cùng để cứu vãn nơi này.
Mở cửa sơn môn để tuyển nhận thêm nhiều đệ tử, loại chuyện này đều là sự kiện mỗi năm làm một lần.
Các đại tông môn cũng đều làm như thế, vả lại thời gian đã sớm cố định.
Cho nên mỗi khi đến thời gian này, những người có ước muốn tu tiên vấn đạo để bước vào huyền môn đều sẽ chạy tới báo danh xin gia nhập vào một tông môn, còn về phần chọn tông môn nào thì đó chính là chuyện của bọn họ.
Muốn thay đổi thời gian? Mỗi ngày đều mở cửa sơn môn?
Tất nhiên là được, nhưng mà ai sẽ tới đây?
Người ta muốn tới đều đến ngày đó mới tới, nếu họ không tới vào những ngày khác thì ngươi mở cửa cũng chẳng có tác dụng gì!
Hơn nữa, nếu như chính mình thật sự đã xuyên không vào bên trong trò chơi, hoặc là một thế giới giống như trong trò chơi mô tả, vậy thì chậm nhất một năm sau chắc chắn sẽ có một lần có nguy cơ diệt môn.
Nếu như lúc này đây không thể thu nhận được một tên "đệ tử có giá trị" giúp đem tông môn phát triển thêm một chút thì ngày này năm sau đại khái chính là ngày giỗ của hắn.
Còn lại một phần xác suất nhỏ chính là thậm chí còn chưa tới ngày này sang năm thì chính hắn cũng đã hẹo rồi
"Phải chuẩn bị thật tốt."
"Còn có chính là..."
"Ai, phải dựa vào xem may mắn như thế nào rồi."
"Nhưng mà không phải các trò chơi đều có gói quà tân thủ hay sao? Ta không cần ngươi tặng ta một cái anh hùng cấp SSS hay gì đó, nhưng tốt xấu gì cũng phải cho ta mở ra một cái cấp A đi chứ?"
Lâm Phàm cầu nguyện như thế.
Nhưng tên này vốn dĩ không tin vào các loại Thần Phật bởi vì Thần Phật chưa từng giúp đỡ hắn điều gì
Cái gọi là cầu nguyện cũng cùng lắm chỉ là muốn có một chút an ủi cho tâm lý mà thôi.
"Ngồi chờ chết không phải tính cách của ta, tuy rằng đã sửa lại tông quy, nhưng cẫn còn chưa đủ, phải nghĩ ra thêm biện pháp khác!"
Kể cả khi đã phó thác số mệnh cho trời, nhưng cũng phải có một điều kiện tiên quyết chính là: làm hết sức mình!
Nghĩ đi nghĩ lại thì cuối cùng Lâm Phàm chỉ còn có duy nhất một cách có thể khiến tông môn tiến thêm một bước giúp tăng khả năng kiếm thêm nhiều người đến bái sư.
Mặc kệ là người tốt hay kẻ xấu, trước tiên cứ đem hết lên núi rồi tính sau!
Không thích hợp thì đuổi về, thích hợp thì nhận lấy, bồi dưỡng thật tốt!
"Quảng cáo."
Cuối cùng Lâm Phàm quyết định dùng phương pháp quảng cáo.
Thời đại này đương nhiên không có các loại phương tiện đại chúng như internet, TV,... nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào để quảng cáo.
Ít nhất còn có thể kéo biểu ngữ!
Mà tông môn của hắn có lẽ còn không có tiền mua biểu ngữ, khắc chữ trên tảng đá nghe cũng có vẻ ổn a.
Tốt xấu gì thì mấy vị trưởng lão đều đã là Động Thiên Cảnh, chút chuyện này có lẽ vẫn có thể làm được.
Chỉ là phải khiến bọn họ vất vả xuống núi bận rộn một phen rồi.
Sau đó Lâm Phàm đi tìm năm vị trưởng lão, đem tất cả kế hoạch của mình nói ra.
Năm người nghe xong đều nhìn nhau hoang mang, cuối cùng vẫn là Đại trưởng lão lên tiếng: "Tông chủ, chúng ta cũng không phải muốn phản bác, cũng không phải không muốn chấp hành mà là có chuyện muốn báo cho tông chủ biết."
"Đại trưởng lão mời nói."
"Nói ra thật xấu hổ, tài nguyên tông môn chúng ta thật ra chỉ còn lại rất ít."
Hắn cười khổ: "Chủ yếu là tại tông môn không có sản nghiệp gì, địa phận thuộc quyền sở hữu của tông môn cũng chỉ còn lại có ngọn núi này, tại nhiều năm trước đây, ngọn núi này chỉ là nơi cho những đồ đệ ngoại môn sinh sống, vốn dĩ không có nổi một thứ gì tốt."
"Cố gắng cầm cự phí sinh hoạt bình thường và bồi dưỡng thêm khoảng mười tên đệ tử mới nữa đã là giới hạn tối đa mà chúng ta có thể gánh chịu rồi."
"Cho nên ta nghĩ không nên chiêu mộ thêm quá nhiều đệ tử đâu, ta sợ là tông môn sẽ không thể gánh chịu được nổi"