Một bụi cỏ dại.
Cỏ chỉ cao lên một chút, nhưng bờ biển khá ẩm ướt nên nó phát triển khá tốt.
Chắc là hơn một tháng trước, bọn họ đã rải hạt giống ở đây, sau đó bị gió thổi đến bờ biển.
Chỉ một bụi cỏ, lại khiến tâm tình của Khương Ninh rất tốt, buổi tối còn ăn một bữa thịt cá thật lớn.
Cái mảnh đất khô cằn này, cuối cùng có thể trồng được cỏ rồi!
Giai đoạn trồng cây lần thứ nhất, tạm thời kết thúc ở đây.
Khương Ninh cũng thấy hứng thú với sự nhô lên không ngừng của núi, muốn biết ở điểm cuối là nơi nào.
Ban ngày mặt trời quá gay gắt, hơi sáng một chút bọn họ đã ra ngoài.
Khả năng đi bộ cũng có hạn, còn phải đi trên sườn núi, chưa đến nửa tiếng cô đã mệt mỏi.
Khương Ninh lấy xe bọc thép ra ngoài.
Mở đường lên núi, xông về phía trước, đâm thẳng lên đỉnh.
Cô tốn rất nhiều rất nhiều dầu, nhưng vẫn rất thoải mái.
Chạy được hơn nửa tiếng, thấy xa xa có ngọn núi cao, Khương Ninh không do dự nói: “Xông lên!”
Vì vậy, một đường đi rất vui vẻ.
Xe bọc thép gào thét, thành công đến đỉnh núi.
Ba người xuống xe, bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ.
Đây là một ngọn núi rất cao, dốc cao chừng mấy trăm mét, dưới biển sâu không thấy đáy… Không, bây giờ chắc phải gọi là hồ.
Ngọn núi này có nhiều đá, nước trong đất không mất đi quá nghiêm trọng, đế núi cũng dốc, dãy núi giống như tạo thành hình cung, các ngọn núi cao thấp liền kề nhau.
Đậu Đậu kinh ngạc: “Chúng ta đã ở trên đỉnh núi rồi.”
Khương Ninh mỉm cười: “Có lẽ vậy.”
Có lẽ mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm sau, đây là ngọn núi cao hơn mặt nước biển chừng mấy ngàn mét.
Hơn một tháng đã có ba trận mưa, hồ lớn ở phía dưới hẳn đã là nước ngọt.
Khương Ninh lấy các loại hạt trong túi rải xuống.
Có cây, có cỏ, thậm chí còn có hạt giống dược liệu, có thể mọc hay không thì cứ theo ý của thiên nhiên vậy.
Ba người dùng ống nhòm độ phân giải lớn quan sát xa xa, đập vào mắt đều là màu nâu không có điểm cuối.
Gió nổi lên, cát bụi lại bay ngập trời.
Bọn họ cũng không đi tiếp nữa mà lái xe bọc thép trở về nhà của mình.
Cây bí đao mà lần trước bọn họ rải, tổng cộng đã có hơn hai mươi bụi cây còn sống, cô cẩn thận đào lên, chia ra trồng ở những chỗ khác nhau.
Lần trước bọn họ rải rất nhiều lúa mì, dù tỷ lệ sống không cao, nhưng cũng đã mọc mầm xanh.
Trong không gian có lúa mì khô, bắp khô, khoai tây các loại, bọn họ dùng hết để ủ dưỡng đất.
Chỉ cần kiên nhẫn nuôi trồng trong hai ba năm, đất đai cằn cỗi có thể sẽ phì nhiêu.
Đậu Đậu nghiêm túc trồng trọt, còn chỉ huy năm đứa nhỏ rất bài bản: “Cola, Bạch Tuyết, hai đứa không được chạy loạn như vậy, phải kéo thẳng mới ủ được đất.”
Mấy loại vỏ trái cây cũng không ngoại lệ, đều được đổ hết vào.
Có mầm xanh phát triển, đất đai có rễ cắm vào, đất sẽ không bốc hơi nhanh như vậy.
Cô bé ong chăm chỉ bận rộn không ngừng, còn muốn nuôi cả gà ngỗng này nọ.
Nếu chỉ có ba người một chó, thì thịt dự trữ vẫn đủ.
Nhưng ba đứa nhỏ kia trưởng thành rất nhanh, mà sức ăn của Bạch Tuyết cũng không nhỏ, bọn chúng đều là động vật ăn thịt, cả đám đều là thùng cơm, một ngày tiêu hao rất nhiều thịt.
Đôi vợ chồng chó sói mỗi ngày đều ngoắc đuôi quấn lấy nhau, dường như lúc nào cũng có thể sinh lần hai.
Cứ sinh hoài như vậy, núi vàng núi bạc cũng sẽ lở mất.
Một đám phá nhà phá cửa!
Đáng tiếc Khương Ninh không phải bác sĩ thú y, nếu không cũng sẽ thiến bọn chúng.
Không gian có thể trồng lúa mì bắp vân vân, nuôi gia cầm cũng không có vấn đề gì, hơn nữa Đậu Đậu còn làm việc rất nghiêm túc.
“Chị dâu, chờ khi gia cầm được ấp xong, em có thể nuôi giun để cho bọn chúng ăn, không cần lương thực trong không gian.”
Trời đất, cô bé ong chăm chỉ thật có chí hướng, nhất định phải cố gắng giúp đỡ.
Khương Ninh hỏi cô bé: “Đậu Đậu, em định nuôi giun bằng cách nào?”