Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1062 - Chương 1063

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1063 -

Khương Ninh còn đang ngẩn người ra thì xe đã dừng trước một ngôi nhà riêng.

Bức tường ngoài làm bằng đá chỉ cao khoảng hai mét, nhưng bù lại khoảng sân nhà rất rộng, ước chừng năm sáu trăm mét vuông.

Giữa sân dựng một ngôi nhà ghép, tổng cộng có năm phòng, trên mái nhà lắp một tấm pin năng lượng mặt trời lớn.

Đây chính là nhà của thủ trưởng căn cứ Thành phố Phượng.

Trước thiên tai, chỗ này chỉ gọi là một lán công trường cũng không quá đáng nhưng sau thiên tai đây lại là đãi ngộ hàng đầu.

Một trong những căn phòng vẫn còn sáng đèn, vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, người bên trong vội vàng bước ra.

Tóc ngắn ngang vai, mặc quần dài tối màu, áo sơ mi ngắn tay sáng màu, trông khoảng bốn mươi tuổi: "Ông Cố, ông đã đón Khương Ninh chưa?"

Khương Ninh hơi sững lại, hóa ra là Thư Tuyết Tình.

Nhìn dáng vẻ mặc đồ ở nhà của bà ấy, xem ra đôi tình nhân này cũng đã về một nhà từ lâu.

Dưới ánh đèn đêm, không nhìn rõ biểu cảm của Cố Đình Lâm: "Ừ."

Thư Tuyết Tình nhiệt tình đón tiếp, muốn xách hành lý giúp Khương Ninh, nào ngờ lại bị thứ lao ra từ trong bóng tối dọa sợ phải lùi lại hai bước.

Thư ký Hà giải thích: "Chị dâu, đây là chó sói mà Khương Ninh nuôi."

Tận thế còn nuôi chó sói? Thư Tuyết Tình sửng sốt nhưng nghĩ lại thì Khương Ninh hẳn là sống cũng không tệ.

Khương Ninh không chịu khổ, ông Cố mới có thể yên tâm được.

Chỉ có hai chiếc balo leo núi lớn, đều được Hoắc Dực Thâm xách trong tay.

"Khương Ninh, cuối cùng cháu cũng đến rồi." Thư Tuyết Tình cười tiến lên: "Đoàn tụ là tốt rồi, hai năm nay ông Cố lo lắng lắm."

Bà ấy dẫn mọi người vào nhà: "Tôi đã dọn dẹp phòng rồi vào nhanh đi."

Ngôi nhà không lớn lắm, giường sắt rộng hơn một mét, khăn trải giường, chăn gối đều là đồ mới cả.

Chỉ có nhà thủ trưởng mới được như vậy, người bình thường ngay cả khăn mặt mới cũng không có, có thể thấy quả thật vô cùng quan tâm đến cô.

Ấn tượng của Khương Ninh về Thư Tuyết Tình không thể nói là tốt hay xấu nhưng bà ấy và Cố Đình Lâm có thể nên vợ nên chồng, chăm sóc lẫn nhau, cũng là một lựa chọn không tệ.

Năm phòng, một phòng ngủ chính, một phòng bếp, một phòng làm việc, hai phòng còn lại thỉnh thoảng sẽ dùng để tiếp khách, bây giờ nhường cho Khương Ninh và những người khác ở.

Thư Tuyết Tình dọn dẹp rất sạch sẽ.

Sợ mình quan tâm chưa đủ, bà ấy ân cần nói: "Đói rồi chứ, tôi đi làm đồ ăn đêm."

Khương Ninh gọi bà ấy lại: "Chúng tôi đã ăn rồi."

Lần đầu làm mẹ kế, Thư Tuyết Tình rất căng thẳng, sợ mình làm chưa chu đáo.

Ở căn cứ, ngay cả ba ruột Khương Ninh còn bài xích, huống chi là một người ngoài như bà ấy.

Đứng bên cạnh Cố Đình Lâm, Thư Tuyết Tình không tùy tiện lên tiếng mà cẩn thận quan sát bầu không khí giữa hai ba con.

Nhưng mà, con gái không mở lời, Cố Đình Lâm cũng không biết nên nói gì, im lặng hồi lâu mới thốt lên một câu: "Khương Ninh, con xem thiếu gì thì ngày mai bảo dì Tuyết của con bổ sung."

Khương Ninh nhàn nhạt nói: "Đã rất tốt rồi."

Không ăn đồ ăn đêm, đồ đạc không thiếu, Cố Đình Lâm đành nói: "Không còn sớm nữa, hôm nay các cứ con nghỉ ngơi đi."

Thư Tuyết Tình đặc biệt chu đáo: "Tôi đi đun nước để các cháu rửa mặt nghỉ ngơi, ngủ sẽ thoải mái hơn."

Có sẵn bình nước nóng nên chỉ cần pha thêm chút nước lạnh, rất nhanh đã mang ra.

Hoắc Dực Thâm cảm ơn, tiễn ba vợ ra cửa.

Không biết hai người nói gì trong sân, mấy phút sau anh mới quay lại, không quên tiện tay đóng cửa.

Cả ngày mệt mỏi, toàn thân phủ đầy bụi bặm và mồ hôi, dính nhớp rất khó chịu.

Khương Ninh đưa Đậu Đậu vào không gian tắm trước.

Tắm rửa sạch sẽ, Đậu Đậu đưa cặp sói chó sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Tắt đèn, Khương Ninh mới cùng Hoắc Dực Thâm vào không gian.

Ra ngoài nằm trên giường, cô mới tò mò hỏi: “Ông ấy nói gì với anh?"

"Hỏi em mấy năm nay sống thế nào, còn bảo anh chăm sóc em thật tốt."

Có thể thấy, Cố Đình Lâm rất quan tâm đến Khương Ninh, chỉ là tình cảm ba con quá xa lạ, ông không biết phải bày tỏ sự quan tâm của mình như thế nào, càng lo lắng sẽ khiến cô không vui.

Cả người mệt mỏi ê ẩm nhưng Khương Ninh lại không buồn ngủ chút nào: "Anh đồng ý với ông ấy rồi sao?"

"Em là vợ anh, chăm sóc em là điều đương nhiên." Hoắc Dực Thâm ôm cô vào lòng: "Nhưng mà, ông ấy thực sự rất quan tâm đến em."

Trong lòng Khương Ninh phản đối: "Anh bênh vực ông ấy à?"

Hoắc Dực Thâm vừa buồn cười vừa bất lực: "A Ninh, bất kể là đi hay ở, anh đều tôn trọng quyết định của em nhưng nếu em không phản đối sự quan tâm của ông ấy, anh hy vọng em có thể cho ông ấy một cơ hội."

Con người là động vật tình cảm, cho dù đã sống hai kiếp, cô vẫn có những điều nuối tiếc.

"Cho dù không có thủ trưởng Cố, em cũng có thể sống rất tốt nhưng anh hy vọng cuộc sống của em có thể trọn vẹn hơn, giống như năm đó em đã cho anh cơ hội vậy, không cần vội vàng từ chối sự quan tâm của ông ấy.

Để trên thế giới này có thêm một người quan tâm đến mình, không có gì không tốt cả."

Bình Luận (0)
Comment