Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 999 - Chương 1000

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1000 -

Nhưng Khương Ninh không tin, muốn ông phải thề trước Chúa.

“Tôi không tin ông, nhưng tin tưởng vào Chúa của các người! Nếu như nói láo, sẽ bị trời đánh.”

Thủ lĩnh không muốn, nhưng cô vẫn như vậy, ngón tay đặt trên cò súng vẫn không buông.

Thấy miệng cô phun ra máu, thủ lĩnh có hơi giao động, lỡ như cô không nói dối, vậy người chết rồi thì siêu năng lực sẽ tiêu tan thật sao?

Lúc này, người ở sau lưng ông ta đã lặng lẽ nháy mắt.

Người đó cầm súng đi về phía thủ lĩnh, nói nhỏ vài câu với ông ta.

Thủ lĩnh lập tức kinh ngạc, nhưng vẻ mặt đó lại nhanh chóng biến mất.

Ông ta giơ tay về phía Chúa để thề.

Sau khi ông ta thề xong, Khương Ninh đột nhiên nói ra một điều kiện, muốn chắc chắn Hoắc Dực Thâm còn sống mới đồng ý làm giải phẫu lấy chip dị năng.

Thủ lĩnh không phản đối: “Được.”

Khương Ninh cố gắng đứng dậy, cơ thể như không còn chịu khống chế của cô, bước chân lảo đảo lắc lư, nhưng súng đặt ở ót của cô vẫn không buông xuống.

Đám binh lính đang cầm súng biết cô có siêu năng lực thu giữ được mọi thứ, bọn họ rối rít lui về phía sau, tránh phải tiếp xúc với cô.

Không ngờ ngay khi cô đến trước mặt Hoắc Dực Thâm, một binh lính đứng ở bên cạnh cô đột nhiên ra tay, nhanh chóng đánh úp về phía tay cầm súng của Khương Ninh.

Trên người Khương Ninh có rất nhiều vết đạn, phản ứng cũng chậm chạp rất nhiều, súng trong tay cô bị người kia đánh văng ra ngoài.

Đồng thời, cổ cũng bị binh lính kia đánh tới.

Bóng tối lập tức tràn ngập trước mắt, Khương Ninh bị hôn mê, lập tức bị trói gô.

Thủ lĩnh mừng rỡ: “Lập tức đưa vào phòng giải phẫu, tiến hành phẫu thuật.”

Chỉ cần có được chip dị năng, những việc xảy ra hôm nay đều vô cùng xứng đáng.

Nhớ đến lời cô nói, chip dị năng phải được lấy ra lúc còn sống, nói cách khác, sau khi lấy ra, ông ta phải tranh thủ từng giây từng phút để đưa nó vào trong cơ thể của mình, thời gian vô cùng gấp gáp.

Ông ta phải lên bàn mổ.

Nhưng mà, trước đó nhất định phải quét xem cơ thể của cô, xem có tồn tại con chip đó hay không.

Người Hoa quá xảo quyệt, không thể tin tưởng hoàn toàn được!

Nghĩ đến việc siêu năng lực của cô sắp thuộc về mình, tâm tình của thủ lĩnh vô cùng hưng phấn, không nhịn được mà ngâm nga giai điệu, Chúa phù hộ!

“Anh cả, cẩn thận!”

Anh hai của Ngũ Nhãn Minh bỗng nhiên quát lên.

Thủ lĩnh quay đầu theo bản năng.

“Đùng đùng đùng…”

Cơ thể trúng liên tiếp mấy phát súng, thủ lĩnh khiếp sợ, sau đó khó tin cúi đầu, nhìn lỗ máu ở trước ngực mình.

Tại… Tại sao? Ông ta là anh cả mà.

Cùng lúc đó, tiếng súng điên cuồng vang lên.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, những người thân cận của thủ lĩnh bị bao vây, bị bắn thành mấy cái rổ.

Anh hai tiến lên, mỉm cười nhìn thủ lĩnh: “Anh cả, cơ hội này tôi đã chờ rất lâu rồi.”

Thủ lĩnh ôm chặt ngực mình: “Phong Diệp, cậu điên rồi sao?”

Ông ta không thể tin nổi, từ trước đến giờ anh hai luôn là kẻ tôn sùng mình, một kẻ thành thật bảo sao nghe vậy, lại dám đâm sau lưng mình?

Tên khốn kiếp này đã đi theo sau lưng mình mấy chục năm.

Ông ta phòng bị tất cả mọi người cũng không phòng bị tên khốn này!

Từ trước đến nay anh hai luôn khiêm tốn che đậy dã tâm của mình: “Anh cả, tôi muốn làm thủ lĩnh rất nhiều năm rồi.”

Anh hai vẫn vô cùng lịch sự, nói chuyện tao nhã lễ phép: “Cảm ơn căn cứ của anh cả và chip dị năng.”

Thủ lĩnh ngã rầm xuống, chết không nhắm mắt.

Anh ba cầm súng đi đến, cười vui vẻ như kẻ ngu: “Anh hai, chúc mừng.”

Anh hai đẩy mắt kính, vỗ vỗ vai anh ba: “Từ hôm nay trở đi, căn cứ sẽ là của chúng ta, vị trí bây giờ của tôi sẽ thuộc về cậu, có vui không?”

Nếu như không có anh ba đã vô tình nói một câu, gã ta sẽ không tỉnh ngộ như vậy.

Bây giờ tất cả mọi thứ đều thuộc về gã ta, ha ha ha!

“Rất vui.” Tiếng cười của anh ba sang sảng, nhưng lại đột nhiên ngừng lại: “Nhưng mà, tôi không muốn vị trí của anh hai.”

Anh hai kinh ngạc: “Cậu nói gì?”

Cơn đau nhức truyền đến, gã ta cúi đầu nhìn bụng mình, phía trên có cắm một con dao quân đội sắc bén.

Con dao đâm vào, rồi lại đâm vào lần nữa.

Anh ba ngu ngốc đâm đi đâm lại mười mấy lần, ánh mắt vô cùng thâm độc: “Anh hai, tôi cũng muốn làm thủ lĩnh đã nhiều năm rồi.”

“Cậu… Tại sao?”

Nếu như không có mình, gã hoàn toàn không thể ngồi ở vị trí anh ba.

Bình Luận (0)
Comment