Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1059 - Chương 1060

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1060 -

Bác sĩ tâm lý của quân đội, nhạy bén hơn người bình thường, bề ngoài có vẻ hòa nhã dễ gần, chỉ là để bạn thả lỏng rồi có thể nắm bắt được thông tin mà ông ta muốn từ lời nói và cử chỉ của bạn.

Chẳng trách không ít người may mắn còn sống sót của Hoa Hạ đều bị từ chối ở bên ngoài.

Khương Ninh thành thật nói: "Khương Ninh."

Người đàn ông hơi ngẩn người nhưng rất nhanh đã che giấu được: "Bao nhiêu tuổi?"

Chiều cao, trình độ học vấn, hộ khẩu nơi cư trú, ông ta hỏi rất nhẹ nhàng nhưng lại rất cẩn thận.

Khương Ninh trả lời thành thật.

Ông ta đột nhiên hỏi: "Đã giết người chưa?"

"Giết rồi." Khương Ninh không nói dối: "Hơn nữa còn không ít."

"Tại sao phải giết người?"

"Đều do bọn họ đụng vào tôi trước, nếu tôi không muốn chết chỉ còn cách giết bọn họ mà thôi."

Người phỏng vấn đổi chủ đề: "Tình trạng của các người tốt hơn 99,9% những người may mắn còn sống sót, làm sao để ổn định được vậy?"

"Trước đây chúng tôi từng sống ở căn cứ quân sự phía Nam, dùng điểm cộng đổi lấy một chiếc tàu ngầm, cũng tích trữ không ít đồ ăn, sau khi đất liền bị nhấn chìm chúng tôi vẫn luôn trôi dạt trên biển, một thời gian sau thì trôi đến Bắc cực rồi lên bờ tìm cách sinh tồn, ở đó bắt cá sấu và hải cẩu làm thức ăn..."

Thật giả lẫn lộn, giả giả thật thật, Khương Ninh trộn lẫn tất cả vào đó.

"Sau khi rời khỏi Bắc cực, chúng tôi tìm thấy vùng đất mới để sinh sống, chán rồi thì đi đi dừng dừng, không biết khi nào đã vô tình đến Thành phố Phượng."

Người phỏng vấn im lặng lắng nghe, cũng không phản bác: "Các người đeo hai cái ba lô to vào đây, bên trong đựng những gì?"

Đùa à, ai dám nói dối với bác sĩ tâm lý của quân đội: "Bên trong có một con chó, là con chúng tôi nuôi từ trước, sau đó lại gặp một con sói ở Bắc cực, bây giờ chúng là vợ chồng."

Người phỏng vấn không hỏi nữa, bảo Khương Ninh ra ngoài chờ tin.

Tính ra, đã nói chuyện gần 20 phút.

Ra ngoài, cô tường thuật đơn giản lại vài câu với Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu.

Nhưng, một người chưa đầy năm phút đã ra ngoài.

Khương Ninh tức tối đến mức muốn chửi thề: "..."

Có phải chỉ nhắm vào mình cô không?

Rất nhanh đã có kết quả, ba người được phép vào thành nhưng vũ khí phải do quầy tiếp tân giữ hộ, đồng thời họ không khuyến khích mang sói và chó vào thành.

"Nếu các người nhất quyết mang vào thì phải buộc chặt chúng lại, một khi xảy ra sự cố làm người khác bị thương, nếu tình trạng nghiêm trọng thì sẽ đưa ra xử bắn."

Trong trường hợp đặc biệt, họ có thể nuôi hộ nhưng phải nộp vật tư.

Khương Ninh không do dự: "Chúng tôi sẽ buộc chặt, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Họ xin tạm trú ba ngày, nộp tổng cộng 4,5 cân lương thực.

Nhân viên đề nghị: "Khu vực trung tâm thành phố cách lối vào hơn chục kilomet, trật tự trong thành phố khá tốt nhưng bây giờ đã là đêm khuya, tôi khuyên mọi người nên vào ngày mai."

Quầy tiếp tân có phòng nghỉ công cộng miễn phí.

Không ngờ Thành phố Phượng lại lớn đến vậy, Khương Ninh: "..."

Phòng nghỉ không lớn, bên trong có mấy chiếc giường ghép bằng ván gỗ nhưng không có bất kỳ người may mắn còn sống sót nào khác.

Ba người ngồi xuống nghỉ ngơi, cầm lương khô gặm vài miếng.

Sói và chó rất cảnh giác, nằm im không nhúc nhích nhưng tai lại dựng đứng.

Mang theo mấy chục cân thịt đi bộ đường dài, cộng với việc tinh thần căng thẳng suốt chặng đường khiến Khương Ninh cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô muốn lấy một tấm vải trải trên giường gỗ để nghỉ ngơi.

Ai ngờ bên ngoài lại có tiếng động cơ ô tô tắt máy.

Tiếp theo, tiếng bước chân trầm ổn vang lên.

Nghe tiếng bước chân, có vẻ như đang hướng đến khu nghỉ ngơi.

Khương Ninh đứng dậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp bước vào, ánh mắt nghiêm nghị khóa chặt trên người cô.

Nhìn rõ dáng vẻ của cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Ông mấp máy môi, mãi một lúc sau mới nói được thành lời: "Khương Ninh."

Bình Luận (0)
Comment