Đã là buổi trưa, mặt trời vô cùng gay gắt, ba người trở về.
Thư Tuyết Tình đã tan làm về nhà, đang hái rau ở sân vườn.
Do thiên tai nên có nhiều sâu bệnh, những cây rau không được xịt thuốc bị cắn loang lổ.
Có ăn là may rồi, ai mà lại chê được chứ.
Thật ra bệnh viện có căn tin, nhưng Thư Tuyết Tình vẫn vội vàng trở về làm cơm.
Cố Đình Lâm dặn người ta đưa gạo và mì tới, bà ấy vội vàng nấu cơm.
Khương Ninh biết rõ đây là sự quan tâm đặc biệt dành cho mình.
Bữa trưa có món rau xào, buổi sáng họ hầu như không động đến hai can đồ hộp và cả nồi cơm.
Về phần chả cá mà chó cũng không thèm ăn, Thư Tuyết Tình thật sự rất ngại mang ra, cho dù có nhiều khi người bình thường muốn ăn mà ăn không được.
Khương Ninh giả vờ tò mò hỏi: "Chả cá do xưởng thực phẩm sản xuất thật sự an toàn à?"
"Đúng vậy." Hiếm khi cô chủ động bắt chuyện trước, bầu không khí khi ăn cũng không còn ngượng ngùng nữa, Thư Tuyết Tình giải thích: "Đây là kỹ thuật chế biến khi tàu chiến của căn cứ Hoa Thành dạt vào để lại đó."
Chả cá được xào với nhiệt độ cao trong thời gian dài, protein và các chất dinh dưỡng khác của thịt cá dường như đều mất hết, mùi vị cũng chẳng ngon, nhưng ít nhất cũng no bụng.
Ban đầu ông Cố cũng lo lắng nhưng do lúc ấy lương thực trên thuyền gần như đã cạn kiệt, nếu như không ăn thì mọi người đều phải chết đói.
Hai năm nay, cứ cách một khoảng thời gian bác sĩ đều sẽ kiểm tra sức khỏe, sức khỏe của chúng tôi không sao cả."
Khương Ninh dừng lại: "Bên căn cứ Hoa Thành có ai từng đến đây không?"
Những chuyện liên quan đến quân sự và chính trị Cố Đình Lâm chưa bao giờ nói với Thư Tuyết Tình, bà ấy cũng sẽ không gặng hỏi: "Hẳn là không, cho dù có thì tôi cũng chẳng rõ."
Bà ấy vội vàng chuyển đề tài: "A Ninh, mấy năm nay các cháu trải qua thế nào vậy?"
"Chúng tôi trôi dạt đến Bắc cực, nơi có cá sấu và hải cẩu sinh sống, sau khi đất liền nổi lên thì mới rời đi."
Họ trò chuyện câu được câu không, ăn cơm xong thì dọn dẹp sạch sẽ, Thư Tuyết Tình lại quay trở về bệnh viện làm việc.
Khương Ninh để chó và sói ra ngoài canh gác, nếu đã quyết định ở lại thì phải lập kế hoạch thật kĩ.
Bây giờ Cố Đình Lâm là người đứng đầu căn cứ, nhưng ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Sống hai đời rồi, Khương Ninh biết rõ dựa vào người khác chỉ có thể dệt hoa trên gấm thôi, dựa vào bản thân mới là bản lĩnh thật sự.
Cho dù là thời nào đi nữa, cô đều thích nắm quyền chủ động trong tay mà không phải là bị động chịu trận.
Con người ấp ủ bí mật, nếu đã không thể bỏ đàn, cắt đứt tất cả sự giao tiếp với bên ngoài mà vẫn muốn giữ được bí mật, chỉ còn cách xây dựng thế lực cho bản thân, biến sự tồn tại của mình sánh ngang với thần linh.
Dẫu cho một ngày nào đó bí mật bị lôi ra ngoài ánh sáng, người khác cũng chẳng dám ngấp nghé.
Tạo ra thần linh, trước kia Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đã làm điều đó ở Áo Viên, bây giờ chẳng qua làm lại như cũ thôi.
So với thời bình, việc tạo ra thần linh khi thiên tai tận thế quả thật không dễ dàng gì.
Lương thực, dược phẩm, vũ khí, quân đội.
Khương Ninh đã chuẩn bị đầy đủ ba thứ đầu tiên từ lâu, về phần cái thứ tư... Trước tiên cô sẽ nhờ vào sự che chở của Cố Đình Lâm, sau này sẽ tự gây dựng thế lực.
Căn cứ có rất nhiều thứ đang bị trì hoãn, quả là thời khắc thích hợp để thể hiện tay nghề, đợi đến khi trồng thuốc và nhà máy sản xuất dược phẩm được thành lập, có cả vũ khí thì sao mà sợ không có ai tham gia được?
Khương Ninh đóng cửa phòng, nói kế hoạch của mình ra.
Ý tưởng của cô cũng giống với Hoắc Dực Thâm.
Đậu Đậu rất vui vẻ: "Anh trai chị dâu, em có thể trông nom việc trồng trọt lương thực và thảo dược, đây đều là những thứ mà căn cứ đang còn thiếu."
Thay vì như trước đây, có dụng tâm đến mấy đều uổng công.
Cô vui vẻ quyết định như vậy, nhưng mà trước khi thực hiện còn phải tham khảo ý kiến của Cố Đình Lâm rồi mới có thể tính toán cụ thể được.
Chạng vạng, Cố Đình Lâm trở về đúng giờ.
Điều này khiến cho Khương Ninh cảm thấy ngạc nhiên, phải biết rằng từ trước đến nay khi ở căn cứ quân đội phía Nam ông luôn đi sớm về khuya, cho dù mệt đến nỗi bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện cũng xử lý công việc như thường.
Cố Đình Lâm thấy hai người đang dắt chó đi dạo ở sân trước bèn tươi cười như hiểu ra điều gì đó, ông gọi hai người vào phòng sách:
"Hôm nay ra ngoài đi dạo sao rồi?"
"Cũng được."