Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1052 - Chương 1053

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1053 -

Bất kể bên trong thùng lưu trữ có gì thì cũng không thể cố dùng vũ lực để mở ra.

Nó được làm bằng vật liệu đặc biệt, kể cả khi dùng xà beng để bật nóc hay cưa điện hoặc máy khoan xung kích đều không có tác dụng, còn điều khiển từ xa cảm ứng và mật khẩu thì lại nằm trong tay các cán bộ cao cấp trong quân đội.

Không gặp thì thôi, gặp rồi thì không thể làm ngơ.

Khương Ninh thu 1037 vào không gian.

Có lẽ ngay cả cô cũng không ngờ, vì sự xuất hiện của 1037, cả người lẫn chó đều rất vui vẻ, buổi tối còn tổ chức một bữa tiệc hải sản thịnh soạn để ăn mừng.

Khương Ninh nằm mơ, lúc đó rời khỏi Thành phố Phượng đến căn cứ quân sự, trên đường có một chiếc xe quân đội đang đậu, người cảnh vệ vẫy tay chặn xe.

Cố Đình Lâm đứng bên cạnh xe, dáng người thẳng tắp, thấy cô từ trên xe xuống, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Lúc đó ông ấy đã biết rốt cuộc cô là ai.

Lúc mở mắt ra thì vẫn là nửa đêm, ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích.

Hoắc Dực Thâm cũng tỉnh theo: "Sao vậy?"

Khương Ninh ôm eo anh: "Em vừa nằm mơ."

"Mơ thấy gì?"

"Một chuyện từ rất lâu rồi."

Cảm thấy tâm trạng cô có chút sa sút, Hoắc Dực Thâm ôm cô vào lòng: "Vậy thì đấy là chuyện tốt hay chuyện xấu?"

Khương Ninh suy nghĩ một chút: "Cũng có thể… Coi là chuyện tốt đi."

Hai người ngủ đến khi tự tỉnh, nghe thấy Đậu Đậu ở bên ngoài ngạc nhiên hô: "Cola, hai đứa mày lấy đâu ra con rắn chết thế?"

Rắn? Khương Ninh bật tỉnh, vội vàng lật người dậy.

Đôi chó sói kia ra ngoài chơi sớm, thế mà lại mang về một con rắn.

Không biết nguy hiểm thì thôi, còn phấn khích đến mức vẫy đuôi liên tục.

Khương Ninh kiểm tra kỹ cho cả hai, may mà trên người chúng không có vết thương.

Hai đứa nó giành giật nhau, con rắn bị coi như đồ mài răng cắn nát bét.

Con rắn không lớn nhưng không nhận ra được giống loài, trong miệng không có răng nanh, hẳn là con rắn trước đây bơi vào biển, sau khi lên bờ thì sinh sôi nảy nở.

Cá sấu, hải cẩu, rắn, lần lượt lên bờ.

Khương Ninh đột nhiên nảy ra một linh cảm, thiên tai có thể đã kết thúc, hệ sinh thái đang dần phục hồi.

Nhận thức này khiến cô cảm thấy vui mừng.

Xác định vợ chồng chó sói kia không bị trúng độc, cả nhà tiếp tục lên đường.

Đi được một lúc, phát hiện một chiếc thuyền đánh cá bỏ hoang.

Bên trong thuyền đánh cá khá sạch sẽ, không có vết bùn đất ngâm lâu dưới đáy biển.

Khương Ninh tìm xung quanh một vòng, phát hiện trên mặt đất có xương cá.

Có thể có người may mắn còn sống sót đã lên bờ, không thể sinh tồn trên đất liền, họ chỉ có thể bỏ thuyền ra khơi.

Sinh nhật của Khương Ninh được tổ chức trên đường đi.

Bánh kem vẫn do Đậu Đậu làm, cho rất nhiều hoa quả.

Ước nguyện ngày sinh nhật của Khương Ninh đã thay đổi, cô hy vọng những người cô quan tâm đều vẫn sống tốt, có một ngày được đoàn tụ.

Ngày giao thừa, định ăn Tết thật vui vẻ, ai ngờ lại đi qua sa mạc.

Một sa mạc mênh mông vô tận.

Sa mạc cũng hay, coi như đi du lịch vậy.

Sa mạc mới hình thành, cát không sạch như đời sau, ngược lại giống như cao nguyên bồn địa thiếu nước nghiêm trọng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tảng bùn khô cứng.

Đi được một lúc, còn có xương cốt của sinh vật biển và cả đống đổ nát của thành phố.

Có thể nơi đây từng là một thành phố phồn hoa mà giờ đây chỉ còn là sa mạc hoang vu.

Vì hầu như chỉ ở trên đường nên Khương Ninh lười nấu cơm tất niên, cả nhà vào không gian ăn đồ có sẵn.

Xem xong chương trình đêm giao thừa, rửa mặt rồi ngủ trong không gian.

Sa mạc không có gì thú vị, mùng một Tết ăn sáng xong họ liền lấy trực thăng băng qua sa mạc.

Khương Ninh lái, Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh hỗ trợ toàn bộ quá trình.

Mất hơn hai tiếng đồng hồ mới băng qua thành công, trở về vùng đất hoang vu mênh mông.

Có lúc cát vàng mù mịt, có lúc nắng gắt mưa rào.

Không có điểm cuối, không biết phải đi bao lâu.

Bình Luận (0)
Comment