Lúc đó đúng là Khương Ninh đã cố ý mua mấy khẩu súng giả, nghĩ rằng vào thời điểm mấu chốt có thể lấy ra lừa người khác, vậy mà không nghĩ tới trong tay Hoắc Dực Thâm thế mà lại có đồ thật.
Trật tự ở tận thế đã sụp đổ, nhưng các cơ quan nòng cốt của chính phủ vẫn hoạt động, tuy nhiên lũ lụt đã nhấn chìm tất cả, khiến cho hiệu suất làm việc của họ như rùa bò, nhưng thứ đồ này vẫn được kiểm soát tương đối chặt chẽ.
Vì vậy, nếu không bị ép đến đường cùng, cô sẽ không lấy đồ thật ra trước mặt mọi người.
Tránh làm kinh động đến chính phủ là một chuyện, phần còn lại là do cô tìm không ra lý do để giải thích với đám người Trịnh Vỹ Lệ.
Nhưng nhìn sự việc vừa xảy ra hôm nay, cô hiểu rõ nếu tình hình thực sự vượt quá tầm kiểm soát, cô chắc chắn sẽ không chút ngần ngại mà nổ súng.
Nhìn cửa phòng 1801 đóng chặt, Trịnh Vỹ Lệ kéo Khương Ninh vào phòng, không khỏi hiếu kỳ: “Sao anh ấy lại có súng vậy?”
“Anh ấy xuất thân là cảnh sát đặc nhiệm, nên có thể là có mối quan hệ.”
"Chậc chậc, không ngờ rằng anh ấy không chỉ biết đánh nhau mà còn là một tay thiện xạ."
Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ tên điên chém người đã bị giết mà có lẽ Hạ Chí An và nhóm người của ông ta cũng sẽ an phận sống yên bình một thời gian.
Thành thật mà nói, Trịnh Vỹ Lệ và những người khác đều cảm thấy nhẹ nhõm khi chứng kiến kẻ điên chết dưới tay Hoắc Dực Thâm.
Hắn ta là một người ba vừa vĩ đại vừa đáng thương, bị thương thành như vậy chắc chắn là không có khả năng sống sót, nhưng nếu rơi vào tay những người đó, chỉ sợ hắn ta sẽ chết không toàn thây.
Giải thoát sớm lại là chuyện tốt, ra đi dứt khoát như vậy, cũng có tôn nghiêm hơn một chút.
Trong nhóm có súng thật, cũng phần nào khiến đám người Trịnh Vỹ Lệ yên tâm hơn, nhưng vẫn có chút lo lắng nếu nhỡ sau này bị điều tra.
Tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, nhưng không ngờ một kẻ điên đã kết thúc được tình thế này, xem như là chó ngáp phải ruồi đi.
Mấy người chú ý tới động tĩnh ở tầng dưới, những người không bị thương giống như hóa thành chim thú chạy tán loạn, còn những người bị thương thấy tầng 18 nhất quyết không chịu ra tay giúp đỡ thì chỉ có thể hùng hổ chửi rủa bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, tầng 17 trở nên yên tĩnh trở lại.
Lần giằng co này có rất nhiều người tham gia, nhưng cũng có không ít người ngoài mặt thì tỏ ra đồng tình, nhưng thực chất lại không hề tham gia.
Những người ở tầng 17 lại càng cẩn thận tự bảo vệ mình hơn, khóa trái cửa phòng, sống chết cũng không mở.
Dù sao bọn họ cũng ở quá gần tầng 18, nếu như bị trả thù, chẳng phải bọn họ chính là người đứng mũi chịu sào sao.
Tuy nhiên, nhà hàng xóm cháy, nhà mình cũng bị vạ lây.
Đến khi họ mở cửa ra, thực sự là cực kỳ sốc, hành lang khắp nơi đều là vết máu, trên mặt đất có rất nhiều thi thể.
Bọn họ đã khiêu khích ai chứ, tại sao tầng 17 luôn trở thành bãi chiến trường vậy?
Ba hộ gia đình hùng hổ chửi bới, bàn nhau đem xác ném xuống nước rồi dọn dẹp hành lang đầy máu.
Đm chứ mấy ngày tới bảo họ sống thế nào đây?
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, người nhà các nạn nhân chạy đến thì biết thi thể bị vứt xuống nước nên bắt đầu ồn ào với những người ở tầng 17.
Đến tượng đất sét còn có ba phần tức giận, tầng 17 vốn tích nghẹn uất ức đã lâu, lúc này hoàn toàn nổ tung, lao vào phòng lấy dao phay ra.
"Mẹ kiếp, chúng tôi đã đắc tội với ai chứ? Chẳng nói chẳng rằng chạy hết đến đây, cũng không phải do chúng tôi chém chết, dựa vào cái gì mà chỉ trích chúng tôi không mở cửa?
Tại sao biết rõ bọn họ đang phạm tội mà các người không đi can ngăn, bây giờ chết người lại đến đây mang vận xui đến cho chúng tôi?
Muốn lấy thi thể sao không tới sớm hơn? Bây giờ nhảy xuống nước vẫn còn có thể vớt được đấy, xuống mà vớt đi! "
Người lương thiện đã không nổi giận thì thôi, một khi tức giận có thể giết người, nhìn thấy mấy con dao phay không ngừng múa may, người nhà của mấy người đã chết cũng không dám gây rắc rối cho họ nữa, dù không cam lòng nhưng cũng chỉ dám chửi rủa rồi bỏ đi.
Trước khi lên đây, mấy người phụ nữ đã tính toán xem có thể lấy được bao nhiêu đồ vật, không ngờ nguồn cung cấp đã bị thiếu hụt thì thôi đi, bây giờ đến người đàn ông trong nhà cũng bị một kẻ điên chém chết, từ giờ mẹ góa con côi phải sống thế nào bây giờ?
Ông trời ơi, xin Ông hãy mở mắt ra đi, đừng mưa nữa mà!