Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1061 - Chương 1062

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1062 -

Nhiên liệu không còn nhiều, cho dù Cố Đình Lâm là thủ trưởng, nếu không có tình huống đặc biệt, ông sẽ không sử dụng xe cơ giới để ra vào.

Nhận được tin từ bộ phận tiếp tân, ông lo lắng Khương Ninh sẽ rời đi nên đã lái xe suốt đêm để đến đây.

Thư ký chỉ thiếu điều cho xe bay lên trời mà phóng đi, ai ngờ Cố Đình Lâm vẫn thấy quá chậm.

Khi đất liền bị nhấn chìm, ông vẫn có thể bình tĩnh chỉ huy căn cứ rút lui một cách trật tự bài bản, chỉ duy có vấn đề liên quan đến con gái ông mới căng thẳng đến mức bàn tay rịn mồ hôi.

Thấy Khương Ninh đồng ý về cùng ông, một thủ trưởng oai phong lẫm liệt như ông vậy mà lại đi khập khiễng.

Thư ký cố nhịn cười, không dám nhắc nhở.

Tìm được Khương Ninh, gánh nặng trong lòng người lãnh đạo cuối cùng cũng trút bỏ được.

Thư ký đi cùng ông suốt chặng đường, anh ta hiểu rất rõ những khó khăn mà ông đã trải qua, nếu không có niềm tin kiên định, thủ trưởng chưa chắc đã có thể trụ vững.

Đặt hành lý vào cốp xe, thư ký lái xe, Cố Đình Lâm ngồi ghế phụ, Khương Ninh cùng ba người, một sói một chó cả nhà chen chúc ở hàng ghế sau.

Đường đất gồ ghề, xe đi lắc lư.

Xung quanh tối đen như mực, hai bên đường mọc đầy cỏ dại, có lẽ là công trình bảo vệ đất và nước.

Hai ba con gặp nhau, không biết nói gì, trong xe im lặng đến lạ thường.

Đi được hơn chục cây số, phía xa xa có thể thấy khu vực ô tô cũ nát, bên trong có vẻ như có người ở.

Thư ký gợi chuyện để xua đi bầu không khí tĩnh lặng: "Lục địa này mới nhô lên chưa đầy hai năm, năm đầu tiên cát bụi mù mịt, rất nhiều người may mắn sống sót thậm chí còn không có chỗ ở, chỉ có thể ra ngoài tìm ô tô cũ nát, đến bờ biển vớt gỗ, sắt hoặc tấm nhựa, cải tạo thành nhà để tạm sinh sống.

Bây giờ tình hình đã tốt hơn nhiều, chúng tôi đã tìm thấy một số loại đất sét có độ kết dính cao, sau đó lấy đất sét trộn với cỏ khô để làm gạch bùn xây nhà, còn vận chuyển rất nhiều đá về..."

Anh ta giới thiệu tình hình Thành phố Phượng cho Khương Ninh, sợ mọi người chê bai nơi này: "Dưới sự lãnh đạo của thủ trưởng, cách đây không lâu chúng tôi còn nghĩ cách nung gạch đỏ, căn cứ sau này sẽ ngày càng tốt hơn."

Đi theo Cố Đình Lâm hơn hai mươi năm, làm gì có loại người nào thư ký chưa từng gặp qua, anh ta đã sớm có được đôi mắt trông thấu mọi việc, sao có thể không nhìn ra Khương Ninh và những người khác sống rất tốt.

Ngay cả con sói và con chó cũng béo tốt, nhìn đã thấy thèm nhỏ dãi.

Tất nhiên anh ta chỉ nghĩ thôi, chứ không dám có ý đồ xấu xa gì.

Xe tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng 20 phút, xa xa truyền đến ánh đèn sáng hơn, một dãy nhà lắp ghép được sắp xếp ngay ngắn, chốt gác có quân nhân cầm súng canh gác.

Xa hơn một chút nữa là những tấm pin năng lượng mặt trời được xếp thành hàng.

Thư ký tiếp tục giới thiệu: "Đây là khu văn phòng của bộ quân đội."

Đi qua những chiếc lều lớn màu xanh quân đội, có lẽ là nơi sinh hoạt của quân nhân.

Đất liền bị nhấn chìm, nền văn minh nhân loại muốn bắt đầu lại đâu có dễ.

Máy phát điện năng lượng mặt trời, lều trại, bất cứ thứ gì mang hơi hướng công nghệ một chút, hẳn đều là vật tư mà quân đội mang theo khi rút lui.

Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy toàn đất hoang cằn cỗi, nếu không dựa vào biển để sinh tồn, muốn nuôi sống hàng vạn người quả thực là chuyện viển vông.

Đúng là Thành phố Phượng có xưởng thực phẩm nhưng ai dám đảm bảo bánh cá làm ra không có vấn đề gì?

Nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Thiên tai tưởng chừng đã kết thúc nhưng thử thách đối với loài người vẫn còn tiếp diễn.

Mười năm, năm mươi năm, một trăm năm, thậm chí còn lâu hơn nữa...

Bình Luận (0)
Comment