Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 108

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 108 -

Khương Ninh không mở cửa, cô chết lặng nhìn qua hàng rào sắt, mắt nhìn hết thảy mọi thứ bên ngoài.

Cứ như thể cô đang xem một bộ phim truyền hình vậy.

Trịnh Vỹ Lệ nắm chặt tay, há miệng thở dốc nhưng không thể nói lên lời, cuối cùng quay đầu đi chỗ khác.

Trên mặt tên điên đầy máu tươi, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, giống như một con thú khát máu bò ra từ địa ngục.

Cũng có một số nhân vật dáng người béo múp, tàn nhẫn giơ dao lên chém kẻ điên.

Những con dao sắc bén chém lên người, lưng, tay và chân của hắn ta…

Tên điên toàn thân đầy máu không hề tỏ ra sợ hãi, dường như hắn ta không cảm thấy chút đau đớn nào, dường như hắn ta nhận ra những người này, điên cuồng nói: "Chúng mày đã hại chết con gái của tao, tao muốn chúng mày chôn cùng với nó!"

Giống như một ác ma đánh mãi không chết, lấy một địch lại vô số người, cả người dính đầy máu, mãi cho đến khi tất cả những người đó đều ngã xuống.

Nhưng hắn ta vẫn không dừng lại, thân thể đầy máu với đôi mắt đỏ ngầu lao về phía đám người đang hoảng loạn, giống như một con quỷ cầm lưỡi hái...

Những người khác phản ứng lại, vội vung ống thép hoặc dao rựa ném vào đầu hắn ta, khiến cơ thể hắn ta tràn ngập vết chém.

"Đoàng!"

Một tiếng súng rung trời vang lên.

Tên điên bị bắn vào đầu, tức thì ngã xuống, khuôn mặt đầy máu lộ ra nụ cười: “Đừng sợ, ba đến cùng con đây.”

Phát súng này không phải do Khương Ninh bắn, mà từ phía sau cô bắn ra.

Trương Siêu và Lục Vũ quay lại, chỉ nhìn thấy Hoắc Dực Thâm đang cầm súng trong tay.

Tròng mắt hai người run rẩy, thật đáng sợ, đang hỗn loạn như vậy mà cũng có thể một phát nổ đầu.

Vẻ mặt Hoắc Dực Thâm trầm mặc, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào trên mặt anh.

Anh không nổ súng tiếp, chỉ quay người đi lên lầu.

Một viên đạn đã làm cuộc tàn sát đột ngột im bặt.

Tiếng than khóc ngập tràn khắp tầng 17, Hạ Chí An và Dương Vĩ Thông ngã xuống đất dù không bị ai chém, bị đám đông không ngừng dẫm đạp, bất tỉnh nhân sự nằm trong vũng máu, không ai biết được họ còn sống hay đã chết.

Cola không phục, vẫn muốn lao ra chiến đấu.

Chỉ cần nó nhìn thấy Dương Vĩ Thông một lần, thì nó liền cắn tên khốn này một lần!

"Cứu tôi, cứu tôi..."

Có người bị chém cầu cứu Khương Ninh.

Bị chém, bị giẫm đạp, bị đè ép, vô ý bị thương, bị đinh sắt đâm, cảnh tượng thảm không nỡ nhìn.

Khương Ninh là sinh viên trường y, có thể chữa bệnh cứu người, bọn họ không muốn chết!

Chỉ cần một người lên tiếng, những người khác nhanh chóng phụ họa theo.

Tại sao phải cứu bọn họ?

Chữa khỏi xong, có phải họ lại lên tầng 18 không?

Khương Ninh xoay người đi lên lầu, không để ý tới cảnh tượng thảm thiết sau lưng.

Đám người Trịnh Vỹ Lệ kinh hãi, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến vừa rồi những người đó cầm dao đe dọa họ, thì ngay lập tức, lòng tốt trong lòng họ bị dập tắt không còn một mảnh.

Dù tin hay không, bọn họ cũng chỉ biết nhìn vết sẹo mà quên đi nỗi đau.

Không ai sinh ra đã là người xấu, nhưng trong hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt này, bản năng sinh tồn đã khiến họ trở thành ác quỷ.

Mấy người giao tiếp bằng mắt, sau đó im lặng quay người đi lên lầu, phớt lờ những lời cầu xin, những lời chửi bới vì thẹn quá hóa giận của bọn họ.

Cửa inox ba lớp đóng lại, âm thanh giảm đi rất nhiều.

Trịnh Vỹ Lệ lấy lại tinh thần, nói: "A Ninh, sao em lại có súng vậy?"

Khương Ninh mỉm cười, ném đồ trong tay qua.

Trịnh Vỹ Lệ nhận lấy, lập tức nhận ra đó là trò mèo: "Đồ giả?"

"Em có thể lấy đồ thật ở đâu được chứ?"

Khẩu súng vừa rồi là đồ thật, chẳng qua là bị Khương Ninh chơi trò ảo thuật đánh tráo mà thôi.

Trịnh Vỹ Lệ ngắm nghía nó thêm mấy lần: "Phải nói là hàng nhái cao cấp thật đấy, như này thì làm sao người bình thường có thể nhìn ra được chứ, ngay cả chị cũng bị em lừa đó."

“Lần trước lúc đi ra ngoài tìm thức ăn cho chó vô tình tìm thấy, em có lấy một ít, cái này tặng chị đi lừa người đấy.”

Bình Luận (0)
Comment