Chắc chắn motor đi trên tuyết mà gấu Nga lái là đồ của căn cứ liên hợp.
Trong không gian của Khương Ninh có, hơn nữa toàn đồ mới, còn của bọn họ chỉ có bảy tám cái là đồ mới thôi.
Vẫn ở khoảng cách an toàn hai trăm mét, Ivan thích thú giẫm lên lớp tuyết dày chạy tới: “Khương, Hoắc, dạo này hai người sống thế nào?”
“Vẫn ổn, hai ngày nay căn cứ liên hợp không đến quấy rối.” Khương Ninh giả ngốc đầy bất ngờ, còn thuận miệng quan tâm hỏi: “Mấy người thì sao? Không bị bọn khốn kiếp đó cướp chứ?”
“Hahaha.” Ivan cười đúng lúc, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn vào hai người: “Chúng tôi cho căn cứ liên hợp bay màu rồi.”
Khương Ninh kinh ngạc rớt cả cằm: “Anh có đang nói đùa với chúng tôi không vậy?”
Ivan ngạc nhiên: “Các người không biết gì về cái đêm trước khi xảy ra sự việc sao?”
Khương Ninh khó hiểu: “Đêm trước đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy họ không giống giả vờ, Ivan hơi khựng lại, rồi lại cười haha: “Đêm trước đó căn cứ liên hợp bị phát nổ, làm thương vong rất nhiều người, tôi còn tưởng đó các người làm chứ?”
Khương Ninh bị chọc cười: “Chúng tôi?”
“Không phải à?” Ivan kinh ngạc hỏi lại: “Chúng tôi hỏi rất nhiều cô gái bị căn cứ liên hợp giam giữ, họ nói rằng có hai người xông vào bẫy, nhưng đeo mặt nạ phòng độc, tay cầm vũ khí hạng nặng.”
Khương Ninh dở khóc dở cười: “Ivan, nếu chúng tôi lợi hại như vậy thì còn đến chỗ Bắc Cực khỉ ho cò gáy này để chịu khổ làm gì? Sớm đã giải cứu địa cầu lâu rồi.
Không phải anh xem chúng tôi là quái vật ba đầu sáu tay đó chứ? Hai người đối phó với cả ba nghìn người?
Các anh đang đùa chúng tôi hay là đám người bị giam kia bị điên, hay cố ý nói dối để gạt anh?”
Ivan nghĩ lại cũng phải.
Đám người đó ngày nào cũng bị căn cứ liên hợp hành hạ, tinh thần đã bị rối loạn từ lâu rồi.
Trong số hơn ba trăm người, đại đa số đều nói rằng chưa từng nhìn thấy, hơn nữa đáp án còn không giống nhau hoàn toàn.
Có người nói là có hai người đeo mặt nạ phòng độc, có kẻ nói là chúa Giê-su tạ thế, có người nói là Lý Tịnh đem theo mười vạn thiên binh, cũng có người nói là chúa Shiva đến.
Nhưng Khương và Hoắc là nhân vật cỡ nào chứ? Dù sao họ từng âm thầm giết chết mười mấy người của căn cứ liên hợp đấy.
Không chỉ có mỗi anh ta nghi ngờ, mà còn có những người khác cũng nghi ngờ.
Nếu không hôm nay Ivan cũng không cố ý chạy đến nơi này, anh ta đến đây để thăm dò bọn họ.
Nếu đúng là như vậy, thì về sau phải chú ý.
Bề ngoài người Hoa khiêm nhường không hiếu chiến, nhưng thực ra bụng dạ rất thâm sâu.
Bọn họ là dân tộc có bề dày văn hóa lịch sử năm nghìn năm đấy, không những biết giấu dốt, mà còn là người tài nhưng có bề ngoài đần độn.
Nhưng mà hai người đối phó với ba nghìn người? Nghĩ đến các cuộc tấn công và phá hủy pháo đài dưới đáy biển, sự biến mất bí ẩn của các thành viên trong đội, vũ khí và vật tư, đó toàn là những điều vượt qua khả năng của con người.
Ivan gạt bỏ nghi ngờ: “Chúng tôi nghe thấy tiếng động liền chạy tới, thì thấy từ ngoài vào trong căn cứ đều là thi thể của thành viên căn cứ và cá sấu mắt đỏ, rất có thể đầu họ bị một đàn cá sấu tấn công, sau đó là một cao nhân nhân cơ hội phản công, xảy ra nội chiến và rất nhiều thương vong…”
Những người bị giẫm đạp, những người bị giết, bị ngạt thở bởi khí độc và khói, bị bắn vào nhau, bị ngạt thở, bị cá sấu hoặc dơi sinh hóa tấn công, v.v., chết theo đủ kiểu kỳ lạ, cả một pháo đài dưới đáy biển xuất hiện một cách ghê rợn, ai không biết còn tưởng đã được xảy ra một vụ giết người siêu nhiên ấy chứ.
Ivan không tin vào thần linh, nếu như không phải là Khương và Hoắc, thì rất có thể khí độc đã lọt vào nhà giam, khiến ý thức của họ mơ hồ rồi sinh ra ảo giác.
Bất kể chân tướng có như thế nào, thì gấu Nga vẫn là người có lợi ích nhất.
Ivan rất vui: “Khương, trong tiếng Trung có câu, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.”
Bọn họ thủ ở bên ngoài, đến một tên giết một tên, không cần nói cũng biết khoái chí nhiều thế nào.