Giao thừa phải mặc đồ mới, Khương Ninh lấy trong kho ra mấy bộ: “Đây là của anh Hoắc, cái này là của Đậu Đậu…”
Chó cũng đi đến, tỏ vẻ không chịu.
Khương Ninh vuốt nó một cái: “Mày có vợ rồi, giả bộ làm người gì chứ, vui vẻ làm chó đi.”
Chó tủi thân trở về bên cạnh Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết bày ra vẻ mặt chán ghét ngay trước mặt ba đứa nhỏ, sau đó quay đầu hôn hôn liếm liếm con mình.
Cả nhà rời khỏi không gian, ngồi trên ghế sô pha xem Xuân Vãn.
Dù đã xem đi xem lại rất nhiều lần, ngay cả lời MC nói gì bọn họ cũng đã thuộc lòng rồi nhưng vẫn thấy rất vui vẻ.
Tiết mục đặc sắc, nói tướng thanh cười muốn vỡ bụng, mấy tiểu phẩm dở khóc dở cười, dù có nơi xa xôi vẫn có thể cảm nhận được không khí gia đình đoàn viên.
Trong lòng Khương Ninh rất phức tạp, nhẹ nhàng tựa vào vai Hoắc Dực Thâm.
“Có lẽ, lúc chúng ta còn sống vẫn có thể xem được tiếp Xuân Vãn đặc sắc thế này.”
Hoắc Dực Thâm khá lạc quan: “Sau khi lục địa chìm xuống, tuy tai họa có thể lặp đi lặp lại nhưng sẽ không nghiêm trọng như trước.”
Nhất là trong khoảng thời gian từ căn cứ Hoa Thành đến Bắc Cực, thời tiết thay đổi rất thường xuyên nhưng ở trong phạm vi có thể chấp nhận được.”
Anh cảm thấy trái đất đang không ngừng tu bổ, trong lòng cũng dâng lên hy vọng.
Khương Ninh mơ ước: “Hy vọng là vậy.”
Đầu năm mọi người dậy thật sớm, cùng nhau ăn bữa sáng thật thịnh soạn.
Đậu Đậu mở cửa, theo bản năng đưa tay lên che mặt, sau đó nhanh chóng trở về.
Cola và Bạch Tuyết chạy ra như một làn khói, tìm chỗ giải quyết nỗi buồn.
Đậu Đậu vội vàng gọi bọn chúng về, vẫy tay để bọn chúng nhanh lên một chút.
Hai đứa nhỏ chỉ có thể nhịn, ngoan ngoãn về nhà.
Khương Ninh nhìn sang: “Sao thế?”
Vẻ mặt Đậu Đậu không được tốt: “Chị dâu, hình như mặt trời hơi lạ.”
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đi đến.
Ánh sáng mặt trời đúng là hơi lạ, đỏ rực rất nhức mắt.
Khương Ninh chỉ nhìn một chút, cảm thấy mắt đã rất khó chịu.
Người Hoa rất quan trọng ngày đầu năm, mới đầu năm mà đã xảy ra điều khác thường, hôm qua vừa nói thiên tai đã dần ổn định, hôm nay đã thị uy thế này rồi, tâm trạng của cô trùng xuống.
Đầu năm đã không tốt, cả năm sẽ không may mắn.
Khương Ninh dụi dụi mắt, lấy thuốc nhỏ mắt diệt vi khuẩn kháng viêm từ trong không gian ra, nhanh chóng nhỏ lên.
Sau khi nhỏ cho mình xong, cô lại nhỏ cho Đậu Đậu và Hoắc Dực Thâm.
Coa và Bạch Tuyết không có phản ứng gì, tạm thời không cần.
Bọn họ nhanh chóng đóng cửa, nhất quyết không ra ngoài.
Sao mặt trời lại trở nên như vậy?
Bọn họ không phải chuyên gia khí tượng, thật sự không biết đây là hiện tượng quỷ dị gì, chưa kể đến mười năm xảy ra thiên tai, đã có rất nhiều tai họa, khoa học đã không thể giải thích được từ lâu rồi.
Nếu cần có lý do, Khương Ninh đoán là do tầng khí quyển, tầng ozone, hoặc là gió mặt trời.
Cho dù là nguyên nhân gì, đều là những chuyện cô không thể giải quyết được, tốt nhất là trốn đi.
Bọn họ nhỏ thuốc vào mắt mấy lần, đến chạng vạng tối cảm giác khó chịu mới biến mất.
Cả nhà cũng không đi ra ngoài, thỉnh thoảng Hoắc Dực Thâm sẽ quan sát bên ngoài bằng lỗ châu mai trên nóc nhà, thế mà lại nghe được âm thanh từ phía xa.
Bắc Cực quanh năm băng tuyết bao trùm, hiếm khi thấy mặt trời, nhiệt độ hơi cao lên một chút, thế mà lại có người ra ngoài tìm chết.
Khương Ninh vẫn rất cẩn thận, mấy ngày liền không ra khỏi cửa.
Ánh sáng đỏ của mặt trời dần dần rút đi, đến năm ngày sau thì đã trở lại bình thường.
Khương Ninh không yên tâm lắm, lúc ra ngoài cô đều sẽ mặc quần áo chống phóng xạ, hơn nữa sẽ cố gắng không ra ngoài lâu, cũng không ngẩng đầu nhìn mặt trời.
Đến mùng sáu, tiếng xe motor gào thét chạy đến.
Ivan mang theo vài bệnh nhân đi đến, là những người Nga sống sót bình thường.
Bất ngờ là Hà Thiên Minh ở trong số đó.