Quan trọng là, anh cảm thấy Khương Ninh rất cần tình cảm này.
Tính cách của cô đã không còn nóng nảy như trước nhưng vẫn còn rất nhiều thiếu sót, mà tất cả những điều này đều xuất phát từ việc thiếu vắng tình cảm cha mẹ khi còn nhỏ.
Nếu có thể bù đắp được, quãng đời còn lại của cô hẳn sẽ vui vẻ hơn.
"Tất nhiên, nếu em không thích và cũng không muốn tiếp nhận, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Khương Ninh không nói gì, mở mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà đen kịt, muốn xem xét lại suy nghĩ của mình.
Cô có thực sự cần tình cảm này không?
Bên kia, Cố Đình Lâm nằm trên giường nhưng không sao ngủ được.
Thư Tuyết Tình sợ mình không chu đáo: "Ông Cố, hai năm nay Khương Ninh hẳn là sống không tệ, em sợ đồ ăn trong nhà con bé ăn không quen, hay là sáng mai nấu chút cháo?"
"Được." Cố Đình Lâm không biết nấu ăn: "Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đều là người có bản lĩnh, cuộc sống sẽ không tệ, bây giờ điều kiện căn cứ có hơi kém, ngày mai anh sẽ bảo vệ binh đưa ít vật tư qua."
Thư Tuyết Tình do dự: “Con bé mới đến, em có cần đi dạo cùng con bé không?"
Nhưng bệnh viện mới thành lập, có rất nhiều việc bận rộn phải làm.
Cố Đình Lâm ngăn lại: "Không cần, con bé quen tự lập rồi."
Khương Ninh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, hành sự độc lập, tính cách lạnh nhạt, hoàn cảnh trưởng thành khiến cô rất phản cảm với những người quá nhiệt tình cố gắng gần gũi với cô.
Cái gì quá cũng không tốt.
Nghĩ đến những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng vì thiếu vắng cha mẹ, nghĩ đến những tổn thương mà Tống Nhã Linh gây ra cho cô, Cố Đình Lâm vô cùng tự trách, nếu như lúc đầu ông có thể điều tra sâu hơn, có lẽ đã có thể nhìn thấu sự thật mà Tống Nhã Linh che giấu.
Sau này ở căn cứ, dù ông đã dốc hết tâm huyết để cứu được nhiều người may mắn còn sống sót nhưng ngay cả đứa con gái duy nhất của mình ông cũng không bảo vệ được.
Cảm xúc của Cố Đình Lâm rất phức tạp, trằn trọc không ngủ được.
Thư Tuyết Tình khuyên nhủ: "Quá khứ đã qua không thể quay lại được, bây giờ hai ba con đoàn tụ, anh có thể bù đắp những gì mà con bé thiếu trước đây.
Lòng người đều rất yếu mềm, chỉ cần anh đối xử tốt với con bé, con bé chắc chắn có thể cảm nhận được, đừng vội, cứ từ từ mà làm."
Mong rằng như vậy, Cố Đình Lâm nghĩ đến quá trình trưởng thành của Khương Ninh, tâm trạng càng lúc càng không thể bình tĩnh.
...
Trong lúc mơ màng, Khương Ninh bị tiếng huấn luyện quân đội từ xa đánh thức.
Tiếng hô hùng hồn khí thế, không khỏi khiến người ta mơ về thời kỳ trước thiên tai.
Khương Ninh vươn vai, phát hiện bên ngoài trời mới tờ mờ sáng nhưng trong sân đã có tiếng động.
Nhà ván cách âm không tốt lắm, Thư Tuyết Tình đã dậy dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng.
Cạnh nhà, đôi sói chó đã tự mở cửa, nô đùa nghịch ngợm trong sân.
Khương Ninh quen ngủ nướng nhưng dù sao đây cũng không phải nhà mình, không tiện nằm lì không dậy.
Hai người thay quần áo mở cửa, Thư Tuyết Tình trong bếp đã làm gần xong một bàn ăn thịnh soạn, khăn mặt bàn chải đánh răng đều đã được chuẩn bị sẵn nhưng không có kem đánh răng, tuy nhiên có thể chấm muối.
Bà ấy nhắc nhở: "Nơi này cách bờ biển không xa, nước giếng không được ổn lắm, sợ có ký sinh trùng gì đó, uống nước tốt nhất nên đun sôi."
Mới chỉ hơn một năm đất liền trồi lên, đại dương có virus viễn cổ, không ai biết nước dưới lòng đất thế nào, trước đây có nhiều người thể chất kém uống vào sẽ bị đau bụng.
Cố Đình Lâm có thân phận đặc biệt, đồ ăn thức mặc trong nhà đều tốt hơn người thường, được phân phát máy phát điện năng lượng mặt trời, Thư Tuyết Tình tự nấu cơm, bất cứ thứ gì cho vào miệng đều đặc biệt chú ý.
Đây được coi là điều kiện tốt nhất trong căn cứ nhưng so với Khương Ninh vẫn kém xa nhưng cô nhập gia tùy tục nên không chê bai.
Thư Tuyết Tình trong lòng nghĩ gì không rõ nhưng ít nhất mặt ngoài làm rất hoàn hảo.
Rửa mặt xong, lên bàn ăn sáng.
Cháo trắng, khoai tây và khoai lang luộc, thịt hộp trưa, đậu hũ hộp, một đĩa chả cá.
Đất đai cằn cỗi không trồng được mùa màng tốt, khoai lang và khoai tây không những nhỏ mà ăn cũng không ngon.
Mặc dù vậy, cũng không phải thứ mà ngày nào người bình thường cũng được ăn.
Chưa nói đến cháo trắng.
Căn cứ Phượng Thành có ruộng lúa tẻ nhưng thời tiết xấu, sâu bệnh nhiều, dù có chăm sóc tốt đến mấy, một mẫu lúa tẻ cũng không thu hoạch được hai trăm cân, chưa nói đến việc phải giữ giống để mở rộng diện tích trồng trọt.
Ước tính ngay cả Thư Tuyết Tình cả năm cũng không ăn được mấy lần nhưng bà vẫn lấy ra chiêu đãi Khương Ninh.
Thịt hộp cũng là đồ làm trước khi đại dương bị ô nhiễm, có lẽ căn cứ cũng không còn nhiều.
Khương Ninh không nói gì nhưng đều nhìn thấy.
Cô chỉ ăn cháo trắng, những thứ khác đều không đụng đến.
Thư Tuyết Tình rất nhiệt tình, lúc thì bảo nếm thử cái này, lúc thì bảo nếm thử cái kia.
Khương Ninh ừ ừ nhưng vẫn không động đũa.
Lũ chó tối qua không ăn gì, lúc này đang đói bụng, chạy vào xin đồ ăn của Khương Ninh.
"Gâu!"
"Áo... Ồ..."
Một bữa sáng đã là tấm lòng lớn nhất mà Thư Tuyết Tình có thể bày tỏ, ai ngờ Khương Ninh ngoài ăn cháo, những thứ khác thậm chí còn không thèm đụng đũa.
Hoặc là chê bai, hoặc là không thích bà ấy và ông Cố.
Thư Tuyết Tình cố ý lấy lòng, bèn cầm một củ khoai lang gọi sói và chó lại ăn.
Ai ngờ, cả hai đứa chúng nó còn chẳng thèm nhìn...