“Làm gì có tại sao?” Anh ba thay đổi hình tượng ngu ngốc trước kia của gã, trong mắt lộ vẻ độc ác không thôi: “Không muốn làm anh ba của anh cả nữa, cũng không phải anh ba tốt nữa.”
Anh hai dựa vào anh cả mấy chục năm, ngay cả quốc gia cũng dựa vào anh cả, làm sao có thể có thế lực quân sự bằng cách đi cửa sau.
Gã mãi không tìm được cơ hội để ra tay, không ngờ vừa khéo lại có kẻ địch mạnh xông vào, hơn nữa anh cả còn bắn chết Lão tứ và Lão ngũ.
Nếu còn không ra tay nữa, người tiếp theo sẽ là gã.
Siêu năng lực?
Gã không ngu đến mức mở đầu mình ra đâu.
Siêu năng lực có lợi hại thế nào, chỉ cần phá hủy nó, Bắc Cực sẽ thuộc về gã.
Anh hai ngã xuống đất, nhìn chằm chằm anh ba.
Thì ra, gã vẫn luôn lợi dụng mình!
Anh ba không thích ánh mắt này của gã ta, gã ngồi xổm xuống mỉm cười nói: “Anh không có gì cả, dựa vào cái gì mà muốn làm anh cả?”
Gã ta âm thầm mua chuộc người, toàn bộ đều đã nghe theo sắp xếp của gã ta.
Anh ba không phải người thích dài dòng, một phát súng tiễn anh hai về Tây Thiên.
Máu bắn đầy trên mặt, gã ta đưa tay ra lau, sau đó còn đưa lên miệng nếm thử, lại nở một nụ cười hung tợn, quay người đi về phía Khương Ninh đang bị thương nặng đến hôn mê.
Giết cô, tất cả mọi việc đều sẽ kết thúc.
Rất nhiều người của căn cứ đã chết, nhưng không phải là người của gã ta, chết cũng tốt!
Trong tay có vũ khí, muốn bắt đầu lại cũng không có gì khó.
Gã ta chậm rãi đứng lên, muốn kết liễu Khương Ninh.
Không ngờ, sói trắng ngã trong vũng máu đột nhiên nhảy lên một cái.
Chẳng những động tác nhạy bén, mà còn nhanh như sấm sét, chính xác cắn vào cổ họng của gã ta.
“A…”
Binh lính cầm súng nhanh chóng xông đến, lại không có ai dám nổ súng, lỡ bắn trúng anh cả thì phải làm sao?
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không chú ý đến sói trắng, không ngờ nó sắp chết mà lại còn gạt người.
Chó sói, mới là loài gian manh nhất.
“Ầm!”
Một tiếng súng vang lên, nhắm ngay giữa đầu anh ba.
Đám binh lính quay đầu, chỉ thấy Hoắc Dực Thâm đã tắt thở từ lâu đang đứng đó.
Bọn họ vừa định nổ súng, một đống tuyết từ trên trời đổ xuống, chôn vùi toàn bộ bọn họ.
Tiếp theo là mấy thùng chứa hàng, toàn bộ đều đè lên trên đống tuyết.
Khương Ninh cắt dây thừng đứng lên.
Cô không nói gì, nhịn đau chạy về phía Hoắc Dực Thâm, mang cả người và sói vào không gian.
Bên trong không gian, hai người đầy máu ôm nhau thật chặt, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
“Anh không sao chứ?”
“Em không sao chứ?”
Hai người cùng lên tiếng, trong lòng thấp thỏm bất an.
Vụ đánh cược này thật sự quá lớn, chỉ hơi lơ là một chút thôi thì ngay cả mạng cũng không còn.
Có thể thắng, phần lớn là do bọn họ may mắn.
Chỉ cần nghĩ đến một chút thôi, có can đảm lắm cũng sẽ phát run!
Khương Ninh biết camera giám sát có ở khắp nơi, biết sau lưng luôn có ánh mắt giám sát cô.
Không gian bị bại lộ, vừa là nguy hiểm vừa là cơ hội.
Con người rất tham lam, nhất là người cầm quyền thời tận thế, dã tâm của bọn họ rất lớn, ước mơ cũng khác với người bình thường.
Cho nên, Khương Ninh lợi dụng không gian để không ngừng dụ dỗ bọn họ.
Đồng thời, cô còn để lộ ra khuyết điểm khi sử dụng không gian, như vậy có thể khiến người ta cảm thấy đáng tin.
Cuối cùng là dùng kế ly gián.
Quyền lực rất phức tạp, nhất là liên minh căn cứ, rừng lớn thì giống loài nào cũng có, huống chi đối mặt trước cám dỗ lớn như vậy, chỉ cần quyền lực bị sụp đổ, chỉ cần là người có đủ dã tâm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cho nên, Khương Ninh mới dám mạo hiểm đánh cược.
Sống sót sau tai họa, thật sự khiến hai người run sợ.
Hai người ôm nhau rất chặt, cơ thể không khống chế được mà run lên bần bật.
Họ không muốn trải nghiệm chuyện này thêm bất kì lần nào nữa.