Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1057 - Chương 1058

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1058 -

Khương Ninh gạt bỏ hết suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, dựa vào lòng anh một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Trời vừa sáng họ đã bắt đầu khởi hành, ngồi trong xe ngắm bình minh lên giữa vùng đất hoang tàn.

Khung cảnh ấy mang theo một vẻ đẹp lạ lùng, vừa bi tráng, vừa hoang vu nhưng lại ẩn chứa trong đó một tia hy vọng.

Vượt qua những ngọn núi trùng điệp là đến vùng đồng bằng mênh mông cô quạnh.

SUV có khối lượng lớn, vậy nên bụi phía sau xe cứ tung bay mù mịt.

Khương Ninh lấy ống nhòm ra quan sát, bất ngờ phát hiện một vùng biển rộng lớn cách đó vài kilomet.

Đường đồng bằng dễ đi hơn nhiều, sợ SUV quá phô trương sẽ gây sự chú ý, họ đổi sang một chiếc xe địa hình trông có vẻ cũ kỹ, vừa nhẹ lại vừa tiết kiệm xăng.

Khoảng ba giờ chiều, xe dừng lại trên sườn đồi cao, Khương Ninh dùng ống nhòm lại quan sát thấy một vịnh biển, rất nhiều tàu chiến, tàu chở hàng cỡ lớn và hàng chục chiếc tàu ngầm đang neo đậu ở đó.

Dù là tàu chiến hay tàu chở hàng, Khương Ninh đều đã từng thấy qua, quan trọng là đều thuộc về căn cứ quân sự phía Nam.

Nghĩ tới đây, bàn tay cầm ống nhòm của cô run rẩy.

Nếu Coase không nói dối, đi thêm mười mấy kilomet nữa là có thể đến được tuyến biên giới Thành phố Phượng, ở đó có chốt an ninh.

Khương Ninh thu xe lại, không biết làm gì với đôi vợ chồng một chó một sói nọ: "Thế còn hai đứa nó thì sao?"

Hoắc Dực Thâm cũng đau đầu: "Coase nói rằng xung quanh biên giới có người tị nạn nước ngoài sinh sống, chúng ta cứ nhét chúng nó vào ba lô trước, đợi đến chốt an ninh rồi tính tiếp."

Dù sao cũng không còn cách nào tốt hơn, Khương Ninh lấy hai chiếc ba lô leo núi ra, để một sói một chó chui vào cẩn thận dặn dò: "Ở trong đó ngoan ngoãn, không được phát ra bất kỳ tiếng động nào biết chưa."

Chó con chui vào ba lô vô cùng thuần thục, khiến người ta phải đau lòng, ngược lại Bạch Tuyết lại hơi chống cự nhưng sau khi bị chó con nhe răng đe doạ thì vẫn ngoan ngoãn chui vào.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm mỗi người đeo một chiếc lên đường.

Sợ nguy hiểm, Đậu Đậu đeo khẩu súng trùng phong cũ trên vai, còn hai người thì chỉ giắt bên mình khẩu súng lục đơn giản.

Một chó một sói kia cũng không nhẹ, may mà hai người thường xuyên tập luyện, thể lực rất tốt, nếu không chắc mệt chết với hai đứa nó mất.

Thập thững từng bước cao bước thấp, khi họ đến biên giới đã là hoàng hôn.

Cách tuyến biên giới hai ba kilomet, bắt đầu xuất hiện những chiếc lều rách nát, những túp lều được dựng bằng gỗ, những chiếc ô tô cũ nát đã rỉ sét và cả những ngôi nhà được chắp vá lại bằng sắt vụn.

Không cần nghĩ cũng biết, những vật liệu này đều được vớt lên khi chúng đang trôi dạt trên biển.

Những người may mắn còn sống sót đa số là người nước ngoài, tóc vàng mắt xanh và đủ màu da khác nhau, tất nhiên trong đó cũng có cả người châu Á nữa.

Khương Ninh thậm chí còn nghe thấy tiếng Hoa Hạ quen thuộc, có lẽ là không vượt qua được vòng phỏng vấn vào thành phố, mới bị buộc phải sống ở ngoại ô.

Trải qua tận thế, gặp qua đủ mọi loại người trên đời, rất dễ để phân biệt ai tốt ai xấu, có những ánh mắt lạnh lùng, trên mặt lại chi chít những mụn cóc, nhìn là đã biết bản tính tàn bạo hoặc đã tàn sát không ít người.

Để những người như vậy vào nội thành, có nguy cơ cao gây ra nhiều hệ lụy không lường trước được.

Đây đúng là phong cách nhất quán của căn cứ quân sự phía Nam, ngăn chặn những nguy cơ tiềm ẩn có khả năng xảy ra hết sức có thể.

Khương Ninh tinh mắt, bọn họ cũng vậy.

Ba người vừa xuất hiện, vô số ánh mắt đã đổ dồn về phía bọn họ.

Mặc dù ăn mặc rách rưới, trông bụi bặm thế nào thì vẫn không thể che giấu được thân hình khoẻ khoắn của họ, đặc biệt trên lưng hai người còn đeo ba lô leo núi phồng lên.

Ba miếng thịt béo bở!

Ai mà chẳng muốn ăn thịt uống canh.

Những ánh mắt đầy mưu mô toan tính nhìn chằm chằm vào ba người.

Âm u, khát máu, tham lam, toan tính, đố kỵ...

Thậm chí có người còn rút con dao đã hoen gỉ ra, tiếp theo đó là những mũi tên tre tự chế, những cây gậy vót nhọn.

Nếu đổi lại là người bình thường, đã sớm sợ đến tè ra quần.

Nhưng ba người này… đầu cứng hơn đá.

Đậu Đậu nở nụ cười, giơ khẩu súng trùng phong cũ lên trời bắn một phát.

Cô bé thậm chí còn không ngẩng đầu nhưng đã có vật gì đó "Bịch” một cái rơi xuống đất.

Một con chim biển đang bay trên trời.

Mọi người kinh ngạc, vô thức lùi lại hai bước.

Có người phản ứng nhanh, vội vàng lao tới cướp con chim biển, thậm chí còn xâu xé đánh nhau.

Bình Luận (0)
Comment