Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 7 - Làm Hết Sức Mình, Nghe Theo Thiên Mệnh (2)

"Thì ra là thế."

Lâm Phàm mặt không đổi sắc nói: "Đại khái ta đã có thể đoán được."

Loại tông môn nghèo túng này, có thể còn bao nhiêu tài nguyên chứ?

Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho điều này rồi!

"Cho dù vậy thì chư vị trưởng lão hãy cứ yên tâm, hành động này lần của ta chỉ là muốn cho càng nhiều người đến bái sơn càng tốt mà thôi, mà càng nhiều người thì tỷ lệ có thiên tài tự nhiên cũng sẽ càng cao."

"Còn nữa, chẳng lẽ các trưởng lão đã quên những quy định mới mà ta đã đặt ra hay sao?"

Đại trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Tông chủ biết được là tốt rồi, vậy chúng ta xuống núi làm việc đây."

Trước khi đi, hắn còn giao cho Lâm Phàm một khối ngọc bài: "Nếu có việc gấp, tông chủ có thể đem ngọc bài phá vỡ, lúc đó chúng ta có thể cảm ứng được, sẽ lập tức chạy về."

"Được, các vị vất vả rồi." Lâm Phàm nhận lấy, cười gật đầu.

Không bao lâu, năm vị trưởng lão đều hóa thành một dòng ánh sáng bay lên trời rồi biến mất, mỗi người chia ra một phương hướng khác nhau.

Tây Nam Vực, tổng cộng có hơn chục triệu ngọn Linh Sơn!

Trong đó phần lớn vị trí của chúng tương đối phân tán.

Chỗ ở của Lãm Nguyệt Tông cũng là nơi có hơn trăm ngàn ngọn Linh Sơn hội tụ, vốn dĩ Lãm Nguyệt Tông đã từng chiếm cứ hàng chục ngàn tòa Linh Sơn, danh tiếng ở chỗ này cũng vô cùng lừng lẫy, hoàn toàn xứng đáng được coi là chủ của vùng đất này.

Nhưng đâu có gì tồn tại được mãi, ai rồi cũng sẽ có lúc lên voi xuống chó mà thôi...

Hiện giờ nơi đây đã là nơi hội tụ của hàng chục ngàn cái tông môn lớn nhỏ.

Những tông môn nhỏ giống như Lãm Nguyệt Tông chỉ có một đỉnh núi bình thường thì không có gì lạ.

Tông môn cỡ lớn chiếm cứ hơn một ngàn ngọn linh sơn cũng có không ít.

Quan trọng nhất là còn có một tông môn siêu cấp chiếm giữ hơn hai chục ngàn tòa linh sơn tên là Hạo Nguyệt tông.

Lại nói, Hạo Nguyệt Tông này vốn dĩ trước kia là tông môn hay đối đầu với Lãm Nguyệt Tông, những năm trước đó bị Lãm Nguyệt Tông đè ép rất nhiều, mãi tận đến khi Lãm Nguyệt Tông dần dần suy yếu, không người kế tục, Hạo Nguyệt Tông mới đột nhiên bắt đầu phát lực!

Trong những năm này bọn hắn chiếm giữ một phần địa bàn rất lớn của Lãm Nguyệt tông, phần còn lại thì bị các tông môn khác tranh nhau chia cắt...

Cho tới bây giờ thì Hạo Nguyệt Tông đã mạnh hơn rất nhiều so với Lãm Nguyệt tông ở thời kỳ cường thịnh nhất.

Đứng trên đỉnh núi, gió lạnh thổi qua, Lâm Phàm cảm thấy vô cùng thổn thức.

"Hạo Nguyệt, Lãm Nguyệt."

"Trong tên đều mang theo chữ Nguyệt, người ta là Hạo Nguyệt nhô lên cao, ta lại là Lãm Nguyệt ôn hoà bình thản, khó trách cả hai trở thành tử địch..."

"Nhưng mà hiện tại đoán chừng người ta cũng coi thường không thèm nhìn chúng ta một cái đi?"

"Nhưng Lãm Nguyệt Tông những năm gần đây càng ngày càng thảm, thực lực giảm sút có khả năng rất lớn là có liên quan đến cái Hạo Nguyệt tông này!"

"Có lẽ những tông chủ trưởng lão của bọn họ là một lũ biến thái, không thích diệt tông môn đối địch với mình trong nháy mắt mà lại muốn nhìn người ta chịu đủ loại tra tấn, trải qua tuyệt vọng dần dần tàn bại mới thoả mãn a?"

Không phải không có loại khả năng này, nhưng hiện tại nghĩ đến những thứ này vẫn là quá xa xôi không cần thiết.

Việc mà Lâm Phàm muốn làm bây giờ lại là để cho các trưởng lão tại những ngả đường đi qua tông môn làm một chút quảng cáo.

Treo biểu ngữ cũng được, viết trên mặt đất, khắc trên đá, trên thân cây cũng đều được.

Tóm lại làm sao có thể thu hút càng nhiều người càng tốt là được rồi.

Mà nhận thấy tình huống và thực lực vô cùng đáng thương của cái Lãm Nguyệt Tông này, Lâm Phàm cũng không dám quảng cáo quá càn rỡ, cho nên từ ngữ quảng cáo vẫn là có chút thu liễm

Tại Đào Hoa Cốc, một trong những con đường nhất định phải đi qua để có thể đi tới Đào Hoa tông.

Từ hướng Tây Bắc, những phàm nhân cùng người có tu vi thấp nếu muốn đi bái sư gia nhập vào tông môn đều sẽ phải đi qua nơi này.

Giờ phút này đang có không ít người đang đi ở trên đường.

Nhưng đi được vài bước, bọn họ lại đột nhiên dừng lại.

"Đây là cái gì vậy?"

"Thật là nhiều chữ!"

"Chẳng lẽ là công pháp, bí thuật nào đó?"

"Hả? Người ngay cả chữ cũng không biết như ngươi cũng muốn bái nhập huyền môn để trở thành tu sĩ sao? Thật buồn cười!"

"Không biết thì sao? Có công mài sắt có ngày nên kim! Người nếu có chí, mọi chuyện sẽ thành!"

"Ai! Đừng ồn ào nữa, có ai có thể nói cho tại hạ biết trên mấy cái tảng đá này viết cái gì không?"

Đám người đang cãi nhau, dù sao đều là những người sau này sẽ phải cạnh tranh với nhau nên ngữ khí cũng không được thân thiện cho lắm.

"Đây là một loại thông báo gì đó của Lãm Nguyệt Tông."

"Lãm Nguyệt Tông? Đây là cái tông môn gì vậy, ta chưa từng được nghe qua a?"

"Những gì họ viết là..."

"Là cái gì? "Những người xung quanh không biết chữ đều vểnh hết tai lên nghe ngóng.

"Là thật sao?" Những người biết chữ nói thầm truyền tai với nhau khiến những người không biết chữ vô cùng tức giận, suýt nữa lao vào ẩu đả với nhau.

Bình Luận (0)
Comment