Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1058 - Chương 1059

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1059 -

Ai muốn thử xem sức mình đến đâu thì mời tiếp tục tiến lên.

Tiếng súng nổ vang lên sẽ khiến lính gác chú ý cao độ, dù không cam lòng nhưng không ai dám ra tay nữa.

Ai bảo căn cứ Thành phố Phượng ngang ngược, tuy là ở ngoại ô, nhưng chỉ cần phạm tội ác tày trời sẽ bị trục xuất, nghiêm trọng hơn thậm chí còn bị xử tử ngay lập tức.

Lúc đầu họ còn không tin, nhưng rồi kết quả là thực sự có không ít người đã bị treo cổ.

Không phải ở địa bàn của họ nhưng lại phải tuân theo quy định của họ vô điều kiện, trần đời ở đâu ra cái lý lẽ này?

Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều người may mắn còn sống sót đến đây, đặc biệt là những kẻ sống sót đơn độc.

Chỉ cần quân đội của Thành phố Phượng còn quản lý thì sự an toàn của họ sẽ được đảm bảo ở một mức độ nhất định nào đó.

Tuy cách rất xa nhưng Hoắc Dực Thâm lại có cảm giác mạnh mẽ: "Chúng ta bị theo dõi rồi."

Khương Ninh cũng cảm nhận được điều ấy: "Có lẽ là quân tuần tra trên đài gác."

Ba người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tiến về phía Thành phố Phượng.

Trước cổng thành có một tảng đá khổng lồ, trên đó khắc ba chữ "Thành phố Phượng", nét chữ mạnh mẽ có lực, như rồng bay phượng múa, đủ để thấy trình độ của người khắc.

Khương Ninh đứng trước tảng đá, mắt cô không khỏi cay cay.

Cổng công viên Thành phố Phượng, trước đây cũng từng đặt một tảng đá như vậy, ngay cả nét chữ cũng không khác mấy.

Trong một thoáng mơ hồ, thành phố phồn hoa từng nuôi dưỡng cô đã trải qua vô số mưa gió rồi chìm trong thiên tai ngay lúc này đây dường như đã trở lại.

Rất nhiều ký ức cứ ùa về trong đầu.

Khương Ninh đứng trước tảng đá mấy phút mới bình tĩnh ổn định lại tâm trạng được.

Trong ánh hoàng hôn, cô quan sát thành phố trước mắt.

Nó sừng sững trên vùng đất hoang vu, cổng thành là bức tường bằng đá, kéo dài về phía xa là lưới điện, ở giữa được nối bằng tường đất.

Nhìn từ bên ngoài, thời gian xây dựng hẳn là chưa đến nửa năm.

Bên phải cổng thành sáng lên những ngọn đèn yếu ớt, mơ hồ có thể phân biệt được dòng chữ Hoa Hạ mà người may mắn còn sống sót khắc lên.

Ba người bước đi trong màn đêm.

Nhân viên bên trong mặc quân phục: "Chào mừng đến với Thành phố Phượng."

Khương Ninh nói rõ ý định: "Xin chào, chúng tôi từ nơi khác đến, muốn vào Thành phố Phượng cần những điều kiện gì?"

"Tạm trú hay trở thành cư dân?"

Khương Ninh suy nghĩ một chút: "Có gì khác nhau?"

"Yêu cầu thẩm tra khác nhau." Nhân viên giải thích: "Người tạm trú mỗi người mỗi ngày cần xuất trình nửa cân lương thực, thời gian lưu trú trong thành không được quá năm ngày, bất kỳ vũ khí nguy hiểm nào cũng không được mang vào thành.

Cư dân chỉ cần vượt qua vòng phỏng vấn, không cần nộp bất kỳ lương thực nào, còn có thể được chia đất nhưng vũ khí nguy hiểm mang theo người đều bị tịch thu và xử lý."

Nói thật là Khương Ninh vẫn còn ám ảnh tâm lý về lần khảo sát của căn cứ quân sự phía Nam, cảm giác bị chèn ép đến mức ngay cả quần lót cũng không chừa lại cho cô, khiến cô thấy rất phản cảm.

Cô suy nghĩ một chút: "Làm tạm trú trước, đến lúc đó nếu muốn ở lại thì có thể chuyển thành cư dân không?"

"Được nhưng cần phải phỏng vấn lại."

Khương Ninh thấy không có vấn đề gì, vì vậy đã đăng ký tham gia vòng phỏng vấn.

Rẽ trái từ quầy tiếp tân vào, nhân viên tốt bụng nhắc nhở: "Đồng chí, phỏng vấn cần trả lời trung thực, nếu phát hiện có lời nói dối nghiêm trọng, đồng chí sẽ mất cơ hội vào thành trọn đời."

Đây đâu phải phỏng vấn, là thẩm vấn phạm nhân thì có.

Khương Ninh nhíu mày nhưng vẫn tỏ ý cảm ơn.

Chỉ có một phòng phỏng vấn, phải xếp hàng chờ đến lượt.

Khương Ninh là người đầu tiên, cô gõ cửa rồi bước vào.

Người phỏng vấn là một người đàn ông, trông khoảng bốn mươi lăm tuổi, mặc trang phục quân đội nhưng khuôn mặt khá nho nhã hiền lành, không có vẻ nghiêm nghị và sát khí của quân nhân bình thường.

Mở đầu rất đơn giản, người đàn ông mỉm cười hỏi: "Tên gì?"

Thảm họa đã xảy ra mười mấy năm, ai còn mang theo chứng minh thư bên người, Khương Ninh định tùy tiện bịa một cái tên nhưng thái độ dễ gần của ông ta khiến cô không khỏi nhớ đến Hà Thiên Minh.

Nếu không đoán nhầm, ông ta hẳn là bác sĩ tâm lý của quân đội.

Bình Luận (0)
Comment