Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1046 - Chương 1047

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1047 -

Đậu Đậu không phải người thích chém gió, trong lòng cô bé đã có kế hoạch.

“Chúng ta có thể đánh cá, lấy cá phơi khô để vi khuẩn sống nhờ, sau đó lại chôn cá khô xuống hố, như vậy là có thể xuất hiện giun rồi.”

Căn cứ Hoa Thành đã làm như vậy, nên cô bé đã học được.

Chờ khi có giun, là có thể nuôi gia cầm, gia cầm có thể tiếp tục sinh sôi.

Mười năm tâm huyết, cuối cùng cũng không uổng công mà, Đậu Đậu không cần dựa vào không gian nữa.

Khương Ninh giúp đỡ cô bé vô điều kiện.

Gà, vịt, ngỗng, chim cút, mỗi loại lấy ra mười cái trứng bỏ vào máy ấp.

Sau khi bàn bạc xong, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm quyết định ra biển đánh cá.

Bọn họ chưa từng mò vớt dưới đại dương, các loại cá vô cùng phong phú.

Trời lất phất mưa, bọn họ dùng thuyền gỗ đến khu vực nước sâu, bắt đầu đánh bắt cá.

Bọn họ chưa từng học cách bắt cá, ngay cả ném lưới thế nào cũng là vấn đề.

Hai người xem video mấy lần, lại thử ném mấy lần, cuối cùng cũng thành công.

Sau khi thả lưới, thuyền chậm rãi lượn vòng quanh.

Đến khi thu lưới, bọn họ đã thu hoạch được mấy trăm cân cá.

Có rất nhiều loại, có loài có hình dạng kỳ quái, cũng có loại rất bình thường.

Khương Ninh có hơi lo lắng: “Đậu Đậu, cá biến dị thế này có được không?”

“Có thể.” Đậu Đậu vô cùng tự tin: “Cá mà căn cứ Hoa Thành bắt được, nhìn không có vấn đề gì thì đưa vào nhà máy sản xuất thực phẩm, còn con biến dị thì dùng để nuôi giun.”

Cô bé bắt đầu phổ cập kiến thức khoa học cho anh trai và chị dâu: “Chuyên gia nuôi giun nói, đa số vi khuẩn không ngừng sinh sôi, độc tính sẽ càng ngày càng yếu, hơn nữa đã bị kháng thể của vật chủ làm giảm độc tính rất nhiều.”

Khương Ninh bị phổ cập giáo dục gãi gãi mũi, hình như cũng đúng.

Đúng hay sai, phải thực hành mới biết được kết quả, tuyệt đối không thể đả kích lòng tự tin của cô bé.

Sau vài lần thu lưới, thu hoạch được hơn một ngàn cân cá.

Sau khi lái thuyền trở về, ba người mặc áo mưa liền thân, bảo vệ mình không bị nhiễm độc cá.

Khương Ninh cất hơn một ngàn cân cá vào không gian, sau khi bọn họ lên bờ mới lấy ra, bắt đầu phơi dưới ánh nắng mặt trời.

Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Khương Ninh che mũi dùng gậy lật phơi xác cá, sau đó thì thầm với Hoắc Dực Thâm: “Anh có cảm thấy, so với mấy con cá lúc chúng ta vừa lưu lạc gặp phải, hình như mấy con này không kỳ lạ lắm không?”

Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Có lẽ là vùng biển khác nhau, hoặc giống như lời Đậu Đậu nói, vi khuẩn cổ đã trở nên yếu đi.”

Khương Ninh nhỏ giọng nói: “Dùng giun để nuôi gia cầm, anh có dám ăn không?”

Hoắc Dực Thâm không thể đả kích sự tích cực của em gái: “Có thể nuôi gia cầm lâu một chút, nếu không sao thì có thể cho chó con ăn.”

Trong không gian có rất nhiều vật tư, nếu thật sự không còn thì lúc đó ăn cũng không muộn.

Khương Ninh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, xảo quyệt quá nhỉ.

Hoắc Dực Thâm nhìn lại: “Em có ăn không?”

Khương Ninh vô cùng dịu dàng: “Em nghe anh.”

Hai người lén lút cười xấu xa, nhưng vẫn tích cực làm việc.

Sau hai tháng, bọn họ đã phơi được hơn hai ngàn cân cá khô, không lái thuyền ra biển nữa.

Lúc gia cầm nở, đá ngầm ở dưới mắt nước cũng đã trồi lên, cách mặt biển chừng hơn một trăm mét.

Khoảng thời gian này cũng có mưa rào vài lần, trên đất bùn màu nâu trơ trụi, đã bắt đầu mọc cỏ dại, nhìn gầy yếu vô cùng, nhưng lại có một sự dẻo dai vô hình.

Mỗi lần Khương Ninh đi ngang qua, đều sẽ tưới chút nước.

Có vài cây chết, có vài cây lại trở nên cứng cáp.

Đâu Đậu đào một cái hố, sau đó phủ một lớp vải chống nước, lại bỏ mấy chục cân cá khô, còn bỏ thêm khoai tây cắt nhỏ, trộn đều lên rồi rưới nước lên men.

Gió thổi qua, mùi hôi của cá khô bay khắp nơi.

Chưa đến mấy ngày, giun thật sự đã xuất hiện.

Mỗi ngày Đậu Đậu đều đến nhặt, sau đó mang trở về chòi đút cho gia cầm.

Những con gia cầm này đều được sinh từ những con gia cầm trong thời tiên tai, bọn chúng trải qua đủ loại tai họa, thế nên trứng đã có loại gen tối ưu.

Sau khi nở, bọn chúng cũng khá dễ nuôi.

Bình Luận (0)
Comment