Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1007 - Chương 1008

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1008 -

Khương Ninh vẫn không thể tin được: “Anh thực sự cho bọn chúng bay màu rồi à?”

“Cho bay màu rồi, chỉ giữ lại mấy trăm cô gái bị giam nhốt thôi.”

Sau khi biết căn cứ liên hợp đã bị xóa sổ, Khương Ninh vui mừng đến mức suýt chút nữa đứng dậy giơ ngón cái về phía Ivan: “Các người không hổ danh là dân tộc hiếu chiến, trừ hại cho Bắc Cực rồi.”

Bắt bẻ dân tộc hiếu chiến thì rất ngại, nhưng lại không thể nói ra chân tướng: “ Hahaha…”

Khoe khoang khoác lác xong, Khương Ninh giả vờ thản nhiên hỏi: “Ivan, căn cứ liên hợp không còn nữa, anh xử lý những người bị chúng bắt như thế nào đây?”

Ivan đúng là không biết nên xử lý những cô gái đó như thế nào, đây cũng không phải việc mà anh ta có thể giải quyết.

Nhưng điều có thể khẳng định là, bọn họ không có thói quen ăn thịt đồng loại của mình.

Thứ nhất, bản chất con người đã mất đi, thứ hai, họ dễ mắc bệnh tật, thứ ba, họ có thể trồng khoai, ngô, bắt cá sấu và hải cẩu.

“Nên thả họ ra, những người bằng lòng thì ở lại, những không người bằng lòng thì rời đi.”

Họ không có sở thích tra tấn tù nhân, nhưng có nhu cầu mở rộng sức mạnh.

Khương Ninh không hỏi thêm nữa mà thay đổi chủ đề: “Ivan, này anh đến đây là để trao đổi thảo dược sao?”

“Không phải, tôi đến là tặng hai người món quà.”

Sau khi phá hủy căn cứ liên hợp, bọn họ tìm thấy được một số vật tư, vũ khí cũng như thuốc men trên tàu chiến, tàu vận chuyển và trên tầng hai của pháo đài ngầm. Bây giờ tạm thời không cần thảo dược.

Ivan chuyển một chiếc vali từ trên xe xuống, thần bí nói: “Hai người mở ra xem thử đi.”

Hoắc Dực Thâm mở vali ra, vẻ mặt khó hiểu.

Khương Ninh ngạc nhiên, đi lên phía trước kiểm tra.

Vậy mà lại là đầu thú mười hai cung hoàng đạo, đầu rồng vẫn luôn mất tích không rõ nguyên nhân.

Ivan sinh sống và học tập ở thủ đô Trung Quốc nhiều năm, anh ta biết rằng nền văn minh này là bảo vật vô giá của Hoa Hạ, hơn một trăm năm trước lưu lạc ở nước ngoài.

Đầu rồng được tìm thấy ở trên con tàu vận chuyển, cùng với một số văn vật của các nước khác.

Di vật văn hóa cũng chẳng thể mài ra làm ăn được, gấu Nga cũng không hứng thú, khi biết đầu rồng là của Trung Quốc, liền yêu cầu Ivan đem trả lại, ngoài việc báo đáp ân cứu mạng lần trước, còn có ý muốn lôi kéo.

“Khương, Hoắc, trên tàu còn có rất nhiều di vật văn hóa, chúng tôi không xác định được là của nước nào, nếu như hai người có hứng thú thì qua đó nhặt.”

Nói xong, anh ta lại đổi chủ đề: “Căn cứ liên hợp đã không còn, nhưng người sống sót đổ bộ xuống Nam Cực ngày càng nhiều, về sau sẽ gặp không ít phiền phức.

Chúng tôi dự định đến căn cứ liên hợp sống, tàu chiến và tàu vận tải rất lớn, nếu như các người bằng lòng, thì chúng tôi sẽ cung cấp cho các người một con tàu riêng.”

Pháo đài dưới đáy biển bị phá hủy không ra hình thù, vào đó sống cũng không an toàn, bọn họ không muốn bi kịch xảy ra một lần nữa.

Sống trên tàu không ấm áp bằng, không gian di chuyển cũng hạn chế, nhưng vẫn tốt hơn so với ở nhà tuyết gấp nhiều lần.

Việc căn cứ liên hợp bị phá hủy quá kỳ lạ. Tuy không có bằng chứng nhưng Ivan luôn cảm thấy có liên quan đến hai người họ.

Lòng người khó đoán, nhưng bất luận về phương diện lịch sử hay tình cảm, thì quan hệ của cả hai nước đều có thể hợp tác.

Nhóm người Ivan chỉ là những người sống sót bình thường, nếu hợp thì có thể liên minh hoặc lập thành một nhóm, bọn họ không có dã tâm lớn lắm, nhưng phải phải làm nhục và loại bỏ những mối đe dọa tiềm năng.

Nói trắng ra, hôm nay họ đến đây vẫn muốn mời.

Khương Ninh sao có thể không hiểu.

Ivan tới là để đưa đầu rồng, nhưng thật ra là để thăm dò.

Khương Ninh lịch sự từ chối: “Cảm ơn ý tốt của các người, nhưng chúng tôi quen sống đơn độc vậy, không làm phiền các người nữa.”

Ivan cũng không cố chấp, nhưng lại ôm một chiếc vali ở trên xe xuống: “Cái này cũng được tìm thấy ở trên tàu, đây là những dụng cụ thủy canh, chúng tôi đã thử rồi nhưng không thành công, nghĩ đến người Hoa Hạ người nào cũng đều là cao thủ trồng rau, vậy nên mới đem đến đây.”

Không chỉ có dụng cụ, mà còn có cả phân bón và dung dịch dinh dưỡng, cũng như một số loại giống cây trồng.

Hết cách, gen trồng cây đã thấm vào máu rồi, Khương Ninh nhìn thấy mấy thứ đó mắt liền sáng quắc lên: “Wow, cảm ơn.”

Bình Luận (0)
Comment