Mỗi ngày Đậu Đậu đều rất chăm chỉ, mỗi ngày sớm tối đều tưới nước, nhưng cỏ và cây đã chết trong mấy ngày ngắn ngủi.
Bỏ qua chuyện nhiệt độ cao và thiếu nước, vấn đề lớn nhất vẫn là đất đai.
Khương Ninh không phải chuyên gia nông nghiệp, nhưng cô vẫn rất lạc quan: “Đừng sợ, vẫn còn một nửa mà.”
Cuối cùng, ban ngày, mưa đá điên cuồng rơi xuống.
“Cốc cốc cốc”, mưa đá không ngừng đập vào nhà xe.
Chỉ có một căn nhà, khiến Khương Ninh vô cùng đau lòng, cô lập tức thu cả người và xe vào không gian.
Bọn họ chờ chừng hai giờ thì ra ngoài, mưa đá khắp nơi đều đã tan thành nước.
Một trận mưa đá, lại chết thêm ba phần cây cỏ.
Nhưng không phải là mưa đá đập chết, mà bọn chúng đang trong thời kỳ dịch chuyển, không ngừng gặp phải thời tiết khắc nghiệt thay phiên nhau công kích, thật sự không thể nào thích ứng.
Đừng nói là cỏ cây, ngay cả thân thể con người cũng không chịu nổi.
Tính cách Khương Ninh rất ngang bướng, chờ sau khi toàn bộ cỏ cây đã chết hết, lại trồng thêm một nhóm khác.
Lần này đã rút được kinh nghiệm, bọn họ không gấp gáp trồng trên đất có tính kiềm, mà chuyển mấy chậu cây đến, mỗi ngày lấy ra đặt trong mấy giờ, đến lúc gặp phải khí hậu khắc nghiệt thì thả lại không gian.
Để bọn chúng từ từ thích ứng thời tiết tệ hại bên ngoài.
Dưỡng cây như vậy chừng mười ngày, cây cỏ có đất bùn được trồng vào trong đất.
Lần này thì được rồi, phân nửa cây cỏ đã thành công sống sót.
Nhưng tình hình sinh trưởng không tốt lắm, vừa ỉu xìu vừa héo úa, cảm thấy lúc nào cũng có thể chết.
Khả năng nảy mầm của bồ công anh trên hai khối đất rất thấp, hơn nữa còn chết một cách khó hiểu.
Ngày nào lòng tự tin của Khương Ninh cũng bị tấn công.
Nhưng Hoắc Dực Thâm thì vẫn rất bình tĩnh, anh lập đi lật lại tài liệu: “Không gian có cây dâu, lá kim, bí đao, lúa mì, vừa hay bọn chúng thích hợp với đất kiềm, chúng ta có thể thử một chút.”
Bọn họ không chắc chắn mảnh lục địa này là lục địa của trước kia hay là đáy biển, đất đai cũng không có xuất hiện muối tinh, tính kiềm cũng không quá nhiều.
Cũng chỉ có vật tư của Khương Ninh hùng hậu, mới có thể tốn thời gian mãi như vậy.
Vì vậy, đợi trồng trọt thứ ba bắt đầu.
Tình hình đã tốt được một chút, nhưng tỷ lệ sống vẫn rất thấp, nhìn bọn chúng làm cô rất tức giận.
Cũng may, Bạch Tuyết và bọn nhỏ chống đỡ được, bọn chúng đã vượt qua việc không hợp khí hậu, dần dần khôi phục sức sống.
Lúc thời tiết sáng tối đã ôn hòa, đôi vợ chồng chó sói sẽ dẫn theo ba đứa nhỏ chạy như bay trên đỉnh núi.
“À… Hú…”
Khương Ninh dùng hết sức lực để trồng trọt, đến khi cây cỏ ổn định, đã là một tháng sau.
Lúc mặt trời lặn, hai người đến bờ biển đi dạo.
Khương Ninh đi một hồi, thỉnh thoảng sẽ quay đầu quan sát con đường: “Núi lại cao hơn à?”
Lúc bọn họ đến chỉ cách bờ biển bốn năm trăm mét, bây giờ cảm giác lại xa.
Hoắc Dực Thâm chỉ đá ở phía xa: “Chắc là vậy.”
Lần trước khi đến đây, đá ngầm vừa hay ở bờ biển, mà hôm nay đã cách biển hơn năm mươi mét.
Hoắc Dực Thâm không phải chuyên gia địa chất, anh không thể nói rõ rốt cuộc là núi nhô lên, hay là nước biển đã hạ thấp xuống.
Cuộc sống thường ngày đều ở trong nhà xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn có cảm giác.
Không biết cơ thể đã thành thói quen, hay là cảm giác chấn động quá nhẹ.
Khương Ninh đứng ở đá ngầm nhìn ra xa, lại vừa nhìn biển rộng vô tận, mà sau lưng lại là dãy núi miên man.
Đúng vậy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, núi lộ ra càng nhiều hơn.
Hoàn cảnh này thật sự tồi tệ, nhưng chỉ cần có thể ở lục địa, hy vọng mọi thứ sẽ thay đổi.
Cô trồng mấy cây lá kim ở chỗ đá ngầm, sau khi tưới nước còn bón phân ở bên cạnh.
Bọn họ cùng nhau đón nắng chiều, lẳng lặng đi dọc bờ biển, ánh mắt đột nhiên liếc thấy một bụi xanh biếc.