Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1053 - Chương 1054

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1054 -

Tháng thứ ba trên đường, mặc dù đi đi dừng dừng nhưng mấy người đều gầy đi một vòng, da hơi đen hơn một chút.

Đi qua một khe núi, vợ chồng chó sói đột nhiên dựng đứng tai cảnh báo.

Hai nhóc đặc biệt cảnh giác, dẫn ba người lặng lẽ tiến lên.

Đợi chúng không tiến lên nữa, Hoắc Dực Thâm tìm một chỗ ẩn núp, quan sát tình hình ở xa.

Một nhóm người quần áo rách rưới, da ngăm đen, miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Khuôn mặt tiều tụy, gầy trơ xương, tay cầm gậy, trông giống như zombie, không rõ là người hay gì.

Trải qua ba tháng trường kỳ gian nan, trải qua vô số mưa gió sương tuyết, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống.

Tự nhiên tâm trạng có chút kích động là sao?

Cola nghiến răng, quay đầu nhìn Khương Ninh, dường như đang hỏi có nên ra tay không?

Không khỏi nhớ đến câu nói đó, dân tị nạn thì không phải là người.

Đều là những người từng thấy bóng tối, Khương Ninh cảm thấy không cần thiết phải thách thức nhân tính của những người đang đói khát.

Hoắc Dực Thâm đề nghị: "Hay là chúng ta đổi đường khác để tránh họ?"

Khương Ninh không có ý kiến.

Vì vậy, ba người lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Tuy nhiên, cả nhà còn chưa đi được mấy bước thì đối phương đã phát hiện ra.

Miệng lẩm bẩm, tay cầm gậy nhanh chóng đuổi theo.

Cặp đôi chó sói đang nghiến răng định lao tới thì phát hiện huấn luyện viên của chúng chạy còn nhanh hơn cả thỏ, thật sự khiến chúng vỡ tan tam quan!

Khương Ninh còn dẫn đầu chạy!

Ai bảo hôm nay tâm trạng tốt, không thích hợp để giết chóc chứ.

Trông đối phương gầy yếu như vậy mà chạy vô cùng nhanh, đuổi theo họ tận nửa tiếng.

Khương Ninh đã lâu không chạy, thở hổn hển, mồ hôi như mưa nhưng lại có cảm giác như ngày tan mưa mù, nhìn thấy ánh nắng.

Ba người nhìn nhau, mặc dù có chút xấu hổ nhưng không nhịn được cười.

Đặc biệt là Đậu Đậu, giống như một đóa hoa hướng dương đón chào ánh mặt trời.

Chạy một mạch như vậy, cả người đều ê ẩm.

Vài ngày tiếp theo đều lái xe.

Một đường hoang vắng nhưng lại liên tục gặp phải một số nhóm người may mắn còn sống sót, hoặc là mấy người Khương Ninh chạy, hoặc là họ chạy.

Những người có thể sống sót đến ngày hôm nay, hoặc là con cưng của ông trời, hoặc là tuyển thủ vô địch.

Chỉ cần còn đường sống, Khương Ninh sẽ không làm người gặt linh hồn.

Vượt qua núi cao, băng qua sa mạc, lội qua sông.

Lang bạt gần nửa năm trời, từ mùa đông đến cuối xuân, ngay cả Khương Ninh cũng không tin mình đã làm được.

Dù tươi vui hay buồn tẻ nhưng mỗi ngày đều tươi đẹp.

Đậu Đậu trở nên hoạt bát hơn, không còn như trước kia cứ ngẩn ngơ mất hồn.

Gặp nơi có nguồn nước, Đậu Đậu sẽ dừng lại trồng vài cây: "Anh chị à, có lẽ một ngày nào đó chúng ta trở lại, chúng đã trở thành những cây đại thụ cao chọc trời rồi nhỉ."

Ngay cả khi không trở lại, chúng cũng sẽ nở hoa kết trái, rồi thật lâu sau sẽ trở thành một ốc đảo.

"Ừ." Từ khi biết em gái có dấu hiệu bị trầm cảm, Hoắc Dực Thâm đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của cô bé: "Có lẽ có thể giống như trước thiên tai, có thể lái trực thăng hoặc đi tàu cao tốc trở về, xem con cháu của chúng."

"Phải mang Cola và Bạch Tuyết về nữa."

"Gâu!"

"Áu!"

Buổi tối, ngủ trong nhà xe.

Hoắc Dực Thâm ôm Khương Ninh rồi hôn: "A Ninh, cảm ơn em."

"Hả?"

"Từ khi ra ngoài, tâm trạng của Đậu Đậu đã tốt hơn rất nhiều."

Không dùng thuốc chữa bệnh mà coi cuộc di cư như du lịch, khi ở cùng nhau thì vui vẻ hài hước, kịp thời điều chỉnh tâm trạng của Đậu Đậu.

Khương Ninh cười, thật ra không chỉ Đậu Đậu bị bệnh.

Nhiều năm như vậy, trong lòng ai mà chẳng có chút vấn đề, có thể chữa lành cho nhau là tốt rồi.

Một ngày mới, gió cát và nắng gắt song hành.

Nhiệt độ không thích hợp để đi bộ, Khương Ninh muốn lái xe đi tiếp, Đậu Đậu cầm ống nhòm quan sát xung quanh: "Chị dâu, bên kia hình như có thùng chứa đồ."

Khương Ninh nhìn theo hướng cô chỉ, đúng là có vẻ giống thùng chứa đồ.

Nhìn kỹ một lúc, hình như có người hay sao nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment