Bọn họ đến xin chữa bệnh, đôi mắt sưng đỏ không ngừng chảy nước mắt, có người nghiêm trọng hơn còn chảy máu.
Khương Ninh giả vờ không hiểu hỏi: “Sao thế?”
Ivan gấp gáp nói: “Chắc là có liên quan đến mặt trời mấy ngày qua, mắt của bọn họ bị tổn thương, bây giờ cũng sắp mù.”
Không chỉ có những người này, trong căn cứ có rất nhiều người cũng bị ánh sáng chiếu vào mắt.
Khương Ninh tỏ vẻ không biết phải làm sao: “Ivan, tôi không phải bác sĩ mắt, cho dù vậy cũng không có thuốc.”
Ivan luôn miệng khen ngợi: “Khương, trừ cô ra không ai biết y thuật cả, hơn nữa trung y của các người rất sâu sắc, làm ơn xem một chút đi, có trị được hay không thì nói sau.”
Không chữa trị miễn phí thì có thể mang vật tư đến đổi.
Nói đến mức này, Khương Ninh chỉ đành cho bọn họ đi vào.
Không thể vào nhà, mà để bọn họ vào nhà tuyết ở trước sân.
Nhà tuyết này là do Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm dựng, diện tích không lớn, có thể chứa chừng mười người, hơn nữa còn có hai phòng.
Khương Ninh kiểm tra cho bọn họ, mắt bị sưng rất nặng, vật chảy ra không những nhiều mà còn có tia máu.
Cô trở về nhà tìm mấy vị thuốc, mang đến nhà tuyết nấu lên, sau đó cho từng người xông mắt.
Đầu tiên là gấu Nga bị thương, sau đó mới đến mấy người sống sót bình thường.
Hà Thiên Minh xếp ở giữa, vẻ mặt rất đau khổ nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Bên ngoài không có người, Khương Ninh đổ ra mấy viên thuốc bắc tiệt trùng, châm cứu cho ông ấy.
Hà Thiên Minh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Ông ấy vừa nghe người ở trước mình nói, chữa trị chỉ xông mắt mà thôi, biết rõ mình nhận được đãi ngộ đặc biệt rồi.
Khương Ninh lo tai vách mạch rừng, cô khiêm tốn nói: “Chuyện nên làm mà, chỉ cần sống tiếp, ngày nào đó có thể nhìn thấy bình minh.”
Hà Thiên Minh khựng lại: “Thật sự có… Bình minh sao?”
“Thật.” Người sống phải có hy vọng.
Hà Thiên Minh hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên vô cùng chua xót.
Đến khi điều trị kết thúc, ông ấy trở về yên tĩnh chờ đợi.
Ivan hỏi: “Hà, Khương chữa trị cho chú thế nào?”
“Dùng hơi thuốc xông mắt.”
“Tôi thấy chú đi rất lâu nhỉ?”
Hà Thiên Minh nhếch mép: “Là người Hoa với nhau, không nhịn được sẽ nói chuyện đôi câu, không làm ảnh hưởng đến cậu chứ?”
Thật ra cũng không ảnh hưởng lắm.
Chữa trị cho tất cả mọi người xong, Khương Ninh đưa cho Ivan một bọc thuốc: “Trong tay tôi chỉ có nhiêu đây thôi, mấy người đem về thử xông mắt mấy lần, nghỉ ngơi uống nhiều nước, nếu không được nữa thì tôi cũng không còn cách nào.”
Tiền thuốc và chữa trị, tổng cộng hết năm mươi cân thịt hoặc trứng cá sấu.
Khoai tây và ngô cũng được, nhưng số lượng phải gấp đôi.
Ivan thoải mái đồng ý: “Ngày mai tôi mang đến.
Đám này vừa đi không lâu, đám ông trùm vàng lại đến.
Làm hàng xóm đã lâu, đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây.
Đám người này không biết nói tiếng Hoa, chỉ nói tiếng Anh.
Không dùng ngoại ngữ đã mười năm, Khương Ninh nói chuyện rất vụng về, nhưng vẫn có thể biểu đạt được ý của mình.
Mắt bọn họ cũng bị thương, muốn Khương Ninh hỗ trợ chữa trị, ngoài ra còn muốn rau xanh.
Khương Ninh muốn từ chối, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm đá quý trên mười ngón tay của người đàn ông đó.
Đây là ông trùm vàng, đại diện cho giới nhà giàu.
Khi còn bé nghèo phải gặm bánh bao, xem TV thấy đại gia vàng lấp lánh cả người, cô đã âm thầm thề một ngày nào đó mười ngón tay mình cũng sẽ ngập tràn đá quý.
Ông trùm vàng nhận ra, lập tức gỡ đá quý trên mười ngón tay xuống.
Nhưng đá quý không thể ăn, Khương Ninh muốn thêm mười cân thịt.
Vì vậy, ông trùm vàng đưa hai mươi cân thịt hải cẩu.
Khương Ninh cho ông ta ba bịch thuốc và năm cân rau xanh.
Trở về phòng, cô đeo nhẫn đá quý lên tay mình, sau đó kinh ngạc che mặt.
Đậu Đậu rất hiểu, lập tức chụp hình cho chị dâu.
Không chỉ chụp hình, còn phải chỉnh sáng.
Đá quý dưới ánh đèn long lanh sáng chói.
Hoắc Dực Thâm cảm thấy cô vô cùng ham hư vinh: “...”