Chờ đến khi gã ta đi rồi, vẻ mặt của Khương Ninh trở nên sa sầm: "Anh nói xem, rốt cuộc cậu ta có thật lòng không?"
Quả thật đây là một vấn đề, ai cũng không ngờ sẽ gặp phải cậu ba nhà họ Dung.
Hơn nữa, họ nhất thời không đoán được lòng dạ của gã ta.
Trông cậu ba nhà họ Dung lụa là không quan tâm vậy thôi, thế nhưng cũng là một người vô cùng thông minh.
Chắc chắn là gã ta đã đoán ra được điều gì rồi, nếu không thì ban đầu gã ta sẽ không mật báo tin tức cho Khương Ninh.
Khương Ninh không biết nên nhận xét người này như thế nào, trước tận thế gã ta là bậc con cháu vi phạm đến nửa bộ Luật Hình sự, xe xịn gái đẹp đếm không xuể, là người tiêu tiền như nước, chẳng hề tôn trọng công nhân mà cứ hở tí là quát mắng.
Thế nhưng gã ta lại rất tình nghĩa với bạn bè.
Thiên tai đến tát cho gã mấy cái, ngược lại đã khiến cho gã ta học cách làm người.
Sau khi gặp nhau ở biệt thự ở Tân Thành, gã ta cứ a dua nịnh hót, cho cô đủ thứ lợi ích, nhưng cái tình nghĩa kia vẫn không hề thay đổi.
Chung sống lâu hơn, Khương Ninh khó tính có đôi khi sẽ chăm sóc cho gã ta.
Rốt cuộc thì cô cũng lạc vào trong tiếng gọi "chị ơi" thân thương, chấp nhận gã ta từ đáy lòng.
Nhưng thứ phức tạp nhất là lòng người, trước đây cậu ba nhà họ Dung chỉ lo cho mình chứ không nuôi gia đình, bây giờ gã ta có thêm anh cả và cháu gái, còn phải gánh vác nhiệm vụ phục hưng nhà họ Dung.
Hai năm không gặp, ai mà biết được gã ta có phải là cậu ba nhà họ Dung lúc đầu không?
Đậu Đậu mù mờ: "Anh ơi chị dâu ơi, chúng ta lại phải đi ạ?"
Họ tìm một nơi rộng rãi không người, ngồi xuống bàn bạc với nhau.
Đi đâu đây?
Con người là động vật bầy đàn, bởi vì giữ bí mật trong lòng nên mới quyết định rời xa nhau. Đậu Đậu bị rối loạn lo âu, Khương Ninh có người yêu và chó ở bên cạnh bầu bạn nên triệu chứng khá ít, nhưng lại mắc phải chứng ham muốn tình dục thấp.
Thiên tai tận thế hơn mười năm, chỉ cần con người còn tồn tại thì vẫn sẽ xuất hiện bệnh tật, ngay cả chó cũng không ngoại lệ.
Rời khỏi căn cứ, giao lưu qua lại với đám người sống sót vàng thau lẫn lộn, mỗi ngày không phải cậu khịa tôi thì là tôi khịa cậu.
Cũng không phải là lựa chọn tốt lành gì.
Khương Ninh đau đầu không thôi.
Hoắc Dực Thâm trầm tư: "Anh cảm thấy có thể ở lại."
Quen biết lâu vậy rồi, anh cũng có sự tin tưởng nhất định với cậu ba nhà họ Dung, thế nhưng không thể phủ nhận rằng thứ dễ thay đổi nhất khi thiên tai tận thế đến chính là lòng người.
Trừ khi là người yêu thương nhất, còn không thì Hoắc Dực Thâm sẽ không thể nào yên tâm được.
Mặc kệ cậu ba nhà họ Dung nhiệt tình hay giả vờ, chỉ cần có điểm yếu có thể bắt chẹt được thì sẽ không có chuyện gì to tát.
Người thân là con dao hai lưỡi, họ có thể trở thành động lực cho cậu ba nhà họ Dung, nhưng cũng có thể trở thành sự uy hiếp.
"A Ninh, căn cứ Phượng Thành khác với căn cứ Hoa Thành, em ở đây sẽ an toàn hơn."
Khương Ninh hiểu lời anh nói, người đứng đầu của căn cứ Phượng Thành là Cố Đình Lâm.
"Cậu ba nhà họ Dung là người thông minh, cho dù là thật lòng hay giả vờ, gã ta sẽ lựa chọn thứ có lợi nhất cho bản thân."
Căn cứ Hoa Thành là sự kết hợp của năm quân đội, thành phố Phượng lại khác ở chỗ căn cứ của họ được thành lập bởi đội ngũ ban đầu của căn cứ quân đội phía Nam, mà Cố Đình Lâm luôn là người đứng đầu.
Chỉ cần quân đội dẫn dắt tốt thì căn cứ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Ngoài ra, cho dù là thói quen sinh hoạt hay văn hóa địa phương, có lẽ hình thức quản lý của căn cứ càng phù hợp để họ ở lại.
Sao Khương Ninh lại không hiểu rõ phân tích của Hoắc Dực Thâm cho được.
Cô nhìn về phía Đậu Đậu: "Em thích nơi này sao?"
Đậu Đậu suy nghĩ một chốc: "Thích ạ."
Khương Ninh cười hỏi: "Vì sao lại thích?"
Ở đây không tiên tiến như căn cứ Hoa Thành nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng địa phương đã lâu không nghe khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
Điều đó không khỏi khiến người ta mơ ước được quay về căn cứ quân đội phía Nam, tin rằng sẽ có một ngày nào đó lại khôi phục được sự hùng mạnh trước kia.
Khương Ninh chỉ suy nghĩ một lúc: "Được rồi, chúng ta ở lại thôi."