Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1038 - Chương 1039

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1039 -

Khương Ninh cũng cảm thấy như vậy.

So với Bắc Cực băng tuyết phủ trắng quanh năm, đất liền vẫn là nơi thích hợp để hầu hết mọi người sinh tồn hơn.

“Không biết tình hình bên ngoài hiện tại thế nào rồi.”

Hoắc Dực Thâm trầm ngâm suy nghĩ: "Em muốn đi xem không?”

Đương nhiên là Khương Ninh muốn, nhưng cô lo bây giờ không phải là lúc.

Hoắc Dực Thâm nắm tay cô: "Chúng ta có thể chuẩn bị trước, chờ đợi thời cơ tốt nhất.”

Không thể rời đi vội vã giống như căn cứ Hoa Thành như vậy.

Trái đất hình tròn, không chừng một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau, dù sao Bắc Cực cũng có hai ba nghìn người.

Bây giờ bọn họ trắng tay, muốn rời đi thì phải chuẩn bị.

Chỉ là hai người không nghĩ tới, cơ hội tới vô cùng nhanh.

Hai tháng sau, vào một đêm nào đó, lúc đang ngủ mơ màng, bọn họ đột nhiên bị đánh thức.

Lần này rung lắc rất mạnh, giống như có cái gì đó nổ tung.

Khương Ninh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đưa tất cả trốn vào không gian.

Đợi trong không gian đến rạng sáng, cô mới đi ra ngoài từ mô-đun cứu sinh.

Container vẫn còn nguyên vẹn không bị làm sao, chỉ có đồ nội thất đã bị di chuyển và một số đồ trang trí nằm trên mặt đất.

Khương Ninh mở cửa ra, cách đó không xa có người không ngừng la lên.

Cô nghe không hiểu gì, nhưng nghe thanh âm giống như đang rất vui vẻ.

Khương Ninh đi tới gò tuyết, phát hiện vài gia đình hàng xóm chạy trên tuyết, vừa hoan hô vừa lăn qua lộn lại!

Cô lấy kính viễn vọng ra quan sát, phát hiện cách đó khoảng một ki lô mét có thứ gì đó màu nâu đứng sừng sững trên băng tuyết.

Ông trùm vàng đang vây quanh vui vẻ khiêu vũ, đá quý hiếm có trên mười ngón tay tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Khương Ninh nhìn chằm chằm một hồi lâu, đúng là đá ngầm nâu.

Bắc Cực có núi, nó phá vỡ băng để nhô lên.

Nghe thấy là núi, Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu cũng xúc động.

Họ mặc quần áo tử tế, nhốt đôi vợ chồng chó sói ở trong phòng, ba người nhanh chóng đi ra chỗ đá ngầm.

Không chỉ có bọn họ, rất nhiều người sống sót cũng chạy tới, trên mặt tràn đầy kích động và sự vui vẻ.

Nhìn thì gần, đi đến thì xa.

Đi trên tuyết khó, bọn họ mất không ít công sức mới đến được chỗ đá ngầm.

Nhìn từ xa thấy tảng đá không lớn lắm, đến gần mới phát hiện tảng đá cao năm sáu mét, mười mấy người cũng vây không hết vòng.

Chấn động ngày hôm qua hẳn là do đáy biển ép quá mạnh, lớp băng bị đá ngầm xuyên thủng mấy mét để hiện ra.

Bốn phía đều có vết nứt rất lớn trên mặt băng, không ai dám đến quá gần vì sợ không cẩn thận rơi xuống.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào tảng đá ngầm, ánh mắt tĩnh lặng ngày xưa đã có ánh sáng trở lại.

Đám gấu Nga nhận được tin tức, chạy motor đi trên tuyết như bay tới.

Đầu tiên họ bị sốc, sau đó là tiếng reo hò.

Đất liền nổi lên rồi!

Đất liền nổi lên rồi!

Lo lắng cho năm con vật trong nhà, ba người vội vàng chạy về.

Đậu Đậu ôm lấy chó con bật cười không ngừng: "Cola, đất liền nổi lên rồi.”

Cola cọ quậy lộn xộn trong lòng cô bé, sau đó phấn khởi nhào về phía Khương Ninh.

Hoắc Dực Thâm đã bình tĩnh lại: "Hai người muốn rời đi không?”

Đậu Đậu không nói gì nhìn về phía Khương Ninh.

Khương Ninh mỉm cười: "Đậu Đậu, em muốn đi không?”

Đậu Đậu có chút thẹn thùng, một hồi lâu mới gật đầu: “Muốn.”

Cô bé không muốn trồng rau ở Bắc Cực nữa.

Khương Ninh cũng nghĩ: "Chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, có lẽ có thể tìm được một nơi thích hợp để ở.”

Cả ba bắt đầu lên kế hoạch.

Nếu cứ lấy máy bay để đi, thế khác nào nói cho những người khác biết là cô có bàn tay vàng.

Hay lấy du thuyền đưa cho căn cứ Hoa Thành.

Thuyền đánh cá và du thuyền thì cô đều có, nhưng so với lấy máy bay thì có gì khác nhau đâu, Bắc Cực có hai ba nghìn người sống sót lận đấy.

Bình Luận (0)
Comment