“Khương, xin hãy tin vào kỹ thuật của tôi, tuyệt đối có thể giữ ấm và an toàn.” Ivan vô cùng tự tin: “Đốt lửa lên một chút, hơi nước nóng sẽ bay lên, trong nhà bị đọng nước thành băng sẽ càng kiên cố hơn.”
Khương Ninh nói cảm ơn, tiễn mọi người ra ngoài.
Cô không nói quá nhiều với nhóm của Hà Thiên Minh, chỉ đưa mắt nhìn xem như tạm biệt: “Lên đường chú ý an toàn.”
Ivan vẫy tay: “Khương, Hoắc, năm mới vui vẻ.”
Hai người đều nói: “Năm mới vui vẻ.”
Khương Ninh chú ý thấy, vẻ mặt Hà Thiên Minh có hơi phức tạp, nhưng nhanh chóng khôi phục bộ dáng yên tĩnh đờ đẫn như ban đầu.
Trên đường trở về, Ivan vừa hay ngồi cùng chiếc motor đi trên tuyết với Hà Thiên Minh.
Thấy ông ấy ngẩn người, Ivan như suy nghĩ gì đó: “Hà, chú sợ bọn tôi à?”
Hà Thiên Tinh tỉnh táo lại: “Trước thiên tai, quan hệ giữa hai quốc gia chúng ta rất tốt, mà mọi người còn cứu chúng tôi khỏi căn cứ liên hợp, chúng tôi cảm ơn còn không kịp, sao lại sợ mọi người chứ.”
Ivan lộ ra nụ cười gian xảo: “Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy mấy người sợ bọn tôi.”
“Đúng là tôi đang sợ.” Hà Thiên Minh không vội vàng phản bác: “Nhưng không phải sợ mọi người, mà là sợ tất cả những người sống sót.
Thiên tai lấy đi nhân tính con người, tôi đã từng thấy chỉ vì miếng ăn, mà mọi người ra tay tương tàn, nhưng tất cả mọi thứ cũng bị tận thế nghiền nát.
Nếu được lựa chọn, cũng không ai muốn làm như vậy, nhưng thực tế ép bọn họ phải làm điều ác. Rất nhiều người hôm nay là thiên sứ, ngày mai sẽ có thể trở thành ác ma, cho nên thứ tôi sợ là bản năng của con người.”
Hà Thiên Minh bình tĩnh nhìn Ivan: “Tôi nói như vậy cậu có hiểu không?”
Ivan không trả lời thẳng: “Thật ra thì, Khương và Hoắc đều là người rất tốt, bọn họ biết y thuật còn cứu người trong đội bọn tôi.
Bọn họ là đồng bào của chú, nếu như mấy người muốn rời đi, tôi có thể nói với bọn họ, tôi tin chắc bọn họ sẽ đồng ý giúp đỡ mọi người.
Đến lúc đó thức ăn của mọi người cũng có thể giao dịch với bọn tôi, chúng ta đều là bạn mà.”
Không ngờ Hà Thiên Minh lại lắc đầu: “Thật sự là trong thời khắc sinh tử, cha con ruột cũng sẽ rút dao chĩa vào nhau, tình nghĩa đồng bào có là gì đâu, tôi thế này đã là rất tốt rồi, chỉ cần dựa vào lao động là có thể có được thức ăn.
Thiên tai ai cũng vô cùng khó khăn, tôi không muốn dựa vào sự giúp đỡ của ai cả, cũng không nên quấy rầy bọn họ.”
Thấy ông ấy đã quyết định như vậy, Ivan cũng không nói nữa.
Xe motor đi trên tuyết gào thét, không lâu sau đã trở về doanh trại.
Đám người Hà Thiên Minh nhận được hai củ khoai tây nướng, trở về pháo đài dưới đáy biển nghỉ ngơi.
Đây là bữa tối hôm nay của bọn họ, cũng xem như là dằn bụng.
Dương Vĩ Dân ngồi bên cạnh hỏi: “Tên đó dò xét ông à?”
“Quen rồi.” Hà Thiên Minh lột phần vỏ khét của củ khoai tây, sau đó nhai trong miệng: “Chỉ sợ từ một thiếu niên tốt đẹp, cuối cùng lại trở thành kẻ ác.”
Dương Vĩ Dân nhíu mày, ông ấy nói cũng không sai.
Đám gấu Nga này tiêu diệt căn cứ liên hợp, nhưng lại dần biến thành căn cứ liên hợp thứ hai.
Bọn họ thu nạp hơn phân nửa tù binh, khoảng thời gian này vẫn còn đang chiêu mộ binh sĩ, thu phục từng nhóm người sống sót đến Bắc Cực.
Trong lòng Dương Vĩ Dân bất an: “Nghe nói, lúc trước có một nhóm người nước mình đến đây, tổng cộng có hơn hai trăm người sống sót, bọn Tây lông không những không thu nhận, sau khi trở về còn đề phòng chúng ta.”
Hà Thiên Minh gật đầu: “Cái người tên Ivan kia, nhìn thì có vẻ đối xử rất tốt với Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, nhưng thật ra vẫn luôn đề phòng.”
Chuyện liên quan đến sinh tồn, vô cùng phức tạp, không thể nói rõ thành lời.
Dương Vĩ Dân không nghĩ ra: “Nếu đã đề phòng chúng ta như vậy, sao không lặng lẽ giết chúng ta chứ?”