Ngay khi hai người đang ôm nhau, Bạch Tuyên rên lên một tiếng.
Khương Ninh khôi phục tinh thần, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho nó.
Đạn bắn vào đùi của sói, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mất máu quá nhiều.
Tình hình quá phức tạp, Khương Ninh không thể đủ thời gian và sức lực để chữa cho Bạch Tuyết, cô vội vàng cầm máu và khâu lại vết thương cho nó, sau đó đút thịt heo cho nó ăn.
Cô và Hoắc Dực Thâm cởi quần áo nhuốm máu, trên người bọn họ cũng chồng chất vết thương, đủ các loại sưng đỏ ứ máu, nhưng may mà không có vết thương nào trí mạng.
Bọn họ nhanh chóng thay đổi trang bị, ăn thêm thức ăn bổ sung năng lượng.
Bên ngoài lúc nào cũng sẽ xảy ra thay đổi, hai người không có thời gian ở lại lâu trong không gian, sau khi chuẩn bị đầy đủ xong thì đi ra ngoài.
Ngoài trụ sở vẫn vang lên tiếng súng như cũ, nhưng tầng hầm thứ ba lại rất yên ắng.
Ngay cả mấy thùng chứa tuyết và binh lính bị đè chết cũng bị Khương Ninh cất vào trong không gian.
Bị mấy thùng hàng đè thế này, chắc không ai sống được đâu.
Không những mấy binh lính, ngay cả anh cả anh hai và anh ba cũng bị cô đưa vào không gian.
Không biết còn kẻ địch hay không, hơn nữa lúc nào đám người Nga cũng có thể xông vào.
Khương Ninh không ở lâu, mà đi tìm kiếm phòng giam.
Bạch Tuyết đi khập khiễng, vừa đi bên cạnh hai người, vừa cảnh giác tuần tra.
Không mất bao nhiêu thời gian, bọn họ đã tìm được phòng giam.
Không ngờ trong phòng giam còn có hai thi thể, nhìn quần áo cũng biết địa vị không thấp.
Thời gian rất gấp, Khương Ninh không phá hỏng camera giám sát, chỉ tháo ra rồi bỏ hết vào không gian.
Đoạn phim bị quay được, đến lúc về rồi từ từ tiêu hủy chúng.
Không chỉ dọn dẹp camera, ngay cả mấy trang bị điện cũng bị gỡ xuống.
Rời khỏi phòng giam, tiếng động ở phía trên càng lúc càng lớn, hẳn là đám người Nga đã tiến vào.
Lúc này ra ngoài, chắc chắn sẽ đụng phải bọn họ.
Hai người một sói cũng đã mệt lả, không thích hợp để chiến đấu với cả một đội quân nữa.
Chưa kể, mình đang dùng mạng để đánh, đâu thể để người khác kiếm hời được.
Khương Ninh nhớ, tầng này có kho quân dụng.
Hai người không dừng lại, tiếp tục đi tìm.
Tầng hầm thứ ba là của Ngũ Nhãn Minh, không những nơi ở mà phòng giải trí cũng rất lớn.
Bọn họ nhanh chóng đi tìm, rất nhanh đã tìm được kho quân dụng và kho vật tư.
Hai cái kho này không dễ mở, bọn họ không có chìa khóa.
Khương Ninh nhìn chằm chằm khóa trí năng, chỉ có thể lôi thi thể của thủ lĩnh ra.
Tìm!
Hoắc Dực Thâm lật đi lật lại thi thể, mới thấy ở trong sợi dây chuyền trên cổ ông ta có một con chip kim loại, anh đặt lên máy cảm ứng.
Một âm thanh vang lên, nhưng cửa vẫn không mở.
Hoắc Dực Thâm lại kéo thi thể lên, dùng mười ngón tay để thử.
Khương Ninh suy nghĩ, nếu vẫn không mở được, chỉ có thể moi mắt ông ta ra.
May quá, mở được.
Khương Ninh không thiếu vật tư, nhưng trong này lại là kho vũ khí nóng.
Hai chiếc xe tăng lội nước, ba chiếc xe motor đi trên tuyết, mười rương trang phục giữ ấm, hai mươi rương súng tiểu liên, súng lục, súng phun lửa, các loại đạn, lựu đạn, đạn xuyên giáp, đạn pháp…
Và nửa kho dầu hỏa.
Trừ vũ khí ra, còn có vô số quân phục, giày, bao tay, ống nhòm quân sự, và rất nhiều vải vóc của quân đội, các loại lều vải.
Nhiều không đếm xuể, chắc cũng khoảng mấy trăm tấn.
Trước tiên tai, đối với Đại bàng hói thì những vật tư này không là gì cả.
Nhưng bây giờ thiên tai đã được mười năm, những thứ này hoàn toàn không hề thua kém với căn cứ quốc gia.
Tim Khương Ninh đập loạn, adrenaline tăng nhanh như bão táp!
Tất cả những thứ này đều là của cô!