Rõ ràng Vodka là đồ tốt trong lòng bọn họ, nhưng cũng lấy tặng Khương Ninh vài chai.
Cơm chiên trứng cá sấu thơm phức được bưng lên.
“Khương, hôm nay là ngày tốt gì thế?" Ivan kinh ngạc đến muốn rớt mắt, vừa mừng vừa lo nói: “Không có công thì không hưởng lộc, cô có việc gì cứ nói thẳng.”
Khương Ninh mỉm cười: "Ăn đi, quả thật có việc muốn nhờ.”
Giao du nửa năm, Ivan vẫn hiểu cô: “Cô nói trước đi.”
“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là tôi muốn tìm hiểu tình hình hiện tại ở Bắc Cực thôi.”
Một người mà bình thường ngay cả cửa cũng không cho vào, bây giờ lại cho anh ta ăn cơm chiên trứng, Ivan sợ cô đào hố cho mình nhảy.
Khương Ninh dở khóc dở cười, đi thẳng vào vấn đề: "Hiện tại có nhiều người tới Bắc Cực không?"
"Cho đến tháng trước thì vẫn có tàu trôi dạt vào đây, nhưng tháng này thì hầu như không có."
Ivan không lấy làm lạ: "Rất nhiều người không có kinh nghiệm sống sót trên biển, hơn nữa đất liền đã chìm quá lâu, số người sống sót cũng sẽ càng ngày càng ít.”
Đây là một đề tài bi thương, mười năm thiên tai giống như một giấc mơ vậy, một cơn ác mộng dài mà không có cách nào tỉnh.
Thậm chí là thiên tai có điểm cuối hay không, cũng không ai biết đáp án.
Khương Ninh đánh giá anh ta: "Tôi cảm thấy anh hơi gầy, trong khoảng thời gian này không ăn no sao?”
Đúng vậy, thật đúng là chưa ăn no.
Trong căn cứ có hơn bốn trăm người, mỗi ngày phải tiêu thụ rất nhiều lương thực.
Môi trường ở Bắc Cực khắc nghiệt, căn bản không có cách nào trồng trọt, lại còn có hai ba ngàn người sống sót, bọn họ chỉ có thể ra tay với động vật.
Liên tục vây bắt quá mức khiến số lượng cá sấu và hải cẩu giảm mạnh.
Con mồi mà đội săn bắt mang về càng ngày càng ít, đồ ăn Ivan có thể ăn vào bụng tự nhiên cũng ít lại.
Khương Ninh nói thuận theo lời anh ấy: "Mùa hè sắp tới rồi, băng tuyết bên ngoài cũng sẽ tan, đến lúc đó con mồi sẽ càng thêm phong phú hơn.”
Ivan lại không nghĩ như vậy: "Khương, khi nhiệt độ tăng lên, băng tuyết bên ngoài tan chảy, những người sống sót chỉ có thể di chuyển vào sâu bên trong.”
“Dù con mồi có phong phú hơn nữa cũng không đuổi kịp tốc độ bị vây bắt, chỉ sợ đến lúc đó Bắc Cực sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Trong căn cứ có hàng trăm người, nhưng ít ai dám đưa ra quyết định gì, ngược lại nếu là Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm thì sẽ có.
Ivan sống sót trong thiên tai mười năm, chưa có cảnh máu me nào mà anh ta chưa từng thấy qua, anh ta thân thiện nhắc nhở: "Các cô phải chú ý an toàn."
Ăn cơm chiên xong, anh ta lấy rau cải vừa trao đổi buộc trên chiếc motor đi trên tuyết gào thét rời đi.
Hai người bưng cái rương vào, bên trong đều là tư liệu cổ văn hiến.
Khương Ninh xem không hiểu văn tự cụ thể, nhưng có thể đúng là di vật văn hoá của Hoa Hạ, hơn nữa ít nhất cũng phải hơn nghìn năm trở lên.
Hoắc Dực Thâm lật xem mấy quyển, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Những thứ này có thể là từ Tây Hạ cổ đại.”
Ngoại trừ tư liệu văn hiến quý giá, bên trong còn có mấy bức tranh thangka* và tượng Phật tinh xảo, pha tạp sương gió nghìn năm.
*Tranh Phật giáo Tây Tạng
*Tranh Phật giáo Tây Tạng
Tất cả đều là vật bị nước ngoài lấy cắp từ rất lâu về trước, về phần quanh đi quẩn lại như thế nào, cuối cùng lạc đến căn cứ liên hợp thì không ai biết được.
Nhìn mấy rương di vật văn hoá trước mắt, Khương Ninh giật mình sững sờ, văn minh vẫn còn, nhưng quốc gia lại không còn.
Cuối cùng đã trải qua mười năm à, rất nhanh sau đó cô đã điều chỉnh lại được cảm xúc.
Khương Ninh cân nhắc lời Ivan nói: "Thật sự là vì có ít người sống sót trên biển cho nên mới không trôi dạt tới Bắc Cực sao?"
Hoắc Dực Thâm không đồng ý lắm: "Có lẽ là nguyên nhân này, nhưng người sống sót có thể sống qua ba tháng trên biển, phần lớn có thể sống qua một năm.”
Những người không có kỹ năng và trí tuệ thì đã chết ngay từ đầu.
Ai sống sót mà không có kinh nghiệm chứ?
Không có thức ăn, họ sẽ tìm cách đánh bắt cá từ đại dương.
Hoắc Dực Thâm xem bức ảnh cô chụp, mơ hồ có suy đoán: "Có thể là có khả năng những nơi khác đã hình thành đất liền, cho nên số người sống sót đến Bắc Cực ít đi?"