Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 9 - Mở Rộng Sơn Môn (2)

Mọi người lúc này mới bắt đầu coi trọng người nữ tử trẻ tuổi này.

Nhìn lại về phía người nữ tử ấy, mọi người phát hiện ra thần sắc của nàng đã trở lên vô cùng quyết tâm cùng với ánh mắt kiên nghị, trên mặt có vài vết bùn đất nhìn qua thì có chút bần hàn nghèo túng, nhưng cũng không có cảm giác quá khổ sở chật vật.

Mái tóc đen dài như một thác nước thả lỏng rũ xuống đến ngang hông.

Trên thân mặc một bộ váy dài làm bằng vải thô, tuy rằng đã giặt nhiều đến mức phai màu trắng bệch, còn có chỗ rách chỗ vá nhưng lại vô cùng sạch sẽ.

"Vậy cô nương, ngươi lựa chọn như thế nào?"

"Ta sao?"

Nàng tự giễu cười một tiếng: "Ta vốn đã tự biết chính mình không có thiên phú."

Lập tức ngay sau đó nàng xoay người tiến về phía Lãm Nguyệt Tông.

Mọi người thấy thế đều có chút chần chờ, nhưng sau đó cũng tự chia ra làm hai nhóm, một nhóm tiếp tục đi tới Đào Hoa Tông, một nhóm còn lại tiến về hướng Lãm Nguyệt tông.

Tình cảnh tương tự phát sinh ở bên ngoài khu vực phụ cận Lãm Nguyệt tông rất nhiều.

Có người thì khịt mũi coi thường tông môn này.

Có người lại vô cùng nghiêm túc mong chờ một tia hy vọng.

Có người thì cảm thấy Lãm Nguyệt Tông sẽ sớm bị diệt môn mà thôi, hành động lần này rõ ràng là đang muốn lừa gạt mọi người để thu được thêm vài tên đệ tử.

Còn có người cảm thấy tuy rằng Lãm Nguyệt Tông bây giờ đang cực kỳ suy yếu, tuy nhiên tốt xấu gì cũng đã từng trải qua thời kỳ huy hoàng, ít nhiều cũng có thể còn có chút nội tình, lạc đà gầy đói vẫn còn hơn một con ngựa no, có lẽ còn có thể đánh cược một lần.

“···”

Ba ngày sau, ngày mà tất cả tông môn ở Tây Nam Vực mở cửa sơn môn thu nhận đệ tử đã tới.

Năm vị trưởng lão đều đã trở về.

Lãm Nguyệt Tông cũng dọn dẹp chỉnh đốn một chút.

Những phiến đá xanh ở trên núi đều đã được quét dọn không còn một hạt bụi, số lượng linh dược chỉ đếm được trên đầu ngón tay trong ở dược viên cũng đều bị chuyển ra đặt ở hai bên đường núi, ngay cả linh khí ở trên núi cũng đầy đủ hơn ngày xưa rất nhiều.

Trong tông môn chỉ có một số ít linh thú, tất cả cũng đều được thả ra để cho chúng nó chạy khắp núi đồi, gia tăng một ít sức sống cùng với "phong thái tiên gia."

Buổi sáng.

Đinh!

Tiếng chuông du dương từ nơi xa xôi vô tận truyền đến, đây là "tín hiệu" của Vạn Hoa Thánh Địa, đây là hiệu lệnh mở cửa chung, lập tức trận pháp của các sơn môn lớn đều được mở ra, con đường để đi lên núi được hiện ra...

Lâm Phàm đứng ở ngoài đại điện, trong lòng có chút chần chừ.

Tuy rằng cái gì hắn có thể nghĩ đến thì đều đã làm, nhưng rốt cuộc là trò chơi này có "quà tặng tân thủ" hay không thì hắn vẫn chưa biết.

Hắn đi tới đi lui, cuối cùng vẫn cảm thấy nơi này thiếu thiếu thứ gì đó, liền nhìn về phía bảy tên đệ tử đang đứng một bên nói: "Các ngươi đi đến chỗ sườn núi tìm một chỗ trống trải để làm sân đấu để luận bàn một chút đi, để cho mấy người mới tới mở rộng tầm mắt."

Tuy vậy nhưng bọn họ chỉ biết đứng im, nhất thời bối rối, vẻ mặt mờ mịt cùng lo lắng nhìn về phía Lâm Phàm: "A?"

Lâm Phàm: "..."

Hắn vốn định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng hắn lại bất đắc dĩ cười khổ: "Thôi, các ngươi... các ngươi đi làm việc của các ngươi đi.

Vẫn là để cho bọn họ làm mấy cái linh vật đi. Điều này quả thực có chút làm khó cho bọn hắn.

Đại trưởng lão vẫn luôn đứng ở bên cạnh Lâm Phàm hơi trầm ngâm nói: "Dưới chân núi đã hội tụ được một số người đang leo núi.

"Có bao nhiêu người vậy? "Lâm Phàm không khỏi có chút chờ mong.

"Ước chừng khoảng hơn hai trăm người!"

"Chỉ hai trăm người thôi sao?"

Trong lòng Lâm Phàm trầm xuống thất vọng.

Năm ngoái ít nhất cũng có hơn ba trăm người a!

Mặc dù không ai có đủ tiêu chuẩn để có thể vào gia nhập tông môn...

"Chờ một chút!"

Lúc này, Vu Hành Vân đột nhiên lên tiếng:

"Ở phía xa xa còn có vài nhóm người đang tiếp tục đến! Tốp năm tốp ba đến từ mọi phương hướng khác nhau."

"Tông chủ, hẳn là quảng cáo của người đã có hiệu quả rồi!"

"Ồ, có khoảng bao nhiêu người?"

"Chỉ sợ..."

Hai tròng mắt Vu Hành Vân lóe sáng, cố gắng hết sức để mở rộng thần thức của nản thân ra xa nhất có thể để quan sát, vậy mà còn không thể "nhìn" đến cuối, nói: "Có vẻ là không ít hơn mười ngàn người đâu!"

Nghe được lời ấy, trên mặt tất cả mọi người đều để lộ ra một nụ cười sung sướng!

"Tốt, tốt, rất tốt!"

"Hơn mười ngàn người?"

Cho dù hàng ngàn người chỉ chọn đến nột người thì ít nhất cũng có thể chọn ra mười tên đệ tử có thiên phú miễn cưỡng còn có thể chấp nhận, nếu bồi dưỡng thích đáng, ít nhiều cũng có thể trợ lực cho tông môn.

"Tông chủ đại tài!"

"Tông chủ đại tài!"

"Tông chủ..."

Năm vị trưởng lão đồng thanh hết lời khen ngợi.

Bình Luận (0)
Comment