Cửa sắt inox chi chít vết đâm bằng vũ khí chậm rãi bị mở ra. Ngay sau đó là tiếng bước chân vững vàng.
Không biết vì sao, cổ họng mọi người đều căng lên, không tự chủ được mà trở nên căng thẳng hơn.
Tầng 18 đã từng giết người, chính mắt bọn họ nhìn thấy.
Tới rồi, tới rồi, đôi chân tinh tế thẳng tắp, thanh đường đao sắc bén.
Tầng 18 quả là hung ác, vậy mà lại phái cái cô gái giết người không chớp mắt kia ra trước, thật là đồ súc vật!
Tiếp đó là người thứ hai, nghe nói là quán quân tán thủ* ở giải đấu dành cho sinh viên cấp quốc gia, chỉ tung một đòn đã có thể làm đầu đối phương nổ tung.
*散打 - là một loại võ thuật.
Mau nhìn đi, anh ta mặc đồ thi đấu chuyên nghiệp, găng tay còn to hơn cả cái nồi đất.
Kế tiếp là hai người đàn ông, một người tay cầm gậy đánh bóng chày, người còn lại—— á, Lang Nha Trượng*!
*狼牙棒 - là một thứ binh khí thời cổ.
Thật sự cải tạo thành Lang Nha Trượng, một cây gậy bóng chày bên trên cắm đầy đinh sắt gỉ sắc bén.
Nếu như bị đánh một gậy, không bị uốn ván thì cũng đi gặp Diêm Vương.
Tiết mục áp chót chính là đại diện về chiều cao và ngoại hình của tầng 18, tóc tai được cắt gọn gàng sạch sẽ để lộ khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, mặc quần áo màu xám lạnh nhạt, hai tay để trong túi quần.
Giống như anh ta đến không phải để đánh nhau vậy, mà là cuối tuần đi ra ngoài giải sầu.
Làm người ta khó chịu hơn nữa chính là, chó cũng đến đây!
Đám súc vật này còn nói không đủ lương thực, lúc này mới được bao lâu hả, đã đem chó hoang về nuôi mập mạp khỏe mạnh như vậy.
Trong lúc cảm thấy vô cùng căm phẫn, mọi người càng trở nên tham lam hơn, bọn họ hối hận rồi.
Bọn họ không nên chỉ cần một phần ba, mà là toàn bộ!
Đồ dùng ở tầng 18, tất cả là của bọn họ, bao gồm cả con chó này nữa!
Bây giờ đang là tận thế, chó vốn nên trở thành thực phẩm cho con người, nhưng nó lại ăn đồ ăn vốn là của bọn họ.
Đợi lát nữa giết tầng 18 xong, bắt nó về làm thịt!
Ai cũng hằm hè, thầm chảy nước miếng, giống như nắm chắc phần thắng.
Nhưng thật ra lúc Hạ Chí An nhìn thấy trang bị của tầng 18, trong lòng không khỏi trở nên hồi hộp lo lắng, bọn họ không muốn giao lương thực ra.
"Tầng trưởng Hạ, ông mang nhiều người tới cạy cửa nhà chúng tôi như vậy là ý gì?"
Khương Ninh nhìn đám người to lớn xung quanh hành lang tầng 17, không có người già, phụ nữ và trẻ em, tất cả những người đến đây đều là đàn ông, bọn họ hoặc là cầm vũ khí sáng loáng, không thì giấu trong quần áo.
Một tòa nhà, mỗi người một vẻ.
Có sắc thái hồng hào, có vẻ mặt xanh xao.
Mặc kệ vẻ mặt bọn họ như thế nào, đều không khỏi nhìn chằm chằm vào tầng 18.
Khương Ninh đánh giá từng khuôn mặt bọn họ, quả nhiên phát hiện trong đám người có bóng dáng của Dương Vĩ Thông.
Ôi, thật là gầy ốm, ánh mắt như người đang đói khát nhìn đồ ăn, vẻ mặt xanh xao tinh thần suy sút, đâu còn vẻ tự nhiên phóng khoáng của hotboy trường ngày xưa.
Thấy dáng vẻ này của tầng 18, Hạ Chí An cảm thấy sợ hãi, trên mặt tươi cười nói: "Tiểu Khương à, chúng ta tới để bàn chuyện, các cô bày trận lớn như vậy làm gì?"
Khương Ninh lười nói lòng vòng: "Tầng 18 không có thứ các ông muốn, một xíu cũng không có, đây là thứ chúng tôi phải đánh đổi cả mạng sống để lấy về, các ông đừng hòng làm được gì."
"Cô nói gì vậy, chúng tôi thật sự cũng không còn đường sống, mới đi lên mượn đồ ăn của các cô."
Tuy rằng biết bên mình nhiều người, nhưng Hạ Chí An không hề muốn đánh, lấy lùi làm tiến nói: "Đại nạn ập xuống, chúng ta càng phải đoàn kết một lòng, có lương thực thì góp lương thực, sức lực mạnh mẽ thì góp sức lực, như vậy mới có thể sống sót, không phải sao?
Thời kỳ đặc biệt, chúng tôi quyết tâm không bỏ cuộc, tập hợp tất cả vật tư vùng lên, sau này cùng ăn cùng uống, quyết không để ai trong tòa nhà chết đói.
Những người khác đều góp hết rồi, tầng 18 các người cũng không thể làm khác, phải không?"