Đầu óc Khương Ninh trống rỗng.
Khi quyết định đến Thành phố Phượng, cô đã tưởng tượng ra cảnh gặp lại Cố Đình Lâm vô số lần, thậm chí còn nghĩ đến cả bối cảnh, cách chào hỏi sao cho thoải mái và vô tư.
Nhưng khi thực sự gặp ông, cô lại không thốt nên lời.
Ông già đi rất nhiều, cũng gầy đi trông thấy, tóc mai thậm chí đã điểm vài sợi bạc nhưng tinh thần dường như vẫn rất minh mẫn.
Nhiều năm trong quân đội đã tôi luyện ra một Cố Đình Lâm với tính cách điềm tĩnh và khoan thai nhưng ông vẫn không kìm được mà tiến lên ôm chầm lấy Khương Ninh: "Dạo này con sống thế nào?"
Ông đã tìm cô bằng mọi cách nhưng vẫn không tìm thấy.
Ngược lại, cô lại tự tìm đến ông, hơn nữa còn sống sờ sờ ngay trước mắt.
Cố Đình Lâm căng thẳng đến mức tim như muốn ngừng đập, đã bao nhiêu lần ông gặp cô trong mơ, không có lần nào không phải là cơn ác mộng đẫm máu.
Tỉnh giấc bật dậy, ông không thể ngủ tiếp được, cứ thức như vậy cho đến sáng.
Ngoài Hoắc Dực Thâm ra, Khương Ninh là người đầu tiên được ông ôm như vậy.
Bờ vai vững chắc, vòng tay ấm áp.
Cảm giác này hoàn toàn khác với tình cảm nam nữ khi Hoắc Dực Thâm ôm cô.
Đây chính là cái gọi là vòng tay của ba sao?
Khương Ninh có chút choáng váng, cảm thấy cả người lâng lâng.
Cố Đình Lâm buông tay, cẩn thận quan sát cô.
Quả nhiên, cô đã tự chăm sóc mình rất tốt.
So với lần gặp trước, dường như ông nhiệt tình hơn nhiều, khiến người ta không quen.
Khương Ninh hít một hơi thật sâu, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại: "Ông sống thế nào?"
"Ổn, chỉ là không thể sớm tìm thấy con."
Cố Đình Lâm đã ốm mấy lần và bị rất nặng, lần nào cũng cảm thấy có thể không qua khỏi.
Nhiệm vụ mà đất nước giao phó, ông đã cố gắng hết sức để hoàn thành, coi như không phụ sứ mệnh.
Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, niềm hối tiếc lớn nhất cuộc đời ông chính là chưa từng được chăm sóc con gái ruột của mình một ngày nào.
Ông tưởng sẽ nhắm mắt xuôi tay với nỗi hối tiếc này nhưng không ngờ lại có cơ hội này.
Đối mặt với sự sống và cái chết, ông chưa từng nhíu mày nhưng khi đối mặt với con gái, ông lại sợ bị từ chối, giọng nói mang theo sự tự trách và hối hận không thể che giấu: "Khương Ninh, xin lỗi con, ba đã không ở bên con lúc con cần nhất."
Khương Ninh muốn nói, không sao, cô đã không cần từ lâu rồi.
Nhưng khi nhìn thấy mái tóc đã điểm bạc của ông, nghĩ đến cuộc đời hết mình cống hiến của ông, những lời đến miệng lại không thể nói ra.
Tự hỏi lòng mình, cô thực sự không hận.
Là người may mắn còn sống sót được hưởng lợi từ ông, cô thậm chí còn biết ơn và kính trọng ông.
Người vẫn luôn ở bên cạnh Cố Đình Lâm là thư ký, thấy không khí gặp mặt giữa hai ba con có chút gượng gạo, ông ta vội vàng hòa giải: "Thủ trưởng, không còn sớm nữa, đồng chí Khương và mọi người đã đi một quãng đường dài, hay là về thành phố nghỉ ngơi trước đi."
Cố Đình Lâm hoàn hồn, vừa mong đợi vừa căng thẳng: "Đúng vậy, chúng ta về trước đã."
Khương Ninh từ chối: "Không cần làm phiền ông đâu, chúng tôi ở đây một đêm trước, ngày mai vào thành phố cũng không muộn."
"Không phiền đâu." Thư ký biết ý, vội vàng xách túi của Khương Ninh lên: "Nhà thủ trưởng cũng rộng rãi, ngay từ đầu đã để phòng cho mọi người rồi, một nhà với nhau cả không cần khách sáo."
Cố Đình Lâm mời: "Đi thôi, ở lại một đêm trước, nếu con thực sự không quen, lúc đó ba sẽ tìm chỗ khác cho con."
Khương Ninh còn muốn từ chối, ai ngờ ông lại nói: "Khương Ninh, ba có rất nhiều điều muốn nói với con.
Con không cần phải gánh vác trách nhiệm gì cả, cứ coi như chúng ta là những người bình thường cũng được. Cho dù là kim loại hiếm con tìm được cho căn cứ hay là thuốc con để lại cho ba, ba đều rất biết ơn và muốn được đền đáp, hy vọng con có thể cho ba cơ hội này.”
Nói đến mức này, Khương Ninh không thể từ chối được, cô nhìn về phía Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu.
Chuyện liên quan đến tình cảm cha con, hai anh em đều không có ý kiến gì, thậm chí Hoắc Dực Thâm còn hy vọng cô có thể cho Cố Đình Lâm một cơ hội để bù đắp.
Anh hiểu cô, nếu cô thực sự không có chút tình cảm nào, cô sẽ không có phản ứng như vậy khi nghe Coase nhắc đến Thành phố Phượng.
Ngoài ý nghĩa vốn có của nó, Thành phố Phượng còn là tín hiệu bên ngoài mà Cố Đình Lâm dùng để tìm cô.