Không thể không thừa nhận, ở mặt nào đó, khoa học kỹ thuật của Đại bàng hói đang cứu vớt toàn bộ thế giới.
Khương Ninh cũng hơi tiếc, không gian của mình không thể để sinh vật sống vào, mà đám người Nga ở bên ngoài lại là kiểu không thịt không vui.
Những thứ này một khi rơi vào tay bọn họ, chắc hẳn sẽ trở thành thức ăn trên đĩa mất thôi.
Hoắc Dực Thâm hiểu được nỗi băn khoăn của cô: “Hay là, mình cứ thử một chút đi?”
Nếu như thật sự ngủ trong khoang ngủ đông, vậy cho dù có thở hay là tim đập, cũng khác với bình thường rất nhiều, bọn chúng đã tiến vào trạng thái ngủ say, thậm chí đã ngừng thở.
Khương Ninh nghĩ thấy cũng đúng.
Thử thì thử, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, cùng lắm thì bị không gian đá ra mà thôi.
Vì vậy, cô thử mang mấy chục khoang ngủ đông chứa gà vào trong không gian.
Khoang ngủ đông biến mất tại chỗ, kho hàng yên tĩnh.
Khương Ninh nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, đã ba phút rồi mà không bị đá ra ngoài.
Không gian nhận thật.
Cô vội vàng dùng ý thức dò xét thử, khoang ngủ đông đang an tĩnh ở trong không gian.
Vậy là, cuối cùng những con gà này đã chết hay chưa?
Bạch Tuyết phát ra tiếng gầm nhẹ, cảnh báo có người đang đến gần.
Đám người Nga đã đến tầng hầm thứ hai.
Không cần biết bọn chúng có còn sống hay không, cất hết vào không gian rồi tính tiếp.
Trong biệt thự có thể giữ đồ tươi, Khương Ninh không dám đặt chúng ở khu vườn hoa, lỡ xảy ra sự cố gì thì sao?
Cho dù chúng sống hay chết, vẫn có thể từ từ nghiên cứu.
Vì vậy, Khương Ninh mang hết hơn năm mươi khoang ngủ đông trong kho vào không gian.
Sau khi đóng kín kho lạnh, cô cũng không quên cất luôn thi thể của thủ lĩnh vào không gian, sau đó mới vội vàng rời khỏi tầng hầm thứ ba.
Bọn họ sợ đi thang máy sẽ gặp phải đám người Nga, Khương Ninh lấy mắt kính nhìn ban đêm ra, Hoắc Dực Thâm cõng Bạch Tuyết, tìm đường khác để đi lên.
Thời gian không phụ lòng người, hai người thật sự tìm được một cửa ra khác.
Cầu thang vừa hẹp vừa bí ẩn, hai người cẩn thận leo lên trong bóng tối.
Leo chừng hai mươi phút, bọn họ phát hiện một cánh cửa đóng chặt.
Bọn họ tốn rất nhiều sức mới có thể đẩy ra, thì ra đây là cửa phòng cháy chữa cháy của tàu chiến.
Chỗ này ở phía ngoài cùng của chiến hạm, tạm thời đám người Nga sẽ không phái người đến đây.
Hoắc Dực Thâm nhảy ra ngoài trước, sau đó mới kéo Khương Ninh theo.
Khương Ninh nhìn những chiếc tàu kia, thật sự rất muốn nuốt luôn bọn chúng.
Đáng tiếc không gian không lớn như vậy, tốn rất nhiều công sức mới có thể làm được một chiếc tàu chiến, vả lại đám người Nga sẽ để mắt đến những thứ này, nếu trí tưởng tượng của bọn họ phong phú, sẽ dễ dàng suy đoán ra được.
Thôi, cứ theo Đại bàng hói đi, những thứ tốt đẹp đã được chuyển hết xuống căn cứ đáy biển.
Tàu chiến và tàu vận chuyển, giống như máy bay chiến đấu vậy, chúng cần sử dụng dầu nên chắc chắn còn có những vật tư khác.
Nhưng mình có thịt ăn, cũng nên cho bọn họ ít nước, mới có thể hòa bình sống chung được.
Ăn một mình, dễ bị người khác ghét bỏ lắm.
Khương Ninh quyết định buông tha, hai người một sói đi vòng qua đám người Nga, mạo hiểm đi trong gió tuyết trở về nhà.
Bọn họ cũng lo cho an toàn của Đậu Đậu và Cola ở nhà, nên lao về như tên bắn.
Lúc này đã là rạng sáng, không lâu sau mặt trời sẽ ló dạng.
Đến khi khoảng cách đã đủ xa, xung quanh không có ai, Khương Ninh mới lấy motor đi trên tuyết ta, Hoắc Dực Thâm chở cô và Bạch Tuyết, lao như gió trong đêm tối.
Lúc mới lái còn chưa quen, suýt chút nữa là lật xe, may mà tâm lý của anh ổn định, không bao lâu sau đã nắm chắc được kỹ thuật.
Lúc đi còn chậm, đến lúc về chỉ mất hai tiếng.
Lúc này phía Đông đã xuất hiện màu trắng bạc, trước nhà vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là thi thể và máu đã khô.
Là người của căn cứ liên hợp, bọn họ thật sự đã giương đông kích tây.
Trong lòng Khương Ninh vô cùng căng thẳng, bờ môi run rẩy, cố gắng lắm mới phát ra được âm thanh: “Co, Cola?”
Bên trong vô cùng yên tĩnh.
Hoắc Dực Thâm xông đến, dùng sức gõ cửa: “Đậu Đậu?”
Anh không ngừng đẩy cửa, suýt nữa thì tay nắm cửa đã…