Một lúc lâu sau, trong nhà vang lên tiếng động nhỏ.
“Đậu Đậu, Cola?” Hai người không ngừng kêu lên.
Bạch Tuyết cũng vô cùng nóng nảy, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Cửa được mở ra, sắc mặt Đậu Đậu tái nhợt, ôm chặt súng trong tay, sau khi thấy rõ là ai đến thì ánh mắt cũng sáng lên: “Anh, chị dâu?”
Nói xong, cả người cô bé không chịu nổi nữa, mềm nhũn ngã quỵ trên đất.
Hoắc Dực Thâm nhanh tay ôm lấy cô bé: “Đậu Đậu, em sao thế?”
Trên người Đậu Đậu có rất nhiều vết thương, quần áo đều bị nhuộm đỏ, cô bé cố gắng nở nụ cười: “Anh, em đã bảo vệ được nhà, cuối cùng mọi người cũng đã về.”
Cô bé rất sợ hãi, sợ không đợi được anh trai và chị dâu về.
Buồn ngủ quá, mệt mỏi quá, cô bé không có sức nói chuyện, mí mắt rất nặng nề.
“Đậu Đậu.” Sắc mặt Hoắc Dực Thâm trắng bệch: “Đậu Đậu em tỉnh lại đi, đừng ngủ, anh về rồi.”
Khương Ninh sợ hãi: “Mau bế em ấy vào trong đi.”
Tay Hoắc Dực Thâm run run, thăm dò hơi thở trên chóp mũi của Đậu Đậu, suýt nữa ngã xuống đất.
May quá, còn thở.
Khương Ninh vào nhà, mang theo cả người và đôi vợ chồng chó sói vào trong không gian, lập tức kiểm tra cơ thể cho Đậu Đậu.
Bắp đùi và cánh tay của Đậu Đậu bị trúng đạn, trên người cũng có rất nhiều vết thương, xem ra Đậu Đậu đã gặp phải một trận ác chiến.
Không có vết thương trí mạng, nhưng không cầm máu kịp thời.
Khương Ninh cũng vừa trải qua một trận ác chiến, mệt mỏi không chịu được, nhưng cô cũng không quan tâm đến việc nghỉ ngơi, vội vàng sắp xếp phẫu thuật cho Đậu Đậu.
Sau khi lấy đạn ra, lại băng bó khử khuẩn vết thương, tổng cộng hết một tiếng.
Khương Ninh cho Đậu Đậu uống thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh, cô lại dành ra chút thời gian để kiểm tra vết thương cho chó.
Chó cũng bị thương, có một chỗ sâu đến mức thấy cả xương, nhưng Đậu Đậu đã băng bó cầm máu cho nó rồi.
Nó không sợ đau, vừa để cho con sen khâu lại vết thương, lại vừa đánh yêu mắng yêu vợ mình, lúc thì rất dịu dàng, lúc thì rất hung dữ.
Vừa cưng chiều, vừa mắng.
Đậu Đậu mất máu quá nhiều nên mới hôn mê, Hoắc Dực Thâm lo lắng ở bên cạnh chăm sóc.
Anh muốn truyền máu cho Đậu Đậu: “Bọn anh là anh em, có thể truyền máu.”
Khương Ninh không đồng ý nói: “Đậu Đậu không nghiêm trọng đến mức đó đâu, chúng ta cứ quan sát trước rồi tính tiếp, người nhà truyền máu cũng dễ lây bệnh.
Đậu Đậu hôn mê, một là do không kịp cầm máu, hai là do vừa trải qua một trận ác chiến, tinh thần và cơ thể căng thẳng quá lớn, mới rơi vào tình trạng ngủ say như vậy.”
Đừng nói là Đậu Đậu, ngay cả cô cũng buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi.
Hoắc Dực Thâm vẫn lo lắng: “Em nghỉ ngơi đi, để anh chăm sóc Đậu Đậu.”
Tình cảm anh em thật sâu nặng, Khương Ninh không nói gì nữa, trở về phòng là lao vào tắm nước ấm, sau đó lại lấy ra bình phun giảm đau xịt lên chỗ đau, không quên uống mấy viên thuốc hạ sốt cầm máu.
Cô trở về phòng của Đậu Đậu, bắt mạch, đo nhịp tim, lật xem mắt rồi nói: “Tình trạng của cô bé đã ổn định rồi, anh mau tắm rửa nghỉ ngơi đi.
Lúc này Hoắc Dực Thâm mới về phòng.
Đến khi anh đi ra, Khương Ninh đã mệt đến mức không mở nổi mắt nữa: “Có Cola và Bạch Tuyết trông chừng rồi, có chuyện gì sẽ báo với chúng ta.”
Chiến đấu lâu như vậy, cơ thể có bằng sắt thép cũng không chịu nổi.
Bọn họ lo bên ngoài xảy ra chuyện gì, nên không ở trong không gian quá lâu.
Hoắc Dực Thâm bế Đậu Đậu ra, đốt thêm lò sưởi làm ấm phòng, lúc này thảm điện và mặt trời nhỏ trong phòng đều được mở.
Hoắc Dực Thâm ôm lấy Khương Ninh, chìm vào giấc ngủ say.
Giấc ngủ này, đến chiều mới tỉnh lại.
Đậu Đậu vẫn chưa tỉnh, nhưng kiểm tra cũng không có vấn đề gì.
Cả người Khương Ninh đau nhức, mệt đến mức ngay cả thở cũng khó chịu, nhưng vẫn cắn răng bò dậy.
Cô mở cửa, dọn dẹp bãi chiến trường ở bên ngoài.
Một người một chó, dường như đã tiêu diệt được hơn ba mươi thành viên trong căn cứ.
Bên ngoài rõ ràng là một bãi chiến trường, nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng trận đánh này đã khó khăn thế nào.