Nghe ông ta đàng hoàng nói, Khương Ninh cười lạnh: "Nếu chúng tôi không góp thì sao?"
"Thật sự không được, mượn một phần ba lượng đồ ăn cũng được, chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn sẽ trả lại." Hạ Chí An cứng đờ, cố gắng nặn ra chút ý cười: "Nếu cô không tin, chúng tôi có thể viết giấy nợ."
"Không cho mượn."
Không còn gì để nói nữa, bầu không khí nháy mắt ngưng lại.
Ỷ có nhiều người, có người mượn cơ hội bộc lộ sự kìm nén nói: "Tầng trưởng, ông nói mấy lời vô ích với bọn họ làm gì, đạp cửa xông thẳng lên đi!"
"Đúng vậy, đạp cửa. Là bọn họ không có tình người trước vậy thì đừng trách chúng ta không còn lễ nghĩa!"
"Tiểu Khương, tôi khuyên các cô cân nhắc một chút, đều ở cùng một tòa nhà, nhất định muốn làm như vậy sao?"
Hạ Chí An mừng thầm, vẻ mặt lại tận tình khuyên bảo, dáng vẻ giả vờ như vô cùng khó xử: "Các cô cũng không phải không có vật tư, chia cho chúng tôi một chút thì có sao?
Nếu ăn một mình, cho dù tôi đồng ý, bọn họ cũng không chịu, mấy người như vậy làm tôi thật sự rất khó xử."
Khương Ninh nói: "Được, đến đây đạp cửa đi."
"Đạp thì đạp, còn sợ cô sao?"
Người đàn ông cầm xà beng đói điên rồi, oán hận lao đến chỗ cánh cửa.
Khương Ninh không rút đao, mà lấy ra một thứ từ trong túi, cách hàng rào sắt nhắm vào đầu người kia: "Anh cử động một chút đi."
"A, súng, cô ta có súng!"
Trong đám người phát ra tiếng kinh hô.
Ngay sau đó, ai cũng đều lui về sau, sợ viên đạn không có mắt bắn trúng mình.
Sắc mặt Hạ Chí An trắng bệch: "Tiểu Khương, cô làm gì đó!"
Khương Ninh lặng lẽ nhìn chung quanh: "Phải là các người muốn cái gì."
"Có gì muốn nói thì cứ nói." Hạ Chí An sợ tới mức tim đập loạn xạ: "Ngàn vạn lần đừng kích động."
Khương Ninh cười: "Yên tâm đi, chưa bao giờ tôi bình tĩnh như hôm nay."
"Chỉ giỏi dọa người ta, súng nhựa đồ chơi thôi."
Giữa biển người, có thanh âm đột nhiên vang lên.
Người nọ cố ý bóp cổ họng, giọng khàn khàn trầm thấp.
Khương Ninh chỉ tên nói họ: "Dương Vĩ Thông, là đàn ông thì lăn ra đây, trốn tránh cái gì, đồ nhát gan vô dụng."
Dương Vĩ Thông tức giận muốn chết, anh ta cố gắng lẩn về phía sau, còn cố ý đeo mũ, không ngờ rằng vẫn bị Khương Ninh nhận ra.
Anh ta xanh mặt đi tới, phẫn nộ chỉ trích nói: "Khương Ninh, không ngờ hôm nay em lại trở nên như vậy, thật sự là vừa ích kỷ lại vừa tư lợi, không phải là em không có lương thực, chia một chút để cứu giúp mọi người thì có làm sao?"
"Tôi ích kỷ đấy thì sao." Khương Ninh cong môi cười lạnh: "Tôi không ăn trộm mà cũng chẳng cướp giật, tất cả vật tư đều là tự tôi tìm được rồi mang về, không giống như anh ngồi há miệng chờ sung, bán thân đổi lấy vật tư."
Thời buổi tận thế, còn sống mới là điều quan trọng nhất, da mặt thì có là gì, danh dự đáng giá bao nhiêu tiền?
Lúc đầu là con gái, sau này lại có một chàng trai trẻ đẹp trai, nghĩ thông suốt rồi thì cũng không sao.
Muốn sống thôi, không mất mặt.
Hai bên ngầm hiểu lẫn nhau là được, nhưng nói ra lại là một chuyện khác.
Nghe Khương Ninh nói, trong đám đông lập tức vang lên tiếng cười nhạo, ánh mắt mọi người nhìn Dương Vĩ Thông cũng thay đổi.
Đến thời tận thế, pháp luật không còn, đạo đức suy thoái.
Trong tay có lượng lương thực dư dả, phần lớn đều không phải hạng người lương thiện, bị nước lũ vây không chỗ đi, một thời gian dài không thể tìm được sự kích thích thú vị để giải trí nên dần dần cả nam hay nữ cũng đều chấp thuận.
Dáng vẻ Dương Vĩ Thông nhã nhặn, mặt mũi trắng trẻo mịn màng, bị để mắt tới cũng là bình thường.
"Khương Ninh, đm cô lại đi nói hươu nói vượn." Dương Vĩ Thông tức giận đến mức cái mũi cũng trở nên vặn vẹo, anh ta lao tới gầm lên: "Thực sự cho rằng tôi không dám đánh cô sao?"
Dường như sợ anh ta tức giận nhưng không làm được gì, Khương Ninh trực tiếp mở cửa ra, trong tay quơ quơ cây súng chĩa về phía anh ta: "Qua đây, anh qua đây đi."
Cửa mở ra, Dương Vĩ Thông nóng nảy nháy mắt liền trở nên im lặng.
Thấy mọi người xung quanh đang nhìn về phía mình, anh ta cắn răng cậy mạnh nói: "Mọi người đừng để bị mắc mưu, cô ta chỉ đang cầm món đồ chơi nhựa thôi."